Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 120

“Đừng mở cửa! Đừng ký nhận! Bưu kiện này có vấn đề, chúng tôi đã cử người đến hỗ trợ anh rồi!” Lý Văn nghiêm giọng nhắc nhở.

Khách hàng sửng sốt, rồi dấy lên nghi ngờ: “Mấy người… là lừa đảo à? Bưu kiện có vấn đề rồi sẽ bắt tôi nộp phạt chứ gì? Mấy trò này tôi rành quá rồi.”

Lý Văn và đồng đội: …

Muốn cười lắm nhưng cân nhắc đến tình huống bên kia thì không cười nổi.

“Chúng tôi không đùa đâu. Anh có thể gọi cảnh sát để xác nhận danh tính của chúng tôi. Chúng tôi cũng sẽ không yêu cầu bất kỳ khoản phạt nào. Nhưng trước tiên, đừng mở cửa! Bên ngoài có thể rất nguy hiểm!”

Có lẽ do giọng điệu nghiêm nghị của Lý Văn, hoặc có thể vì cách nói của anh ta khác với bọn lừa đảo thông thường nên khách hàng kia bắt đầu dần tin tưởng. Nhưng tiếng gõ cửa bên ngoài vẫn liên tục vang lên, khiến anh ta do dự: “Cái nguy hiểm mà anh nói là…?”

“Người liên hệ với anh để nhận bưu kiện có phải là một phụ nữ không? Cô ta là tội phạm nguy hiểm, có tiền án. Đừng tin bất kỳ lời nào của cô ta, đợi người của chúng tôi đến!”

Để giúp anh ta hiểu rõ mức độ nghiêm trọng, Lý Văn đã tiết lộ một chút thông tin.

Nhưng đối phương sững lại một lúc, sau đó nói: “Khoan đã, người gọi tôi ra lấy bưu kiện… là một gã đàn ông cơ mà?”

“Cái gì?” Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Lý Văn.

Anh ta ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Thời và những người khác, trên mặt họ cũng là vẻ mờ mịt giống hệt nhau.

Theo suy luận của họ, bưu kiện “không tồn tại” này rất có thể là do Tiểu Ái đã mất tích không dấu vết trong mấy ngày qua giả mạo để giao hàng.

Bị cô ta tìm tới tận cửa thì đảm bảo không phải chuyện tốt.

Đó chính là lý do họ căng thẳng như vậy.

Kết quả sự thật lại nói cho bọn họ biết, họ suy luận sai rồi?

Nhận ra thông tin không khớp, vị khách kia cũng thả lỏng hơn: “Hừm, nói tới nói lui mấy người vẫn là bọn lừa đảo đúng không? Hoặc là tìm nhầm người rồi…”

Nhưng có lẽ cuộc điện thoại này vẫn để lại bóng ma trong lòng anh ta, nên anh ta không cúp máy ngay. Trước khi mở cửa, anh ta còn nhìn qua mắt mèo trước.

Trong lúc hoảng loạn, điện thoại trên tay anh ta đã rơi thẳng xuống đất.

Lý Văn nghe thấy giọng nói run rẩy của anh ta ở đầu dây bên kia: “Bên… bên ngoài… rất… rất nhiều người…”

Ngay sau đó là tiếng rầm vang dội như có thứ gì đó bị phá tung, như có thứ gì đó nặng nề đổ sập xuống. Tiếp theo là những âm thanh loạn xạ nhưng quá mơ hồ và hỗn tạp nên không nghe rõ được gì.

Hình như anh ta còn nói gì đó nhưng cũng có thể chỉ là tạp âm từ môi trường xung quanh.

“Alo? Alo?”

Cuộc gọi bị ngắt.

Khoảng 2-3 phút sau, bộ phận dọn dẹp gần nhà vị khách nhất đã có mặt tại hiện trường và báo cáo tin tức mới nhất:

Hiện trường vô cùng hỗn loạn. Cửa đã bị đạp tung. Người thì hết cứu.

"Hung thủ" không nán lại hiện trường, hiện đã không rõ tung tích.

“Nhưng chúng tôi đã kiểm tra camera hành lang, phát hiện rằng hung thủ không chỉ có một người.”

Trong đoạn ghi hình, khoảng hơn chục người đang bước đều tăm tắp về phía nhà vị khách kia.

Nhưng cái dáng đi ngay hàng thẳng lối đó cứng ngắc đến lạ, giống như những kẻ mới tập đi đang cố gắng bắt kịp nhịp điệu.

Không chỉ động tác mà cả nét mặt của họ cũng cứng đờ. Dù chỉ nhìn qua màn hình giám sát nhưng gương mặt không chút biểu cảm của họ vẫn khiến người ta rợn tóc gáy.

“Đó là những ma nơ canh thường thấy trong cửa hàng quần áo.”

Đồng thời, một báo cáo trộm cắp cũng được gửi tới: Gần nơi ở của vị khách này, có một trung tâm thương mại báo án mất trộm ma nơ canh.

Đi kèm với đó là quần áo mà ma nơ canh mặc trên người.

Người báo án cũng cảm thấy khó hiểu: Trong trung tâm thương mại có biết bao thứ đáng tiền hơn. Tên trộm đã có thể lẻn vào mà không ai hay biết, vậy tại sao lại chỉ lấy đi thứ rẻ tiền và kém giá trị nhất? Đây là "nguyên tắc" hành nghề của một tên trộm chuyên nghiệp sao?

Trong vô số vụ trộm cắp, có lẽ vụ này chẳng phải chuyện gì to tát.

Nhưng với bộ phận dọn dẹp, báo cáo này lại vô cùng nan giải. Bởi vì đây nào phải vụ trộm? Có khi đây là một vụ “bỏ trốn tập thể” của những con ma nơ canh!

Những con rối bước ra từ [Trang viên Alice] không chỉ “đặc biệt” mà còn có thể biến những con rối khác trở thành “đặc biệt”!

Năng lực này có giới hạn không? Chẳng lẽ tất cả người nộm trên thế giới này đều có thể “sống” hết sao?

Nếu vậy thì không còn là thảm họa của một giới vực hay một nhóm người nào nữa, mà sẽ là thảm họa của toàn thế giới.

Dù giới vực có gây phiền phức đến đâu, nó vẫn có ranh giới.

Nhưng cái thứ chạy ra ngoài lần này lại có thể phớt lờ mọi ranh giới ấy, tạo ra từng đợt rắc rối mới hết lần này đến lần khác. Nếu vậy, đây không phải thảm họa toàn cầu thì là gì?

Trong đoạn ghi hình giám sát, bọn họ cũng trông thấy Tiểu Ái trong hàng ngũ ma nơ canh kia.

Trông cô ta bình thường hơn hẳn, cử chỉ, biểu cảm hoàn toàn khác so với những con rối kia. Người ngoài có thể sẽ tưởng đó là hai nhóm khác nhau.

Nhưng Kiều Thời và đồng đội biết rất rõ rằng Tiểu Ái là kẻ chỉ huy bọn họ.

Cô ta đang thực hiện lời tuyên bố của mình trên xe: “Ta phải tiêu diệt nhân loại, tái thiết lập trật tự cho thế giới này.”

Bộ phận dọn dẹp đã từng kiểm tra lại camera hành trình và nghe được câu này. Nhưng khi đó, không ai để ý mấy.

Dị thường hay thích nói lời lẽ hùng hồn, tung hô khẩu hiệu nên cũng chẳng có gì lạ. Lúc trước thôn không người còn tuyên bố rằng nó đang giúp xóa bỏ sự ngu muội kia kìa.

Nhưng giờ bọn họ không thể không để ý nữa. Bởi vì bọn họ đã tận mắt chứng kiến “năng lực” của Tiểu Ái.

Cô ta đã tập hợp được một đội quân. Người gọi điện cho vị khách kia rất có thể không phải cô ta nên giọng nói mà anh ta nghe được mới là “giọng đàn ông”.

Sự sai lệch thông tin này đã dẫn đến bi kịch của vị khách kia. Họ không thể để bi kịch này tiếp diễn.

Có một tin tốt là nhân viên dọn dẹp tại hiện trường đã phát hiện dấu vết ô nhiễm còn sót lại. Họ có thể lần theo dấu vết này để truy tìm tung tích của chúng.

Hứa Dịch day day trán: "Tôi có linh cảm chẳng lành.” Nhưng anh rất khó diễn tả cảm giác đó một cách cụ thể. Trước đây anh không cần phải giải thích với ai cả, chỉ cần làm theo trực giác của mình là được.

“Hay là để tôi qua đó một chuyến đi.”

Lúc này, Kiều Thời lại lên tiếng giải thích giúp Hứa Dịch: “Hồi trước khi Tiểu Ái biến mất, nếu đã không thể lần theo dấu vết ô nhiễm để truy ra cô ta thì giờ làm kiểu gì?”

Cô không có năng lực cảnh báo siêu nhiên. Nhưng cô cảm thấy có gì đó không hợp lý về mặt logic.

“Có lẽ là do lần này chúng ta phát hiện kịp thời?” Nhóm dọn dẹp đến hiện trường gần như ngay sau đám người nộm kia.

Dù sao thì Hứa Dịch và Kiều Thời cũng đã nói vậy, những người khác không thể tiếp tục ôm hy vọng chờ thời nữa. Chi nhánh vội vã tăng cường nhân lực

Còn về phần Hứa Dịch, tạm thời không cần đến anh. Khoảng cách quá xa, không ai có thể chờ anh mãi được.

Quá trình điều tra sau đó không xuất hiện thêm nguy hiểm. Nhưng một cuộc điều tra có vẻ “hoàn toàn suôn sẻ” thường đồng nghĩa với việc đã gặp phải một nút thắt mới.

Dấu vết ô nhiễm đã dẫn bộ phận dọn dẹp đến một nơi quen thuộc: Trung tâm thương mại, nơi xảy ra vụ trộm trước đó.

Đúng vậy, những con ma nơ canh đã quay trở lại vị trí cũ của mình. Chúng lại hóa thành những hình nhân bất động như chưa từng có cuộc chia ly.

Nếu phải nói có điểm gì khác so với trước khi vụ trộm xảy ra, thì có lẽ là một số ma nơ canh bị dính bẩn, thậm chí có vết máu.

Quản lý trung tâm thương mại, chủ cửa hàng, nhân viên… Rất nhiều người đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng này.

Ban đầu, có người còn tưởng đây là một trò chơi khăm, định tóm kẻ “giở trò”. Nhưng những ai cản đường ma nơ canh đều không trụ nổi dù chỉ một giây.

Mọi người sợ đến mức chạy trốn tán loạn. Nhưng trên đường quay về, dường như những con ma nơ canh chỉ ra tay với những kẻ chắn đường chúng chứ không chủ động tấn công ai khác.

Cuối cùng, thứ mà bộ phận dọn dẹp thu được chỉ là một đống ma nơ canh bình thường đến độ trông không thể bình thường hơn.

Những con ma nơ canh này đã được đưa về tổng cục để kiểm tra. Nhưng dù xét nghiệm thế nào thì chúng cũng chẳng khác gì ma nơ canh bình thường.

Còn quý cô Tiểu Ái kia, tất nhiên không nằm trong số những con ma nơ canh bị tìm thấy.

Điều này rất có thể có nghĩa là: Khi cô ta cần những con rối hành động, cô ta có thể khiến chúng “sống lại”. Nhưng khi không cần nữa, cô ta có thể khiến chúng trở lại trạng thái bình thường.

Năng lực của cô ta thật sự quá bá đạo!

Điều này cũng đồng nghĩa với việc bộ phận dọn dẹp rất khó lần theo cô ta. Còn cô ta thì có thể tìm đồng bọn bất cứ lúc nào.

“Phải nhanh chóng tìm ra cô ta và khống chế lại!”

Họ vốn dĩ muốn điều tra [Trang viên Alice] thông qua manh mối Tiểu Ái. Nhưng với những gì Tiểu Ái thể hiện, họ càng không thể để mặc cô ta.

Thậm chí, việc điều tra trang viên Alice còn có thể tạm hoãn lại. Vùng rìa của giới vực đó đã có người canh giữ, nó không thể biến mất cũng không thể đột ngột gia tăng số nạn nhân. Nhưng dị thường này thì có thể tự do di chuyển trong thế giới thực, đây là rắc rối lớn hơn nhiều.

Chi nhánh đã bắt đầu rà soát toàn bộ hệ thống giám sát xung quanh khu vực đó. Nhiều nhân viên dọn dẹp cũng đã được cử đi điều tra, hy vọng có thể tìm được chút manh mối.

“Hay là chúng ta thử giăng bẫy?” Kiều Thời chợt lên tiếng.

Nhân vật Tiểu Ái này có liên quan đến cửa hàng mua bán búp bê [Tiểu Ái].

Cô ta tuyên bố rằng mình muốn tái thiết lập trật tự thế giới. Nhưng khác với Mắt Kính sẽ tấn công tất cả "con người" mà không phân biệt, mục tiêu của cô ta có thứ tự ưu tiên rõ ràng. Dù khách hàng không mua được búp bê, cô ta vẫn nhất quyết phải giết anh ta trước.

Ý của Kiều Thời là: Một bên giả làm người bán búp bê Tiểu Ái của [Trang viên Alice]. Một bên giả làm người mua. Rồi sắp đặt một cuộc giao dịch búp bê [Tiểu Ái] một lần nữa. Nếu cô ta có thể cảm nhận được những giao dịch mang tính chỉ định như vậy thì chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Đề xuất này đã được chấp thuận.

Dù chưa chắc có hiệu quả, vì nếu đối phương không cảm nhận được giao dịch, hoặc không biết đến sự tồn tại của nó thì kế hoạch cũng vô ích.

Nhưng vào lúc này, họ chỉ có thể thử nhiều cách khác nhau để tìm ra phương án gần với câu trả lời đúng nhất.

Lý Văn khá tán thành ý tưởng của Kiều Thời. Anh ta vỗ vai cô, trông rất tin tưởng: "Tôi nghĩ có hy vọng đấy. Vì lần nào cô cũng chọc giận dị thường rất chuẩn.”

Cô có kinh nghiệm độc đáo trong việc thu hút thù hận.

Kiều Thời im lặng. Cô cần suy nghĩ xem, đội trưởng đang khen hay đang mắng cô đây?

Tối hôm đó, Kiều Thời nhận được một cuộc điện thoại lạ: "Xin chào, búp bê mà bạn đặt đã có hàng. Bạn có ở nhà không? Hay có cần giao tận nơi không ạ?”

Giọng nói trong điện thoại có một cảm giác méo mó như giọng của AI. Nhưng Kiều Thời hiểu rõ, đó là vì người đang nói chuyện với cô… chính là một con rối.

Ngay lúc đó, mồ hôi lạnh của Kiều Thời túa ra.

Bởi vì người đề xuất kế hoạch này là cô, nhưng người thực hiện kế hoạch “giả” này… lại không phải cô! Vậy mà con rối vẫn tìm đến cô chính xác không sai một ly!

Chẳng lẽ đúng như đội trưởng Lý nói, cô có kỹ năng dẫm mìn bẩm sinh sao?

Kiều Thời hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại: “Cô tìm nhầm người rồi. Tôi không mua búp bê.”

Giọng nói trong điện thoại thay đổi, trở thành một giọng nữ tự nhiên và trôi chảy, Kiều Thời biết ngay đó chính là Tiểu Ái.

Cô ta bật cười khẽ: “Cô biết rất rõ mà, tôi không tìm nhầm người. Kẻ báng bổ, cho dù cô trốn ở đâu, tôi cũng sẽ tìm ra.”

Tiếng gõ cửa vang lên, như một dấu hiệu báo tử.

Rõ ràng Kiều Thời đã quay về ký túc xá của bộ phận dọn dẹp, một nơi mà người bình thường không thể tìm thấy. Nhưng có vẻ như hàng rào không gian này chẳng thể ngăn nổi đám con rối kia. Chúng vẫn đến.

“Chắc cô cũng hiểu, chỉ một cánh cửa thì không cản nổi chúng tôi đâu.” Tiểu Ái cười nói.

Như để chứng minh lời cô ta, sau một tiếng rầm vang lên, cửa đã văng xa.

Kiều Thời vô cảm nhìn đám búp bê đứng chật kín ngoài cửa, rồi dứt khoát kéo cánh cửa khác trong ký túc xá ra.

Phía sau cánh cửa là Người Phụ Nữ Kéo dẫn đầu một đám quái chực chờ sẵn, ai cũng đang mài dao sáng loáng.

Bạn hiền à, có hiểu giá trị của một ngôi nhà ma không?

Bình thường thì không mấy yên tâm nhưng khi có kẻ đột nhập, nó lại trở thành nơi an toàn nhất!

Hành lang vô tận đã “thu thập” kha khá quái. Bình thường chúng đều ngủ say, nhưng khi cần thiết, kéo một nhóm quái ra đánh trận thủ thành hoàn toàn không là vấn đề.

Cửa vừa mở ra, những con quái vật hung hãn hơn lũ rối gấp bội lập tức lao tới!

Đám rối sững sờ. Tiểu Ái cũng sững sờ.

“Xin lỗi, tôi tìm nhầm người rồi.”

Cô ta quả quyết muốn đóng cửa lại.

Nhưng có một câu cô ta nói rất đúng.

- “Chắc cô cũng hiểu, chỉ một cánh cửa thì không cản nổi chúng tôi đâu.”

Bình Luận (0)
Comment