Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 129

Cảm nhận được bầu không khí căng thẳng, Lâm Giai Âm rất muốn nói: Có lẽ tình hình không đến mức tệ như vậy.

Chẳng phải việc thay đổi từ "con rối ngủ" sang "một số rối ngủ, một số con trực đêm" là một quy tắc hợp lý hơn sao? Điều đó chỉ cho thấy thế giới này đang ngày càng hoàn thiện.

Nhưng cô ấy không sao nói ra được sự biện hộ gượng ép đó.

Bởi chính cô ấy cũng rất rõ, "hợp lý" và "khoa học" vốn chẳng liên quan gì đến thế giới này. Đây là một xã hội không tưởng, đáng lẽ ra không tồn tại bất kỳ nguy hiểm nào nên không cần phải trực đêm.

Còn khoảng hơn hai tiếng nữa là đến nửa đêm.

“Búp bê rối, nhớ nhiệm vụ tôi vừa giao không? Giờ hãy quay lại bệnh viện, kích động mọi người nghi ngờ Tử Thần và các con rối khác, nói rằng chúng đã làm hại kẻ vô tội. Làm cho mọi chuyện càng rối càng tốt. Đương nhiên, đừng để ai thấy rằng mi đang cố tình gây rối, hãy tỏ ra như mình chỉ đang "quan tâm" đến mọi người thôi.”

Con búp bê rối ngoan ngoãn gật đầu, thậm chí ngoan ngoãn hơn cả khi người điều khiển rối còn ở đây: “Tôi hiểu rồi.”

“Đội trưởng, lát nữa anh tự tìm cách lẻn ra ngoài nhé.”

“Hiểu rồi.”

Lý Văn chắc chắn không thể cứ bị giam giữ mãi. Anh ta có thể cảm nhận được rằng sự thuần hóa và bóp méo nhận thức đã bắt đầu.

Những quy tắc dành cho con người mà Kiều Thời biết đều là nghe người khác kể lại. Nhưng Lý Văn lại nhận thấy những điều khoản đó đang dần xuất hiện trong đầu anh ta mà không cần ai giải thích hay truyền đạt.

Bây giờ, lý trí của Lý Văn vẫn có thể chống lại sự ô nhiễm này, nhưng tìm cơ hội trốn đi là điều cần thiết.

Hơn nữa, nếu biến số thực sự xuất hiện vào nửa đêm, chắc chắn sẽ có lúc cần đến chiến lực mạnh nhất của đội.

Kiều Thời tiện tay đặt mấy chai thuốc diệt người gần khu nhà kính. Tất nhiên, không có một giọt nào là hàng thật.

Nếu chẳng may cuộc trốn thoát của Lý Văn bị phát hiện, đám rối nhìn thấy những lọ thuốc này, phản ứng đầu tiên của chúng chắc chắn sẽ là phun thuốc vào Lý Văn. Như vậy có thể tạo cơ hội cho anh ta trốn thoát.

Chỉ cần có đủ thuốc giả, con rối sẽ dần nhận ra chúng không có tác dụng. Đến khi nhìn thấy thuốc thật, chúng cũng sẽ không dùng nữa - vì mất công phân biệt thật giả thì kẻ lang thang đã chạy mất rồi.

“Lâm Giai Âm, chúng ta đi tìm nguồn gốc của con rối nhân bản thôi. Cô nghĩ ai có khả năng tạo ra thứ đó?”

Kiều Thời vừa nói vừa suy nghĩ về manh mối: “Lúc trước tôi có nghe nói, người ta giới thiệu với Tử Thần mấy bậc thầy thay thế chi, phẫu thuật thẩm mỹ… liệu có phải một trong số chúng không?”

Lâm Giai Âm bất lực: “Vấn đề cũng ở chỗ này. Nếu chỉ xét về tay nghề thì ai cũng có thể làm được.”

Mỗi con rối ở đây đều thừa hưởng kỹ năng chế tạo con rối của cô ấy, chỉ khác nhau về mức độ.

Quan điểm của Lâm Giai Âm là đổi mới. Cô ấy sẽ không bao giờ tạo ra hai con rối y hệt, vì cô ấy cho rằng những sản phẩm hàng loạt như vậy là cấp thấp nhất. Những con rối ở đây có khả năng sáng tạo khác nhau nhưng "bắt chước" là kỹ năng cơ bản mà ai cũng có.

Điều tra từng con sao? Có khi đến kiếp sau luôn đấy!

Vậy, vấn đề không còn là “đứa nào có khả năng làm điều đó”, mà là “đứa nào sẽ làm điều đó”. Về lý thuyết, con rối kế thừa quan điểm của Lâm Giai Âm, không ai có khả năng tạo ra hàng nhái.

Nhưng với Kiều Thời, chuyện này lại đơn giản hơn nhiều.

Cô dứt khoát kết luận: “Con nào có bản sao xuất hiện thì điều tra người đó trước!”

Tiểu Ái chính là nghi phạm số một.

Hoặc có thể nói, trong mắt Kiều Thời, cả ba con rối có tên đều đáng nghi. Vì nếu thế giới này có sự thay đổi, lẽ ra chúng phải là những người nhận ra đầu tiên.

Kiều Thời và Lâm Giai Âm nhanh chóng tiếp cận khu vực gần văn phòng cộng đồng, khá gần chỗ Lý Văn đang bị giam giữ.

Khu dân cư của con rối được quy hoạch như thế này: Khu dân cư nằm tập trung với nhau, còn các tòa nhà chức năng của cộng đồng cũng được bố trí gần nhau, bao gồm cả bệnh viện.

Nhìn qua khe nắp cống, Kiều Thời quan sát tòa nhà trông nổi bật nhất trong khu vực.

Nó giống như một tòa lâu đài mang phong cách cổ tích, kim đồng hồ treo cao nhất vẫn đang không ngừng chuyển động. Chỉ cần ngẩng đầu lên, con rối có thể thấy ngay thông tin về thời gian.

Kiều Thời đã quan sát một lúc lâu, trong khoảng thời gian đó, có rất nhiều con rối ra vào.

Theo lời giới thiệu của Lâm Giai Âm, đây là một công trình mở. Sảnh lớn của lâu đài được sử dụng làm văn phòng cộng đồng, hôm nay lại có nhiều con rối tự dưng bị bệnh nên chắc chắn nơi này đang rất bận rộn. Còn tháp cao phía trên là nơi bất kỳ con rối nào có hứng thú cũng có thể ghé thăm tham quan, nên số người vào ra lúc nào cũng khá đông.

Hai yếu tố này kết hợp lại khiến cơ hội đột nhập tiệm cận bằng 0.

Vậy nên, Lâm Giai Âm gợi ý rằng họ nên điều tra từ nhà của Tiểu Ái trước.

Văn phòng cộng đồng là không gian công cộng, Tiểu Ái hoặc cả nhóm con rối của cô ta khó có thể làm điều gì bí mật mà không bị những con rối khác phát hiện. Nếu thực sự có một Tiểu Ái thứ hai xuất hiện thì ai cũng đã nhận ra từ lâu rồi.

Việc Kiều Thời chưa từ bỏ điều tra tại đây hoàn toàn là do nguyên tắc "tiện đường". Đây là thời điểm cô ở gần trung tâm cộng đồng nhất, nếu quay về khu dân cư rồi muốn quay lại đây điều tra thì sẽ mất rất nhiều thời gian.

Cô muốn nắm thêm manh mối và giữ quyền chủ động trước khi nửa đêm buông xuống.

“Đây thực sự là nắp cống gần lâu đài nhất sao? Không có đường hầm nào khác thông qua đây à? Hay cửa bí mật chẳng hạn?” Kiều Thời hỏi.

Lâm Giai Âm lau mồ hôi: “À… không có. Thiết kế ban đầu của thế giới con rối này không phải để đánh trận du kích dưới lòng đất đâu.”

Hệ thống cống ngầm tồn tại chủ yếu để phù hợp với thói quen của con rối.

Dù không đi tìm các bậc thầy để thay đổi khuôn mặt hay cơ thể thì trong cuộc sống hàng ngày, chúng cũng thường có nhiều loại trang phục khác nhau. Cống ngầm chính là nơi xử lý những bộ đồ phế thải này. Ví dụ như lúc Kiều Thời mới xuống đây, cô đã chạm vào một lớp sơn dính nhớp nháp.

Về mặt lý thuyết, khu vực văn phòng cộng đồng không tạo ra loại phế thải này, vậy nên không có đường cống ngầm nào thông đến đây cũng là hợp lý.

Đây cũng là lý do Lâm Giai Âm cho rằng con rối nhân bản không thể được tạo ra ở nơi này.

Từ đó, Lâm Giai Âm còn đưa ra một suy luận khác: Nếu họ có thể suy luận ngược lại từ số lượng và chất liệu phế liệu trong cống ngầm, thì có thể xác định được ai đang tạo ra con rối, cũng như loại con rối được sản xuất, giúp thu hẹp phạm vi điều tra đáng kể.

Đây là một đề xuất rất chuyên nghiệp.

Tiếc là họ không có đủ thời gian để làm điều đó.

Chỉ khi mọi cuộc điều tra "hên xui" trước đó đều thất bại, họ mới tính đến phương án này.

Kiều Thời không chịu từ bỏ, cô đi vòng quanh khu vực này hai lần nhưng lần nào cũng bị chặn lại. Ừm, theo nghĩa đen. Đúng như Lâm Giai Âm đã nói, không có "đường" nào trực tiếp thông đến văn phòng cộng đồng.

Kiều Thời gõ hai cái lên vách cống rồi chán nản nói: “Đi thôi.”

Lâm Giai Âm định bước theo nhưng lại nhận ra Kiều Thời đột nhiên dừng lại.

Kiều Thời phát hiện ra tiếng vọng từ cú gõ vừa rồi có gì đó không đúng.

“Cô đã kể cho tôi nghe về cấu trúc trên mặt đất của lâu đài, vậy còn phần dưới lòng đất thì sao?”

Lâm Giai Âm khó hiểu nhìn cô: “Nhưng lâu đài này đâu có kết cấu dưới lòng đất.”

Kiều Thời lại gõ thêm hai lần về hướng đó, rồi bước vài bước, gõ tiếp một khu vực khác. Âm thanh từ hai lần gõ có sự khác biệt rõ rệt, âm thanh lần thứ hai cứng và trầm hơn nhiều so với lần trước.

Lâm Giai Âm cũng thay đổi nét mặt, cô ấy nhận ra bên dưới lâu đài là một khoảng trống!

Không cần Kiều Thời nhắc nhở, Lâm Giai Âm đã nhanh chóng tìm một chiếc máy khoan gần đó, khoan một lối ra vào khá chật hẹp. Kiều Thời lại đạp vài cú mở đủ rộng để chui qua.

Bên dưới lâu đài là một tầng hầm tối om. Cả hai bật đèn pin, soi xung quanh.

Không gian ở đây khá rộng, nhưng mùi hôi thối chẳng khác gì cống ngầm, mùi của các loại vật liệu trộn lẫn với nhau khiến người ta khó chịu.

Đây chính là một xưởng chế tạo con rối. Lâm Giai Âm rất quen thuộc với kiểu bài trí này.

Trên bàn làm việc có đầy đủ các loại vật liệu, linh kiện và công cụ.

Hai bên bàn làm việc, một hàng con rối hoàn chỉnh được sắp xếp ngay ngắn, suýt chút nữa khiến họ hoảng hồn. Khi ánh đèn pin rọi vào, họ có cảm giác như những con rối này đang dõi theo họ.

Sau khi bình tĩnh lại, họ nhận ra ánh mắt của những con rối này trống rỗng. Khác với những con rối bên ngoài, chúng hoàn toàn vô tri.

“Cô đã gặp Tiểu Ái rồi, con tóc vàng này là Lệ Lệ, còn con tóc ngắn là Ty Ty.” Lâm Giai Âm giới thiệu với giọng điệu phức tạp.

Đúng vậy, tất cả con rối trong tầng hầm này đều là bản sao của ba con rối đó.

Lâm Giai Âm không hiểu, rốt cuộc chúng đang muốn làm gì?

“Chúng muốn xâm nhập vào thế giới thực.” Kiều Thời đứng trước bàn làm việc, giải đáp thắc mắc của Lâm Giai Âm.

Chỉ thấy cô bật sáng một chiếc máy tính bảng được đặt trên bàn. Trên màn hình là tài khoản cửa hàng trực tuyến của trang viên Alice.

"Chào anh/chị, anh/chị có con mắt tinh tường đấy, các mẫu Tiểu Ái Lệ Lệ là những tuyệt tác của chủ cửa hàng chúng tôi, có muốn mua thêm một mẫu Ty Ty không ạ?

"..."

Một loạt cuộc trò chuyện mới nhất với khách hàng hiện lên.

Một vòng giao dịch ma quái mới lại xuất hiện!

Dù Kiều Thời có ấn thế nào cũng không thể hủy bỏ đơn hàng.

Bản sao con rối ở đây, tài khoản giao dịch ở đây, lại còn nằm trong tầng hầm vốn không nên tồn tại của văn phòng cộng đồng…

Dù thông tin của Kiều Thời chưa đồng bộ hoàn toàn với thực tế nhưng việc suy đoán ra mục tiêu thực sự của đám con rối này không hề khó: Đây không phải giao dịch bị động, mà là chúng chủ động gửi sức mạnh của mình vào thế giới thực.

Nhưng tại sao phải làm vậy?

Câu trả lời đơn giản nhất là chúng muốn xâm thực từ chiều ngược lại.

Nhưng tại sao chứ? Lâm Giai Âm vẫn không thể hiểu nổi.

Chẳng phải ở trong trang viên Alice rất tốt sao? Đây vốn là một thiên đường dành cho con rối. Hiện thực có gì hay ho chứ? Cô ấy thà làm kẻ lang thang ở đây còn hơn là ra ngoài.

Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng bước chân rõ ràng, có nhịp điệu.

Kiều Thời lập tức tắt máy tính bảng, kéo Lâm Giai Âm chui trở lại đường cống ngầm.

Cô còn định tìm một ít vật liệu để che miệng hố lại nhưng bị Lâm Giai Âm ngăn cản.

Lâm Giai Âm nhỏ giọng nói: "Ty Ty bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Nếu đồ đạc trong phòng bị xê dịch, nó sẽ phát hiện ra ngay."

Cô ấy lấy ra một tấm chắn có màu tương tự và che lên miệng hố, đây là thứ cô ấy đã chuẩn bị sẵn khi đi tìm máy khoan.

Bên trong tầng hầm, Tiểu Ái và hai người còn lại bước vào. Khi họ vào phòng, ánh đèn dịu nhẹ cũng sáng lên.

"Đợt giao dịch đầu tiên đã thất bại. Nhưng ít nhất, tôi cũng đã nắm được kha khá thông tin về phía bên kia."

"Đừng làm kinh động đến bộ phận dọn dẹp, cố gắng đánh thức thêm nhiều đồng loại. Đừng để họ bại lộ quá sớm. Đợi đến khi họ thực sự thức tỉnh và hòa vào đám đông, chúng ta sẽ có thể làm được nhiều việc hơn."

"Chuẩn bị tiến hành giao dịch đợt hai cho tốt. Lần này ba chúng ta cùng đi, thế nào?"

"Cũng được."

"Nếu có thời gian, chúng ta còn phải làm thêm vài cái thân thể nữa…"

Đôi mắt của bọn nó phát sáng, kéo theo cả ánh mắt của những bản sao đứng xếp hàng bên cạnh cũng sáng lên, dường như đã có dấu hiệu của sự sống.

Khi cơ thể chính cất tiếng nói, những bản sao cũng đồng loạt mở miệng lặp lại từng lời, tạo thành một sự hòa âm kỳ dị.

Lâm Giai Âm lập tức đưa tay bịt chặt miệng mình: Không thể nào có hai linh hồn con rối giống hệt nhau. Nhưng một con rối có thể dùng thân thể giống hệt làm vật dẫn để phân tách linh hồn của mình ra nhiều phần, truyền vào những cơ thể khác.

"Linh hồn con rối" có lẽ là một khái niệm khó hiểu với Kiều Thời, nhưng với đấng sáng thế như Lâm Giai Âm thì chỉ cần nhìn lướt qua là đã hiểu.

Đột nhiên, ánh mắt Ty Ty tóc ngắn quét về một góc trong tầng hầm.

Tim Kiều Thời nhảy dựng lên, cô có cảm giác đối phương đang nhìn thẳng vào mình qua khe hở.

Nhưng Kiều Thời đã quen với những tình huống khắc nghiệt, tay cô vô cùng ổn định, thậm chí không run lên dù chỉ một chút.

"Ty Ty, chúng ta phải lên thôi. Hình như bên phía bệnh viện cũng có chuyện xảy ra rồi…"

Ty Ty thôi nhìn.

Bên ngoài có rất nhiều việc đang chờ bọn họ xử lý, ba người nhanh chóng rời đi.

Sau khi nó rời đi, tầng hầm lại trở về với bóng tối.

Lâm Giai Âm và Kiều Thời lặng lẽ chờ đợi một lúc để chắc chắn rằng bọn nó sẽ không quay lại kiểm tra đột xuất.

Sau đó, hai người lại nhanh chóng chui vào tầng hầm.

Nhìn thấy giao dịch không thể hủy trên máy tính bảng, Kiều Thời lập tức chuyển mục tiêu sang những con rối. Nếu người bán không thể giao hàng, chẳng phải giao dịch cũng sẽ thất bại sao?

Liệu phá hủy những con rối này có thể giải quyết được vấn đề không?

"Đưa tôi mượn cái máy khoan." Kiều Thời chuẩn bị tháo rời tay chân của chúng trước

Nhưng khi cô đang tập trung nhìn vào con rối trước mặt, cô không nhận ra đôi mắt của một con rối bên cạnh đã lặng lẽ xoay về phía cô.

Do chỉ có ánh sáng từ đèn pin, tầm nhìn của họ khá hẹp.

Một thứ gì đó được đưa tới từ bên cạnh. Kiều Thời tưởng là Lâm Giai Âm đang đưa đèn pin cho mình nên thuận tay nhận lấy, bỗng một đôi tay lạnh lẽo siết chặt lấy cô!

Lưng Kiều Thời túa đầy mồ hôi lạnh.

Lâm Giai Âm vừa quay đầu lại liền thấy cảnh tượng "bắt tay thân thiện" giữa con người và con rối, suýt nữa làm rơi máy khoan vào chân mình.

Ngay lúc người mua hoàn tất thanh toán, Tiểu Ái, Lệ Lệ và Ty Ty đã truyền một phần linh hồn của mình qua. Ba con rối trên kệ trưng bày chính thức thức tỉnh!

Lâm Giai Âm cầm máy khoan lao tới nhưng bị một con rối đá văng ra ngoài.

Kiều Thời thì bị bóp cổ, đập mạnh lên tường. Cô dốc sức đá vào khớp gối của nó, một tiếng "rắc" chói tai vang lên.

Lực siết cổ Kiều Thời yếu đi. Cô bèn dùng thế phản lực bám lên vai nó, tung ra hai cú thúc cùi chỏ vào hai con rối còn lại!

Kiều Thời đang chiếm thế thượng phong ư?

Thoạt nhìn, có vẻ là vậy.

Nhưng cô lại có một cảm giác bất an, không phải cô quá mạnh mà là đối thủ đang yếu đi.

Chẳng bao lâu sau, Kiều Thời phát hiện đây không phải ảo giác của mình, bởi vì ba con rối đang "biến mất".

Bọn chúng sắp tiến vào thực tế, hoàn thành giao dịch.

Dường như có là Kiều Thời hay Lâm Giai Âm cũng không thể ngăn chặn quá trình này.

"Đưa tôi bút vẽ!" Kiều Thời hét lên.

Cô nhanh chóng viết một dòng chữ trên quần áo của con rối: [Nhà có người bị thiểu năng trí tuệ, liên hệ người thân Trương Vi: 153XXXXXXXX]

Viết xong một người, cô lập tức lao tới con rối tiếp theo.

Lâm Giai Âm sững sờ nhìn, rồi như hiểu ra điều gì đó, cũng vung bút vẽ xông lên…

Lúc này, chỉ còn một tiếng nữa là đến nửa đêm.

Thực tế.

"Anh chắc chắn rằng sau khi biệt thự bị phong tỏa, không ai bước ra ngoài chứ?"

"Chắc chắn. Nếu không tin, các cô có thể kiểm tra thông tin trên dây cảnh giới."

Trương Vi tiếc nuối cúp điện thoại, nhìn Hứa Dịch rồi nhún vai: "Bên phía trang viên Alice vẫn không có động tĩnh. Xem ra sau giao dịch, bọn chúng sẽ không dùng cách thông thường để tiến vào thực tế."

"Như dự đoán. Chuẩn bị sẵn sàng mò kim đáy bể đi." Hứa Dịch vẫn rất bình tĩnh.

Tiểu Ái đầu tiên đột nhiên xuất hiện trong một góc thành phố.

Họ đã bố trí người chắn gác bên ngoài trang viên Alice và theo dõi nơi lần đầu Tiểu Ái xuất hiện.

Nhưng cho đến hiện tại vẫn chưa thu được bất kỳ manh mối nào.

Điều này có nghĩa là vị trí mà con rối xuất hiện sau khi tiến vào thực tế có thể là ngẫu nhiên, đây mới là điều phiền phức nhất.

Tiểu Ái đầu tiên chỉ bị phát hiện nhờ một tài xế tốt bụng báo cảnh sát. Nhưng lần này, họ phải chuẩn bị tinh thần rằng mình sẽ không may mắn như thế nữa.

Đúng lúc này, Trương Vy nhận được một cuộc gọi.

"Hả? Ồ… được rồi, cảm ơn anh." Cô ấy vừa cúp máy, điện thoại lại reo lên…

Sau ba cuộc gọi liên tiếp, nét mặt Trương Vi trông rất kỳ lạ: "Hình như… đã tìm thấy hết người rồi…"

Bình Luận (0)
Comment