Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 128

Ngôi nhà con rối.

Kiều Thời dẫn Lâm Giai Âm di chuyển trong những lối đi quanh co dưới hệ thống cống ngầm.

Kiều Thời suy nghĩ rất đơn giản: Giới vực này có những quy tắc và xu hướng biến đổi mà ngay cả cô và Lâm Giai Âm cũng không hiểu rõ. Vậy cách tốt nhất chính là trước khi những biến số này kịp phản ứng, họ phải nhanh chóng đạt được mục đích!

Lâm Giai Âm bám sát theo Kiều Thời, không còn nói những lời ngây thơ như "không cần đưa tôi đi" hay "các cô cứ rời đi là sẽ không bị thương nữa".

Lâm Giai Âm có thể nhanh chóng chấp nhận thế giới con rối "sống lại" là vì mọi thứ ở đây đều quen thuộc với cô ấy, là điều cô ấy mong muốn. Nhưng những gì Kiều Thời vừa nói chỉ khiến cô ấy cảm thấy như đang bước vào một câu chuyện kinh dị, thật sự quá rùng rợn!

Có "đấng sáng thế" Lâm Giai Âm dẫn đường, hiệu suất đi đường tắt của Kiều Thời được nâng cao đáng kể.

Ban đầu, cô định tìm Tử Thần trước để cảnh báo. Nhưng khi họ tìm thì thấy Tử Thần đang trò chuyện với hai con rối.

Lâm Giai Âm lập tức kéo Kiều Thời xuống, nhỏ giọng nói: "Suỵt, bọn nó là con rối của văn phòng cộng đồng."

"Văn phòng cộng đồng?" Kiều Thời ngay lập tức nhớ đến tấm áp phích về người lang thang mà cô đã thấy trên cột điện khi mới bước vào thế giới này. Tấm áp phích ấy chính là do văn phòng cộng đồng ban hành.

"Đúng vậy. Tôi đã nói với cô rằng Tiểu Ái, Lệ Lệ và Ty Ty là ba con rối quan trọng nhất mà tôi tạo ra đúng không? Chính bọn chúng là người phụ trách chủ chốt của văn phòng cộng đồng. Đừng hiểu lầm, điều này không có nghĩa là chúng nắm giữ đặc quyền. Văn phòng này chỉ tồn tại để duy trì sự vận hành bình thường của thế giới con rối mà thôi."

Đây là một xã hội không tưởng nên không có phân tầng quyền lực.

Nhưng đây cũng là một thế giới mới ra đời, ắt hẳn sẽ có những lỗi cần sửa, văn phòng cộng đồng tồn tại để làm điều đó.

Kiều Thời trầm ngâm suy nghĩ.

"Chả trách… tôi cảm thấy những con rối bình thường ở đây không hề biết đến sự tồn tại của cô. Trong mắt chúng, thế giới con rối này vốn đã luôn tồn tại, nó có "lịch sử" riêng, cách chúng nhìn nhận con người sẽ trích dẫn từ "học giả cho rằng". Chỉ có con rối chuyên sửa lỗi Tiểu Ái mới biết cô là đấng sáng thế của mình."

Lâm Giai Âm nhún vai: "Đại khái là thế… đôi khi tôi thấy khá thú vị. Có khi chỉ một câu tôi buột miệng nói ra lại trở thành câu hỏi trọng tâm trong kỳ thi của đám học sinh ở đây."

“Đợi đã, nếu đã có ba con rối có thể sửa lỗi biết được thân phận đấng sáng thế của cô và cũng biết cô đã chán làm thú cưng, vậy chúng không thể hợp tác với cô để chỉnh sửa quy tắc sao?”

Không đến mức bức hại Lâm Giai Âm thành người lang thang chứ?

Lâm Giai Âm nghiêm túc nói: "Tôi đã nói rồi, chúng không phải là kẻ có đặc quyền, chúng là người bảo vệ quy tắc."

Kiều Thời hơi muốn chế giễu nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Giai Âm, cô chỉ khẽ thở dài, không nói gì thêm.

Có gì đáng để cười nhạo những người theo chủ nghĩa lý tưởng chứ? Đôi khi, thứ tồi tệ chính là thế giới này.

Cùng lúc đó.

Tử Thần vừa kết thúc bài diễn thuyết và những cuộc giao tiếp xã giao, hơi luyến tiếc mà cảm thán: Ngài khá thích thế giới con rối này rồi.

Ngài rất thích cảm giác được mọi người vây quanh tán tụng, thích cảm giác chỉ cần vung tay lên là có hàng loạt người đi theo.

Đang định quay về khoe khoang với Kiều Thời về chiến tích của mình thì hai con rối bước đến trước mặt Ngài.

Tử Thần vội chỉnh biểu cảm (mặc dù chính Ngài cũng hoài nghi liệu mình có thực sự có biểu cảm hay không), khoát tay nói: "Xin lỗi, ta không ký tên. Truyền bá lý tưởng của ta đến bạn bè và những người xung quanh ngươi, đó mới là sự ủng hộ tốt nhất dành cho ta. Cảm ơn!"

Ngài đã tự lĩnh hội cốt cách của một người nổi tiếng rồi.

Tuy nhiên, hai con rối đứng trước mặt hoàn toàn không có dấu hiệu bị Ngài lay động.

Bọn chúng nghiêm túc nói: "Ngài hiểu lầm rồi, chúng tôi không đến để xin chữ ký. Chúng tôi đến từ văn phòng cộng đồng, cô Tiểu Ái muốn gặp Ngài."

Trùng hợp ghê ha?

Tử Thần chợt nhớ lại, trước đó Kiều Thời còn căn dặn Ngài đi dò la về Tiểu Ái và Lệ Lệ, không ngờ tin tức lại tự động tìm đến cửa thế này.

Việc gì Ngài phải từ chối cơ hội ngàn vàng này?

Ngài đang định để hai con rối dẫn đường nhưng đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn: Khoan đã, người tìm Ngài là ai cơ?

Cô Tiểu Ái?

Nếu Ngài nhớ không lầm thì nhỏ đó đã bị bắt trong thế giới thực rồi mà?

"Ở đây có nhiều người tên Tiểu Ái ghê ha..." Tử Thần buột miệng nói.

Hai con rối liếc nhìn ngài một cách khó hiểu: "Ngài đang nói gì vậy? Chúng tôi chỉ có một cô Tiểu Ái duy nhất."

Động tác của Tử Thần khựng lại.

Thông tin tự dâng đến tận cửa, quả nhiên có vấn đề!

Lúc này, khi nhìn lại hai con rối đang mỉm cười, Tử Thần thấy như miệng nam mô mà bụng bồ dao găm, chẳng có ý tốt chút nào.

Ngài cũng tiện thể phê phán một chút về thẩm mỹ ở nơi này: Trông thì tinh xảo nhưng thực ra là giả tạo.

May mà có Tử Thần đến đây để giúp rất nhiều con rối có con mắt thẩm mỹ kém điều chỉnh lại gu thẩm mỹ của chúng, quay về với "bản ngã chân thực"!

Tử Thần thầm tự tâng bốc mình, đồng thời cũng tự hỏi: Có nên đi không nhỉ? Có cách nào lén gửi tin nhắn cho Kiều Thời không?

Nhưng ngay lúc đó, một giọng nói dịu dàng vang lên từ phía sau lưng Ngài: "Ông đã gặp tôi ở đâu sao?"

Tử Thần quay đầu lại, đứng sau Ngài chính là Tiểu Ái mà Ngài từng gặp trong bộ phận dọn dẹp.

Tất nhiên, lúc đó Tử Thần đang trong hình dạng một chiếc móc khóa hình đầu lâu và Tiểu Ái mà Ngài nhìn thấy có hình dáng khác so với bây giờ. Nhưng Ngài vẫn có thể nhận ra, đây chính là cùng một con rối.

Chuyện gì thế này?

Đầu óc của Tử Thần sắp rối tung lên rồi.

Mặc dù Ngài luôn cho rằng trí tuệ của mình vượt xa tất cả mọi người trừ Kiều Thời nhưng thực ra, động não không phải là điểm mạnh của Ngài.

Nhưng theo Kiều Thời lâu như vậy, Ngài đã học được khí chất "lòng run nhưng ngoài mặt cứng rắn" một cách xuất sắc.

Tử Thần kiêu ngạo nói: "À, có thể là đã gặp rồi đấy. Dù sao thì ngươi cũng có khuôn mặt đại trà mà."

Tiểu Ái: …

Hai con rối còn lại: …

Tiểu Ái nói với chúng: "Hai người cứ đi làm việc của mình đi. Tôi muốn nói chuyện riêng với ông ấy."

"Vâng." Hai người lập tức rời đi.

Sau đó, Tiểu Ái nhìn Tử Thần: "Ông có biết vì sao tôi tìm ông không?"

Tử Thần không hề nao núng: "Này, ngươi đến tìm ta mà còn hỏi ta có biết không à? Bớt vòng vo đi được không?"

Tiểu Ái bị chặn họng một chút.

Cô ta hít một hơi sâu, vẫn giữ nguyên nụ cười, thể hiện phong thái vô cùng nhã nhặn.

Sau đó, cô ta cũng không quanh co nữa, nói thẳng: "Ông đang làm một việc rất nguy hiểm, tôi hy vọng ông có thể dừng lại."

Ồ hố, thì ra không phải vì chuyện trong thực tế mà là vì cái gọi là "Kiến nghị thẩm mỹ" của Ngài sao?

Tử Thần cảm thấy mình đã hiểu được đại khái.

Nguyên tắc của Kiều Thời: Kẻ địch càng không thích chuyện gì thì càng phải làm chuyện đó. Bởi vì đó mới là "đòn tấn công hiệu quả".

Tử Thần giả ngu nói: "Hả? Ở trang viên Alice này, chúng ta không được làm hại nhau mà, sao lại có chuyện nguy hiểm gì được? Chẳng lẽ ngươi đang nói đến việc ta kêu gọi "Chống phân biệt đối xử, đa dạng hóa thẩm mỹ" sao?"

Tử Thần sợ diễn chưa đủ lố, còn khoanh tay trước ngực tỏ vẻ "ta sợ quá trời quá đất luôn".

"Nhiều con rối đều nói rằng đây là một chuyện tốt, ủng hộ ta bảo vệ quyền lợi của mình, ngoại trừ những kẻ kỳ thị ta… Tiểu Ái, chẳng lẽ ngươi cũng đang kỳ thị ta sao?"

Tất nhiên, hiệu quả của màn diễn xuất này chẳng có chút gì giống bị bắt nạt cả, mà ngược lại còn khá đáng sợ. Chỉ là trong thế giới này chẳng có ai bình thường, nếu không chắc đã có đứa trẻ nào đó khóc thét lên rồi.

Càng ngày Tử Thần càng thành thạo việc chụp mũ rồi. Nếu là người khác chắc chắn sẽ hoảng hốt vội vàng giải thích, nhưng Tiểu Ái vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh.

"Hẳn là ông rất rõ ở đây không hề tồn tại sự kỳ thị. Bọn họ, không, phải nói là chúng tôi đều không có ác ý với ông. Chỉ là trong lòng ông có khái niệm đó nên ông đã mang nó vào thế giới này, vô tình dẫn dắt họ đi sai hướng."

Tử Thần thừa nhận rằng những lời của Tiểu Ái rất có lý. Rồi sao nữa?

Ngài nhún vai: "Nếu ngươi nghĩ như vậy thì tự đi mà nói với chúng đi. Ngươi có thể giữ vững lập trường của mình, ta cũng có thể giữ vững lập trường của ta, đúng không? Lý lẽ càng tranh luận càng sáng tỏ mà."

Tiểu Ái im lặng.

Cô ta, hoặc có thể nói là bất kỳ con rối nào cũng không thể tranh luận với Tử Thần.

Làm vậy có thể khiến một số người dao động trước quan điểm đúng đắn, nhưng cũng có thể khiến Tử Thần có thêm một nhóm tín đồ trung thành, khiến mâu thuẫn càng ngày càng sâu sắc, sự chia rẽ giữa con rối ngày càng rõ rệt.

"Dừng lại đi. Coi như ông phát lòng từ bi một chút, được không?"

Tiểu Ái đổi giọng: "Đã có một số con rối không chịu nổi áp lực này mà phải nhập viện rồi. Sự hòa bình của thế giới này bị phá vỡ, không có lợi gì cho cả tôi và ông."

Tử Thần bật cười.

Từ bi hả? Xin lỗi, Ngài không có.

Sự mất cân bằng của thế giới chắc chắn là điều không tốt đối với đám con rối, nhưng chưa chắc là không tốt với Ngài.

"Nếu ta không dừng lại thì sao? Các ngươi sẽ giết ta à?" Tử Thần cười tủm tỉm hỏi.

Tiểu Ái không trả lời.

Dù vẻ mặt cô ta vẫn bình tĩnh nhưng Tử Thần tin chắc rằng trong lòng cô ta đang giận đến nghẹn lời. Ha ha, Ngài thích nhất là cảm giác người khác ghét mình mà không làm gì được thế này.

Yêu thích của Ngài dành cho thế giới con rối lại +1.

Thấy Tiểu Ái không nói gì thêm, Ngài vẫy tay, thong dong rời đi.

Tuy nhiên, điều Ngài không biết là Tiểu Ái đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng Ngài và khẽ nói: "Sao lại không chứ?"

Bóng tối của màn đêm phủ lên khuôn mặt cô ta, nét tinh xảo pha lẫn vài phần ma mị.

Kiều Thời kéo con búp bê rối vừa "xuất viện" vào đường cống ngầm.

Con búp bê rối chớp mắt bối rối: Ủa? Vị này cũng ở đây sao? Vậy làm thế nào mà người có khế ước chủ - tớ với Kiều Thời như Tử Thần lại có thể tránh được phản phệ vậy?

Kiều Thời không có thời gian giải thích từng cái một.

Cô đặt tay lên vai con búp bê rối, giao phó một nhiệm vụ quan trọng: “Đám rối đã từng cố gắng giúp mi, bây giờ họ mắc bệnh, đến lúc mi vươn tay ra giúp đỡ chúng rồi!"

"Hả?" Con búp bê rối mờ mịt.

Giao nhiệm vụ cho nó thì nó hiểu nhưng giúp đỡ đám rối là sao? Chẳng lẽ con rối và bọn họ cùng phe à?

Kiều Thời kiên nhẫn nói: "Mi biết tại sao chúng mắc bệnh không? Chính là do sự bóp méo thẩm mỹ và trói buộc đạo đức của Tử Thần. Một lát nữa mi quay về chăm sóc bệnh nhân, đồng thời lên án mạnh mẽ hành vi của Tử Thần và những con rối kia. Cứ nói rằng việc làm của bọn nó cũng là một kiểu bắt nạt. Rất nhiều đồng loại của mi đã bị tổn thương vì bọn nó, chẳng lẽ không phải lỗi của bọn nó sao?"

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây không phải xoa dịu tình hình mà là thêm dầu vào lửa.

Kiều Thời còn chưa biết Tiểu Ái đã nhìn thấu kế hoạch quấy nhiễu của Tử Thần và từ chối tranh luận với Ngài.

Nhưng thế thì sao? Kiều Thời có cách riêng để đẩy nhanh sự sụp đổ của quy tắc.

Con búp bê rối tròn mắt kinh ngạc, ngơ ngác gật đầu: "À à, được thôi."

Mọi người đều nói rằng dị thường là thứ nguy hiểm nhất, dù có ký khế ước với con người đi chăng nữa. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, con búp bê rối cảm thấy người trước mặt này còn nguy hiểm hơn nó cả trăm lần ấy chứ!

Nó cứng nhắc quay người, định đi thực hiện kế hoạch của Kiều Thời nhưng lại bị cô kéo lại: "Không vội, trước tiên kể lại tình hình sau khi bọn mi vào đây đi, đặc biệt là những thứ cần chú ý. Chúng tôi cũng tiện đi thăm đội trưởng Lý."

Thế giới này đang dần đi lệch khỏi ý định ban đầu của Lâm Giai Âm. Nguồn gốc là gì? Quy tắc nào thay đổi rõ ràng nhất?

Kiều Thời hy vọng có thể thu thập một số thông tin từ con búp bê rối, ít nhất cũng có cơ sở để so sánh với thông tin từ Lâm Giai Âm.

Cô không muốn đối đầu trực diện với biến số đó, nhưng vào thời điểm này, cô phải có phương án dự phòng.

"Hả? Tôi cũng không biết cần chú ý đến cái gì..." Con búp bê rối hơi ngơ ngác.

Đừng lo, nó không bệnh hay để lại di chứng gì đâu. Phản ứng này xuất phát từ một suy nghĩ hoàn toàn bình thường và chính xác: Trọng tâm của nhóm người điều khiển con rối và nhóm của Kiều Thời hoàn toàn khác nhau. Con rối cảm thấy thứ nó cho là đáng chú ý chưa chắc đã là thứ Kiều Thời quan tâm!

Suy nghĩ này đạt đến đỉnh điểm khi nó đi theo Kiều Thời gặp Lý Văn.

Con búp bê rối bất giác định tìm một bộ quần áo cho Lý Văn nhưng bị Kiều Thời ngăn lại: "Có bộ quần áo nào đáng để mi mạo hiểm bị quy tắc trừng phạt để đưa không?"

Con rối: …

Hình như nó biết tại sao Tử Thần vẫn bình yên vô sự cho đến giờ rồi.

Lý Văn nước mắt lưng tròng: Hóa ra kẻ không phải con người nhất lại giống với con người nhất.

Hai cô gái liếc qua thân hình rắn chắc do luyện tập nhiều năm của anh ta rồi nhìn lên trông có vẻ đoan chính lắm, trước khi Lý Văn xấu hổ phát cáu, Kiều Thời nhanh chóng nói: "Trời tối rồi, chúng tôi chẳng thấy gì cả."

Lý Văn: Tôi tin cô kiểu quái gì nổi!

Nhưng cũng hết cách, giờ anh ta thực sự rất chật vật.

Anh ta dứt khoát chuyển đề tài: "Hình như bên ngoài xảy ra chuyện gì đó. Đám con rối bu lại xem tôi đột nhiên bỏ đi hết."

"Tôi biết." Kiều Thời giải thích ngắn gọn kế hoạch của mình rồi nhắc lại những điểm nghi vấn từ phía Lâm Giai Âm, hy vọng đội trưởng Lý có thể phân tích giúp.

"Nói đến chuyện này... tôi chợt nhớ ra một chuyện." Lý Văn cũng nghiêm túc hẳn lên: "Vừa rồi hình như tôi thấy Tiểu Ái. Tôi còn tưởng mình nhìn nhầm do con rối nhìn cứ na ná nhau. Nhưng cô vừa nói vậy, tôi cảm thấy đó chắc chắn là Tiểu Ái."

Ngay cả "Chủ cửa hàng" cũng xuất hiện rồi, một Tiểu Ái ngoài đời thực, thêm một Tiểu Ái trong giới vực có gì lạ đâu chứ?

“Nhân tiện, con rối có công nghệ nhân bản không?”

Ba cặp mắt đồng loạt nhìn về phía “chuyên gia về con rối” - Lâm Giai Âm.

“Con rối thì nhân bản kiểu gì? Đừng dùng tư duy của con người để suy đoán về con rối. Nhưng đúng như anh ấy vừa nói…” Lâm Giai Âm chỉ vào Lý Văn: “Con rối có thể trông rất giống nhau, thậm chí có thể được tạo ra y hệt. Nhưng linh hồn của chúng mãi mãi là độc nhất vô nhị.”

Chẳng lẽ biến số lần này là cuộc tranh chấp của bản sao con rối?

Lâm Giai Âm không nhớ mình đã thiết lập yếu tố này trong thế giới con rối.

Hoặc có thể… "Tiểu Ái" vốn dĩ chính là một cơ thể khác do Tiểu Ái tự tạo ra và phóng thích ra ngoài?

Nhưng tại sao? Lâm Giai Âm càng không hiểu được.

Kiều Thời cũng không nghĩ ra đáp án nhưng đứng đây suy đoán rõ là không phải ý hay.

Cô dứt khoát bàn bạc bước tiếp theo với Lý Văn: “Giai Âm nói rồi, sau mười hai giờ đêm, con rối sẽ rơi vào trạng thái ngủ, đây là cơ hội tốt nhất để anh trốn ra ngoài.”

Kiều Thời dám tranh thủ lúc vắng người để đến trao đổi thông tin với Lý Văn, nhưng không dám đưa anh ta đi ngay vì chắc chắn đám rối sẽ đuổi theo.

Ít nhất, họ cần một khoảng "thời gian an toàn".

Thời gian trong thế giới con rối đồng bộ với thế giới thực, cũng có ngày và đêm luân phiên.

Tất nhiên, ở đây không có mặt trời hay mặt trăng thật, mặt trời và mặt trăng chỉ là những khái niệm được thiết lập và con rối chưa tiến hóa đến mức nghiên cứu mặt trời hay lên mặt trăng.

Bên trên văn phòng cộng đồng có một tòa tháp đồng hồ khổng lồ, hiển thị thời gian như một dấu hiệu cho sự thay đổi của thế giới con rối.

Khi tiếng chuông điểm mười hai giờ, con rối sẽ rơi vào trạng thái ngủ.

Về lý mà nói, con rối đâu cần đến “giấc ngủ”? Nhưng ban đầu, Lâm Giai Âm mong muốn, thậm chí là ghen tị với con người vì họ có thể ngủ đủ giấc, vì thế quy tắc này đã hình thành.

Nhưng ngay lúc này, con búp bê rối vốn đang đờ đẫn suy nghĩ điều gì đó bỗng lên tiếng: “Không đúng! Đêm khuya không an toàn hơn đâu!”

Nếu đêm khuya là thời điểm cứu viện an toàn thì khi cứu Mắt Kính và người điều khiển con rối, nó đã không phải chật vật như vậy.

“Sau khi chuông điểm mười hai giờ, đám rối vẫn sẽ lang thang bên ngoài, họ nói rằng họ đang trực đêm. Tôi không biết quy tắc cụ thể là gì, cũng chưa bao giờ thử ra ngoài vào lúc đó, vì trực giác nói với tôi rằng làm vậy sẽ chết.”

Thông tin này hoàn toàn trái ngược với những gì Lâm Giai Âm biết.

Một thông tin quan trọng như thế lập tức khiến tất cả nhận ra rằng, nửa đêm có lẽ chính là thời điểm "biến số" xuất hiện!

“Kiều Thời, cô còn nhớ không, Tiểu Ái xuất hiện trong thế giới thực với hình dạng con rối cũng là vào lúc mười hai giờ đêm…”

Kiều Thời nhớ rõ là đằng khác. Vấn đề là họ có kịp giải quyết mọi thứ trước khi nửa đêm đến không?

Bình Luận (0)
Comment