Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 110

Lúc đầu, khi lưng Kiều Thời đập vào ghế sofa còn có thể phát ra tiếng rầm.

Nhưng sau đó, cho dù Kiều Thời có va chạm với ghế sofa thế nào đi nữa, đều không phát ra bất cứ một âm thanh nào. Cô cũng không còn cảm nhận được cảm giác chạm vào đồ vật thật nữa.

Cô tận mắt nhìn thấy Trương Vi đang đứng cách cô không xa "quên mất" cô.

Mắt Kính và những người khác không có ở đây nhưng nội dung cuộc thảo luận giữa Trương Vi và bọn họ đã không còn liên quan gì đến Kiều Thời, không ai phát hiện ra điểm bất thường. Rõ ràng việc quên mất Kiều Thời cùng xảy ra với tất cả mọi người.

Mặc dù Kiều Thời đã tôi luyện được một trái tim gan dạ mạnh mẽ do thường xuyên bị hệ thống dày vò. nhưng giờ phút này cô vẫn không nhịn được mà cảm thấy hoang mang lo sợ.

Thế là cô… bị cả thế giới bỏ rơi rồi ư?

“Ký chủ, xin hãy yên tâm, không cần phải hoảng loạn, tôi sẽ luôn ở bên cạnh cô.” Hệ thống nói một cách chắc nịch.

Những lời này, Kiều Thời đã nghe qua không biết bao nhiêu lần, vào lúc này khi nghe thấy những lời ấy, cô lại cảm thấy có phần xúc động.

Nhưng Kiều Thời không kịp cảm động: “Đừng lải nhải chuyện ở bên hay không ở bên nữa, mau cứu tui với! Nếu chậm thêm chút nữa thì bà chỉ có thể chôn cùng tui thôi đấy!”

Bởi vì trong khoảnh khắc cô ngây người vừa rồi, sức mạnh vô hình đang siết chặt cổ cô lập tức chiếm thế thượng phong!

Trong nháy mắt, Kiều Thời đã bị kéo ra khỏi căn phòng ban đầu, tiến vào một không gian kỳ lạ.

Có điều với tình cảnh hiện tại của bản thân, cô thực sự không có tâm trạng để quan sát những biến đổi trong môi trường này.

Kiều Thời chỉ cảm thấy bốn phương tám hướng toàn là lũ quái vật mà cô không nhìn thấy rõ khuôn mặt, chúng cười thích thú đồng thời ép chặt khí oxy trong phổi cô, chiếm giữ không gian sống của cô.

Kiều Thời giơ chân đá mạnh, đồng thời dùng cánh tay đỡ lấy cổ, cố gắng giãy giụa bằng toàn bộ cơ thể nhưng hiệu quả cực thấp.

Kể từ khi được thưởng không ít điểm thể chất và trải qua huấn luyện, cô chưa bao giờ có cảm giác cơ thể mình yếu ớt đến như vậy, giống như bản thân cô đã trở lại là cô sinh viên yếu đuối trước kia chỉ trong một đêm.

Tất nhiên, Kiều Thời biết rất có thể đây chỉ là ảo giác của cô, cảm giác yếu ớt bất lực của cô là do lũ quái vật vô cùng vô tận ở đây gây ra.

Cảm giác nghẹt thở dần tăng lên, bản năng sinh tồn cũng ngày càng mạnh mẽ. Mặc dù bị cả thế giới lãng quên nhưng cô chưa sẵn sàng để chết đâu!

Hóa ra cái chết thật sự có thể chữa trị dứt điểm mọi nỗi buồn.

Nhưng may mắn thay, cô giao tiếp với hệ thống thông qua ý niệm, nếu không Kiều Thời chỉ sợ ngay cả kêu cứu cô cũng không thể kêu lên một cách trọn vẹn.

Giọng nói của hệ thống vẫn hết sức vững vàng, khiến người ta nghi ngờ liệu có phải nó còn có thể bình tĩnh đến tận lúc tham dự tang lễ của ký chủ hay không: “Ký chủ, vừa rồi tôi đã nhắc nhở cô, đừng hoảng loạn, cô càng kháng cự, nơi này sẽ càng "ảnh hưởng" đến cô.”

Lúc Kiều Thời phát hiện sự tồn tại của chính mình đã bị xóa bỏ, nỗi sợ hãi trong cô bộc phát quá mãnh liệt mới khiến cô tiến thêm một bước lâm vào tuyệt cảnh.

Kiều Thời: … Lần sau bà có thể nhắc nhở rõ ràng hơn được không hả?

“Thêm một liều trị liệu tinh thần nữa.”

Kiều Thời hít sâu, trấn tĩnh lại. Nhưng vào lúc này, cô cảm thấy nếu chỉ dựa vào “sự bình tĩnh” của bản thân thì hiệu quả chỉ có tác dụng nhất thời, cô phải sử dụng tiến bộ của khoa học kỹ thuật với liều cao thôi!

Hệ thống lải nhải: “Sử dụng thuốc cường độ cao không phù hợp với quan điểm trị liệu của bổn hệ thống. Mặc dù tính an toàn và khoa học của trị liệu tinh thần đều không thể nghi ngờ nhưng sẽ hình thành sự phụ thuộc vào thuốc, không tốt chút nào.”

Kiều Thời: “Tui chết rồi thì sẽ không phụ thuộc vào thuốc nữa, như vậy bà đã vui chưa? Bà nói coi, bà có vui không?”

Hệ thống vừa truyền thuốc trị liệu tinh thần cho cô vừa thanh minh: “Bổn hệ thống có một bộ quy tắc trị liệu nghiêm ngặt, nhưng trong những tình huống đặc biệt…”

Một loạt những lời giải thích vô cùng nghiêm túc và chuyên nghiệp được đưa ra.

Nhưng Kiều Thời lại âm thầm phớt lờ mấy lời lảm nhảm của nó, cô đứng im tại chỗ giống như một khúc gỗ.

Đám quái vật kia không cam tâm, chúng xô đẩy cô đi tới đi lui nhưng cô vẫn không phản ứng. Dần dần chúng bỏ cuộc, lần lượt rời đi. Cảm giác đó giống như một con zombie trông thấy một bộ não trống rỗng, đành phải rời đi trong tiếc nuối vậy.

Kiều Thời khẽ thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng, cô đã có sức để quan sát môi trường xung quanh.

Đây là một không gian tối tăm, không có điểm kết thúc.

Trong nháy mắt cô bị kéo từ căn phòng trong thế giới hiện thực đến nơi này, theo lý thuyết mà nói, hẳn cô đang ở vùng rìa biên giới. Cô duỗi tay ra sau để thăm dò nhưng ngoài hư vô thì cũng chỉ toàn là hư vô.

Không chỉ có bốn phía xung quanh cô là vô cùng vô tận mà dưới chân cô cũng vậy.

Cô không dẫm trên bất cứ nền đất thực tế nào… chính lúc Kiều Thời nhận ra điều này, cô đột ngột rơi xuống dưới, giống như cảm giác bị hụt chân trong giấc mơ vậy!

Nhưng nếu bạn bị hụt chân trong mơ, bạn sẽ lập tức bừng tỉnh. Còn ở nơi này, không có việc “tỉnh lại” như thế. Ngọai trừ rơi, rơi, thì cô vẫn cứ tiếp tục rơi.

Trái tim Kiều Thời suýt nữa lỡ một nhịp, cũng suýt chút nữa thu hút đám quái vật quay lại đây.

Nhưng tác dụng của trị liệu tinh thần liều cao vẫn chưa hết. Kiều Thời không quá bình tĩnh nhưng hệ thống hoàn toàn có thể giúp cô trấn tĩnh lại.

Trên người cô xuất hiện cả hai trạng thái tinh thần hoảng loạn và bĩnh tình, khiến đám quái vật vừa muốn đến lại vừa không muốn đến gần, khiến khung cảnh xung quanh cô hơi giật lag.

Kiều Thời bỗng cảm thấy tình huống này khá buồn cười.

Rơi tự do mà không thấy điểm dừng dễ khiến con người ta cảm thấy vô vọng, nhưng nếu cứ rơi mãi thì cũng sẽ quen thôi.

Thậm chí cô còn bắt đầu tìm tòi và tổng kết quy luật: Đừng nghĩ rằng bản thân đang đứng giữa hư không, đừng nghĩ rằng dưới chân mình không có điểm đỡ, như vậy sẽ không bị rơi xuống nữa.

Mà trong thế giới tăm tối này lại có vô số điểm sáng "Mosaic"* đến mức lóa cả mắt.

*Từ này có thể mang nhiều nghĩa, tùy theo hoàn cảnh. Trong lĩnh vực công nghệ, nó được hiểu là Hiệu ứng che mờ (pixelation/censorship mosaic) - Dùng để chỉ kỹ thuật làm mờ hoặc làm rạn hình ảnh, thường được sử dụng để che đi nội dung nhạy cảm trong ảnh hoặc video.

Đừng hỏi tại sao lại có nhiều “điểm sáng” như vậy mà không gian này trông vẫn cứ tối tăm. Bởi vì giống như vũ trụ vậy, dù có vô số thiên thể phát ra ánh sáng nhưng đó vẫn là một vũ trụ sâu thẳm.

Những điểm sáng "Mosaic" chính là đám quái vật đang tấn công Kiều Thời.

Kiều Thời cũng muốn dùng một mô tả cụ thể hơn. Nhưng thoạt nhìn chúng có vẻ giống mấy cục đồ khó có thể diễn tả bằng lời và khá chói mắt. Cảm giác khi chạm vào chúng cũng giống như c khi cô không thể nào chạm vào những đồ vật thật trong phòng mình vậy.

Tóm lại, điểm sáng "Mosaic" là từ thích hợp nhất mà Kiều Thời có thể nghĩ ra vào lúc này.

“Hệ thống, không phải bà nói thế giới này không có ma quỷ sao? Vậy chúng nó là cái gì thế?”

Chúng sẽ chủ động tấn công con người, không thể diễn tả diện mạo của chúng, chúng sống ở một nơi kỳ quái, ngay cả tiếng cười đùa của chúng cũng khiến con người ta cảm thấy khiếp sợ… Cho dù hệ thống chết tiệt có đổi tên cho chúng thì nó cũng không thể thay đổi bản chất "ma quỷ" của chúng, đúng không?

Kiều Thời đã chuẩn bị tinh thần để đấu khẩu với hệ thống.

Nhân cơ hội hệ thống thừa nhận những tồn tại không thể diễn tả bằng lời này, Kiều Thời phải nhanh chóng thay đổi thế giới quan của nó, lấy được chứng nhận đã khỏi bệnh mà cô mong muốn.

Nhưng không ngoài dự đoán của Kiều Thời, hệ thống vẫn kiên quyết không thừa nhận đám quái vật là quái vật.

“Ký chủ, cô chỉ đang tách khỏi dòng thời gian bình thường, tiến vào trong dòng thời gian hỗn loạn mà thôi. Chúng chỉ là vô số khối tin tức trong dòng thời gian này, bởi vì con người không thể phân biệt, lý giải chúng bằng mắt thường nên chúng mới biểu hiện dưới dạng các điểm sáng mosaic.”

“Vậy những tiếng cười kia, bà giải thích thế nào? Việc bọn chúng chủ động tấn công tui, bà giải thích thế nào?” Kiều Thời quyết truy hỏi đến cùng.

“Để chữa trị những lỗ hổng mà cô để lại, thời gian đã loại cô ra khỏi dòng thời gian bình thường. Nói chính xác hơn, không phải chúng tấn công cô mà là cô đang tự tiến gần về phía chúng. Cho nên trong thực tế, cô mới nghe thấy âm thanh của bên chúng trước.”

Theo lý luận của hệ thống, thời gian không có sự sống. Các khối tin tức cũng tương tự như vậy.

“Vừa rồi lúc rơi xuống, chắc hẳn cô cũng đã nhận ra, khi cô nắm được "khái niệm" nào đó ở đây thì những chuyện này mới xảy ra với cô.”

Nơi này vốn không có chuyện "rơi xuống" nhưng khi Kiều Thấy cảm thấy bản thân giẫm phải khoảng không thì chuyện rơi xuống mới bắt đầu.

Tương tự như vậy, hơi thở "nhân hóa" mà cô cảm nhận được trên người những khối tin tức kia, thực ra chỉ là khái niệm mà bản thân cô mới có.

Các khối tin tức không biết "cười đùa" nhưng Kiều Thời lại cho rằng đám ma quỷ không rõ mặt kia sẽ làm như thế, vậy nên cô mới nghe thấy âm thanh tương ứng.

Các khối tin tức cũng không biết "tấn công người", mà chỉ là những va chạm ở mức độ nhất định và nhận biết thông tin lẫn nhau.

Ở một góc độ nào đó, Kiều Thời cũng đã trở thành một khối tin tức của nơi này (chẳng qua là loại có rất ít thông tin), nhưng bởi vì cô cho rằng chúng sẽ tấn công mới dẫn đến việc hoảng sợ, vậy nên cuộc tấn công bắt đầu.

Những điểm sáng "Mosaic" đó cũng không phải là đám ma quỷ như Kiều Thời tưởng tượng.

Kiều Thời trầm tư suy nghĩ một hồi, cô phát hiện ra bản thân vẫn không thể thuyết phục được hệ thống.

Thôi được, nghĩ theo cách tích cực, nhờ ơn hệ thống, cô đã hiểu bản chất của cái nơi quái quỷ này rồi.

“Vậy nếu tui nghĩ rằng, tui có thể rơi trở lại thế giới bình thường thì sao?”

“Ký chủ, đừng làm vậy!”

Nhưng hệ thống hoàn toàn không kịp ngăn cản tốc độ suy nghĩ của não Kiều Thời.

Một lực hút khủng khiếp xuất hiện, Kiều Thời lập tức rơi xuống, trong nháy mắt cô rớt lại về căn phòng của mình nhưng không gây ra bất kỳ tiếng động nào, cũng không có bất cứ cảm giác tiếp xúc nào.

Cô đã trở thành người nằm ngoài thời gian.

Mà dường như phía sau lưng Kiều Thời xuất hiện một cái hang động đen ngòm. Một đám "Mosaic" lao về phía cô!

Kiều Thời: !

Cô thề là cô không hề tự hỏi bất cứ nội dung nào có liên quan đến việc "tấn công" hay "sợ hãi". Chẳng phải đã nói chúng sẽ không chủ động tấn công hay sao?

Hệ thống nói rất nhanh: “Bởi vì sự tồn tại nằm ngoài thời gian, không nên và cũng không thể quay trở lại dòng thời gian. Cô đã khiến bản thân trở thành một lỗ hổng còn lớn hơn rồi.”

Hệ thống thời gian loại bỏ BUG, đó có thể gọi là chủ động tấn công sao?

Hệ thống cũng đã nói, vì để tránh thu hút thêm "giá trị thù hận" cho Kiều Thời, nó sẽ giảm bớt sự hiện diện của chính mình. Nhưng kết quả hiện tại cho thấy, không cần hệ thống ra tay, Kiều Thời đã tự thu hút "giá trị thù hận" bằng bản lĩnh của mình.

Theo cách nói của nhân loại, đây gọi là vượt ngục!

Kiều Thời: …

Tôi nghĩ cánh cửa này cũng đâu có khóa đâu nhỉ!

Nó cũng đâu có nói không thể trở về theo cách như vậy đâu!

Nhưng kỳ thật Kiều Thời đã phần nào hiểu được ý của hệ thống.

Trong dòng thời gian hỗn loạn, khái niệm "trở về thế giới bình thường" cũng không tồn tại. Hệ thống đã nói rõ với cô các quy tắc của nơi đó, thế là Kiều Thời liền nảy sinh khái niệm này. Vì vậy, cô lại biến thành BUG mới.

Không còn gì để nói nữa, chạy đi!

Kiều Thời với đám mosaic chạy như điên ở trong phòng. Trương Vi cũng đang xem điện thoại di động ở trong phòng. Rõ ràng hai bên đã đụng phải nhau rất nhiều lần nhưng cả hai đều không hề hấn gì.

Chỉ có Trương Vi thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa sổ: Có vẻ hôm nay gió hơi lớn nhỉ.

Kiều Thời cảm thấy, ký túc xá của cô ngày càng giống ngôi nhà ma rồi đấy.

À mà, hiện tại cô cũng là một trong những con “ma” đó rồi.

Tuy rằng Kiều Thời không còn bị động như lần đầu tiên bị đám mosaic tấn công nữa, nhưng với số lượng áp đảo trước mặt, cô vẫn phải chống đỡ xoay sở hết sức khó khăn, thỉnh thoảng sẽ bị thiệt hại đôi chút.

Không thể cứ tiếp tục thế này mãi được…

Kiều Thời nhớ lại cảnh tượng bị giật lag của đám mosaic trước đó.

Cô mơ hồ nắm bắt được một số linh cảm: Nếu chúng có một số cách phản ứng cố định…

Xin lỗi mọi người nhé!

Vèo một phát, Kiều Thời lại nhảy trở về dòng thời gian hỗn loạn.

Đám mosaic cũng lao theo cô.

Vèo một phát nữa, Kiều Thời lại rơi trở về hiện thực.

Đám mosaic vẫn chen chúc tiếp tục lao theo cô.

Cứ thế cô nhảy qua nhảy lại giữa bên trong và bên ngoài dòng thời gian.

“Ký chủ, nhìn sau lưng cô kìa!” Hệ thống cũng phải toát mồ hôi vì Kiều Thời.

Do ảnh hưởng bởi việc cô cứ lặp đi lặp lại hành động mạo hiểm này, đám mosaic tới xử lý cô ngày càng nhiều.

Nhưng Kiều Thời vẫn vô cùng bình tĩnh, cô chẳng thèm quay đầu lại nhìn: “Thế thì đã làm sao?”

Nếu cô đã không thể đánh lại một trăm mosaic, vậy việc có thêm một ngàn, mười ngàn mosaic nữa… cũng đâu phải chuyện gì to tát.

Kỳ thực, cách đối phó của Kiều Thời rất đơn giản: Bởi vì tiết tấu nhảy qua nhảy lại của cô được cô thực hiện hết sức nhịp nhàng, nên đã khiến chúng bị kẹt cứng!

Đương nhiên, hành động thanh trừng của một trăm mosaic sẽ khác hành động của một ngàn hay mười ngàn mosaic: Việc “đuổi giết” của nhóm quân số ít thì rất trơn tru, nhưng với số lượng quy mô lớn và siêu lớn sau đó, chúng sẽ vô tình bị kẹt lại trong lối đi.

Bình Luận (0)
Comment