Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 107

Theo mô tả của Người Phụ Nữ Kéo, gã nhân viên giao hàng đó không hề tồn tại.

Đúng nghĩa đen là không hề tồn tại.

Nó chỉ là một cái bóng mờ, không có diện mạo.

Khi lướt ngang qua mọi người, nó chỉ như một cơn gió, một cái bóng.

Dù có cắt một hai dao lên người cũng vô dụng vì vết thương sẽ tự phục hồi rất nhanh.

Nghĩ mà xem, gió hoặc bóng thì sao có thể cắt đứt được?

Nhưng phát hiện này chẳng những không làm Người Phụ Nữ Kéo nản lòng mà còn làm hứng thú của nó sôi sùng sục: Một dao hai dao không được, vậy một nghìn dao hai nghìn dao thì sao? Chục nghìn dao hai chục nghìn dao thì thế nào?

Chưa đủ thì chồng thêm!

Trước nay nó vẫn luôn đủ kiên nhẫn để cắt một “vật phẩm” thành từng mảnh vụn. Chỉ là thông thường “vật phẩm” không đủ sức chịu đựng mà thôi.

Ai ai cũng biết, bản thể của Người Phụ Nữ Kéo chính là một cơ thể vá chắp bị cắt thành vô số mảnh nhỏ.

Đây là lần đầu tiên nó gặp được một cá thể bị cắt nát vô số lần mà vẫn bình yên vô sự, không nghiên cứu kỹ thì phí của trời quá?

Nó chả nhớ mình đã cắt bao nhiêu nhát… đừng mong chờ vào khả năng tính toán của nó.

Kết cục của cái bóng mờ đó cũng rõ ràng: nó biến thành một đống vụn nát.

Dù có khả năng hồi phục mạnh đến đâu cũng không thể chịu nổi kiểu hành hạ này! Nó đâu có trạng thái đặc biệt “chết tức là sống” do đầu lâu nhỏ ban cho đâu.

Nhưng sức sống của cái bóng đó ngoan cường đáng sợ, cho dù đã biến thành một đống bầy nhầy vẫn còn có thể cử động thêm hai cái.

Đáng tiếc, so với trạng thái như cơn gió thoắt ẩn thoắt hiện lúc ban đầu, gã nhân viên giao hàng này đã gần như bị hạ cấp thành một đống tế bào (nếu như nó thực sự có tế bào)… đến mức chưa chắc chủ nhân của nó đã nhận ra được.

Sau đó, đống vụn này bị Người Phụ Nữ Kéo đồng hóa.

Người Phụ Nữ Kéo vội vàng đổ lỗi: Nếu như gã nhân viên giao hàng đó có thể kiên trì lâu hơn một chút thì Trương Vi đã có thể tận mắt chứng kiến “hiện trường phanh thây”, nhờ vậy mà có thể biết được sự thật sớm hơn rồi.

Vậy nên, lỗi không phải do Người Phụ Nữ Kéo không nói sớm, mà là tại gã nhân viên giao hàng quá yếu…

Một khoảng lặng bao trùm lên mọi người.

Có quá nhiều điểm để phàn nàn nhưng chẳng ai biết nên bắt đầu từ đâu.

Ánh đèn ấm áp chiếu xuống mọi người, vậy mà chẳng hiểu sao ai cũng thấy ớn lạnh dọc sống lưng.

Ai chả biết chuyện Kiều Thời sống trong một ký túc xá kỳ quái, nơi phân cách giới vực và thực tại bằng một cánh cửa. Nhưng vì lúc nào Kiều Thời cũng cư xử rất bình thường, đến mức ngay cả Trương Vi cũng thích ký túc xá đó nên mọi người đều chẳng suy nghĩ nhiều.

Nhưng giờ đây, cuối cùng họ cũng có một khái niệm thực tế về chuyện “Kiều Thời đang sống trong một ngôi nhà ma”!

Không ai dám suy đoán thêm về trạng thái tinh thần của Kiều Thời và Trương Vi nữa.

Trong khoảnh khắc này, họ còn thấy hơi đồng cảm với gã nhân viên giao hàng kia.

Rơi vào tay những thực thể cực kỳ mạnh mẽ, có khi cái chết chỉ đến trong nháy mắt. Ngay cả Hứa Dịch, dù chẳng để đối phương sống sót nhưng cũng đâu có hứng thú hành hạ ai.

Thật không may, gã nhân viên giao hàng đó lại rơi vào tay của Người Phụ Nữ Kéo, không phải quá mạnh nhưng lại giỏi nhất trong việc “tích tiểu thành đại”. Trong tình huống bình thường, có lẽ nó đã có cơ hội chạy thoát. Nhưng đáng tiếc, nơi này lại là một "ký túc xá hòa hợp" đặc biệt…

Sau ba giây mặc niệm hời hợt, Lý Văn lập tức túm lấy Người Phụ Nữ Kéo: “Thế cô có cảm nhận được sự thay đổi nào ở bản thân không? Một mối liên kết nào đó? Hay là một năng lực nào đó?”

Gã nhân viên giao hàng kia rất có thể chỉ là một tên tay sai nhỏ bé, chạy việc vặt cho một giới vực đặc biệt nào đó.

Nhưng vấn đề không lớn!

Người Phụ Nữ Kéo đã “ăn” nó, vậy rất có khả năng Người Phụ Nữ Kéo sẽ biết được giới vực mà nó thuộc về, hoặc kế thừa năng lực của nó.

“Liên kết? Hình như có đấy…” Người Phụ Nữ Kéo định dùng kéo chọc vào đầu mình.

Khi nó đang “làm móng”, có một giọng nói liến thoắng mãi trong đầu. Vì thấy phiền nên nó đang nghĩ cách cắt quách đi cho rồi.

Người Phụ Nữ Kéo không chắc có phải Lý Văn đang nói đến chuyện này không.

Dù sao, chuyện duy nhất mà nó nghĩ là có liên quan đến "liên kết" chỉ có mỗi việc này.

Tất cả các thành viên bộ phận dọn dẹp: …

Lúc này, ngay cả Kiều Thời cũng hoài nghi chẳng lẽ Người Phụ Nữ Kéo là kiểu người khôn nói ít? Chứ thực ra nó rất mạnh chăng?

Dĩ nhiên, trước giờ khả năng đấu đơn của Người Phụ Nữ Kéo chưa từng yếu. Đặc tính của cơ thể chắp vá khiến nó rất khó bị giết, còn chiếc kéo có thể cắt đứt vạn vật lại là một thứ vũ khí rất lợi hại.

Nhưng mạnh hay yếu thì phải xem so với ai. Bảo nó đi múa kéo với đầu lâu nhỏ thử xem? Bảo nó chơi vài ván [Game] thử xem? Hay bảo nó đối phó với [Thôn không người] xem?

Chắc chắn nó chẳng sống nổi qua hai chương.

Về lý mà nói, thực thể đằng sau lời tiên tri tử vong này phải có sức mạnh và đẳng cấp cao hơn Người Phụ Nữ Kéo. Nhân viên giao hàng chẳng qua chỉ là một tay sai nhỏ bé chịu sự khống chế thôi.

Thế mà sau khi Người Phụ Nữ Kéo kế thừa “di sản” của nhân viên giao hàng, nó lại có thể cắt đứt liên kết này một cách ngoạn mục, có phải nên xem xét lại sức mạnh của Người Phụ Nữ Kéo không?

Nghe phân tích của mọi người, Người Phụ Nữ Kéo cũng ngơ ngác: Hả? Chẳng lẽ tôi mạnh lắm sao?

“Đừng nghĩ nhiều, thay vì nói là cô rất mạnh thì thà nói rằng mối liên kết này quá yếu. Thứ nhất, mối liên kết được “kế thừa” sẽ luôn yếu hơn bản gốc.”

Hứa Dịch có nhiều kinh nghiệm nhất trong việc đối phó với thực thể dị thường đã lên tiếng: “Thứ hai là khoảng cách không gian và thời gian. Tất cả những manh mối mà chúng ta tìm được về lời tiên tri tử vong, dấu vết ô nhiễm đều rất yếu và không thể lần theo. Đội trưởng Lý cũng đã nói rồi, rất có khả năng nguồn ô nhiễm nằm ở "tương lai".”

Vậy là đầu mối này cũng đứt luôn rồi ư?

Không hẳn.

Mặc dù liên kết đã bị cắt đứt nhưng Người Phụ Nữ Kéo vẫn kế thừa được một "năng lực":

Nó cảm thấy mình có thể bay lơ lửng, ngặt nỗi trước đây nó không coi đó là năng lực mà là một tác dụng phụ:

Tự dưng đang yên đang lành lại bay đến một nơi không rõ thì gọi là "năng lực" kiểu quái gì được? Làm sao có thể so với chiếc kéo có thể cắt đứt vạn vật của nó!

Chắc chắn là do nó tiêu hóa không tốt mà thôi!

Bộ phận dọn dẹp: … Cô còn biết cả “tiêu hóa không tốt” nữa cơ à…?

Thực thể dị thường này, lúc cần thì chẳng đáng tin tí nào nhưng hình như mấy cái kiến thức vớ vẩn trong cuộc sống lại hơi thừa thãi ấy nhỉ?

Lý Văn cố gắng hướng dẫn nó một chút, giúp nó nắm vững năng lực này: “Vậy cô thử xem, đừng cố chống lại cảm giác lơ lửng này?”

Người Phụ Nữ Kéo suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu nói: “Không được, đây là bản năng của tôi. Tôi là thực thể chứ không phải linh thể, không thể lơ lửng, làm thế không tốt. Giống như con người khi muốn tiêu chảy cũng sẽ cố kiểm soát bản thân ấy.”

Mọi người: …

Kiều Thời & Trương Vi: Đừng nhìn tôi! Tôi chả liên quan gì cả!

Nó cũng thường xuyên đến bộ phận dọn dẹp hợp tác nghiên cứu, có trời mới biết biết nó học được “kiến thức” này từ ai. Nhưng chắc chắn không phải từ bọn họ!

Đúng lúc này, Hứa Dịch khẽ mỉm cười hỏi Người Phụ Nữ Kéo: “Biết tôi là ai chứ?”

Người Phụ Nữ Kéo gật đầu. Khi lang thang trong bộ phận dọn dẹp, nó cũng có hóng chuyện. Ai ai cũng nói Hứa Dịch là một dị thường hình người, nhưng chính dị thường mới là những kẻ cần tránh xa Hứa Dịch nhất!

Với bộ phận dọn dẹp, dị thường vẫn còn giá trị hợp tác và nghiên cứu.

Nhưng trong mắt Hứa Dịch, dị thường không có đường sống.

Đột nhiên, Hứa Dịch vươn tay về phía nó!

Thoạt nhìn, đó chỉ là một động tác vươn tay bình thường, thậm chí còn không có vũ khí.

Nhưng trong khoảnh khắc đó, lông tơ của Người Phụ Nữ Kéo dựng đứng, nguy cơ tử vong bao trùm lấy nó.

Không thể trốn, cũng không thể tránh!

Vèo một cái, Người Phụ Nữ Kéo muốn biến mất đi nhưng đã bị Hứa Dịch túm lấy cổ áo, như thể đang giữ chặt sợi dây của một quả bóng bay.

“Nhìn xem, nó đã vượt qua được bản năng của mình rồi.” Hứa Dịch nói, muốn giúp Người Phụ Nữ Kéo nắm vững năng lực này thì không cần rắc rối như cách của Lý Văn.

Đôi khi nói Hứa Dịch không phải người tốt, quả thật không oan cho anh chút nào.

Người Phụ Nữ Kéo vẫn chưa thu hồi lại năng lực “lơ lửng”, hoặc có thể nói, nó chưa quen với năng lực này. Điều này khiến nó giống như một cái bóng đèn nhấp nháy, lập loè biến mất nhưng lại bị Hứa Dịch túm lấy nên không thể hoàn toàn biến mất.

Ánh mắt của Người Phụ Nữ Kéo long lanh như sắp khóc: Dị thường không có nhân quyền hay sao!?

Kiên quyết yêu cầu ban hành luật bảo vệ dị thường!

Nhưng vào lúc này, mọi người tạm lờ đi vấn đề nhân quyền của nó.

Lý Văn cũng vậy, anh ta nắm chặt Người Phụ Nữ Kéo nhưng với tư cách là một người sở hữu năng lực hệ không gian, vẻ mặt anh ta vẫn rất nghiêm trọng: "Tôi không cảm nhận được nó đang hướng đến đâu?”

“Nếu nó đang nhảy trong thời gian chứ không phải di chuyển trong không gian, vậy vượt quá phạm vi năng lực của anh cũng là điều bình thường… Muốn theo dõi xem sao không?”

Vừa dứt lời, hai người và một dị thường biến mất tại chỗ.

Những người còn lại trơ mắt nhìn nhau bối rối nhưng cũng quen rồi: Ha ha, đã nói rồi, độ đáng tin của Lý Văn chỉ là tương đối thôi.

Tên kia chưa dặn dò gì mà đã biến mất với Hứa Dịch và Người Phụ Nữ Kéo, họ thì sao đây?

Hoàn hồn lại, Kiều Thời và những người khác tự giác phân công nhiệm vụ cho mình:

Mắt Kính phụ trách liên hệ với các chi nhánh khác, theo dõi thông tin đầu tiên về những người nhận được lời tiên tri tử vong;

Thầy bói phụ trách điều tra tình hình những người có khả năng nhận được “lời tiên tri tử vong” khác trong thành phố;

Trương Vi và Kiều Thời ở cùng nhau để có thể hỗ trợ bất cứ lúc nào.

Bởi vì Kiều Thời là hàng mẫu hiếm, hiện tại chỉ có cô là người duy nhất đã thành công làm sai lệch lời tiên tri. Những việc cô sẽ gặp phải sau này có thể trở thành manh mối quan trọng để giải quyết sự kiện dị thường này.

Tất nhiên, nếu còn tra ra được manh mối nào khác thì phải chia sẻ thông tin kịp thời, linh hoạt ứng phó, đây vẫn luôn là phong cách làm việc của bộ phận.

Bọn họ vẫn mong Lý Văn và Hứa Dịch có thể mang tin tốt về, nhưng cũng phải chuẩn bị tinh thần rằng cả hai người đó đều không đáng tin.

Còn về phần người điều khiển con rối và các nhân viên dọn dẹp khác, họ vẫn có công việc khác phải làm.

Một sự kiện dị thường có thể chiếm dụng phần lớn nhân lực, nhưng không bao giờ có thể chiếm dụng toàn bộ nhân lực. Nếu bộ phận dọn dẹp hoàn toàn đình trệ, hậu quả còn nghiêm trọng hơn một sự kiện dị thường đơn lẻ.

Xác nhận công việc của từng người xong, cũng xác nhận rằng Kiều Thời tạm thời không có ý định dọn nhà, thế là mọi người giải tán.

Kiều Thời rửa mặt, giới vực chưa từng nghe nói này mang đến rất nhiều manh mối nhưng bí ẩn thì càng nhiều hơn. Cô phải làm dịu bộ não quá tải của mình một chút.

Haizzz, rắc rối chỉ vừa mới bắt đầu, đoán chừng kỳ nghỉ này tiêu tan rồi.

“Hi hi.”

Vừa vốc nước lên mặt, Kiều Thời chợt nghe thấy một tiếng cười khúc khích.

Cô đột nhiên ngẩng đầu, trong gương phản chiếu lại chính mình. Trong phòng vệ sinh không có ai khác.

Ảo giác sao?

Trong mắt hệ thống chó kia, Kiều Thời có ảo giác là chuyện quá đỗi bình thường.

Nhưng Kiều Thời biết rất rõ, cô không có triệu chứng ảo giác, thậm chí khả năng nghe nhầm cũng cực kỳ thấp, điểm thể chất của cô tăng lên đâu phải cho có.

Kiều Thời suy nghĩ một chút rồi bước ra khỏi phòng vệ sinh, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa cốc cốc cốc.

Cô không nghĩ nhiều, cho rằng là Mắt Kính và những người khác quay lại, nhưng khi mở cửa ra, bên ngoài trống không.

“Kiều Kiều, cậu muốn ra ngoài sao?” Trương Vi hỏi.

Kiều Thời chợt rùng mình một cái.

Bởi vì nếu Trương Vi hỏi như vậy, chứng tỏ một điều: Trương Vi không nghe thấy tiếng gõ cửa.

Đáng ra cô phải nhận ra điều này ngay từ trước đó: Trương Vi ở gần cửa hơn. Nhưng khi tiếng gõ cửa vang lên, cô ấy chỉ cúi đầu chứ không làm gì cả.

Hai lần rồi. Chỉ có cô nghe thấy âm thanh này.

Để chắc chắn, Kiều Thời xác nhận lại lần nữa: "Cậu có nghe thấy âm thanh kỳ lạ nào không? Hoặc cảm nhận được luồng khí kỳ lạ nào không?”

Kiều Thời nói như vậy, chắc chắn là có chuyện xảy ra! Trương Vi lập tức cảnh giác.

Cô ấy đảo mắt quan sát xung quanh, dò xét trong ngoài phòng một lượt mà chẳng chẳng phát hiện được gì.

“Kiều Kiều, cậu thấy có vấn đề ở đâu? Có thể nói cụ thể một chút không?”

Kiều Thời bình tĩnh ngồi xuống ghế sofa, giọng điệu không hề gợn sóng: “Tớ nhận ra, có lẽ tớ bị bệnh rồi."

Nhờ vào sự nỗ lực không ngừng của hệ thống trị bệnh tâm thần, cuối cùng cô cũng bị bệnh.

Nếu là trước đây, có lẽ Kiều Thời sẽ khó mà chấp nhận sự thật này. Nhưng nhờ hệ thống liên tục tạo tiền đề nên cô mới có được cảm giác nhẹ nhõm như vậy: Ngày này, cuối cùng cũng đến rồi.

Trương Vi: ???

Lúc này, điện thoại của Trương Vi và Kiều Thời đồng thời rung lên, là Mắt Kính gửi tin tức cập nhật mới nhất vào nhóm công việc.

Các phân cục khác gửi tin báo:

Trong số năm người còn sống nhận được lời tiên tri tử vong, có ba người gặp phải nguy hiểm chí mạng nhưng đều nhờ nhân viên dọn dẹp được điều đến cứu kịp thời.

Sau đó, ba nhóm nhân viên dọn dẹp liên tiếp bị tập kích.

“Kẻ tấn công chúng ta chính là những đương sự mà chúng ta bảo vệ!”

Bình Luận (0)
Comment