Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 108

Nhiệm vụ mà Tần Linh và Trần Ưng được giao là bảo vệ đương sự Giang Hải đã nhận được lời tiên tri tử vong.

Giang Hải là người buôn bán vật liệu xây dựng, thường xuyên phải đến các công trường, giao thiệp với đủ hạng người.

Anh ta không cho rằng mình gặp phải dị thường, mà chỉ nghĩ rằng có kẻ mình từng đắc tội muốn hăm dọa, tìm cách trả thù.

Nghe nói có hai người được cử đến bảo vệ mình, Giang Hải lại thấy khá vui. Chính phủ can thiệp, chắc chắn sẽ khiến một số kẻ tiểu nhân khiếp vía.

Ai cũng biết, công trường là nơi rất dễ xảy ra tai nạn.

Hai người vừa vào vị trí không bao lâu, một chồng bê tông vừa được cần trục nâng lên bỗng rơi thẳng xuống ngay trên đầu Giang Hải!

Tần Linh và Trần Ưng ra tay kịp thời nên không có thương vong.

Chỉ là, ai cũng thấy rõ rằng Giang Hải đã bị dọa sợ. Lúc này anh ta không thể tiếp tục coi lời tiên tri tử vong kia chỉ là một lời đe dọa ác ý nữa.

"Vừa rồi tôi suýt chết đúng không? Cuộc gọi đó là thật sao? Vậy hai người… là Long Tổ à?"

Cách gọi mang đậm phong cách tiểu thuyết mạng cổ điển này khiến Trần Ưng và Tần Linh xém bị sét đánh ngoài da: "Anh có thể coi chúng tôi là người thuộc bộ phận xử lý sự kiện đặc biệt. Chúng tôi sẽ cố hết sức bảo vệ sự an toàn của anh."

"Khoan đã, vậy tôi đã tránh khỏi cái chết lần này rồi. Lời tiên tri kia đã vô hiệu hóa, đúng không?"

Trần Ưng và Tần Linh nói khéo: "Chuyện này… không thể nói chắc được."

Theo kinh nghiệm của họ, chuyện này chắc chắn chưa kết thúc.

Lời tiên tri chỉ nói rằng vào ngày 6 tháng 11, Giang Hải đã chết. Ít nhất phải chờ đến khi ngày 6 tháng 11 trôi qua, Giang Hải vẫn còn sống khỏe mạnh thì mới có thể coi là đã tránh khỏi lời tiên đoán kia.

Giang Hải hiểu được ẩn ý trong lời nói của họ, trầm ngâm rồi thở dài một hơi.

Xảy ra chuyện thế này, Giang Hải cũng không còn tâm trạng bàn chuyện làm ăn nữa nên vội lái xe về nhà. Anh ta còn mời hai người đến nhà nghỉ ngơi nhưng bị từ chối khéo.

Họ kiểm tra xung quanh nhà Giang Hải, xác nhận không có vấn đề gì rồi mới giám sát bên ngoài, đồng thời dặn dò anh ta nếu có chuyện gì thì lập tức gọi điện.

Gần hoàng hôn, Tần Linh đột nhiên nhận được điện thoại của Giang Hải: "Cứu… cứu tôi! Tôi đang ở công trường… không biết tại sao, tôi bị nhốt ở đây rồi!"

Điện thoại bỗng im bặt.

Nhưng họ chưa từng thấy Giang Hải rời khỏi nhà mà!

Tần Linh và Trần Ưng nhìn nhau, vừa tiếp tục gọi lại cho Giang Hải vừa chạy đến cửa nhà anh ta gõ mạnh hai tiếng: "Anh Giang! Anh Giang!"

Dù là điện thoại hay cửa nhà cũng chẳng thấy ai hồi đáp.

Hai người lập tức chạy đến công trường xảy ra sự cố trước đó.

Công trường ở ngoại ô.

Vì suýt xảy ra tai nạn an toàn, hiện tại nơi này đang tạm dừng thi công để kiểm tra, giờ này mọi người đã rời đi hết.

Ánh hoàng hôn chiếu xuống công trường vắng lặng khiến nơi này trông chẳng khác nào một phế tích hoang vu, hoặc nói đúng hơn là một nghĩa địa.

Chỉ có tiếng bước chân của họ vang lên giữa không gian tĩnh lặng.

Mặc dù Tần Linh và Trần Ưng không phải người có năng lực hệ cảm giác, nhưng họ đều nhận thấy có điềm không lành.

Dấu vết ô nhiễm còn sót lại!

Rõ ràng trước khi rời đi, họ đã xác nhận đây chỉ là một vụ “tai nạn". Giống như hiện trường vụ của Lâm Nhụy, gần như không thể xuất hiện ô nhiễm.

Nhưng lúc này, bầu không khí ở đây đã thay đổi.

“Cứu… cứu tôi với!” Phía trước vang lên tiếng cầu cứu của Giang Hải.

Họ vội vàng chạy tới, nơi đó chính là hiện trường vụ bê tông rơi xuống trước đó.

Rất kỳ lạ, công trường vẫn chưa dọn những tấm bê tông này đi.

Bóng dáng Giang Hải xuất hiện trước mặt họ, anh ta đứng ngay trong vùng bóng tối của một tòa nhà chưa hoàn thiện nên người ta không nhìn rõ khuôn mặt. Nhưng từ giọng điệu, có thể nghe thấy sự nhẹ nhõm của anh ta.

"Hộc… may quá, hai người đến rồi! Nơi này đáng sợ quá!"

"Anh Giang, anh không sao là tốt rồi…" Tần Linh và Trần Ưng vừa định bước lên trước thì điện thoại rung lên một cái. Là tin nhắn từ bộ phận, nhắc nhở họ phải cẩn thận với "đương sự", nhất là những người từng nhận lời tiên tri tử vong.

Nghe nói, đây là kinh nghiệm rút ra từ những chi nhánh khác.

Một dự cảm nguy hiểm bất giác bao trùm lên hai người.

Họ dừng bước.

Nhưng cùng lúc đó, những tấm bê tông đặt trên tầng cao của tòa nhà rơi xuống thẳng về phía họ!

Nếu nói sự cố hồi sáng có thể xem là một tai nạn thì lần này, những tấm bê tông rơi xuống như muốn vùi lấp họ hoàn toàn!

Trần Ưng và Tần Linh đồng loạt nhảy về phía khu vực an toàn. Đồng thời, cánh tay của Tần Linh đã hóa thành kim loại, che chắn trên đầu để phá vỡ những mảnh đá không thể né tránh.

Gần như ngay khi hai người vừa tiếp đất ở vị trí an toàn thì chợt vang lên tiếng nổ ầm ầm. Bê tông va đập xuống mặt đất, gây nên những đợt chấn động liên tiếp. Bụi mù bốc lên, đá vụn văng tứ tung.

"Khụ khụ…" Hai người sặc khói bụi nên ho sặc sụa. Trái lại, Giang Hải đứng cách đó không xa chẳng hề hấn gì.

"Anh Giang, anh ổn chứ?"

Dù hỏi vậy nhưng họ đều đã âm thầm đề cao cảnh giác.

"Không ổn… tôi… rất đau khổ." Giang Hải trả lời bằng giọng trầm đục.

Lúc này họ đã nhìn rõ khuôn mặt anh ta, da thịt be bét máu, như thể bị vật nặng nghiền nát.

Với thương tích như vậy, anh ta không thể còn sống. Nguồn ô nhiễm mà họ cảm nhận được chính là từ Giang Hải! Giờ phút này, anh ta chính là một dị thường.

Nếu Giang Hải thực sự chết vào buổi chiều trên công trường, vậy dáng vẻ lúc này của anh ta chính là bằng chứng.

Họ nhớ lại hiện trường vụ tai nạn khi nãy, bỗng phát hiện ra một điểm vô cùng không hợp lý. Để cứu Giang Hải, Tần Linh đã trực tiếp dùng tay đỡ những tấm bê tông đó. Nhưng dấu vết trên hiện trường trước mặt họ không hề có vết tích này.

Vậy nên, không phải do công trường chưa dọn dẹp những tấm bê tông đó.

Mà "hiện trường" trước mắt họ không phải là hiện trường của buổi chiều hôm nay!

Đây là một hiện trường nơi Giang Hải thực sự bị nghiền chết!

Chuyện này… là sao?

Giang Hải… chết rồi sao?

Hàng loạt nghi vấn xuất hiện trong đầu họ.

Tần Linh cố gắng giao tiếp với anh ta: "Giang Hải, anh còn nhớ mình đã trở thành thế này như thế nào không? Anh vẫn nhớ chúng tôi chứ? Hãy nói cho chúng tôi biết tất cả những gì anh biết, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức giúp anh."

"Nhớ chứ, tôi nhớ hết." Giang Hải trả lời: "Kẻ đã biến tôi thành thế này…"

Đột nhiên, trong tay anh ta xuất hiện một tấm bê tông khổng lồ rồi ném thẳng về phía hai người.

"Chính là các người!"

Tiếng gầm giận dữ vang lên cùng với tấm bê tông bay tới.

Cả hai vội lăn mình né tránh.

Tấm đá nặng nề rơi xuống đất, phát ra âm thanh trầm đục.

"Đáng ra tôi đã có thể yên nghỉ nhưng các người đã tạo ra dòng thời gian sai lầm! Tôi bị kẹt lại nơi này, chịu đựng đau khổ hết lần này đến lần khác… nhưng không sao cả, sắp kết thúc rồi. Chẳng phải các người đến để giúp tôi đấy sao? Tôi sẽ sửa lại dòng thời gian này, tình cờ tôi cũng cần sự trợ giúp của các người..."

Khuôn mặt be bết máu méo mó hiện lên một nụ cười vặn vẹo. Tấm đá trên mặt đất bị kéo lê, phát ra những âm thanh cộp cộp liên hồi.

Trong lòng Tần Linh và Trần Ưng vẫn đầy nghi hoặc, nhưng chỉ xét riêng về thực lực chiến đấu của Giang Hải thì hai người chẳng ngại anh ta.

Lúc đầu đúng là có hơi bất ngờ song giờ họ đã kịp phản ứng.

Trần Ưng vung tay chặn tấm đá quét ngang qua.

Dị thường Giang Hải này đã sở hữu sức mạnh mà người thường không thể có! Nhưng trùng hợp thay, anh ta lại đối đầu với một kẻ sở hữu dị năng thể chất như Trần Ưng. Tần Linh dứt khoát đạp lên tấm đá, vung một cú đấm nện thẳng vào Giang Hải.

"Xin các người, cứu tôi với! Tôi chỉ muốn rời khỏi cái nơi quỷ quái này…"

Dường như nhận ra tình thế không ổn, Giang Hải lập tức đổi giọng.

Nhưng đến giờ mới chịu nói lý lẽ có phải đã quá muộn rồi không?

Chưa đầy hai chiêu, thân ảnh của Giang Hải bắt đầu tan biến.

Tình huống này… không đúng lắm!

Linh thể sẽ lập tức tan rã khi bị tiêu diệt. Nhưng một xác sống có thực thể như Giang Hải thì sao tiêu tán được?

Như thể đã đoán trước Tần Linh và Trần Ưng sẽ không tha cho mình, Giang Hải không cầu xin nữa, chỉ bình tĩnh nói: "Các người không thể giết tôi được. Bởi vì, tôi vẫn còn “sống”."

Chưa đợi hai người kịp hiểu rõ ý nghĩa lời anh ta nói, điện thoại của Trần Ưng đột ngột reo lên.

Hiển thị cuộc gọi: Giang Hải.

"Hai vị cảnh sát, hai người vẫn còn đó chứ? Có cần tôi mang cơm hộp đến không?"

Giọng bình thường đến mức khiến người ta có ảo giác rằng vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra.

Tần Linh lập tức kiểm tra điện thoại, lịch sử cuộc gọi giữa cô ấy và Giang Hải trước đó đã hoàn toàn biến mất.

"Không cần đâu. Nhưng mà anh Giang này, từ nãy đến giờ anh vẫn luôn ở nhà chứ?"

"Đúng vậy."

"Có nghe thấy âm thanh gì lạ không? Ví dụ như có ai gọi anh, hay gõ cửa nhà anh không?"

"Không có."

Thực sự thì… từ đầu đến cuối, chuyện này đều mang một cảm giác quái dị khó tả.

Một Giang Hải vẫn còn là con người nhưng một Giang Hải khác đã trở thành dị thường? Chuyện này có thể xảy ra được sao?

Trước khi đến công trường, họ đã gõ cửa nhà anh ta nhưng Giang Hải lại nói rằng không nghe thấy gì. Vậy vấn đề nằm ở đâu? Hay Giang Hải đang nói dối?

Dường như những kiến thức về giới vực mà họ có dã không còn đủ để lý giải những điểm nghi vấn này…

Đúng lúc đó, từ đầu dây bên kia vọng đến tiếng đập cửa dữ dội.

Cả hai đồng thời cảm thấy da đầu căng chặt. Điều họ lo sợ nhất chính là… nghe thấy giọng nói của chính mình từ phía bên kia điện thoại.

"Giang Hải! Mau cút ra đây! Thanh toán nợ cho ông! Nếu không ông cho mày biết tay!"

Đây hẳn là một kẻ có mâu thuẫn "bình thường" với Giang Hải.

Thậm chí sự chân thực trong giọng điệu chửi bới còn khiến hai người có cảm giác không thực.

Giang Hải có vẻ hoảng loạn: "Hai vị cảnh sát, tôi thấy gã cầm dao… chắc sẽ không có chuyện gì chứ…"

Tần Linh và Trần Ưng cạn lời.

Thật ra họ không hề muốn nhúng tay vào mấy chuyện tranh chấp nợ nần kiểu này. Có khi độ phiền phức của nó không hề thua kém những vụ việc dị thường. Người không biết còn tưởng họ đang thiên vị kẻ thiếu nợ ấy chứ.

Nhưng họ cũng không thể để Giang Hải gặp chuyện.

"Sao anh không thanh toán nợ cho xong đi?"

"Tôi… tôi không có cố tình dây dưa rễ má đâu! Ngặt nỗi tôi cũng còn một khoản chưa được thanh toán, thực sự không có tiền trả cho gã…"

"Vậy anh tìm cách trấn an gã trước, đừng mở cửa vội, chúng tôi sẽ tới ngay."

Thế nhưng, để xoa dịu chủ nợ, Giang Hải vẫn mở cửa. Sau đó, từ lời qua tiếng lại, câu chuyện biến thành xung đột tay chân. Nhưng trước khi lưỡi dao kịp đâm vào Giang Hải, Trần Ưng và Tần Linh đã kịp thời tới nơi.

Chủ nợ bị áp giải đi.

Trần Ưng và Tần Linh cẩn thận quan sát Giang Hải.

Ngoại trừ vẻ ngoài khá nhếch nhác vì trận ẩu đả vừa rồi thì trông anh ta hoàn toàn giống một người bình thường.

Ánh mắt soi xét đầy áp lực của họ khiến Giang Hải hơi co rúm lại: "Hai… hai vị cảnh sát, có chuyện gì sao?"

"Không có gì."

Họ quay lại xe tuần tra, vừa báo cáo lại toàn bộ sự việc, vừa tiếp tục theo dõi và bảo vệ Giang Hải.

Bản báo cáo còn chưa hoàn thành, Giang Hải lại xuất hiện, gõ vào cửa kính xe: "Hai vị cảnh sát, tôi mang cơm tối cho hai người đây."

"Chẳng phải đã nói là không cần sao…" Trần Ưng hạ kính xe xuống, chợt thấy ánh sáng phản chiếu từ lưỡi dao lóe lên trước mắt. Một con dao sắc bén vung thẳng tới!

Người trước mặt vẫn là "Giang Hải", nhưng máu đã thấm đẫm cả vạt áo trước bụng anh ta.

Rầm!

Tấm kính bên ghế phụ bị đập nát.

Ngồi ở ghế phụ nên Tần Linh cũng đã thấy rõ… ngay trước mặt cô ta là một "Giang Hải" khác. Chính là kẻ đầy máu me họ đã gặp không lâu trước đó.

"Các người không thể giết tôi được. Bởi vì, tôi vẫn còn "sống"."

Tần Linh và Trần Ưng mơ hồ cảm thấy… họ hiểu những lời này.

Giết không chết, e rằng không chỉ có phiên bản máu me đầy mình của "Giang Hải"… còn bao gồm "Giang Hải" vừa bị dao đâm chết trước mặt họ… và tất cả những "Giang Hải" lẽ ra đã chết.

Bởi vì, Giang Hải vẫn còn sống.

Bình Luận (0)
Comment