Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 125

Đúng thật là kế hoạch của Kiều Thời đã nói trúng tim đen của Tử Thần.

Dung mạo của Tử Thần đại nhân Ngài đây đâu phải là thứ để cho đám lâu la này bình phẩm, xoi mói chứ?

Phải biết rằng, lúc trước Ngài đánh nhau với con búp bê rối là vì con búp bê rối đã chê Ngài xấu đấy.

Ngài đã muốn xử lý mấy con rối này từ lâu rồi! Tiếc là giới vực này đã hạn chế cơ hội “thi triển quyền cước” của Ngài…

Nhưng vào lúc này, Kiều Thời lại một lần nữa đưa cho Ngài một thanh đao sắc bén mang tên “ngôn ngữ”.

Còn có thể chơi như vậy ư?

Còn có thể chơi như vậy ư?

Tử Thần tỏ ý Ngài lại học thêm được một điều mới rồi.

Không chậm trễ dù chỉ một giây, Tử Thần giơ cao tấm biển bước ra ngoài, đồng thời hô to: “Con rối ngoại lai bị bức hại! Có ai có thể đứng ra bảo vệ công lý không? Trang viên Alice đã sa đọa đến tận mức này rồi hay sao?”

Nhà nào cũng thò đầu ra xem.

Chẳng mấy chốc, phía sau Tử Thần đã có một cái đuôi dài dằng dặc.

Đám con rối rất rảnh rỗi, hơn nữa sự việc này có liên quan đến “con rối bị hãm hại” và thanh danh của trang viên Alice, vậy nên ai mà ngồi yên được chứ?

Tử Thần bước lên cái bục cao của một quảng trường, Ngài khua chân múa tay nói: “Khi đó, ta mới đến đây, vẫn còn đang lo sợ bất an, nhưng đón tiếp ta lại là những lời phán xét như "ông xấu xí quá", "ông phải phẫu thuật thẩm mỹ"… Khoảnh khắc đó, sự tự ti của ta đã đạt đến cực điểm…”

Ngài hò hét khản cả giọng: “Đây là thứ bao dung và bình đẳng như lời các người nói đây hả? Giả dối! Tất cả đều là giả dối.”

Kỳ thật kỹ năng diễn xuất của Tử Thần rất tệ. Một bộ xương khô làm sao có cách diễn ra được cái dáng vẻ khóc lóc ỉ ôi, trái lại còn truyền tải một cảm giác hưng phấn, dõng dạc hùng hồn quá mức.

Kiều Thời đang nghe lén cũng không khỏi đổ mồ hôi hột cho Ngài. Sớm biết vậy thì đã luyện tập kỹ càng cho Ngài rồi.

Nhưng cũng may, không quan tâm cảm xúc biểu đạt của Tử Thần có đúng chỗ hay không nhưng việc “body shaming” thực sự đã xung đột với quan điểm "Xã hội không tưởng của con rối".

Mặt những con rối đã tiếp đãi Tử Thần, đề nghị dẫn Ngài đi phẫu thuật hồi đầu lập tức trở nên tái nhợt: “Không, chúng tôi không có…”

Tất nhiên Kiều Thời biết bọn chúng không “body shaming”. Trong cái xã hội không tưởng của con rối này, vốn dĩ cũng không tồn tại khái niệm kia. Bọn chúng chỉ ăn ngay nói thẳng mà thôi.

Lâm Giai Âm - người đã tạo ra trang viên Alice không thích chơi với những thứ trừu tượng, những con rối và những con búp bê do cô ấy tạo ra đều hết sức tinh xảo. Ngay cả những con búp bê rối ra đời sau này cũng đi theo phong cách đẹp mắt, thẩm mỹ cao.

Mấy con rối này đã gặp qua sự tồn tại trừu tượng như Tử Thần bao giờ đâu. Nói muốn dẫn Ngài đi phẫu thuật thẩm mỹ, đổi thân thể mới đẹp hơn cũng chỉ là xuất phát từ lòng tốt.

Nhưng ngươi có ý tốt thật hay không, còn phải xem ta diễn giải như thế nào.

Kiều Thời cũng không cho rằng trên thế này có thể tồn tại sự bình đẳng tuyệt đối. Khi sự khác biệt còn tồn tại thì ắt sẽ có “sự so sánh”. Còn nếu đã bị khái niệm “bình đẳng tuyệt đối” chi phối thì việc “chống so sánh” đã trở thành một điều đúng đắn.

Mấy con rối chưa ra ngoài bao giờ, khái niệm bình đẳng và hòa hợp đã tồn tại một cách tự nhiên trong nhận thức của chúng. Cho nên chúng sẽ không đi soi mói kiểu: Cái này bất bình đẳng, cái kia không hài hòa.

Nhưng Tử Thần từ bên ngoài đến cũng sẽ không khách sáo với chúng. Ngay từ đầu Ngài đã không thích lý lẽ này của chúng, hiện tại Ngài đang chơi trò “dùng giáo của ngươi để tấn công khiên của ngươi”, quả thực thú vị vô cùng.

Nếu đổi lại là dị thường của giới vực khác, đâu đến lượt Ngài dạy chúng cách làm người chứ? Chỉ một giây thôi chúng đã xắn tay áo lên đánh nhau với Ngài rồi: “Bọn ta kỳ thị ông đấy thì làm sao? Đồ xấu xí!”

Đương nhiên, ở những giới vực kiểu như vậy, Tử Thần cũng không cần phải nói chuyện.

Nhưng đây là [Trang viên Alice].

Đối diện với những lời buộc tội, những con rối đó muốn tự bào chữa cho mình trước tiên nhưng rồi không kìm được lại suy nghĩ theo những lời của Tử Thần: Đúng vậy, tôi dựa vào cái gì mà nói người ta xấu chứ? Tôi không cố ý nhưng không nhẽ vì vậy là có thể phủ nhận những thương tổn mà mình đã gây ra cho họ hay sao? Chắc chắn là không thể!

“Xin lỗi…”

Những con rối bị “tẩy não” rõ ràng không chỉ có mấy con từng trực tiếp “chê” Tử Thần.

Số lượng con rối đến nghe Ngài diễn thuyết có khi còn nhiều hơn số lượng con rối đi xem vụ người lang thang không lâu trước đó. Có lý do hợp lý để hoài nghi rằng, có vẻ như phần lớn con rối trong trang viên Alice đều đã tập trung ở đây.

Khi những con rối nghe thấy Tử Thần lên án về việc kỳ thị thẩm mỹ, chúng không kìm được mà chột dạ vài giây.

Lúc vừa trông thấy Tử Thần, trong lòng tất cả bọn chúng đều cùng kinh ngạc về diện mạo trừu tượng của Ngài. Suy cho cùng đây là chuyện liếc mắt một cái thôi là đã có thể nhìn ra rồi.

Vậy bọn chúng và những con búp bê đã kỳ thị Ngài có gì khác nhau chứ? Chỉ là bọn chúng chưa thể hiện ra mà thôi.

Chẳng lẽ, sự áp bức do “bất bình đẳng” thực sự vẫn luôn tồn tại trong thế giới của chúng, chỉ là trước nay bọn chúng không nhận ra điều đó?

Nếu nghĩ theo cách như vậy, thì tất cả đám con rối bọn chúng đều không tốt lành gì!

Tuy rằng có một số con rối có thể nhận ra có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng không đợi bọn nó suy nghĩ kỹ, đã có một con rối giơ tay lên, ủng hộ Tử Thần “vô tội” bảo vệ quyền lợi của chính mình: “Nói rất đúng!”

“Hãy tự tin vào chính mình! Ông không cần phẫu thuật thẩm mỹ, mỗi người mỗi gu!”

“Tôi muốn đổi sang cơ thể giống như ông, đây là cách tôi ủng hộ ông!”

“…”

Toàn bộ quảng trường trở nên ồn ào.

Càng tin tưởng không chút nghi ngờ vào quan niệm bình đẳng thì càng bị cảnh ngộ mà Tử Thần gặp phải lôi cuốn.

Khi bọn chúng muốn chứng minh, cũng như giữ gìn “sự trong sạch”của trang viên Alice, chúng nhận ra rằng cách đơn giản nhất chính là ủng hộ việc Tử Thần đòi quyền lợi cho bản thân, sửa chữa lại lỗi lầm nhỏ của thế giới này.

Tại sao lại không chứ?

Điều này hẳn là phù hợp với quan điểm của trang viên Alice mà, phải không?

Có một con rối cố gắng khuyên nhủ đồng bọn đang đứng bên cạnh mình bình tĩnh lại một chút. Ánh mắt âm u của Tử Thần lập tức nhìn thẳng con rối đó: “Ngươi hy vọng sự kỳ thị này sẽ tiếp tục mãi hay sao? Ngươi không muốn những người khác ủng hộ ta, đúng không?”

“Không phải, tôi…” Con rối nọ luống cuống.

Bị ụp cái mũ to thế này, ai mà chịu nổi chứ?

Những con rối khác cũng đồng loạt nhìn nó bằng ánh mắt khiển trách, như thể chúng không ngờ “kẻ phản bội” lại ở ngay trong nội bộ.

Tuân thủ triết lý hòa bình, đương nhiên bọn chúng sẽ không thóa mạ hay hành hung kẻ phản bội, mà chỉ tìm cách kéo những đồng bọn không may lầm đường lạc lối trở về: Bạn à, chúng ta không thể mắc sai lầm thêm nữa đâu.

Nhưng đối với những con rối luôn sống trong môi trường vô lo vô nghĩ mà nói, chỉ riêng ánh mắt đó thôi cũng đủ làm cho con người ta nghẹt thở rồi.

Nhìn dáng vẻ đáng thương, lung lay suy sụp của con rối nọ, Kiều Thời cũng cảm thấy hơi không đành lòng.

Thảm quá! Tử Thần đúng không phải là con người mà!

Gì cơ? Tử Thần đang làm theo mệnh lệnh của cô à?

Ầy, thế thì không vấn đề gì.

Có phải Kiều Thời có ý đồ xấu gì đúng không? Không, cô chỉ đang giúp những con rối ngây thơ ngốc nghếch kia cảm nhận một chút về xã hội “chân thật” mà thôi.

Nếu đổi lại là Tử Thần, chút ánh mắt trách móc đó hoàn toàn chả ảnh hưởng gì đến Ngài. Thay vào đó, Ngài sẽ hỏi ngược lại: "Ngươi nhìn cái gì?”

Luyện da mặt* một chút cũng tốt. Bây giờ rèn luyện thêm chút khả năng thích nghi, sau này sẽ ít bị ăn đòn hơn.

Đừng khách sáo.

Thấy tình hình đã nằm trong tầm kiểm soát của Tử Thần, Kiều Thời liền quay trở lại "thế giới ngầm” của mình, cô đang định nhân cơ hội đi thăm Lý Văn và con búp bê rối.

Nhưng sau đó, phía trước Kiều Thời đột nhiên xuất hiện một cái bao tải trùm thẳng xuống người cô.

Kiều Thời lập tức cúi người né tránh. Cô chống hai tay lên thành ống cống, định xoay người đánh trả. Kết quả là "bép” một phát, hai tay cô dính chặt vào keo dán.

Lúc này, cô chợt nhớ tới một câu: Đi đêm lắm có ngày gặp ma!

Đương nhiên đây không phải cái bẫy do chính Kiều Thời giăng ra. Nhưng sao cô cứ cảm thấy cái thứ keo dính dính này quen quen? Hình như là cùng loại với mấy chai keo mà cô đã tiện tay mang theo.

Có người học theo bẫy của cô để đối phó với cô ư?

Kiều Thời nảy ra một suy nghĩ kỳ lạ.

Nhưng cô không dám chần chừ mà ngay lập tức nhấc chân tung một cú đá.

Người kia phát ra một tiếng r*n r* khàn khàn, rồi lảo đảo lui lại phía sau.

Có kỹ xảo nhưng không có thể lực à? Trong lòng Kiều Thời thầm đưa ra phán đoán.

Trong tình huống bình thường, mấy con quái nhỏ kia không có yếu đến mức như này.

Cùng lúc đó, người đối diện cũng ý thức được Kiều Thời không dễ đối phó, vậy nên người đó dứt khoát lựa chọn cách rút lui.

Sao Kiều Thời có thể để khứa nọ dễ dàng chạy trốn như vậy được?

Cô dùng chân móc một mảnh sứ vỡ, tiếp đó giơ chân đá một phát, mảnh sứ vỡ bắn trúng vào đầu gối người đó. Người đó ngã nhào xuống đất nhưng lập tức muốn bò dậy, muốn tiếp tục chạy trốn.

“Đứng lại! Nếu không hợp tác, viên đá tiếp theo sẽ đập thẳng vào sau đầu cô đó.” Kiều Thời lên tiếng cảnh cáo.

Rốt cuộc người đó cũng từ từ đứng lại.

"Cô là ai?” Kiều Thời và người đối diện không hẹn mà đồng thanh hỏi.

Kiều Thời liền đáp: "Cô đột nhiên đánh lén tôi, đây là vấn đề tôi nên hỏi mới đúng chứ nhỉ?”

Đối phương trầm ngâm một lúc, sau đó nói: "Là cô đã đổ chất độc gây chết người xuống đường ống cống trước.”

Lần này đến lượt Kiều Thời rơi vào sự im lặng đầy ngượng ngùng.

Ờ thì, cô đã lên kế hoạch dùng một địa điểm ít khi được sử dụng để làm nơi tiêu hủy chất độc gây chết người nhưng đúng là cô chưa xác nhận cụ thể, ở nơi đó có còn "cư dân” nào nữa hay không.

Tiếp đó, Kiều Thời đã nhận ra đối phương: Lâm Giai Âm. Người đã tạo ra những con rối, chủ nhân của trang viên Alice.

Cô ấy đã ẩn náu trong đường ống cống, nơi này vẫn luôn an toàn… cho đến khi Kiều Thời đến. Cho nên Lâm Giai Âm đã cố gắng học theo những tinh túy trong những cái bẫy của Kiều Thời, rồi sử dụng nó để đối phó lại với "tai họa” này.

Kiều Thời ho khan nói: “Hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi. Có thể cho tôi ít nước sạch được không?”

Cuối cùng, đôi tay của Kiều Thời cũng thoát khỏi sự trói buộc của cái bẫy keo, sau đó cô tự giới thiệu bản thân với Lâm Giai Âm.

"Chúng tôi sẽ cứu cô ra ngoài nhưng mong cô hãy nói cho chúng tôi biết tất cả những tin tức có liên quan mà cô biết, có được không? Điều này sẽ giúp ích rất nhiều cho chúng tôi.”

Những người bình thường lần đầu tiên bị cuốn vào trong giới vực, khi nghe nói có người của phía chính phủ tới, thông thường sẽ tương đối kích động, chỉ muốn bản thân được cứu trợ ngay lập tức, mau chóng thoát khỏi cái nơi quỷ quái gọi là giới vực này.

Nhưng rõ ràng Lâm Giai Âm không phải kiểu người đó.

“Cảm ơn nhưng các cô không cần cứu tôi.”

Cô ấy suy nghĩ một chút, nói tiếp: “Nghe cách cô nói thì có vẻ nơi này là một phiền phức không dễ đối phó. Vậy rút khỏi đây, sau đó phong tỏa nó cũng là một sự lựa chọn không tồi, đúng không? Quy tắc của nơi này sẽ không ảnh hưởng đến thế giới bên ngoài.”

Lâm Giai Âm muốn khuyên bọn Kiều Thời lập tức rời đi.

Phải thừa nhận rằng, nếu Mắt Kính với người điều khiển con rối không xảy ra chuyện thì đây sẽ là một trong những lựa chọn hợp lý.

Nhưng đề nghị này lại do Lâm Giai Âm đề ra, hình như có chỗ nào đó quai quái thì phải?

Kiều Thời kinh ngạc nhìn cô ấy, trong đầu cô hiện lên thông tin cá nhân của Lâm Giai Âm.

Cô ấy không thích giao tiếp hay kết giao với người khác.

Người có thể xưng là bạn bè thân thích, chẳng có ai. Lúc bố mẹ qua đời, có người họ hàng đã tranh giành tài sản với cô ấy. Sau chuyện đó, cô ấy không qua lại với bất kì người họ hàng nào nữa. Người cô ấy giao tiếp nhiều nhất là khách hàng mua sắm online và những người cùng nghề. Nhưng cũng chỉ thuần túy giao tiếp về công việc.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Lâm Giai Âm đã dành rất nhiều tình cảm cho những con búp bê hay những con rối. Nhưng cô ấy hẳn là rất rõ ràng, những con rối này đã trở thành những "dị thường” rồi, đúng không?

"Nhưng mà cô ở trong đường cống thoát nước này ư?” Kiều Thời không kìm được mà hỏi.

Cô ấy, là người "tạo ra thế giới” này, hiện tại cũng đang bị một bên bức bách. Cô ấy không cảm thấy điều đó rất đáng sợ hay sao?

Nhưng Lâm Giai Âm lại nói: “Lúc đầu, quả thực là tôi đã rất sợ hãi. Nhưng sau đó tôi phát hiện ra, đây đúng chính xác là xã hội không tưởng mà bản thân luôn mơ ước. Cô biết không, quan niệm của bọn chúng về "con người" đều xuất phát từ tôi.”

Cô ấy đã dùng tình yêu và trí tưởng tượng xây dựng nên trang viên tinh thần của mình.

Tất cả những phiền não mà bản thân gặp phải trong hiện thực, cô ấy đều sẽ nói hết với những con rối: Họ hàng hãm hại, khách hàng khó chiều, hay sự chèn ép của những người trong ngành.

Cô ấy tin tưởng, nếu những con rối có thể thiết lập trật tự thì chắc chắn sẽ tốt hơn so với trật tự đầy tham lam, dối trá và tiêu chuẩn kép của con người.

Cô ấy chỉ cần vô lo vô nghĩ mà nhận sự thuần dưỡng là được.

Thế là ngôi nhà dành cho búp bê và những con rối đã xuất hiện. Chỉ cần tuân thủ "Quy tắc của con người" thì con người có thể được nuôi dưỡng rất tốt ở đây.

Kiểm soát chặt chẽ sự tràn lan người lang thang thực chất chính là thể hiện tâm nguyện không muốn giao thiệp với quá nhiều người, hy vọng thế giới này không cần có quá nhiều người của Lâm Giai Âm.

Lâm Giai Âm cười tự giễu: “Đương nhiên, tôi cũng phát hiện, làm con người ở hiện thực trong thời gian dài khiến tôi không thể tiếp nhận cuộc sống vô khuẩn như thú cưng nữa. Cho nên, tôi đã chuyển xuống đường ống cống ngầm và trở thành người lang thang.”

Nhưng Lâm Giai Âm không có ý định rời đi, ngược lại cô ấy còn xây dựng một phòng làm việc nhỏ trong thế giới dưới cống ngầm.

Trong hiện thực cô ấy chính là một dạng Hikikomori*, mà ở đây cũng vậy. Chỗ này gần với xã hội không tưởng hơn, cũng làm cô ấy cảm thấy an tâm hơn.

*Là hiện tượng những người tự giam mình trong căn phòng đơn lẻ, từ chối tham gia vào đời sống xã hội và hoạt động gia đình trong khoảng thời gian dài hơn 6 tháng, chỉ liên hệ duy nhất với người thân trong gia đình, người bị bệnh nặng đối với gia đình hay người thân cũng không quan tâm.

Nếu không phải Kiều Thời dùng thuốc diệt người buộc cô ấy phải lộ diện thì có lẽ phải đợi đến khi giới vực này bị hủy diệt, hai người mới có cơ hội chạm mặt.

“Cô cảm thấy, sống trong một thế giới vốn dĩ đã là một cái cống thoát nước khổng lồ tệ hơn, hay sống trong cái cống thoát nước của xã hội không tưởng tệ hơn?” Lâm Giai Âm hỏi Kiều Thời một câu hỏi đầy triết lý.

Kiều Thời vốn định nghiêm túc mà tự vấn, nhưng nghĩ kỹ thì, hình như không cần thiết, bởi vì chẳng bao lâu nữa vấn đề này sẽ chẳng còn giá trị gì nữa.

Cô ngượng ngùng nói: “Ờm…Suýt chút nữa quên mất không nói, có lẽ xã hội không tưởng của cô sắp sụp đổ rồi.”

"Hả???”

Vẻ mặt Lâm Giai Âm trở nên đờ đẫn.

Bình Luận (0)
Comment