Khuya ngày 30 tháng 10.
Sau khi báo cáo xong tình hình, Trần Ưng và Tần Linh lại vào trạng thái cảnh giác cao độ.
Lực lượng hỗ trợ từ bộ phận dọn dẹp cũng đã thầm đến nơi. Phía bộ phận đồng tình với phán đoán của họ rằng trong biến cố bất thường này có mùi âm mưu được sắp đặt.
Có lẽ những kẻ dị thường kia đang mưu tính thủ đoạn nào đó.
Nhưng chờ mãi không thấy biến cố nào xảy ra. Những "người chết" trước đây thỉnh thoảng giả dạng Giang Hải xuất hiện cũng không thấy tăm hơi.
Từng chi nhánh lần lượt gửi tin về: Những người nhận được lời tiên tri tử vong ở các nơi khác cũng gặp phải tình trạng tương tự. Các dị thường "người chết" đột ngột bị một thế lực vô danh tấn công, sau đó biến mất.
Bộ phận dọn dẹp không thể xác định liệu chúng có thực sự bị một thực thể vô danh thanh trừng, hay bọn chúng đã trở nên tinh ranh hơn, cố tình diễn một màn kịch để khiến bọn họ lơ là cảnh giác.
Ai cũng mong là khả năng đầu tiên. Nhưng cũng không ai dám tự tin rằng họ sẽ may mắn đến độ có một thực thể vô danh sẵn lòng ra tay giúp họ giải quyết rắc rối.
“Có khi nào do Hứa Dịch và Lý Văn đã tìm ra nguồn gốc của các dị thường khi đến tương lai rồi giải quyết từ gốc rễ không?”
“Không thể loại trừ khả năng này... Nhưng nếu đúng là họ làm thì đáng lẽ giờ họ đã quay về rồi.”
Thế nhưng, từ lúc Hứa Dịch và Lý Văn rời đi với Người Phụ Nữ Kéo, họ chưa từng xuất hiện. Bộ phận dọn dẹp vẫn bị bao trùm bởi tầng tầng lớp lớp nghi vấn chưa có lời giải.
“Tôi nghĩ có lẽ giải mã câu mật ngữ kỳ quái đó sẽ có ích!” Một người lên tiếng đề xuất.
Ý kiến này nhận được sự đồng thuận của hầu hết mọi người.
Câu mật ngữ kỳ quái mà người đó nhắc đến chính là lời mà Tần Linh và Trần Ưng từng nghe được: "Những người bạn cũ phương xa gửi lời chào đến các ngươi".
Phải biết rằng biến cố bắt đầu từ phía Giang Hải, nơi Tần Linh và Trần Ưng trấn giữ. Và càng về sau, dù những dị thường "người chết" khác cũng biến mất một cách kỳ lạ nhưng không ai khác từng nghe thấy câu nói đó.
Nơi "khác thường" sẽ rất hay trở thành manh mối quan trọng nhất. Sao họ có thể bỏ qua được chứ?
Điều họ không biết là lời nhắn đó không xuất hiện ở các chi nhánh khác, đơn giản vì Kiều Thời không quen thân với những người bên đó. Cô không nỡ trêu chọc người lạ thôi mà.
Kiều Thời tiếp tục dẫn dắt các khối thông tin, quét sạch những dị thường "người chết" còn sót lại.
Ngoại trừ nửa cái xác của "người chết" Giang Hải mà cô đang giữ trong tay, những kẻ còn lại thực sự đã bị xóa sạch không còn chút vết tích. Những điểm chênh lệch thời gian hoàn toàn không có khả năng phản kháng dưới chính sức mạnh của thời gian.
Vì sao trong tay Kiều Thời chỉ còn lại nửa cái xác của Giang Hải hả? Đơn giản là vì “cướp đồ ăn trong miệng hổ” chưa bao giờ là chuyện dễ dàng.
Hơn nữa, phần cơ thể còn sót lại của dị thường càng ít thì độ ưu tiên bị truy sát bởi khối thông tin càng thấp.
Kiều Thời còn cân nhắc hay là giữ lại mỗi cái đầu của nó thôi nhỉ? Thế thì tiện quá xá. Dù sao với dạng tồn tại dị thường như thế này, giữ lại mỗi cái đầu cũng chẳng ảnh hưởng gì đến trạng thái "bất tử" của nó.
Đáng tiếc, Kiều Thời không thể kiểm soát chính xác khối thông tin, cũng không thể đảm bảo rằng nếu muốn giữ lại một cái đầu thì thực sự chỉ còn lại một cái đầu, biết đâu ngay giây tiếp theo tất cả sẽ tan thành tro bụi thì làm thế nào. Dư chấn từ quá trình dọn dẹp lỗ hổng có thể ảnh hưởng đến cô lần nữa.
Vậy nên, Kiều Thời quyết định dừng lại đúng lúc, mang theo nửa thân xác dị thường rồi chuồn là thượng sách.
Còn về kẻ đứng sau tạo ra những lời tiên tri tử vong, Kiều Thời chịu.
Theo lời của "người chết" Giang Hải: "Bọn tôi vốn là những tạo vật thuộc về trật tự thời gian sai lầm. Tuy nguồn gốc là nó nhưng không phải kẻ dưới trướng của nó, càng không thể cảm nhận ngược lại sự tồn tại của nó."
Cũng giống như việc Kiều Thời có thể sử dụng khối thông tin nhưng không thể kiểm soát khối thông tin, kẻ đứng sau màn cũng chỉ đang mượn sức mạnh vĩ đại của thời gian. Những thứ nó tạo ra sẽ trở thành cái dạng gì, nó có thực sự kiểm soát được không? Đương nhiên là không thể.
Bản thân kẻ chủ mưu không có ý định điều khiển những "người chết" này, mà chỉ muốn dùng chúng để gây áp lực lên con người, từ đó thu lợi về cho mình.
Nghĩ thông suốt điều này, Kiều Thời cảm thấy vô cùng tiếc nuối: Đáng ghét! Cô còn định mang theo đống khối thông tin này để cho kẻ đó nếm mùi cú đấm sắt của thời gian cơ mà!
Cô đã lên kế hoạch cả rồi, không thể để nó chết quá nhanh, phải dắt theo khối thông tin tới chơi nó, bắt nó cảm nhận sự cận kề của cái chết!
Đúng vậy, những thứ khiến cô thành ra thế này, cô đều tính nợ hết lên đầu kẻ đó.
Nhưng bây giờ không tìm được nó, Kiều Thời cũng chẳng có cách nào khác, chỉ đành đặt hy vọng vào Hứa Dịch và Lý Văn. Dưới sự dẫn dắt của Người Phụ Nữ Kéo, không biết hai người đó có thể tìm ra nó không?
Nhất định phải hành hạ cả thân xác lẫn linh hồn của nó thật thê thảm vào!
Kiều Thời thầm cầu nguyện.
Đừng hỏi tại sao cô lại phó thác điều quan trọng như vậy cho người khác, vì hiện tại cô còn có chuyện quan trọng hơn phải làm: Tự mình cứu lấy mình.
Việc bộ phận dọn dẹp xử lý dị thường là trách nhiệm của họ. Không có cô, bộ phận dọn dẹp vẫn sẽ vận hành bình thường. Vì vậy, cô có thể tin rằng kẻ trộm thời gian kia rồi sẽ bị trừng trị.
Nhưng bọn họ đã quên mất Kiều Thời. Ngoại trừ bản thân cô, cô không thể trông chờ bất kỳ sự cứu viện nào khác.
Đây chính là thực tế mà cô phải đối diện.
Không… không đúng, cô vẫn còn một "thứ" để dựa vào. Dù thời gian có gây sóng gió thế nào, hệ thống cũng sẽ không quên cô.
Bình thường bị con hệ thống chó má này chơi xỏ thì thôi đi, nhưng trong tình huống này, nó buộc phải phát huy chút giá trị chứ?
“Hệ thống à, chúng ta tâm sự chút đi. Làm cách nào để tui quay về thực tại? Tui biết, bà nói rằng mình không thể ra tay trực tiếp vì nếu không sẽ dẫn đến hậu quả phản phệ nghiêm trọng hơn. Nhưng chắc chắn trong kho dữ liệu khổng lồ của bà có chứa thông tin quan trọng. Mà thông tin thì không bị phản phệ đúng không?”
Nếu không có hệ thống giải thích, Kiều Thời sẽ không thể nhận thức được bản chất của khối thông tin, cũng không thể “rơi vào hiện thực”, dù rằng đó chỉ là một sự trở về mà không ai có thể cảm nhận được.
Kiều Thời cũng sợ bị nó chơi xỏ thêm lần nữa, nên hệ thống chưa kịp lên tiếng là cô đã hớt hải bổ sung: “Tui đang suy nghĩ cho nhiệm vụ của bà đấy. Bà nói tui chỉ có thể xem là đã “khỏi bệnh” khi hoàn toàn thích nghi với xã hội bình thường. Nhưng nếu đời này tui chỉ có thể lang thang ở đây mãi thì sẽ chẳng bao giờ đạt tiêu chuẩn khỏi bệnh đâu!”
Hệ thống à, chắc bà cũng không muốn tỷ lệ chữa trị của bà bị chôn vùi trên tay tui đâu nhỉ?
Không biết có phải "lời khuyên bảo" của cô có tác dụng hay không mà hệ thống đáp lại rất nhanh: Chỉ cần có đủ điểm neo thực tại để chống lại sự bài xích của thời gian, Kiều Thời sẽ có thể quay về thực tại.
Điểm neo thực tại là gì?
Rất đơn giản, chính là những người vẫn còn nhớ đến Kiều Thời.
Nhưng đáp án càng đơn giản, vấn đề lại càng rắc rối. Sự tồn tại của Kiều Thời đã bị xóa sạch, không còn ai nhớ đến cô.
Hệ thống thì chắc chắn không được tính vào.
Nửa thân xác còn lại của "người chết" Giang Hải cũng không tính, ngay cả việc nó có thể coi là một thực thể thuộc về thế giới thực hay không còn chưa chắc, huống chi, nó còn “không quen biết” Kiều Thời ở thực tại.
Những gì nó biết về Kiều Thời bây giờ chỉ là một “lỗ hổng thời gian” giống như nó. Nó bảo cô là con người sao? Không hề.
Thậm chí nó còn chẳng biết Kiều Thời thực sự là ai, sao có thể cung cấp cho cô sức mạnh điểm neo chứ?
Kiều Thời đã từng thử nhờ nó chuyển lời, nhưng bất cứ khi nào nó nói ra thông tin liên quan đến Kiều Thời, người ở thế giới thực tại chỉ nghe thấy những âm thanh vô nghĩa, không hề có phản ứng gì.
Chỉ có những câu không mang ý nghĩa cụ thể như “những người bạn cũ từ phương xa gửi lời chào đến các ngươi” là có thể truyền đạt thành công.
Những lỗ hổng của thời gian không thể dễ dàng lợi dụng đến vậy.
Vậy nên, hệ thống đã cảnh báo rằng thời gian là một thứ cực kỳ nguy hiểm.
[Người khác nhớ đến cô, cô mới có thể quay về thực tại] và [Cô phải quay về thực tại thì người khác mới có thể nhớ đến cô], đây rõ ràng là một vòng luẩn quẩn không lối thoát!
Hệ thống không muốn Kiều Thời tuyệt vọng, thế là lên tiếng an ủi: “Ký chủ, không cần hoảng sợ. Những người có quan hệ càng thân thiết với cô thì càng có khả năng phá vỡ rào chắn ký ức. Trước đây cô đã làm rất tốt, truyền tải thông tin từng chút một, khi điểm kiểm soát thời gian suy yếu, sẽ có người "chợt tỉnh ngộ" thôi."
Thời gian ở khắp mọi nơi. Nhưng nó không phải một thực thể hoàn toàn cân bằng. Có những điểm nút dễ bị tổn thương, từ đó sinh ra lỗ hổng.
Chỉ cần Kiều Thời kiên nhẫn, không ngừng truyền tải những thông tin có thể được người ta nhớ kỹ, rồi nắm bắt cơ hội khi điểm yếu xuất hiện thì sẽ có người nhớ ra cô!
Điểm neo thực tại đầu tiên là khó khăn nhất. Nhưng một khi điểm neo đầu tiên xuất hiện, bức tường ký ức sẽ không còn vững chắc tuyệt đối, những điểm neo tiếp theo sẽ xuất hiện ngày càng nhiều.
Thành thật mà nói, thấy Kiều Thời tung hoành ngoài rìa thời gian cũng làm hệ thống thấp thỏm không yên. Dù nó chẳng có tim cũng chẳng có gan nhưng nếu có thể khiến cô ngoan ngoãn trở lại, kiên nhẫn chuẩn bị cho sự trở về thì tốt hơn nhiều.
“Ký chủ, cô có đủ kiên nhẫn để làm điều đó mà phải không?”
Hệ thống thận trọng dẫn dắt, nghĩ rằng lần này mình có thể hợp tác với Kiều Thời để giải quyết vấn đề.
Nhưng Kiều Thời không trả lời.
Một dự cảm xấu ập đến, hệ thống vội hỏi lại rồi còn nhấn mạnh: “Ký chủ, trước sức mạnh của thời gian, kiên nhẫn chính là cách tốt nhất… Ký chủ, cô định làm gì đấy?”
Kiều Thời giả vờ không nghe thấy.
Cô hiểu rõ ý của hệ thống. Nếu không còn cách nào khác, cô sẽ kiên nhẫn. Nhưng nếu cô không cần phải kiên nhẫn, đáp án đã ở ngay trước mắt rồi mà?
Có ngu mới đi đường vòng!
Thực ra, Kiều Thời đã tiếp thu ý kiến của hệ thống: Muốn tìm được điểm neo thực tại thì phải thông qua điểm yếu của thời gian. Nghe theo "chuyên gia" thì chỉ có chuẩn.
Nhưng cách tìm ra điểm yếu đó thì… cô có ý kiến khác.
Chậm rãi quan sát sự biến đổi của thời gian rồi chờ đợi nó tự để lộ sơ hở hả?
Không, ngay trước mặt Kiều Thời chính là điểm yếu lớn nhất của thời gian, hơn nữa lại là một điểm yếu mà thời gian không thể sửa chữa: Hệ thống.
Đương nhiên, việc hệ thống đang bị đày ải ra ngoài dòng thời gian với cô là sự thật. Nhưng còn những phần thưởng mà nó đã trao thì sao? Chúng có thuộc tính tương tự không?
BUG của thời gian không dễ lợi dụng nhưng BUG của hệ thống thì cô hoàn toàn có thể tận dụng!
…
Hôm nay lại là một ngày tuyệt cà là vời.
Đầu lâu nhỏ khoác long bào nghĩ như vậy.
Long bào do một tên điều khiển con rối cống nạp lên. Tên đó rất giỏi may những bộ quần áo tí hon thế này.
Đầu lâu nhỏ không còn nhớ rõ mình đã quen mặc đồ từ khi nào - đây rõ ràng là một tập tính của loài người. Nhưng chuyện đó không quan trọng, dù sao thì long bào cũng phù hợp với thân phận của Ngài.
Một hiệp sĩ mục nát cõng Ngài, đứng trên điểm cao nhất của thao trường, giúp Ngài có thể quan sát toàn bộ đám nhân loại đang huấn luyện bên dưới.
Chậc, những kẻ ngu xuẩn...
Tử Thần lạnh lùng nhìn xuống rồi thầm khinh khi. Ngặt nỗi thân hình quá bé nhỏ nên ánh mắt cao ngạo này không mấy rõ ràng. Tất nhiên, chẳng ai dám không biết điều mà nói ra sự thật này, bởi chọc giận Ngài chắc chắn không có lợi cho bất cứ ai.
Không ai biết rằng, gần đây trong lòng đầu lâu nhỏ luôn lởn vởn một câu hỏi: Tại sao đường đường là Tử thần, chúa tể của sự mục nát và cái chết lại phải hợp tác với lũ nhân loại này?
Rõ ràng, nhân loại chỉ là dưỡng chất trong khu vực của Ngài mà thôi.
Điều kiện hợp tác là do chính Ngài đồng ý và Ngài nhớ rất rõ điều đó.
Nhưng dường như còn có chuyện gì đó rất khủng khiếp đã xảy ra khiến Ngài chỉ có thể bị nhốt trong cơ thể này... Đầu lâu nhỏ cúi xuống nhìn chính mình, khó chịu mà bĩu môi.
Thôi kệ, kẻ làm nên đại sự không câu nệ tiểu tiết. Ngài có thể quên đi vài chi tiết nhưng lại nhớ rất rõ rằng Ngài chỉ đang nhẫn nhục chịu đựng tạm thời!
Ngài và đại ma vương đồng hành là để làm nên chuyện lớn, sớm muộn gì cũng sẽ giẫm cả thế giới dưới chân!
Hử? Đại ma vương là ai?
Ồ, chắc là đang nói về chính Ngài.
Dù sao trên thế gian này, chỉ có Ngài mới xứng với danh xưng đó.
Đầu lâu nhỏ nhếch môi, nở một nụ cười tà mị. Đáng tiếc, gương mặt chỉ là một hộp sọ treo lủng lẳng nên độ tà mị chẳng rõ ràng lắm.
Bỗng nhiên, đốm lửa ma trơi trong mắt đầu lâu nhỏ bùng lên rồi nhảy nhót, Ngài ngửi thấy một thứ mùi vô cùng khó chịu!
Ai cũng biết đây là lãnh địa của Ngài, vậy mà vẫn có kẻ không có mắt dám tự tiện xông vào!
Ngài chẳng hề lo sợ, thậm chí còn chẳng thấy tức giận bao nhiêu mà chỉ cảm thấy buồn cười. Này có khác gì tự chui đầu vào rọ đâu?
Bỗng, một nửa dị thường xuất hiện, hiệp sĩ mục nát cõng đầu lâu nhỏ vung tay tát nó bay xuống đất, nhưng không ra tay kết liễu vì lệnh của Tử Thần.
Đầu lâu nhỏ nhìn chăm chăm nó, khá là tò mò.
Không chỉ vì đối phương tự chui đầu vào hang cọp mà còn vì mùi trên người nó rất kỳ lạ. Rất hiếm dị thường nào lại khiến Ngài cảm thấy khó chịu như thế.
Mùi này không giống như mùi hương hay mùi hôi theo nhận thức của loài người.
Thực ra, sinh vật mục nát thì thơm kiểu gì?
Việc Ngài cảm thấy khó ngửi là vì quyền năng của Ngài xung đột với nó. Nó trông giống như một người chết thuộc quyền cai quản của Tử Thần nhưng cũng không phải. Sự tồn tại nửa sống nửa chết này là một sự mạo phạm đối với Ngài!
"Ngươi là thứ gì?"
Mà câu trả lời của kẻ kia rất đỗi cao ngạo: "Ta là sứ giả của chủ nhân ngươi, thay cô ấy gửi đến ngươi lời chào hỏi."
Ha! Buồn cười đến mức hoang đường. Trên thế gian này có một sự tồn tại nào dám xưng là chủ nhân của Tử Thần hay sao?
Đầu lâu nhỏ cảm thấy nực cười, đồng thời lại sinh ra một cảm giác quái dị, mơ hồ mà quen thuộc. Cảm giác này... làm Ngài rất bực bội.
Không cần lãng phí thời gian với nó nữa.
Đầu lâu nhỏ vung tay, ra lệnh cho hiệp sĩ mục nát xử lý kẻ này.
Nhưng ngay khi hiệp sĩ mục nát vung tay đánh thì kẻ kia đã biến mất!
Không phải do hiệp sĩ mục nát làm mà do nó tự biến mất.
Linh cảm nguy hiểm đột nhiên dâng lên trong lòng Tử Thần!
Ngài vung tay lần nữa, hiệp sĩ mục nát lập tức nhảy lên đập bay cái xác nửa người vừa xuất hiện lại. Nhưng cùng lúc đó, nửa cái xác kia cũng thành công chạm vào đầu lâu nhỏ, hoàn thành một động tác đơn giản.
Đầu lâu nhỏ, bị tắt nguồn.