Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 131

11 giờ 40 phút.

Dưới tầng hầm.

Kiều Thời và Lâm Giai Âm lại nghe thấy âm thanh truyền đến từ bên ngoài tầng hầm.

Hai người lập tức chui vào đường ống thoát nước rút lui.

Sau khi chạy được một đoạn, có vẻ như họ đã cắt đuôi được kẻ truy đuổi. Cũng có thể không có kẻ truy đuổi, bởi vì đống lộn xộn dưới tầng hầm sẽ làm vướng chân những con rối đó.

“Tiếp theo chúng ta làm gì đây?” Lâm Giai Âm vừa thở hổn hển vừa hỏi.

“Bảo vệ bản thân. Sau đó… chờ đợi.”

Tựa hồ như Kiều Thời vừa nói một câu vô nghĩa nhưng nó đúng là tình hình thực tế trước mắt: Những gì có thể làm cô đều đã làm, cô cần thời gian để nghiệm chứng hiệu quả.

Tử Thần và con búp bê rối sẽ gieo mồi lửa “phản quy tắc” vào lòng những con rối kia. Đồng thời, cô cũng đã liên lạc với hiện thực, tạm thời phá hủy kế hoạch xâm lược của lũ rối, hơn nữa cô còn nghĩ ra cách sử dụng bản sao để quấy nhiễu bản thể.

Những mồi lửa này có thể cháy đến mức độ nào và phương pháp của cô có thể hiệu quả đến đâu… sẽ cần thời gian để chúng phát huy và kiểm chứng.

Kiều Thời cũng thấy hơi tiếc. Lúc trước ở giới vực [Trò chơi cuộc chiến sinh tồn], chỉ cần một quy tắc bị phá vỡ thì bầu trời trong thế giới game lập tức xuất hiện vết nứt. Mức độ tan vỡ của thế giới game chỉ cần liếc mắt một cái thôi là có thể thấy ngay. Nhưng ở đây, mặc dù cảm xúc của những con rối đã bị kích động nhưng vẫn chưa thấy xuất hiện dấu hiệu tương tự.

Có lẽ, quy tắc của giới vực này là do tất cả các con rối cùng nhau xây dựng nên, vì vậy nó vững chắc hơn so với thế giới của con game.

Cũng có thể mấy con rối đã bắt đầu hoài nghi bản thân nhưng chưa thực sự nghi ngờ hay tác động đến quy tắc của chính mình…

Vừa nói, Kiều Thời và Lâm Giai Âm vừa chuyển từ trạng thái chạy nước rút sang đi bộ nhanh.

Tiếng bước chân lộp cộp vang vọng trong thế giới cống ngầm yên tĩnh, tạo nên một cảm giác hài hòa kỳ lạ.

Nhưng Kiều Thời lại cảm thấy hình như tiếng bước chân hơi to, theo bản năng cô liền bước nhẹ nhàng hơn.

Tiếng lộp cộp vẫn cứ vang lên.

Đột nhiên, Kiều Thời cảm thấy lạnh sống lưng!

Lâm Giai Âm vẫn đang đi phía trước cô mà không hề hay biết gì. Còn ở phía sau cô, có kẻ nào đó đang bước chân cùng nhịp với Kiều Thời khiến tiếng bước chân vang to hơn bình thường.

Nhưng bởi vì nhịp điệu giống nhau, hơn nữa còn ở trong một nơi có nhiều đường ống đan xen như thế này, việc có tiếng vọng là chuyện bình thường, thực sự rất dễ khiến con người ta bỏ qua cảm giác bất thường đó.

Cùng lúc đó, có một bàn tay đặt lên vai cô.

Rõ ràng Kiều Thời không lên tiếng. Nhưng “bóng ma sau lưng” lại nhận ra sự "cảnh giác" của cô!

Không còn cách nào khác, là một người bình thường, khi phát hiện ra tình cảnh của bản thân, chắc chắn Kiều Thời sẽ để lộ ra những sơ hở nhỏ trong hơi thở và động tác của mình, trừ khi cô được hệ thống “xoa dịu” từ trước.

Trong khoảnh khắc đó, Kiều Thời đã nghĩ tới chuyện chiến đấu với con rối ở sau lưng. Nhưng cô đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, không đúng, cô không thể coi con rối đó giống như những bản sao được. Hãy nhớ vết xe đổ của Lý Văn!

“Chạy mau!”

Đó là lựa chọn duy nhất.

Kiều Thời hét lên, đồng thời cơ thể cô cũng lao đi. Nhưng không kịp! Đã quá muộn rồi!

Cánh tay sau lưng giữ chặt cô, đồng thời một cánh tay khác vươn đến trước mặt cô, một làn hơi sương phun thẳng vào mặt cô.

Kiều Thời ngã thẳng xuống đất.

Lâm Giai Âm đã học được rất nhiều điều từ Kiều Thời nhưng suy cho cũng cô ấy chưa trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, nên khi nghe thấy tiếng động, cô ấy vẫn quay đầu lại, hoảng sợ nhìn xung quanh một chút rồi mới bắt đầu chạy như điên.

Một lúc sau, Kiều Thời đang nằm trên mặt đất giống như một xác chết đội mồ dậy.

Con rối truy đuổi các cô là Ty Ty. Giờ nghĩ lại, Kiều Thời cảm thấy rất có thể tiếng động vang lên ở bên ngoài tầng hầm chỉ là một cái bẫy. Có lẽ Ty Ty đã chuẩn bị sẵn mai phục khi quay lại bắt họ rồi.

Sở dĩ Ty Ty không ra tay ngay là bởi nó muốn đi theo xem các cô sẽ đi đâu, nhưng giữa chừng bị Kiều Thời phát hiện nên nó buộc phải động thủ.

Muốn xử lý nhanh gọn những người lang thang ở khoảng cách gần ư? Không có lựa chọn nào tốt hơn là sử dụng thuốc diệt người.

Nhưng thứ Ty Ty không ngờ tới là, cái chai thuốc diệt người mà không biết nó lấy ở đâu rồi thuận tay xách tới kia chính là một trong những chai đã bị Kiều Thời đánh tráo trước đó.

Lúc bị làn hơi sương phun trúng mặt, Kiều Thời đơ mất mấy giây nhưng may mà cô đã phản ứng mau lẹ, lập tức cố gắng phát huy hết khả năng diễn xuất của bản thân, bắt đầu lăn ra giả chết.

Ty Ty liền đuổi theo Lâm Giai Âm.

Nhưng có một điều khiến Kiều Thời cảm thấy kỳ lạ là, rõ ràng Ty Ty không biết chai thuốc diệt người đó đã bị vô hiệu nhưng nó lại không sử dụng với Lâm Giai Âm. Hơn nữa, vừa rồi cô còn nghe thấy Ty Ty nói một câu: “Cuối cùng cũng tìm được cô rồi.”

Hửm? Không lẽ đây là đãi ngộ dành cho đấng sáng thế ư?

Kiều Thời vừa nghĩ vừa đuổi theo, định chia sẻ bớt áp lực cho Lâm Giai Âm.

Đánh tay đôi với con rối thì cô không có khả năng. Nhưng đừng quên, Kiều Thời đã bố trí cạm bẫy khắp nơi trong thế giới ngầm này, chỉ cần cô cho Lâm Giai Âm một số chỉ dẫn chính xác…

Khi Ty Ty phải gỡ cơ thể ra khỏi đường ống lần thứ ba, cho dù nó có dễ tính đến mấy cũng phải bực mình.

Không phải chứ, cái quái quỷ gì thế này?

Chưa bàn đến những chuyện khác, chỉ riêng việc bất cứ lúc nào cũng có thể bị dính đầy sơn và keo lên người thì đúng là quá đáng. Ban đầu Ty Ty chỉ bị dính sơn, chuyện đó không có gì quá đáng sợ. Nhưng khi keo dán đổ xuống, theo phản xạ nó giơ tay đỡ lấy và thế là nó lãnh đủ.

Đây đúng là cạm bẫy do con người nghĩ ra thật đó hả?

Đúng vậy, mấy thứ này có thể chơi khăm được mấy con rối nhưng không lẽ con người các ngươi không sợ hay sao?

Chủ nhân trước đây của chúng đâu có như vậy! Rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở đâu chứ?

Đáp án chính là: Có người đang giúp Lâm Giai Âm. Nhưng vừa rồi người lang thang kia đã chết rồi mà?

Vốn dĩ đầu Ty Ty vẫn đang ong ong bởi những tin tức mà bản sao liên tục gửi về, nó chỉ đang tạm thời điều chỉnh sang trạng thái tốt mà thôi. Mà giờ hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra khiến đầu nó càng đau như búa bổ.

Không đúng, hình như có vấn đề ở đâu đó!

Thuốc diệt người phát huy tác dụng quá nhanh!

Không lẽ tất cả chỉ là diễn, sự thật không phải như vậy?

Ty Ty cúi đầu nhìn chai thuốc diệt người trong tay, lần đầu tiên nó cảm thấy cực kỳ tức giận khi dùng phải hàng nhái hàng giả!

Nhưng trong xã hội không tưởng của những con rối, sao có thể có hàng nhái hàng giả được chứ?

Quả nhiên người lang thang là tai họa của trật tự!

Đúng lúc này, tiếng chuông đồng hồ đinh đoong đinh đoong vọng tới đường ống dẫn nước. Kẻ đang đi tìm với hai người đang chạy trốn đều đồng loạt khựng lại.

Đã 12 giờ đêm rồi.

Đèn đường bên ngoài lần lượt tắt, dường như vầng trăng giả lơ lửng trên bầu trời cũng bị mây đen che khuất.

Tử Thần ngáp một cái.

Thời điểm này có vẻ là thời gian đi ngủ của những con rối. Ngay cả Ngài cũng bị quy tắc đó ảnh hưởng và cảm thấy buồn ngủ.

Vậy chợp mắt một lát trước đã. Nếu bên ngoài không có ai thì Ngài có diễn thuyết cũng chẳng để làm gì.

Ngài nằm trên chiếc giường mềm mại, đốm lửa ma chơi trong mắt Ngài vừa tắt thì một dự cảm nguy hiểm đột ngột dâng trào lên trong lòng Ngài. Ngài xoay một vòng trên giường, lưỡi cưa đang phát ra tiếng rè rè vốn nhắm vào bộ xương khô lại cắt hụt vào chăn, từng mảng sợi bông lớn bay lả tả, lưỡi cưa thoắt cái đã chạm đến ván giường.

Trước lưỡi cưa sắc bén, ván giường chẳng khác nào miếng đậu hũ.

Nhưng mục đích của kẻ kia không phải cắt đậu hũ mà là… cắt Tử Thần!

Vì thế, lưỡi cưa lại một lần nữa được giơ cao lên, cắt về phía bộ xương khô!

Rốt cuộc Tử Thần đã thấy rõ gương mặt của kẻ kia - con rối Tiểu Ái. Trong bóng đêm, đôi mắt cô ta vẫn tỏa ra thứ ánh sáng đẹp đẽ nhưng đầy hờ hững.

Tử Thần suýt chút nữa bị cưa trúng vì mất tập trung, trong khoảnh khắc đó, Ngài nghi ngờ bản thân mình đang nằm mơ.

“Chẳng phải đã nói sẽ không làm hại đồng loại của mình hay sao?”

Tốc độ trở mặt như thế này cũng nhanh quá rồi đấy!

“Chỉ cần… ông không phải đồng loại của tôi là được rồi.” Tiểu Ái nhếch môi mỉm cười, lưỡi cưa trong tay nhanh chóng bổ về phía đầu Tử Thần.

Mấy người các ngươi còn có quy tắc linh hoạt như vậy luôn hả?

Tử Thần không tin lắm.

Nếu bọn chúng nói ai là con rối thì kẻ đó mới có thể trở thành con rối, vậy Ngài nên bị bắt từ lâu rồi, đâu cần chờ đến bây giờ chứ?

Hơn nữa, "Nói ai là con rối thì kẻ đó mới có thể trở thành con rối", loại chuyện như thế này đáng lý ra không nên tồn tại ở thế giới của xã hội không tưởng. Bởi vì đó sẽ là một lý do cực kỳ tuyệt vời để loại trừ những con rối bất đồng ý kiến.

Hôm nay ta có thể lấy lý do A để nói mi không phải “người phe mình”. Ngày mai thằng kia cũng có thể lấy lý do B để nói ta không phải “người phe mình”.

Nếu như thế thì đâu cần đến lượt Kiều Thời hay Tử Thần gây kích động nữa chứ?

Vừa miên man suy nghĩ, bàn tay xương xẩu của Tử Thần vừa nắm chặt lấy mép lưỡi cưa đang ép chặt xuống.

Năng lực “biến sự sống thành cái chết” vẫn vô dụng, nhưng sức mạnh thuần túy của Ngài hẳn đã khôi phục không ít, vậy nên Ngài cố gắng đoạt lấy lưỡi cưa để giành thế chủ động.

Tuy nhiên, trước sức mạnh tuyệt đối ở trước mặt, dường như sự giãy giụa của Tử Thần chỉ là vô dụng.

Lưỡi cưa vẫn đang ép xuống, phát ra tiếng rè rè khi đến gần đầu lâu của Ngài.

Tử Thần dám khẳng định, Tiểu Ái mà Ngài gặp bên ngoài chắc chắn không có sức mạnh khủng khiếp như vậy!

Cấp độ sức mạnh thế này có phải hơi thái quá rồi không?

Trước đây, Ngài khá bất mãn khi bị trói buộc trong bộ xương khô. Nhưng dù có bất mãn đến mấy, Ngài cũng không muốn để người khác phá hủy thân thể này!

Đây cũng không phải là vương quốc mục nát, ở giới vực của kẻ khác, nếu bộ xương khô này bị phá hủy thì chuyện gì sẽ xảy ra, Ngài thực sự không dám tưởng tượng.

Tử Thần bùng phát sức mạnh, Ngài nâng lưỡi cưa lên được vài centimet, sau đó bất ngờ trượt khỏi giường, thoát khỏi phạm vi tấn công của Tiểu Ái.

Sau đó, Ngài nhanh chóng lao ra khỏi nơi ở của mình.

Ngài đâu có ngốc, không cần thiết phải đối đầu với Tiều Ái ở đây. Lúc này phải xem Kiều Thời nói như thế nào, đầu óc cô nhạy bén hơn, chắc chắn cô sẽ biết nguồn gốc của những thay đổi này và cách ứng phó với những việc đó!

Nhưng khi Tử Thần chạy ra đến bên ngoài, Ngài phát hiện, có lẽ không cần Kiều Thời có mặt ở đây, Ngài cũng đã biết chuyện gì xảy ra rồi.

Trên bầu trời không có những đám mây đen cuồn cuộn, thứ thực sự che khuất mặt trăng là những vết nứt, những vết nứt vắt ngang toàn bộ bầu trời của giới vực này.

Bản thân Tử Thần cũng là chủ nhân giới vực, Ngài biết quá rõ đây là gì!

Nói cách khác, dù Ngài chưa làm gì thì cái thế giới của xã hội không tưởng này cũng sắp sụp đổ rồi!

Hay phải nói là, thế giới này còn duy trì được đến bây giờ phải gọi là kỳ tích.

Ngài đã biết nguyên nhân vì sao Tiểu Ái có thể linh hoạt phán Ngài không phải con rối, vì sao sức mạnh của Ngài lại có thể dần dần khôi phục rồi. Ở một thế giới đang trên bờ vực sụp đổ như thế này, sự ràng buộc của một số quy tắc nhất định bị suy yếu là điều hết sức bình thường.

Một trận gió thổi từ hư vô tới, Tử Thần vốn không sợ gì cả lại đột nhiên run lập cập.

Ngài trông thấy Tiểu Ái đã chắn ngay trước mặt mình từ lúc nào không hay.

Cô ta cầm lưỡi cưa, quay lưng về phía Tử Thần. Nhưng thứ khiến Tử Thần cảm thấy sợ hãi tất nhiên không phải sự xuất quỷ nhập thần của cô ta, mà là phía sau lưng cô ta xuất hiện một cái lỗ lớn, luồng khí tỏa ra từ cái lỗ đó có chung nguồn gốc với khe nứt hư vô!

Không ngờ con nhỏ điên khùng này lại dùng chính cơ thể của mình làm vật chứa vết nứt, đồng thời lợi dụng sức mạnh của "hư vô".

Chẳng trách ngay cả Ngài cũng không thể đối đầu trực diện với cô ta!

“Khá phiền phức rồi đây!” Lệ Lệ nhìn bệnh viện đèn đuốc vẫn sáng trưng, cảm thấy có phần lo lắng.

Phần lớn con rối đều đã chìm vào giấc ngủ, ngay cả văn phòng cộng đồng cũng đã tắt đèn.

Bệnh viện vẫn chưa tắt đèn là bởi vì có không ít con rối vẫn đang cố gắng chống lại cơn buồn ngủ dưới sự xúi giục của con búp bê rối.

Ty Ty đã đi giải quyết vấn đề dưới tầng hầm, Tiểu Ái thì đi nghiền nát bộ xương khô kia thành bột mịn, còn Lệ Lệ chịu trách nhiệm xử lý bên phía bệnh viện.

Lệ Lệ đã khóa cửa bệnh viện để ngăn những con rối lao vào màn đêm vô tận. Nhưng chuyện đó không phải vấn đề. Vấn đề là con búp bê rối kia khá cẩn thận, nó vẫn luôn ở cùng những con rối khác nên Lệ Lệ chưa tìm được thời điểm nào con búp bê rối chỉ có một mình.

Đáng lẽ ra chúng nên xử lý con búp bê rối đó từ sớm, trước khi con búp bê rối trở thành mối họa lớn mới phải.

Thật đáng tiếc.

Lệ Lệ thầm thở dài tiếc nuối.

Nó phải đi trực đêm thôi. Nếu không, mấy con rối còn thức kia sẽ phát hiện ra manh mối mất.

Khi Lệ Lệ đang chăm chú theo dõi con búp bê rối, con búp bê rối cũng đang lén lút quan sát Lệ Lệ.

Nhìn Lệ Lệ có vẻ như đã bỏ qua mình mà bí mật bước vào một căn phòng tối đen không có ai, lòng hiếu kỳ trong con búp bê rối lập tức trỗi dậy: Không lẽ trong đó có ẩn chứa bí mật gì của Lệ Lệ ư?

Con búp bê rối quyết định lặng lẽ đi theo để xem xem đó là gì.

Trong phòng đã không còn ai, chỉ có một cái bóng chợt lướt qua cửa sổ.

Con búp bê rối không tin trang viên Alice vẫn là một nơi an toàn sau nửa đêm. Cho dù ở cùng với nhiều con rối khác, trực giác của nó vẫn không thay đổi.

Nhưng hiện tại, nếu nó không ra ngoài mà chỉ lén nhìn vào xem xét một chút thì chắc cũng không sao đâu nhỉ?

Con búp bê rối bật hết đèn trong căn phòng lên. Ánh sáng luôn dễ dàng mang lại cho người ta cảm giác an toàn.

Tiếp đó, con búp bê rối trông thấy lưng Lệ Lệ và cả cái lỗ hổng trên lưng nữa. Vị trí đó vốn được quần áo che chắn nhưng quần áo đã bị biến thành tro bụi.

Theo lý thuyết mà nói, đáng lẽ toàn bộ cơ thể của Lệ Lệ cũng phải biến thành hư vô theo. Nhưng kỳ lạ thay, Lệ Lệ vẫn tồn tại.

Cảm giác mà lỗ hổng đó mang lại cho con búp bê rối giống hệt với trực giác nguy hiểm của nó!

Con búp bê rối lau tay rồi đóng cửa sổ lại!

Nhưng nó nghe thấy một giọng nói vang lên bên tai mình: “Cô thấy rồi, đúng không?”

“Đúng là gặp ma mà!”

Thế giới dưới đường cống thoát nước.

Kiều Thời và Lâm Giai Âm đều ôm trong đầu ý nghĩ đó mà chạy trốn vô cùng chật vật.

Sau khi tiếng chuông đồng hồ báo nửa đêm vọng tới, kẻ truy đuổi các cô không còn là con búp bê rối Ty Ty nữa, phải gọi nó là đạn pháo Ty Ty thì chính xác hơn.

Những lối đi lòng vòng ngoằn ngoèo ư? Ty Ty hoàn toàn coi như không thấy. Chỉ cần ầm ầm đâm thẳng qua là được rồi. Lối đi mà nó đâm thẳng qua chính là lối đi trực tiếp nhất!

Tốc độ đó, sức mạnh đó… tất cả những cái bẫy mà Kiều Thời và Lâm Giai Âm đã bố trí trước đó đều trở nên vô dụng, chẳng khác gì trò chơi của bọn con nít!

Kiều Thời thầm than khổ: Búp bê rối còn có thể biến thành siêu nhân, thế này thì còn thiên lý nữa không vậy!

Cô cảm giác như đã thấy được phiên bản con rối của Hứa Dịch.

Rắc rối ở chỗ, "Hứa Dịch" kia không phải ở phe cô.

Những viên đá vụn trong lối đi ngầm dưới lòng đất đập vào trán Kiều Thời, nhưng đó chưa phải điều kinh khủng nhất. Điều kinh khủng nhất chính là cô cảm nhận được một luồng gió mạnh thổi tới từ phía sau!

Lúc này, một bàn tay đột nhiên vươn ra từ phía trước túm chặt lấy cô.

Là Lý Văn đã “vượt ngục” thành công.

Anh ta đã tận mắt chứng kiến những biến hóa xuất hiện ở thế giới này khi khoảnh khắc nửa đêm ập tới. Làm thế nào mà ban ngày hoàn hảo và màn đêm sắp sụp đổ này lại có thể hòa quyện với nhau được chứ?

Lý Văn cũng chưa từng thấy giới vực nào quỷ dị như vậy!

Kiều Thời đã từng nói sẽ có lúc cần đến sức mạnh của anh ta. Mà trong tình huống quỷ dị như thế này, anh ta càng không dám chậm trễ, lập tức tới cứu người.

Anh ta đang giữ Lâm Giai Âm ở tay bên kia… cô ấy suýt chút bị bắt sớm hơn cả Kiều Thời. Sau khi bế Kiều Thời lên, Lý Văn nhảy mấy cú, khoảng cách giữa các không gian lập tức được rút ngắn, anh ta nhanh chóng đưa hai người trở lại mặt đất.

Nhưng ngay sau đó, cách chỗ ba người không xa, một tiếng nổ ầm vang lên, mặt đất bị nổ tung một cách hết sức bạo lực, Ty Ty cũng theo đó nhảy vọt ra!

Bình Luận (0)
Comment