“Tôi ở đây này!”
Con búp bê rối chạy như điên trên đường.
Khi nó phát hiện ra bí mật của Lệ Lệ, “cạch” một tiếng, phòng bệnh mà nó đang đứng lập tức bị khóa lại. Lệ Lệ đã chặn đường khiến nó không thể quay lại hội họp với những con rối khác. Hết cách, nó đành phải đập vỡ kính cửa sổ xông ra ngoài.
Trông thấy nhóm của Kiều Thời, con búp bê rối cảm thấy vô cùng kích động, rốt cuộc nó cũng đã trở lại với đội quân chính rồi. Mặc dù đại quân cũng đang bị truy sát nhưng nói sao nhỉ, có thể đi cùng với mọi người hẳn là sẽ bớt cô đơn hơn.
Con búp bê rối trông thấy Kiều Thời đang phấn khích vẫy tay với nó.
Ôi ôi ôi, người này bình thường cũng thân thiện đấy… trong lòng nó cảm động nhưng đúng lúc đó, nó nghe thấy tiếng Kiều Thời gọi nó: “Búp bê, lên đi! Xử lý bọn nó!”
Sự cảm động trong lòng con búp bê rối tan thành mây khói trong nháy mắt. Thân thiện cái con khỉ! Đại ma vương vẫn cứ là đại mà vương! Đang muốn nó đi nộp mạng à!
Lòng bàn chân nó ma sát mạnh với mặt đường, phát ra những âm thanh ken két. Nó cảm thấy hơi sợ, không dám đi qua đó nữa. Có bản lĩnh đó hay không, bản thân nó còn không biết hay sao?
Tất nhiên, nó cũng không thể đứng lại hoàn toàn, bởi vì sát khí của Lệ Lệ càng lúc càng gần rồi. Chỉ cần chậm trễ một giây thôi là coi như tự tìm đường chết. Không còn cách nào khác, con búp bê rối lại phải tăng tốc!
Có điều nó không phân biệt được rốt cuộc Lệ Lệ với khuôn mặt đằng đằng sát khí phía sau lưng nguy hiểm hơn, hay Kiều Thời với nụ cười rạng rỡ trước mặt nó đáng sợ hơn…
“Búp bê, cô có tin vào sợi dây liên kết giữa cô và người điều khiển con rối không?”
Đương nhiên là con búp bê rối tin. Nếu không, người điều khiển con rối và Mắt Kính đã không có cơ hội chạy trốn.
Nhưng trước mặt Kiều Thời, nó lại do dự.
Trước tiên nó phải xem xét xem ý đồ của Kiều Thời là gì: Không lẽ bà cô này muốn nó vừa hét lên tình cảm gắn kết gì đó vừa xông vào ba con búp bê rối đáng sợ kia hay sao?
Mặc dù nó biết trên TV vẫn diễn như vậy, nhưng trên TV cũng không có ai đứng bên cạnh nhắc nhở kiểu: “Cô cứ hét lên như thế rồi lao tới là có thể thắng”.
Vốn dĩ chẳng có bầu không khí sục sôi nào hết! Ngược lại, bầu không khí khiến người ta sợ hãi lại được xây dựng khá tốt.
Con búp bê rối trả lời một cách thận trọng: “Lúc trước cô từng nhắc nhở tôi, đừng ghi nhớ quá kỹ mối quan hệ với anh ấy cơ mà.”
Đó là một trong những mẹo để né tránh sự trừng phạt của quy tắc, cũng để tránh khiến nó bị bệnh. Bởi vì khế ước chủ tớ giữa con búp bê rối và người điểu khiển con rối vốn dĩ xung đột với nơi này.
Kiều Thời đáp: “Bây giờ cô không cần né tránh nữa. Hãy nhớ lại đi, hãy phản kháng đi. Bị bệnh cũng không tệ đến thế đâu.”
Con búp bê rối: ???
“Cô và bọn nó đều là bệnh nhân. Hãy nghĩ lại những lỗ hổng trên lưng chúng rồi nhìn cả vết nứt trên bầu trời kia nữa, cô có cảm nhận được điều gì không?”
Kiều Thời hét lên với con búp bê rối, trong lúc đó còn né được lưỡi cưa của Tiểu Ái trong gang tấc.
Con búp bê rối bỗng sửng sốt.
Nó cảm nhận được [Nguy hiểm].
Mà cảm giác [Nguy hiểm] đó cũng tượng trưng cho sức mạnh.
“Bệnh tình” chính là một nút giao kết nối giữa những con rối với sự ăn mòn của hư vô!
Con búp bê rối sớm đã cảm nhận được nguy hiểm vào lúc nửa đêm. Nó vẫn luôn cho rằng đây là trực giác của chính mình. Bây giờ nhìn lại, điều này giống với việc “nút giao” trên người nó đang phản ứng với vết nứt hơn.
Trước đây, nó luôn cố gắng né tránh nguy hiểm, trong khi đó bọn Tiểu Ái thì chủ động nắm lấy phần sức mạnh này!
Được Kiều Thời nhắc nhở, con búp bê rối đã nhanh chóng hiểu ra chìa khóa của vấn đề.
Việc nó phải làm chính là bắt chước theo cách mà bọn Tiểu Ái đã làm…
Con búp bê rối ngơ ngác đứng đờ ra tại chỗ, trông giống như một mục tiêu tấn công hoàn hảo.
Nó đã lọt vào phạm vi tấn công của sợi dây thép trên tay Lệ Lệ. Sợi dây thép phát ra ánh sáng lạnh lẽo rồi đột ngột siết chặt về phía cổ nó!
Cơ thể con búp bê rối không phải là một cơ thể bằng xương bằng thịt, nhưng cho dù chất liệu làm ra nó có tốt đến đâu thì nó cũng chỉ là một đống đất sét yếu ớt trước sợi dây thép đặc chế này.
Nhưng đúng lúc đó, con búp bê rối đột nhiên giơ tay lên túm chặt lấy sợi dây thép.
Động tác của nó trông có vẻ tùy ý, tựa hồ nó chỉ đang tiện tay túm lấy một sợi tơ nhện bay phất phơ trong gió mà thôi. Tốc độ và sức mạnh khủng khiếp của Lệ Lệ như thể đã biến mất, lúc này, cảm giác trình độ của Lệ Lệ và trình độ của con búp bê rối cũng chỉ như kẻ tám lạng người nửa cân.
Không.
Mọi người đều biết, không phải Lệ Lệ yếu đi mà bởi vì con búp bê rối cũng đã được vết nứt tăng cường sức mạnh, vậy nên con búp bê rối đã trở thành một sinh vật ngang tài ngang sức với Lệ Lệ!
Trên người con búp bê rối không xuất hiện lỗ hổng như bọn Tiểu Ái.
Bởi vì sự ăn mòn của lỗ hổng không phải bắt đầu từ lưng, mà bắt đầu từ “tim”, từ trong ra ngoài.
Bọn Tiểu Ái đã lợi dụng sức mạnh này từ lâu nên mức độ ăn mòn càng khủng khiếp, đến nỗi phía sau lưng chúng đều đã bị đục thủng, vì thế mọi người mới nhìn thấy lỗ hổng trên lưng chúng.
Khóe miệng con búp bê rối nhếch lên, giọng nó lạnh lùng: “Vừa rồi, không phải các cô đuổi tôi như đuổi một con chó hay sao?”
Nó lập tức đảo ngược tình thế, hai tay nó siết chặt, quấn ngược sợi dây thép về phía Lệ Lệ!
Bị ăn mòn tuyệt đối không phải trải nghiệm tốt đẹp gì, những quy tắc hỗn loạn và vỡ vụn giống như vô số vũ khí sắc bén liên tục cắt vào tim nó. Chỉ cần ý chí hơi yếu đi một chút thôi là chắc chắn không thể chịu đựng nổi.
Nhưng nó là ai? Dù đang ở trong xứ sở mộng mơ của những con rối, nó cũng chưa bao giờ quên người điều khiển con rối!
Nó đã chịu sự trừng phạt của quy tắc đủ nhiều rồi. Cho nên, chút đau đớn này có thể đánh bại nó sao? Không những không thể mà ngược lại còn khiến nó cảm thấy bây giờ nó mạnh đến đáng sợ!
Sợi dây thép đặc chế không chịu nổi trận giằng co giữa hai con búp bê rối nên nhanh chóng đứt gãy.
Con búp bê rối buông sợi dây thép, nó túm lấy cổ áo Lệ Lệ, nhấc bổng lên cao rồi ném mạnh xuống đất.
Sau đó, cuộc chiến giữa hai con búp bê rối biến thành cuộc đánh nhau thuần túy bằng vũ lực.
Sức mạnh hư vô đối đầu với sức mạnh hư vô, đây phải gọi là một cuộc chiến long trời lở đất. Mặt đường vỡ nát, vô số đá vụn văng tung tóe khắp nơi.
Trận chiến này thật sự kém duyên, không phù hợp với phong cách của con búp bê rối. Nhưng người điều khiển con rối không ở đây nên không vấn đề gì! Con búp bê rối thuận tay lau mặt, thế là quệt cả một nắm bụi tro lên mặt mình.
Rõ ràng Lệ Lệ chẳng chiếm được chút ưu thế nào.
Tiểu Ái và Ty Ty đang đuổi giết đám người Kiều Thời, trông thấy tình huống bên phía Lệ Lệ, chúng lập tức chuyển hướng qua hỗ trợ Lệ Lệ.
Hết cách rồi, bộ xương khô và đám người kia quá linh hoạt, biết không đánh lại bọn chúng nên họ vẫn luôn giữ khoảng cách để chơi trò câu giờ với chúng. Trong tình huống như thế này, chi bằng tập trung sức mạnh xử lý con búp bê rối trước thì hay hơn.
Nó… dám bắt chước bọn chúng!
Cuộc chiến giữa bốn con búp bê rối không chỉ khiến cát bụi bay mù mịt trên mặt đất, mà ngay cả trên bầu trời cũng xuất hiện hiện tượng kỳ dị: Trong vết nứt, dường như có thứ gì đó đang xé rách lẫn nhau, va chạm vào nhau, tạo thành những trận sấm sét nổ ầm ầm, những tia hồ quang điện xẹt tới xẹt lui, chiếu sáng cả nửa bầu trời.
Trong giới vực bình thường sẽ không có vết nứt. Mà ngay cả khi một giới vực bình thường có vết nứt thì đó cũng chỉ là sự tồn tại của hự vô, chứ không gây ra các hiện tượng dị thường khiến người ta hoa cả mắt thế này.
Những hiện tượng dị thường này xuất hiện là do con búp bê rối quyết đấu với bọn Tiểu Ái.
Đây không chỉ là cuộc quyết đấu về sức mạnh mà còn là cuộc quyết đấu về quy tắc.
Mặc dù sức mạnh mà bốn con rối lợi dụng có vẻ đến từ cùng một nguồn, nhưng về bản chất thì trái ngược nhau: Bọn Tiểu Ái đề cao ý niệm [Con rối tối thượng], trong khi con búp bê rối coi con người là “chủ nhân” và nó đứng về phía con người.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng khiến Kiều Thời để con búp bê rối ra trận, chứ không phải Tử Thần.
Giữa Tử Thần và Kiều Thời không có khế ước chủ tớ thực sự, nhưng giữa con búp bê rối và người điều khiển con rối thì có. Sự đối lập này có thể khuấy động nhanh hơn các quy tắc vốn đang ở thế giằng co.
Trận chiến ở cấp độ này, ngay cả Lý Văn cũng không thể giúp được gì nhiều.
Nhưng bọn họ có cách khác để hỗ trợ…
Làm suy yếu quy tắc của ba con rối kia! Đồng thời củng cố sức mạnh quy tắc của con búp bê rối bên này!
Con búp bê rối không cần phải thực sự đánh bại bọn Tiểu Ái về mặt sức mạnh, chỉ cần các quy tắc thuộc về con búp bê rối có thể “thắng”, thì nó cũng có thể thắng.
Chỉ cần con búp bê rối thắng, kết cục tệ nhất là xã hội không tưởng này sẽ sụp đổ chẳng còn lại gì. Hơn nữa đây là sự sụp đổ ở góc độ quy tắc, khác với cách Hứa Dịch sử dụng vũ lực để giải quyết giới vực. Thông qua đó, sự biến dạng về nhận thức đang ảnh hưởng đến Mắt Kính sẽ bị vô hiệu.
Còn kết quả tuyệt vời nhất chính là con búp bê rối có thể nhận được một giới vực miễn phí.
Thực chất đây cũng là một dạng tranh đoạt quyền hành giới vực. Kiều Thời đã rất quen thuộc với những kịch bản kiểu như vậy.
“Tử Thần, ông mau đi gọi những con rối khác đến đây, cố gắng đánh thức cả những con rối còn chưa tỉnh.”
“Đội trưởng, anh có thể bố trí một phong ấn xung quanh khu vực chiến đấu của bọn nó không? Cái loại mà cho phép mọi người nhìn thấy hình ảnh nhưng không nghe thấy âm thanh ấy.”
“Giai Âm, cô cùng tôi quay trở lại tầng hầm, chúng ta tiếp tục gửi tin tức ra bên ngoài.”
Cả nhóm lại được phân công nhiệm vụ một lần nữa.
Mục đích truyền tin ra bên ngoài của Kiều Thời là để Trương Vi và những người khác tăng cường sự quấy nhiễu đối với ba con Tiểu Ái, Lệ Lệ và Ty Ty.
Đúng vậy, kế hoạch thí nghiệm dùng bản sao quấy nhiễu bản thể vẫn đang được tiến hành.
Mặc dù ở trong giới vực, thần sắc của bọn Tiểu Ái trông có vẻ vẫn bình thường. Nhưng nếu cẩn thận quan sát kỹ thần sắc và hành động của chúng sẽ thấy ngay, thỉnh thoảng sự quấy nhiễu từ phía bên ngoài sẽ có hiệu quả.
Không ai hiểu rõ sự thay đổi này hơn nhóm của Kiều Thời – những người đang trực tiếp giao chiến với bọn chúng.
Cứ cách mười phút, bên ngoài sẽ đổi hình thức quấy nhiễu một lần, để xem cách nào có hiệu quả hơn.
Tất nhiên, nhóm của Trương Vi không nhìn được hiệu quả bên trong, Kiều Thời cũng không biết chính xác thao tác cụ thể ở bên ngoài. Nhưng cô chỉ cần gửi tin tức về “khoảng thời gian nào thí nghiệm quấy nhiễu có hiệu quả tốt nhất” ra ngoài, lập tức bên ngoài sẽ biết phải điều chỉnh như thế nào.
Cách làm này chính là để giảm bớt áp lực cho con búp bê rối.
Mặc dù bọn họ không định để con búp bê rối đi theo con đường chiến thắng bằng sức mạnh vũ lực thuần túy, nhưng cũng không thể để nó đơn độc và bị áp đảo được, đúng không? Nếu thế thì tội nghiệp quá!
Nếu người điều khiển con rối mà biết chuyện này, lúc quay vể, không phải anh ấy sẽ tìm đến tính sổ Kiều Thời hay sao?
Phải tăng cường mức độ quấy nhiều mạnh mẽ hơn nữa!
Khi Kiều Thời và Lâm Giai Âm gửi xong tin tức phản hồi cho phía trên mặt đất, bên ngoài đã trở nên náo nhiệt như ban ngày.
Hành động của Tử Thần và Lý Văn cũng có hiệu quả rõ ràng.
Một đám con rối chen chúc nhốn nháo ở phía ngoài vòng phong ấn, vẻ mặt chúng vừa hoang mang vừa sợ hãi.
Cảnh tượng này còn khiến người ta cảm thấy bất an hơn cả chuyện có nhiều con rối cùng bị bệnh nữa.
Đừng cho rằng sự xuất hiện của những con rối này sẽ củng cố khái niệm [Con rối tối thượng]. Khi chúng không nghi ngờ thì còn có thể, chứ hiện tại thì sao đây?
Tại sao bọn Tiểu Ái phải tìm cách che giấu bí mật vào đêm tối? Ấy là bởi nếu những con rối khác biệt chuyện đó thì sẽ không tốt cho việc duy trì thế giới này!
Chưa kể ở hiện trường còn trông thấy cảnh “con rối tương tàn”, một cảnh tượng tuyệt đối không nên xuất hiện.
Những nghi ngờ mà Tử Thần và con búp bê rối đã gieo rắc trước lúc nửa đêm, giờ phút này đã bắt đầu bén rễ nảy mầm với tốc độ sinh trưởng đáng kinh ngạc.
Bọn Tiểu Ái muốn quay lại giải thích tình hình và sơ tán đám đông, nhưng sao con búp bê rối có thể để chúng có cơ hội làm chuyện đó chứ?
Nó lại kéo bọn chúng trở lại chiến trường.
Mà một khi bọn chúng không rời khỏi vòng phong ấn thì những con rối bên ngoài cũng không thể nghe thấy những âm thanh bên trong. Quyền giải thích nằm trong tay Kiều Thời.
Tất nhiên, trong lúc như thế này, con người cũng không tiện lộ diện. Nhưng những điểm quan trọng, Kiều Thời đều đã nói với Tử Thần rồi.
Chỉ thấy bộ xương khô kia lại bước ra lần nữa: “Các bạn của ta, các ngươi không cần hoảng sợ! Trước tiên hãy lấy lại bình tĩnh đã!”
Mặc dù Tử Thần không đứng ở vị trí trung tâm nhưng ánh mắt của những con rối đều tự động hướng về phía Ngài, khiến Ngài cảm thấy cực kỳ thỏa mãn. Ây chà, cảm giác này thật là yomost!
“Các ngươi cũng thấy rồi đó, thế giới của chúng ta đang trên bờ vực sụp đổ.” Ngài có gắng kìm nén sự hân hoan đang chực nhảy nhót trong giọng nói của mình: “Các ngươi có biết tại sao không?”
“Vì sao?” Những con rối nôn nóng hỏi lại.
“Bởi vì nhóm quý cô Tiểu Ái đã quá mỏi mệt, bọn nó đã phải chịu quá nhiều áp lực công việc, bọn nó sắp suy sụp rồi.” Tử Thần chỉ tay về phía bọn Tiểu Ái để những con rối có thể nhìn thấy rõ lỗ hổng sau lưng chúng.
Ây chà, thực ra Tử Thần vốn muốn tiện tay tạt nước bẩn vào chúng, gán cho chúng thêm mấy tội danh nữa. Nhưng Kiều Thời không cho Ngài làm như vậy.
Theo như Kiều Thời nói, những con rối trong thế giới của xã hội không tưởng sẽ dễ chấp nhận những lý do “lương thiện” hơn.
Lý do này cũng hữu dụng một cách đáng ngạc nhiên.
Những con rối tỏ ra lo lắng sốt ruột: “Thì ra là vậy! Đều là lỗi của chúng tôi, lẽ ra chúng tôi nên giúp các cô ấy chia sẻ gánh nặng…”
Tử Thần lại chỉ vào con búp bê rối: “Khi con bé kia phát hiện ra manh mối cũng có suy nghĩ giống như các người, muốn chia sẻ với chúng. Nhưng các người biết không, tâm tình hiện tại của bọn Tiểu Ái không tốt nên đã hiểu lầm ý của nó, vậy nên mới thành ra như bây giờ.”
Có con rối muốn tiến lên giúp kết thúc cuộc xung đột, nhưng nó không thể bước qua được phong ấn.
“Đây là để bảo vệ bọn ngươi. Ba quý cô búp bê rối đang mất kiểm soát kia cũng không muốn làm tổn thương bất kì ai trong các ngươi.”
Điều này rất có sức thuyết phục, vì đám con rối hồi tưởng lại việc ba quý cô búp bê rối ngày ngày trực đêm, cố gắng tách bọn chúng ra khỏi nguy hiểm. Hành động này cũng tương tự như vậy.
“Vậy chúng tôi nên làm thế nào mới có thể giúp đỡ được đây?”
“Xin hãy giải phóng cho ba quý cô búp bê rối! Hãy ủng hộ con búp bê rối lên nắm quyền từ tận đáy lòng! Chỉ có như vậy, bọn chúng mới có thể dừng lại hít thở, rồi dần dần hồi phục! Và cũng chỉ có bằng cách này, chúng ta mới có thể nhanh chóng kết thúc cuộc phân tranh trước mắt!”
Để xua tan sự nghi ngờ của những con búp bê, Tử Thần khẽ thở dài: “Ta cũng không thích con bé búp bê đó cho lắm, nó còn từng lớn tiếng trong bệnh viện, nói rằng ta phản đối chuyện áp đặt thẩm mỹ là sai. Nhưng ta biết, vào lúc này, chỉ có đoàn kết thì chúng ta mới có thể giải quyết được vấn đề…”
Đúng vậy! Hiện tại không phải lúc để do dự!
Ngay cả Tử Thần còn có thể buông bỏ thành kiến thì bọn chúng có gì mà không buông bỏ được chứ?
Mỗi con rối đều thầm cầu nguyện trong lòng.
Trong vết nứt trên bầu trời, gió cuộn mây vần, một tiếng sấm sét rền vang nuốt chửng hết những tạp âm khác, kèm theo vài tia chớp lóe lên rồi biến mất. Ban đầu đó là cuộc hỗn chiến giữa các quy tắc, hiện tại đã biến thành xu thế cá lớn nuốt cá bé!
Lâm Giai Âm từ bỏ quyền hạn [Đấng sáng thế] trong giới vực này. Vì vậy, dù cô ấy đã sáng tạo ra nhiều dị thường con rối như vậy nhưng bản thân cô ấy vẫn là một người thường. Tuy nhiên, cô ấy cũng đã thực sự trao quyền “tự do lựa chọn” cho mỗi con rối.
Thế nên, tuy bọn Tiểu Ái là những con rối đặc biệt, có quyền hạn giữ gìn trật tự của giới vực, nhưng một khi tất cả những con rối đều “lựa chọn” con búp bê rối thì đương nhiên cán cân của thế giới sẽ nghiêng về phía nó!