Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 116

Lý Văn và Hứa Dịch thừa biết Tử Thần. Nhưng từ đầu họ đã chẳng coi Ngài là người cùng đội cùng thuyền.

Mặc dù sự hợp tác giữa bộ phận dọn dẹp và Tử Thần vẫn khá suôn sẻ, nhưng việc Ngài đột nhiên xuất hiện thì đúng là một tình huống ngoài dự kiến.

Tử Thần đã có giao ước với bộ phận dọn dẹp, rằng Ngài sẽ không tùy tiện rời khỏi vương quốc mục nát. Làm kiểu này là muốn bùng kèo hay gì?

Điều họ tò mò hơn cả là Tử Thần đã xuất hiện bằng cách nào?

Phải biết rằng, để truy dấu và định vị được không gian hư vô này rất khó khăn.

Kéo được kẻ trộm thời gian vào đây đã chẳng dễ dàng gì. Người Phụ Nữ Kéo đã nuốt trọn "nhân viên giao hàng" mà tên trộm thời gian phái đi nên nó mới đích thân tìm đến để tính sổ, nhờ đó hai người mới có cơ hội lần ngược ra dấu vết. Năng lực của Lý Văn với Hứa Dịch thì đỉnh không cần bàn nên mới không để bị mất dấu đến tận bây giờ.

Trong thời điểm thế này, đừng nói là Tử Thần chỉ tình cờ đi ngang qua đấy nhé?

Còn nữa, kẻ mà Ngài gọi là "chủ nhân" là ai? Sao bọn họ chưa từng nghe nói đến?

Biến số bất ngờ này khiến người ta cảm thấy rất không ổn.

Chỉ là chưa đợi hai người họ lên tiếng, đầu lâu nhỏ đã vẫy tay với họ, giọng rất đỗi quen thuộc: "Được rồi, biết hai người muốn hỏi gì. Nói thế này đi, ta cũng là một phần của kế hoạch. Hai người đến từ khu số 30, không biết đến hợp tác sau này giữa ta với bộ phận dọn dẹp cũng là chuyện bình thường."

Lý Văn và Hứa Dịch nhìn nhau.

Tên này biết quá nhiều, thậm chí còn nắm rõ cả việc họ đến từ khu 30.

Càng kỳ lạ hơn là giọng điệu ấy.

Nói rằng Tử Thần quen thuộc với Lý Văn thì còn hợp lý, nhưng chẳng mấy quen mặt Hứa Dịch, sao thái độ của nó cứ như thân từ kiếp trước thế?

Trước đây có dị thường nào dám nói chuyện với Hứa Dịch kiểu này không? Xin lỗi, hoàn toàn không có.

Nhưng điều quái dị hơn cả là Hứa Dịch không cảm thấy bực bội mà còn thấy quen thuộc đến lạ.

Chẳng lẽ trong sự kiện dị thường lần này, Ngài thực sự là người cùng phe với họ?

Đầu lâu nhỏ như có thuật đọc tâm, tiếp tục nói: "Bây giờ nhiệm vụ là ưu tiên hàng đầu. Sau này ta sẽ viết báo cáo đầy đủ."

Sắc mặt Lý Văn và Hứa Dịch trở nên vi diệu: Khoan đã, Tử Thần biết chữ sao? Với cái thân hình tí hon này mà có thể cầm bút được à?

Nhưng để tránh nội chiến ngay trước trận đấu, hai người đành nuốt lại mấy lời trêu chọc đã tuôn đến bên miệng.

Viết báo cáo là đặc trưng của bộ phận dọn dẹp.

Dù có hợp tác với dị thường, họ cũng chưa từng để dị thường viết báo cáo. Công việc này thường thuộc về nhân viên dọn dẹp.

Vậy mà Tử Thần lại thuận miệng nhắc đến việc viết báo cáo, cảm giác "người cùng phe" quá rõ ràng.

Lý Văn và Hứa Dịch vẫn chưa nhớ ra cái tên Kiều Thời. Nhưng những lời điên cuồng của kẻ trộm thời gian và danh xưng "chủ nhân" mà đầu lâu nhỏ nhắc đến, tất cả đều khiến họ cảm thấy cần phải phối hợp với Tử Thần.

Chỉ hai câu nói mà khiến tinh anh của bộ phận dọn dẹp sẵn sàng làm việc cho mình.

Đầu lâu nhỏ đắc ý không thôi.

Dù những lời này là do Kiều Thời dạy nó nói nhưng xét trên lý thuyết, bọn họ đều không biết đến sự tồn tại của Kiều Thời, suy ra đây hoàn toàn là nhờ vào khí chất lãnh đạo của nó!

Đầu lâu nhỏ ngông nghênh ra lệnh cho hai "tay sai": "Ngươi, tiếp tục phong tỏa toàn bộ không gian. Còn ngươi, đấm thêm hai cú, đập vỡ một ít, tiện cho ta tiêu hóa."

Hứa Dịch lặng lẽ nhìn nó một cái.

Đầu lâu nhỏ cảm nhận được nguy hiểm nên vội thấp giọng xuống hẳn hai tông, nhưng rồi lại ngang nhiên phục hồi nguyên trạng: Ta không trị được ngươi nhưng chủ nhân của ta trị được ngươi!

Có chỗ dựa hơi bị kinh đấy!

Hứa Dịch không biết tên này lấy tự tin từ đâu nhưng bây giờ không phải lúc tính toán với nó. Như ý Tử Thần, anh ra tay khiến không gian vốn đã vỡ nát lại càng nát vụn hơn.

Kẻ trộm thời gian phát ra tiếng thét thảm thiết.

Dù đầu lâu nhỏ đã báo danh, nó vẫn không biết Tử Thần này Tử Thần nọ là thứ quái gì. Nó càng không hiểu vì sao chỉ trong hai câu nói, đầu lâu nhỏ đã bắt tay với hai kẻ nguy hiểm kia, rõ ràng là nó mới là kẻ đề xuất hợp tác trước mà!

"Ta không quen ngươi! Cũng không quen chủ nhân của ngươi! Rốt cuộc ngươi đã vào đây bằng cách nào?!"

Điểm khiến Lý Văn và Hứa Dịch bối rối thực ra cũng là điều mà kẻ trộm thời gian không thể hiểu nổi. Họ có thể gác lại câu hỏi nhưng nó thì không thể. Nó nhất định phải giải quyết mối phiền phức ngoài dự tính này!

"Hehe, vừa nãy còn hống hách nhắc đến cô ấy mà giờ lại nói không quen là sao?" Đầu lâu nhỏ lại cắn một miếng.

Cái vật trang sức treo lủng lẳng này chả tiện gì sất, cắn gì cũng phải gặm nhấm từng chút một. May mà chất liệu đủ chắc, không bị loãng xương hay gì đó.

Kẻ trộm thời gian định nói, nó đã nhắc đến ai chứ? Nó nào có nhắc đến ai!

Nhưng ngay lúc đó, nó chợt nhớ lại cuộc đối thoại với Lý Văn và Hứa Dịch, toàn bộ không gian bỗng run lên.

Nó đúng là có nhắc đến một người: Một kẻ bị lưu đày ngoài thời gian, bị tất cả mọi người lãng quên nhưng lại giúp họ giải quyết dị thường "người chết".

Nhưng tại sao đầu lâu này lại nhớ được?

Kẻ trộm thời gian mơ hồ cảm thấy tình hình đã vượt khỏi tầm kiểm soát của nó, nó không thể tiếp tục dây dưa nữa!

Bây giờ lựa chọn tốt nhất của nó chính là: Chạy!

Thậm chí, nó còn không định báo thù chuyện "nhân viên giao hàng" bị Người Phụ Nữ Kéo ăn mất.

Tất nhiên, nó vẫn có lá bài tẩy của mình. Nó là một dị thường sinh ra từ kẽ hở thời gian.

Dù Lý Văn có phong tỏa không gian, dù Hứa Dịch có đánh nát cơ thể vật chủ của nó, nó vẫn có thể bỏ trốn theo dòng thời gian!

Nó thực sự rất khó giết, nếu không Lý Văn và Hứa Dịch đã chẳng tốn nhiều thời gian như vậy để đối phó với nó. Tuy sự xuất hiện của đầu lâu nhỏ nằm ngoài dự kiến nhưng cũng không thay đổi được bản chất này của nó.

Không gian vỡ vụn trở nên "yên lặng", đó là dấu hiệu cho thấy kẻ trộm thời gian đang rời đi.

Lý Văn có thể phong ấn đường thoát trong không gian nhưng không thể ngăn chặn nó rời đi theo dòng thời gian.

Kẻ trộm thời gian có thể cảm nhận được thời gian đang chảy trên cơ thể mình, chữa lành vết thương cho nó, mang đến cảm giác an tâm đã lâu không có.

Cuối cùng cũng thoát khỏi bọn chúng… nhưng giây tiếp theo, giọng nói của cái thứ treo lủng lẳng kia lại vang lên: "Phía sau, các ngươi nhanh chóng đuổi theo!"

Trông như đầu lâu nhỏ đang bám dính trên người nó, hòa làm một với không gian này! Dòng chảy thời gian cũng không thể vứt bỏ Ngài!

Có Tử Thần dẫn đường phía trước, Người Phụ Nữ Kéo không hề lạc lối, dẫn theo hai người còn lại truy đuổi theo.

Kẻ trộm thời gian cảm thấy tim ngừng đập, dù nó chẳng hề có tim.

"Vô lý!" Nó hét lên đầy kinh hoàng.

Cảm giác đó giống như khi nó giữ lại một lá bài tẩy cực mạnh, vậy mà khi tung ra thì lại hóa thành một quân tốt vô dụng.

Tâm trạng của nó không bùng nổ sao được?

Thời gian là lợi thế độc nhất vô nhị của nó. Dù đầu lâu này là thứ quái quỷ gì cũng không thể nào phá giải được bí ẩn của thời gian!

Không ngờ, đầu lâu nhỏ lại tán thành quan điểm của nó: "Đúng vậy, năng lực này của ngươi không tệ, ta không thể nào phá giải được."

Sau đó, Ngài lại ngang nhiên nói tiếp: "Vậy nên ta mới phải cướp lấy chứ."

Những thứ tầm thường, Ngài chẳng thèm gặm hai miếng đâu, còn mỏi răng nữa.

Kẻ trộm thời gian hiểu ra ý của Ngài: Kẻ này đến để cướp quyền năng.

Nhưng đồng thời, nó lại khó hiểu thêm muôn phần: Chỉ cần nó chạy đủ nhanh thì Tử Thần sẽ không cướp được, mà Tử Thần không cướp được thì sẽ không đuổi theo được.

Vậy vấn đề vẫn như cũ: Rốt cuộc đầu lâu nhỏ đã bám theo bằng cách nào?

Đầu lâu nhỏ cười hì hì: "Bởi vì, ta đã bắt đầu cướp từ lâu rồi! Ngươi không nhận ra sao? Quyền năng của ngươi đã chẳng còn trọn vẹn nữa."

Đến tận bây giờ Tử Thần mới ra tay cướp quyền năng sao?

Làm gì có.

Đây chỉ là thời khắc săn mồi cuối cùng, cũng là thời điểm thu hoạch.

^**

Kiều Thời đã luôn trăn trở một vấn đề: "Tương lai" của cô muốn dùng lời tiên tri tử vong để nhắn nhủ điều gì cho bản thân?

Cô không thể nói thẳng thông tin quan trọng nhưng chắc chắn đã để lại manh mối!

Ban đầu, Kiều Thời suy luận được rằng: "Tương lai" của cô muốn làm nhiễu loạn lời tiên tri tử vong, khiến cô không thể nhận được lời tiên tri, làm suy yếu sức mạnh dị thường của nó, đồng thời để lại dấu vết giúp bộ phận dọn dẹp lần ngược lại nguồn gốc của lời tiên tri.

Kết quả của việc này, Kiều Thời đã trải nghiệm được: Cô bị loại bỏ khỏi dòng thời gian.

Từ góc độ nào đó, đây có thể xem như một thất bại thảm hại trong kế hoạch của bản thân cô ở tương lai nhỉ?

Kiều Thời có thể chấp nhận thất bại của chính mình. Cô biết thỉnh thoảng bản thân thích chơi lớn. Trước đây cô đã thử vô số lần, chẳng qua lần trước cô thắng, còn lần này lại thua mà thôi.

Nhưng khi Kiều Thời bắt được một nửa "người chết" còn sót lại là Giang Hải, hiểu sâu hơn về kẻ đứng sau màn và những dị thường “người chết” này, cô lại mơ hồ nhận ra rằng sự việc không đơn giản như vậy.

[Kẻ trộm thời gian sẽ lấy danh nghĩa thư tín thời gian để ký kết giao kèo với những kẻ sắp chết, đánh cắp thời gian của họ.]

Nói cách khác, những người sắp chết này không do nó g**t ch*t mà là do nó lựa chọn.

Vậy vấn đề được đặt ra: Tại sao Kiều Thời lại trở thành "kẻ sắp chết"?

Nếu không có yếu tố dị thường can thiệp, với năng lực của mình, cô hoàn toàn có thể ứng phó với mọi nguy cơ.

Hơn nữa, thân thể của cô rất khỏe mạnh, ăn ngon ngủ sâu.

Dù hệ thống đáng ghét có khó chịu đến đâu, nó cũng đã rèn giũa cho cô một sự cẩn thận cực kỳ. Bị nghẹn nước đến chết, hay bị điện giật vì thiết bị rò điện… những tai nạn kiểu này không thể nào xảy ra với cô.

Kiều Thời mải nghĩ cách quay về thực tại nên vô tình không suy ngẫm sâu về vấn đề này.

Nhưng khi đầu lâu nhỏ bày tỏ mong muốn nuốt chửng kẻ đứng sau màn, Kiều Thời chợt bừng tỉnh.

Đáp án nằm ngay trước mắt: Quyền năng của đầu lâu nhỏ là chuyển hóa sinh thành tử. Ngài là Tử Thần. Vậy nên, ngài có thể “ngụy tạo” cái chết của Kiều Thời.

Tại sao phải làm vậy?

Bởi vì cô muốn để đầu lâu nhỏ nuốt chửng quyền năng của kẻ đó, giúp cô quay lại hiện thực.

Bánh răng thời gian bắt đầu chuyển động.

Đầu lâu nhỏ dùng “hơi thở tử vong” để lôi lá thư tín thời gian của kẻ trộm thời gian ra ngoài.

Đối với những người bình thường, thế giới này đã không còn tồn tại Kiều Thời. Nhưng kẻ trộm thời gian vốn sống trong khe hở thời gian, bên trong hay bên ngoài dòng thời gian cũng không khác mấy biệt với nó. Những dị thường như "người chết" có thể nhìn thấy Kiều Thời thì quyền năng của nó cũng có thể ảnh hưởng đến cô.

Thư tín thời gian tự động vận hành quy tắc. Kẻ trộm thời gian cũng sẽ không cất công xác nhận xem kẻ sắp chết có thực sự còn sống hay không.

Và khi thư tín thời gian xuất hiện, đáng lẽ đây phải là một giao kèo song phương giữa Kiều Thời và kẻ trộm thời gian. Nhưng không hiểu sao lại bị Tử Thần xen vào, biến thành hợp đồng tam phương.

"Nhân viên giao hàng" lấy đi "lời trăn trối" của Kiều Thời, thỏa thuận bắt đầu có hiệu lực.

Từ giây phút này, Tử Thần đã chính thức bắt đầu chia cắt quyền năng của kẻ trộm thời gian.

Cái gì? Ngươi nói đây là việc làm ăn độc quyền của ngươi sao?

Vậy ngươi thử nhìn lại hợp đồng xem? Trong đó cũng có một phần của ta đấy.

Khi cái đinh này đã đóng xuống, Tử Thần cũng lộ diện ngay. Bởi Ngài đang chờ đợi Lý Văn và Hứa Dịch đến.

Có hai người hỗ trợ, thời cơ há miệng nuốt chửng đã đến!

Xin lỗi nhé, chủ nợ đến đòi nợ rồi!

Khi cuộc truy sát của Hứa Dịch và Lý Văn diễn ra đúng như dự đoán, khi dị thường "người chết" biến mất, kẻ trộm thời gian cũng cảm nhận được sức mạnh của nó đang dần trôi đi. Nhưng khi ấy, nó vẫn cho rằng đây là hiện tượng bình thường, sau này có thể tìm cách bù lại, chứ chưa hề ý thức được rằng có một "bên thứ ba" đang âm thầm đào móng nhà nó!

Đến lúc này, nó mới nhận ra mình bị lừa nhưng đã quá muộn rồi!

Xâu chuỗi lại mọi chuyện, kẻ trộm thời gian không dám chần chừ dù chỉ một giây, nó cuống quýt kêu lên: "Ta, ta, ta đồng ý trả lại thời gian của cô ấy!"

Kẻ trộm thời gian không thể giúp Kiều Thời tạo ra điểm neo thực tại. Tương tự như dị thường "người chết", nó có thể nhận biết sự tồn tại của Kiều Thời nhưng không thực sự quen biết cô.

Tuy nhiên, nó đã đánh cắp thời gian của Kiều Thời. Tương tự, nếu nó nhả lại khoảng thời gian này, thì trong thời gian đó Kiều Thời sẽ “tồn tại”.

Hứa Dịch và những người khác sẽ nhận thức được sự tồn tại của Kiều Thời, bức màn che chắn ký ức tan vỡ. Lúc này điểm neo đã hình thành, không dễ đẩy Kiều Thời trở lại bên ngoài dòng thời gian nữa.

Chỉ thấy trong hư không, dòng chảy vô hình của thời gian như hóa thành những sợi tơ hữu hình, dần dần phác họa nên một bóng người.

Lý Văn và Hứa Dịch đều sững sờ.

Bởi vì họ cảm thấy người này rất quen thuộc nhưng không cách nào nhớ nổi tên cô.

- Cô là Kiều Thời.

Những ký ức bị phong ấn ầm ầm mở khóa.

Không chỉ Lý Văn và Hứa Dịch tại hiện trường, mà cả những người không có mặt ở đây như Trương Vi và những ai từng liên quan đến Kiều Thời, bất kể đang làm gì cũng bất chợt ngẩn người, rồi giật mình hoảng hốt: Sao họ có thể quên mất cô!

Điểm neo thực tại quá nhiều.

Khoảnh khắc giống như khi cô từng bị đẩy ra ngoài dòng thời gian, Kiều Thời cảm nhận được một lực đẩy bất ngờ xuất hiện phía sau, khiến cô loạng choạng tiến về phía trước!

Không gian ngoài thời gian đã hoàn toàn khép lại trước mặt cô.

Lần này, Kiều Thời đã thực sự trở về thực tại.

Cách thức "trở lại thực tại" vốn đã được định sẵn ngay từ đầu.

Việc cô nhận được lời tiên tri tử vong là một manh mối.

Thời gian là một vòng lặp khép kín, cuối cùng cũng quy về một điểm. Những nhánh rẽ xảy ra sai sót sớm muộn gì cũng sẽ được sửa chữa.

Bình Luận (0)
Comment