Cuối cùng cũng trở về rồi.
Kiều Thời vươn vai một cái.
Không khí ở thực tại đúng là dễ chịu hơn hẳn! Ừm, được rồi, chỗ này cũng chưa hẳn là thực tại.
Cô đưa tay quơ quơ trước mặt Lý Văn và Hứa Dịch đang ngẩn ra như mất hồn: "Hello? Hai người không nhận ra tôi à?"
Cô bắt đầu lo: Hàng rào ký ức bị phá vỡ, liệu có để lại di chứng gì không nhỉ? Ví dụ như ký ức bị hỗn loạn chẳng hạn.
Lúc trước Tử Thần cũng giả chết hồi lâu, Kiều Thời còn tưởng rằng nó cố tình. Không ngờ hai người này cũng có triệu chứng giống vậy?
"Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi..."
Lý Văn hoàn hồn, nói chuyện cũng hơi lộn xộn.
Tất nhiên là anh ta nhận ra Kiều Thời và không có di chứng gì cả, ngặt nỗi tâm trạng hơi xao động với phức tạp thôi.
Dù Lý Văn không biết rõ Kiều Thời đã trải qua những gì, anh ta vẫn có thể cảm nhận được sự nguy hiểm trong đó: Suýt chút nữa, anh ta và tất cả những người khác đã lãng quên cô.
Anh ta vừa định nhào tới ôm chầm lấy Kiều Thời thì bỗng cảm nhận được một lực cản rõ ràng.
Hứa Dịch đứng sau kéo anh ta lại, nghiêm túc nhắc nhở: "Nói chuyện thì nói chuyện, đừng động tay động chân. Giữ khoảng cách xã giao thích hợp với đồng nghiệp nữ, hiểu chưa?"
Lý Văn suýt trợn mắt trắng: Không phải chứ, chuyện này liên quan gì đến cậu? Đây là đồng đội của tôi, người ta không từ chối, tôi bày tỏ cảm xúc mất mà tìm được thì có gì sai?
Lý Văn đoán rằng hẳn tâm trạng của Hứa Dịch cũng xốn xang và bối rối không kém anh ta.
Trong khoảng thời gian Kiều Thời biến mất, Hứa Dịch đã có nhiều hành động bất thường. Giống như bản năng và thói quen của anh vẫn đang nhớ thương Kiều Thời, mặc dù lúc đó bọn họ hoàn toàn không biết “Kiều Thời” là ai.
Nhưng có một điều Lý Văn không hiểu: Tôi bày tỏ cảm xúc của tôi, cậu bày tỏ của cậu, chả ai chạm ai. Cậu ngăn tôi làm gì, có hợp lý không?
Hứa Dịch nghiêm mặt: "Bây giờ là lúc để xúc động sao? Nếu còn tiếp tục tán gẫu, nó sẽ chạy mất đấy."
"Nó" mà Hứa Dịch nhắc đến, tất nhiên là kẻ trộm thời gian.
Chưa từng có tiền lệ kẻ đó tự nguyện nhả ra thời gian đã đánh cắp. Đối với nó, việc này còn khó chịu hơn cả bị giết. Nhưng bây giờ, nó không còn cách nào khác nên chỉ có thể cắt đứt đuôi để sinh tồn.
Quả nhiên, bọn họ đã dồn hết sự chú ý vào Kiều Thời, đây chính là cơ hội trốn thoát tốt nhất!
Nó lặng lẽ rút lui khỏi không gian này... rồi lại chạm phải ánh mắt của đầu lâu chết tiệt kia!
Dưới lời nhắc nhở của Hứa Dịch, Lý Văn lập tức quay lại chế độ làm việc.
Nhưng dù sao cũng là kết thúc nhiệm vụ, anh ta liếc nhìn Hứa Dịch một cái rồi nhẹ giọng hỏi: "Cậu ngại à?"
Sắc mặt Hứa Dịch không thay đổi nhưng vành tai đã đỏ bừng: "Anh nói linh tinh cái gì thế?!"
Lý Văn không kìm được mà nhìn anh thêm lần nữa. Không ngờ tên này lại là kiểu người ngây thơ đáng yêu như vậy.
Sợ rằng Hứa Dịch sẽ bùng nổ giận dữ rồi diệt khẩu mình nên Lý Văn không trêu chọc nữa mà tập trung vào phần kết thúc công việc.
Thực ra, phần còn lại rất đơn giản. Lý Văn phong tỏa không gian, Hứa Dịch phá hủy kết cấu, mở đường cho Tử Thần nuốt chửng quyền năng của kẻ trộm thời gian. Cứ lặp lại quy trình này cho đến khi kẻ trộm thời gian hoàn toàn biến mất.
Thậm chí có thể nói, quá trình này còn thuận lợi hơn so với ban đầu.
Lúc trước, kẻ trộm thời gian gần như ở trạng thái đỉnh cao, dù không gian có bị phá hủy, nó vẫn dư thời gian để khôi phục.
Nhưng bây giờ, những dị thường "người chết" mà nó dùng để đe dọa bộ phận dọn dẹp đã bị giải quyết, Tử Thần đang tranh giành quyền năng với nó, nó lại bị ép phải nhả thời gian của Kiều Thời ra…
Xét về mọi mặt, nó đều đang ở trạng thái suy yếu.
Dù không có ai hỗ trợ, Tử Thần cũng có thể cắn chết nó.
"Không phải ta đã trả lại thời gian của cô ta rồi sao!" Kẻ trộm thời gian hoảng sợ hét toáng lên.
Đầu lâu nhỏ cảm thấy tên này quá ngu: "Ngươi trả vốn gốc, còn ta thu lãi. Đây là hai chuyện khác nhau. Chẳng phải ta đã nói rõ mục đích của ta rồi sao?"
Kẻ trộm thời gian chết sững.
Nó chỉ có thể nói rằng nó chưa bao giờ gặp một kẻ mặt dày đến thế.
Rõ ràng, Kiều Thời đã lợi dụng năng lực của nó, gửi gắm một phần “thời gian” tại đây để làm điểm neo trở về thực tại.
Nó đã mạo hiểm chịu đựng phản phệ và đau đớn để trả lại thời gian. Chịu thôi, nó chẳng còn cách nào khác nữa cả. Nhưng kết quả là cuộc truy sát vẫn chưa kết thúc, tiền lãi vẫn chưa trả kìa.
Hỏi thật, đây có phải chuyện con người sẽ làm không?
Tuy nhiên, kẻ trộm thời gian có thể sững sờ, còn Tử Thần thì không. Ngài lại há miệng cắn một phát nữa, đồng thời dành cho đồng loại một lời khuyên cuối cùng: "Thế giới này tàn khốc thế đấy. Nghe ta đi, ngươi chơi không nổi đâu, để ta làm thì hơn."
Đây là lời khuyên chân thành rút ra sau những lần bị xã hội vùi dập. Không thì ngươi nghĩ vì sao ta lại có cấp trên?
Thời gian bị rút cạn, quyền lực bị Tử Thần nuốt chửng toàn bộ. Dù kẻ trộm thời gian có tiếc đến cỡ nào, rồi cũng sẽ hóa thành hư vô…
Đốm lửa ma trơi trong hốc mắt đầu lâu nhỏ nhảy lên dữ dội.
Vừa định ợ một cái sảng khoái, nó chợt thấy ánh mắt Kiều Thời đang nhìn chằm chằm vào mình.
Động tác của đầu lâu nhỏ cứng đờ, đành ho nhẹ một tiếng: "Ta có một ý tưởng. Thực ra, những kẻ đó cũng chẳng còn lại bao nhiêu thời gian, hay là… để ta giúp bọn họ sống lại?"
Kiều Thời chẳng buồn phản bác: Sống lại cái gì chứ? Rõ ràng là hồi sinh thành dị thường!
Cô biết rõ tên này đang nhắm vào phần thời gian còn sót lại.
Kiều Thời tiếp tục nhìn chằm chằm nó.
Đầu lâu nhỏ đành phải ngoan ngoãn nói: "Được rồi, được rồi, ta sẽ nhả hết số thời gian đó ra."
Kẻ trộm thời gian đâu chỉ lấy đi thời gian của riêng Kiều Thời. Phần đã bị tiêu hao hoặc chủ nhân đã chết thì Tử Thần cũng bó tay. Nhưng phần còn lại, Tử Thần đã nôn ra. Dưới sự giám sát của Kiều Thời, Ngài không thể đục nước béo cò được.
Tất nhiên, đây vốn là quyền năng dư thừa của Ngài, nhả ra cũng chẳng tổn hại gì đến sức mạnh cốt lõi. Nhưng Ngài vẫn thấy tiếc lắm!
Đầu lâu nhỏ lắc lắc đầu mình, biểu thị thực sự không còn sót lại giọt nào nhưng vẫn lầm bà lầm bầm: "Trả lại cho bọn họ rồi, liệu họ có biết sử dụng đúng cách không?"
"Không biết. Trân trọng hay không trân trọng thời gian, cuối cùng thời gian đều đối xử bình đẳng với tất cả thôi. Đi nào."
Kiều Thời đặt đầu lâu nhỏ lên vai mình.
Nhưng đột nhiên, cô khựng lại, như thể nghĩ đến điều gì đó nên nhắc nhở nó: "Quyền năng cướp về cho ông nhưng đừng tùy tiện đi trộm thời gian của người khác đấy."
Ban cho quyền năng và để Ngài sử dụng quyền năng này là hai chuyện khác nhau.
Đầu lâu nhỏ hất cao đầu: "Việc gì ta phải hạ mình đi trộm đi cướp chứ."
Trộm cắp? Nghe chẳng vẻ vang gì cả.
Về quyền năng thời gian, dù chỉ mới tiếp xúc nhưng Ngài đã có kinh nghiệm sử dụng kha khá: "Làm kẻ trộm thời gian hiệu suất quá thấp, sao bằng cho vay thời gian kiếm lời chứ?"
Đầu lâu nhỏ cảm thấy đôi khi cần học hỏi sự khôn khéo của con người, họ luôn biết cách kiếm được nhiều hơn.
Cho vay nặng lãi, tuyệt vời làm sao!
Kiều Thời trầm tư.
Tên này… có phải lệch sang hướng khác rồi không?
Lý Văn và Hứa Dịch còn trầm tư hơn cả cô. Họ đã cảm nhận được sự đáng sợ của "lời nói đi đôi với hành động".
Càng nghĩ càng thấy việc để những dị thường này tiếp tục theo chân Kiều Thời là một chuyện cực kỳ nguy hiểm!
***
Giới vực: [Kẻ trộm thời gian]
Độ khó: Cao.
Thông tin đã biết: Một giới vực mới sinh ra, ẩn trong các khe hở của thời gian, nhưng do thuộc tính đặc biệt của thời gian mà nó đã lớn mạnh nhanh chóng. Chủ nhân giới vực này sẽ lấy danh nghĩa [Thư tín thời gian] để ký kết hợp đồng với những kẻ sắp chết. Người ký hợp đồng sẽ nhận được lời tiên tri tử vong, trong khi đó kẻ trộm thời gian sẽ có quyền trộm đi thời gian của họ. Việc cố gắng xoay chuyển số phận của người sắp chết rất dễ bị xác định là "chống lại thời gian", dẫn đến sự ra đời của dị thường "người chết".
Tình hình dọn dẹp: Quyền năng của giới vực này đã bị Tử Thần của vương quốc mục nát nuốt chửng. Tử Thần đã cam kết không ra tay trộm thời gian, nhưng cần cảnh giác với sự hứng thú của Ngài đối với việc cho vay thời gian. Hồ sơ được niêm phong.
Trở về thực tại là một tin tốt. Nhưng đống báo cáo chưa viết xong mới là tin xấu.
Nhìn chồng giấy dày cộp trước mặt, Kiều Thời cảm thấy đau đầu.
Chủ yếu là những gì cô trải qua không có người ngoài chứng kiến, Trương Vi và những người khác cũng đành bó tay, chỉ có thể mang thêm chút đồ ăn ngon để bù đắp cho cô.
Đầu lâu nhỏ biết cũng nhiều đấy, nhưng Ngài không bắt Kiều Thời viết báo cáo giúp Ngài là tốt lắm rồi, còn mong Ngài viết báo cáo giùm Kiều Thời á?
Tất nhiên, không phải là Tử Thần không biết viết. Đừng khinh Ngài nhỏ bé, tay chân cũng lanh lẹ phết chứ đùa, gõ bàn phím lách cách chẳng thua ai.
Nhưng Ngài đâu có ngu, ai mà không biết viết báo cáo chán đến mức nào.
Ba cái việc vất vả mà vô vị này, Ngài nhất quyết không làm. Lúc cần thiết cứ giả ngu giả ngơ là xong.
Kiều Thời chợt nhớ về cuộc sống ung dung bên ngoài dòng thời gian.
Khi đó làm gì có công việc? Làm gì có báo cáo? Chỉ cần không chọc vào "vảy ngược" của thời gian thì cô tự tại vô cùng, mọi chuyện chỉ cần “động não nghĩ" là hoàn thành.
Lúc này, Kiều Thời nhận ra hệ thống cũng đang bận rộn ghi chép, thế là cô tò mò hỏi: "Có tình huống gì đáng để ghi chép sao?"
Giờ cô là trạng thái "bình thường" nhất rồi mà? Chẳng phải hệ thống nên im lặng chờ lệnh sao?
Nhưng hệ thống lo lắng đáp: "Ký chủ, quả nhiên những trải nghiệm ngoài dòng thời gian đã ảnh hưởng xấu đến cô, khiến bệnh tình trầm trọng hơn rồi. Có lẽ tôi đã không thể hoàn toàn ngăn chặn các tia phóng xạ đặc biệt."
"Hửm? Nhưng tui đâu cảm thấy có gì sai đâu." Kiều Thời cũng hơi căng thẳng.
"Ký chủ, ảnh hưởng này là vô hình. Nhưng khi cô bắt đầu hoài niệm về quãng thời gian đó, sự bất thường đã lộ rõ. Hệ thống đang kiểm tra xem rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu."
Hệ thống cũng hoang mang hết cả ra. Nó thấy nó đã bảo vệ ký chủ rất tốt rồi cơ mà.
Kiều Thời: "... Vậy nhỡ hoài niệm về quãng thời gian đó chỉ là một hiện tượng bình thường, chứ không phải ảnh hưởng tiêu cực hay tình trạng bệnh trở nặng thì sao?"
"Chuyện này là không thể nào." Hệ thống tính toán kỹ lưỡng, phủ nhận lập luận của cô.
Đó chính là một nhà tù mang tên sự cô độc vĩnh hằng.
Bị lưu đày ra khỏi dòng thời gian, ngay cả một người bình thường cũng sẽ phát điên. Nếu có ai may mắn trở về với xác suất cực kỳ, cực kỳ thấp, phản ứng bình thường phải là vui mừng vì thoát nạn chứ làm gì có chuyện hoài niệm?
Cơ sở dữ liệu của nó hoàn toàn không hỗ trợ lập luận của cô.
Lại là hệ thống quen thuộc. Lại là cái kiểu suy luận quen thuộc. Nghe nó phân tích xong, Kiều Thời an tâm hẳn: Được lắm, không phải cô có vấn đề mà là hệ thống khốn nạn này có vấn đề.
Xét thấy hệ thống chắc chắn sẽ không bao giờ thừa nhận lỗi của mình, cô cũng mặc kệ nó luôn. Kiều Thời đã chuẩn bị sẵn tinh thần rằng cả đời này cô sẽ không bao giờ "được chữa khỏi".
Cô sắp xếp gọn gàng tài liệu rồi thư thả rời khỏi phòng lưu trữ. Kết quả vừa bước ra, cô chạm phải hai người quen: Trần Ưng và Tần Linh.
Kiều Thời vội quay đầu, nhanh chóng chuyển hướng trở về phòng.
A, cô nhớ ra rồi. Báo cáo của cô vẫn chưa trau chuốt, cần sửa thêm.
Cái “mật ngữ” khiến mọi người đau đầu bấy lâu nay, sau khi ký ức về Kiều Thời ùa về cũng đã có lời giải thích.
Lúc đó cô chơi vui lắm. Nhưng bây giờ phải đối mặt với người trong cuộc thì cảm giác chột dạ trào dâng ùn ùn.
Nhưng tiếc là hai người kia nào để cô sủi đi như vậy.
Tần Linh vội đưa tay kéo lấy Kiều Thời: "Đừng đi chứ, nghe nói cô đã ngồi viết báo cáo rất lâu rồi, vất vả quá đi, nghỉ ngơi một chút đã nào."
"Không vất vả gì đâu. Phục vụ nhân dân." Kiều Thời chính trực đáp.
Cô ngầm vận sức nhưng không tài nào thoát ra được, Trần Ưng cũng đã đặt tay lên vai cô.
Kiều Thời khóc thầm không thành tiếng: Món nợ lãi suất cao của vận mệnh đã được định giá từ lâu rồi.