Biệt thự số 4, vườn nghệ thuật.
Đây là nhà của Lâm Giai Âm, cũng là xưởng làm việc của cô ấy.
Bên ngoài ngôi nhà được giăng dây cảnh báo, khu vực này bị phong tỏa. Các thiết bị giám sát trong khu vực vẫn đang hoạt động đều đặn, nhân viên dọn dẹp cũng đang túc trực bên ngoài.
Do cả hai nhân viên dọn dẹp kỳ cựu là Mắt Kính và người điều khiển con rối đều thất bại tại đây nên tổng cục chưa vội cử thêm người vào. Nhưng lực lượng canh gác vẫn là cần thiết để phòng ngừa những biến đổi không thể kiểm soát.
Lý Văn và Kiều Thời (với một chiếc móc treo hình đầu lâu trên vai) bước xuống xe, họ trao đổi ngắn gọn với nhân viên gác cổng rồi tiến về phía dây cảnh báo.
Dây cảnh báo như những sợi dây leo quấn quanh cơ thể họ, phát ra những tiếng xèo xèo. Sau đó, một giọng nói điện tử vang lên: “Xác minh danh tính thành công. Thông qua kiểm tra."
Sợi dây cảnh báo tự động co lại, nhường một khoảng trống đủ để họ đi qua. Sau khi họ vào trong, dây lại siết chặt như cũ.
“Kiều Kiều, bên các cậu thế nào?” Giọng của Trương Vi truyền đến từ tai nghe, xen lẫn tiếng nhiễu điện từ vì khoảng cách quá gần với giới vực.
“Mọi thứ vẫn ổn. Bọn tớ đã vào biệt thự, có lẽ sắp tiếp cận phạm vi giới vực rồi. Bên ngoài giao cho cậu đấy.”
“OK.” Trương Vi đáp ngay.
Kế hoạch dọn dẹp [Trang viên Alice] được chia làm hai phần:
Lý Văn và Kiều Thời chịu trách nhiệm thâm nhập;
Hứa Dịch và Trương Vi chịu trách nhiệm điều tra mọi bí mật của Tiểu Ái. Tối qua Kiều Thời đã lập sẵn một bản mẫu cho kế hoạch này.
Khi đó, việc liên kết giữa trong và ngoài giới vực, cũng như cách thức liên kết phải tùy cơ ứng biến.
Bên trong biệt thự sạch sẽ và ngăn nắp, không giống những nơi khác từng bị Tiểu Ái quấy nhiễu, đa phần là một mớ hỗn độn. Không có dấu vết giằng co hay chiến đấu nào, như thể Lâm Giai Âm đã chủ động mất tích, như thể sức mạnh của Mắt Kính và người điều khiển con rối chưa từng chạm vào nơi này.
Tuy nhiên, Lâm Giai Âm đã mất tích nhiều ngày, nơi này không ai dọn dẹp nhưng vẫn sạch bong không một hạt bụi. Điều đó hoàn toàn bất hợp lý. Các nhân viên dọn dẹp bên ngoài chắc chắn sẽ không vào đây dọn giúp.
Tất nhiên, “luôn sạch sẽ” không phải một yếu tố đáng sợ trong một ngôi nhà ma ám. Nghe còn chẳng đáng sợ bằng ký túc xá của Kiều Thời.
Giới vực vẫn chưa thực sự lộ diện.
Lý Văn và Kiều Thời cẩn trọng quan sát xung quanh. Biệt thự này có thể nói là vừa tối giản vừa xa hoa.
Đồ nội thất và trang trí cá nhân của Lâm Giai Âm theo phong cách tối giản.
Nhưng trong biệt thự, có thể thấy rất nhiều búp bê với đủ loại chất liệu, hàng loạt quần áo và nội thất tinh xảo, mang đến cảm giác "nếu làm vỡ một cái, chắc phải đền bằng cả gia tài".
Búp bê chính là đam mê lớn nhất của Lâm Giai Âm.
Nhưng đó không phải chuyện quan trọng. Vấn đề là Lý Văn và Kiều Thời đã lục soát khắp biệt thự mà vẫn bối rối: Giới vực đâu? Một giới vực lớn như vậy giờ biến đâu mất rồi? Sao vẫn chưa thấy dấu vết gì?
Lý Văn cau mày: “Tôi có thể cảm nhận được, chính là không gian này…”
Nhưng vì sao họ vẫn chưa thể nhìn thấy giới vực?
Kiều Thời lắc lắc chiếc đầu lâu trên vai: “Ngài có phát hiện gì không?”
Giọng điệu của Tử Thần đau thương đến lạ: “Ta nhận ra bọn nó thật đáng chết!”
Những câu chửi thề phía sau không được phát ra thành tiếng.
Ngài chỉ được mặc áo choàng giả vua thôi nhưng bọn nó thì sao? Lâu đài lớn, bể bơi hoành tráng… có hợp lý không?
Tất nhiên, Tử Thần thấy bản thân không hề bị tổn thương tâm lý. Là chủ nhân của cả một vương quốc mục nát, mắc gì Ngài phải ghen tị với một con búp bê? Hơn nữa, cơ thể thật của Ngài đâu có nhỏ bé như vậy, sao lại phải chấp nhận những bộ phụ kiện tí hon này?
Đơn giản là Ngài thấy mấy con búp bê này chẳng phải thứ tốt lành gì. Kiều Thời nói rất đúng, chúng nên bị tiêu diệt hoàn toàn!
Kiều Thời cạn lời, hóa ra sự chú ý của cha này đã bị những phụ kiện tinh xảo của búp bê cuốn hút hết rồi…
Cô thực sự muốn nói với đầu lâu nhỏ này rằng: Nhìn đi, ông đang bị tổn thương tâm lý đấy!
Thôi bỏ đi, vào lúc này mà nói sự thật thì không có lợi cho đồng đội chút nào.
Ở một mức độ nào đó, Tử Thần cũng không hoàn toàn mạnh miệng: Môi trường nguyên bản của vương quốc mục nát vốn phù hợp với Ngài hơn những tòa lâu đài xa hoa này nhiều. Nếu Ngài thực sự có sở thích đó, bộ phận dọn dẹp đã sắp xếp cho Ngài lâu rồi.
Nhưng Tử Thần thực sự không chịu nổi cảnh những con búp bê này sống xa hoa, tinh tế hơn mình!
Thái độ của Tử Thần cũng chính là một trong những lý do khiến Kiều Thời dám đưa Ngài vào đây. Ngài không đồng cảm với búp bê nên bọn chúng muốn đồng hóa Ngài cũng chẳng dễ dàng gì.
Bỏ qua những chuyện khác, chỉ riêng tư tưởng “Con rối tối thượng” đã có sức hấp dẫn chí mạng đối với búp bê thông thường.
Nhưng đối với Tử Thần thì vô tác dụng: Lý tưởng của Tử Thần là “Ta thượng đẳng”.
Ngay cả Kiều Thời còn không dễ khuất phục được Ngài, huống hồ gì là những con búp bê này?
Kiều Thời đang định trấn an Ngài đôi câu nhưng đột nhiên, lời nói đầu môi chợt nghẹn ứ.
Cô nhìn chằm chằm vào con búp bê trên tủ đối diện mình một lúc rồi mới lên tiếng: "Đội trưởng, nếu tôi nhớ không nhầm, khi nãy con búp bê này còn quay lưng về phía tôi."
Trong lúc cô trò chuyện với Tử Thần, con búp bê kia đã quay đầu lại, thậm chí còn bày ra biểu cảm giận dữ với \những kẻ đang lớn tiếng lộng ngôn là họ.
Nhưng khi Kiều Thời quan sát kỹ hơn, con búp bê vẫn bất động, tựa như vẻ mặt giận dữ đó vốn là trạng thái bình thường của nó. Việc nó quay đầu hay thay đổi biểu cảm chỉ là do cô tưởng tượng ra.
Chẳng lẽ cô nhìn nhầm chăng? Ở đây có quá nhiều búp bê, sao cô có thể nhớ hết vị trí và biểu cảm của chúng được?
Nhưng Kiều Thời rất tự tin vào trí nhớ của mình. Đùa chắc? Cô đã đầu tư rất nhiều điểm thể chất vào khả năng này đấy!
Lúc này, cô có một linh cảm mơ hồ: Có lẽ, không chỉ riêng con búp bê trước mặt cô thay đổi vị trí và biểu cảm? Chỉ là bọn họ chưa phát hiện ra mà thôi...
Tuy nhiên, không có ai trả lời cô.
Kiều Thời theo phản xạ quay đầu nhìn về nơi Lý Văn đứng lúc nãy nhưng ngay lập tức, mắt cô tối sầm lại, rồi có thứ gì đó nặng nề đập vào vai cô.
Cô loạng choạng ngã xuống đất.
Kiều Thời lập tức bò dậy, vội vàng lắc mạnh đầu để xua đi cảm giác choáng váng. Nhưng khi tầm nhìn của cô ổn định trở lại, cô phát hiện xung quanh đã hoàn toàn thay đổi.
Trước mặt cô là một khu dân cư tinh tế nhưng đầy hơi thở cuộc sống. Nhà cửa san sát, quần áo phơi trên ban công đung đưa theo gió…
Nhưng điều khiến cô chú ý nhất là tờ thông báo trên cột điện:
Gần đây, số lượng người lang thang xuất hiện thường xuyên. Người lang thang thường có xu hướng tấn công cao. Để tránh tình trạng người lang thang tràn lan, đề nghị các cư dân xịt thuốc diệt người kịp thời, không được tùy tiện cho ăn.
Nếu có cư dân muốn nhận nuôi người lang thang, cần đến văn phòng khu để làm chứng nhận vô hại. Chỉ sau khi đạt tiêu chuẩn kiểm dịch mới được phép nhận nuôi.
Đề nghị các cư dân quản lý chặt chẽ người nuôi trong nhà mình. Những cá thể không đạt tiêu chuẩn thuần dưỡng sẽ bị xử lý như người lang thang.
Phụ lục: Cư dân có thể nhận thuốc diệt người miễn phí tại văn phòng khu.
Người ký tên chính là "Trang viên Alice".
Cùng lúc đó, một làn sương nước xịt về phía Kiều Thời.
Cô nhìn lên tầng hai của một căn nhà gần đó, thấy có người đang cầm bình xịt hướng về phía mình.
Vừa mới đọc xong cảnh báo về "thuốc diệt người", Kiều Thời làm sao dám do dự? Cô vắt chân lên cổ mà chạy!
"Có một người lang thang chạy mất rồi! Mọi người chú ý, đừng để cô ta lẻn vào nhà mình!"
Sau tiếng hét đó, những cư dân khác cũng bắt đầu hành động, người thì cầm bình xịt, người thì vớ lấy gậy gộc…
Kiều Thời không biết đường ở đây nên chỉ có thể lao thẳng về phía trước. Nhưng càng chạy, cô càng có cảm giác tiếng hò hét truy đuổi ngày càng gần.
Cô vội vàng nhìn quanh, tìm một chỗ ẩn náu.
Dưới ánh mắt của vô số người, cô dứt khoát trèo qua hàng rào vào một căn nhà. Khi những kẻ truy đuổi lao vào theo, cô lại nhảy ra, nhanh chóng mở nắp một miệng cống chui xuống.
Tiếng động bên trên dần xa.
Rốt cuộc Kiều Thời cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng chẳng bao lâu sau, cô lại nín thở, cả người căng cứng. Bởi vì cô nghe thấy tiếng sột soạt khe kh, có ai đó đang đến gần! Nắp cống bị nhấc lên một khe hở!
Người đó nhẹ nhàng nhảy xuống, chỉ có thể nghe thấy tiếng khớp xương khẽ vang lên.
Kiều Thời vẫn bất động.
Cô đang âm thầm tính toán góc độ, xem làm sao để hạ gục kẻ bám theo mà không gây ra tiếng động.
Tuy nhiên, khi cô sắp tung cước, người kia bỗng nói nhỏ: "Ta nè! Ta nè!"
Được rồi, Kiều Thời đã nhìn thấy đôi mắt có ngọn lửa ma quái bập bùng nên xác nhận được thân phận của đối phương: Tử Thần.
Từ nãy đến giờ, trong khi chạy trốn, cô liên tục tiếp nhận một lượng thông tin khổng lồ, suýt nữa đã quên mất Ngài.
Bây giờ hiển nhiên không thể gọi Tử Thần là "đầu lâu nhỏ" được nữa. Bộ khung xương của Ngài còn cao hơn cô một chút.
Dạng "móc khóa đầu lâu nhỏ" trông đáng yêu kỳ lạ, nhưng khi Ngài biến thành một bộ xương người thật sự thì sao?
Kiều Thời cứ nghĩ mình sẽ sợ nhưng cô nhận ra, cô chỉ muốn túm lấy bộ xương vô dụng này mà lắc mạnh: "Ông đã biến thành thế này rồi mà sao không đến giúp tôi hả?!"
Ngọn lửa ma quái trong Tử Thần chớp chớp mắt một cách chột dạ: "Ờm… vừa nãy có… sự cố nhỏ…"
Kiều Thời trừng Tử Thần: "Hừ, không dám xuất hiện chứ gì?"
Tử Thần ngạo mạn nói: "Không dám xuất hiện hả? Vô lý! Đám kia, ta tiêu diệt trong nháy mắt cho ngươi xem!"
"Đương nhiên ông không sợ bọn chúng rồi, ông sợ tôi tính sổ với ông. Khi nãy ông hất tôi ngã đúng không?"
Nhìn dáng vẻ hiện tại của Tử Thần, rồi nhớ lại “vật thể nặng” đột nhiên rơi trúng người mình, Kiều Thời đã hoàn toàn hiểu rõ mọi chuyện.
Dù đầu lâu nhỏ trên vai nhảy nhót thế nào cũng chẳng thành vấn đề. Nhưng khi đầu lâu nhỏ đột nhiên biến thành bộ xương khổng lồ, rơi "rầm" một tiếng xuống người cô...
Nhìn là biết bị đồng đội đâm sau lưng! Việc cô chỉ bị đâm ngã đã chứng minh thể chất của cô không tệ.
Tử Thần nhận ra tình hình không ổn, định giả vờ như không liên quan, đang chuẩn bị tìm một kẻ chịu tội thay thì kiều Thời lại bị truy sát...
Ngài thấy thế cũng tốt, vì sự chú ý của Kiều Thời đã bị dời đi. Một lát nữa, chỉ cần dẫn cô đi đồ sát thì cô quên béng chuyện ấy ngay thôi mà.
Nhưng kế hoạch của Ngài thất bại.
Kiều Thời là người thù rất dai!
Tử Thần im bặt.
Lúc này, một con hạc giấy bay lên xoa dịu bầu không khí lúng túng của Tử Thần.
Đó là tin tức từ Lý Văn đã lạc mất Kiều Thời.
Truyền tin bằng giấy gấp là năng lực của một người trong giới mà Kiều Thời từng chiêu mộ. Với cô, tài nguyên ở cả hai phía đều có thể sử dụng chung.
"Kiều Thời, cô đang ở đâu? Vẫn ổn chứ? Vừa rồi tôi còn chưa kịp trả lời cô thì đột nhiên bị đưa vào trang Viên Alice. Tôi rơi xuống biển, ừm, chắc là biển, vừa mới bơi lên đây."
"Tôi ở trong cống ngầm, suýt bị phun thuốc diệt người." Kiều Thời thở dài, nói ngắn gọn: "Chịu rồi, vận may kém, vừa vào đã trúng ngay khu cư trú của bọn chúng."
May mà cống ngầm này không có mùi hôi thối thường thấy nhưng lại có mùi sơn và nhựa rất nồng. Một số đường ống chạm vào còn dính dính, dường như là vật liệu chưa khô. Hoàn toàn phù hợp với phong cách của khu cộng đồng búp bê.
Lý Văn im lặng một lúc. Xem ra cả hai người đều thảm như nhau.
Nhưng với tư cách là một người dày dạn kinh nghiệm trong việc dọn dẹp, Lý Văn nhanh chóng sốc lại tinh thần, tranh thủ trao đổi thông tin với Kiều Thời:
"Lúc trước tôi đã bảo nơi này có gì đó kỳ lạ đúng không? Chúng ta đã vào bên trong giới vực nhưng lại “không nhìn thấy” nó. Giờ tôi nghĩ mình đã hiểu nguyên nhân, đó là vì chúng ta đang thích nghi với không gian ở đây."
Biệt thự vườn số 4 chính là giới vực mang tên [Trang Viên Alice]. Nhưng trong mắt con người, đây chỉ là một tòa biệt thự, còn trong mắt búp bê, đây lại là một "thế giới vô tận".
Hai khái niệm này giao thoa, tạo ra những quy tắc không gian kỳ lạ. Tất cả sinh vật và vật thể đều bị buộc phải thích nghi với tỷ lệ của "thế giới" này.
Nói đơn giản hơn, Kiều Thời và Lý Văn đã bị thu nhỏ lại.
Hoặc có thể nói, họ tưởng rằng mình không thay đổi, chỉ do búp bê đã trở nên to lớn hơn, chỉ do đầu lâu nhỏ đột nhiên to lên, chỉ do căn biệt thự phình to thành một thế giới không biên giới…
"Vùng biển mà tôi vừa bơi lên có khi chỉ là một cái hồ nhỏ." Lý Văn đưa ra một ví dụ.
Kiều Thời đáp: "Tôi hiểu rồi. Tử Thần đang ở cạnh tôi, ông ta cũng đã trở nên to lớn."
Ngoài ra còn có nhiều dấu hiệu khác.
Gương mặt kẻ phun thuốc diệt người vào cô lúc đầu khiến cô có cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Quen thuộc là bởi vì không lâu trước đó, cô đã từng nhìn chằm chằm vào gương mặt này.
Xa lạ là bởi vì bây giờ, gương mặt đó đã phóng to gấp nhiều lần.
Đúng vậy, lúc đầu nó chỉ là một búp bê cao một centimet, nhưng bây giờ trông nó còn cao lớn hơn cả Kiều Thời.
Mắt Kính cũng từng nói, búp bê không nên nhỏ như vậy.
Đó là vì anh ấy đã thích nghi với khái niệm của thế giới này. Trong nhận thức của anh ấy, búp bê phải có kích thước tương đương với con người.