Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 127

Hiện thực.

“Hiện tại Tiểu Ái đã có động tĩnh gì chưa?” Trương Vi hỏi.

“Cho cô này.” Hứa Dịch đưa ống nhòm qua cho Trương Vi.

Nhưng hành động này lại khiến Trương Vi sợ đến mức phải lùi lại hai bước: "Anh muốn làm gì? Nếu anh muốn vào giới vực với bọn Kiều Thời thì cũng không cần cố ý đánh ngất tôi đâu. Dù sao tôi cũng không cản được anh. Anh muốn làm gì thì cứ làm.”

Tiếp xúc với Hứa Dịch lâu như vậy, thằng cha này là người như thế nào, Trương Vi còn không biết hay sao?

Nói anh là kẻ sát nhân điên loạn thì có hơi quá đáng. Nhưng bản chất của anh cũng chẳng phải người nhiệt tình gì cho cam. Nói anh "lạnh lùng” cũng chẳng có gì sai.

Vô duyên vô cớ tỏ ra ân cần, không phải kẻ gian thì cũng là ăn trộm. Trương Vi thấy anh cười tủm tỉm là lại sợ hãi, chỉ lo anh bất ngờ ra tay với mình.

Trong đội, người có thể khiến Hứa Dịch thực sự "chăm sóc chu đáo” chỉ có Kiều Thời. Nhưng sự nhiệt tình mà Hứa Dịch dành cho Kiều Thời cũng tuyệt đối không đơn thuần.

Các đồng đội đều từng nhắc nhở Kiều Thời hãy cẩn thận. Đương nhiên, sau đó mọi người phát hiện Kiều Thời có thể bắt chẹt thằng cha này, cha nội đó cũng không dám giở trò với cô nữa, vậy nên mọi người mới không can thiệp thêm.

Hứa Dịch đưa ống nhòm về phía trước: “Tôi muốn tạo quan hệ tốt với cô, cũng muốn tạo quan hệ tốt với mọi người.”

Trương Vi nửa tin nửa ngờ đón lấy chiếc ống nhòm nhưng không có gì xảy ra.

Gã này thực sự nghiêm túc hả?

"Sao đột nhiên anh lại giác ngộ thế?”

Hứa Dịch đáp: "Bởi vì tôi phát hiện, đội trưởng Lý không muốn tôi lập nhóm với Kiều Thời.”

Trương Vi thuận miệng nói: “Anh chỉ cần nói với anh ấy, anh sẵn sàng tuân theo mệnh lệnh của chỉ huy khi vào trong giới vực, sẽ không tự ý ra tay làm xáo trộn những thông tin quan trọng, chắc chắn anh ấy sẽ dẫn anh theo… ê khoan!” Trương Vi quay đầu nhìn Hứa Dịch.

Cô ấy bỗng nhận ra vấn đề.

Không phải Hứa Dịch nói "đội trưởng Lý không cho anh tham gia vào xử lý giới vực này", mà là "đội trưởng Lý không cho anh lập đội với Kiều Thời".

Cách diễn đạt có vẻ cùng chỉ một việc nhưng trọng tâm vấn đề hoàn toàn khác nhau.

"Cách biểu đạt vừa rồi của anh chỉ là dùng từ không được chính xác thôi, phải không?” Trương Vi hỏi.

Hứa Dịch bình tĩnh nhìn cô ấy.

Lý Văn quá nhạy bén, bản thân Hứa Dịch còn chưa suy xét xong mọi chuyện, anh ta đã phát hiện ra manh mối.

Sau khi [Kẻ trộm thời gian] bị xử lý, anh chưa nói gì nên Lý Văn cũng chưa nói gì. Nhưng sau đó, mỗi khi anh ở cùng với Kiều Thời, Lý Văn đều sẽ làm như "vô tình” mà ngăn tách họ.

Bình thường Hứa Dịch không quan tâm nhiều người khác nghĩ gì về mình. Nhưng anh không ngốc, tất nhiên anh cũng nhận ra dấu hiệu đó.

Lý Văn đang ngầm bày tỏ lập trường của bản thân: Chấp nhận anh là đồng đội thì không thành vấn đề nhưng đừng có mà nghĩ đến mấy chuyện khác…

Hiện tại, Hứa Dịch cảm thấy vấn đề khá khó xử. Cẩn thận suy nghĩ lại thì những người xung quanh Kiều Thời chẳng có ai thích anh! Mà thái độ của Lý Văn thực sự rất tiêu biểu cho việc đó.

Liệu anh có thể tiếp tục thờ ơ như trước được không?

Hứa Dịch nhớ Kiều Thời từng nói: Có một số người thực ra không phải kẻ địch của anh.

Quyết định vậy đi! Anh muốn bắt đầu thực thi kế hoạch tác chiến "biến thù thành bạn"!

Trương Vi im lặng nuốt xuống những lời đã ra đến miệng, cô ấy dứt khoát ném trả lại ống nhòm, sau đó tự mình lấy ra một cái mới từ hộp thiết bị: "Ừm, không phải tôi có ý kiến gì đâu ha, tôi chỉ cảm thấy việc của mình thì mình nên tự làm thôi.”

Hứa Dịch trầm tư suy nghĩ: Việc của mình thì mình phải tự làm, ý là bảo Trương Vi tự lấy ống nhòm, hay là còn ý gì khác?

Có điều, Hứa Dịch còn chưa kịp nghĩ sâu xa, Trương Vi đã cắt ngang dòng suy nghĩ của anh: “Có biến động!”

Nhiệm vụ của nhóm Hứa Dịch và Trương Vi là điều tra và làm rõ tất cả các đặc tính dị thường của Tiểu Ái.

Nhưng từ sau khi bị bộ phận dọn dẹp bắt giữ, Tiểu Ái không mấy hợp tác.

Hứa Dịch đã sử dụng vũ lực để uy h**p nhưng cũng vô dụng.

Vì vậy, Trương Vi và Hứa Dịch quyết định diễn một vở kịch, trong quá trình thẩm vấn sẽ để lộ tin tức nhóm của Kiều Thời đã đi vào trang viên Alice. Họ sẽ nói với đồng bạn của Tiểu Ái rằng cô ta đã phản bội. Nhưng Tiểu Ái vẫn thờ ơ.

Có điều hai người cũng không vội. Trên đường áp giải Tiểu Ái, bọn họ giả bộ giám thị không nghiêm, để cô ta có cơ hội chạy trốn.

Kỳ thực, hai người vẫn luôn bám đuôi theo dõi cô ta sít sao.

Biết tình hình không ổn, Tiểu Ái chắc chắn sẽ sử dụng "năng lực" tốt nhất của mình, bất kể là liên hệ với trang viên Alice hay thể hiện giới hạn năng lực khống chế những con rối khác đều được… Tóm lại, đây là cơ hội để họ tìm hiểu chi tiết về cô ta.

Nhưng Tiểu Ái vẫn cứ ngồi yên lặng trên xe áp giải dị thường của bộ phận dọn dẹp, chẳng làm gì cả, chuyện này có vẻ nằm ngoài dự đoán của Trương Vi và Hứa Dịch.

Năng lực của Trương Vi vốn dĩ rất giỏi trong việc cảm nhận, thực lực của Hứa Dịch cũng không có gì phải bàn cãi, hai người liên hợp lại, vẫn không cảm nhận được bất cứ yếu tố dị thường nào rò rỉ ra ngoài.

Thông qua ống nhòm, Trương Vi có thể nhìn thấy Tiểu Ái đang thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, cứ như thể cô ta lại biến thành một con búp bê rối bất động.

Thật là kỳ quái.

Dù nghi ngờ đây là một cái bẫy thì cũng phải thử một lần chứ? Dù sao cũng chẳng mất gì. Nếu thực sự là sơ suất của bộ phận dọn dẹp thì đúng là cô ta lời to luôn đấy!

Trương Vi cảm thấy có phần lo lắng cho cô ta.

Vừa rồi, Trương Vi bỗng nhiên nói "có biến động” nhưng không phải là Tiểu Ái không kìm được mà ra tay, là trong bộ phận dọn dẹp đã xảy ra chuyện.

Bộ phận dọn dẹp bỗng xuất hiện thêm "một người".

“Người đó” đi lại trong bộ phận dọn dẹp hết sức tự nhiên, như thể "anh ta” vốn dĩ chính là một nhân viên ở đây, cho nên các nhân viên đang làm việc khác cũng không cảm thấy nghi ngờ. Kỳ thực bộ phận dọn dẹp kết nối với rất nhiều phòng ban, nên có thể đây chỉ là một gương mặt mới của bộ phận khác, chuyện này thực ra cũng bình thường. Nếu thực sự có vấn đề thì “anh ta” đã không thể vào được.

Mãi đến khi “anh ta” đi vào trong thang máy, có người hỏi: "Đi tầng mấy?”

“Người đó” trả lời: “Hả? Tôi không biết? Tôi muốn về nhà.”

Câu trả lời ngây thơ như vậy không nên xuất hiện ở đây.

Lúc này, mọi người mới phát hiện không có ai quen biết "người đó”.

Sau đó, cuối cùng thông qua camera giám sát, họ đã khôi phục được danh tính của “người này”: "Anh ta” chính là một trong những ma nơ canh giả mà quý cô Tiểu Ái đã mang đến để tấn công khách hàng của mình - Kiều Thời (tất cả các tài liệu liên quan đều đã bị bộ phận dọn dẹp thu hồi, sau khi kiểm tra tính xác thực thì được đưa vào phòng chỉnh đốn trang bị).

Màn hình giám sát:

"Người đó” đang nằm trong phòng chỉnh đốn trang bị, lẫn với những cơ thể giả bằng nhựa khác trên mặt đất. “Anh ta” bỗng nhiên ngồi bật dậy, bối rối nhìn xung quanh. Có vẻ như “anh ta” không biết tại sao bản thân lại ở trong phòng chỉnh đốn trang bị. Sau đó, “anh ta” mở cửa phòng chỉnh đốn trang bị và bước ra ngoài.

Bởi vì vốn dĩ “anh ta” đã ở "bên trong” bộ phận dọn dẹp, nên quy định "người ngoài không được vào" không có hiệu lực với “anh ta”.

Chuyện này khiến tất cả mọi người đều hoảng sợ, vì đây chính là một lỗ hổng an ninh mà trước nay chưa từng có!

Cũng may "người sống lại” này có vẻ cũng giống quý cô Tiểu Ái lần đầu tiên xuất hiện ở thế giới con người, khá ngây ngô, chưa biểu hiện ra ngay hành vi tấn công. Đương nhiên nếu nó thể hiện hành vi tấn công ngay thì có khi mọi người đã phát hiện ra sự bất thường của nó sớm hơn.

Thoạt nhìn nó thực sự khá giống một người đang sống sờ sờ, không giống những con ma nơ canh trước đó, có "cảm giác nhựa” rõ ràng và không hài hòa.

Sự sống dậy của con ma nơ canh này như chỉ mới là khởi đầu.

Chẳng bao lâu sau, trường hợp thứ ba, trường hợp thứ tư… Những "người" không có thông tin danh tính đã lần lượt bước ra từ phòng chỉnh đốn trang bị.

Nhân viên phân tích của bộ phận dọn dẹp cho rằng: “Con búp bê rối Tiểu Ái đã truyền yếu tố kích hoạt vào những ma nơ canh này, nhưng yếu tố kích hoạt cần thời gian để phát huy hiệu lực. Nếu không có đủ thời gian, cho dù những con ma nơ canh này có thể "thức tỉnh" trong thời gian ngắn thì chúng vẫn chỉ là những con ma nơ canh với tứ chi cứng ngắc, chỉ biết tuân theo mệnh lệnh. Mà hiện tại, thời gian đã đủ.”

Những người khác đều phàn nàn: Những con ma nơ canh đó đã được đưa về đây lâu như vậy rồi, lúc trước không phát hiện có điều gì bất thường, bây giờ mới nói với bọn họ trên người chúng có “yếu tố kích hoạt”, chẳng phải là hơi muộn rồi ư!

Nhân viên phân tích kia cũng không thèm khách khí mà đáp trả ngay: “Đặc tính của các dị thường không giống nhau, đây là chuyện hết sức bình thường! Có một số thứ chưa có tiền lệ, chúng tôi có thể làm gì được! Chúng tôi cũng đang phải bắt đầu từ con số 0 đấy!”

Nhân viên phân tích đó đã nêu ra một quan điểm rất thú vị: Về "yếu tố kích hoạt" này, nếu nói một cách đơn giản và dễ hiểu hơn thì đó chính là linh hồn.

Đây cũng chính là nguyên nhân quan trọng, giải thích tại sao trước đó họ đã tiến hành nghiên cứu nhiều lần trên cơ thể ma nơ canh nhưng vẫn không phát hiện vấn đề.

Bọn họ đã hiểu sai vấn đề: Tiểu Ái không hề can thiệp vào cơ thể của những con ma nơ canh, cô ta chỉ đánh thức linh hồn của chúng.

"Linh hồn… con búp bê rối, rồi cả thứ kia nữa?” Có người thốt lên kinh ngạc.

Nhưng đó không phải vấn đề mấu chốt.

Vấn đề mấu chốt là nên xử lý những "người” kia như thế nào đây?

Bọn chúng không có khuynh hướng tấn công, thoạt nhìn cũng không khác người bình thường là mấy. Chúng có tính cách khác nhau nhưng lại có cảm giác rất ngây ngô và vô hại.

"Tôi hỏi một chút được không… Khi nào tôi có thể về nhà vậy?”

“Ừm, đây là một thí nghiệm bình thường phải không? Rốt cuộc đây là nơi nào? Các người như vậy, tôi cảm thấy hơi sợ đấy.”

“...”

So với chúng, bộ phận dọn dẹp đang giam giữ chúng cứ như thể một thế lực xấu xa đang thực hiện thí nghiệm phi pháp nào đó.

Việc nhốt chúng lại đã khiến chúng cảm thấy hoảng sợ. Bộ dạng đó trông thật thảm thương. Nhưng cũng đâu thể đưa chúng vào xã hội bình thường được, đúng không?

Tình hình trong bộ phận dọn dẹp rối như tơ vò, nên đã cầu cứu sự hỗ trợ của Trương Vi và Hứa Dịch.

Nhưng đã bị Trương Vi dứt khoát từ chối: "Chúng tôi trở về có ích gì? Hứa Dịch thì không biết dỗ trẻ con, chỉ biết thực hiện mấy cuộc hành quyết nhân đạo. À, có lẽ cũng không nhân đạo đến mức ấy. Với lại tôi cũng không biết xử lý đâu. Mấy người tự nghĩ cách đi.”

Tất nhiên, Trương Vi từ chối nhanh như vậy chủ yếu là bởi Tiểu Ái mà họ vẫn luôn chăm chú theo dõi cũng đã có động tĩnh.

Thông qua ống nhòm, Trương Vi thấy rõ ràng Tiểu Ái đang ngồi bên cửa sổ nở một nụ cười.

Con nhỏ này biết khi nào lũ ma nơ canh "sống dậy”!

Có vẻ như Trương Vi đã biết vì sao Tiểu Ái không cắn câu: Vốn dĩ Tiểu Ái đã tính toán sẵn, cô ta sẽ lợi dụng sự "sống dậy" của lũ ma nơ canh để trốn thoát!

So với “sơ hở” do người khác tạo ra thì cơ hội mà nó tự tạo cho mình còn bảo đảm hơn nhiều.

Trên thực tế, nếu không phải Trương Vi và Hứa Dịch muốn thử nghiệm nên mới đưa cô ta ra ngoài, thì vốn dĩ việc ở lại trong bộ phận dọn dẹp và lợi dụng cơ hội để trốn thoát sẽ dễ dàng hơn đối với Tiểu Ái.

Việc Tiểu Ái đột nhiên bị đưa ra khỏi bộ phận dọn dẹp khiến cô ta hoài nghi, liệu có phải kế hoạch trốn chạy của mình đã bị phát hiện rồi không.

Cũng may, vòng đi vòng lại, cuối cùng kế hoạch trốn chạy của Tiểu Ái đã được thực hiện.

Sau khi nhảy xuống xe, Tiểu Ái lại đi vòng thêm một vòng rất lớn. Nếu không phải Hứa Dịch và Trương Vi đã lên kế hoạch theo dõi cô ta thì có lẽ họ thực sự bị cắt đuôi rồi.

Không phát hiện có cái đuôi bám theo sau nên Tiểu Ái đã đi thẳng vào trung tâm thành phố.

Cô ta đi lên tháp chuông đồng hồ, một trong những địa điểm tham quan của thành phố, từ chỗ này có thể nhìn thấy khắp bốn phía, rất thích hợp để làm "điểm phát tín hiệu".

Đây chính là một khu thương mại quan trọng, xung quanh nơi này có rất nhiều trung tâm thương mại, rất nhiều cửa hàng quần áo, thậm chí là có cả các cửa hàng thủ công mỹ nghệ. Đủ các loại con rối, búp bê, muôn hình vạn trạng, không thiếu thứ gì.

Lúc này, hẳn là sẽ có người phát hiện ra, những con rối kia hơi động đậy, có thể là khẽ chớp mắt, có thể là khẽ cử động tay chân một chút.

Nhưng tốc độ thay đổi này nhanh đến mức cho dù có trông thấy, bọn họ cũng sẽ nghĩ rằng mình bị hoa mắt.

Trong trung tâm thương mại đông đúc, không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng cả Hứa Dịch và Trương Vi đều biết đó không phải ảo giác. Đó là quá trình những con rối được kích hoạt.

"Nó đang tìm cách kích hoạt những con rối ở xung quanh đây! Mau kiểm tra xem giới hạn của nó là bao nhiêu!”

"Khoảng cách theo đường thẳng là 500 mét!” Trương Vi cầm dụng cụ thí nghiệm chạy tới, cô ấy lau mồ hôi, không rõ là vì mệt hay là vì sợ hãi: “Giới hạn tối đa mà nó có thể kích hoạt… hiện tại vẫn chưa thấy.”

Chỉ cần ở trong phạm vi thì đều có cơ hội được kích hoạt.

Năng lực này ảo thật sự.

Điều may mắn duy nhất là việc kích hoạt cần có thời gian. Đó là cả một quá trình. Miễn là làm gián đoạn được quá trình này thì vấn đề hẳn có thể giải quyết được.

Trương Vi hỏi: “Bây giờ thu lưới à?”

Bọn họ chắc chắn sẽ không để Tiểu Ái hoàn thành việc kích hoạt.

Hứa Dịch suy nghĩ một chút rồi nói: "Không, đợi tôi kiểm tra thêm giới hạn tối đa của năng lực của nó đã.”

Trương Vi sửng sốt: “Vậy có cần tôi mang thêm con rối đến đây không?”

"Không cần phức tạp như thế.”

Cách của Hứa Dịch là dùng năng lực của anh mô phỏng sự tồn tại của những con rối, sau đó để những bản sao con rối này đón lấy tín hiệu kích hoạt mà Tiểu Ái phát ra.

Số lượng con rối mà mi có thể kích hoạt không có giới hạn tối đa phải không? Trùng hợp thật, tôi cũng muốn xem thử giới hạn năng lực của mình ra sao.

Trương Vi không biết phải nói gì.

Chà, đúng là phong cách của Hứa Dịch.

Từng phút, từng giây trôi qua, những gợn sóng vô hình đang rung động và lan tỏa trên không trung thành phố.

Trương Vi buồn chán đến mức chỉ muốn lướt xem điện thoại.

Cô ấy quyết định đưa ra một số lời tư vấn cho bộ phận dọn dẹp hiện vẫn đang trong tình trạng hỗn loạn: Rõ ràng những “người" đó chỉ mới sống dậy, vậy dựa vào đâu chúng lại cho rằng việc bị nhốt bên trong là bất thường?

"Mọi người chỉ cần truyền cho chúng khái niệm rằng, việc chúng ở lại văn phòng của bộ phận dọn dẹp và tiếp nhận thí nghiệm là hiện tượng hết sức bình thường. Hỏi chúng xem có khái niệm nếu bị bệnh thì cần nhập viện không, có khái niệm nếu không vượt qua các bài kiểm tra thì sẽ bị giáo viên giữ lại lớp hay không…”

"Muốn về nhà ư? Cũng được thôi, hoàn thành "têu cầu" trước đi. Cần phải để bọn chúng hình thành nhận thức: Có phải bộ phận đang hại chúng không? Không, tất cả đều là vì muốn tốt cho chúng mà thôi!”

Mọi người trong bộ phận dọn dẹp: …

Sao cảm giác cách chơi không đẹp này của Trương Vi cứ giống Kiều Kiều thế nào ấy nhỉ?

Trương Vi nhếch môi cười: Ha ha, bộ mấy người cho rằng cô ấy ghi chép nhiều như vậy đều là vô ích sao? Chẳng lẽ không học được chiêu nào hay sao?

Trong khi đó, ở trên tháp đồng hồ, tâm trạng của Tiểu Ái gần như sắp sụp đổ: Chuyện gì đây? Sao càng lúc càng nhiều con rối thế này? Không lẽ đúng lúc có con rối tồn kho được chuyển đến đây hay sao?

Cô ta cảm thấy hôm nay bản thân mình khá xui xẻo, kế hoạch chạy trốn suýt nữa thì thất bại, số lượng con rối cần đánh thức đột ngột tăng lên không ngừng.

Có thêm càng nhiều đồng bạn vốn là chuyện tốt. Nhưng số lượng nhiều như vậy thì thật không thể hiểu nổi. Tiểu Ái phát hiện mình sắp không chịu nổi nữa rồi.

Không hiểu vì sao, cô ta còn có cảm giác những con rối này còn giống con rối hơn cả con rối thật… Ôi xin lỗi, cô ta không nên mô tả như vậy… nhưng đó đúng là sự thật.

Cô ta đã rất cố gắng tìm kiếm sự cộng hưởng với linh hồn "bọn chúng” nhưng hoàn toàn không có kết quả.

Rốt cuộc đây là loại con rối gì vậy?

Sắc mặt Tiểu Ái dần trở nên tái nhợt.

"Tín hiệu trung bình đang yếu dần, giới hạn tối đa năng lực của nó đã xuất hiện”.

Hơn nữa do tín hiệu đã bị Hứa Dịch chặn lại nên quá trình kích hoạt của những con rối thật kia cũng bị gián đoạn.

Sau vô số tín hiệu phát ra mà như đá chìm đáy biển, vẫn không thể nào đánh thức được hết các con rối, cuối cùng Tiểu Ái cũng nhận ra tình hình có gì đó không ổn.

Cô ta xoay người muốn lẩn vào đám đông nhưng mặt trước mặt sau của con đường đều đã bị Hứa Dịch và Trương Vi chặn đón.

Tình thế hẳn phải là vô cùng tệ hại nhưng Tiểu Ái vẫn không hoảng sợ, ngược lại cô ta còn có cảm giác nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

"Sứ mệnh của tôi đã kết thúc. Nhưng việc tái thiết lại trật tự của thế giới này vẫn còn tiếp tục.”

Tiểu Ái nhảy từ trên tháp chuông đồng hồ xuống, cảnh tượng đó khiến những người xung quanh sợ tới mức hét lên thất thanh. Nhưng kết quả, lại thấy thứ rơi xuống đất vỡ tan tành thành từng mảnh là một con búp bê rối bằng nhựa.

Hứa Dịch lại gần kiểm tra một chút, chỉ thấy trên con ngươi giống như làm bằng thủy tinh của nó hiện lên hai dòng chữ:

[Giao dịch thất bại].

[Kế hoạch đang được điều chỉnh và khởi động lại].

Cái quái gì vậy?

Hứa Dịch cau mày.

Trương Vi đang định lại gần xem thì đúng lúc này, điện thoại của cô ấy rung lên.

Việc giám sát các tài khoản online của [Trang viên Alice] vẫn do cô ấy phụ trách từ trước đến giờ. Nhưng tài khoản đáng lẽ ra phải im lặng này lại đang trò chuyện với khách hàng hết sức sôi nổi.

"Bạn yêu ơi, mắt nhìn của bạn tốt thật đấy, hai con búp bê rối Tiểu Ái và Lệ Lệ là tác phẩm tâm đắc nhất của chủ cửa hàng chúng tôi đó, bạn có muốn mua thêm một Ty Ty nữa không?”

“Giảm giá ư? Được thôi, được thôi, vì bạn có lòng nên tôi sẽ giảm giá 20% cho bạn…”

Cửa hàng này vốn dĩ đã rất nổi tiếng nên chuyện khách hàng tìm đến đây là điều hết sức bình thường. Nhưng nếu "chủ cửa hàng” có phản ứng thì chỉ có thể nói là: Gặp ma rồi!

Hứa Dịch nghĩ đến thứ anh vừa nhìn thấy trong con ngươi của Tiểu Ái, anh mơ hồ nhận ra một số vấn đề. Trước đây bọn họ vẫn luôn cho rằng vụ mua bán có liên quan đến Tiểu Ái chỉ là một sự cố ngoài ý muốn (chủ cửa hàng không biết con búp bê rối mà mình giao dịch sẽ biến thành dị thường), Tiểu Ái đã vô tình vào nhầm hiện thực.

Nhưng nếu đây không phải sự cố ngoài ý muốn mà là một loại hành vi cố ý xâm lược thì sao?

Trong bộ phận dọn dẹp sớm đã có giả thuyết cho rằng: Có khả năng [Trang viên Alice] không thể dùng cách thức thông thường để tiến hành can thiệp đối với hiện thực. "Giao dịch” chính là cách để con búp bê rối Tiểu Ái tiến vào hiện thực.

Ý tưởng mới của Hứa Dịch vẫn phù hợp với giả thuyết đó. Nhưng nếu chuyển từ vô tình "vào nhầm” thành "xâm lược” có kế hoạch, vậy bản chất của hai vấn đề sẽ không giống nhau nữa!

"Ngắt kết nối mạng của họ, ngăn không cho họ liên lạc!” Hứa Dịch lập tức nói: “Đừng để giao dịch tiếp tục được tiến hành!”

Nhưng mặc dù phía bên bộ phận dọn dẹp đã cắt mạng theo cách thủ công, trang giao diện của giao dịch đó vẫn tự động chuyển trang mà không thể kiểm soát, cho đến khi khách hàng hoàn tất thanh toán.

Bình Luận (0)
Comment