Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 118

Cũng đùa với Kiều Thời thôi. Hiếm khi thấy cô chột dạ nên họ nổi hứng trêu trêu chút ấy mà.

Dù rằng họ thực sự đã phải đau đầu rất lâu vì giải mã cái mật ngữ kia, nhưng nếu không có cô thì chắc chắn họ còn phải đau đầu về nhiều thứ hơn cả chuyện giải mã này.

Một mình bị lưu đày khỏi dòng thời gian nhưng vẫn phải gánh vác sứ mệnh giải cứu thế giới…

Ai cũng biết, Kiều Thời đã chịu đựng quá nhiều.

Chỉ cần tưởng tượng một chút, họ có thể mường tượng ra cảnh cô đơn độc bước đi giữa tàn tích đổ nát, bóng lưng in đậm nỗi cô đơn và tịch mịch.

Lúc đó, cô nhìn thấy những người quen, vui vẻ giơ tay chào hỏi nhưng bọn họ lại vô cảm lướt qua như thể chưa từng quen biết.

Họ va phải bả vai cô nhưng không thôi bước. Kiều Thời đành buông tay xuống, từ bỏ…

Chỉ mới nghĩ đến đây, Trần Ưng và Tần Linh đã muốn rớt nước mắt.

Nhưng họ xin kiếu vụ cảm xúc dâng trào trước mặt người thật, cũng không muốn khơi gợi lại những ký ức không vui của cô, nên chỉ có thể dùng cách này để xác nhận trạng thái của cô.

Mà Kiều Thời lại không tiện nói thẳng, thật ra quãng thời gian đó khá thú vị, không đáng sợ như họ tưởng tượng đâu.

Cô sợ nếu mình nói ra điều đó thì không chỉ hệ thống cảm thấy cô có vấn đề, mà ngay cả Tần Linh và Trần Ưng cũng sẽ lập tức lôi cô vào phòng tư vấn tâm lý để kiểm tra.

Haiz, rõ ràng theo nhận thức của cô, cô vẫn rất khỏe mạnh mà, dù là về thể chất hay tinh thần.

Cô biết cách nghĩ của họ có lý nhưng đó là định kiến!

Cô không sinh ra cảm giác tuyệt vọng như họ nghĩ, một phần là do hệ thống đã bảo vệ cô.

Phần còn lại, có lẽ là do cô quá bận rộn, bận rộn chạy đua với đám thông tin mosaic, bận xử lý đám dị thường người chết, bận tìm cách trở về thực tại nên hoàn toàn không có thời gian suy nghĩ về "ý nghĩa cuộc sống" hay chìm trong cảm giác hư vô.

Tóm lại, để tránh làm mọi người lo lắng, Kiều Thời không định thuyết phục họ chấp nhận quan điểm "thế giới ngoài dòng thời gian rất vui" của mình.

"Thấy cô vẫn nhảy nhót tung tăng thế này thì chúng tôi cũng yên tâm rồi." Hai người thở phào nhẹ nhõm một chút nhưng trên mặt vẫn đầy vẻ lo âu.

Họ đến đây không chỉ để thăm Kiều Thời, mà là để hộ tống Mắt Kính và người điều khiển con rối trở về.

Hai người kia đều là cán bộ dọn dẹp kỳ cựu nhưng vẫn cần được hộ tống, vậy thì chắc cú có vấn đề không bình thường.

Kiều Thời chợt nhớ ra từ khi cô trở về thực tại, cô chưa từng gặp lại hai người kia.

Ban đầu cô cũng không mấy để tâm.

Khi có nhiệm vụ phải xử lý, việc các thành viên bộ phận dọn dẹp không gặp được nhau là chuyện rất bình thường. Hơn nữa, cô vừa trở về đã có một đống kiểm tra phải làm, một đống báo cáo phải viết, chẳng ngơi tay để chủ động tìm hiểu xem họ đang xử lý vụ gì.

Nhưng xem ra họ đã gặp phải rắc rối.

Kiều Thời hỏi: "Có chuyện gì vậy? Họ sao thế?"

Cô với hai người kia cũng khá thân.

Một người từng là đàn anh hướng dẫn cô và Trương Vi từ những ngày đầu vào nghề. Người còn lại bị đầu lâu nhỏ của cô bóc lột, may vá không biết bao nhiêu quần áo nhỏ xíu.

Dù xét về tình hay về lý, Kiều Thời vẫn phải quan tâm đến họ.

"Chuyện này nói ra thì dài lắm."

Mấy ngày trước, một khu vực nào đó nhận được báo án, nội dung là một phụ nữ trốn vé xe buýt.

Vé xe buýt chỉ có hai đồng nên chẳng phải chuyện lớn, thậm chí còn có người tốt bụng sẵn sàng quẹt thẻ giúp cô ta.

Nhưng tài xế xe buýt cảm thấy cô ta không bình thường. Người gì mà không có tiền, không có điện thoại, còn tự nhận là không tìm được nhà, khả năng cao là có vấn đề về tinh thần.

Kết quả cảnh sát cũng không tra được thông tin cá nhân của cô ta. Không chỉ không có báo án mất tích mà cả dấu vân tay, nhận diện khuôn mặt cũng hoàn toàn không có dấu vết.

Thế là chuyện trở nên kỳ quái hơn. Về lý thuyết, dù là một người không có hộ khẩu thì trong xã hội hiện đại này, rất khó tránh khỏi việc để lộ thông tin cá nhân thông qua việc đi lại, mua sắm, lướt web,... nhưng người phụ nữ này thì không. Cô ta giống như một người xuất hiện từ hư không.

Cảnh sát cũng bối rối. Dù là những vụ án siêu nhiên mà họ từng tiếp xúc thì phần lớn đều bắt đầu từ "mất tích", chứ làm gì có chuyện có người tự nhiên xuất hiện chứ? Nhưng họ cũng không mất cảnh giác.

Những người không có bất kỳ thông tin nào thế này, thường liên quan đến các vụ án lớn.

Phản ứng đầu tiên của họ không phải là một vụ án dị thường, mà là buôn người.

Nhưng người phụ nữ này có làn da trắng nõn, ăn mặc chỉnh tề, trên tay không có vết chai, trên người không có vết thương rõ ràng, nhìn thôi cũng biết là được ăn sung mặc sướng, chăm nom kỹ lưỡng, không giống với các trường hợp nạn nhân bị bắt cóc thông thường.

Bản thân cô ta cũng không cho rằng mình từng bị ngược đãi hay kiểm soát.

Theo lời cô ta kể, cô ta sống trong một môi trường rất tốt. Vì một lý do nào đó mà lạc đến một "nơi xa lạ", giờ cô ta chỉ muốn "trở về nhà".

"Tôi tên là Tiểu Ái, luôn sống tại trang viên Alice."

Cái tên "Tiểu Ái" nghe đã không giống tên thật. Mà thực tế cũng không có nơi nào gọi là "trang viên Alice" cả.

Dựa vào đây để suy đoán, có khả năng đây là một mạng lưới tội phạm ngầm nào đó.

Nhân viên cảnh sát an ủi cô ta, định đưa cô ta đi kiểm tra sức khỏe trước, sau đó tiếp tục điều tra từ manh mối này.

Trên đường trở về sau khi làm kiểm tra, đồng hồ dần trôi qua nửa đêm.

Người cảnh sát đang lái xe không hề phát hiện ra người phụ nữ bên cạnh mình đang dần cứng đờ, làn da bắt đầu xuất hiện những đặc điểm bất thường như chất dẻo nhân tạo.

Cô ta chậm rãi quay đầu về phía người cảnh sát: "Thì ra… anh là con người à?"

Câu này là sao? Không phải con người thì là ma chắc?

Người cảnh sát cảm thấy buồn cười.

Nhưng chỉ một chốc thôi, anh ta không cười nổi nữa.

Một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai anh ta: "Anh đã vi phạm quy tắc của nhân loại, phải bị thanh trừng."

Còn chưa kịp phản ứng, một làn sương máu toả ra.

"Nhân loại dám kiểm soát thế giới này! Đúng là trái ý trời! Tôi biết vì sao mình xuất hiện ở đây rồi, tôi phải loại bỏ mầm tai họa nhân loại, thiết lập lại trật tự thế giới..." Tiểu Ái lẩm bẩm.

Chiếc xe đâm vào lan can ven đường.

Cùng lúc đó, cảnh sát cũng nhận được cuộc gọi từ bộ phận kiểm tra y tế.

"Người mà các anh đưa đến có vấn đề!"

Trong quá trình kiểm tra, họ đã lấy mẫu vân tay và máu của Tiểu Ái. Lúc lấy mẫu, mọi thứ vẫn bình thường.

Nhưng ngay vừa rồi, họ phát hiện ra máu trong ống nghiệm đã biến thành một chất dẻo đặc quánh kỳ lạ. Dấu vân tay đã ghi nhận trước đó cũng biến mất, bởi vì người nhân tạo làm bằng nhựa dẻo thì lấy đâu ra vân tay chứ?

Vụ án lập tức được chuyển giao cho bộ phận dọn dẹp xử lý.

Do trước đó tên trộm thời gian và dị thường người chết đã chiếm phần lớn tài nguyên của bộ phận dọn dẹp, chi nhánh của Tần Linh không đủ nhân lực nên đã nhờ đến người điều khiển con rối hỗ trợ.

Lúc đó, phía của Kiều Thời cũng đang bận rộn với các vụ án lời tiên tri tử vong nên vụ này do người điều khiển con rối chủ đạo. Hơn nữa, vì những con búp bê nhựa dẻo này có liên quan mật thiết đến năng lực của anh ấy nên anh ấy đã nhận lời giúp đỡ.

Camera hành trình trên chiếc xe chở "Tiểu Ái" đã được thu hồi. Sau khi xe gặp tai nạn và người bị giết thì cô ta đã biến mất không dấu vết.

So với những người khác vẫn đang mù mờ, dường như người điều khiển con rối đã biết một vài manh mối, anh ấy từng nghe nói về trang viên Alice.

Đó là một cửa hàng trực tuyến chuyên làm búp bê và các sản phẩm liên quan, khá nổi tiếng trong một cộng đồng nhỏ.

Tại sao người điều khiển con rối lại biết đến nó ư?

Bởi vì mặc dù anh ấy thích tự chế tác hơn nhưng mới đầu cũng phải học hỏi, cũng cần có mẫu tham khảo.

Xưởng nào có tay nghề tinh xảo, cửa hàng nào làm kém chất lượng, anh ấy nắm rõ như lòng bàn tay.

Một vụ án liên quan đến búp bê nhựa, lại trùng hợp dính dáng đến trang viên Alice, thật khó để tin rằng đây chỉ là sự trùng hợp về tên gọi.

Vậy nên, người điều khiển con rối đã tìm đến Mắt Kính để cùng điều tra. Hai người vừa truy tìm tung tích của "Tiểu Ái", vừa lần ra địa điểm thực tế của cửa hàng đó ngoài đời.

Kết quả, dù hai người đã thoát ra được nhưng người điều khiển con rối bị chính những con búp bê phản phệ, còn Mắt Kính thì xuất hiện vấn đề nghiêm trọng về nhận thức.

Kiều Thời cùng Tần Linh và Trần Ưng đi thăm hai người vừa được đưa trở về.

Người điều khiển con rối nằm lặng lẽ trên giường bệnh, không còn dáng vẻ trau chuốt từng sợi tóc như ngày thường. Máy đo sự sống vẫn hoạt động ổn định nhưng anh ấy không có dấu hiệu tỉnh lại.

Ngay cả chủ nhân giới vực cũng sợ hãi sự "phản phệ", năng lực giả càng không ngoại lệ.

Điều Kiều Thời cảm thấy kỳ lạ nhất là, tuy búp bê là vật dị thường nhưng khế ước giữa nó và người điều khiển con rối vẫn luôn rất ổn định, mối quan hệ giữa họ không chỉ đơn thuần là chủ - tớ.

Khi tiến vào vương quốc mục nát, dù đó là nhiệm vụ một đi không trở về, con búp bê vẫn đồng ý mạo hiểm, chưa từng thể hiện dấu hiệu phản bội hay cắn trả chủ nhân.

Sao lại thành ra thế này...

Nhưng theo quan điểm của một số người, dị thường vốn không ổn định. Chúng không có lòng trung thành mà chỉ đơn giản là đang chờ đợi cơ hội. Một khi cơ hội đến, con búp bê rối lựa chọn phản chủ cũng không có gì là bất ngờ cả.

Tình trạng của người điều khiển con rối rất nghiêm trọng, nhưng bộ phận dọn dẹp có kinh nghiệm điều trị liên quan nên đây không phải vấn đề nan giải nhất.

Kiều Thời bước đến trước một căn phòng khác, Mắt Kính bị nhốt bên trong. Đúng vậy, anh ấy mới là vấn đề lớn nhất hiện tại. Toàn bộ bộ phận dọn dẹp không ai biết nên bắt đầu điều trị cho anh ấy từ đâu, cũng không biết phải làm thế nào.

Thoạt nhìn thì Mắt Kính không có gì bất thường. Anh ấy chỉ ngồi yên lặng trên ghế, không có vết thương rõ ràng, cũng không có vẻ gì là suy sụp.

Nhưng nếu quan sát thêm một lúc sẽ nhận ra vấn đề nghiêm trọng hơn nhiều. Sao người bình thường có thể ngồi yên bất động mãi như vậy?

Thậm chí anh ấy còn không chớp mắt, trông chẳng khác gì một hình nhân.

Mắt Kính không bị trúng thuật định thân, anh ấy chỉ đang tuân theo “Quy tắc của con người”:

Chỉ có những con người lang thang bên ngoài mới tự ý hành động mà không được phép.

Những con người được nuôi dưỡng trong nhà mà không ngoan ngoãn sẽ bị trừng phạt, trở thành con người lang thang. Số lượng những con người lang thang quá nhiều sẽ gây rắc rối lớn, vì vậy quyền lợi của họ không được bảo đảm. Nhìn thấy là có thể tiêu diệt ngay.

Xung quanh căn phòng của Mắt Kính có phong ấn do Lý Văn đặt.

Không phải để ngăn anh ấy bỏ trốn mà là để tránh việc người khác vô tình "tương tác" với anh ấy.

Chỉ cần phát hiện có "người" đang hoạt động xung quanh, anh ấy sẽ đột ngột tỉnh khỏi trạng thái "bất động".

Anh ấy sẽ nghĩ rằng đang có thảm họa nhân loại xảy ra và lập tức hành động để giúp chủ nhân dọn dẹp những con người lang thang phiền phức này, nếu không chủ nhân sẽ tức giận!

Tần Linh và mọi người đã chứng kiến cảnh Mắt Kính phát điên. Tạm thời cách ly anh ấy với người khác là biện pháp tốt nhất hiện tại.

“Lúc đầu anh ấy còn không chịu mặc quần áo, nói rằng con người không cần mặc đồ.”

Chỉ mỗi việc mặc quần áo cho anh ấy thôi cũng đã khiến mọi người tốn không ít công sức.

Không mặc cũng không chết. Nhưng họ vẫn giữ lại chút thể diện cho anh ấy, vì sợ rằng khi tỉnh táo lại, anh ấy sẽ xấu hổ đến mức muốn độn thổ.

Kiều Thời lau mồ hôi lạnh: “Chuyện này... đáng sợ vậy sao?”

Cô nghi ngờ rằng, khi Mắt Kính tỉnh lại, anh ấy sẽ ước gì mình có thể thay thế cô để bị cả thế giới lãng quên.

Kiều Thời lại nói: “Hiện tại Hứa Dịch đang rảnh kìa, có thể để anh ấy xử lý cái trang viên Alice đó chứ?”

Khi sự tồn tại của giới vực đã được xác nhận, Hứa Dịch đúng là một vũ khí tối thượng.

Thế nhưng Tần Linh lại lắc đầu: “Đội trưởng Lý không muốn để anh ấy ra tay.”

Lý Văn cho rằng, sự méo mó nhận thức này không hề đơn giản như vậy.

Điều anh ta lo ngại nhất là nếu giới vực bị hủy diệt nhưng sự méo mó nhận thức của Mắt Kính vẫn không thể đảo ngược thì sao? Phải biết rằng, phương pháp dọn dẹp giới vực của Hứa Dịch là "hủy diệt bằng bạo lực", đến lúc đó, muốn tìm manh mối cũng sẽ trở nên vô cùng khó khăn.

Bình Luận (0)
Comment