Lâm Giai Âm biết mình là Hikikomori chính hiệu.
Trước đây, khi còn sống trong thế giới thực, vì quá lâu không ra ngoài nên thường bị bối rối bởi những tòa nhà cao tầng mới xây, những con đường mới mở và cả đám đông xa lạ: Mình đang ở đâu đây?
Nhưng Lâm Giai Âm cũng biết, trong thế giới con rối, cô ấy không cần lo lắng về vấn đề này.
Con rối có kỹ năng thủ công rất tốt, chúng thực sự có thể trang trí thế giới này thành đủ loại hình dạng khác nhau. Nhưng con rối vẫn mãi là con rối và chúng chính là mỏ neo vĩnh hằng của cô ấy.
Thế nhưng giờ đây, Lâm Giai Âm lại suy ngẫm về câu hỏi nhân sinh của đời mình: Mình là ai? Mình đang ở đâu?
Qua khe hở của nắp cống, cô ấy nhìn thấy bên ngoài có vô số bộ xương đang lang thang. Có con đeo nơ bướm khổng lồ trước ngực, có con sơn xương mình thành những màu sắc rực rỡ…
Chúng khoác tay nhau, khen ngợi không ngớt: "Bạn đẹp thế!"
"Bạn cũng vậy!"
Lâm Giai Âm bỗng thấy trước mắt tối sầm: Cô ấy đang ở thế giới con rối rồi đột nhiên xuyên đến vương quốc của người chết hả?
Và chuyện chưa dừng lại ở đó.
Những con rối biến thành bộ xương vẫn nói những câu kỳ lạ như: "Đi thăm bệnh nhân nào! Khuyên họ cũng biến đổi như thế này đi, bệnh tình sẽ khá hơn đấy!"
Lâm Giai Âm không hiểu: Con rối thì làm gì có chuyện bị bệnh? Bệnh viện vốn chỉ là một tòa trưng bày vậy thì "bệnh nhân" từ đâu ra?
Lén đi theo chúng, cô ấy phát hiện bệnh viện đông nghẹt người.
Những con rối bị "bệnh" có triệu chứng giống con búp bê rối. Chỉ khác là, mức độ nặng nhẹ khác nhau. Nhẹ thì chóng mặt, uể oải, có cảm giác nghẹt thở. Nặng thì hôn mê bất tỉnh.
Tất nhiên, con búp bê rối chịu sự trừng phạt của quy tắc thế giới nhưng mấy con rối bị bệnh thì chịu sự trừng phạt từ chính nội tâm của mình.
Trên thực tế, cả hai loại thương tổn này đều có bản chất giống nhau. Quy tắc của thế giới này đã ăn sâu vào nhận thức của con rối, trở thành một tấm lưới vô hình giam cầm chúng.
Tấm lưới này vốn dĩ để bảo vệ mấy con rối nhưng khi nhận thức của chúng bị chấn động, tấm lưới này cũng có thể gây tổn thương.
Con búp bê rối được sắp xếp trên giường bệnh, lặng lẽ nằm đó.
Con rối không sợ bị thương, cùng lắm là đổi sang một cơ thể khác, rất tiện lợi. Nhưng khi con rối mắc bệnh trong lòng thì không có thuốc đặc trị, chỉ có thể tự chữa lành bằng tâm hồn của chính mình.
Con búp bê rối kinh ngạc, vừa tỉnh dậy đã thấy xung quanh toàn là bệnh nhân, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Sau khi nhận được tin nhắn của Tử Thần, con búp bê rối cố gắng không chống đối lại các quy tắc ở đây, nhờ đó dần dần hồi phục từ trạng thái tồi tệ nhất.
Nhưng bệnh tình của đám con rối trông còn nặng hơn cả nó là sao?
Phải biết rằng, ngay từ đầu đám rối đối xử với nó rất tốt, con búp bê rối thật sự rất thích bọn nó. Nó đã từng cố gắng thuyết phục chúng, muốn thay đổi các quy tắc như “người lang thang phải bị tiêu diệt” và “thú cưng của con người phải tuân theo quy tắc của con người”.
Chỉ cần xác định rằng giới vực này không có hại, bộ phận dọn dẹp cũng sẽ không ra tay tận diệt.
Tiếc rằng, dù nó có nói lời hoa mỹ ra sao cũng không thể thuyết phục được bất kỳ con rối nào. Chúng luôn hoàn hảo trong việc thực thi quy tắc của thế giới này.
Vậy rốt cuộc chúng đã làm gì mà bị "trời phạt"?
Chẳng lẽ chính sự hy sinh của nó đã khiến tụi rối cảm động? Chúng đã hiểu ra rằng, giữa con người và con rối có thể tồn tại một loại ràng buộc khác? Thế là con rối thức tỉnh, quyết định thay đổi quy tắc…
Ừm, trên TV toàn diễn như thế này mà.
Con búp bê rối nở một nụ cười tự đắc và ngây ngốc.
Trong khi đó, trên gương mặt Lâm Giai Âm lại là vẻ tuyệt vọng giống như cả thế giới đang sụp đổ.
Cô ấy buông tay, để nắp cống đóng lại hoàn toàn, ánh sáng bên ngoài bị chặn kín khiến thế giới dưới lòng đất lại chìm vào bóng tối. Cũng giống như nội tâm của Lâm Giai Âm lúc này.
“Không phải chứ, nếu tôi nhớ không nhầm thì các người mới đến đây hôm nay đúng không?”
Cô ấy không hiểu, cô ấy rối trí: Làm thế nào mà trong khoảng thời gian ngắn như vậy, bọn họ đã biến xã hội không tưởng của cô ấy thành ra thế này?
Thật vô lý!
Phải nói sao nhỉ, từ khi đến đây, cho đến trước khi chuyển vào thế giới cống ngầm, Lâm Giai Âm cũng từng cố gắng điều chỉnh quy tắc của nơi này. Nhưng cô ấy thất bại.
Ở đây, cô ấy không phải là đấng sáng thế mà chỉ là thú cưng của con rối (Tất nhiên, quyền lực vốn là do cô ấy tự nguyện từ bỏ. Cô ấy không thích quản lý, giao cho con rối làm tốt hơn nhiều).
Lúc trước, cô ấy sẽ không buồn bã vì thất bại này. Một thế giới không dễ dàng bị thay đổi, có thể vận hành ổn định mới phù hợp với hình mẫu không tưởng trong lòng cô ấy.
Kết quả, thực tế lại tát cho cô ấy hai cái đau điếng:
Ai nói nơi này không thể thay đổi? Ai nói nó luôn vận hành ổn định?
Cô ấy không làm được nhưng người khác thì có thể.
Không biết còn tưởng rằng chính nhóm Kiều Thời mới là đấng sáng thế của trang viên Alice đấy.
Kiều Thời hơi lo rằng Lâm Giai Âm bị sốc. Ở đây không có bệnh viện để chữa trị tâm lý nên cô an ủi: “Nghĩ theo hướng tích cực đi, bây giờ mắc bệnh nhẹ, sau này sẽ không mắc bệnh nặng. Cứ coi như rèn luyện hệ miễn dịch cho con cái cô.”
Lâm Giai Âm không lệch hướng suy nghĩ trước lời ngụy biện của Kiều Thời, cô ấy thẫn thờ nói: “Nhưng vấn đề là bọn chúng không thể bị bệnh!”
Cái gọi là rèn luyện vốn không nên tồn tại!
Đây mà gọi là “nghĩ theo hướng tích cực” sao?!
Lâm Giai Âm nhớ lại không lâu trước đây, cô ấy còn cố gắng khuyên nhóm của Kiều Thời chủ động rời đi, lấy lý do rằng “nơi này không dễ đối phó”. Nhưng bây giờ nhìn lại, ra là cô ấy tự đa tình. Cái gọi là “không dễ đối phó” e rằng chỉ là cách nói khiêm tốn của Kiều Thời, trong khi đó bản thân cô ấy lại chẳng có chút lợi thế nào để đàm phán.
Đây chính là giá trị thực sự của bộ phận đặc biệt sao?
Nhưng Kiều Thời lại nói: “Không, nơi này thực sự rất khó đối phó. Chúng tôi là nhóm thứ hai đến đây. Hai nhân viên dọn dẹp cấp cao của nhóm đầu tiên đều gặp vấn đề nghiêm trọng. Một người nằm trên giường bệnh, người kia bị quy tắc của con người tẩy não, dẫn đến rối loạn nhận thức nghiêm trọng.”
Nếu không phải do Kiều Thời có hệ thống nhắc nhở, đã tìm ra cách nhờ Tử Thần dùng quy tắc đối phó với quy tắc thì họ bây giờ cũng sẽ rất bị động.
Năng lực phá hoại của họ bị hạn chế, Lý Văn bị bắt, Kiều Thời phải trốn trong cống ngầm, Tử Thần chỉ có thể tức giận vì bất lực… Ai cũng thấy được, đây là một ván cờ bất lợi ngay từ đầu.
“Sao lại thành ra thế này… tôi chưa bao giờ muốn làm tổn thương ai cả…” Lâm Giai Âm lộ vẻ bàng hoàng.
Mắt Kính và người điều khiển rối chưa từng chạm mặt cô ấy. Vì vậy, Lâm Giai Âm hoàn toàn không biết rằng trong những ngày cô ấy ru rú ở nhà đã có rất nhiều chuyện xảy ra.
“Tôi có thể cảm nhận được, cô không muốn làm tổn thương người khác, cũng không muốn trang viên Alice bị phá hủy. Nhưng rất tiếc, trừ khi tìm ra cách khác để giải quyết vấn đề nhận thức méo mó, nếu không chúng tôi sẽ tiếp tục ảnh hưởng và thay đổi trật tự ở đây, cho đến khi giới vực này sụp đổ.”
Kiều Thời không tin nếu tất cả con rối đều đã không còn tin vào quy tắc của nơi này thì "Quy tắc của con người" vẫn có thể tiếp tục kiểm soát được Mắt Kính.
Cô tiếp tục: “Nghe lời cô kể, cô cũng từng là con người được con rối nuôi dưỡng, cũng từng tuân theo "Quy tắc của con người" một thời gian nhưng cô không bị ô nhiễm. Cô có thể cho tôi biết còn cách nào khác để thoát khỏi sự méo mó nhận thức không?”
Thế nhưng Lâm Giai Âm lại hoàn toàn mơ hồ: "Thật ra tôi không hiểu lắm về thứ mà cô gọi là méo mó nhận thức. "Quy tắc của con người" chẳng phải chỉ là một số quy định thôi sao? Khi tôi tuân theo, tôi có thể trở thành thú cưng của con rối. Khi tôi không tuân theo, tôi sẽ bị xác định là kẻ lang thang. Tuân thủ hay không là do tôi cả mà?"
Ví dụ một cách không chính xác lắm: "Quy tắc của con người" giống như một bộ luật, các hậu quả vi phạm đã được quy định rõ ràng. Nhưng có phạm luật hay không là do bản thân bạn quyết định.
Còn những gì Kiều Thời nói cứ như thể bộ não của một người bị cải tạo, biến thành một thực thể chỉ biết tuân theo các điều luật, mất đi cái tôi, chỉ biết làm theo.
“Điều này giống như…” Lâm Giai Âm mở miệng nhưng lại không nói tiếp.
“Con rối.” Kiều Thời tiếp lời. Chính xác hơn là con rối ở đây. Dù sao thì con rối ở nơi khác cũng không tự động hoạt động được.
Lâm Giai Âm không phủ nhận.
Cô ấy bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Những con rối tuân theo trật tự trong trang viên Alice nên Lâm Giai Âm không cảm thấy chúng “đánh mất bản thân”. Dù sao thì chúng có thể cử động, có thể suy nghĩ, có thể tuân theo trật tự, như vậy đã rất mạnh mẽ, rất có “cái tôi” rồi, đúng không!
Nhưng nếu con người bị biến thành một thực thể chỉ có thể tuân theo một số trật tự nhất định… thì đó chính là sự thoái hóa.
Ít nhất Lâm Giai Âm không thể tưởng tượng nổi tình huống mà ngay cả quyền suy nghĩ “mình muốn làm thú cưng hay người lang thang” cũng không có.
Điều đó thật sự quá đáng sợ!
“Đấy chính là sự ô nhiễm.” Kiều Thời nhún vai.
Cô giải thích cho Lâm Giai Âm, đồng thời cũng đang suy nghĩ: Tại sao tình trạng của Lâm Giai Âm và Mắt Kính lại khác nhau?
Là đặc quyền của "đấng sáng thế"? Hay còn lý do nào khác? Ví dụ như Mắt Kính đã bị thuần hóa trong thời gian dài hơn?
"Đúng rồi, tôi phải hỏi cái này. Cô đã làm người được nuôi trong bao lâu?" Kiều Thời bắt đầu truy hỏi chi tiết.
"Cũng chỉ hơn mười ngày thôi." Lâm Giai Âm thuận miệng trả lời.
"Ồ… khoan đã? Hơn mười ngày?"
"Ừ. Có vấn đề gì sao?"
Kiều Thời thấy có vấn đề lớn: Thời gian không khớp. Lâm Giai Âm đã ở trong này lâu như vậy, đáng lẽ thời gian mất tích của cô ấy phải dài hơn mới đúng.
Cô hỏi tiếp: "Sau khi trở thành người lang thang, có phải cô đã quay về thế giới thực vài ngày, tiếp tục điều hành cửa hàng rồi còn bán Tiểu Ái đi không?"
Chỉ có như vậy, tuyến thời gian mới khớp.
"Cô đang nói gì vậy? Bán Tiểu Ái? Không thể nào!" Lâm Giai Âm lập tức phủ nhận.
Cô ấy chưa từng quay lại thế giới thực. Như chính cô ấy đã nói, cô ấy thà ở lại nơi này còn hơn. Có lẽ khi thời gian lâu hơn, cô ấy sẽ cân nhắc quay lại thực tại xem sao nhưng không phải là bây giờ.
Cô ấy cũng không hề tiếp tục điều hành cửa hàng. Khi những con rối đã "sống" thì sao cô ấy dám bán cho người khác được?
Cô ấy càng không thể bán Tiểu Ái, vì dù cho những con rối chưa sống lại thì "Tiểu Ái" cũng là vật phẩm không bán.
Lâm Giai Âm không giỏi đặt tên nên hầu hết con rối của cô ấy đều không có tên. Cũng chính vì vậy, chúng chưa từng hỏi tên của Tử Thần và cũng chưa từng tự giới thiệu tên mình với Ngài.
Chỉ có ba con rối có tên: Tiểu Ái, Lệ Lệ, và Ty Ty.
Được rồi, thực ra là cô ấy tách ba chữ Alice ra để đặt tên. Đừng nói Lâm Giai Âm lười đặt tên, bởi ba con rối này chính là những đứa con cô ấy dồn hết tâm huyết tạo ra. Dùng chúng để đại diện cho [Trang viên Alice] là không thể hợp lý hơn.
Lâm Giai Âm cũng không thiếu tiền, mắc gì phải bán đi bất kỳ con rối nào trong ba con này?
Kiều Thời trầm tư.
Trong cống rãnh tối tăm và chật hẹp, bỗng từng cơn gió lạnh lẽo lùa vào làm sống lưng cô ớn lạnh.
Kiều Thời cứ tưởng rằng mình đã nắm bắt được điểm mấu chốt của giới vực này, nhưng lời của Lâm Giai Âm lại kéo thêm một loạt bí ẩn khác tới.
Lần giao dịch thứ hai về “mua bán Tiểu Ái” là do Kiều Thời đề xuất, được bộ phận dọn dẹp thực hiện. Với bộ phận dọn dẹp, tiếp quản một tài khoản giao dịch trên mạng của thế giới thực không phải là chuyện khó.
Nhưng lần “giao dịch” đầu tiên thì sao?
Trước đó, họ đều cho rằng chính Lâm Giai Âm đã làm chuyện này. Còn nghĩ rằng có khi chính hành vi mua bán ấy đã k*ch th*ch giới vực hình thành, khiến Tiểu Ái bước vào thực tại, đồng thời kéo theo Lâm Giai Âm vào trong giới vực.
Thế nhưng Lâm Giai Âm lại nói là chưa từng có chuyện đó.
Cô ấy đang nói dối sao?
Không. Cô ấy không có lý do gì để làm vậy.
Kiều Thời cũng không thấy dấu hiệu nào của sự dối trá. Lâm Giai Âm vốn là kiểu người thẳng thắn, hoàn toàn không giỏi nói dối. Hơn nữa những lời cô ấy nói, dù xét theo logic hay dòng thời gian thì cũng khớp với nhau.
Thấy Kiều Thời bỗng im bặt, Lâm Giai Âm chợt thấy bất an, vội truy hỏi: "Cô nói những điều đó, rốt cuộc là có ý gì?"
"Ý tôi là… sau khi cô bước vào thế giới con rối này, đã có “người” thay cô vận hành trang viên Alice… Đừng nhìn tôi, tôi cũng không biết thứ đang điều hành cửa hàng đó là cái gì nữa. Kẻ đó đã bán Tiểu Ái đi. Nó bước vào thế giới thực và nhờ vậy mà chúng tôi mới chú ý đến nơi này."
Lâm Giai Âm từng nói rằng mọi quy tắc của thế giới con rối này đều liên quan đến cô ấy, cảm xúc và suy nghĩ của cô ấy đã tạo ra nơi này.
Nhưng giới vực có phải là bất biến không? Tất nhiên là không. Hơn nữa, trong rất nhiều trường hợp, nó sẽ có xu hướng lao nhanh về phía mất kiểm soát.
Nhìn vẻ mặt đầy kinh ngạc của Lâm Giai Âm, Kiều Thời khẽ nói: "Cô Lâm này, có lẽ cô cũng không hiểu rõ thế giới mà chính mình tạo ra đâu."