Con rối vừa nhìn Lý Văn mang vẻ mặt như kiểu sống chẳng còn gì luyến tiếc nữa, lại vừa nhìn Tử Thần đang vô cùng hứng thú, nó không nhịn được mà hỏi dò: “Ông không cảm thấy đau buồn, không cảm thấy tức giận ư?”
Khi người lang thang xuất hiện, con búp bê rối này cũng xuất hiện.
Bọn chúng đâu có ngốc, chúng đoán ngay giữa người lang thang và con rối này chắc chắn có mối quan hệ nào đó. Cũng giống như việc con búp bê rối kia cứ khăng khăng coi con người là chủ nhân của mình vậy.
Nhưng bọn chúng cũng không bận tâm. Bởi vì nơi đây là ngôi nhà của những con rối, các con rối nên chăm sóc lẫn nhau, những con rối có quan điểm khác nhau cũng vẫn được bao dung.
Bọn chúng chỉ nhắc nhở Tử Thần rằng, cẩn thận đừng để đi vào vết xe đổ.
Nhưng bây giờ, mấy con rối bỗng nhiên cảm thấy nghi ngờ phán đoán của chính mình.
Lúc trước, khi thấy người lang thang bị l*t s*ch quần áo rồi bị những con rối khác vây xung quanh xem, con búp bê rối đã bất chấp tất cả, lao tới đắp chăn, đồng thời mặc lại quần áo cho họ, rồi còn nói cái gì mà “không thể sỉ nhục họ như vậy”.
Trời ạ, đó là con người đó! Bọn họ vốn dĩ không cần mặc quần áo, sao có thể gọi là sỉ nhục chứ?
Theo nghiên cứu của các học giả:
Con người là một loài động vật thích bắt chước. Bọn họ sẽ bắt chước theo xã hội và tập tính của những con rối, sau đó tìm cách xây dựng một thế giới tối thượng của con người.
Nhưng đó là một sự bắt chước vụng về.
Dù có bắt chước con rối mặc quần áo, thỉnh thoảng bọn họ vẫn muốn cởi ra; dù có bắt chước con rối thiết lập trật tự thế giới, vẫn không thể thay đổi sự thật rằng hỗn loạn và chiến tranh vẫn sẽ xảy ra.
Các học giả gọi đó là bản tính động vật khó có thể thay đổi của con người.
Ôi, con búp bê rối kia thật sự quá đáng thương. Sống quá lâu trong một hoàn cảnh trái với luân thường đạo lý, đã không thể thích ứng với trật tự bình thường nữa rồi.
Nhưng con rối ngoại lai mới đến này rõ ràng không giống như vậy.
Biểu cảm trên khuôn mặt đầu lâu nhỏ không dễ phân biệt nhưng nụ cười nhe răng đó thì khó mà nhận lầm được. Ngài xem buổi biểu diễn còn nghiêm túc hơn cả những con rối khác, dường như muốn nói: “Ồ, quả nhiên ngôi nhà của bọn rối các ngươi là thú vị nhất.”
Bạn nói Ngài cùng phe với người lang thang đang bị nhốt trong kia ư?
Nhìn kiểu gì cũng không giống ấy!
Tử Thần liếc nhìn con rối đi cùng mình với vẻ khó hiểu: “Tại sao ta phải cảm thấy đau khổ, tức giận chứ?”
Giọng điệu đó như đang hỏi kiểu: Tại sao một con mèo lại phải khóc thương cho chuột chứ?
Bởi vì quá hợp lý nên khiến cho mấy con rối kia không phản bác được gì.
Tử Thần xem hóng hớt một lúc, sau khi phát hiện những con rối thật sự chỉ đơn giản vây xem Lý Văn không mặc quần áo thì không thể không lo lắng thay cho trí tưởng tượng nghèo nàn của mấy con rối này.
Ngài chủ động gợi ý: “Chỉ đứng nhìn thế này thôi thì chán quá nhỉ? Chúng ta có thể làm một cái thiết bị, bắt cậu ta phải chạy nhảy, nếu không lửa sẽ bén vào XX của cậu ta.”
Đừng nói mấy con rối đã dẫn Tử Thần đến đây, mà ngay cả những con rối khác không quen biết Ngài, khi nghe mấy lời này chắc cũng phải quay đầu nhìn, như thể trông thấy Diêm Vương sống.
Ở đâu ra con rối độc ác này vậy?!
Tử Thần hiên ngang đối mặt với những con rối. Mới có một ý tưởng nhỏ thôi mà đã khiến các ngươi khiếp sợ đến vậy rồi sao? Ha ha, đó chỉ là một ý tưởng chẳng có gì kỳ lạ trong vô số ý tưởng của Ngài mà thôi, thực ra chỉ là phiên bản cải tiến của trò nhảy qua vòng lửa.
“Nếu các ngươi muốn học, ta còn rất nhiều trò…”
Mấy con rối đi cùng Tử Thần cuống quýt kéo Ngài ra khỏi đám đông, nhỏ giọng giải thích với Ngài: “Bạn ơi, trong trang viên Alice không tồn tại sự ngược đãi. Cho dù là đối với người lang thang cũng như vậy.”
Tử Thần kinh ngạc nói: “Đùa à? Vậy cái thứ “thuốc diệt người” kia chẳng phải cũng do các ngươi tạo ra hay sao?”
Lúc bọn chúng định xịt thứ chất độc đó vào Kiều Thời, Ngài thấy bọn chúng cũng đâu có nương tay?
Các ngươi gọi đó là đối xử tốt hả?
“Người lang thang rất nguy hại, đây là việc bất khả kháng. Nhanh chóng g**t ch*t bọn họ, kết thúc khổ đau của họ cũng là một loại nhân từ. Đương nhiên nếu bọn họ chấp nhận tuân thủ quy tắc của con người, họ cũng sẽ nhận được sự nuôi dưỡng tốt.”
Nói đến đây, có một con rối vỗ vai Tử Thần, cố gắng truyền đạt tình yêu thương và sự an ủi.
Hiện tại, không còn con rối nào cho rằng Tử Thần cùng phe với người lang thang nữa, mà nói Ngài là kẻ thù không đội trời chung của con người còn hợp lý hơn.
Nhìn lại bộ dạng khó coi của Tử Thần, có lý khi nghi ngờ rằng, lúc ở bên ngoài Ngài đã bị con người ngược đãi, mùi con người trên người Ngài hẳn cũng bởi thế mà ra.
Tiếc là… trang viên Alice không cổ xúy cho việc “trả thù”.
Nhưng bọn chúng sẽ cố gắng dùng tình yêu và sự bao dung để chữa lành những vết thương lòng của Ngài!
“Bạn của tôi ơi, ông đã phải chịu cực khổ bên ngoài rồi. Nhưng hãy yên tâm, nơi này sẽ không có những áp bức hay tổn thương như vậy đâu. Mọi chuyện rồi sẽ tốt lên.”
Tử Thần: ?
Ngài không hiểu vì sao thái độ của những con rối này lại mơ hồ có sự thay đổi. Ngài chỉ muốn nói, một nơi không có áp bức và tổn thương thì đúng là vô cùng tệ hại!
Ngài càng không biết rằng bản thân đã vô tình thoát khỏi thân phận “con rối bất trung”.
Cố tình diễn kịch ư? Rất tiếc, Tử Thần không có kỹ năng diễn xuất ấy.
Những đề xuất Ngài đưa ra đều là lời thật lòng.
Đương nhiên Ngài biết Lý Văn và con búp bê rối cũng có thể coi là đồng đội của Ngài. Nhưng thế thì đã làm sao?
Giống như việc Ngài chẳng hề sốt sắng đi thăm con búp bê rối, dù sao cuối cùng có thể đưa người ra ngoài mà họ vẫn còn thở là được rồi.
Dày vò Lý Văn tí xíu thì đã sao nào?
Ngài chỉ thuận nước đẩy thuyền thôi mà.
Không cần nghi ngờ, từ trước đến nay Tử Thần chưa bao giờ là thứ tốt đẹp gì. Bạn muốn nói Ngài lương thiện, Ngài còn cho là bạn đang mắng Ngài.
Cùng lúc đó.
Kiều Thời đang trốn trong đường cống thoát nước cũng đang bận rộn với công việc của mình.
Mạng lưới đường cống thoát nước thông suốt bốn phương này là nơi ẩn náu an toàn nhất cho một người lang thang như cô, đương nhiên cô phải nhanh chóng ghi nhớ rõ từng tuyến đường trong hệ thống!
Đường cống ngầm tạm thời an toàn nhưng vẫn có nguy cơ bị đuổi giết, cô phải thăm dò con đường chạy trốn trước.
Nhân lúc các con rối đang ra ngoài xem náo nhiệt, Kiều Thời nhân cơ hội lẻn vào trong nhà của chúng thông qua đường ống dẫn nước, tìm kiếm những bình xịt chứa thuốc diệt người.
Thuốc diệt người chứa trong các bình xịt trông giống thứ nước có màu xanh lam, khi phun ra thành sương mù thì không cảm thấy có gì bất thường nhưng nếu ngửi trực tiếp thì có mùi hơi hăng. Thậm chí, Kiều Thời còn cảm thấy hơi chóng mặt chút xíu.
Cô lập tức nín thở, rồi xịt thử thuốc diệt người lên một số vật liệu khác nhau, chẳng hạn tấm ván gỗ, mảnh sứ, quần áo…vv… nhưng đều không có phản ứng rõ rệt.
Điều này rất hợp lý. Những con rối phun thuốc diệt người ở khắp mọi nơi nhưng chúng cũng không muốn ngôi nhà xinh đẹp của mình bị hủy hoại bởi loại chất độc này.
Kiều Thời nghi ngờ, có lẽ thứ này chỉ có tác dụng đối với "sinh vật sống".
Nghi ngờ thì cứ nghi ngờ, cô cũng không ngốc đến mức tự thử nghiệm lên chính mình.
Cô chỉ âm thầm ghi nhớ, lúc quay về phải mang theo nhiều hơn một chút.
Theo suy đoán của Kiều Thời, thuốc diệt người không chỉ có tác dụng đối với con người mà còn có tác dụng đối với một số dị thường. Suy cho cùng, định nghĩa của những con rối này về con người vô cùng rộng. Sau khi rời khỏi trang viên Alice, Mắt Kính đã coi những dị thường như Người Phụ Nữ Kéo thành con người.
Nếu chất độc có tác dụng, vừa hay có thể làm phong phú thêm phương thức PK* trực diện với dị thường cho Kiều Thời.
*Là một thuật ngữ trong game, viết tắt của Player Killing, có nghĩa là "đánh nhau giữa người chơi" hoặc "chiến đấu PvP (Player vs. Player)". Nó chỉ hành động người chơi tấn công và tiêu diệt nhau trong game, thường xuất hiện trong các trò chơi MMORPG, MOBA, hoặc game sinh tồn.
Nhưng việc đó khi nào ra khỏi đây mới tính. Còn bây giờ… Kiều Thời vừa thở hồng hộc vừa đổ hết thuốc diệt người xuống mấy cái cống thoát nước. Cô đã khoanh vùng được một số khu vực ít quan trọng để làm nơi tiêu hủy thứ thuốc diệt người này rồi.
Tiếp sau đó, Kiều Thời đổ đầy nước trắng vào các bình xịt, rồi cho thêm một ít phẩm màu xanh lam, lắc đều. Thứ nước này so với thứ thuốc diệt người ban đầu trông cũng không khác nhau là mấy.
Cô nghĩ, tốt hơn hết cứ để Tử Thần tìm ra nơi như kiểu "phòng điều chế thuốc” cộng đồng, sau đó đánh tráo thuốc diệt người này ngay từ nguồn, chẳng phải là quá ok hay sao?
Ở trong hiện thực, không phải ở nhà nào bạn cũng có thể tìm thấy phẩm màu màu xanh lam. Nhưng ở đây, việc kiếm các loại màu vẽ khác nhau không hề khó.
Những con rối cũng không phải làm việc, bọn chúng có thể dành phần lớn thời gian để theo đuổi sự trau chuốt và nghệ thuật. Trong đó, màu vẽ là thứ ắt không thể thiếu.
Khi Kiều Thời "khám phá” nơi ở của những con rối, xem như cô đã có những hiểu biết nhất định về văn hóa cộng đồng của những con rối.
Ngoài ra, cô còn tiện tay lấy theo một ít keo dán.
Chà, có vẻ như quy tắc ở đây hạn chế việc những con rối tấn công nhau, cũng như hạn chế con người ra tay với con rối. Nhưng bố trí bẫy thì đâu thể gọi là ra tay được, đúng không?
Chỉ có thể nói tại bản thân mi không cẩn thận nên mới dẫm vào hố keo mà thôi. Nếu thế thì quê quá đi.
Lần sau cô nhất định sẽ chú ý!
Đây là những biện pháp để bảo đảm an toàn mà Kiều Thời chuẩn bị cho chính mình, nhưng chỉ đảm bảo an toàn thôi thì chưa đủ, mục tiêu của cô đâu phải cứ chui rúc mãi ở đây.
Trong tình huống không thể chiếm được thế thượng phong khi "động thủ”, cô phải làm như thế nào mới giải quyết được giới vực này đây?
Thực lòng mà nói, tạm thời Kiều Thời cũng chưa nghĩ ra ý tưởng nào hay ho.
Nhưng đột nhiên, trong đầu cô lóe lên một điều gì đó, cô chủ động gọi hệ thống: “Hệ thống, hệ thống, tui gặp phải một số rắc rối, tui cần trợ giúp.”
Còn ai biết cách giải quyết vấn đề một cách "hòa bình” tốt hơn hệ thống này nữa chứ? Không tận dụng khả năng tính toán này thì đúng là phí phạm.
"Dưới sự trị liệu tỉ mỉ của bà, tui đã học được cách giao tiếp tích cực để chủ động giải quyết vấn đề mà không phải dùng đến bạo lực. Nhưng bà thấy đó, vừa đến đây suýt chút nữa tui đã bị đánh hội đồng rồi. Quy tắc của họ rõ ràng là kỳ thị tui. Tui nên làm như thế nào mới có thể thay đổi quy tắc của nơi này giờ?”
Kiều Thời đã rất biết cách nên làm thế nào để biểu đạt ý đồ của bản thân theo "tâm ý” của hệ thống.
Nào, đến đây đi!
Cung cấp cho tui mấy món đạo cụ mạnh một chút!
Chẳng hạn "micro khiến người khác nghe xong nhất định sẽ phục tùng", "thuốc khiến người khác nói gì nghe nấy" gì gì đó đi.
Kiều Thời hào hứng xoa tay, nở nụ cười có phần nham hiểm.
Thế nhưng, dù Kiều Thời đã tung ra "khả năng ngôn ngữ hệ thống cấp mười”, hệ thống vẫn không chịu thiên vị: “Ký chủ, những thứ có thể khiến người khác phục tùng ngay lập tức mà cô nói đến không phù hợp với triết lý của bổn hệ thống. Chỉ có những thao túng mang tính ác ý mới có thể khiến người khác mê muội như vậy.”
Khóe miệng Kiều Thời giật giật: “Nhưng việc bà sử dụng mấy cái đạo cụ "chính đáng” đó cũng có khác gì thao túng ác ý đâu?”
Hệ thống chết tiệt vẫn trước sau như một, không chịu tự mình hiểu lấy.
Nhưng sau khi từ chối Kiều Thời, hệ thống vẫn giả bộ ra dáng theo thiết lập thống nhất "giúp ký chủ giải quyết khó khăn”, nó nói tiếp: "Nhưng ký chủ à, đối với rắc rối cô đang gặp phải, tôi có thể cho cô một số gợi ý. Muốn phá vỡ quy tắc lớn của họ thì phải bắt đầu từ quy tắc nhỏ. Như vậy lực cản sẽ càng nhỏ, mà xác suất thành công sẽ càng cao.”
Giống như cách nó trị liệu cho ký chủ vậy, cũng không phải một phát ăn ngay, mà là để ký chủ từ từ tiếp nhận sự tồn tại của nó, rồi thay đổi từng chút một.
Kiều Thời muốn nói, đây không phải là đang nói nhảm sao? Nhưng từ chỗ một quy tắc nhỏ bị phá hỏng dẫn đến việc xé toang cả giới vực này, đó cũng là một ý kiến hay.
Vấn đề là những con rối tuân thủ quy tắc ở đây hết sức nghiêm ngặt. Ở đây, con người chỉ được coi như thú cưng hoặc côn trùng có hại, liệu cô có cơ hội làm vậy không?
Đợi đã… đột nhiên Kiều Thời nhớ tới con rối ngoại lai Tử Thần đã hòa nhập được một phần với xã hội con rối.
Đúng vậy! Sao cô có thể quên được chứ! Phải tận dụng triệt để thân phận “con rối bất trung” này mới được! Nếu chỉ sử dụng Ngài để thu thập tin tức thì đúng là quá phí phạm!
Con người không thể thay đổi bất cứ quy tắc nào ở đây, nhưng con rối tự mình thúc đẩy một số thay đổi xã hội nho nhỏ thì hoàn toàn hợp lý đúng không?
Tử Thần quay trở lại với vẻ đầy hào hứng.
Không biết vì sao những con rối kia đã ngừng âm thầm giám sát Ngài.
Cho nên Ngài thoải mái đi tìm Kiều Thời nói chuyện: “Tin quan trọng!”
Ngài đã thấy Lý Văn, anh ta vẫn rất tỉnh táo. Có điều khi Ngài muốn qua tán gẫu với anh ta mấy câu thì bị những con rối khác ngăn lại. Bọn chúng sợ Ngài sẽ thực hiện kế hoạch tà ác nào đó.
Tử Thần đành phải từ bỏ.
Ngài cũng đã trông thấy con búp bê rối, nó đang được điều trị ở phòng chăm sóc đặc biệt. Ngài đã lay nó dậy, nói với nó rằng người điều khiển con rối đã trở về an toàn và bảo nó đừng kháng cự lại những quy tắc ở đây nữa. Sau đó Tử Thần lại bị kéo ra ngoài. Ngài bị coi thành một con rối tà ác "chuyên đi rút ống thở của người khác”.
May mà đây là một ngôi nhà búp bê xinh đẹp và hài hòa, nếu không Ngài đã bị đuổi đánh rồi.
Những con rối có thể làm gì? Đương nhiên là chúng lựa chọn tha thứ cho Ngài.
Tử Thần mang về lượng thông tin rất lớn. Nếu là lúc khác, Kiều Thời hẳn sẽ cảm khái một chút, rõ ràng nó là một con búp bê rối trung thành và tận tâm, suýt chút nữa đã bị hiểu lầm là phản chủ.
Nhưng bây giờ, cô có kế hoạch lớn phải thực hiện, thực sự không rảnh lo mấy chuyện khác.
Thấy thái độ dứt khoát gạt Lý Văn và con búp bê rối qua một bên trước là đủ hiểu: Sự vô nhân đạo của Tử Thần, có khi không chỉ bởi đó là bản tính của Ngài mà ít nhiều cũng do ảnh hưởng từ chủ nhân.
Kiều Thời nghiêm túc nhìn Tử Thần, cô đưa tay ra: "Ông có đồng ý cùng tôi hủy diệt thế giới này không?”
Tử Thần chỉ cảm thấy mỗi đốt xương của mình đều đang run lên!
Đến rồi! Đại ma vương đã lên tiếng hủy diệt thế giới này rồi!
Bàn tay xương xẩu nắm chặt lấy tay của Kiều Thời, Ngài kích động nói: “Ta thề có chết cũng sẽ đi theo ngươi!”
Kiều Thời lấy ra một tấm biển đưa cho Tử Thần, mặt trên viết đại đại mấy chữ: "Phản đối sự áp đặt thẩm mỹ!”
Làm cách nào để phá vỡ sự hài hòa ổn định của cộng đồng con rối này?
Bảo Tử Thần hét lên mấy câu như "tôn trọng nhân quyền” hay "thả tự do cho người lang thang” cũng vô dụng.
Hệ thống nói đúng, trước tiên phải chọc một cái lỗ nhỏ trên bức tường quy tắc chặt chẽ không kẽ hở đó. Khiến những con rối hiểu rằng, cái xã hội không tưởng này chỉ là bong bóng xà phòng hư ảo. Khi ý niệm này bén rễ, chẳng bao lâu nữa cái lỗ nhỏ ấy sẽ càng lúc càng lớn.
"Ông cần diễn thuyết! Hãy nói cho những con rối đó biết, nơi này vừa không tốt đẹp, cũng không hề bình đẳng, ông đã bị kỳ thị về ngoại hình một cách nghiêm trọng! Dựa vào cái gì mà nói ông trông xấu xí? Dựa vào cái gì bắt ông đi phẫu thuật thẩm mỹ, thay tay thay chân? Mấy khứa không hiểu gì về nghệ thuật, không nhìn thấy vẻ đẹp chân thiện mỹ kia mới là xấu xí!”