Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 130

Tại trang viên Alice.

Dưới tầng hầm.

Sau khi ba con rối kia biến mất, Lâm Giai Âm nhìn đống hỗn độn trước mắt rồi dứt khoát quyết định từ bỏ ý định sửa chữa lại.

"Chúng ta có nên rút lui không?”

"Hiện trường vụ án" rõ ràng như vậy, không thể giấu được lâu. Hơn nữa, khi những con rối bản sao tỉnh lại và nhận ra sự hiện diện của các cô thì hẳn bản thể cũng sẽ nhận được thông tin được đồng bộ hóa.

“Đợi thêm một chút… xin hãy tin tưởng khả năng gây rối, à không, khả năng kéo dài thời gian của đồng đội tôi.”

Lâm Giai Âm: “Vừa rồi cô nói là gây rối phải không? Chắc chắn là tôi không nghe lầm, đúng không?”

Kiều Thời không để ý đến vẻ mặt muốn phàn nàn của Lâm Giai Âm, cô đang suy nghĩ lại trận chiến vừa rồi: “Hình như mấy con bản sao không được quy tắc của thế giới này bảo vệ. Tôi có đánh trả cũng không có vấn đề gì.”

Khi bọn họ bắt được Tiểu Ái ở thế giới hiện thực, Tiểu Ái đó cũng không được khái niệm [Con rối tối thượng] bảo vệ.

Lâm Giai Âm mơ màng chớp chớp mắt: “Điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là chúng ta nên nhân cơ hội này tiêu hủy mấy bản sao này hay sao?”

Cô ấy không hiểu những quy tắc liên quan đến mấy dị thường đó cho lắm.

Nhìn các thao tác của Kiều Thời, cứ có cảm giác như được mở mang tầm mắt.

Không thể trách cô ấy nghiệp dư chỉ vì những điều mà cô ấy không biết, bởi vì ngay cả những “chuyên gia” có hiểu biết về dị thường khi nhìn những thao tác của Kiều Thời cũng thường xuyên bị dọa đến mức sửng sốt.

“À không… chỉ là tôi có thói quen xem lại một số quy luật mà thôi.” Kiều Thời lắc đầu.

“Hiện tại chưa cần tiêu hủy bọn chúng vội.”

Mặc dù ban đầu, ý tưởng tháo tay tháo chân…vv… đúng là xuất phát từ cô. Nhưng sau khi nghĩ đến việc viết thông tin liên lạc của Trương Vi lên mấy con rối, suy nghĩ của Kiều Thời đã thay đổi: Có lẽ đây sẽ là cách để truyền thông tin ra bên ngoài chăng?

Kiều Thời nhờ Lâm Giai Âm theo dõi máy tính bảng và cảnh báo cho cô nếu có bất cứ thay đổi nào trên trang giao diện.

Trong lúc đó, Kiều Thời sẽ viết thông tin liên lạc của Trương Vi lên lưng mỗi bản sao.

Lúc đầu, trên trang giao diện hiển thị trên màn hình máy tính bảng không có bất cứ thay đổi nào.

Dường như chiếc máy tính bảng này có một chương trình riêng kiểm soát hết tất cả mọi thứ, bản thân máy tính bảng chỉ có thể hoạt động như một màn hình hiển thị. Các cô không thể can thiệp vào các giao dịch, cũng như không thể gửi tin tức với tư cách là chủ cửa hàng. Nhưng đối với Kiều Thời mà nói, thông tin hiển thị trên đó cũng vô cùng quan trọng.

Kiều Thời vừa viết xong thông tin liên hệ lên lưng mỗi bản sao thì đúng lúc đó Lâm Giai Âm cũng kêu lên kinh ngạc: “Nó hiện ra cửa sổ thông báo giao dịch thất bại, sau đó tự động bắt đầu nói chuyện với những người bên ngoài!”

Từng dòng tin nhắn trò chuyện xuất hiện.

“Đối tượng giao dịch lần này là… Tiểu Ái và Lệ Lệ!”

Kiều Thời lại tìm một mảnh vải khác và viết mật mã liên lạc cho Trương Vi vào đó.

Thứ nhất, cung cấp thông tin đám con rối có ý đồ xâm chiếm hiện thực, đây là bản sao của những con rối thật.

Thứ hai, kiểm tra xem Trương Vi có nhận được thông tin từ phía cô hay không. Cũng kiểm tra xem nút kích hoạt của mỗi giao dịch: Có phải là khi những con rối tiến vào hiện thực thì giao dịch mới mới được thực hiện hay không.

Nếu câu trả lời là đúng thì Trương Vi hãy g**t ch*t hai bản sao vào những mốc thời gian có “số năm”. Chẳng hạn như 11:05..vv..

Trong khi Kiều Thời nhanh chóng viết ra những thông tin đó, Lâm Giai Âm đã xếp tất cả Tiểu Ái và Lệ Lệ lại với nhau.

Ba con rối kia đã truyền một phần linh hồn của chúng vào tất cả các bản sao ở đây. Dựa theo quy luật mà các cô đã khám phá ra: Sau khi giao dịch, bản sao tương ứng sẽ được kích hoạt ngẫu nhiên, đồng thời bước vào hiện thực.

Kiều Thời và Lâm Giai Âm không thể xác định được Tiểu Ái hay Lệ Lệ nào sẽ được kích hoạt, đành phải đặt chúng lại với nhau để lát nữa Kiều Thời có thể thao tác dễ dàng hơn.

“Nếu cô thấy chúng cử động thì hãy giúp tôi thu hút sự chú ý của chúng một lát.”

Một tay Lâm Giai Âm cầm khoan điện, một tay cầm đèn pin, cô ấy căng thẳng gật đầu.

Cô ấy đứng trước mấy con búp bê rối Tiểu Ái và Lệ Lệ, vị trí này thích hợp để thu hút sự chú ý nhưng vẫn giữ được khoảng cách an toàn, giúp cô dễ dàng chạy thoát hơn.

Còn vị trí của Kiều Thời thì ở sau lưng đám búp bê rối, thế nhưng khoảng cách giữa cô và chúng lại rất gần.

Đột nhiên, Tiểu Ái bên tay phải Kiều Thời cử động. Đầu nó không hề vặn vẹo nhưng toàn bộ cánh tay lại uốn cong theo một góc độ không thể tưởng tượng nổi, đồng thời chộp về phía Kiều Thời.

Lâm Giai Âm vừa cầm khoan điện, vừa cầm chiếc đèn pin giơ lên giơ xuống để thu hút sự chú ý của nó: “Này, đối thủ của mày ở đây cơ mà!”

Cùng lúc đó, Kiều Thời đã viết xong thông tin tương ứng, cô lập tức phối hợp với Lâm Giai Âm, treo hai con rối kia lên, trông thì như cô đang chủ động xuất kích ngăn cản những con rối kia đi vào hiện thực, nhưng kỳ thực là cô đang lặng lẽ quấn những miếng vải quanh người bọn nó…

Mấy con rối biến mất.

11 giờ 15 phút.

Một cửa sổ báo giao dịch thất bại nữa nhảy ra.

Sau đó "Chủ cửa hàng ma quái" lại nhắm đến những nạn nhân coi tiền như rác mới, đối tượng giao dịch lần này là ba con rối.

Kiều Thời lại đưa ra yêu cầu thử nghiệm: Nếu toàn bộ con rối giao dịch đều tử vong sẽ dẫn đến giao dịch thất bại và chuyển sang vòng giao dịch tiếp theo. Vậy nếu chỉ có một con chết thì sao?

11 giờ 25 phút.

Lần này, cửa sổ nhắc nhở hiện ra là [Giao dịch bất thường], chủ cửa hàng ma quái không tiếp tục tìm kiếm khách hàng nữa.

Nhưng một lát sau, một bản sao của Tiểu Ái đột nhiên cử động và biến mất trong tầng hầm.

Lúc này Kiều Thời đã biết, nếu giao dịch chưa hoàn toàn thất bại thì con rối bị thiếu sẽ được bổ sung.

Kiều Thời tiếp tục đưa ra thêm các điều kiện thí nghiệm: Thông tin mà bản sao nhận được sẽ đồng bộ hóa với bản thể, vậy sau khi Trương Vi và những người khác bắt được bản sao của chúng, liệu bọn họ có thể cung cấp cho bản sao của chúng một lượng thông tin khổng lồ và đáng sợ để quấy nhiễu bản thể của chúng không…

Tại bệnh viện.

Hai mắt con búp bê rối ngấn lệ: “Chẳng phải chỉ là khác biệt về thẩm mỹ thôi hay à? Tại sao, tại sao bọn họ lại làm chuyện quá đáng như vậy chứ? Các người không sai, người nên xin lỗi phải là bọn họ mới đúng!”

Lúc đầu, nó còn chưa thích nghi lắm.

Nhưng như người ta vẫn nói: Học điều tốt thì không dễ, mà học cái xấu thì rõ nhanh. Sau khi nói liên thiên mấy câu, nó thầm nghĩ hình như cũng không khó lắm thì phải?

Đấy thấy không, con búp bê rối cũng dần dần nắm được bí quyết rồi đây này.

Nó có lợi thế mà Tử Thần không có: Nó chân thành và dạt dào tình cảm hơn Tử Thần.

Một lúc sau, bệnh viện vốn dĩ đã rối ren lại càng trở lên hỗn loạn bởi “bài diễn thuyết lừa tình” của nó.

Khi những con rối từ văn phòng cộng đồng đến, vừa duy trì trật tự vừa cố gắng tìm ra kẻ gây rối ban đầu thì con búp bê rối đã ẩn mình vào trong đám con rối.

Không giống như Tử Thần chẳng sợ bố con thằng nào, con búp bê rối đã chứng kiến sự lợi hại của giới vực này, nó cần phải tuân theo lời dặn dò của Kiều Thời, không biến mình thành kẻ tiên phong chịu đòn.

Nhưng, bất kể nó có trốn tránh như thế nào, con rối tên Tiểu Ái kia vẫn nhanh chóng khóa chặt ánh mắt vào nó và lập tức đi thẳng về phía nó.

Những con búp bê được đặt tên này có danh tiếng đặc biệt trong thế giới của những con rối, vậy nên những con rối khác lập tức nhường đường cho Tiểu Ái.

“Cho dù trước đây cô đã làm gì, chúng tôi đều không so đo tính toán mà vẫn chấp nhận cô. Mặt khác, những con rối này đều đã bị bệnh rồi, cô không nên dày vò họ nữa.” Tiểu Ái nhìn chằm chằm con búp bê rối.

Ánh mắt đó khiến con búp bê rối cảm thấy rất áp lực. Nước mắt vốn kìm nén trong mắt lại ầng ậc lăn xuống: “Xin- xin lỗi, tôi chỉ muốn giúp đỡ…”

Kiều Thời đã nói đừng đối đầu với quy tắc, nhất định phải dựa vào hai từ “ý tốt” và “vô tình”, giả vờ vô tội đến cùng.

Quả thực rất hiệu quả.

Những con rối xung quanh vốn dĩ để mặc Tiểu Ái nói chuyện với con búp bê rối, bọn chúng đều tin tưởng vào quý cô Tiểu Ái. Nhưng sau khi chứng kiến cảnh đó, bọn chúng cảm thấy có lẽ cô Tiểu Ái đã hiểu lầm gì đó về con búp bê rối rồi thì phải.

“Cô Tiểu Ái, chuyện này là sao vậy? Cô đừng hiểu lầm, thực ra cô ấy đang giúp chúng ta. Cô ấy khá nhát gan, cô làm vậy sẽ dễ khiến cô ấy sợ hãi đấy.”

Cũng có con rối giải thích với con búp bê rối: “Đừng căng thẳng, thoạt nhìn quý cô Tiểu Ái có vẻ nghiêm nghị nhưng kỳ thực cô ấy đối xử với mọi người rất tốt. Cô ấy tìm cô chỉ là để tìm hiểu chút chuyện mà thôi.”

Con búp bê rối lo lắng túm lấy vạt áo của mình: “Tôi- tôi thực sự không làm gì sai đúng không? Nếu tôi làm sai chỗ nào, xin mọi người hãy nói cho tôi biết, tôi nhất định sẽ sửa.”

Một con rối khác xoa xoa đầu nó: “Không có, thật sự không có, chúng tôi đều biết cô đang đòi lại công bằng cho chúng tôi mà thôi.”

Tất cả đám búp bê đều nhìn về phía Tiểu Ái, như thể đang nói: Cô cũng đồng ý với ý kiến của chúng tôi phải không?

Tiểu Ái: …

Sự việc đã biến thành như vậy, cô ta còn có thể nói gì nữa đây?

Chẳng lẽ lại nói “búp bê rối đứng ra đòi công bằng cho mấy người có rắp tâm khác, mấy người đừng tin” hay sao?

Như vậy chẳng phải giống như cô ta đang đứng về phía Tử Thần, cho rằng những bệnh nhân này đáng phải chịu tội hay sao?

Bộ xương khô đáng chết đó còn dễ xử lý, nhưng con búp bê rối “vô cùng đáng thương” này thì chắc chắn phiền phức hơn nhiều.

Nhưng rõ ràng cô ta nhớ rõ, trước đây phong cách của con nhỏ này đâu phải thế này, sao lại đột nhiên biến thành như vậy chứ?

Khóe miệng Tiểu Ái giật giật, cô ta mỉm cười nói: “Đúng vậy, xin lỗi, vừa rồi thái độ của tôi hơi nghiêm túc, đã khiến cô sợ hãi rồi phải không? Ý của tôi là người bệnh cần được nghỉ ngơi, cũng sắp đến nửa đêm rồi.”

Cô ta mỉm cười đưa ra lời cảnh cáo.

“Sắp đến nửa đêm”, không chỉ thông báo thời gian nghỉ ngơi của những con rối sắp đến rồi, mà cũng là lời nhắc nhở đối với con búp bê rối: Đến lúc dừng tay lại rồi, nếu không con búp bê rối sẽ tiêu đời.

Chỉ có thể nói, “kinh nghiệm xã hội” của Tiểu Ái vẫn còn quá non nớt, đổi lại là Kiều Thời, nếu có cơ hội knock-out đối thủ, cô tuyệt đối sẽ không để lộ ý đồ, bởi nếu để lộ, thế chẳng phải là đang cho đối phương cơ hội đội phó hay sao?

Dù sao, sau khi nghe thấy lời uy h**p, con búp bê rối càng không dám vứt bỏ lá cờ chính nghĩa mà mình đã phất lên.

Chỉ thấy nó sợ hãi chớp chớp mắt: “Nhưng- nhưng tôi cảm thấy, sau khi tôi đến đây an ủi bọn họ, tinh thần của bọn họ trông có vẻ khá hơn nhiều mà.”

Căn bệnh của mấy con rối vốn dĩ chính là một dạng “tâm bệnh” tự hoài nghi, tự dằn vặt bản thân mà thành, bây giờ con búp bê rối đẩy nguyên nhân gây bệnh cho kẻ khác, chẳng phải sẽ giúp bệnh chuyển biến tốt đẹp hơn hay sao?

Nhưng biện pháp này chỉ trị được ngọn chứ không trị được gốc, thậm chí còn chia rẽ cộng đồng đám con rối.

Nhưng với những con rối bị bệnh, có phương pháp trị được phần ngọn thôi cũng đã tốt lắm rồi!

Chúng làm theo lời của con búp bê rối thì cảm thấy: Ờ ha. Đúng thế! Chúng cảm thấy khá hơn nhiều thật!

Ánh mắt của những con rối nhìn con búp bê rối đã thay đổi.

Có một số con rối cũng từng tới an ủi chúng nhưng chẳng có tác dụng, chẳng khác gì mấy lời nói suông. Thậm chí có một số kẻ không đàng hoàng trong đó còn muốn biến chúng thành bộ dạng giống như bộ xương khô nữa cơ.

Chuyện như thế này không thể so sánh, bởi một khi so sánh thì sẽ thấy ngay "tấm lòng” của con búp bê rối.

Thậm chí bọn chúng còn tìm những lý do chính đáng để bào chữa cho sự "chuyên nghiệp” của nó: Nó đã từng bị bệnh, nên chắc chắn nó còn hiểu rõ về bệnh tình hơn chúng.

Tất nhiên cô Tiểu Ái sẽ không hại mọi người nhưng về phương diện này, trình độ của cô Tiểu Ái chưa chắc đã bằng con búp bê rối.

Cho nên thấy cô Tiểu Ái cũng không còn gì để nói nữa, những con rối vốn dĩ đang chuẩn bị đi nghỉ lại vây quanh con búp bê rối lần nữa, trao đổi với nó về "kỹ năng chữa bệnh”.

Tiểu Ái bị đẩy ra ngoài:…

Tiểu Ái đang muốn nói gì đó, hoặc có thể là đang muốn làm gì đó, nhưng đột nhiên toàn thân cô ta run bần bật, trong mắt cô ta nhanh chóng lóe lên một tia sáng kỳ lạ.

Tiểu Ái lập tức quay đầu lại, nhìn nhau qua đám đông cùng với Lệ Lệ và Ty Ty.

Một phần khác trong linh hồn đã thức tỉnh của chúng truyền đến một tin tức quan trọng: Có người xâm nhập tầng hầm.

Thật không may, một nhóm bọn chúng khác đã không thể giải quyết được kẻ xâm nhập mà đã bước vào chiều không gian hiện thực trước.

- Có cần phải đi xử lý lũ chuột trong tầng hầm không?

- Không vội. Ổn định tình hình trước mắt mới là việc quan trọng nhất.

Bọn chúng đã hoàn thành cuộc trao đổi mà không nói bất cứ một câu nào.

Việc duy nhất mà kẻ xâm nhập tầng hầm có thể làm là: Ngăn cản bản sao của mấy con rối đi vào hiện thực. Mà rõ ràng, hai người lang thang đã thất bại. Mặc dù việc các bản sao không thể thẳng tay xử lý hai người đó cũng khiến chúng cảm thấy khá thất vọng. Nhưng thế thì đã làm sao? Hai người lang thang đang trốn trong tầng hầm chẳng làm được gì thì cũng chẳng có gì đáng lo ngại.

Nhưng những kẻ có thể làm dao động nhân tâm, thậm chí có thể làm lung lay quy tắc của thế giới như Tử Thần và con búp bê rối mới là rắc rối lớn nhất hiện tại.

Dù sao cũng sắp đến nửa đêm rồi, phải ổn định lại tình hình và làm hầu hết những con rối chìm vào giấc ngủ. Bọn chúng sẽ khắc phục tất cả các vấn đề trong khoảng thời gian này. Ngày mai nơi này sẽ lại là ngôi nhà hài hòa và xinh đẹp của những con rối.

Nghe nói, con người cũng thích sửa BUG vào ban đêm. Có lẽ đây là khoảng thời gian thích hợp để sửa lỗi.

Nhưng chẳng bao lâu sau, động tác của ba con búp bê rối lần lượt xuất hiện sự trì trệ.

Các phiên bản của chúng ở không gian hiện thực đang thực hiện việc đồng bộ hóa, gửi về các tin tức quan trọng.

[Cơ thể ở hiện thực đã bị khống chế].

[Giao dịch thất bại].

[Giao dịch đang được điều chỉnh và bắt đầu lại].

Ba con rối há hốc mồm: Đợi đã, không phải ba con rối nhân bản vừa mới bước vào hiện thực thôi sao? Mới đi chưa được bao lâu mà đã xong phim rồi ư?

Theo cách nói của con người thì đây là vừa rơi xuống đất đã biến thành hộp ấy hả?

Thỉnh thoảng số đen thì như thế này, có thể đúng lúc đụng phải người của bộ phận dọn dẹp, quả thực bọn họ cũng có một vài thủ đoạn… Lần thất bại đầu tiên, bọn chúng vẫn có thể an ủi bản thân như vậy.

Cũng may, bọn chúng đã chuẩn bị sẵn vài cơ thể, tất cả đều đã được truyền linh hồn vào không lâu trước đó nên có thể tiến hành đợt giao dịch tiếp theo ngay lập tức.

Nhưng lần thất bại thứ hai cũng đến rất nhanh chóng.

[Cơ thể ở hiện thực đã bị khống chế].

[Giao dịch thất bại].

[...]

Lần này đã không thể bảo do xui xẻo nữa! Chắc chắn mấy kẻ xâm nhập đang trốn dưới tầng hầm đã giở trò gì đó!

Ty Ty dứt khoát tách ra, quyết định đi xuống tầng hầm giải quyết rắc rối.

Mà ngay sau đó, bất kể là Ty Ty đã đi xuống tầng hầm trước, hay là Tiểu Ái, hay Lệ Lệ, tất cả đều liên tục nhận được các thông báo giống nhau, kiểu như [Giao dịch bất thường].

Sau đó chúng còn cảm thấy đầu mình ong ong. Đó là bởi các bản sao đang không ngừng đồng bộ, gửi cho chúng các thông tin mà chúng cho là rất quan trọng.

Nhưng vấn đề là "tin tức quan trọng" thực sự nhiều đến vậy sao? Lượng thông tin dày đặc truyền đến, làm ảnh hưởng đến hành động của bản thể!

Vẻ mặt chúng hơi cứng đờ, động tác cũng trở nên chậm chạp, nhìn sơ thì sẽ nghĩ ngay chúng là mấy con rối không được thông minh cho lắm…

Bình Luận (0)
Comment