Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 123

"Chúng ta hãy nghĩ cách làm thế nào để hội hợp trước đã.”

Kiều Thời thảo luận với Lý Văn.

Mặc dù biệt thự đã biến thành một "giới vực” nhưng phương hướng chung giữa họ chắc là vẫn không thay đổi.

Đúng lúc này, Lý Văn đột nhiên kêu lên: "Có bẫy!”

Tờ giấy gấp bay lơ lửng trước mặt Kiều Thời nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.

Kiều Thời muốn gọi lại cho anh ta nhưng phía đối diện đã không còn tín hiệu gì nữa.

Nhưng ngay sau đó, thông qua một cách khác, Kiều Thời đã biết được tình cảnh của Lý Văn… Cô nghe thấy những tiếng ồn ào truyền đến từ phía đường dây bên kia.

"Bọn họ nói bắt được một người lang thang ở bờ biển phía đông. Chúng ta mau qua đó xem xem!”

"Sẽ g**t ch*t luôn phải không?”

"Không biết, khả năng còn phải xem kẻ đó có sẵn lòng chấp nhận bị thuần dưỡng không nữa.”

“…”

Âm thanh ồn ào đến gần, rồi lại xa dần.

Kiều Thời đoán, người lang thang mà bọn họ đang nói đến chính là Lý Văn.

Nhưng cô cảm thấy có phần khó tin.

Trên bờ biển không có vật cản tầm nhìn, với thân phận "người lang thang” của bọn họ, rất dễ bị con rối nhắm đến… Kiều Thời không tin Lý Văn không suy xét đến mối nguy cơ ấy.

Nhưng có lẽ cô có thể đoán được vì sao Lý Văn không vội rời đi: Mật độ con rối ở bờ biển không cao như ở khu dân cư. Con rối có thể nhìn thấy anh ta thì anh ta cũng có thể nhìn thấy bọn chúng. b*p ch*t mối nguy cơ ngay khi nó vẫn còn trong trứng nước, thế thì sẽ không còn nguy hiểm nữa.

Đừng cho rằng Lý Văn cứ luôn ngăn cản Hứa Dịch dùng vũ lực thuần túy để giải quyết vấn đề, nếu như đối đầu trực diện có hiệu quả hơn là trốn tránh thì anh ta cũng sẽ không keo kiệt “năng lực” của chính mình. Nếu năng lực thức tỉnh rồi mà không dùng, vậy chẳng phải là lãng phí sự thức tỉnh rồi hay sao?

Nhưng kết quả lại là: Lý Văn bị lật xe rồi ư?

Kiều Thời thì thầm thảo luận với Tử Thần: "Ông nói xem, liệu chuyện này có nằm trong kế hoạch của anh ấy không?”

Do phạm vi không gian có sự biến đổi, cho dù xác định được phương hướng của Kiều Thời thì cũng khó xác định được khoảng cách cụ thể giữa hai bên. Bởi vì Lý Văn lười chạy tới nên đã để bản thân bị bắt đưa về sao?

Tử Thần không tán thành ý nghĩ này, Ngài cũng đưa ra quan điểm của bản thân: “Bởi vì cậu ta còn non và xanh lắm.”

Kiều Thời: …

Tử Thần lại hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta có xông ra ngoài không?”

Ngài thể hiện dã tâm bừng bừng: Cái chết và sự mục nát có thể giáng xuống hiện thực thì cũng có thể giáng xuống giới vực này.

Đã đến lúc để Kiều Thời thấy được thế nào là sức mạnh thực sự rồi!

Kiều Thời nói một cách thận trọng: "Cũng được. Nhưng ông đang chiến trên sân khách đấy. Không thì chúng ta tìm một con rối đơn lẻ thử trước xem sao. Xem xem sức mạnh của ông có thể phát huy được bao nhiêu phần trăm.”

Cơ thể xương xẩu này của Tử Thần vẫn bị hạn chế bởi “chế độ thân thiện” của hệ thống. Nhưng chuyện đó không thành vấn đề. Vốn dĩ sức mạnh mà Ngài đạt được không phải dựa vào việc chửi lộn và đánh nhau thông thường.

Bản chất của Tử Thần là "biến sự sống thành cái chết”, sau khi Kiều Thời trả lại quyền lực cho Ngài, phần sức mạnh này của Ngài đã không còn bị giới hạn nữa.

Điều duy nhất phải lo lắng chính là sự áp chế của bản thân giới vực này đối với Ngài.

Tử Thần nhẹ nhàng nhảy tưng tưng hai cái, phát ra tiếng cười khanh khách khi xương cốt va chạm nhau: "Áp chế ư? Ta chả cảm thấy bất kỳ sự áp chế nào sất! Hiện tại ta đang mạnh thấy sợ rồi đấy!”

[Hiện tại Ngài đã có thể ngồi ngang hàng với Kiều Thời (xét về ý nghĩa vật lý)], điều này khiến Tử Thần cảm thấy tự tin tràn trề.

Mặc dù thực lực của cha nội này rất đáng tin cậy nhưng Kiều Thời không tin nổi hành vi điên cuồng gắn flag rõ ràng của Ngài.

Lúc Ngài bò ra khỏi cống thoát nước, Kiều Thời vẫn núp bên dưới, lén mở một khe hở nhỏ trên nắp cống rồi ló đầu ra ngoài quan sát.

Chỉ thấy Tử Thần sải bước thuần thục, tiến về phía mấy con rối đang đi một mình với dáng đi lạnh lùng, hùng hổ.

Vài giây sau, Kiều Thời trố mắt nhìn bàn tay giơ lên cao của Ngài biến thành động tác chào hỏi: "Hi.”

Kiều Thời: ???

Bây giờ là lúc chào hỏi đấy à?

Ở một mức độ nào đó mà nói, cảm giác của Tử Thần đã chính xác: Các quy tắc của giới vực này có xu hướng thiên về phía Ngài.

Trong giới vực [Con rối tối thượng], Ngài cũng được coi là một con rối, đây chính là sự tiện lợi lớn nhất.

Mấy con rối kia chưa từng gặp đầu lâu nhỏ bao giờ, chúng vô cùng kinh ngạc và tỏ vẻ chưa từng thấy con rối nào xấu xí như thế này.

Nhưng bọn chúng vẫn nhanh chóng chấp nhận Ngài, đồng thời còn nhiệt tình nói rằng, nếu Ngài cần giúp đỡ, cứ việc nói với chúng bất cứ lúc nào.

Mặc dù Ngài là một kẻ ngoại lai, mặc dù cử chỉ hành vi, cách nói chuyện của Ngài đều vô cùng quái dị, nhưng Ngài sẽ không gặp phải bất cứ sự tấn công nào.

Nhưng khi Tử Thần cố gắng sử dụng năng lực "hóa sống thành chết” lên người những con rối này, vấn đề lập tức xuất hiện: Dưới sự áp chế đáng sợ, Ngài không tài nào sử dụng được năng lực này.

"Tại sao ta không thể tấn công các ngươi?” Tử Thần hỏi thẳng.

Thế mà đám mấy con rối cũng lập tức trả lời luôn: "Hì hì, bởi vì nơi này là trang viên Alice, là ngôi nhà tuyệt đối hoà đồng của những con rối. Hoan nghênh đến với xã hội không tưởng tốt đẹp nhất, ông nhất định sẽ yêu nơi này đó.”

Phân tranh, làm tổn thương nhau… đó đều là những thói xấu của loài người, tất nhiên không có khả năng xuất hiện trong cộng đồng con rối tràn ngập yêu thương và bao dung này rồi.

Vẻ mặt Tử Thần vô cảm: Chỉ nghe miêu tả vậy thôi cũng đã khiến Ngài cảm thấy khó chịu rồi.

Thứ Ngài muốn chính là cái chết và sự mục nát, ai thèm thích nơi quỷ quái này chứ!

Kiều Thời lặng lẽ hạ nắp cống xuống, cô lau mồ hôi lạnh, thầm cảm thấy may mắn:

May mà cô không có "năng lực", nên ngay từ đầu khi bị đám con rối vây đánh, thay vì nghĩ đến chuyện phản kích, cô đã lựa chọn chạy trốn ngay lập tức;

May mà vừa rồi cô thận trọng, không thò đầu ra cùng với Tử Thần…

Trên thực tế, không ít lần cô đã đứng trên bờ vực của việc bị lật xe.

Năng lực của Tử Thần mất đi hiệu lực, khiến Kiều Thời đoán được tình cảnh của Lý Văn. E là anh ta cũng bị quy tắc của giới vực áp chế nên mới bất ngờ bị lật xe mà không kịp trở tay.

Chẳng trách người điều khiển con rối và Mắt Kính thê thảm như vậy…

Trong cái xã hội không tưởng này của mấy con rối, đầu lâu nhỏ nghèo rớt mồng tơi đã có được một căn nhà xinh đẹp để an cư lạc nghiệp dễ như trở bàn tay.

Mấy con rối còn nói, bọn chúng có thể đưa đầu lâu nhỏ đi phẫu thuật thẩm mỹ, đổi thành một khuôn mặt và cơ thể đẹp hơn.

Bọn chúng giúp đỡ Ngài thích nghi với nơi này một cách hết sức thân thiện.

Kiều Thời theo cống thoát nước, mò đến gần ngôi nhà mới của Tử Thần.

Cô nhìn mà cảm thấy hơi ghen tị. Mấy con rối này đúng là rất biết cách hưởng thụ, không đi xem náo nhiệt thì cũng là "trang điểm, ăn diện” cho bản thân, trông cực kỳ nhàn nhã và thư thái.

Giới vực không làm mà có ăn đúng là phê thật đấy!

Nếu có một xã hội con người không tưởng như này, chắc Kiều Thời cũng chẳng muốn quay về luôn.

Nhưng thân là "một con rối giả”, bản thân Tử Thần cảm thấy rất băn khoăn và lo lắng.

Ngài đã khoe khoang rất nhiều trước mặt Kiều Thời, vậy mà năng lực của Ngài lại không dùng được. Thế chẳng phải Ngài chẳng còn giá trị gì nữa rồi hay sao?

Kiều Thời nhỏ giọng trấn an nỗi lo âu của Ngài: "Không, ông rất quan trọng. Không thì chúng ta điều chỉnh lại kế sách một chút đi. Việc chúng tôi không làm được, ông có thể dùng thân phận con rối của mình để giúp chúng tôi làm được mà.”

Thả Tử Thần ra, Ngài có thể đại sát tứ phương là tình huống lý tưởng.

Nhưng trong giới vực, các tình huống bất ngờ hoàn toàn có thể xảy ra. Tình huống không thuận lợi như thế này cũng là chuyện hết sức bình thường.

Nghe Kiều Thời nói vậy, đốm lửa ma trơi trong mắt Tử Thần lại vui vẻ nhảy nhót, Ngài sốt ruột hỏi: "Thật thế hả? Chẳng hạn là gì? Tiếp theo làm gì đây?”

"À ờ…” Kiều Thời là đang an ủi Tử Thần chút thôi, bản thân cô vẫn chưa nghĩ ra kế hoạch tiếp theo nên làm gì.

Nhưng ngay sau đó, Kiều Thời liền nói: “Ông bảo mấy con rối kia dẫn ông đi "hóng chuyện", xác nhận tình hình của đội trưởng Lý một chút. Ngoài ra, hãy hỏi thăm bọn chúng về tin tức của Tiểu Ái và Lệ Lệ.”

Một con là rời khỏi giới vực này.

Một con là thao túng Mắt Kính.

Các tin tức liên quan đều đáng quan tâm.

“Không thành vấn đề.”

Tử Thần đang định đồng ý thì một loạt những tiếng bước chân lộc cộc vang lên, con rối vừa bị Ngài kiếm cớ giữ chân đã đến rồi.

Kiều Thời lại lanh lẹ nhẹ nhàng trốn vào trong đường ống thoát nước thông ra mọi hướng.

Tử Thần tức giận quay đầu lại: “Ngươi làm cái gì thế? Bộ ta không thể có một chút không gian riêng tư hả?”

“Xin lỗi, quấy rầy ông rồi. Lần sau tôi sẽ chú ý hơn.”

Ngay cả khi đối mặt với tính khí thất thường của Tử Thần, con rối nọ vẫn tỏ ra lịch sự, nhã nhặn.

Nếu là người bình thường có lẽ sẽ cảm thấy ngượng ngùng. Đáng tiếc, kẻ nó gặp lại là Tử Thần, dù sao mặt của Ngài cũng chỉ còn lại cái đầu lâu, không có da mặt, cho nên càng không có khái niệm “xấu hổ”.

“Nhưng…” Con rối nọ đột nhiên chuyển chủ đề, khuôn mặt nó bị ánh sáng che khuất, khiến người ta không nhìn ra biểu cảm trên khuôn mặt nó: “Ông không phát hiện ra gì sao? Trên người của ông có mùi con người rất nặng. Hơn nữa còn là mùi của người lang thang.”

Không khí bỗng nhiên đông cứng.

Đốm lửa ma trơi trong lỗ mắt Tử Thần bùng lên dữ dội!

Trong chớp mắt, Ngài cảm thấy bản thân đã bị nhìn thấu hoàn toàn, mấy con rối này chỉ đang đùa giỡn Ngài và Kiều Thời, giống như mấy tên thợ săn hung ác thích chơi trò mèo vờn chuột.

Nên làm gì bây giờ?

Nhưng không đợi Tử Thần tiếp tục miên man suy nghĩ, con rối nọ vỗ vỗ vai Ngài: “Đừng lo lắng, những con rối từ bên ngoài tới, trên người có mùi của con người cũng khá bình thường. Tôi nghe nói bên ngoài có những nơi con người còn trèo lên đầu con rối nữa ấy!”

Nghĩ mà xem, loài người kia, không có sự quản lý của những con rối sẽ hỗn hào và rối loạn đến mức nào!

Cũng may, trang viên Alice là một thế giới có trật tự rành mạch. Những việc đi ngược với tạo hoá, đi ngược với quy luật của trời đất như thế kia sẽ không xuất hiện ở đây.

Quy tắc ở đây cho phép mỗi con rối trở thành chủ nhân của chính mình, cũng tránh để con người tràn lan, dẫn đến tình trạng mất kiểm soát.

“Nếu vẫn có con rối qua lại với người lang thang thì sao? Các ngươi sẽ hành quyết con rối đó à?” Tử Thần nói một cách mỉa mai.

“Không, chúng tôi không thể hành quyết bất cứ con rối nào. Chúng ta bình đẳng. Chúng ta sẽ cùng nhau giữ gìn giới vực tươi đẹp này để nó không bị bất kỳ thương tổn nào. Nhưng nếu vi phạm quy tắc thì sẽ bị quy tắc phán quyết.”

Con rối nọ nhìn Tử Thần một cách đầy ẩn ý.

Tử Thần rất không thích cái biểu cảm này của nó.

Trông nó giống như đang tươi cười, cử chỉ cũng rất nho nhã lễ độ nhưng lại khiến người ta có một cảm giác kỳ lạ khó diễn tả bằng lời.

Mặc dù Ngài chỉ là một bộ xương khô nhưng lại đi nói con rối nhà người ta là quái đản, cảm giác cứ như “chó chê mèo lắm lông” vậy.

Ây chà, quả nhiên Ngài vẫn thích người khác phải quỳ rạp nói chuyện với Ngài hơn…

Nhưng chẳng bao lâu sau, Tử Thần không còn tâm trí để cảm thán nữa. Ngài bị một tin sốt dẻo mà con rối nọ đang bàn tán thu hút sự chú ý: “Trước đây có một con rối cố chấp vi phạm quy tắc và khăng khăng cho rằng con người mới là chủ nhân của cô ấy. Hiện tại cô ấy đang đau đớn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt để tiếp nhận việc điều trị. Tất cả chúng tôi đều hy vọng cô ấy sẽ nhanh chóng khỏe lại.”

Tin tức này khiến Tử Thần lập tức nghĩ đến con búp bê rối bị mất tích!

Ngài và con rối này từng gây nhau.

Nhưng nói thế nào nhỉ, ân oán cá nhân vẫn là ân oán cá nhân, một Tử Thần đại nhân có tầm nhìn rộng lớn như Ngài, sao có thể so đo chấp nhặt với con nhỏ đó được?

Cùng lắm thì khi nào về, Ngài sẽ bắt người điều khiển con rối làm thêm một ít đồ thủ công nữa.

“Ta có thể đi thăm cô nàng xui xẻo kia không?” Tử Thần hỏi. Sau đó, Ngài lại nhanh chóng đổi ý: “À thôi, ta muốn đi xem cái người lang thang vừa mới bắt được kia trước.”

Dù sao, đã ở trong phòng chăm sóc đặc biệt thì cũng chả chạy đi đâu được. Tử Thần khá tự tin.

Lý Văn cảm giác thấy xấu hổ vô cùng, chỉ muốn độn thổ.

Đúng như Kiều Thời dự đoán, Lý Văn đã có sự chuẩn bị trong trường hợp bị mấy con rối săn lùng.

Ở bên ngoài, bộ phận dọn dẹp đã bắt được Tiểu Ái nên đương nhiên anh ta cũng đã nắm được khả năng tấn công của bọn rối.

Nhưng khi anh ta thông qua những con rối bên ngoài để phỏng đoán sức mạnh của những con rối bên trong giới vực, thì chuyện anh ta bị lật xe đã được định sẵn.

Những con rối ở đây cứ như đã bật hack bất khả chiến bại. Anh ta muốn sử dụng năng lực đối với chúng, kết quả đã bỏ lỡ cơ hội trốn chạy, kéo theo đó, quần áo cũng bị l*t s*ch, ngay cả tờ giấy gấp dùng để liên lạc với Kiều Thời cũng bị vứt đi mất.

Lý Văn cảm giác như anh ta đã trở lại là con người yếu ớt trước khi anh ta tiếp xúc với giới vực và thức tỉnh năng lực, hoàn toàn không có khả năng phản kháng.

Một tấm lưới lớn trùm lên anh ta. Tay chân Lý Văn bị trói, cả người bị treo ngược trên một cây sào dài. Hai con rối khiêng anh ta về như khiêng một con lợn rừng.

Kiều Thời sẽ đến cứu anh ta phải không? Hay là đừng đến nữa nhỉ?

Cuối cùng Lý Văn nhận ra rằng, lúc anh ta và Kiều Thời lập nhóm tiến vào đây, bọn họ vẫn chưa suy xét kỹ lưỡng.

Lúc đó chọn cái tên liều lĩnh Hứa Dịch có khi lại tốt hơn!

Hai con rối đang nói chuyện phiếm: “Hay là chúng ta cứ đập chết anh ta luôn nhỉ. Dù sao mang về cũng vẫn phải xịt thuốc diệt người mà.”

“Làm thế qua loa quá. Nói không chừng có thể thuần dưỡng anh ta thì sao? Thể nào cũng có người muốn nhận nuôi anh ta mà.”

“Chậc, tôi cảm thấy khả năng này không lớn. Bản tính hoang dã của mấy người lang thang thời nay ghê lắm, ngay cả kiểm dịch còn không đạt yêu cầu, đâu ra mà thuần dưỡng dễ như vậy được?”

Anh ta sẽ bị xịt thuốc diệt người đến chết, hay là bị đập chết ngay tại chỗ nhỉ?

Trong tâm trạng chẳng còn gì để luyến tiếc nữa, Lý Văn cảm thấy vẫn có thể cứu vãn bản thân thêm một lần nữa!

“Đợi đã, tôi cảm thấy dã tính của tôi không ghê đến mức đó đâu, hay là mấy người thử thuần dưỡng tôi thwủ xem?”

Trước hết phải phải làm dịu hai con rối đang có ý định giết người này đã rồi tính tiếp!

“Anh chắc chắn chứ?”

“Tôi chắc chắn!”

“Vậy được rồi.”

Không ngờ mấy con rối chẳng hề nghi ngờ lời của Lý Văn, cũng không nhắc đến chuyện g**t ch*t anh ta nữa, xem ra rất dễ bị lừa.

Nhưng trong lòng Lý Văn lại nặng nề hơn. Bởi vì thời điểm anh ta đồng ý chấp nhận việc bị thuần dưỡng, anh ta mơ hồ nảy sinh một ý nghĩ: Trở thành “thú cưng” của đám con rối cũng không tệ lắm.

Nhưng bản thân anh ta nhận thức rõ ràng rằng đây tuyệt đối không phải ý nghĩ thực sự của anh ta.

Mấy con rối không truy cứu sâu, chắc chắn không phải vì chúng dễ bị lừa! Mà bởi vì khi anh ta chấp nhận việc bị thuần dưỡng, đồng nghĩa anh ta thực sự đang trong quá trình “tiếp nhận thuần hóa” rồi.

Bây giờ anh ta vẫn có thể dùng ý thức của chính mình chống cự lại ý nghĩ kia. Nhưng sau này thì sao?

Liệu có phải Mắt Kính cũng vì muốn dùng việc chấp nhận thuần dưỡng để kéo dài thời gian, tranh thủ cơ hội nên cuối cùng mới xảy ra việc nhận thức bị bóp méo đến tận mức đó hay không?

Dọc đường đi không ai nói gì.

Lý Văn được khiêng đến gần khu dân cư. Ở đây có một căn nhà, bốn mặt đều làm bằng kính trong suốt. Trên cửa ngôi nhà treo một tấm biển hiệu ghi "Phòng xử lý người lang thang". Anh ta bị nhốt vào đó.

Gần như ngay lập tức, anh ta đã hiểu vì sao “cái lồng giam” này được làm hoàn toàn bằng kính trong suốt… đó là để tiện cho mấy con rối dễ dàng tham quan hơn.

“Wow, đúng là người lang thang thật kìa!”

“Nghe nói người lang thang rất giảo hoạt, làm sao mà bắt được thế?”

“Nghe nói anh ta chấp nhận bị thuần dưỡng. Ui chà, cũng đáng yêu phết, muốn nuôi ghê.”

… Mấy câu bên trên, Lý Văn vẫn có thể an ủi chính mình là rời khỏi giới vực này rồi, sẽ chẳng còn người nào biết đến lịch sử đen tối này của anh ta nữa.

Nhưng một chuyện thậm chí còn tệ hơn đã nhanh chóng xuất hiện, Lý Văn nghe thấy một âm thanh quen thuộc: “Úi chà!”

Tiếp đó, anh ta trông thấy Tử Thần lẫn trong đám mấy con rối, cũng thốt lên kinh ngạc như thể chưa trải sự đời giống mấy con rối.

Chắc Kiều Thời sẽ hứng thú với chuyện này phải biết. Con nhỏ kia không được cùng chứng kiến chuyện này quả thật là đáng tiếc!

Tử Thần quyết định dùng đốm lửa ma trơi trong hốc mắt của mình ghi lại một cách trực quan mọi chuyện cho Kiều Thời.

Bình Luận (0)
Comment