Giới vực khiến nhận thức của con người bị vặn vẹo là hiện tượng thường thấy.
Chẳng qua phương thức, mức độ và tính nguy hiểm của nhận thức bị vặn vẹo do các giới vực khác nhau gây ra là không giống nhau.
Ví dụ như ở trong trang trại chăn nuôi núp dưới bóng một công ty kia, con người ta sẽ trở nên ngoan ngoãn và biến thành trâu ngựa sau khi được cho ăn tiền lương. Giúp họ thoát khỏi sự ảnh hưởng của tiền lương trước khi nhận thức của họ hoàn toàn bị bóp méo, thì sau đó bọn họ vẫn có thể từ từ khôi phục lại như bình thường.
Ví dụ như ở thôn không người, nhận thức của các thôn dân cũng bị sai lệch nhẹ về, bọn họ sẽ làm như không thấy nhiều tình huống rất không bình thường.
Sau khi thôn không người bị ăn, bọn họ đều đột ngột bừng tỉnh.
Nhưng tình huống của Mắt Kính rõ ràng nghiêm trọng hơn.
Anh ấy không phải người bình thường, anh ấy biết khái niệm nhận thức bị bóp méo, hơn nữa còn có thể dùng năng lực để tự bảo vệ chính mình. Nhưng đã thoát khỏi giới vực một thời gian rồi mà anh ấy mãi vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Đây không phải dấu hiệu khả quan. Tất nhiên, cũng có khả năng "giới vực bị hủy diệt, tình trạng nhận thức bị bóp méo của Mắt Kính sẽ biến mất”.
Có điều, Lý Văn không muốn để Mắt Kính mạo hiểm, anh ta không muốn hy sinh bất cứ thành viên nào của đội. Đặc biệt là khi Kiều Thời trở về sau khi biến mất càng khiến Lý Văn ý thức rõ ràng hơn về điều ấy.
"Tôi muốn đi điều tra giới vực này trước, điều tra lại từ ngọn nguồn, xác định cơ chế tác động gây ra tình trạng nhận thức biến dạng của nó, sau đó suy xét bước tiếp theo nên xử lý nó thế nào.” Lý Văn bước tới.
Ngọn nguồn này, bao gồm một là Tiểu Ái đột nhiên xuất hiện ở trong hiện thực rồi lại biến mất, hai là vị trí thực tế của trang viên Alice.
Vốn dĩ người điều khiển con rối và Mắt Kính cũng điều tra theo hai manh mối này.
Vấn đề là con búp bê mất tích không dễ tìm, mà khi lên các shop online vừa tìm cái là thấy ngay. Vậy nên chắc chắn là họ đã lần theo manh mối này trước, sau đó là xảy ra chuyện.
Lý Văn cho rằng, không thể bỏ qua manh mối con búp bê bị mất tích. Trên người Tiểu Ái còn rất nhiều điểm đáng ngờ.
Tại sao nó không có khuynh hướng tấn công con người lúc vừa mới xuất hiện?
Tại sao lúc vừa bắt đầu kiểm tra sức khỏe, lại có thể lấy máu và ghi lại dấu vân tay của nó?
Tại sao sau mười hai giờ, nó lại xuất hiện tính công kích? Bộ phận y tế kiểm tra sức khỏe cũng nhận thấy sự bất thường của nó?
"Có thể đây là một dạng nhận thức bị vặn véo, rất có khả năng còn liên quan đến cơ chế của giới vực này.”
Lý Văn không có ý định kéo Kiều Thời vào giới vực này, nên trước đó mới không nói cho cô biết. Vừa ra khỏi thôn không người đã đụng ngay phải kẻ trộm thời gian, anh ta cho rằng Kiều Thời cần phải nghỉ ngơi.
"Con búp bê rối đâu? Hẳn là nó biết không ít chuyện nhỉ?”
"Sau khi bọn họ ra khỏi giới vực, chúng tôi đã không thấy nó nữa. Chỉ biết người điều khiển con rối đã bị phản phệ. Cho dù nó không chết thì cũng không dám xuất hiện trước mặt chúng ta đâu.”
Nó đã trà trộn sống chung với người điều khiển con rối nên rất rõ những quy củ của bộ phận dọn dẹp. Nó sẽ trở thành mục tiêu thanh trừng ưu tiên của toàn bộ bộ phận dọn dẹp.
Lúc này, Hứa Dịch cũng thong thả bước đến: “Tôi còn từng đưa ra một kiến nghị đáng tin cậy hơn, tiếc là bị đội trưởng Lý từ chối rồi.”
Gân xanh trên thái dương Lý Văn giật giật: “Mong cậu đừng có tái định nghĩa chữ đáng tin cậy nữa.”
Ý Hứa Dịch là, bản chất của nhận thức bị bóp méo này là một loại năng lượng đặc biệt tác động lên não Mắt Kính. Hứa Dịch có thể dùng năng lực của mình bao phủ lên, xóa bỏ dấu vết của năng lực được lưu lại trước đó.
Sao Lý Văn có thể để thằng nhóc này làm bậy làm bạ với não Mắt Kính được chứ!
Chỉ sợ sau khi xóa bỏ nhận thức bị bóp méo trước đó thì nhận thức bị bóp méo mới cũng xuất hiện luôn.
Lý Văn không muốn Mắt Kính trở thành kẻ ngốc, nhưng cũng không muốn khiến anh ấy trở thành một tên điên như Hứa Dịch.
Hứa Dịch nhún vai nói: “Tôi chỉ đang bày tỏ ý tốt của mình thôi.”
Ít nhiều gì mọi người cũng có thể cảm nhận được rằng anh đang thay đổi. Đổi lại là trước đây, chưa chắc anh đã thèm quan tâm.
Chỉ có điều sự thay đổi này… khiến người ta chỉ có thể thốt lên “không hổ danh là anh”.
Tiếp đó khi đem cơm đến cho Mắt Kính, lại xảy ra một trận nhốn nháo hỗn loạn nữa: Con người tự do hoạt động xuất hiện trong nhận thức của anh ấy sẽ lập tức khiến anh ấy bị kích động.
Chỉ đến khi Mắt Kính trở lại trạng thái người gỗ, mọi người mới cùng nhau thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra, theo quan điểm của Hứa Dịch, vẫn còn nhiều cách khác có thể giải quyết vấn đề:
Ví dụ như đánh Mắt Kính trọng thương và bắt anh ấy nằm im như người điều khiển con rối, thử xem anh ấy còn có thể gây ra mấy trò quái gở do [Nhận thức bị rối loạn] nữa hay không?
Truyền dịch trực tiếp để đảm bảo nhu cầu dinh dưỡng cơ bản của cơ thể ư? Sao phải dùng cách rắc rối thế?
Đáng tiếc lời anh nói không được xem trọng.
Hứa Dịch lặng lẽ liếc nhìn về phía Kiều Thời, nhưng anh nhanh chóng quay đi trước khi cô nhìn sang anh.
Đúng lúc này, Kiều Thời đột nhiên nói: “Tôi cũng có một ý tưởng.”
Cô muốn để Tử Thần đến đó xem thử, xem xem có thể mang đến cho Mắt Kính một chút k*ch th*ch khác biệt không.
"Làm vậy… có được không?” Lý Văn vẫn khá do dự.
Thực ra, bộ phận dọn dẹp cũng đã thử qua các phương pháp tương tự rồi.
Bọn họ để Người Phụ Nữ Kéo ra mặt, vẫn bị Mắt Kính phân loại là con người không tuân thủ quy tắc.
Kiều Thời giang tay: "Tôi không chắc. Tôi không bảo đảm được độ tin cậy… nhưng cứ thử xem sao.”
Câu trả lời của cô cũng khá lưu manh.
Nói sao nhỉ, Kiều Thời không tin một cái mặt dây chuyền hình đầu lâu còn có thể được xếp loại là con người.
"Được rồi.” Lý Văn đồng ý.
Hứa Dịch nhìn cảnh tượng tiêu chuẩn kép quy mô lớn này, không khỏi phản đối: "Đợi đã, sao cô ấy cũng đang thử nghiệm với Mắt Kính, cô ấy cũng nói không chắc đáng tin nhưng cô ấy thì được, còn tôi thì không?”
Lý Văn thản nhiên nói: "Kiều Thời, cậu ta có ý kiến với cô kìa.”
Hứa Dịch: “… Không phải. Tôi không có. Đừng có mà nói bừa!”
Kiều Thời liền đáp: "Điểm khác nhau lớn nhất giữa chúng ta là tôi biết có lẽ tôi không đáng tin cậy, nhưng anh lại cho rằng bản thân mình rất đáng tin, đúng chứ?”
“… Tôi đâu có ý đó đâu.” Hứa Dịch nhỏ giọng lẩm bẩm nhưng không tiếp tục tranh cãi nữa. Xem nét mặt của anh, hình như có hơi buồn bực, thỉnh thoảng anh sẽ nhìn "gian thần” chuyên nói lời gièm pha nào đó bằng ánh mắt đầy oán hận.
Đầu lâu nhỏ đến, cuối cùng cũng khiến Mắt Kính xuất hiện sự biến đổi.
Mắt Kính "thức tỉnh” từ trạng thái người gỗ, lần đầu tiên anh ấy không nổi điên tấn công người khác, chủ yếu là vì trước mặt anh ấy không có "người”.
Nhưng rốt cuộc mặt dây chuyền hình đầu lâu này là thứ gì? Anh ấy khá bối rối, điều này khiến động tác của anh ấy trông có vẻ không linh hoạt, ngay cả Tử Thần cũng cảm thấy cha nội này không được thông minh cho lắm.
"Ngươi đang làm cái quái gì ở đây thế?” Tử Thần không khách khí hỏi.
Mặc dù Kiều Thời đã nhắc nhở Ngài, tạm thời thằng này có thể có khuynh hướng tấn công nhất định, Ngài không được đánh chết anh ấy.
Nhưng vấn đề không lớn. Ý nghĩ của Tử Thần có nhiều điểm tương đồng với Hứa Dịch: Ngài tin bản thân có thể quất Mắt Kính một trận tơi bời nhưng không làm chết đối phương.
Không ngờ Mắt Kính lại trả lời Ngài: "Theo “Quy tắc của con người”, tôi đang trong trạng thái im lặng. Vị khách này, ông tới đây tìm chủ nhân của tôi phải không?”
Những người đang canh gác bên ngoài căn phòng cảm thấy rất phấn khích. Cuối cùng đã xuất hiện một thực thể không bị Mắt Kính tấn công ngay lập tức, còn có thể giao tiếp với anh ấy!
Từ biểu hiện và những lời này của Mắt Kính, có thể nhận thấy anh ấy không phải điên loạn hoàn toàn, anh ấy có “ý thức của chính mình/”, chỉ có điều "người” bình thường muốn chạm đúng điểm nhạy cảm của anh ấy thì cực kỳ khó.
"Sao ngươi biết ta là “khách”?” Đầu lâu nhỏ hỏi.
"Bởi vì ông cũng là một con rối, tất nhiên thân phận không giống mấy con người chúng tôi.” Lúc nói, Mắt Kính khá do dự, có vẻ như đang đắn đo không chắc chắn với phán đoán của bản thân: "Nhưng hình như tôi chưa từng thấy vị khách nào nhỏ như thế này…”
Vừa nghe lời này, đầu lâu nhỏ suýt chút nữa thì nổi khùng. Ngài thấy khó chịu nhất là bị người khác lấy chuyện kích cỡ cơ thể ra để nói!
"Mắt ngươi bị đui à! Kích cỡ thế này là rất bình thường, rất hoàn hảo nhá!”
Đầu lâu nhỏ la hét ầm ĩ. Các khớp xương của Ngài phát ra tiếng răng rắc, tựa hồ thân thể đang hỏi: Thật sự không thể đá cái tên đáng ghét này hả?
Không ngờ, Mắt Kính hoàn toàn không tranh cãi với Ngài, trái lại còn nhanh chóng đáp lời: “Xin lỗi, quý khách, là tôi vô tri mạo phạm tới ông rồi. Tôi đã ghi nhớ, kích thước như của ông cũng hết sức bình thường.”
Không chỉ những người đang trông giữ bên ngoài mà ngay cả đầu lâu nhỏ cũng nhận ra có chỗ không hợp lý.
Đầu lâu nhỏ biết búp bê rối, còn có thù oán với nó (con nhỏ đó nói Ngài xấu xí).
Ngài cũng biết Mắt Kính và con búp bê rối cùng xảy ra chuyện. Thế thì vấn đề ở đây là:
Tạm không nói đến những con rối khác, nhưng kích thước của con búp bê rối cũng không lớn hơn Ngài là bao, tại sao Mắt Kính lại nói chưa từng trông thấy con rối nào có kích thước nhỏ như vậy?
Hơn nữa, Mắt Kính còn chấp nhận lời "phản đối” ngay, chuyện này khiến Ngài có cảm giác, nó hơi giống những vật chết như kỵ sĩ mục nát dưới trướng của Ngài.
Giống như Tử Thần đã trực tiếp đoạt được quyền khống chế, điều này cho phép Ngài có thể tùy ý đưa ra những mệnh lệnh liên quan.
Nếu nói có gì khác nhau thì có khả năng chính là trí tuệ của Mắt Kính.
“Chủ nhân của ngươi là ai? Kẻ đó đang ở đâu? Trong trường hợp chủ nhân của ngươi không ở đây, ngươi sẽ phải nghe theo lời của ta đúng không?” Đầu lâu nhỏ thẳng thừng hỏi.
“Chủ nhân của tôi là Lệ Lệ. Tôi không biết cô ấy ở đâu… con người không có quyền hỏi thăm hướng đi của chủ nhân. Đúng vậy, tôi phải phục tùng mệnh lệnh của ông, miễn là nó không vi phạm quy tắc của con người và lợi ích của chủ nhân.”
Ở ngoài phòng, có người đang nhìn chòng chọc giống như hổ rình mồi. Đầu lâu nhỏ tạm thời phải kiềm chế một số mệnh lệnh thú vị xen lẫn ác ý của mình lại.
Ngài ra lệnh: "Vậy nói cho ta biết, chuyện gì đã xảy ra trước khi ngươi trở thành người bị cái kẻ tên Lệ Lệ kia thuần dưỡng?”
Mắt Kính sửng sốt. Sau đó vẻ mặt anh ấy nhanh chóng chuyển từ bối rối sang đau đớn, hai tay ôm đầu, gân xanh trên trán nổi lên: "Tôi không biết! Tôi không biết!”
Âm thanh đó giống như tiếng gào rống của con thú bị mắc bẫy.
Kính của anh ấy rơi xuống đất nhưng anh ấy chẳng hề hay biết.
Đầu lâu nhỏ lạch cạch lạch cạch lui lại phía sau mấy bước, biểu thị bản thân không hề lén hạ độc.
Không phải chứ, Ngài chỉ tiện miệng hỏi một câu mà đã trúng ngay vấn đề mấu chốt “trái ngược với lợi ích của chủ nhân” luôn hả?
Mắt Kính rơi vào tình trạng như vậy, mọi người không dám, mà cũng không muốn bức ép anh ấy quá, vậy nên họ để đầu lâu nhỏ ra ngoài trước.
Nhưng đoạn hội thoại ngắn này cũng giúp bọn họ đạt được thu hoạch không nhỏ.
Mặc dù đầu lâu nhỏ chẳng có mối liên hệ nào với con búp bê rối hay trang viên Alice, nhưng Ngài vẫn có thể giành được quyền ra lệnh cho Mắt Kính.
Dường như trật tự và địa vị này tồn tại một cách tự nhiên trong sự vận hành khách quan của giới vực đó.
Liệu chuyện này có liên quan gì đến việc người điều khiển con rối bị cắn ngược không?
Mối quan hệ giữa người điều khiển con rối và con búp bê rối là quan hệ chủ tớ, nó ngược lại hẳn những quy tắc của giới vực đó…
Nhưng tại sao Mắt Kính lại nói anh ấy chưa từng trông thấy con rối nào có kích thước giống như đầu lâu nhỏ?
Quả nhiên, vẫn còn rất nhiều điểm đáng ngờ cần làm rõ…
Lý Văn định nói gì đó rồi lại thôi.
Vốn dĩ anh ta muốn để Kiều Thời nghỉ ngơi thêm mấy ngày. Nhưng nếu đầu lâu nhỏ có ưu thế về địa vị tự nhiên trong giới vực đó, trong khi địa vị tự nhiên của những thành viên khác của bộ phận dọn dẹp đi vào đó lại rất bất lợi, thì thử hỏi anh ta có thể nhịn không đánh lá bài này hay không?
Lý Văn vẫn chưa lên tiếng là bởi anh ta còn đang cân nhắc một vấn đề khác ngoài kỳ nghỉ. Anh ta sợ nhóm Kiều Thời và đầu lâu nhỏ sẽ lặp lại bi kịch của người điều khiển con rối.
Tử Thần lợi hại hơn con búp bê rối, một khi Ngài cắn ngược Kiều Thời thì chắc chắn hậu quả còn nghiêm trọng hơn cả người điều khiển con rối hiện tại vẫn đang hôn mê.
Chuyện Lý Văn nghĩ tới, đương nhiên Kiều Thời cũng nghĩ tới: Rất có thể giới vực này cần cô.
Điều cô suy xét không phải vấn đề có bị cắn ngược hay không.
Đúng là thỉnh thoảng đầu lâu nhỏ sẽ gọi cô là chủ nhân, nhưng thực ra giữa cô và Ngài không có khế ước chủ tớ thực sự, bởi vì cô không có “năng lực” lập khế ước. Nếu suy xét kỹ thì có lẽ chỉ là sức mạnh từ lời hứa đơn phương của Tử Thần mà thôi.
Nếu Tử Thần thật sự muốn phản bội, cùng lắm cô lại tắt nguồn của Ngài đi là xong.
Vấn đề Kiều Thời lo lắng khá đơn giản. Từ cách thức ra tay hết sức tàn nhẫn, chuẩn xác và mau lẹ của Tiểu Ái có thể thấy, chắc chắn mấy con rối đó không dễ đối phó. Về bản chất cô vẫn là người bình thường, liệu cô có thể đánh lại chúng nó không?
Nhưng Kiều Thời lại thay đổi suy nghĩ, có giới vực nào, dị thường nào là dễ đối phó chứ? Chẳng phải cô vẫn sống nhăn răng đến giờ sao?
Cô đã sớm nói với chính mình rằng bản thân sẽ không lùi bước, bởi vì vụ việc lần này còn liên quan đến hai người đồng đội của cô…
Không đợi Lý Văn tiếp tục do dự, Kiều Thời kiên định với suy nghĩ của bản thân: "Vụ này, tôi cũng muốn tham gia!”
Đúng lúc này, Trương Vi gửi những manh mối mới nhất về vụ án vào group chat.
Đã không liên hệ được với chủ [Trang viên Alice] từ mấy ngày trước. Tất cả các vấn đề xin cố vấn hay bất cứ thông tin đặt hàng nào cũng đều như đá chìm đáy biển. Hơn nữa, những khoản đã thanh toán cũng không nhận được hàng. Có người nói chủ trang viên đã ôm tiền đặt cọc bỏ trốn… trong giới cũng đã từng xảy ra sự việc tương tự.
Nhưng Trương Vi đã kiểm tra thông tin tài khoản được đăng ký bởi chủ trang viên đó. Từ lúc người đó biến mất, các tài khoản chưa hề bị động đến.
Đây không giống như là bỏ trốn, mà giống như đã bốc hơi khỏi thế giới hơn. Nhưng có vẻ chủ trang viên là một người sống khá khép kín, không giao du với ai, nên cho đến giờ vẫn chưa có người báo cảnh sát về việc mất tích của chủ trang viên.
Ngày hôm đó, ngẫu nhiên là ngày Tiểu Ái xuất hiện.
Chắc chắn đây không chuyện phải trùng hợp, hơn nữa cũng đã nằm trong dự liệu của mọi người. Nếu giới vực hình thành mà những người ở gần giới vực vẫn yên lành, chuyện này mới không bình thường ấy.
Điểm mấu chốt trong những tin tức mà Trương Vi gửi tới là, cửa hàng này có một đơn hàng búp bê đã thanh toán nhưng chưa hoàn thành. Trong đơn hàng đó, tên của con búp bê chính là Tiểu Ái.
Tên của Tiểu Ái không xuất hiện trên trang hiển thị công khai, Trương Vi điều tra lịch sử trò chuyện của cửa hàng với khách hàng mới phát hiện được.
Có điều con búp bê rối mà khách hàng này đặt mua có kích thước lớn hơn một cm, nhưng nếu nhìn trong thực tế, dáng người của con búp bê Tiểu Ái đó không khác gì so với người bình thường.
Hai Tiểu Ái có giống nhau không? Điều gì đã dẫn tới sự chênh lệch về thân hình này?
Ngoài ra còn có một vấn đề nữa là: "Chúng ta cần phải liên hệ với khách hàng kia. Khách hàng này đã liên tục gửi tin nhắn cho cửa hàng trong một thời gian dài. Còn nói rằng nếu cửa hàng không trả lời, khách hàng ấy sẽ báo cảnh sát. Nhưng hôm nay lại đột nhiên không thấy người đó thúc giục nữa.”
"Đã có tin tức gì về khách hàng này chưa?”
Rất nhanh, Trương Vi đã gửi tin tức của khách hàng lên group chat.
Lý Văn gọi theo dãy số đang hiện trên màn hình.
"Vụ án [Trang viên Alice] ư? Ôi chà, ở đây có chút hiểu lầm thì phải. Bọn họ đã giao hàng rồi. Hơn nữa hôm nay nhân viên chuyển phát nhanh còn hỏi tôi khi nào có nhà, để họ tiện giao hàng tận nơi cho tôi cơ mà.”
Hẳn là đầu dây bên kia đang để loa ngoài, khách hàng kia vừa dứt lời, bọn Kiều Thời liền nghe thấy tiếng gõ cửa rõ ràng.
“Chắc là người giao hàng đến đấy.”
Một loạt tiếng bước chân vang lên, khách hàng muốn ra mở cửa.
Nhưng bọn Kiều Thời biết rất rõ, chắc chắn không có bưu kiện chuyển phát nhanh nào được gửi đến cả! Rốt cuộc khách hàng này sẽ nhận được con búp bê trông như thế nào đây…