Cục diện giằng co đã bị phá vỡ, búp bê rối sắp thắng rồi.
Hơi thở của bọn Tiểu Ái nhanh chóng suy yếu, mà con búp bê rối thì như bật chế độ vô địch, càng đánh càng hăng.
Sợi dây thép mà Lệ Lệ làm đứt trước đó đã bị con búp bê rối nhặt lên, trói chặt ba người lại với nhau.
Những con rối đứng ngoài quan sát trận chiến khẽ thở phào, kết thúc rồi sao…
Nhưng chưa kịp thở hết hơi, bầu trời lại biến đổi dữ dội. Khe hở hư vô vốn đã lắng xuống vẫn chưa biến mất mà còn đang xâm chiếm không gian xung quanh với tốc độ cực nhanh!
Không có sấm sét, không có tia điện, nhưng trong cái thinh lặng ấy, bầu trời đêm nhanh chóng bị hư vô vô tận nuốt chửng.
Trận chiến giữa con búp bê rối và Tiểu Ái đã dừng lại nhưng những con rối vẫn cảm nhận được mặt đất đang rung chuyển. Đó không phải là dư chấn của cuộc chiến mà là dấu hiệu thế giới sắp sụp đổ!
“Chuyện… chuyện gì đang xảy ra vậy?” Những con rối hoảng loạn.
Còn có thể là chuyện gì nữa? Đương nhiên là vì con búp bê rối mà bọn họ ủng hộ chính là “phản diện” lớn nhất của thế giới này. Trụ cột của thế giới [Con rối tối thượng] đã sụp đổ vì sự lên ngôi của con búp bê rối.
Đây chính là ví dụ điển hình của cái ác thắng chính nghĩa, dẫn đến sự hủy diệt của thế giới.
Tử Thần khoanh tay, xem náo nhiệt không chê to chuyện: “Này, ta đã bảo rồi mà?”
Tử Thần xem đám con rối này như những cục pin dùng một lần để sạc năng lượng cho con búp bê rối. Sau khi sạc đầy, Ngài chỉ muốn đuổi tất cả về ngủ tiếp.
Những con rối không biết bản chất thật sự của con búp bê rối, nhưng Tử Thần thì biết quá rõ. Chính Ngài đã cố tình đánh lạc hướng, mới giúp con búp bê rối có được nhiều “phiếu bầu” như vậy.
Tử Thần đã dự đoán trước tình huống này. Những con rối quay về ngủ không khiến tình hình tốt hơn nhưng ít nhất bọn nó không phải tận mắt chứng kiến thế giới sụp đổ. Có khi còn được kết thúc trong giấc mộng đẹp, tốt hơn nhiều chứ lị?
Nhưng đáng tiếc, những con rối không chấp nhận “lòng tốt” này. Đến nước này rồi ai mà ngủ cho nổi?
Bọn nó phải thấy Tiểu Ái và những người bạn ổn thì mới yên tâm được. Thế nhưng, chúng chỉ có thể hoảng loạn mà chứng kiến ngày tận thế của thế giới đang đến gần.
Bức màn của giới vực như bị một bàn tay khổng lồ xé rách, để lộ ra khung cảnh của thế giới bên ngoài - chính là nhà của Lâm Giai Âm.
Những con rối vốn sinh động và chân thực trước đó dần trở nên đờ đẫn cứng nhắc, giống hệt những con ma nơ canh nhựa mà Tiểu Ái từng thổi hồn vào.
“Không-!” Đám Tiểu Ái tuyệt vọng nhìn cảnh tượng trước mắt. Nhưng chúng có thể làm gì đây? Linh hồn chúng cũng đang cạn kiệt, những triệu chứng hóa thành con rối cũng đang xuất hiện trên người chúng.
Lâm Giai Âm lặng lẽ quay mặt, giấu đi ánh mắt ngấn lệ.
Cô ấy biết, bọn chúng đã rất cố gắng để bảo vệ xã hội không tưởng này.
Cô ấy biết mọi quy tắc và khái niệm nơi đây đều bắt nguồn từ chính cô ấy.
Nhưng xã hội không tưởng này đã trở thành một chuyến tàu mất kiểm soát. Đã đến lúc kết thúc chuyến hành trình kỳ diệu này rồi.
Có lẽ, ngay từ đầu, cô ấy không nên tìm kiếm xã hội không tưởng bằng cách trốn tránh. Dù là trong thực tại hay thế giới của những con rối, chuyện này vẫn có thể xảy ra. Trừ khi những con rối ấy chỉ là những vật chết, không có sự sống. Từ bỏ tất cả quyền lợi và trách nhiệm có thể giúp cô ấy nhẹ nhõm nhưng đến một ngày nào đó, nó sẽ trở thành con dao đâm ngược vào chính bản thân cô ấy.
Cô ấy chợt muốn trở về thực tại.
Ngay lúc Lâm Giai Âm đang chìm trong suy nghĩ, quá trình sụp đổ của thế giới bỗng nhiên bị gián đoạn, hư vô đang nuốt chửng tất cả bất ngờ rút lui, một bầu trời mới đang hình thành.
Bao gồm cả Tiểu Ái và hai người kia, những con rối không hề có phản ứng mạnh mẽ, mà chỉ lặng lẽ đứng dậy tản đi. Sự yên tĩnh này khiến người ta có cảm giác kỳ lạ khó tả.
Lâm Giai Âm ngơ ngác hỏi: “Bọn họ bị sao vậy?”
Cô ấy không sợ cảnh tượng giống như “phim kinh dị” này. Điều khiến cô ấy khó hiểu là quá trình con rối hóa của chúng rõ ràng đã dừng lại!
“Như cô thấy đấy, bọn nó về ngủ.” Lý Văn giải đáp thắc mắc của cô ấy.
Lâm Giai Âm: … Cảm ơn, tôi đâu có bị mù.
Nhưng Tử Thần lại bất ngờ liếc nhìn bầu trời, lẩm bẩm: “Con nhóc này may phết."
"Nhóc” mà Tử Thần nói, dĩ nhiên là con búp bê rối.
Hành động của bọn họ sẽ khiến giới vực này đi đến một trong hai kết cục: Một là giới vực sụp đổ hoàn toàn, hai là con búp bê rối chiếm đoạt cả thế giới này.
Có vẻ như họ đã đạt được happy ending.
Trước khi thế giới này tan biến hoàn toàn, con búp bê rối đã nhanh chóng củng cố nó bằng những quy tắc mới, tái thiết lập trật tự.
Để tránh việc những con rối nhận thức được sự thay đổi mà sinh ra vấn đề, con búp bê rối đã để bọn nó đi ngủ. Giấc ngủ sẽ giúp chúng vượt qua biến động của đêm nay một cách êm đềm.
Khi chúng tỉnh lại, chúng sẽ chào đón một ngày mới, một thế giới mới.
“Bọn họ đối xử với tôi rất tốt.” Con búp bê rối đột nhiên xuất hiện bên cạnh nhóm Kiều Thời, nghiêm túc nói.
Nó không thể phản bội người điều khiển mình, nhưng cũng không quên khoảng thời gian được chúng chăm sóc.
Lâm Giai Âm bỗng cảm thấy xúc động, thậm chí còn hơi nhẹ nhõm.
Điều này có nghĩa là, xã hội không tưởng mà cô ấy từng tạo ra không chỉ mang đến thảm họa mà vẫn vương một chút gì đó rất đỗi tốt đẹp sao?
Vẫn là câu nói ấy: Nếu những con rối không xâm lấn thế giới thực, không làm hại ai, cô ấy hoàn toàn muốn giữ lại tất cả những gì ở nơi này.
Cô ấy muốn nói lời cảm ơn con búp bê rối.
Lúc này, Tử Thần đã kéo con búp bê rối sang một bên, dùng thân phận “bậc đi trước” của chủ nhân một giới vực để truyền thụ kinh nghiệm quản lý.
Hai kẻ trước đây chẳng mấy thân thiết, giờ lại rì rầm bàn bạc, trông khá là hòa hợp.
Lâm Giai Âm tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của họ.
“Con rối không làm việc thì khác gì cá ướp muối? Đấy là tội nghiệt!” Tử Thần còn bổ sung: “Ta nghe Kiều Thời nói thế đấy.”
Con búp bê rối tròn mắt: “Con rối cũng cần làm việc sao?”
“Đương nhiên! Ngay cả mi cũng đang làm việc, chẳng lẽ người khác lại lười biếng?”
“Nghe có lý quá!”
“Nhiều con rối như vậy mà ngày nào cũng ăn không ngồi rồi, rất dễ suy nghĩ lung tung! Chẳng phải chúng rất giỏi làm búp bê và thủ công mỹ nghệ sao? Mi giúp chúng xây dựng dây chuyền sản xuất đi…”
“Ừm ừm!” Con búp bê rối nghiêm túc ghi nhớ.
Lâm Giai Âm: …
Con búp bê rối quay lại nhìn cô ấy: “Có chuyện gì sao?”
Lâm Giai Âm định mở miệng cảm ơn chợt khựng lại.
Cô ấy suy nghĩ về một vấn đề: Để ngôi nhà búp bê rối này tiếp tục tồn tại là một “kết thúc tốt đẹp” thật sao? Có khi nào, sự diệt vong của giới vực này mới thực sự là sự giải thoát cho những con rối không?
Trong đầu cô ấy hiện lên hình ảnh cuộc sống khốn khổ của những con rối - sáng làm việc, tối tăng ca không ngừng.
Như thể hiểu được ẩn ý chưa nói ra trong ánh mắt Lâm Giai Âm, con búp bê rối kiên nhẫn giải thích: “Chúng tôi có trả lương mà.”
Câu này nghe còn thảm hơn nữa!
Tử Thần thờ ơ xoay đầu con búp bê rối lại: “Đừng để ý cô ta, cô ta chẳng nói được gì đâu.”
Con búp bê rối: “Ồ.”
Hai người tiếp tục bàn luận về kế hoạch rất bất nhân - à mà họ đúng là bất nhân thật.
Sự im lặng của Lâm Giai Âm vang vọng đến chói tai.
…
Giới vực: [Ngôi nhà búp bê rối]
Độ khó: Cao.
Thông tin đã biết: Một thế giới xã hội không tưởng của con rối đã mất kiểm soát. Để ngăn chặn sự sụp đổ của giới vực, ba vị hộ vệ đã cực đoan hóa lý tưởng [Con rối tối thượng], khiến cho “Quy tắc của con người” trở thành một dạng ô nhiễm nghiêm trọng. Chúng còn thực hiện kế hoạch xâm lược thế giới thực và đánh thức thêm nhiều con rối (do đặc tính linh hồn của con rối có giá trị nghiên cứu cao, dự án này vẫn đang được tiến hành).
Tình trạng dọn dẹp: Giới vực này đã bị kiểm soát hoàn toàn bởi người điều khiển con rối. Quy tắc giới vực đã được chỉnh sửa, ô nhiễm đã bị loại bỏ. Sau khi dọn dẹp, mức độ nguy hiểm của giới vực được đánh giá là cấp thấp. Hồ sơ được niêm phong.
……
Cộc cộc cộc! Cộc cộc cộc!
Kiều Thời bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức.
Thời gian cô ở lại trang viên Alice không quá dài, nhưng thể lực và tinh thần đều bị tiêu hao kha khá. Sau khi kiểm soát được tình hình, cô lập tức rút lui. Mấy chuyện thu dọn hậu trường cứ để đội trưởng Lý và con búp bê rối lo, cô còn chả cần viết báo cáo.
Vậy nên Kiều Thời đã tranh thủ đánh một giấc thật ngon.
May mắn là hệ thống biết cô đã “tăng ca”, không ép cô ngủ đúng giờ hay bắt cô dậy sớm vào buổi sáng.
Dù bị cô phàn nàn bao nhiêu lần, hệ thống vẫn luôn tuân thủ nguyên tắc khoa học nghiêm ngặt là đảm bảo ký chủ được ngủ đủ giấc mà không phá vỡ nhịp sinh học.
Hiếm có một ngày hệ thống không gây rắc rối, vậy ai lại đến tìm cô thế này?
Kiều Thời ngáp một cái, mắt hãy còn lim dim, nhìn qua mắt mèo trên cửa thì thấy người điều khiển con rối cũng đang lộ vẻ mệt mỏi. Vì không còn bị quy tắc bài xích, anh ấy đã tỉnh lại, nhưng để khôi phục hoàn toàn thì vẫn cần tĩnh dưỡng thêm.
Kiều Thời mở cửa, ngáp dài: “Hây, anh khách sáo quá rồi. Mới tỉnh thì cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, chúng ta quen thân thế này, đâu cần đến tận nơi cảm ơn chứ.”
Vì vẫn còn buồn ngủ nên độ nhạy bén của Kiều Thời tụt dốc không phanh, hoàn toàn không để ý thấy con búp bê rối đang bị người điều khiển dùng một ngón tay móc vào vạt áo, tư thế này cực kỳ bất thường. Bình thường, anh ấy luôn nâng niu giữ gìn nó trong lòng bàn tay.
Con búp bê im lặng như gà, chỉ có thể lén lút ra hiệu cho Kiều Thời: Nguy! Nguy! Nguy hiểm!
Đáng tiếc, Kiều Thời chẳng nhận ra gì cả.
Người điều khiển con rối bỗng nhếch miệng thành một nụ cười cứng ngắc, hoàn hảo tái hiện dáng vẻ quái dị thường thấy của những dị thường: "Cảm ơn… buộc phải cảm ơn trực tiếp!”
Nụ cười này khiến Kiều Thời đang lơ mơ tỉnh táo lại, bỗng nhiên thanh tỉnh không ít, đầu óc nhanh chóng khởi động.
Ngay lúc đó, Trương Vi cũng chạy đến đứng sau lưng người điều khiển con rối, vừa làm động tác tay vừa dùng khẩu hình miệng với Kiều Thời.
Kiều Thời đột nhiên vịn lấy khung cửa, cả người lảo đảo như sắp gục xuống vì kiệt sức.
Trương Vi lập tức tiến lên đỡ lấy cô, lo lắng nói: “Kiều Kiều, cậu sao vậy? Cậu đã kiệt sức đến mức này rồi, lẽ ra nên nằm trên giường nghỉ ngơi chứ!”
“Không sao đâu.” Kiều Thời yếu ớt phất tay, sau đó nở một nụ cười yếu nhớt với người điều khiển con rối: "Anh tỉnh lại được thật sự là quá tốt rồi. Chỉ cần cứu được anh, mọi trả giá đều xứng đáng.”
Ngay cả giọng nói cũng lộ ra sự yếu ớt chưa từng có.
Người điều khiển con rối: “…”
Anh ấy thấy mình bị chơi một vố rồi.
Nếu anh ấy nhớ không nhầm, lúc mở cửa Kiều Thời có hơi buồn ngủ nhưng tinh thần vẫn còn rất sung mãn.
Thế mà hai người trước mặt lại phối hợp ăn ý như thế, khiến những lời anh ấy muốn nói cứ ứ nghẹn trong cổ họng. Nhưng… nếu đó là sự thật thì sao?
Dẫu là giả thì người ta cũng đã nói rõ ràng, vì cứu các anh, tôi đã hy sinh rất nhiều.
Trước tình bạn chân thành đến mức này, anh ấy mà chất vấn thì chả hợp lý chút nào.
Trương Vi đỡ lấy Kiều Thời, còn tiện thể lau một giọt nước mắt tưởng tượng ở khóe mắt: “Kiều, đừng nói nữa, nghỉ ngơi cho tốt đi!”
Người điều khiển con rối: “… À, đúng rồi, cô cứ nghỉ ngơi đi.”
Vụ án đẫm máu trong ký túc xá đã được hóa giải êm đẹp.
Một lúc sau, Kiều Thời khẽ giọng hỏi: “Đi chưa?”
Trương Vi lén nhìn ra ngoài qua mắt mèo: “Đi rồi, đi rồi!”
Phù… cả hai cùng thở phào nhẹ nhõm.
“Chuyện gì vậy?” Giờ Kiều Thời mới dám hỏi.
Mặc kệ nghĩ như thế nào thì cô cũng chưa từng đắc tội với người điều khiển con rối nhỉ? Kiều Thời không biết đã xảy ra chuyệngì, chỉ linh tính thấy tình hình không ổn nên cứ diễn theo lời Trương Vi mà thôi.
Chuyện này phải bắt đầu từ lúc người điều khiển con rối và búp bê rối đoàn tụ.
Sau khi trở lại thực tại, búp bê rối đã khôi phục kích thước ban đầu. Nó vui vẻ nhảy nhót trên bàn cạnh giường bệnh của người điều khiển con rối, hào hứng kể về những chiến tích oanh liệt của mình trong ngôi nhà con rối.
Một người chăm chú lắng nghe, một người say sưa kể chuyện, chủ tớ phối hợp vẫn ăn ý như xưa.
Dù thỉnh thoảng, vài tư thế khoa trương như chống nạnh ngẩng đầu của búp bê lại khiến người điều khiển con rối liên tưởng đến đầu lâu nhỏ nào đó…
Thôi kệ, nó vui là được.
Anh ấy kiên nhẫn nghe búp bê khoác lác: “Từ hôm nay, em chính là búp bê với sức mạnh "tay đấm bay búp bê, chân đá văng Hứa Dịch"!”
Không ngờ đúng lúc này, búp bê lại nhìn thấy gương mặt Hứa Dịch ngoài cửa phòng bệnh.
Nó xìu xuống ngay.
Khi nó kết nối với sức mạnh của khe nứt cũng là lúc nó đủ mạnh để dạy Hứa Dịch cách làm người. Ngặt nỗi nó không phải kiểu người tàn nhẫn như Tiểu Ái nên không thể để bản thân bị hư vô xâm thực mãi. Vì vậy, khi giới vực đã ổn định, nó lập tức cắt đứt liên kết với hư vô đáng sợ đó.
Dù đã kiểm soát được ngôi nhà búp bê rối nhưng nó chẳng còn sức mạnh “vô địch phút chốc” kia nữa.
Thế là nó buột miệng: Vừa nãy là chủ nhân tôi nói đó! Anh đừng nghe nhầm nha.
Cái gì mà “chân đá văng Hứa Dịch” không phải do nó nói đâu!
Người điều khiển con rối: ???
Anh ấy thấy có gì đó sai sai. Nhưng mà… đó là búp bê của anh ấy nên biết sao giờ? Đành cắn răng nhận thôi chứ sao.
Hứa Dịch chẳng nói gì, tựa hồ chỉ là một người bình thường đến thăm bệnh, khiến người điều khiển con rối được quan tâm mà sợ.
Chờ Hứa Dịch đi rồi, người điều khiển con rối mới lên tiếng: “Giới vực lần này làm em vất vả rồi. Là tôi đã làm liên lụy đến em.”
Không ngờ búp bê nghiêm túc gật đầu: “Ừm ừm! Lần sau sẽ không thế nữa.”
Người điều khiển con rối: ?
“Lần sau sẽ không thế nữa” là sao?
“Đại ma vương nói rồi, bán đứng đồng đội một lần không gọi là bán đứng. Khi cần thiết, phải ưu tiên giữ lại lực lượng chiến đấu, đừng hy sinh vô nghĩa. Anh yên tâm, rồi em sẽ đưa anh trở về. Nếu không thì… em sẽ đưa anh đi tìm Tử Thần…”
Đưa anh ấy đi tìm Tử Thần làm gì? Định biến anh ấy thành búp bê của búp bê sao?!
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của người điều khiển con rối, búp bê tưởng anh ấy không biết “đại ma vương” là ai nên tốt bụng giải thích: “Là Kiều Thời đó.”
Người điều khiển con rối im lặng nhìn chằm chằm búp bê.
Búp bê chớp chớp mắt, nở một nụ cười ngây thơ đầy phong cách của Kiều Thời.
Khoảnh khắc đó, người điều khiển con rối cảm nhận được sự tuyệt vọng.
Sự ô nhiễm của giới vực có thể được dọn dẹp nhưng còn sự ô nhiễm do Kiều Thời gây ra thì dọn dẹp kiểu gì đây?
Ban đầu, Tử Thần cũng có mặt trong bộ phận dọn dẹp. Ngài vừa trò chuyện với con búp bê, cảm thấy còn nhiều điều để thảo luận. Nhưng khi thấy bầu không khí có vẻ không ổn, Tử Thần đã nhanh chóng chuồn về vương quốc mục nát.
Kiều Thời: “… Nếu tớ nói với người điều khiển con rối rằng chuyện này không liên quan đến tớ, toàn bộ trách nhiệm là do Tử Thần thì anh ấy có tin không?”
Trương Vi nhún vai với Kiều Thời: “Cậu nghĩ sao?”