“Haiz, làm tôi sợ chết đi được. Tôi còn tưởng cô thực sự biết hết mọi thứ chứ.”
Kiều Thời ngồi trên ghế sofa.
Trước mặt cô là Tiểu Ái bị trói gô vào ghế không thể động đậy.
Lúc đầu, Kiều Thời cũng lo rằng cô ta có thể tiên đoán được tình hình trong ngôi nhà này, nên mới chuẩn bị sẵn một đại quân rối đủ sức chống lại bầy quái vật bên cô.
Nếu thế thật thì có lẽ bây giờ họ đã phải đổi chỗ trốn rồi.
Giờ đây, căn phòng đã trở thành một đống hỗn độn, tứ chi rời rạc của những con ma nơ canh vương vãi khắp nơi. Lúc đầu khi bị tháo rời, chúng còn run lên hai cái, nhưng giờ đã hoàn toàn trở lại thành những khối nhựa vô tri.
Kiều Thời hơi bất lực: Sao bầu không khí nhà ma trong đây ngày càng nặng thế này?
Thề có trời đất, ban đầu cô đâu có định biến nơi này thành thế đâu!
Không còn nghi ngờ gì nữa, trong đám con rối này, Tiểu Ái là đứa khó đối phó nhất.
Vừa thấy tình thế không ổn, cô ta lập tức tính kế bỏ trốn, lợi dụng đám ma nơ canh cầm chân quái vật để mình chuồn đi.
Cô ta suýt biến mất ngay trước mắt Kiều Thời. Nhưng đúng lúc đó, Trương Vi trở về. Thấy vậy, cô ấy không nói một lời trực tiếp kích hoạt năng lực [Thầy kể chuyện huyền bí], “mượn tạm” sức mạnh của Tiểu Ái.
Kết quả là kỹ năng “biến mất tức thì” bị gián đoạn, Tiểu Ái trở thành tù binh.
Đồng thời, Trương Vi cũng hiểu được bản chất của “phép biến mất” kia: "Lúc nãy cô ta đang định biến lại thành búp bê.”
Hình dạng thật sự của cô ta không giống đám ma nơ canh giả kia. Thực ra, cô ta chỉ là một con búp bê cao hơn một centimet một chút mà thôi.
Cái gọi là “biến mất tức thì” không phải năng lực dịch chuyển mà là thu nhỏ lại, rồi nhanh chóng tìm chỗ ẩn nấp trong điểm mù.
Trong mắt người khác, cô ta sẽ giống như vừa bốc hơi khỏi thế giới vậy.
Bảo sao mấy nay bộ phận dọn dẹp điều tra mãi mà không có tiến triển gì. Ai ngờ được cô ta vẫn luôn trong tầm mắt, thậm chí có khi còn âm thầm theo dõi ngược lại họ nữa!
Tiểu Ái nghiến răng tức tối khi nghe Kiều Thời mỉa mai.
Phải, bộ phận dọn dẹp điều tra cô ta. Nhưng cô ta cũng đang quan sát ngược lại bọn họ.
Có một điều Kiều Thời đoán đúng, khi có ai đó nhắc đến “giao dịch” liên quan đến cô ta, cô ta sẽ có cảm ứng. Nhưng cô ta cũng biết thông qua hành động của các nhân viên dọn dẹp rằng đó là một cái bẫy.
Thú vị. Cô ta có thể lợi dụng cái bẫy này để dạy cho bọn họ một bài học.
Tiểu Ái đã nghĩ như vậy.
Dù sao cô ta cũng đã cảm ứng được kẻ đầu tiên đề xuất chuyện này. Dù sao trong mắt cô ta, đó là kẻ đáng ghét nhất.
Không ai có thể ngờ rằng, cô ta chẳng tìm “người mua”, cũng chẳng tìm “người bán”, mà lại nhắm thẳng vào “căn nguyên” của vấn đề.
Cô ta còn cố tình đợi đến khi con người kia về nhà mới ra tay. Chu toàn không kẽ hở.
Nhưng làm sao cô ta có thể lường trước được rằng con người xảo quyệt này lại sống ngay trong hang ổ quái vật! Làm người ai làm vậy?
Hơn nữa, đừng tưởng cô ta không thấy. Vừa nãy, trông có vẻ như con người này chỉ đứng tránh sang một bên nhưng thực chất đang âm thầm ra tay, lặng lẽ thao túng cục diện. Nếu không có sự can thiệp đó, cô ta đã có cơ hội trốn thoát rồi! Làm gì có chuyện kết thúc ngay thời khắc quan trọng này?
“Tiểu Ái, tôi biết cô có thể giao tiếp, chúng ta nói chuyện một chút đi?”
Vậy nên, khi Kiều Thời tỏ thái độ hòa nhã, thứ cô nhận được chỉ là một tiếng cười đểu của Tiểu Ái.
Hòa nhã hả? Tôi tin cô chắc!
“Tôi chỉ có vài điều tò mò muốn hỏi thôi.”
Lại một tiếng cười khẩy nữa: Ai rảnh trả lời thắc mắc của cô? Để ý đến cô thì tôi thua!
Đối với thái độ rõ là “không phối hợp” này, Kiều Thời cũng không để bụng. Giữ kiên nhẫn, đấy là bài học quan trọng cô học được từ hệ thống.
“Nói nghe này, tên của mấy con búp bê các cô được lấy từ trang viên Alice đúng không? Tiểu Ái, Lệ Lệ, chẳng lẽ còn có một cô Ty Ty nữa? Đây là kiểu kết hợp phương Đông với phương Tây à? Ừm, nghe cứ lai căng thế nào ấy nhỉ? Cô thấy sao?”
Tiểu Ái suýt sụp đổ: Khoan đã, nãy giờ cô ta thắc mắc mỗi chuyện này sao?!
“Là tại cái kẻ đó đặt tên tệ quá thôi! Tôi thì làm gì được!” Tiểu Ái quát lên.
Cái gì mà lai căng hay không lai căng, cô ta không muốn nghe Kiều Thời bình luận về tên của bọn họ!
Nếu đã phải tiết lộ thông tin, cô ta thà rằng Kiều Thời dò hỏi về những chuyện quan trọng hơn.
Trương Vi lặng lẽ giơ ngón tay cái: Không hổ danh là Kiểu Kiểu, kỹ năng giao tiếp quá “chuyên nghiệp”!
“Kẻ mà cô nói, chính là Lâm Giai Âm đã tạo ra các cô à?”
Lâm Giai Âm - chủ của [Trang viên Alice]. Từ trước đến nay, cửa hàng online này chỉ có duy nhất một nhân viên kiêm chủ tiệm là cô ấy.
Tiểu Ái chợt im bặt.
Với Kiều Thời, như thế chẳng khác nào đang thừa nhận.
Cô mơ hồ cảm nhận được rằng cảm xúc của Tiểu Ái dành cho Lâm Giai Âm rất phức tạp,, không giống với sự căm ghét đơn thuần dành cho những người khác. Chuyện này cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Điều khiến Kiều Thời bận tâm hơn là: Có khi nào, Lâm Giai Âm chưa chết?
“Ngày cô xuất hiện bên phía chúng tôi, Lâm Giai Âm cũng mất tích. Có lẽ cô có thể cho tôi biết cô ấy đang ở đâu nhỉ?”
Tiểu Ái lập tức nhận ra rằng Kiều Thời đang gài bẫy mình.
Cô ta vốn định im lặng không nói gì. Nhưng có lẽ là không muốn để Kiều Thời tiếp tục dẫn dắt cuộc trò chuyện nên cô ta chủ động lên tiếng: “Chính cô cũng nói rồi đấy, ngài ấy là người tạo ra chúng tôi. Đương nhiên, ngài ấy phải ở chính thế giới mà mình tạo ra.”
Tiểu Ái đang cố gắng nắm thế chủ động bằng cách tiết lộ thêm nhiều thông tin hơn.
“Ở đó, ngài ấy rất an toàn. Bất kỳ ai ở đó cũng sẽ an toàn. Tôi không hề thù hận ai khác. Có thể cô không hiểu, tôi chỉ đang giúp các cô tái thiết lập lại trật tự đúng đắn mà thôi.”
Khóe môi Tiểu Ái cong lên.
Bối rối sao? Muốn biết nhiều hơn không?
Nhưng sau câu này, cô ta chẳng nói gì thêm nữa.
Song, điều khiến Tiểu Ái vô cùng khó chịu đã xảy ra. Kiều Thời không hề truy hỏi tiếp, ngược lại, cô chỉ đơn giản là đối chiếu những gì cô ta vừa tiết lộ với những thông tin trước đó.
“Hóa ra là vậy. Có lẽ tình trạng của Lâm Giai Âm cũng giống như tiền bối Mắt Kính, bị “Quy tắc của con người” của trang viên Alice làm ô nhiễm. Lẽ ra cô ấy phải là người tạo ra bọn cô, là chủ nhân của bọn cô. Nhưng hiện tại, cô ấy chỉ là một con người các cô nuôi trong nhà mà thôi.”
Tiểu Ái trợn trừng mắt. Khoan đã, cô ta chỉ mập mờ nói hai câu mà sao con người này đã nắm rõ hết mọi thứ thế? Làm vậy không hợp lý chút nào!
Kiều Thời mỉm cười nhìn cô ta: “Nói ra cô có thể không tin nhưng trong đám búp bê của cô, có người thuộc phe tôi đấy. Chứ cô nghĩ tại sao tôi biết về sự tồn tại của Lệ Lệ?”
Điều mà Tiểu Ái không biết là Mắt Kính và người điều khiển rối đã trốn thoát khỏi trang viên Alice. Dù cả hai đều không thể nói chuyện bình thường nhưng vẫn còn một đầu lâu nhỏ giả làm “Khách quý đáng kính”, có thể giao tiếp với Mắt Kính ở mức độ nhất định. Nhờ đó, họ đã khai thác được kha khá thông tin.
“Không thể nào! Cô nói nhảm!”
Nghe Kiều Thời nói thế, Tiểu Ái lại vùng vẫy dữ dội.
Hình như đó là điều không thể chấp nhận nhất với cô ta. Cô ta giãy giụa còn dữ dội hơn cả lúc mới bị bắt. Sợi dây được gia cố bằng phong ấn của Lý Văn gần như không thể giữ cô ta lại, khiến cả chiếc ghế phát ra tiếng va đập ầm ầm.
May mà Kiều Thời không sống trong một căn nhà bình thường, nếu không đêm hôm khuya khoắt thế này thật sự rất phiền hàng xóm.
- Là một người rất có ý thức, Kiều Thời luôn chú ý đến những chuyện như vậy.
Cô dịu giọng nói: “Được rồi, được rồi, không thể nào thì không thể nào, cô đừng kích động nữa mà.”
Nhưng kiểu thái độ “nhún nhường” này chẳng thể khiến Tiểu Ái cảm thấy dễ chịu hơn chút nào.
Nếu Kiều Thời thực sự nói nhảm thì hẳn là nên tìm cách thuyết phục cô ta tin tưởng mới đúng. Nhưng cô lại tỏ ra kiểu “thuận miệng nói thôi, tin hay không tùy cô”, ngược lại càng khiến người ta không thể không hoài nghi: Lẽ nào cô nói thật?
Tiểu Ái biết rất rõ rằng đồng loại của cô ta sẽ không phản bội. Nhưng dưới sự khiêu khích của Kiều Thời, cô ta vẫn không thể ngăn được những suy nghĩ lung tung.
Trương Vi đứng kế lén lút ghi chép, đây chính là nghệ thuật khiến dị thường phải phá vỡ lớp phòng tuyến!
Còn Kiều Thời thì lại đang suy nghĩ một vấn đề khác.
Thông thường, một giới vực sẽ xâm nhập vào thế giới thực, mở rộng phạm vi lãnh địa, dần dần dùng quy tắc của nó để thay thế quy tắc thực tại.
Thế nhưng, Tiểu Ái nói cô ta muốn tái lập trật tự của thế giới này, vậy tại sao chỉ có cô ta ra ngoài gây chuyện, chứ không phải cả [Trang viên Alice] mở rộng ra bên ngoài?
“Trang viên Alice không có khả năng mở rộng ra ngoài sao? Hoặc là nó cần thế giới thực thỏa mãn một số điều kiện nhất định để mở rộng? Chuyện này có liên quan gì đến ba hình thái của cô không?”
Hiện tại, Kiều Thời đã biết được ba hình thái của Tiểu Ái: Dạng hoàn toàn giống con người. Dạng búp bê có kích thước như con người và hình thái một con búp bê cao một centimet ban đầu của cô ta.
“Tại sao chỉ có thể biến hình vào đúng mười hai giờ đêm. Mấy cô là trang viên Alice chứ có phải Cinderella quái đâu?”
Kiều Thời đưa ra một loạt câu hỏi.
Nhưng lần này, Tiểu Ái đã nhìn thấu chiêu trò của cô nên dứt khoát từ chối giao tiếp.
Cô ta tự nhủ mình chẳng biết gì cả. Nhưng chỉ cần mình mở miệng, rất có thể Kiều Thời sẽ moi được thông tin. Vậy nên, cách tốt nhất là cô ta không nói gì cả.
Kiều Thời lại hỏi: “Còn một vấn đề cuối cùng. Người bị lệch lạc nhận thức do trang viên Alice thì phải làm thế nào mới có thể khôi phục?”
Lần này, Tiểu Ái cười phá lên: Hóa ra là vậy! Đây mới là vấn đề mấu chốt! Đây chính là điểm yếu của đám người này, hoặc có thể nói là điểm yếu của Kiều Thời!
Kiều Thời nhìn thẳng vào cô ta: “Tôi cũng không muốn vòng vo với cô. Chỉ cần cô nói ra câu trả lời cho vấn đề này, cô có thể tự đưa ra điều kiện của mình. Đây là cơ hội duy nhất để cô đàm phán, hãy suy nghĩ cho kỹ.”
“Cách thì đơn giản. Tôi còn tưởng cô đã biết rồi cơ.” Tiểu Ái chợt mở miệng, nở nụ cười rạng rỡ hơn bao giờ hết: “Chỉ cần thế giới này trở lại bình thường, thì tên đó cũng sẽ “bình thường” thôi mà.”
“Xem ra cô không định đàm phán rồi.” Kiều Thời bình tĩnh đứng dậy: “Vậy dừng ở đây thôi.”
Nhưng Tiểu Ái đang tự cho rằng mình đã nắm thế chủ động vẫn tiếp tục khiêu khích: “Dựa vào đâu mà các người cho rằng người đó sai chứ không phải thế giới này? Tên đó rất quan trọng với các người chứ gì? Thế tại sao các người không thử thay đổi thế giới này vì tên đó?”
Trương Vi tức siết chặt nắm tay. Nhưng lại bị Kiều Thời kéo đi ăn khuya.
Tiếc là nồi lẩu cay nóng hổi cũng không thể khiến Trương Vi bình tĩnh lại. Cô ấy không cam lòng: "Kiều Kiều, hay là chúng ta khiêu khích cô ta thêm chút nữa đi? Hoặc gọi Hứa Dịch đến tra tấn tinh thần cô ta? Chắc chắn có thể moi thêm chút thông tin nào đó!”
Trương Vi cũng giống như Kiều Thời, cả hai đều là người được Mắt Kính dẫn dắt vào tổ chức.
Họ vẫn chưa quên cái ngày vương quốc mục nát đang trong tình trạng nguy ngập, Mắt Kính đã không màng lời tiên đoán một đi không trở lại của Thầy bói mà nhất quyết xông vào tìm bọn họ.
Trước khi Kiều Thời nhúng tay vào vụ này, Trương Vi và Lý Văn đã điều tra một thời gian. Vậy nên cô ấy mới có thể cung cấp thông tin liên quan đến khách hàng kia một cách kịp thời.
“Cô ta còn chẳng thèm ra điều kiện nên không chịu hé miệng đâu. Hơn nữa, tớ cảm thấy chưa chắc cô ta đã biết quá nhiều. Cậu còn nhớ không? Vụ tài xế xe buýt đưa cô ta đến đồn cảnh sát, còn có đoạn ghi hình từ camera hành trình nữa.”
"Nhớ." Trương Vi gật đầu, trầm ngâm suy nghĩ.
Ban đầu, sự "vô tri” của Tiểu Ái không phải giả vờ, mãi đến sau mười hai giờ, cô ta mới “bừng tỉnh” một cách đột ngột.
“Ý cậu là cô ta cũng chỉ là một kẻ bị quy tắc trói buộc?”
"Đúng vậy. Cuối cùng chúng ta vẫn phải quay về cốt lõi của giới vực, tức trang viên Alice. Chẳng phải cô ta đã nói đó sao? Vì người quan trọng mà thay đổi thế giới này."
Kiều Thời là người biết lắng nghe, cô quyết định tiếp thu đề nghị của Tiểu Ái một chút.
Đương nhiên, thứ cô muốn thay đổi chính là thế giới mà [Trang viên Alice] đang tồn tại.
Trương Vi thấy cô nói kế hoạch nhẹ bâng, bỗng không còn lo lắng nữa. Cô ấy suýt thì quên mất, lúc Kiều Kiều trở nên bình tĩnh đến lạ thường thì cũng là lúc đáng sợ nhất!
Những kẻ nên lo lắng là đám búp bê kia mới đúng!
Trương Vi hưng phấn hẳn lên: “Vậy tức là Tiểu Ái chẳng còn tác dụng gì nữa ư?”
“Cứ giữ lại để nghiên cứu cơ chế biến đổi hình thái của cô ta đã. Xem thử cô ta có thể chủ động điều khiển, hay là bị ảnh hưởng bởi một quy tắc thời gian nào đó. Còn cả mức độ hoạt hóa và phạm vi kiểm soát đối với mấy con ma nơ canh kia nữa.”
Những thứ này, cho dù Tiểu Ái không nói, chẳng lẽ họ không thể tự kiểm tra sao?
“Ngoài ra, đối với những con búp bê khác, cô ta cũng là một đồng đội quan trọng đúng không? Vậy phải lan truyền tin dữ này cho chúng thôi. Nhưng là tin bị tháo rời thành linh kiện hay phản bội tổ chức búp bê đây nhỉ? Chuyện này để sau hẵng quyết. Xem tin nào có ích hơn đã.”
Ai bảo cô ta vô dụng rồi?
Rõ là có ích ra phết!
“À đúng rồi, chúng ta cũng có thể thử xem, liệu "mua bán" hoặc "đồng bọn quan trọng" có thể dẫn nó ra khỏi trang viên Alice không. Nếu có thể thì…"
Bắt đầu từ Lệ Lệ, tìm cách lôi hết bọn nó ra ngoài!
Đến lúc đó, ai mới là kẻ quyết định số phận của [Trang viên Alice] đây? Liệu "Quy tắc" có thể bị thay đổi không?
Tất cả đều đáng để thử nghiệm…
Hàng loạt kế hoạch dần hình thành trong đầu Kiều Thời.
Trương Vi chợt cảm thấy hơi thương cảm cho Tiểu Ái: Nhìn xem, đồng ý đàm phán thì tốt biết mấy, cứ phải thỉnh đại ma vương về nhà mới chịu cơ!