Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 112

Hôm nay là ngày 30 tháng 10.

Cũng có thể không phải.

Ở bên ngoài dòng thời gian, khái niệm "thời gian" chỉ là một điều hư vô.

Dẫn theo vô số mảnh thông tin chạy bạt mạng, Kiều Thời trông như một ngôi sao chổi kéo theo một cái đuôi dài.

Cô đã tự hỏi trong lúc chán: Làm thế nào để vẽ ra một đường cong đẹp nhất trong không gian u tối này?

"Hệ thống, chẳng phải bà nói sẽ cổ vũ tui sao? Sao giờ chẳng nói năng gì hết thế?"

Hệ thống im lặng đầy đáng ngờ. Nó nói sẽ ủng hộ và khích lệ là bởi vì lo sợ ký chủ không thích ứng được với cảm giác bị cả thế giới ruồng bỏ.

Sự cô đơn vĩnh hằng ấy có thể dễ dàng xuyên thủng lớp phòng tuyến tâm lý của Kiều Thời, khiến bệnh tình vừa thuyên giảm của cô nhanh chóng tái phát, thậm chí còn trầm trọng hơn. Kiều Thời luôn xem những mảnh thông tin kia là ma quỷ, lúc nào cũng cảm thấy chúng đang phát ra tiếng cười ma quái với cô, đây chính là một trong những triệu chứng của bệnh.

Việc hệ thống sẵn lòng lặp lại kỹ năng "chữa trị tinh thần" cho Kiều Thời một cách dễ dàng như vậy cũng có nguyên do cả.

Thế nhưng, hệ thống chợt nhận ra có thể mình đã tính toán sai.

Bóng ma tâm lý ư? Nó chẳng thấy đâu cả. Ngược lại, khi Kiều Thời dẫn theo những mảnh thông tin chạy loạn, trông cô có vẻ... rất phấn khích.

Không không không, không thể nào! Chắc chắn là do can thiệp của thời gian gây ra sai lệch dữ liệu.

Bị thế giới vứt bỏ, người bình thường còn chưa kịp khóc chứ phấn khích gì nổi?

... À đúng rồi! Kiều Thời vốn không phải người bình thường!

Nghĩ vậy thì thấy chẳng có vấn đề gì nữa.

Dù sao cũng không cổ vũ được. Không cần đến sự khích lệ của nó, Kiều Thời vẫn có thể tự tìm đường chết. Nếu tiếp thêm chút dầu, có khi nào ký chủ sẽ bay thẳng lên trời luôn không?

Nhưng hệ thống cũng không tìm được lý do để ngăn cản Kiều Thời.

Cô cố ý gây thù chuốc oán sao? Không hề! Cô chỉ đang chạy trốn mà thôi.

Theo quy tắc an toàn ưu tiên hàng đầu, hệ thống chữa bệnh tâm thần phải bảo đảm an toàn cho ký chủ trong tình huống gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Không nghe thấy tiếng hệ thống đáp lời, Kiều Thời cũng không cảm thấy thất vọng. Cô đã quen với việc con hàng này chẳng biết nắm bắt bầu không khí rồi.

Không sao cả, cô tự tạo ra bầu không khí cho mình đây!

Hệ thống nghi ngờ rằng, việc phát hiện "phấn khích" của Kiều Thời là do nó gặp vấn đề. Nhưng xét theo một góc độ nào đó, chuyên môn của hệ thống là không thể nghi ngờ: Kiều Thời thật sự đang chơi đến mức quá nhập tâm.

[Không thể chống lại, vậy thì hãy tận hưởng.]

Câu này, Kiều Thời học được từ hệ thống đấy.

Bị cả thế giới quên lãng là điều đáng buồn nhưng nếu nhìn theo hướng tích cực, hiện tại cô như đang sở hữu năng lực siêu nhiên mà thế giới thực không bao giờ có được.

Vừa nảy lên suy nghĩ thì đã dịch chuyển tức thời. Ngay cả một người sở hữu năng lực không gian như Lý Văn cũng chưa chắc có thể đạt đến trình độ này đâu? Không tận hưởng một chút thì quá là tiếc.

Tất nhiên, chơi thì chơi, quậy thì quậy nhưng Kiều Thời không định đùa giỡn với cái mạng nhỏ của mình.

Cô liếc nhìn "cái đuôi nhỏ"... không, "cái đuôi to" phía sau mình, rồi thầm nghĩ nhất định phải tìm cách giải quyết nó.

Kiều Thời không chắc, liệu khi thoát ra khỏi dòng thời gian, cô có còn cảm giác đói và mệt hay không. Nhưng nếu cứ bị đuổi riết như thế này, cô sẽ không thể làm bất cứ chuyện gì khác và chắc chắn là rất phiền.

Nhưng ngoài phương án "chạy trốn", cô hoàn toàn không có cách để đối phó với những mảnh thông tin kia.

Cô đã trở thành một "lỗ hổng", chẳng lẽ lại bắt cô quay về trước khi vi phạm luật lệ hay sao?

Khoan đã... lỗ hổng? Xuyên việt?

Một tia sáng lóe lên trong đầu Kiều Thời, cô lập tức nắm bắt được hai từ khóa này.

Cô đột nhiên nhớ ra, đối với thời gian bình thường, lỗ hổng không chỉ có một mình cô. Lời tiên đoán tử vong xuyên qua dòng thời gian đến "hiện tại", chẳng phải những dị thường "người chết" cũng là lỗ hổng sao?

Trước đó, Kiều Thời đã suy luận ra rằng sự kiện dị thường lần này có liên quan đến cả dị thường lẫn thời gian. Một số dị thường đã lợi dụng sức mạnh của thời gian.

Khi bọn họ cố gắng giải quyết sự kiện này thì vô tình trở thành kẻ thù của thời gian, cho nên mọi thứ mới rơi vào cảnh hỗn loạn như hiện tại.

Nhưng Kiều Thời còn chưa kịp chia sẻ thông tin này với những người khác thì đã bị dòng thời gian bài xích.

Sau khi "vượt ngục" trở về, bức tường ngăn cách giữa cô và thực tại vẫn còn đó. Dù cô có nhảy nhót đến đâu cũng không thể tạo ra bất kỳ ảnh hưởng nào lên thực tế chứ đừng nói đến việc truyền tin tức trở lại.

Nhưng bây giờ, Kiều Thời lại nảy ra một ý tưởng mới: Sao cứ phải truyền tin tức về thực tại?

Dị thường kia đã lợi dụng sức mạnh thời gian và che giấu chính mình bằng một cách nào đó, khiến những lỗ hổng này không bị thanh trừng. Nhưng những kẻ đang bám theo cô... chính là "chuyên viên sửa lỗ hổng" của thời gian!

Nghĩ đến đây, Kiều Thời lập tức biến mất khỏi chỗ cũ, sau đó xuất hiện tại nhà của đương sự Giang Hải.

Một số đương sự đã bị chuyển đến bộ phận dọn dẹp nhưng một số thì chưa. Bộ phận dọn dẹp cần tiến hành các thí nghiệm đối chiếu để xác định phương án nào là tốt nhất, hoặc nói đúng hơn là xác định phương án nào bớt tệ hơn.

Giang Hải chính là một trong số những người chưa bị đưa đi.

Kiều Thời có thể nhìn thấy xe công vụ của bộ phận dọn dẹp đang đậu gần đó.

Trên xe là những người quen của cô: Tần Linh và Trần Ưng.

Nhưng hai người họ hoàn toàn không cảm nhận được sự xuất hiện của Kiều Thời, thậm chí còn đang căng thẳng.

Họ càng không nhìn thấy rằng, "người chết" Giang Hải chỉ cách họ một cánh cửa xe đang nhìn chằm chằm họ qua khung cửa.

Tần Linh và Trần Ưng vẫn đang đưa mắt dò xét bốn phía, trong khi kẻ mang gương mặt đầy máu thịt lẫn lộn kia dán sát vào cửa sổ, nhìn họ chằm chằm như thể đang theo dõi con mồi của mình, hoặc như đang suy nghĩ xem lần sau ra tay thế nào cho thích hợp hơn.

Gương mặt máu me ấy dán sát vào khuôn mặt bình thường, nhìn thôi cũng đủ khiến người ngoài cuộc như Kiều Thời rợn tóc gáy. Trước đây, khi còn trong dòng thời gian bình thường, có khi nào cũng có những con quỷ thế này bám dính lấy cô không?

Không được nghĩ nữa!

Chỉ nghĩ thôi mà cô đã thấy không ổn rồi.

Kiều Thời cố đưa suy nghĩ của mình quay trở lại chế độ "làm việc".

Như cô dự đoán, cô có thể nhìn thấy những dị thường "người chết" đã biến mất khỏi thế giới thực.

"Người chết" tấn công hai lần xong đột nhiên biến mất không chút tung tích, tức là đã quay trở lại ngoài dòng thời gian.

Cô có bức tường ngăn cách với hiện thực nhưng với bọn chúng thì không. Vì chúng đều là tạo vật của dòng thời gian sai lầm.

Khối thông tin đang đuổi theo Kiều Thời sát nút đột nhiên khựng lại một chút, sau đó đưa ra lựa chọn: Chúng bỏ nó lại cô, lao thẳng về phía những dị thường "người chết" như cá mập đánh hơi thấy mùi máu!

Dĩ nhiên, cá mập đánh hơi thấy mùi máu gì đó, theo cách nói của hệ thống thì chỉ là trí tưởng tượng của cô mà thôi. Chúng là vật chất phi sinh mệnh, chỉ biết hành động theo “quy tắc”.

Rõ ràng là: Theo quy tắc, những "người chết" lừa dòng thời gian này còn tệ hơn Kiều Thời nhiều, mức độ ưu tiên cũng cao hơn!

Dù Kiều Thời có quay về hiện thực thế nào thì cũng không thể tác động đến hiện thực nữa, nhưng những con này lại có thể tương tác với hiện thực, thế nghe có hợp lý không chứ?

May mà, thời gian đối xử bình đẳng với tất cả. Sự thanh trừng của nó có thể chậm trễ nhưng chắc chắn sẽ đến.

Không đến ngay được thì sao? Kiều Thời thấy chẳng có vấn đề gì lớn, cô có thể dẫn đường!

Nói là gắp lửa bỏ tay người thì hơi khách sáo rồi. Cô gọi đây là tìm “đồng bạn” cùng lưu lạc ngoài dòng thời gian để sưởi ấm cho nhau.

Những “đồng bạn” này có cảm nhận được hơi ấm hay không thì không biết, còn Kiều Thời thì có.

Đột nhiên, những "người chết" đang chơi trò dán mặt với Trần Ưng và Tần Linh như thể cảm nhận được gì đó, cả người run lên, còn chẳng buồn ngẩng đầu mà đã quay lưng bỏ chạy!

Hả, nhát gan vậy à?

Kiều Thời đứng đó chỉ trỏ bàn tán, hoàn toàn quên mất rằng mình cũng vừa trốn chạy thảm hại không lâu trước đó.

Thực ra, cô đã chuẩn bị hai phương án. Nếu hiệu quả ngăn cách thời gian của dị thường "người chết" mạnh hơn dự đoán, hoặc chúng hoàn toàn không sợ khối thông tin kia thì cô sẽ trà trộn vào đám dị thường này.

Giờ xem ra không cần dùng đến kế hoạch đó nữa.

Nhưng với Trần Ưng và Tần Linh, tình huống tiếp theo lại khiến họ hoàn toàn mơ hồ.

Họ vẫn luôn cảnh giác xung quanh, chờ "người chết" xuất hiện lần nữa, bỗng đèn báo trên các thiết bị điều khiển trên xe nhấp nháy liên tục.

Đúng vậy, họ đang cố gắng tìm hiểu quy luật xuất hiện của "người chết", thậm chí còn cân nhắc dùng phương pháp bắt sống để đối phó với chúng, ngặt nỗi đến giờ vẫn chưa thu được kết quả gì.

Đột nhiên, "người chết" lại xuất hiện!

Chúng đập mạnh xuống chiếc xe đang di chuyển, khiến hàng loạt thiết bị trên xe gào thét inh ỏi.

Chuyện gì đây?

Trần Ưng và Tần Linh suýt không kịp phản ứng.

Phải biết rằng, theo kinh nghiệm của họ, mỗi lần "người chết" xuất hiện đều thích tái hiện lại cảnh tượng trước khi chết, không biết là do chấp niệm hay cố tình trêu đùa họ.

Nhưng cảnh tượng lúc này đã thoát khỏi quy luật tái hiện cái chết!

Là nhân viên dọn dẹp thì không được mất tập trung. Đặc biệt là khi chiến đấu trực diện, chỉ một khoảnh khắc mất tập trung cũng có thể tạo cơ hội cho những dị thường có ý đồ xấu lợi dụng.

Thế nhưng, đám dị thường "người chết" kia không rảnh quan tâm đến hai người họ nữa, giờ chúng chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Chạy, chạy, chạy!

Cứ như thể phía sau chúng có thứ gì đó đáng sợ đang đuổi theo vậy.

Nhưng Trần Ưng và Tần Linh lại chẳng nhìn thấy gì cả.

Họ chỉ thấy "người chết" tự dưng xuất hiện rồi vấp ngã giữa đường, tự dưng hét lên thảm thiết, thậm chí nửa người đột ngột biến mất…

Đang diễn kịch gì thế?

“Xin các người, cứu tôi với!”

Trước đó, đám "người chết" này đã giả làm Giang Hải để cầu cứu họ không biết bao nhiêu lần nên Trần Ưng và Tần Linh cũng đã có phần miễn dịch. Nhưng không hiểu sao, lần này họ lại có cảm giác những con quái vật kia thực sự đang hoảng sợ và cầu cứu một cách chân thành.

Diễn xuất của bọn chúng lên tầm đến cỡ này rồi á?

Xin lỗi, họ cũng là dân chuyên đấy!

Dĩ nhiên, hai người không nhúng tay vào, chỉ đứng yên quan sát chúng diễn, còn một lý do quan trọng nhất là họ cũng không biết cứu bằng cách nào cả!

Những dị thường "người chết" này, từ khi xuất hiện đến khi biến mất chỉ kéo dài 1-2 phút. Hai người chưa kịp ra tay thì chúng đã vụt mất như thể đang tìm kiếm kẻ địch trong khoảng không. Tựa hồ ngay tại nơi họ không nhìn thấy, một trận chiến khác đã xảy ra.

Nhưng tất cả các thiết bị chỉ thị chỉ cho thấy có mỗi dị thường là "người chết", ngoài ra không có bất kỳ điều gì bất thường khác.

Trong khoảng thời gian đó, còn có một chi tiết khiến người ta rợn tóc gáy.

Một "người chết" mất nửa th*n d*** đột nhiên nở nụ cười quỷ dị với họ, sau đó để lại một câu: “Những người bạn cũ phương xa gửi lời chào đến các ngươi…”

"Người chết" đã hoàn toàn biến mất như chưa từng xuất hiện. Nhưng câu nói kia lại ám ảnh trong lòng họ không dứt.

Ý gì đấy?

Ngay cả bản chất của "người chết" họ còn chưa làm rõ thì sao có thể có "bạn phương xa"?

Khả năng lớn nhất chính là họ đã bị kẻ đứng sau để mắt đến!

Rất có thể đây chính là một dấu hiệu tương tự như lời tiên tri tử vong, ngầm báo rằng: Ta đã nhìn thấy các ngươi, ngày chết của các ngươi không còn xa nữa.

Trong chiếc xe công vụ của bộ phận dọn dẹp, hệ thống sưởi chạy hết công suất nhưng họ vẫn rùng mình, vội báo cáo lại tình hình vừa xảy ra không thiếu một chi tiết.

Lần xuất hiện này của "người chết" đã hoàn toàn phá vỡ mọi quy luật mà họ từng cố gắng tổng kết trước đó.

Ngoại lệ này rất có khả năng là dấu hiệu của một lần dị biến thứ cấp. Họ cần nâng cao cảnh giác để đối phó với rắc rối lớn sắp tới!

Không cần nghi ngờ gì nữa, câu nói mà Trần Ưng và Tần Linh không thể hiểu được kia chính là do Kiều Thời bảo nó nói.

Dĩ nhiên, dị thường "người chết" chẳng việc gì phải nghe lời cô, nhưng Kiều Thời nói sẽ dẫn nó chạy chung với cô.

Tình trạng sau đó của Trần Ưng và Tần Linh thế nào thì cô không tận mắt chứng kiến vì phải vắt giò chạy. Nhưng cô có thể tưởng tượng được, câu nói này sẽ mang đến cho họ sự bối rối và hoang mang khủng khiếp thế nào.

Khụ, Kiều Thời thừa nhận, không nhất thiết phải nói thế.

Nói rồi cũng không thể khiến họ nhớ ra cô, lắm khi chỉ làm gia tăng nghi hoặc vô cớ mà thôi.

Nhưng có đôi khi, con người ta cũng phải thỏa mãn sở thích ác ý nho nhỏ của mình chứ.

Hiếm lắm mới được làm “ma”, chẳng lẽ lại không thử dọa người ta một lần hay sao? Nếu không thì làm ma cũng uổng quá rồi!

Bình Luận (0)
Comment