Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 132

Cảnh tượng vết nứt treo lơ lửng trên bầu trời khiến Kiều Thời sửng sốt.

Thậm chí cô còn không quan tâm phía sau có kẻ truy đuổi (chủ yếu là vì vào những thời điểm như thế này, cô cũng không giúp được gì, chỉ có thể nói một câu tin tưởng đội trưởng mà thôi).

Cách đây không lâu, Kiều Thời còn đang cảm khái e là thế giới này còn vững chắc hơn nhiều so với thế giới của con game cuộc chiến sinh tồn, bị cô khuấy đảo bao nhiêu lâu như thế mà vẫn không thấy dấu hiệu nứt vỡ nào.

Hóa ra, sự vững chắc gì đó hoàn toàn chỉ là ảo giác. Thậm chí không cần cô khuấy đảo, thế giới này vốn dĩ đã rất có vấn đề rồi!

Vì sao Kiều Thời có thể khẳng định đây không phải do cô gây ra?

Thực ra cũng không phải Kiều Thời muốn đổ lỗi cho người khác. Nếu đây là lần đầu tiên "lỗ hổng" xuất hiện, đáng lẽ Ty Ty và những con rối khác phải kinh hoàng mà vội vàng đi đối phó với vết nứt đột ngột này, chứ không phải là hoàn toàn không có phản ứng gì và vẫn tiếp tục đuổi giết mấy người các cô. Nhìn dáng vẻ của chúng thì có vẻ như chúng đã quen với sự xuất hiện của vết nứt rồi.

Cho nên, thế giới đang sụp đổ là nguyên nhân khiến thế giới của những con rối trở nên khác biệt với ký ức của Lâm Giai Âm ư? Nhưng tại sao?

“Bọn chúng điên rồi!”

Tử Thần la hét om sòm, đồng thời chạy như bay về phía đám Kiều Thời.

Một trước một sau, Tiểu Ái và Ty Ty tạo thành thế gọng kìm tấn công bọn họ.

Tử Thần nhanh chóng đón lấy Kiều Thời từ Lý Văn. Từ trước đến nay đều là Ngài đứng trên vai Kiều Thời mà chỉ điểm giang sơn, bây giờ đổi lại là Ngài phải vác Kiều Thời.

Tử Thần có một cảm giác an tâm kỳ lạ.

Ừm, đối mặt với những con rối không phải con người kia, quả nhiên vẫn phải để Kiều Thời cũng không giống con người ra tay xử lý mới được.

Tử Thần tương đối phấn khích nhưng vẫn rút ra ý chính trọng tâm: Cơ thể của chúng thông với lỗ hổng, ngay cả phần lưng phía sau đều đã bị “đục rỗng”. Bọn chúng đang lợi dụng sức mạnh của hư vô nên mới có thể trở nên mạnh mẽ như vậy.

“Có lẽ không phải bọn chúng muốn ôm lấy hư vô, mà thực ra là lỗ hổng của thế giới này sinh ra từ chúng.”

Chính chúng đang phủ định các quy tắc ở nơi này, phủ định sự tồn tại của xã hội không tưởng!

Con rối sẽ không bị bệnh trừ khi nó đi ngược lại quy tắc. Con búp bê rối vốn dĩ không phải con rối đầu tiên “bị bệnh” ở đây.

Bọn chúng còn bị bệnh sớm hơn con búp bê rối, hơn nữa, bệnh còn trầm trọng hơn nhiều. Suy cho cùng, “bệnh”của con búp bê rối chỉ là đơn phương đau khổ, không thể làm lung lay quy tắc của nơi này, nếu không chúng đã không để con búp bê rối sống đến giờ.

Tử Thần và Lý Văn có thể nghe hiểu lời Kiều Thời nói, nhưng Lâm Giai Âm chỗ hiểu chỗ không. Cô ấy hỏi: “Điều này có nghĩa là gì?”

EQ của Tử Thần ngang ngửa Hứa Dịch… tức là gần như bằng không, Ngài liếc mắt nhìn Lâm Giai Âm, cũng chả thèm quan tâm lời của mình có làm tổn thương cô ấy hay không: “Có nghĩa là bọn chúng có trách nhiệm trông coi nhưng lại tự trộm của chính mình ấy.”

“Trông coi nhưng lại tự trộm”, cụm từ này có lẽ chưa được chuẩn xác cho lắm. Nhưng ý nghĩa thì không khác biệt. Bọn chúng vốn là những người bảo vệ quy tắc nhưng lại trở thành những kẻ phá vỡ quy tắc.

Lâm Giai Âm lập tức trầm mặc.

Mặc dù trước khi Tử Thần vạch trần tất cả mọi chuyện, cô ấy đã mơ hồ đoán ra. Thế giới của xã hội không tưởng không có nguy hiểm, không cần trực đêm, nguy hiểm lúc nửa đêm chính là bọn chúng.

Nhưng cô ấy luôn nhìn những con rối theo lăng kính của mình, vì đây vốn dĩ chính là giấc mơ của cô ấy. Chưa đến giây phút cuối cùng, cô ấy vẫn không muốn tỉnh mộng.

Không ngờ, so với Lâm Giai Âm, Tiểu Ái và Ty Ty còn cảm thấy kích động hơn: “Ông đừng có nói bậy! Chúng tôi mãi mãi trung thành với cương vị công tác của mình, chỉ biết bảo vệ thế giới này!”

Hai con rối đồng thanh nói, vẻ mặt bi thương, mà động tác lại càng dứt khoát: Bọn chúng muốn chém chết Tử Thần trước vì đã ăn nói bậy bạ xúc phạm bọn chúng.

Những cuộc tấn công vào nhóm của Lý Văn và Lâm Giai Âm đã giảm đi đáng kể, nhưng lại đến lượt Tử Thần vác theo Kiều Thời nhảy tới nhảy lui.

Kiều Thời kêu lên một tiếng đầy hối hận: Quả nhiên chỗ của đội trưởng vẫn đáng tin cậy hơn.

“… Vừa rồi ông không thể ăn nói khéo léo hơn một chút được hả?” Kiều Thời phàn nàn.

Tử Thần vừa lanh lẹ né tránh, vừa không quên đáp lời: “Hửm? Không phải ngươi vẫn luôn làm như thế hay sao? Đây là ta học theo ngươi đấy thôi.”

Luận về việc thu hút thêm giá trị thù hận, cô mới là dân chuyên.

Kiều Thời cảm thấy bản thân bị oan.

Nếu không cần thiết, cô sẽ không vô duyên vô cớ đắc tội với người khác! Với các dị thường cũng vậy… khẩu nghiệp không phải cách thức đúng đắn để xử lý dị thường hay các giới vực.

Hơn nữa, cô vẫn đang bị hệ thống chết tiệt giám sát. Ngay cả với dị thường, cô cũng vẫn phải tươi cười.

Còn về việc đôi khi không hiểu vì sao cô lại thu hút những giá trị thù hận đó về mình, Kiều Thời bày tỏ cô cũng không hề muốn như vậy.

Cảm nhận được lưỡi dao sượt qua mặt mình, dựa trên nguyên tắc giao tiếp thân thiện, Kiều Thời lập tức hét lên: “Tôi tin các cô! Các cô không muốn bị Lâm Giai Âm hiểu lầm đúng không? Tôi có thể giúp các cô giải thích!”

Những lời nói suông thông thường thì không có tác dụng với các dị thường… trừ khi có thể tìm được điều mà chúng quan tâm!

Trước đó, Ty Ty không muốn xịt thuốc diệt người lên Lâm Giai Âm. Sau đó, khi Kiều Thời đã thu hút phần lớn giá trị thù hận, Ty Ty lại nhất quyết muốn bắt Lâm Giai Âm trước. Hiện tại, hai con rối lại dễ dàng bị lời nói của Tử Thần kích động đến mức giận dữ.

Có lý khi suy đoán rằng, lá bài đấng sáng thế Lâm Giai Âm vẫn còn giá trị rất lớn!

Tiểu Ái và Ty Ty không dừng tay nhưng động tác có hơi chậm hơn một chút.

Trong đầu Kiều Thời lóe lên ý nghĩ: Có cơ hội rồi!

“Mặc dù mối nguy hiểm lúc nửa đêm là do các cô mà ra nhưng những người bảo vệ ban đêm cũng là các cô. Chẳng qua, các cô chỉ muốn che giấu mối nguy hiểm khỏi nhận thức của những con rối khác thôi, đúng không?”

Bọn chúng ngầm thừa nhận.

“Nếu chúng ta đều không muốn sự tình thành ra như vậy, có lẽ chúng ta có thể nói chuyện? Chẳng phải giải quyết tận gốc vấn đề thay vì đánh đánh giết giết sẽ hợp lý hơn hay sao?”

Kết quả, trong sự kinh ngạc của mọi người, Tiểu Ái chỉ thẳng về phía Lâm Giai Âm: “Nguồn gốc của vấn đề… là cô ấy.”

Đấng sáng thế tạo ra xã hội không tưởng, ngôi nhà của những con rối có sinh mệnh.

Những con rối cũng vui mừng vì đã thuần dưỡng con người đầu tiên. Bọn chúng đều thực sự thích cô ấy, cô ấy là suối nguồn hạnh phúc của chúng. Những con rối cũng mong muốn đem lại hạnh phúc cho cô ấy.

Nhưng có một ngày, người này biến mất.

Tất cả đều cảm thấy khá buồn bã, nhưng sau đó chúng đã vực dậy tinh thần, bởi vì nơi đây là xã hội không tưởng của những con rối, mà những con rối sống ở đây tất nhiên là hạnh phúc.

Bọn nó lại tiếp tục cuộc sống như thường lệ, thảo luận cách thuần dưỡng con người đáng yêu tiếp theo như thế nào.

Nhưng ba con rối Tiểu Ái, Lệ Lệ và Ty Ty vẫn không thể vực dậy tinh thần. Bởi vì chúng biết, cô ấy không chỉ là con người do bọn chúng thuần dưỡng, mà cô ấy cũng chính là đấng sáng thế của nơi này.

Thần đã vứt bỏ bọn chúng, mà những con rối kia lại hoàn toàn không biết gì cả, những con rối đó đã quên mất cô ấy.

Có phải cô ấy phát hiện sự ngu ngốc của bọn chúng nên mới rời đi, có phải cô ấy thất vọng về bọn chúng nên mới rời đi?

Đám ba con rối Tiểu Ái, Lệ Lệ, Ty Ty không nhịn được mà miên man suy nghĩ, sau đó, vấn đề đã nảy sinh.

Bọn chúng bị bệnh, nhưng bọn chúng đã cố gắng hết sức để bản thân khôi phục lại như bình thường.

Chúng cho rằng bằng nghị lực của mình, chúng đã chiến thắng bệnh tật. Nhưng trên thực tế, “suy nghĩ” là thứ không thể chỉ dựa vào nghị lực là có thể chiến thắng.

Chúng không muốn bản thân suy nghĩ về điều đó, nhưng thực tế bản thân chúng vẫn nghĩ về điều đó. Bọn chúng càng cố gắng khắc chế, thì bản thân lại càng ngày càng đi sai đường.

Cho đến một ngày, vết nứt xuất hiện.

Không, bọn chúng không thể để thế giới này sụp đổ được!

Vốn dĩ bọn chúng chính là những con rối duy trì trật tự trong thế giới này, vậy nên chúng đã dùng thân thể của mình làm vật dẫn để lấp kín lỗ hổng, cố gắng giữ vấn đề chỉ xảy ra vào lúc nửa đêm.

Đây là một kế hoạch điên rồ mà ngay cả Tử Thần cũng không muốn thực hiện, bởi vì chưa nói đến nỗi đau đớn tột cùng, mà sớm muộn gì bọn chúng cũng sẽ không thể chịu đựng nổi.

Chúng dứt khoát sử dụng sức mạnh này để tìm cách khắc phục tình hình.

Chỉ cần "Quy tắc của con người" biến thành luật thép không thể lựa chọn, có phải tất cả những sai lầm này sẽ không xảy ra nữa đúng không? Không, quy tắc của con người trong nhận thức của Lâm Giai Âm có sự khác biệt với quy tắc của con người sau này.

Chỉ cần vị thần của chúng trở về, tất cả mọi thứ sẽ khôi phục lại như ban đầu đúng không? Bọn chúng không ngờ rằng Lâm Giai Âm vẫn còn ở nơi này, ngay bên dưới mặt đất. Bọn chúng cho rằng cô ấy đã trở về hiện thực.

Vậy chỉ cần hiện thực bị đồng hóa, cô ấy sẽ quay lại nữa nhỉ? Chính vì thế, kế hoạch xâm chiếm hiện thực đã bắt đầu.

Tất cả con rối đều nên có được tự do và có được linh hồn. Đây cũng chính là tâm nguyện của cô ấy, không phải sao?

Chúng cảm thấy kế hoạch của chúng vô cùng thông minh:

Đầu tiên, bằng cách chia nhỏ một phần linh hồn, chúng có thể giảm bớt sự đau đớn của bản thân hằng đêm.

Thứ hai, ngôi nhà của những con rối và hiện thực vốn là nước sông không phạm nước giếng, để phá vỡ hạn chế này, bọn chúng không chỉ dùng "giao dịch" để lừa gạt quy tắc, thông qua đó hợp lý hóa hành động tiến vào hiện thực, mà ban đầu chúng còn cố ý hạn chế ký ức của bản sao Tiểu Ái kia nữa. Đương nhiên nỗi thống khổ vào lúc nửa đêm sẽ làm bản sao Tiểu Ái nhớ tới sứ mệnh của chính mình.

Sau đó, hàng loạt rắc rối xuất hiện.

Ồ không, nói chính xác thì chỉ có nhóm này mới được coi là rắc rối.

Nhóm trước cùng lắm chỉ có hai người là có thể thuần hóa được nhưng đã chạy mất rồi, khá là đáng tiếc.

Còn nhóm này… bất kể Kiều Thời có cố gắng “ném nồi” thế nào đi chăng nữa, việc vết nứt đột ngột trở nên lớn như vậy, nhóm của cô có muốn thì cũng khó thoát khỏi trách nhiệm!

Đương nhiên, nhóm của Tiểu Ái đã có kinh nghiệm "giải quyết vấn đề" hết sức thành thục: Những vấn đề không giải quyết được, có thể làm những vấn đề ấy “biến mất” dưới một dạng hình thức khác.

Cũng giống như quy tắc của con người, ban đầu không thể hình thành các ràng buộc, vậy hãy biến nó thành thứ quy tắc mà có thể tạo ra các ràng buộc đi.

Tuy rằng có phiền phức nhưng bọn chúng đã có bước tiến triển mang tính đột phá: Lâm Giai Âm lại xuất hiện một lần nữa.

Lâm Giai Âm cảm thấy vừa mơ hồ vừa khiếp sợ khi nghe phiên bản chuyện cũ này.

Nếu nhất định phải miêu tả tâm trạng của cô ấy thì có lẽ chính là: Hả? Yêu phi gây họa cho quốc gia lại chính là mình ư? Mình còn có tố chất này nữa hả?

Sau khi ngẫm nghĩ một lúc, theo bản năng Lâm Giai Âm tách khỏi Lý Văn, tiến lên phía trước hai bước: “Không phải đâu, nếu các em nói với chị sớm hơn… chị sẽ đi với các em.”

Cô ấy chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân sẽ khiến mọi chuyện thành ra như vậy, nếu mọi căn nguyên đều do cô ấy mà ra, nếu chỉ cần cô ấy ra mặt là có thể cởi bỏ mọi nút thắt, thì tại sao cô ấy lại từ chối chứ?

Vốn dĩ cô ấy không phải kiểu người thích gây thêm phiền phức cho người khác. Như thế này thì tốt rồi.

Tiểu Ái và Ty Ty nhìn Lâm Giai Âm với vẻ không dám tin, chúng hoàn toàn không ngờ được việc này lại dễ dàng như vậy.

Bọn chúng còn chưa xâm chiếm được thế giới hiện thực cơ mà!

Ngay sau đó, trên gương mặt chúng hiện lên vẻ vui mừng, thậm chí chúng còn chủ động thu hồi vũ khí và đưa tay về phía Lâm Giai Âm.

Nhưng đúng lúc đó, Kiều Thời lập tức kéo Lâm Giai Âm lại và nói: “Cô không thể qua đó.”

Mấy con rối nheo mắt, nhìn chằm chằm vào tai họa.

Lúc đầu Lâm Giai Âm có phần kinh ngạc, sau đó cô ấy mỉm cười với Kiều Thời: “Không sao đâu. Tôi vốn thuộc về thế giới này. Không cần coi đây là một sự hy sinh, họ nói đúng, đây là trở về.”

“Không phải, tôi định nói với cô, kể cả cô có qua đó thì cũng không giải quyết được vấn đề.”

Hy sinh một mình Lâm Giai Âm là có thể giải quyết vấn đề. Liệu Kiều Thời có đồng ý không?

Đó không phải chuyện hiển nhiên à? Vấn đề đặt ra là Kiều Thời có tư cách gì để không đồng ý? Lâm Giai Âm là người trưởng thành, Kiều Thời lại chẳng là gì của cô ấy, cô có quyền gì mà thay cô ấy quyết định chứ?

Nhưng nếu phải hy sinh một người một cách vô ích, Kiều Thời chắc chắn sẽ không vui.

“Nếu sự bảo hộ của thần linh có thể khiến thế giới này khôi phục lại như bình thường thì thế giới này đã không thành ra như vậy. Bởi vì cô chưa từng rời đi. Căn nguyên của vấn đề không phải ở cô, mà là do nhân tính trong bọn nó.”

Những con rối bình thường chỉ cần "hạnh phúc vui vẻ" là đủ. Nhưng bọn Tiểu Ái lại không như vậy.

Bọn chúng đã bị truyền vào quá nhiều nhân tính, ngoài niềm vui, bọn chúng còn có cảm xúc giận dữ và bi thương.

Đầu óc của những con rối bình thường thì cứng nhắc và máy móc, chỉ có thể suy nghĩ theo những khuôn mẫu nhất định. Nhưng bọn Tiểu Ái không như vậy, chúng suy nghĩ nhiều hơn.

Việc Lâm Giai Âm “bỏ nhà ra đi” chỉ làm vấn đề bộc phát sớm hơn mà thôi. Cho dù Lâm Giai Âm tiếp tục trở thành thú cưng của chúng, chúng vẫn sẽ tiếp tục tạo ra nhiều rắc rối và vấn đề hơn.

Ở một mức độ nào đó, Kiều Thời bảo Tử Thần và con búp bê rối châm dầu vào lửa cũng là đang tiêm nhân tính vào những con rối ấy (mặc dù chỉ là những nhân tính khá phiến diện).

Khi đã có nhân tính, chắc chắn chúng sẽ rời bỏ xã hội không tưởng thuần túy.

Kiều Thời nói với Lâm Giai Âm: “Cô thử hỏi lại chúng xem, nếu cô đồng ý quay trở về với chúng, liệu chúmg nó có thể quay trở lại với "Quy tắc của con người" trước đây không?”

Chắc chắn là sẽ không.

“Chúng có thể buông bỏ mọi nghi ngờ không?”

Không thể.

“Nếu không thể, vậy vết nứt của giới vực mà xuất hiện tiếp thì phải làm sao?”

Xâm lược hiện thực, đồng hóa hiện thực.

Bởi vì bọn chúng vẫn sẽ thắc mắc, liệu có phải hiện thực tồi tệ đã tác động xấu đến thế giới của những con rối hay không. Vậy thì cứ giải quyết luôn thế giới hiện thực cho xong.

Có nhân tính, lại có thói quen sử dụng những cách đơn giản mà thô bạo để giải quyết vấn đề, đó mới thực sự là điều đáng sợ nhất.

Khá giống với Hứa Dịch. Nhưng vấn đề của Hứa Dịch có lẽ là "vô nhân tính".

Ôi, giao tiếp đúng là một kỹ năng tuyệt vời. Nếu không thử sẽ không biết sau khi đi một vòng mọi chuyện sẽ quay trở về điểm ban đầu.

Lâm Giai Âm cố hết sức muốn tháo gỡ nút thắt này, cô ấy nhìn Tiểu Ái và Ty Ty: “Vậy chị dùng việc "chị đi với các em" làm điều kiện thương lượng với các em thì sao?”

Cô ấy không đi theo chúng ngay nữa mà muốn bọn chúng đồng ý với mình sửa chữa vấn đề nhận thức của "Quy tắc của con người", đồng thời không can thiệp vào hiện thực nữa. Vốn dĩ cô ấy không hề có tham vọng đồng hóa cả thế giới.

Nhưng vẻ mặt của Tiểu Ái và Ty Ty lại vô cùng bình tĩnh: “Chúng tôi không đàm phán với con người.”

Lâm Giai Âm là đấng sáng thế nhưng đồng thời cô ấy cũng chỉ là thú cưng, hoặc đương nhiên cũng có thể chỉ là một người lang thang.

“Có một số quyền lợi, khi từ bỏ rất dễ dàng nhưng khi muốn lấy lại thì không dễ dàng như thế.” Kiều Thời khẽ thở dài.

Dù trong lòng đang có rất nhiều cảm xúc lẫn lộn, nhưng Lâm Giai Âm vẫn không nhịn được mà đưa mắt liếc nhìn Kiều Thời: Cô ấy không tiếp xúc nhiều với Kiều Thời nhưng lại cảm thấy Tử Thần nói không sai, cho dù là làm tổn thương trái tim hay gây ra thù hận, tất cả đều là do “nguồn gốc gia đình”.

Lâm Giai Âm thì thầm: “Đừng nói mấy lời mỉa mai nữa. Bây giờ phải làm sao đây?”

Hy sinh cô ấy chẳng có ích gì. Nhưng nếu không hy sinh cô ấy… Vẻ mặt Tiểu Ái và Ty Ty đã thay đổi.

Bọn chúng đã sẵn sàng hành động.

Tình hình nguy cấp lắm rồi bạn của tôi ơi!

Nhưng Kiều Thời lại khôi phục bình tĩnh: “Không, ý tôi là… có một số thứ để lấy về thật không dễ dàng gì nhưng chỉ cần cô muốn, không ai có thể cướp đi được.”

Lâm Giai Âm sửng sốt.

“Trước đây khi có họ hàng nhòm ngó gia sản của cô, không phải cô đã ôm suy nghĩ là cho dù không lấy được một xu cũng sẽ không để họ được lợi mà đấu với họ hay sao?”

Bây giờ cũng giống như vậy.

Chỉ cần Lâm Giai Âm hạ quyết tâm, chấp nhận sự sụp đổ của xã hội không tưởng này.

“Nếu tôi không thể hạ quyết tâm thì kế hoạch của cô sẽ không thể thực hiện phải không?”

“Hửm, không phải vậy đâu. Tôi chỉ sợ cô phải chịu cú sốc lớn nên muốn an ủi cô thôi.” Kiều Thời muốn chứng minh cô thực sự không giống Tử Thần.

Xét về sở thích cá nhân, sự hạn chế từ hệ thống và nhiều ý nghĩa khác, Kiều Thời thích làm mấy việc danh chính ngôn thuận hơn.

Còn nếu chỉ làm cho có và thất bại thì không cần danh chính ngôn thuận cũng được.

Lâm Giai Âm: “… Cảm ơn. Tôi đã hạ quyết tâm từ lâu rồi. Tiếp theo thì sao?”

Cô ấy đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc này sau khi quen biết Kiều Thời không lâu, bởi nhất cử nhất động của Kiều Thời đều đang chứng minh điều đó.

Chỉ là tình thế hiện tại đã có sự thay đổi, trông thì có vẻ như trước khi bọn họ hủy diệt thế giới của những con rối thì những con rối đã tiêu diệt họ rồi. Kiều Thời lấy đâu ra tự tin như thế chứ?

“Đội trưởng, Tử Thần, đi tìm con búp bê rối!”

Kỳ thực bọn Tiểu Ái có một sự điên cuồng hết sức thông minh: Sao người bình thường có thể nghĩ ra được việc biến “bệnh tật” thành sức mạnh của chính mình chứ?

Kiều Thời cũng chưa từng nghĩ đến chuyện này trước đây. Nhưng giờ đã biết chúng sử dụng cách nào để trở nên mạnh hơn rồi, thật ra bọn họ cũng có thể copy đáp án.

Bình Luận (0)
Comment