“Ký chủ, xin an tâm, không phải cô xuất hiện ảo giác đâu.” Hệ thống đột nhiên xuất hiện trấn an Kiều Thời.
“Ôi? Thật không?” Kiều Thời đang giả vờ nghiêm túc lập tức trở nên phấn khích. Mặc dù cô đã nhanh chóng chấp nhận sự thật “tôi bị bệnh”, nhưng nếu có thể không cần phải chấp nhận thì quá tuyệt vời rồi!
Chẳng qua chưa vui vẻ được hai giây, Kiều Thời đã phát hiện ra vấn đề mới: “Đợi đã, hệ thống, không phải bà nói tui không bị ảo thanh sao? Tại sao vẫn còn tiếp tục ghi chép về bệnh tình của tui?”
“Ký chủ, người bình thường sẽ cực kỳ chắc chắn bản thân họ không bị ảo giác. Chỉ có những ai thường xuyên xuất hiện ảo giác, không phân biệt được đâu là ảo giác, đâu là hiện thực thì mới xuất hiện tình huống giống như ký chủ thôi.”
Hệ thống tỏ vẻ tiếc nuối, với tình hình này của Kiều Thời còn lâu mới khỏi bệnh.
Kiều Thời: …
Trước đây, cô cũng từng là người có thể chắc chắn rằng bản thân không nghe lầm!
Nếu không phải vì giới vực xuất hiện, nếu không phải vì hệ thống chết tiệt xuất hiện...
Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.
Hiện tại vấn đề đáng để Kiều Thời quan tâm hơn là tại sao Trương Vi không nghe thấy âm thanh đó? Cho dù có ma quỷ quấy phá thì cô ấy cũng không thể hoàn toàn không có bất kỳ cảm giác nào như vậy chứ.
Đối với "ô nhiễm" và "dị thường", với tư cách là một người có năng lực, khả năng cảm nhận của Trương Vi cao hơn Kiều Thời.
“Ký chủ, thế giới này không có ma quỷ đâu.” Hệ thống tiếp tục chỉ dẫn cho Kiều Thời một cách cẩn trọng.
Kiều Thời thì rất muốn cười ha hả: Tui không bị ảo giác, thế giới này cũng không có ma quỷ, thế bà có thể cho tui một cách giải thích hợp lý hơn được không? Chẳng lẽ bà định bảo Trương Vi bị điếc hay bị ù tai sao?
Cô cảm thấy khá tò mò: Hệ thống luôn khẳng định đây là một thế giới "Khoa học và hợp lý" sẽ làm thế nào để tự bào chữa đây nhỉ.
“Ký chủ, nghiên cứu "thời gian" là một chủ đề nguy hiểm. Nhưng bởi vì đây là công việc của cô, bổn hệ thống đành phải hỗ trợ cô. Tôi sẽ cùng cô đối mặt với những nguy hiểm do công việc này mang đến!”
Mấy lời hệ thống đang nói chẳng ăn nhập gì với thắc mắc của Kiều Thời, cực kỳ giống với mấy trí tuệ nhân tạo chậm phát triển kiểu “bạn hỏi trời, tôi trả lời đất” trên thị trường.
Ai nghiên cứu thời gian chứ? Bộ trông cô giống nhà khoa học lắm chắc? Công việc của cô là xử lý dị thường đấy nhá!
Lúc ấy, suýt chút nữa Kiều Thời đã cho rằng nó có BUG rồi.
Đang định chất vất thì Kiều Thời bỗng sửng sốt.
Bọn họ không nghiên cứu thời gian. Nhưng sự kiện dị thường lần này đúng là có liên quan đến thời gian: Nguồn gốc của sự kiện chính là lời tiên tri tử vong đến từ tương lai…
Kiều Thời không thể phản ứng ngay lập tức bởi cô cho rằng mình đang đối đầu với một giới vực đặc biệt hay một dị thường nào đó, chứ hoàn toàn không có ý thức rằng bản thân “đang đối đầu với thời gian”.
Kiều Thời cẩn thẩn nhớ lại những gì hệ thống đã nói, cảm giác lo lắng trong lòng cô dâng lên mạnh mẽ.
Từ trước đến nay, hệ thống chưa bao giờ coi giới vực hay dị thường là sự kiện kh*ng b*, nhưng đây là lần đầu tiên nó nói rằng: Nghiên cứu thời gian là một chủ đề nguy hiểm.”
Có thể nhận thấy, tình huống lần này còn khó giải quyết hơn so với tưởng tượng rất nhiều.
Bình tĩnh!
Kiều Thời nhắc nhở chính mình. Sau đó, cô không chút do dự tiếp tục vặt lông hệ thống, khai thác thông tin miễn phí: “Hệ thống à, tại sao nghiên cứu thời gian lại nguy hiểm, bà nói cụ thể hơn được không?”
“Ký chủ, cô đã từng nghe thấy nghịch lý ông nội chưa?”
Đương nhiên, Kiều Thời biết nghịch lý ông nội: Một người xuyên không về quá khứ, g**t ch*t ông bà của mình, lúc này bố mẹ của người đó còn chưa sinh ra, theo lý thuyết mà nói, người đó ở tương lai cũng sẽ không tồn tại. Nhưng nếu anh ta không tồn tại thì sao có thể xuyên không trở về quá khứ g**t ch*t ông bà của mình được đây.
“Bởi vậy có người cho rằng, thế giới này tồn tại rất nhiều dòng thời không song song. Mỗi lựa chọn khác nhau đều có khả năng phân tách thành một dòng thời không khác nhau. Nhưng cũng không cần phức tạp như vậy, bởi thời gian có tính tự sửa chữa, nó sẽ tự điều chỉnh lỗi.”
Mồ hôi lạnh của Kiều Thời lập tức túa ra.
Cô còn rất nhiều điểm nghi vấn, suy cho cùng chúng có liên quan đến những lý luận phức tạp, hệ thống biết trình độ hiểu biết của cô nên nó sẽ chỉ giải thích cho cô bằng những cách đơn giản nhất.
Nhưng Kiều Thời đã nghe ra một điểm: Đối với "thời gian", ta không thể giải quyết được nghịch lý, nhưng chẳng lẽ ta lại không giải quyết được mi hay sao?
Một ví dụ khác, thời gian vốn dĩ được phân bổ chỉnh tề giống như những sợi len được xếp gọn gàng, rất phù hợp với gu thẩm mỹ của những người bị mắc hội chứng OCD.
Nhưng đột nhiên, có một người gây ra một sai lầm lớn, người đó trộn lẫn một ít len lại với nhau, thắt thành nút chết, đắc ý vô cùng: Để xem mi gỡ đống này thế nào.
Thời gian không cần gỡ rối hết tất cả, nó chỉ cần cắt bỏ phần đó. Thế là, nó lại có những sợi len ngay ngắn như lúc đầu.
Tại sao Kiều Thời và Trương Vi ở cùng nhau, nhưng chỉ có Kiều Thời nghe thấy âm thanh quỷ dị kia?
Đó là bởi Trương Vi vẫn chưa phá hư thời gian, chỉ có Kiều Thời đang cố gắng bóp méo nhân quả. Và cũng chỉ có Kiều Thời bị thời gian theo dõi, trở thành một "lỗ hổng" cần phải sửa chữa.
Tại sao Trương Vi không cảm nhận được "ô nhiễm"?
Bởi vì thời gian không thuộc phạm trù ô nhiễm. Nếu nó ô nhiễm, vậy tức là bản thân bọn họ đang sống trong một môi trường ô nhiễm nặng nề, mà như thế thì càng khó phân biệt hơn.
Tựa hồ trong giọng nói của hệ thống có chút ngượng ngùng: “Ký chủ, cô bị theo dõi, khả năng không chỉ bởi "nghiên cứu" của cô sâu hơn người khác…”
Với một hệ thống khổng lồ như thời gian, sự quấy nhiễu của Kiều Thời có đáng là gì chứ? Sao nó vẫn phải cố ý nhắm vào cô thế?
Nhưng Kiều Thời bị ràng buộc với hệ thống.
Hệ thống là một tạo vật nằm ngoài thời gian. Thời gian cũng không can thiệp được vào sự vận hành của hệ thống. Nhưng nếu như người bị ràng buộc với hệ thống cứ nhảy nhót ngay dưới mí mắt của thời gian, bạn đoán xem điều gì sẽ xảy ra?
“Đợi đã, hệ thống, bà tự tâng bốc bản thân ghê vậy, chắc chắn bà cũng có thể giải quyết được vấn đề phiền phức này đúng không? Bà cho tui thêm một món đạo cụ xịn hơn đi!”
“Ký chủ, bổn hệ thống chỉ dùng để chữa bệnh, tôi sẽ không can thiệp vào sự vận hành bình thường của thế giới. Hơn nữa, trong tình huống hiện tại, càng giảm thiểu sự can thiệp của tôi thì cô sẽ càng an toàn hơn.”
Nếu thời gian chỉ sửa chữa những vấn đề nhỏ thì Kiều Thời vẫn còn cơ hội thoát thân.
Nhưng nếu thời gian sửa chữa những vấn đề lớn, rất có thể đây sẽ là đường chết.
Kiều Thời cũng hiểu đạo lý này: “Nhưng vừa rồi bà còn nói sẽ cùng tui đối mặt với nguy hiểm cơ mà?”
“Tôi sẽ động viên và hỗ trợ về mặt tinh thần cho ký chủ.”
Sao có thể không xem đây là “cùng nhau đối mặt” được, đúng không nào?
Kiều Thời: …
Không cần nghi ngờ, khi hệ thống cảm thấy thời gian yên bình thì chính Kiều Thời đang phải gánh trọng trách tiến về phía trước.
Kiều Thời nói với khuôn mặt không cảm xúc: “Cho tui một liều trị liệu tinh thần, giúp tui hạ huyết áp đi.”
“Được thôi ký chủ.”
Sau khi tâm trạng ổn định trở lại, Kiều Thời quyết định tập trung vào tình huống mới nhất mà Mắt Kính gửi đến. Có vẻ trường hợp của cô và những người khác không giống nhau. Nhưng chỉ cần vấn đề của những người khác có thể giải quyết được thì chắc chắn cô cũng sẽ tìm được cơ hội!
Trương Vi đã thảo luận với bọn họ một lúc lâu.
“Tạm thời Tần Linh và Trần Ưng không có việc gì. Nhưng dựa theo suy đoán của bọn họ, mỗi lần Giang Hải gặp phải một sự kiện có thể gây tử vong, sẽ có một Giang Hải "đã chết" tách ra, cố gắng sửa chữa sai lầm của "Giang Hải vẫn còn sống". Chỉ cần bản thân anh ta còn sống thì "phiên bản dị thường" của anh ta sẽ không hoàn toàn tử vong.”
Mặt khác, những người nhận được lời tiên tri tử vong cũng xuất hiện tình huống tương tự.
Một hai dị thường không đáng sợ. Nhưng với đặc tính giết không chết, lại còn thêm khả năng sinh sôi như thế này cũng đủ khiến người ta đau đầu rồi!
Nếu tiếp tục để bọn họ gặp phải tình huống nguy hiểm gây tử vong nhưng lại không chết, vậy phiền toái sẽ càng ngày càng lớn.
Phương pháp hiện tại mà các chi nhánh đang cân nhắc là đưa những người nhận được lời tiên tri tử vong đến bộ phận dọn dẹp, tiến hành bảo vệ nghiêm ngặt.
Nhưng trong lòng mọi người đều rõ, làm như vậy chưa chắc đã giải quyết được vấn đề.
Đương sự sẽ phối hợp với bọn họ, nhưng đương sự “đã chết” thì không. Hành tung của những người đó rất khó lường.
Hiện tại còn đang biểu hiện ra khuynh hướng nếu đã có thể tấn công đương sự, thì cũng có thể tấn công cả những người đang bảo vệ đương sự.
Nếu tiếp tục mở rộng thêm, liệu họ có ra tay với cả những người bình thường luôn hay không?
Bộ phận dọn dẹp không thể không đề phòng.
Điểm mà Kiều Thời chú trọng khi so sánh sự khác biệt giữa cô và những đương sự khác đó là họ không có sự trùng khớp nào cả.
Thứ nhất: Từ tình huống liên tiếp gặp tai nạn ngoài ý muốn của những người đó, có thể thấy được một khi bóng ma chết chóc buông xuống, nó sẽ bám theo như hình với bóng.
Nhưng ngoại trừ lúc ở hiện trường vụ tai nạn giao thông của Lâm Nhụy là có khả năng phải đối mặt với nguy hiểm chết người, cô chưa gặp phải tình huống nào khác uy h**p đến tính mạng cả.
Điểm khác nhau này, tạm thời có thể cho rằng do Kiều Thời đã làm sai lệch lời tiên đoán, khiến sức mạnh cùa nó suy yếu. Vậy tạm thời không nhắc đến.
Thứ hai: Sau khi gặp phải nguy cơ sinh tử, phiên bản "đã tử vong" của đương sự sẽ xuất hiện, nhưng Kiều Thời lại không có.
Ngược lại, Kiều Thời nghe được âm thanh quỷ dị, trong khi những người kia lại không nghe thấy gì cả.
Thứ ba: Phiên bản "đã chết" của đương sự cố gắng sửa lỗi cho “đương sự vẫn còn sống”, điều này nghe có vẻ rất giống cơ chế tự sửa chữa của thời gian mà hệ thống đã nói với Kiều Thời.
Nhưng vấn đề là thời gian không phải "dị thường", mà khả năng tự sửa chữa của thời gian cũng vậy. Cho nên Trương Vi không thể cảm nhận được bất cứ yếu tố ô nhiễm nào. Nhưng Tần Linh và những người khác chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra: Đương sự đã chết chính là dị thường.
Cái gì đã gây ra hai điểm khác biệt phía sau?
Kiều Thời buột miệng thốt ra đáp án: “Thời gian sẽ tiến hành tự sửa chữa là thật! Có dị thường quấy phá cũng là thật!”
Khả năng tự sửa chữa của thời gian đã làm cách nào đem lời tiên tri tử vong của một tuần sau về hiện tại? Nó giải quyết vấn đề, chứ không phải tạo ra vấn đề.
Qủa nhiên, ngay từ đầu đã có dị thường tham dự vào.
Chẳng qua, khi bọn họ cố gắng giải quyết vấn đề thì đã chạm đến ranh giới cảnh báo của thời không. Lúc này, vấn đề mà họ phải đối mặt đã trở thành hai cái!
Thậm chí có thể nói, dị thường kia, hoặc có thể nói là giới vực, đã lợi dụng đặc tính tự sửa chữa của thời gian để khiến bản thân trở nên vô địch!
Bạn chống lại được dị thường, chống lại được thời gian sao?
Cũng giống như khi Kiều Thời bóp méo lời tiên đoán, tuy không gặp phiên bản chết thảm của chính mình. nhưng cũng chẳng cần bất cứ dị thường nào ra tay thì thời gian đã tự tìm đến gây rắc rối cho cô rồi!
Kiều Thời cảm thấy suy nghĩ của mình dần trở nên rõ ràng hơn. Nhưng đúng lúc này, cả người cô bỗng nhiên chao đảo về phía sau.
Kiều Thời lập tức giữ chặt cổ mình, bên trên chẳng có gì cả. Nhưng cô cảm giác như có ai đó đang siết chặt cổ cô, cố hết sức kéo cô về phía sau!
Cảm giác nghẹt thở ập đến.
Cô thuận theo lực kéo này lui lại phía sau, giảm bớt áp lực nghẹt thở: “Vi…”
Trương Vi chẳng hề ngẩng đầu lên.
Nói một cách chính xác, vừa rồi khi Kiều Thời nói ra phỏng đoán của mình, Trương Vi đã không phản ứng với giọng nói của cô nữa.
Kiều Thời đập mạnh vào ghế sofa, phát ra một tiếng rầm.
Trương Vi ngẩng đầu lên, cô ấy gãi đầu, cảm thấy có điều gì đó thật kỳ quái: “Sao mình cứ có cảm giác như đã quên mất một điều gì đó rất quan trọng nhỉ…”
Dường như có một cái tên sắp buột miệng thốt ra, nhưng lại nghĩ không ra đó là gì.
Haizz, Người Phụ Nữ Kéo đã dẫn Hứa Dịch và Lý Văn đi cả rồi, chỉ còn một mình cô ấy sống ở đây, sao tự nhiên lại muốn gọi tên ai được nhỉ?
Mắt Kính và những người khác trong tổ công tác hỏi: “Đúng rồi, Trương Vi, cô phụ trách phần nào trong sự kiện dị thường lần này nhỉ? Có phải quên không phân công nhiệm vụ cho cô rồi không?”
Không phải mà, Trương Vi nhớ rõ mình có nhiệm vụ. Nhưng nghĩ kỹ lại, hình như không có gì.
Khi bị cuốn vào trong giới vực, con người sẽ chỉ biến mất khỏi thế giới hiện thực về phương diện không gian.
Nhưng nếu như bị thời gian hủy diệt, đó sẽ là biến mất thực sự. Thời gian có thể xóa bỏ ký ức, xóa bỏ dấu vết tồn tại của một người.