Những méo mó nhận thức do ngôi nhà búp bê rối gây ra đã được sửa chữa nên Mắt Kính cũng trở lại bình thường. Ngặt nỗi, gần đây anh ấy gần như mất hút khỏi bộ phận dọn dẹp.
Anh ấy nói rằng mình cần thời gian bế quan nghiên cứu code, có vấn đề thì để sau hẵng tìm. Nhưng ai cũng hiểu, Mắt Kính cần thời gian để quên đi những ký ức muốn độn thổ trong khoảng thời gian vừa qua.
Trông có vẻ tố chất tâm lý của đội trưởng Lý vững hơn anh ấy nhiều.
Dù cũng từng bị l*t s*ch, bị vây xem trong thế giới búp bê nhưng khi trở về, anh ta vẫn hành xử như chưa có chuyện gì xảy ra.
Người ta phải nể đúng là đội trưởng có khác, da mặt không dày thì sao giữ nổi cái ghế này?
Lý Văn còn chủ động tiếp nhận toàn bộ công việc giấy tờ liên quan đến [Ngôi nhà búp bê rối], một phần là vì nhu cầu bảo vệ hình tượng bản thân.
Tất nhiên, anh ta vẫn mạnh mồm bảo là để giảm bớt gánh nặng cho Kiều Thời, lý do cá nhân chỉ chiếm một chút xíu mà thôi.
Anh ta không hề chỉnh sửa nội dung báo cáo, tiếc là trong một bản báo cáo thì không thể nhồi nhét hết mọi thứ vào được. Việc anh ta bị giam giữ chẳng qua chỉ là một tình tiết nhỏ, chả quan trọng gì so với toàn quá trình dọn dẹp nên bỏ qua cũng là chuyện thường thôi.
Nghe nói, Lý Văn và đầu lâu nhỏ đã thì thầm bàn bạc với nhau một lúc lâu, chắc cú là đã đạt được thỏa thuận giữ kín chuyện này. Bởi vì đầu lâu nhỏ đã ghi chép lại toàn bộ những khoảnh khắc đặc sắc đó để chia sẻ với Kiều Thời!
Đây không phải dạng ghi chép bình thường mà Ngài nắm giữ một phần quyền năng về thời gian, nên việc tua ngược lại hình ảnh không có gì là khó cả!
Nếu đầu lâu nhỏ thực sự làm vậy thì đấy không còn là độn thổ bình thường nữa, nó là kiểu đã độn thổ rồi còn quật mồ lên để hành xác!
May mà Lý Văn cảnh giác cao độ nên đã b*p ch*t nguy cơ này từ trong trứng nước.
Còn về Kiều Thời… thực ra, cô khá ghen tị với việc Mắt Kính biến mất.
Đàn anh à, lúc bế quan anh nên dắt tôi theo với chứ!
Vì sao lúc nào đôi mắt Kiều Thời cũng ầng ậc nước? Bởi vì oan hồn không tan của người điều khiển con rối vẫn đang quanh quẩn! (nhảm đấy)
Ngày hôm đó, nhờ sự hỗ trợ của Trương Vi, cô đã thành công đánh lừa người điều khiển con rối và đuổi anh ấy đi.
Nhưng đến tối, người điều khiển con rối đã tự tay đẩy cáng cứu thương đến trước cửa nhà Kiều Thời: Cô yếu ớt như vậy, nghỉ ngơi ở nhà thôi sao đủ? Tôi sắp xếp giường bệnh cho cô hết rồi nè!
Đợi đấy mà xem!
Anh ấy không thể lấy oán báo ơn được.
Vậy anh ấy đến đây làm gì? Để báo ơn chứ làm gì!
Kiều Thời đã cứu anh ấy và Mắt Kính, đến cả con búp bê rối của anh ấy cũng tiến bộ rõ rệt dưới sự chỉ dạy của cô. Anh ấy đảm bảo sẽ chăm sóc cho cô thật tốt, cho đến khi cô hoàn toàn bình phục mới thôi!
“À… tôi thấy mình cũng không nghiêm trọng đến mức đó đâu mà…” Kiều Thời vội từ chối.
“Không nghiêm trọng? Lúc trước tôi đến đây, cô suýt ngất ngay trước cửa đó!” Người điều khiển con rối nghiêm mặt: “Lờ đi mấy vết thương nhỏ sẽ để lại di chứng đấy.”
Nói được làm được, người điều khiển con rối chăm sóc Kiều Thời vô cùng tận tình, chu đáo, từng li từng tí.
Ngặt nỗi Kiều Thời sợ điên lên được!
Tưởng tượng thử đi, một người toát ra oán niệm nhưng lại nhìn bạn với một nụ cười hoàn mỹ, dịu dàng khuyên bạn uống thuốc. Ai mà không thấy lạnh sống lưng chứ?
Thuốc thì không phải thuốc độc, toàn dược liệu tốt cả. Nhưng đắng thấu trời! Kiều Thời rất nghi rằng người điều khiển con rối đã nhờ ai đó khuếch đại vị đắng của thuốc.
Phiên bản hắc hóa của người điều khiển con rối đáng sợ thật.
Bị anh ấy theo dõi sát sao, Kiều Thời gần như không có cơ hội đổ thuốc đi. Dù may mắn tìm được một hai cơ hội cũng sẽ bị hệ thống ngăn cản: Ký chủ, không được lãng phí.
Hệ thống không sợ Kiều Thời lãng phí dược liệu, mà lo lắng cô lãng phí tấm lòng của người khác.
Cô đang từng bước xây dựng mối quan hệ tốt đẹp, lành mạnh với những người xung quanh. Dù có lúc sẽ tái phát bệnh trạng nhưng cô đã khác xa so với một Kiều Thời từng "coi khinh bạn cùng phòng" và "trốn tránh công việc" rồi.
Là một hệ thống đáng tin cậy, nó không thể để ký chủ lại rơi vào trạng thái "hoang tưởng rằng thuốc có độc, bạn bè muốn hại mình", dẫn đến sang chấn tâm lý trở lại giai đoạn ban đầu được!
“Ký chủ, học cách đón nhận sự quan tâm của người khác cũng là một cách chữa lành cho chính mình đấy.”
Bị cả người điều khiển con rối lẫn hệ thống hành hạ, trông Kiều Thời còn u sầu hơn cả khi ở trong giới vực. Nói gì thì nói, ở trong giới vực, phần lớn thời gian là cô hành hạ dị thường…
Tất nhiên, Kiều Thời cũng có kinh nghiệm đấu tranh: Giả chết.
Nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, cô khẽ đặt máy tính bảng sang một bên rồi nằm xuống giả vờ ngủ. Toàn bộ quy trình cực kỳ thuần thục, chỉ cần ba giây để hoàn thành.
Nhưng ngay sau đó, Kiều Thời nhắm chặt hai mắt ngửi thấy mùi lẩu, mùi dầu đỏ, ớt cay và hạt tiêu xộc thẳng vào mũi, hình như bên trong còn có cả thịt bò đã được thái lát sẵn…
Mũi cô hơi động đậy nhưng mí mắt vẫn nhắm nghiền.
Hừ! Chị Kiều đây đã trải đời rồi, dễ gì mà dụ được cô?
Chỉ cần cô mở mắt ra, người điều khiển con rối sẽ mang lẩu đi ngay rồi thay bằng thuốc đắng.
“Nếu cô còn không ăn, người điều khiển con rối sẽ đến thật đấy.” Giọng Hứa Dịch vang lên.
Kiều Thời lén he hé mắt.
Ơ, đúng là chỉ có mỗi Hứa Dịch thật này!
Kiều Thời vội bật dậy, dọn sạch đồ đạc trên bàn sang một bên để nhường chỗ cho nồi lẩu ship về.
Mắt cô long lanh cảm động (hoặc cũng có thể là vì cay): “Ôi! Đúng là hương thơm này rồi!"
Đồ ăn trong bộ phận luôn đảm bảo đủ chất dinh dưỡng, nhưng những món dầu mỡ, mặn, cay xé lưỡi thì nằm ngoài thực đơn gần đây của cô. Lý Văn và Trương Vi không dám lén mang đồ cho cô, vì lúc nào người điều khiển con rối cũng đứng sau lưng họ như một oan hồn đầy oán niệm.
Kiều Thời vừa ăn vừa cảnh giác nhìn ra ngoài phòng bệnh, lo sợ người điều khiển con rối bất ngờ xông vào.
“Cứ yên tâm mà ăn đi, có tôi ở đây, anh ta sẽ không đến đâu. Nếu cô sợ, mấy ngày tới cứ ở với tôi cũng được.” Hứa Dịch lên tiếng.
“Hả? Vì sao?” Kiều Thời hơi bất ngờ, dạo này Hứa Dịch ghê vậy sao?
“Vì anh ta nói xấu sau lưng tôi, bị tôi nghe thấy.” Hứa Dịch khẽ cười.
Dù rằng kẻ đòi đá đít anh là con búp bê nhưng chuyện đó không quan trọng. Quan trọng là Kiều Thời ngại đối mặt với người điều khiển con rối, mà người điều khiển con rối cũng ngại đối mặt với anh.
Đôi mắt Kiều Thời sáng rực như sao: “Thật không? Vậy quyết định thế đi!”
Hứa Dịch càng cười tươi hơn.
Những kẻ nói xấu sau lưng anh nhiều không kể xiết, xưa nay anh chưa từng để tâm. Vậy mà sao ngày đó, anh lại cố tình đi ngang qua?
Hứa Dịch chỉ có thể nói: Một vài con đường phải do tự tay mình vạch ra.
Sau khi vụ án [Ngôi nhà búp bê rối] khép lại, đội của Lý Văn cũng rảnh rỗi hơn nhiều.
Thực ra theo nguyên tắc phân vùng, vụ ngôi nhà rối vốn không thuộc phạm vi quản lý của đội họ. Nhưng vì người điều khiển con rối và Mắt Kính tình cờ đi hỗ trợ rồi bị cuốn vào nên Lý Văn mới chủ động tiếp nhận vụ này.
Truy ngược lên, vụ [Kẻ trộm thời gian] cũng không hoàn toàn thuộc về đội họ mà liên quan đến nhiều chi nhánh khác nhau. Ai dè cuối cùng lại về tay đội họ.
Bên họ lại có cảm giác như thế giới yên bình, tháng ngày êm ả.
Một nhân viên dọn dẹp chuyên nghiệp chắc chắn sẽ không bao giờ thốt ra những câu mang tính “báo đời” như vậy.
Nhưng trong trường hợp của Kiều Thời thì khá phù hợp.
“Đây mới là bình thường.”
Không chỉ có Kiều Thời, cô nàng kỳ quặc chuyên giành quyền năng của giới vực đến độ vang danh khắp nơi, mà ngay cả công ty của cô cũng nổi tiếng không kém.
Nghe nói khẩu hiệu của bọn họ bây giờ là: Không có vụ án nào chúng tôi không nuốt nổi, chỉ có vụ án chúng tôi không muốn ăn. Trang trại chăn nuôi: Bạn có muốn biết mình có vị như nào không?
Không phải lúc nào dị thường cũng thông minh, nhưng chúng hiếm khi chủ động đi tìm chết. Đã là quỷ thì ai lại đi nhảy nhót trước mắt Diêm Vương làm gì? Tránh đi một chút không tốt hơn sao?
Vậy nên, bất cứ nơi nào có sự hiện diện của Kiều Thời và những kẻ bị cô ảnh hưởng thì có thể yên tâm rằng nơi đó sẽ cực kỳ “sạch sẽ”.
Nhưng chỉ sau vài ngày, Hứa Dịch nói với Kiều Thời: Tôi phải về rồi.
Anh vốn thuộc chi nhánh số 1, thời gian vừa qua ở lại đây là vì bị đình chỉ điều tra và cần điều trị.
Nhưng giờ tình trạng của anh đã ổn định, các cảnh báo liên quan đến anh trong hệ thống cũng đã được gỡ bỏ, vậy nên đã đến lúc quay lại làm việc rồi. Chưa chắc chi nhánh khác đã có tình hình ổn định như nơi này.
Không giống như Lý Văn, Hứa Dịch không có chức vụ quản lý hay đội nhóm cố định. Nhưng không thể phủ nhận rằng anh chính là át chủ bài của chi nhánh số 1.
Hứa Dịch nhìn Kiều Thời, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó diễn tả.
Anh luôn muốn quay về. Với một người như anh, chẳng phải chỉ khi ở trong giới vực thì anh mới tìm thấy giá trị tồn tại của mình hay sao?
Ban đầu, anh tiếp cận Kiều Thời với một mục đích khác: Anh nghĩ cô là đồng loại của mình. Hơn nữa cô còn cao tay hơn anh, có thể qua mặt cả kỳ kiểm tra. Chỉ cần học được một hai chiêu, anh sẽ có thể quay lại làm việc.
Xét về lý, Hứa Dịch đã đạt được mong muốn. Nhưng kỳ lạ thay, bây giờ anh lại cảm thấy chầm chậm một chút cũng không sao.
Cứ thế mà quay về, liệu có quá vội vàng không?
Hứa Dịch nghi ngờ: Có phải vì dạo này mình quá thân với Kiều Thời nên Lý Văn đã đẩy nhanh quá trình không?
Anh biết, lý do anh có những suy nghĩ này là vì bản thân đã bắt đầu thích “thực tại”.
Ở thế giới này, anh đã có thứ để lưu luyến.
“À… hay là cô qua chỗ tôi chơi hai ngày đi? Dù sao bên này cũng không có chuyện gì mấy…” Hứa Dịch bỗng dưng buột miệng.
“Được thôi!” Kiều Thời đồng ý ngay lập tức.
Cô nghĩ, đây là cơ hội tốt để người điều khiển con rối có thời gian thích nghi với phiên bản mới của búp bê rối.
Làm gì có chuyện Lý Văn không hiểu được tâm tư “hiểm ác” của thằng này chứ?
Anh ta vội kéo Kiều Thời qua một bên, nghiêm túc khuyên nhủ: "Kiều à, đừng để cậu ta lừa. Cậu ta đâu có rủ cô đi chơi? Cậu ta đang muốn dụ cô đến làm công không lương đấy!”
Hứa Dịch: …
“Cô nhìn bộ dạng của cậu ta mà xem, trông có giống cậu ta biết chỗ nào để chơi không?”
Hứa Dịch không biết thật.
Nhưng ở nơi khuất khỏi tầm mắt Kiều Thời, hai tay anh đang lia lịa lướt trên điện thoại.
Sau đó Hứa Dịch nói: “Bên chỗ chúng tôi có một triển lãm nghệ thuật rất hot gần đây, có muốn đi xem không?”
Khóe miệng Lý Văn giật giật.
Kiều Thời muốn ra ngoài dạo chơi, tất nhiên Lý Văn không thể ngăn cô. Nhưng cả đội bọn họ cũng không thể đồng loạt theo cô đến chi nhánh số 1 được, chẳng lẽ lại bỏ mặc địa bàn bên này?
Nhưng Lý Văn đâu thể để Hứa Dịch đạt được mục đích?
Tại lối ra ga tàu cao tốc.
Thiên Lý Nhãn vẫy tay với Kiều Thời từ xa: “Chị! Ở đây! Ở đây này!”
Trình Trì đứng bên cạnh anh ta, thoạt nhìn có vẻ điềm tĩnh và đáng tin cậy hơn, nhưng khi thấy Kiều Thời đôi mắt anh ấy vẫn đong đầy niềm vui.
So với bộ dạng phát điên đi tìm Hứa Dịch báo thù trước đây, trạng thái của hai người bọn họ đã thay đổi rất nhiều. Nhưng hai người họ còn chả thèm liếc Hứa Dịch đứng cạnh Kiều Thời một cái.
Đúng vậy, đội ngũ của Kiều Thời trong bộ phận dọn dẹp có thể bận rộn không đến được nhưng công ty thì tự do hơn nhiều. Làm sao có thể để cô đi một mình được?
Nhìn hai người kia chuẩn bị dẫn Kiều Thời đi, Hứa Dịch hơi ngơ ngác: “Khoan đã, chẳng phải chúng ta đã hẹn đi triển lãm nghệ thuật sao?”
Kiều Thời xua tay: “Haizzz, công việc của anh quan trọng hơn, không cần cố ý đi cùng tôi đâu. Anh xem, bên này tôi cũng có người quen mà.”
Trong mắt Kiều Thời, cô và Hứa Dịch không có cái gọi là “hẹn đi chung”, cô chỉ đơn giản coi đó là một lời “đề xuất” của anh: Nơi này thú vị, đề cử cô đến xem thử.
Có lẽ vì trách nhiệm của một chủ nhà, anh sẽ chủ động đề nghị dẫn cô đi một vòng. Nhưng không cần phiền phức vậy đâu, Kiều Thời rất hiểu tính chất công việc của Hứa Dịch, chưa chắc anh đã có thời gian rảnh. Cô tự đi chơi cũng như nhau cả thôi.
“Bye bye!” Kiều Thời vừa đi lùi vừa vẫy tay chào tạm biệt Hứa Dịch, vui vẻ nói: “Có thời gian thì gặp nha!”
Trình Trì và Thiên Lý Nhãn sẽ nhớ rất rõ ngày này, bởi vì khuôn mặt Hứa Dịch xanh mét khiến họ cảm thấy yên tâm vô đối.