Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 115

Đầu lâu nhỏ rơi bịch xuống đất, đôi mắt đen ngòm mất đi sự linh động, trông chẳng khác gì một mặt dây chuyền hình đầu lâu bình thường.

Mặt dây chuyền này là sản phẩm của hệ thống, có tính năng "mở và tắt nguồn”. Lúc tắt nguồn, linh hồn của Tử Thần vẫn bị nhốt bên trong mặt dây chuyền, không thể làm được bất cứ chuyện gì.

Ngài sớm đã được trải nghiệm cái tính năng lừa đảo này từ lâu, có điều, sau khi khuất phục trước trước Kiều Thời, đôi bên đã từng có giao kèo là Kiều Thời không được tắt đi nữa.

Đương nhiên Kiều Thời tuân thủ giao kèo.

Mà càng không có ai khác ngoài bản thân Kiều Thời lại vô duyên vô cớ đi trêu chọc Tử Thần. Bạn sẽ không cho rằng vì Ngài đang sử dụng một thân thể có dạng mặt dây chuyền hình đầu lâu, nên Ngài thật sự sẽ không còn biết giận nữa đấy chứ?

Sau khi bọn họ quên mất Kiều Thời, cho dù là người của bộ phận dọn dẹp, hay chính bản thân Tử Thần cũng gần như quên mất món đồ trang sức ấy còn có một công năng như vậy.

Thân là Tử Thần, sao Ngài có thể mắc kẹt trong một cơ thể có khuyết điểm chí mạng như thế này cơ chứ!

Chuyện này thật vô lý!

Sở hữu linh hồn cường đại nhưng ngay cả một cái mặt dây chuyền nhỏ bé cũng không thể điều khiển được, điều đó khiến nội tâm Tử Thần vô cùng phẫn nộ mà rít gào.

Trùng hợp thay, sự phẫn nộ đó đã giúp Ngài thành công bắt được một số linh cảm.

Kỳ quái, sao Ngài cứ cảm thấy tình huống này, tâm lý này giống như Ngài đã từng trải qua vậy?

Không không không, không thể nào. Nếu thật sự Ngài đã từng trải qua sự việc bực mình như vậy, chắc chắn Ngài sẽ khắc cốt ghi tâm, tuyệt đối không quên, hơn nữa càng không để sự việc tương tự xảy ra lần thứ hai!

Nhưng chuyện này giống như cũng không phải lần thứ hai…

Trong đầu Ngài bỗng hiện lên một gương mặt tươi cười. Gương mặt tươi cười ấy không hề có ý định tấn công nhưng không hiểu sao vẫn khiến Ngài phát run.

Khi Ngài đang cố gắng tìm cách bò ra khỏi mặt đất, con nhỏ đó đã ngay lập tức ấn Ngài trở vào!

Sau đó, Ngài bị đánh bại dưới tay con nhỏ ấy hết lần này đến lần khác, cứ như thế cho đến khi Ngài thuần phục cô.

Chờ đã, nếu Ngài đã thuần phục, sao ngay cả tên cô mà Ngài cũng không nhớ được?

[Kiều Thời].

[Cô tên là Kiều Thời].

Lúc Tử Thần nhớ ra tên của Kiều Thời, tấm chắn ký ức lập tức bị phá vỡ tan tành, những ký ức bình thường bắt đầu kết nối, cuối cùng mọi cảm giác bất hợp lý đã được giải tỏa!

Tử Thần suýt chút nữa nhảy dựng lên, sao Ngài có thể quên mất đại ma vương này cơ chứ?!

Đáng tiếc, hiện tại Ngài đang ở trạng thái tắt nguồn, muốn nhảy lên gì đó thì cũng chỉ có thể tưởng tượng mà thôi.

Mà cùng lúc đó, Ngài cũng trông thấy Kiều Thời đang đứng bên cạnh, cô đang nhìn Ngài, nở nụ cười toe toét.

Rõ ràng con nhỏ này đã đứng ở đây từ đầu, nhưng trước đó Tử Thần cai quản toàn bộ vương quốc mục nát lại không hề hay biết.

Với cấp bậc của Tử Thần, đương nhiên không khó khăn gì đã nhận ra ngay vấn đề: Hiện tại Kiều Thời đang ở trong một trạng thái rất quỷ dị, chỉ khi nào Ngài ý thức được sự tồn tại của cô thì cô mới “tồn tại”.

Đợi đã, Tử Thần cũng đột nhiên nghĩ ra một vấn đề: Vì sao ta phải nhớ ra cô ấy chứ? Chỉ cần cô ấy không tồn tại, vậy chẳng phải từ nay về sau sẽ chẳng còn ai chèn ép ta nữa rồi sao?

Thế bây giờ Ngài giả vờ chưa nhớ ra Kiều Thời, giả vờ không nhìn thấy Kiều Thời còn kịp nữa không nhỉ?

Tử Thần định giả chết.

Được rồi, đầu lâu nhỏ vốn dĩ vẫn đang nằm im không nhúc nhích trên đất nên không cần cố ý giả vờ cũng đã rất kín kẽ rồi.

Nhưng giây tiếp theo, Kiều Thời ngồi xổm xuống nhặt mặt dây chuyền hình đầu lâu lên, bật lại nguồn cho Ngài… Nếu Tử Thần không nhớ ra cô, cô sẽ không thể thực hiện hành động này.

Người "không tồn tại" thì không thể tương tác với những thứ có ở hiện thực. Vì vậy, trước đó Kiều Thời phải nhờ dị thường "người chết" tới giúp mình chuyển lời và tắt nguồn, như vậy có thể k*ch th*ch gợi nhớ lại ký ức cho Tử Thần.

Đương nhiên, một mặt dây chuyền hình đầu lâu được gia cố bởi hệ thống thì không thể thoát khỏi sự ràng buộc của thời gian như hệ thống được, nhưng dính một số thuộc tính của hệ thống thôi thì không thành vấn đề. Còn như Kiều Thời, bởi vì mối liên hệ giữa cô và hệ thống quá chặt chẽ nên vừa can thiệp vào thời gian là đã bị nhắm vào ngay.

Cho nên, Kiều Thời tin tưởng, đầu lâu nhỏ chính là điểm yếu vốn có của thời gian, kết hợp với việc lặp đi lặp lại k*ch th*ch, cô hoàn toàn có thể đến được điểm neo thực tại đầu tiên!

Kế hoạch tiến hành rất thuận lợi.

Chỉ có đầu lâu nhỏ lúc này đã được bật nguồn thì không mong mọi chuyện suôn sẻ như thế.

Ngài vẫn cứ lẳng lặng nằm im trong lòng bàn tay Kiều Thời, như kiểu muốn tiếp tục công cuộc giả chết đến cùng.

Bật cái gì mà bật? Người không tồn tại mà đòi bật nguồn cho Ngài á.

Kiều Thời cười ha hả: “Ối chà, quả nhiên chỉ k*ch th*ch một lần thì không thể thành công khiến ông khôi phục ký ức ngay được. Vậy làm thêm mấy lần nữa chắc là ok.”

Đầu lâu nhỏ không giả vờ được nữa. Ngài nhảy bật dậy nhanh như chớp, la hét om sòm: “Ngươi tự nghe thử xem, mấy lời ngươi nói có còn là tiếng người nữa không hả? Ngươi đã đồng ý với ta sẽ không tắt nguồn của ta nữa cơ mà!”

Thân là một dị thường cường đại, Ngài tương đối bài xích trạng thái tắt nguồn hoàn toàn không thể khống chế này. Nói dễ hiểu hơn thì khi ở trạng thái này, ngay cả mấy con kiến cũng có thể làm tổ trên người Ngài.

Mà lặp đi lặp lại việc bật tắt nguồn càng không phải chuyện tốt đẹp. Bởi vì làm thế sẽ khiến chúng sinh trong vương quốc mục nát thỉnh thoảng lại thấy Ngài co giật một phát.

Đám sinh vật mục nát không có khả năng tư duy, chúng sẽ không thắc mắc về hành vi của Ngài - lãnh chúa của chúng. Nhưng vẫn có những người khác đang ở đây đấy.

Nhũng người đó chắc hẳn sẽ tự hỏi: Có phải vị Tử Thần này đã mắc chứng viêm khớp thần kinh nào đó rồi không, cho nên mới co giật liên tục? À với lại, dị thường mà cũng có thể mắc loại bệnh này hả? Xét đến mức độ hợp tác vui vẻ giữa đôi bên, bọn họ có nên tìm chuyên gia đến đây hội chẩn một chút không?

Nghĩ đến sự việc mà bản thân có thể sẽ gặp phải, đầu lâu nhỏ cảm thấy không, thể, nào, chấp, nhận, được!

Kiều Thời thản nhiên nói: "Tôi là con người, không nói tiếng người thì nói tiếng gì? Tôi không hề vi phạm giao ước. Giao kèo của chúng ta dựa trên điều kiện tiên quyết là ông phải thuần phục tôi.”

Tử Thần không nhớ cô nên đương nhiên không tồn tại "sự thuần phục đối với cô”.

Vậy nên, cô tắt nguồn của Tử Thần thì sao có thể gọi là vi phạm giao ước chứ?

"Ngược lại, hình như ông đang định giả chết với tôi đấy nhở.” Kiều Thời hoàn toàn nắm giữ vận mệnh của Ngài.

Đến rồi, tất cả đều đã quay trở lại rồi.

Giọng điệu ôn hòa nhưng lại ẩn chứa sự uy h**p đó, nụ cười thân thiện nhưng thực ra rất đáng sợ đó - tất cả sao mà quá đỗi quen thuộc!

Không biết vì sao, đầu lâu nhỏ lại cảm thấy có phần xúc động.

Thế nhưng đây không phải dấu hiệu tốt đẹp gì cho cam, Ngài đâu phải kẻ thích bị ngược đãi! Theo như cách loài người nói, đây được gọi là hội chứng Stockholm gì đó. Nghe cứ như một vở kịch anh em tương tàn, cũng không hiểu nó với sở thích thích bị ngược đãi thì có liên quan gì. Con người cứ hay dùng mấy thuật ngữ thật kỳ quái.

Cơ thể của đầu lâu nhỏ lơ lửng giữa không trung, đung đa đung đưa.

Ngài vội vàng thu lại những suy nghĩ lan man của mình, quan tâm đến thuật ngữ của con người làm quái gì? Việc quan trọng bây giờ là phải đối phó với con quỷ này cho xong đã!

Ngài trả lời hết sức nghiêm túc: "Cái gì mà giả chết chứ? Sao ta có thể làm chuyện vô liêm sỉ như vậy được! Chỉ là ký ức vừa mới được giải khóa, ta phải sắp xếp lại một chút nên phản ứng mới chậm mất nửa nhịp thôi.”

Cha nội này kiếm cớ ngày càng thuần thục rồi đấy.

Nhưng Kiều Thời lười so đo với Ngài.

Cô đang nóng lòng muốn thử nghiệm hiệu quả sau khi điểm neo đầu tiên xuất hiện.

Nhưng đáng tiếc, thứ có thể ý thức được sự tồn tại của Kiều Thời chỉ có đầu lâu nhỏ.

Ngài đã chia sẻ sự "tồn tại" của Kiều Thời với các sinh vật mục nát nhưng vô dụng. Chúng có thể giống như mong muốn của Tử Thần, biết có một người quan trọng đang đứng ở đó, chúng sẽ tỏ thái độ cung kính mà cố tình tránh đi. Nhưng trên thực tế, chúng không nhìn thấy Kiều Thời.

Đầu lâu nhỏ liên lạc với đám Trương Vi, nhưng những gì bọn họ nghe được chỉ là những âm thanh không rõ nghĩa.

“Ông đang nói cái gì vậy?”

Đầu lâu nhỏ sốt ruột muốn chết. Nếu không thể thẳng thắn miêu tả sự tồn tại của Kiều Thời, vậy thì chỉ có thể đi đường vòng.

"Trong bộ phận dọn dẹp của các ngươi có một người vô cùng đáng sợ, khiến các ngươi không nhịn được mà rùng mình khi nghĩ đến cô ấy. Nhưng thực lực của cô ấy mạnh vô cùng, khiến các ngươi bình thường chỉ dám giận chứ không dám nói ra! Các ngươi chỉ tạm thời quên mất cô ấy thôi, hãy lần theo cảm giác này mà nghĩ tiếp đi…”

Hai bàn tay xương xẩu của đầu lâu nhỏ đong đưa giống như một nhà thôi miên, cố gắng đánh thức ký ức của họ.

“À, ông nói Hứa Dịch à. Chúng tôi không quên anh ấy đâu. Anh ấy đang cùng Lý Văn đi làm nhiệm vụ thôi.”

"Người ta nói không phải cậu ta!”

Đầu lâu nhỏ cảm giác mỗi khớp xương của mình đều lạnh buốt, là ánh mắt của Kiều Thời đang lướt qua người Ngài: Hay lắm, hóa ra hình tượng của cô trong lòng Tử Thần là như này đấy à?

Miêu tả như vậy mà ông có thể đánh thức được ký ức của họ mới là lạ đấy!

Kiều Thời có phần hoài nghi cha nội này đang chỉ cây dâu mắng cây hòe, cố tình dùng mấy lời như vậy để đá xéo cô.

Nhưng đầu lâu nhỏ thì kiên quyết cho rằng đó là hình tượng thực tế của Kiều Thời.

Ngày thường mọi người khiếp sợ thực lực kh*ng b* của cô nên nể mặt cô, giữ hình tượng cho cô. Nhưng trong thời điểm hiện tại, chắc chắn phải quay lại với hình tượng nguyên thủy chứ, đúng không nào?

Nếu Ngài không muốn để Kiều Thời quay về, Ngài hoàn toàn có thể nói một số đặc điểm giả dối không phải của Kiều Thời, để người khác vĩnh viễn không liên hệ được với cô.

Một tồn tại vừa trung thành vừa tận tâm giống như Ngài, thử hỏi Kiều Thời còn tìm ở đâu ra được nữa hả?

Kiều Thời: …

Thôi bỏ đi, Ngài cũng đã thành mặt dây chuyền hình đầu lâu rồi, có thể có ý đồ xấu gì được chứ?

Suy cho cùng, Kiều Thời không biến Ngài thành linh kiện đầu lâu xương cốt… chủ yếu là do khuynh hướng bạo lực và hủy diệt này sẽ bị coi thành dấu hiệu phát bệnh, chắc chắn sẽ bị hệ thống ngăn lại.

Dùng lý trí phân tích một chút thì: Những người khác không thể nhớ ra cô, trở ngại lớn nhất không phải do Tử Thần miêu tả về cô không đủ chuẩn xác, mà là do điểm yếu của thời gian không dễ bị đột phá như vậy.

Công bằng mà nói, chính ra ngay cả điểm neo hiện tại đầu tiên cũng chưa chắc đã bị cô tìm ra nhanh như vậy. Ai mà ngờ được cô đã dùng luôn cửa sau do hệ thống để lại chứ?

Hệ thống bảo cô kiên nhẫn là có nguyên do của nó. Đây là một việc cần có thời gian để làm.

Kiều Thời đang cân nhắc việc sử dụng dấu vết khác do hệ thống lưu lại để tăng tốc quá trình.

Trương Vi ở lại ký túc xá lâu hơn, có phải xác suất cô ấy nhớ ra cô sẽ càng lớn hơn không? Cửa phòng ký túc xá thông đến hành lang vô tận có liên quan với hệ thống, sử dụng thêm một ít túi ngủ và gối nữa…

Còn bọn Trình Trì… nếu là họ, dùng máy tạo giấc mơ thì khả năng đánh thức những ký ức liên quan sẽ càng cao hơn, đúng không nhỉ? Mặc dù máy tạo giấc mơ chưa được hệ thống cải tạo nhưng cốt lõi của các cơn ác mộng lại có mối liên hệ mật thiết với hệ thống…

Đầu lâu nhỏ lại răng rắc răng rắc bước đến: "Nói đi, rốt cuộc ngươi đã làm gì mà thành ra thế này?”

Chơi đến mức khiến bản thân bị đăng xuất luôn, đây cũng là lần đầu tiên Ngài chứng kiến.

À không, phải nói là chơi đến mức khiến bản thân bị đăng xuất luôn mà còn quay về được, Ngài mới thấy lần đầu.

Có lẽ cũng có người khác bị trục xuất. Chỉ là nếu người đó không tìm lại được sự "tồn tại" của bản thân thì đương nhiên Tử Thân sẽ không nhớ họ.

Kiều Thời thở dài thườn thượt: "Liệu có khi nào tôi chỉ là một người lương thiện nhưng rắc rối cứ tự tìm đến tôi không?”

Rõ ràng lúc đầu, cô nhớ bản thân chỉ muốn tìm một công việc tốt thôi mà.

Đầu lâu nhỏ thật sự rất muốn trợn mắt nhưng nó làm không được: Ta là đồ ngốc mới tin ngươi!

Ngài lại nhảy tới trước mặt dị thường "người chết", tò mò mà chọc tới chọc lui: "Cái thứ này thật thú vị, không phải sống cũng không phải chết, thời gian hỗn loạn và cái chết dung hợp với nhau…”

Đây là quyền năng mà ngay cả Ngài cũng không thể chạm tới.

Đáng tiếc, Kiều Thời đã biến thành như thế này, chẳng thể làm được gì, nếu không Ngài cũng muốn bảo Kiều Thời bắt được kẻ chủ mưu phía sau thì kéo đến cho Ngài ăn.

Ở bên ngoài, Kiều Thời thành lập một công ty chuyên điều khiển đám dị thường cắn nuốt những dị thường khác. Chuyện này đương nhiên Tử Thần biết thừa. Ai nói người của mình thì không thể đặt đơn chứ?

Đề cập đến quyền hành có liên quan đến mục nát và cái chết, nhất thiết phải là nước phù sa không chảy ruộng ngoài.

Mặc dù dị thường "người chết" này không phải do kẻ chủ mưu đứng sau trực tiếp tạo ra, nhưng năng lực của đối phương thực sự có liên quan đến cái chết và thời gian. Chỉ cần đoạt được quyền lực của đối phương, chắc chắn thực lực của Ngài có thể tiến thêm một bước, tăng cường hơn nữa…

Kiều Thời đang suy xét xem làm thế nào để nhanh chóng tìm được điểm neo thứ hai, nghe mấy lời lảm nhảm của đầu lâu nhỏ, ánh mắt cô đột nhiên lóe sáng.

Đợi đã, không lẽ neo điểm thứ hai sớm đã được đặt trước mặt cô rồi?

Kiều Thời nắm lấy đầu lâu nhỏ mà lắc mạnh: “Cắn nuốt tên kia ư? Ý kiến hay nha!”

Đầu lâu nhỏ bị lắc mạnh đến nỗi trông rất không đàng hoàng, Ngài đang muốn kháng nghị nhưng vừa nghe Kiều Thời nói vậy, Ngài lập tức vứt mấy thứ tôn nghiêm ấy hết ra sau đầu: “Thật sao?!”

"Tôi đã bao giờ lừa ông chưa?”

Ui chà, số lần Kiều Thời lừa Tử Thần thì quá trời quá đất nhưng chỉ cần Ngài cảm thấy bản thân không bị lừa, vậy không thể gọi là nói dối được.

Đúng như dự đoán, đầu lâu nhỏ cẩn thận suy nghĩ mà chỉ nghĩ đến năng lực đáng sợ nói được làm được của Kiều Thời, Ngài hưng phấn reo lên: “Hay lắm! Tà ác xuất chinh, cỏ không mọc nổi!”

Kiều Thời: …

***

Ngày mồng 6 tháng 11.

Trong không gian hư vô.

Cùng với việc những dị thường "người chết" bên ngoài giới vực bị reset, không gian hư vô vừa mới được kẻ trộm thời gian dùng sức mạnh của thời gian sửa chữa lại một lần nữa.

Rõ ràng là thằng cha đó đang bối rối và khiếp sợ, nếu không thì tại sao ngay cả một tấm gương phản chiếu đơn giản như vậy, nó cũng không duy trì được.

“Hình như mày bảo mình nắm giữ tất cả khả năng có thể xảy ra mà? Một “tương lai" như thế này... không nằm trong dự đoán của mày sao?”

Có lẽ Lý Văn còn đang suy nghĩ xem người bên ngoài đã làm thế nào mà thực hiện được cú vả mặt chuẩn xác thế kia, nhưng Hứa Dịch chẳng thèm khách khí, lập tức lên tiếng châm chọc.

Nhìn vào những người mà anh từng đắc tội là biết. Đôi khi cũng không phải là anh cố tình nhưng chẳng hiểu sao vẫn như xát muối vào tim người ta. Có lẽ đó cũng là một thiên phú giống như siêu năng lực của anh vậy.

Nếu phiền phức bên ngoài đã có người giải quyết, vậy con chuột đang ẩn nấp trong kẽ hở thời gian cứ giao cho anh giải quyết là được…

Hứa Dịch siết chặt nắm đấm.

Nhưng đột nhiên, kẻ trộm thời gian nhẽ ra đã bị người ta rút củi dưới đáy nồi, cắt mất nguồn sống lại phá lên cười: “Thì ra là thế! Thì ra là thế! Các ngươi đã giải quyết mấy "người chết" kia rồi, cái giá phải trả là đưa một người quan trọng nào đó vào con đường không có lối về, vĩnh viễn không thể quay đầu!”

"Ý mày là sao?”

“Ha ha ha, sao ta có thể nói chân tướng cho các ngươi chứ? Nhưng chắc hẳn các ngươi cũng cảm nhận được, khi nhớ lại ký ức luôn có một chút cảm giác khó chịu, vào một thời điểm nào đó sẽ đột nhiên xuất hiện cảm giác trống rỗng…”

Ngay cả một người từ trước đến nay luôn ra tay không hề do dự như Hứa dịch mà cũng trở nên chần chừ.

Anh muốn nói với bản thân, nó đang nói linh tinh đấy thôi.

Đám dị thường là những kẻ xảo trá và thích tận dụng cơ hội.

Nhưng trực giác lại nói với anh, lời nó nói là sự thật.

Nó vừa dứt lời, một mặt dây chuyền hình đầu lâu đột nhiên lao ra, cắn một phát vào trong hư không. Trông thì có vẻ giống một thứ đồ chơi tương đối nhỏ gọn nhưng lại cắn chuẩn xác vào sức mạnh nguyên bản của nó.

Âm thanh đắc ý kia lập tức biến thành tiếng thét chói tai: "Cái quỷ gì thế này!”

Đầu lâu nhỏ nhe nanh: “Đồ vô lễ nhà ngươi, gọi ai là "cái quỷ" đấy hả? Ta là Tử Thần đại nhân của ngươi. Chủ nhân của ta nói, ăn trộm thời gian của cô ấy thì phải tính lãi!”

Bình Luận (0)
Comment