Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 105

Khi nhóm người xông vào trong phòng của Kiều Thời, Người Phụ Nữ Kéo đang ngồi trên ghế sofa mài kéo.

Hiện tại, đầu óc của nó ngày càng thông minh hơn, không còn mơ màng hồ đồ như lúc đầu nữa.

Nhìn thấy đám người vũ trang đầy đủ, dáng vẻ đằng đằng sát khí xông vào, nó dứt khoát giơ hai tay lên đầu hàng, lập tức nhượng bộ: “Không phải tôi làm!”

Trời đất, họ còn chưa nói là có chuyện gì cơ mà.

Suýt chút nữa quên mất, thỉnh thoảng trong căn hộ này sẽ có một vị khách thứ ba: Người Phụ Nữ Kéo.

Đôi khi nó sẽ đến bộ phận dọn dẹp để hỗ trợ, đôi khi nó sẽ đi thẳng vào hành lang vô tận. Không phải lúc nào cũng có thể nhìn thấy nó trong căn phòng này.

Đương nhiên, hôm nay mọi người đến đây không phải vì Người Phụ Nữ Kéo.

Có điều Kiều Thời còn chưa kịp giải thích rõ ràng cho nó thì nó đã bắt đầu lảm nhảm nói tiếp rồi.

“Ngày nào hành lang vô tận cũng chơi game. Nhưng bản thể của [Game] không ở đây nên thỉnh thoảng tín hiệu không được tốt. Nó đã sửa lại cục phát wifi của mấy người một chút để kết nối với tín hiệu của vương quốc mục nát. Gần đây, mạng của mấy người hay bị lag đều là do nó làm.”

Mọi người rơi vào một sự im lặng quỷ dị.

Kiều Thời và Trương Vi theo phản xả nhớ lại: Chắc là các cô chưa từng nói bí mật gì của mình cho Người Phụ Nữ Kéo đâu nhỉ?

Mồm miệng của con nhỏ này đúng là không thể tin tưởng được!

Lúc này, cửa ký túc xá truyền đến tiếng thùm, thùm, thùm.

Không phải cánh cửa thông ra bên ngoài mà là cánh cửa nối tiếp với hành lang vô tận.

Qua tiếng gõ cửa có thể thấy, tâm trạng của người gõ cửa hơi kích động quá mức.

“Vu khống! Toàn là vu khống!”

Những người trong phòng có thể lờ mờ nghe thấy tiếng biện hộ ở phía đối diện.

Tiếp theo là những câu đại loại như “Nhà mạng điều chỉnh tốc độ mạng, liên quan gì đến tôi”, “Quá gần giới vực, mạng kém là chuyện bình thường”…

Lý Văn hít sâu một hơi, lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lăng quái dị trong phòng trước tiên: “Kiều Thời, tôi sắp xếp cho cô đến ký túc xá của bộ phận dọn dẹp ở trước nhé?”

Cánh cửa ký túc xá thông với hành lang vô tận kia còn tồn tại là nhờ có Kiều Thời. Cô trông chừng ở đây thì sẽ ổn hơn.

Nhưng Lý Văn không ngờ cuộc sống của Kiều Thời ở đây lại… hỗn loạn như vậy.

Với tư cách là đội trưởng, anh ta phải lo cho sức khỏe thể chất và tinh thần của Kiều Thời. Đừng thấy mỗi lần kiểm tra sức khỏe Kiều Thời đều là người ok nhất, nhưng Lý Văn biết rõ nội tình hơn: Có thể Kiều Thời đang cố gắng che giấu những vết thương lòng của bản thân.

Liệu anh ta có thể bỏ mặc không? Chuyện đó chắc chắn là không thể!

“Tôi có thể sắp xếp người thay phiên nhau tới đây canh gác. Hoặc nếu Hứa Dịch không bận việc gì, tôi sẽ bảo cậu ấy tới đây hỗ trợ.”

Việc trị liệu và lệnh cấm đối với Hứa Dịch vẫn chưa kết thúc, chức vị của anh cũng chưa được khôi phục, hiện tại anh chỉ có thể đi theo hành động với Lý Văn mà thôi.

Hứa Dịch liếc nhìn xung quanh với ánh mắt soi mói, miễn cưỡng gật đầu: “Được thôi.”

Những ai đã quen thuộc với Hứa Dịch đều biết, không phải anh đang đánh giá căn phòng của Kiều Thời mà là đang đánh giá dị thường ở nơi này: Hơi yếu, không chịu được đánh đập.

Thôi vậy, hiện tại cũng không phải lúc để anh kén cá chọn canh.

Ký túc xá ma quái náo loạn như gà bay chó chạy à?

Chuyện như vậy không tồn tại ở chỗ của Hứa Dịch.

Dị thường nào nhảy nhót trước mặt anh một chút thôi có khi là niệm luôn.

Người Phụ Nữ Kéo và chủ nhân của giới vực hành lang vô tận đều nhận thức được mối nguy hiểm đang đến gần.

Người Phụ Nữ Kéo cố hết sức đưa mắt ra hiệu cho Trương Vi mà nó có mối quan hệ thân thiết nhất: “Địa bàn của chúng ta không thể để người ngoài xâm phạm được!”

Nhưng Trương Vi không đứng ra hòa giải, cô ấy chìm vào suy tư: Chẳng trách mấy ván game trước đó cô ấy chơi toàn thua, hóa ra là do mạng lag! Thì ra đầu sỏ gây tội lại ở ngay đây!

Mở cửa thả Hứa Dịch, có vẻ như cũng không phải không được…

Thấy không thể trông cậy vào Trương Vi, Người Phụ Nữ Kéo trượt tới quỳ xuống ôm lấy ống quần Kiều Thời: “Chuyện đó, đừng mà, tớ không muốn đâu!”

Tiếng đập cửa ký túc xá càng lúc càng trở nên dữ dội hơn.

Nếu vị chủ nhân giới vực kia mà có thực thể, hẳn là nó sẽ lao tới từ phía đối diện!

Khóe miệng Kiều Thời giật giật: “Thôi kệ đi, tôi cũng đã quen ở đây rồi.”

Chỉ là một bộ phát wifi mà thôi, tội cũng không nặng đến mức đấy.

“Lát nữa tôi sẽ mua một bộ phát wifi mới. Lần sau mấy người đừng có lén lút động chân động tay nữa đấy nhé.”

Người Phụ Nữ Kéo và chủ nhân giới vực không hẹn mà cùng đồng thanh thề thốt: “Tuyệt đối sẽ không có lần sau nữa đâu!”

Cuối cùng biến cố đẫm máu đã được giải quyết.

Bị chuyện đó xen ngang, suýt chút nữa đã quên việc chính… đám người ồ ạt tiến vào nhưng không phải tới đây làm khách, bọn họ đến là vì bưu kiện chuyển phát nhanh ma quái kia.

Đó là một bưu kiện vốn không nên xuất hiện trước cửa phòng Kiều Thời, nhưng trên thực tế nó đã xuất hiện ngay trước cửa phòng cô.

Lúc Trương Vi mang bưu kiện đó vào, cô ấy không cảm thất kỳ lạ, lúc Kiều Thời mở bưu kiện ra cũng không cảm thấy kỳ lạ.

Chuyện này giống như một dạng gây nhiễu về nhận thức, khiến các cô chấp nhận bưu kiện một cách tự nhiên.

Kiều Thời lục lọi trên bàn uống nước một lúc, cô cau mày: “Tôi nhớ rõ là mình đã để bưu kiện ở đây mà, sao giờ… không thấy nó đâu nữa rồi.”

Trương Vi cũng giúp cô tìm đồ nhưng chỉ tìm thấy bao bì của bưu kiện chuyển phát nhanh bị vứt trong thùng rác, còn chiếc đĩa CD trong trí nhớ của hai người thì đã không cánh mà bay.

Nó còn có hình thức tự hủy nào nữa hay sao?

Tất cả mọi người đều chìm vào suy tư.

Còn Người Phụ Nữ Kéo sau khi nhận ra họ đang tìm kiếm cái gì, nó lùi lại phía sau, định lặng lẽ lẻn vào trong hành lang vô tận.

Kiều Thời chộp lấy nó: “Chờ một chút, sau khi bọn tớ ra ngoài, cậu đến đây lúc nào thế? Có nghe thấy gì không?”

Tay Người Phụ Nữ Kéo run run: “Tớ, tớ không cố ý…”

Thời gian trở lại n tiếng trước.

Người Phụ Nữ Kéo thò đầu ra từ hành lang vô tận, miệng lẩm bẩm: “Hình như mình nghe thấy tiếng Kiều Thời. Cậu ấy về rồi sao?”

Nhưng cả Kiều Thời và Trương Vi đều không ở đó.

Chỉ có chiếc đĩa CD đang xoay tròn trên mặt bàn uống nước, phát ra tiếng lộc cộc. Những gì nó nghe thấy là âm thanh phát ra khi hình ảnh được chiếu lên tường.

Sau đó, ánh mắt Người Phụ Nữ Kéo lập tức dán chặt vào chiếc đĩa CD: Vật thể dị thường hoang dại!

Như mọi người đã biết, thứ khiến dị thường cảm thấy hứng thú không phải con người thì cũng là những dị thường khác.

Hiện tại Người Phụ Nữ Kéo đã có lý trí, nó sẽ không ra tay với con người, vậy nên “thực đơn" của nó chỉ còn lại các dị thường khác.

“Các dị thường khác” còn phải phân loại tiếp. Nếu là của Kiều Thời thì không thể động đến (ví dụ như Tử Thần hay hành lang vô tận… mà bình thường nó cúng không đánh lại bọn chúng).

Nhưng nếu là dị thường hoang… Uầy thế coi như nó có một bữa tiệc lớn rồi!

Đương nhiên, “cách ăn” của dị thường trong các bữa tiệc lớn không hẳn giống với con người.

Người Phụ Nữ Kéo cắt vụn chiếc đĩa CD… thích cắt đồ chính là bản năng của nó.

Đây cũng chính là lý do lúc mọi người xông vào thì thấy nó đang ngồi trên ghế sofa mài kéo: Thật là vất vả cho cái kéo của nó quá!

“Vậy những mảnh của chiếc đĩa CD đã bị cắt vụn đâu rồi?”

Người Phụ Nữ Kéo giơ hai tay của mình lên, chìa ra những miếng dán móng tay trên đó.

Mọi người lại rơi vào bầu không khí im lặng quỷ dị.

Chiếc đĩa CD đã bị cắt vụn, dù có phần bất lực nhưng cũng chẳng làm gì được nữa, ai bảo đó là bản năng của Người Phụ Nữ Kéo chứ? Chỉ có thể nói rằng bọn họ tới trễ rồi.

Nhưng thân là dị thường mà còn mê làm nail… gu thẩm mỹ này có phải hơi quá mức quy định rồi không?

Hay là do họ không theo kịp thời đại?

Những con búp bê rối của người điều khiển con rối khá thích làm đẹp, chuyện này họ đã quen rồi. Suy cho cùng, con rối phải nghe theo chủ nhân, mà bản thân người điều khiển con rối còn là một người cực kỳ coi trọng ngoại hình, hằng ngày anh ấy thích trang điểm thật xinh đẹp cho mấy con búp bê rối.

Nhưng hành động này của Người Phụ Nữ Kéo là hành vi tự chủ, hay là do bị ảnh hưởng từ hai người bạn cùng phòng?

Kiều Thời và Trương Vi lập tức xua tay: Chuyện này không liên quan gì đến chúng tôi!

Bọn họ chưa từng dẫn nó đi làm nail, không gánh nổi cái nồi này đâu!

“Không thì… tôi bóc nó ra nhé?” Người Phụ Nữ Kéo dè dặt lên tiếng, phá tan bầu không khí quỷ dị.

Lý Văn ấn vào huyệt thái dương, cố gắng giữ bình tĩnh. Chuyện liên quan đến Kiều Thời, xảy ra chút việc ngoài ý muốn cũng rất bình thường, vô cùng bình thường, anh ta phải giữ tâm trí bình thản mà đối diện.

Lý Văn kiểm tra hai tay của Người Phụ Nữ Kéo rồi nói: “Thôi, cô cứ giữ lấy đi.”

Đáng tiếc, hiện tại trên miếng dán móng tay chỉ còn lưu lại ô nhiễm từ trên thân Người Phụ Nữ Kéo, có bóc ra cũng chẳng còn ý nghĩa gì.

Nếu nói manh mối đã bị chặt đứt thì cũng không hẳn… không phải Người Phụ Nữ Kéo vừa đúng lúc trông thấy chiếc đĩa CD tự động truyền phát tin sao? Ai bảo đây không phải “manh mối” theo góc độ khác chứ?

“Cô còn nhớ nội dung tin nhắn mà chiếc đĩa CD kia đã truyền phát không?”

“Không có gì quan trọng cả.”

Người Phụ Nữ Kéo dùng chiếc kéo chọc chọc vào đầu mình, giống như lấy động tác này để thay thế cho động tác gãi đầu: “Chính là Kiều Thời nói cô ấy đã chết. Bảo tôi hãy ăn uống cho thỏa thích, chơi cho thật đã. Cô ấy nói đây là tin nhắn cô ấy gửi về từ ngày 6 tháng 11. Bối cảnh trong hình ư? Đen thùi lùi, tôi không biết đó là nơi nào.”

Kiều Thời không nhịn được mà nhắc nhở cô nàng này: “Đây mà gọi là "không có gì quan trọng" á hả? Tớ sắp chết rồi, vậy mà còn không quan trọng sao?!”

Người Phụ Nữ Kéo vẫn không hiểu Kiều Thời kích động cái gì: “Nhưng mà tớ cũng chết rồi mà. Chuyện này có gì lạ đâu?”

Kiều Thời im lặng.

Nói vậy cũng có lý, cô không có cách nào phản bác.

Lúc mới tiếp xúc với dị thường, cô còn lẩm bẩm trong đầu: Nếu cô bị những thứ quỷ quái đó hại chết, cô nhất định phải hóa thành một con ma có oán khí lớn hơn thế nữa để báo thù.

Nguyện vọng này sẽ không trở thành sự thật đâu nhỉ?

Cô còn chưa sẵn sàng chết mà…

Trong khi Kiều Thời đang ngơ ngẩn, Lý Văn và những người khác đã bắt đầu phân tích những thông tin mà Người Phụ Nữ Kéo cung cấp.

“Thời gian nhận được lời tiên tri tử vong cũng giống như của Lâm Nhụy, đều đến trước một tuần.”

“Ngoài trừ việc báo trước cái chết cho "chính mình" thì không còn thông tin hữu hiệu nào nữa, cũng là theo một khuôn mẫu cố định ư?”

Mặc dù Người Phụ Nữ Kéo tự nhận [Trong đó, Kiều Thời bảo nó ăn uống cho thỏa thích, chơi cho thật đã], nhưng mọi người đều tự động chỉnh lại ý tứ trong câu của nó:

Người Phụ Nữ Kéo đối diện với hình ảnh nên nó hiểu lầm Kiều Thời đang nói chuyện với nó (vốn dĩ đầu óc nó cũng không thông minh cho lắm). Trên thực tế lại không phải như vậy, đó là tin nhắn gửi cho bản thân Kiều Thời xem. Giống như tờ giấy ghi chú mà Lâm Nhụy đã nhận được.

Trong lúc Lý Văn và những người khác đang thảo luận về vụ án, Người Phụ Nữ Kéo không có cơ hội lên tiếng.

Sau mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng không nhịn được nữa, nó cố gắng tranh luận một chút: “Có điều, mấy người dựa vào đâu mà nói không phải cậu ấy đang nói chuyện với tôi chứ?”

Những lời mà Kiều Thời đã nói với nó trong chiếc CD, kỳ thực cũng là "căn cứ quan trọng" để Người Phụ Nữ Kéo ra tay với chiếc đĩa CD, chính Kiều Thời đã đồng ý cho nó ăn uống thỏa thích, vui chơi thật đã.

Biết đâu bản thân chiếc đĩa CD còn chính là bữa ăn phụ mà Kiều Thời đã chuẩn bị cho nó.

Bọn họ phủ nhận căn cứ này, làm như thể nó đã không tuân thủ quy tắc rồi gây họa ấy. Nó phải lấy lại danh dự cho chính mình!

Nhưng những người khác đâu có để ý đến tính toán nhỏ bé của nó? Theo phản xạ, họ trả lời: “Cơ chế của nó đã được xác định rằng đó là lời tiên đoán gửi cho chính mình…”

“Đợi đã!” Đúng lúc này, Kiều Thời đột nhiên bừng tỉnh, cắt ngang cuộc thảo luận của mọi người: “Chúng ta đã mặc định chấp nhận cơ chế này, nhưng ai nói cơ chế này là đúng hoàn hoàn chứ?”

Những thành viên trong bộ phận dọn dẹp bỗng ngây ngẩn.

“Những gì Người Phụ Nữ Kéo nói cũng có khả năng!”

Hiển nhiên bưu kiện chuyển phát nhanh ma quái này là gửi đến bản thân người chết.

Đây là "cơ chế", hoặc có thể gọi là "quy tắc". Bất cứ ai đã vào giới vực đều không thể phủ nhận điều này.

Nhưng đừng quên, người trong giới khi hành tẩu trong giới vực cũng có thể lợi dụng lỗ hổng của quy tắc!

"Nội dung trong đĩa CD là cho ai xem", tùy thuộc vào việc người gửi tin tức là ai.

Nếu "Kiều Thời" ở trong đĩa CD chỉ là một thực thể dị thường giả dạng thành, vậy thì chẳng còn nghi ngờ gì nữa, nội dung này là để cho Kiều Thời xem.

Nhưng nếu Kiều Thời trong đĩa CD thực sự là bản thân cô ở tương lai, liệu cô có thành thật gửi cho mình một lời tiên tri tử vong trước không?

Kiều Thời hiểu rõ bản thân mình.

Dựa theo lối tư duy của bản thân cô, không khó để suy đoán được rằng:

Không thể dùng ngôn ngữ hoặc chữ viết để truyền tải các thông tin quan trọng khác, có lẽ là do quy tắc hạn chế.

Nhưng chắc chắn cô sẽ không bỏ lỡ cơ hội “truyền tải tin tức” này! Vậy phải làm sao?

Thứ mà bản thân Lâm Nhụy ở tương lai gửi tới là tờ giấy ghi chú. Thứ bản thân Kiều Thời gửi tới là đĩa CD. Vật dẫn truyền tin tức là do giới vực quỷ dị kia quyết định ư? Hay là do "người gửi" quyết định?

Nếu là vế sau thì thú vị rồi đây.

Chắc hẳn cô cũng biết rõ bản thân không có đầu đọc đĩa CD. Cho dù cô có nhận được bưu kiện chuyển phát nhanh thì cũng sẽ không mua đầu đọc đĩa chỉ để xem nội dung của cái đĩa khó hiểu này.

Nói cách khác, Kiều Thời không muốn bản thân nhìn thấy lời tiên tri tử vong!

Dựa theo suy nghĩ này rồi tiếp tục suy luận, cô trong đĩa CD đang dụ dỗ Người Phụ Nữ Kéo phá hủy chiếc đĩa!

Đĩa CD là vật thể dị thường, cho dù bị bẻ làm đôi cũng sẽ không mất đi những thuộc tính ban đầu, những gì nên phát vẫn sẽ được phát.

Nhưng chiếc kéo của Người Phụ Nữ Kéo lại không phải vật tầm thường. Đĩa CD đã bị cắt nát thành những miếng dán móng tay, đã bị ô nhiễm, còn mong nó phát cái gì nữa?

Đến đây rồi thì chắc chắn Kiều Thời sẽ không thể nhìn thấy lời tiên tri tử vong của chính mình nữa.

“Mọi người nói xem, nếu lời tiên tri tử vong không đến được tay người nhận thì chuyện gì sẽ xảy ra?” Kiều Thời sờ cằm, hỏi với vẻ như đang suy tư điều gì đó.

Bình Luận (0)
Comment