Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 136

“Hứa Dịch về rồi à.” Nhân viên dọn dẹp trong chi nhánh số 1 nhìn thấy Hứa Dịch đến là vội nhường đường, còn rôm rả chào hỏi anh.

“Ừ.” Hứa Dịch khẽ gật đầu với họ: "Lâu rồi không gặp.”

Động tác của các đồng nghiệp khựng lại, biểu cảm như thể nhìn thấy ma.

Bọn họ chào hỏi Hứa Dịch vì đó là phép lịch sự, dù sao đi nữa, họ luôn có một sự kính sợ đối với anh. Không có Hứa Dịch, nơi này sẽ không thể yên bình như bây giờ. Nhưng ngược lại, Hứa Dịch mà tỏ ra “nhiệt tình” thì thường chẳng phải chuyện gì tốt.

Tuy nhiên, sự ngượng ngùng xen lẫn bối rối này chỉ kéo dài trong giây lát. Họ nghe nói tình trạng của Hứa Dịch khá hơn rất nhiều, đây là chuyện tốt! Họ nên vui mừng cho anh mới đúng.

Vì muốn thích nghi với trạng thái mới của Hứa Dịch, mọi người chủ động tìm chuyện để nói. Nhưng trong phút chốc, họ không biết nên nói gì, vì họ chả biết anh quan tâm đến điều gì.

Từ trước đến nay, Hứa Dịch luôn nhìn thấu ý đồ của họ và vấn đề là: Anh có muốn phối hợp hay không.

Thế là hôm nay, anh chủ động mở lời trước: “Mấy người có nghe nói về triển lãm nghệ thuật rất hot kia không?”

Anh đề cập đến chủ đề này, không chỉ vì muốn xã giao mà còn vì anh thực sự quan tâm đến trải nghiệm vui chơi của Kiều Thời, dù rằng cô đã bỏ rơi anh giữa đường.

Cả đội đều biết về triển lãm đó… vừa nghe Hứa Dịch nhắc đến, bọn họ lập tức nghiêm mặt: "Cần phong tỏa địa điểm đó ngay không?”

Có người còn định đi lấy trang bị.

Hứa Dịch: “… Tôi không có ý đó. Ý tôi là, nơi đó với tư cách một “điểm du lịch” thì thế nào? Mấy người đã từng đi chưa? Tôi vừa tìm kiếm thử thì nó hiện lên ngay lập tức nên tôi đã giới thiệu cho một người bạn của mình.”

Mọi người đờ ra lần thứ hai.

Câu nói của Hứa Dịch chứa quá nhiều thông tin, họ cần thời gian để tiêu hóa.

Thực ra, họ quan tâm đến triển lãm nghệ thuật kia không phải vì nó hot, mà vì trong quá trình quét từ trường khu vực, nơi đó hơi bất ổn.

Tất nhiên, đây chỉ là một phương pháp kiểm tra sơ bộ. Nó không đồng nghĩa với việc ở đó chắc chắn có giới vực hoặc dị thường, vì đôi khi chỉ là nhiễu điện từ thông thường. Hoặc cũng có thể đã có dị thường xuất hiện nhưng chưa can thiệp vào thực tại.

Những địa điểm “khả nghi” kiểu này rất nhiều, dù gì thì phương pháp quét diện rộng cũng không thể chính xác tuyệt đối. Nếu bộ phận có nhân lực dư dả, có lẽ họ sẽ đến kiểm tra.

Nhưng trong khoảng thời gian này, át chủ bài mạnh nhất là Hứa Dịch không có ở đây, khiến nguồn nhân lực của chi nhánh vô cùng eo hẹp, không thể dành thời gian cho các cuộc điều tra kiểu này.

Triển lãm đã diễn ra suốt thời gian qua mà không có chuyện gì xảy ra. Nếu có dị thường thì có lẽ nó chỉ thuộc loại có độ nguy hiểm cực thấp, không cần phải tiêu diệt. Nếu không, họ mệt chết cũng không thể xử lý hết toàn bộ những dị thường nhỏ nhặt trên thế giới này.

Hứa Dịch đột nhiên nhắc đến khiến mọi người tưởng rằng có “một vụ lớn” xuất hiện, suýt nữa thì vác đồ nghề lên đường.

Nhưng nghe kỹ lại, hình như không phải?

Thế ý anh là như nào?

“Anh Hứa… tôi có thể hỏi bạn của anh là ai không? Là bạn thật sao?”

“Ừm… thật ra, không chỉ là bạn.” Trên mặt Hứa Dịch vô thức nở một nụ cười. Nhưng sợ bị hiểu lầm, anh chủ động nói thêm: “Cô ấy cũng là một nhân viên dọn dẹp, đang trong kỳ nghỉ nên đến chơi thôi.”

Tất nhiên, Hứa Dịch suy nghĩ hơi nhiều. Cái kiểu “hiểu lầm” mà anh lo lắng thực sự không thể nào xảy ra.

Mà mọi người còn bị anh dẫn dắt sang một góc độ khác: “Ồ hố, hiểu rồi! Nhân viên dọn dẹp tội nghiệp kia bị lừa đến làm thêm giờ rồi.”

“Sao vậy? Không ổn à?” Bầu không khí im lặng đầy kỳ lạ khiến Hứa Dịch cảm thấy hơi bất thường.

“Không có, quá ổn ấy chứ!” Mọi người vội trả lời.

Hầy… Chắc chắn nhân viên dọn dẹp kia đã đắc tội với Hứa Dịch rồi.

Nụ cười vừa nãy của anh đã nói lên tất cả. Đúng là trạng thái của anh có khá hơn nhưng cũng không thể thay đổi đến mức ấy: Cái kiểu cười đó, chắc chắn có ý đồ!

Nếu không, sao anh không giới thiệu cho người ta một địa điểm khác?

“Anh Hứa, anh chọn địa điểm này chuẩn quá rồi!”

Có lẽ không quá nguy hiểm nhưng cũng sẽ không để người ta ngồi không.

Khụ… tính ra thì chi nhánh số 1 bọn họ vừa được hưởng chùa thêm một nhân lực đúng không?

Nghe những lời tán dương của đồng nghiệp, Hứa Dịch cũng thấy vui: Giới thiệu đúng rồi là được. Anh không muốn để Kiều Thời nghĩ rằng anh là một người nhàm chán.

Xe chạy qua con đường bạch quả dài.

Bây giờ đang là mùa bạch quả đẹp nhất trong năm. Trong cơn gió lạnh se sắt, những cây bạch quả già vẫn đứng vững, trầm lắng, toát ra một nét cổ kính. Ngược lại, những chiếc lá đã trải qua đủ gió sương lại lả tả rơi xuống, hòa vào khung cảnh của thành phố.

Hôm nay không phải ngày nghỉ nhưng vẫn có rất nhiều du khách và người đi đường đúng chụp ảnh.

Kiều Thời mở cửa sổ xe, đưa tay bắt lấy một chiếc lá rơi. Thực ra không cần đến một địa điểm nhất định mới gọi là đi chơi. Kiều Thời cảm thấy, chỉ cần tận hưởng khung cảnh nhàn nhã trên đường phố thế này thôi cũng rất tuyệt rồi.

Lúc này, Trình Trì bỗng đưa tay về phía cô, trên tay anh ấy có một nắm lá bạch quả: “Cho cô này.”

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Kiều Thời, Trình Trì thành thật giải thích thêm một câu: “Tôi thấy cô thích.”

Kiều Thời vẫn nhận lấy tấm lòng này nhưng nghiêm túc nhấn mạnh: “Lần sau đừng làm thế nữa.”

Lá bạch quả bên ngoài rơi tự nhiên, đâu phải đang có một trận mưa lá đâu. Vậy tại sao Trình Trì lại bắt được nhiều lá như thế? Chắc chắn là anh ấy đã dùng năng lực để gom lá lại!

Kiều Thời đang ngắm cảnh nhưng nếu một đám lá cứ cuộn theo gió xoay tròn quanh chiếc xe này thì bọn họ sẽ trở thành một phần của cảnh vật luôn mất! Không đúng, phải nói là, sẽ trở thành một hiện tượng kỳ lạ!

Cô không muốn trở thành nhân vật chính trong “Truyền thuyết đô thị về quái vật bạch quả” đâu!

Thiên Lý Nhãn đang lái xe suýt thì bật cười thành tiếng. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Trình Trì qua gương chiếu hậu, anh ta vội đổi nét mặt ngay, đeo kính râm lên tiếp tục làm một người tài xế vô cảm.

Bánh xe nghiến qua lớp lá bạch quả dày trên đường, phát ra tiếng vỡ vụn nặng nề nhưng lại có nét dễ nghe kỳ lạ.

“Viện bảo tàng mà cô muốn đến, quẹo qua góc phố này là tới rồi. Nhưng bây giờ muộn quá, bọn tôi đưa cô về khách sạn nghỉ trước, ngày mai đặt lịch tham quan nhé?” Trình Trì thản nhiên đổi chủ đề.

Kiều Thời không có ý kiến.

Sau khi được Hứa Dịch giới thiệu, cô cũng đã tìm hiểu về buổi triển lãm này.

Ngay cả Hứa Dịch không mấy hứng thú với các “địa điểm du lịch” bình thường mà cũng biết về triển lãm này, vậy chắc chắn nó phải có gì đó đặc biệt.

Vừa tìm kiếm một cái, Kiều Thời đã thấy triển lãm này thực sự rất hot. Chỉ diễn ra trong vòng 30 ngày mà mới hơn nửa tháng đã lọt top tìm kiến mấy lần.

Thông thường, đây phải là một nơi dành riêng cho những người yêu thích hội họa và nghệ thuật chứ không phải lựa chọn phổ biến của khách du lịch. Nhưng không hiểu sao, triển lãm này lại nổi tiếng ngoài dự kiến.

Trên mạng không có bất kỳ hình ảnh cụ thể nào về các tác phẩm trưng bày. Viện bảo tàng chỉ đăng một tấm áp phích quảng bá đơn giản, thậm chí không có thông tin tác giả. Không được phép chụp ảnh trong thời gian tham quan và kỳ lạ nhất là không có một bức ảnh chụp trộm nào bị rò rỉ.

“Thật sự rất choáng ngợp, khuyến khích mọi người tự đến xem!”

“Tôi không hiểu gì về nghệ thuật cả, trước giờ cũng chưa từng đến những nơi thế này nhưng ở đây tôi đã cảm nhận được cái đẹp!”

“Nghe nói mỗi người sẽ nhìn thấy một bức tranh khác nhau…”

Số lượng bình luận tích cực nhiều đến mức khiến người ta nghi ngờ đây là bình luận ảo. Nhưng triển lãm này lại không thu phí vào cửa, chỉ cần đặt lịch hẹn trước. Nếu nói họ cố tình tạo chiêu trò để quảng bá tên tuổi họa sĩ thì chỉ có thể nói, giá trị của một nghệ sĩ không nên được nâng cao theo cách này nên làm vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Trên mạng đã có nhiều cuộc tranh luận về nó. Nhưng một số người không tin, bình luận tỏ vẻ muốn đích thân đi xem thử, sau đó trở về cũng hết lời khen ngợi.

Có đủ loại lời đồn về triển lãm này.

Sự tò mò của Kiều Thời cũng bị khơi dậy.

Lúc này, chiếc xe đột nhiên phanh gấp.

Ba người trên xe nhanh chóng giữ vững cơ thể nhưng hai đứa trẻ phía trước xe thì đã bị dọa sợ nên đứng sững tại chỗ không nhúc nhích.

Chúng bất ngờ lao ra từ bên đường, có lẽ lúc nãy bị cây che khuất nên không thấy. May mà Thiên Lý Nhãn phản ứng nhanh, nếu không đã xảy ra tai nạn rồi.

Anh ta bảo: “Tôi đi xem tụi nó có sao không.”

“Nếu không sao thì đưa chúng về lại viện bảo tàng, giao cho giáo viên của chúng. Hai đứa này đang trốn học đó.” Kiều Thời thành công đạt được thành tựu làm việc thiện trong ngày.

Cách đó không xa, có vài chiếc xe buýt đậu sẵn, trên đầu xe còn có tấm bảng Trường Tiểu học XX, chắc là do trường tổ chức cho học sinh đi tham quan.

Kiều Thời không chắc đồng phục hai đứa trẻ này có khớp với trường kia không nhưng giờ này không phải lúc tan học, mà chúng lại lấm lem bụi bẩn, dính cả cỏ khô, chắc hẳn vừa mới trèo tường trốn ra. Dáng vẻ trốn trốn tránh tránh, chạy loạn khắp nơi, có lẽ là sợ bị tài xế xe buýt phát hiện.

Thiên Lý Nhãn lặng lẽ liếc nhìn đại ma vương chuyên trị trẻ hư, thầm thắp một ngọn nến thương cảm cho hai đứa nhỏ vô tình rước họa vào thân: Nhóc à, hai nhóc đụng trúng thứ dữ rồi!

Nếu anh ta phát hiện, có khi còn giả vờ không thấy. Dù gì hồi nhỏ anh ta cũng từng trốn học, nhìn hai đứa nhóc này trốn như thế còn làm anh ta thấy đồng cảm ấy chứ.

Nhưng tiếc thay, chúng xui.

Thiên Lý Nhãn bước xuống xe, thấp giọng nói: “Hai đứa không sao chứ? Lần sau cẩn thận hơn nhé, đừng bất ngờ lao ra đường như thế, nhớ nhìn xem có xe không rồi hẵng qua đường.”

Hai đứa trẻ hoảng sợ lùi lại.

Hết cách rồi. Ai quen biết Thiên Lý Nhãn mới biết anh ta là kiểu người ngốc nghếch, luôn mồm anh này chị nọ một cách thân thiện. Chứ người không quen, nhìn thân hình to lớn đầy áp lực, nhìn cặp kính râm đầy nguy hiểm kia, rất khó mà không nghi ngờ nghề nghiệp của anh ta.

Anh ta cố tình cúi xuống nói chuyện để tỏ vẻ thân thiện nhưng nhìn phản ứng của lũ trẻ, có thể thấy hiệu quả hoàn toàn ngược lại.

Kiều Thời vò trán bất lực. Cô cũng xuống xe, dịu dàng nói: “Hai đứa đừng sợ, chú này không có ý dọa hai đứa đâu. Chú ấy chỉ muốn hỏi hai đứa không bị thương đúng không?”

“Chị ơi, bọn em không sao ạ. Xin lỗi, bọn em không cố ý va vào xe đâu, làm phiền anh chị rồi.” Giọng cô bé trong trẻo, lễ phép đáp lại.

Hai đứa trẻ dần thả lỏng hơn nhưng vẫn nắm chặt tay nhau. Cậu bé bên cạnh vẫn im lặng, có vẻ nhút nhát hơn một chút.

“Không sao là tốt rồi. Vậy để chú này đưa hai đứa về viện bảo tàng tìm thầy cô nhé, được không?”

Hai đứa nhỏ lại nhìn Thiên Lý Nhãn bằng ánh mắt “người xấu”, sau đó từ từ nép về phía Kiều Thời, như thể cảm nhận được chút an toàn từ cô.

Thiên Lý Nhãn: … Đợi đã, rõ ràng là Kiều Thời đề xuất đưa tụi nó về mà? Sao anh ta lại thành người xấu rồi?!

Hừ, trẻ con bây giờ chả có mắt nhìn người gì cả!

“Chị ơi, bọn em đi dã ngoại mùa thu nên được tự do hoạt động rồi. Không cần quay về đâu ạ.” Cô bé lanh lợi nói.

Thiên Lý Nhãn cười mỉa: “Nhóc con, nói dối thì mũi sẽ dài ra đấy.”

Cô bé lập tức đáp trả bằng giọng ngây thơ vô tội: “Chú ơi, bọn cháu học lớp một rồi chứ không phải đứa ngốc đâu. Sao mũi chú không dài ra vậy?”

Thiên Lý Nhãn: … Giờ trẻ con khôn vậy luôn hả?

Thấy cái cớ “tự do hoạt động” không lừa được, cô bé đáng thương nhìn về phía Kiều Thời cầu cứu: “Chị ơi, bọn em không thể quay về đâu…”

Nói rồi, cô bé khẽ giọng thì thầm: “Anh Tiểu Thần nói bên trong có ma! Không còn cách nào khác nên bọn em mới trốn ra ngoài!”

“Ê, nhóc càng nói càng quá đáng rồi đấy?” Thiên Lý Nhãn bắt đầu nghiêm túc hơn, có vẻ như cũng muốn tranh luận với nhóc con này. Người ta còn phải nghi ngờ liệu anh ta có thực sự trưởng thành không.

Nhưng đứa trẻ trưởng thành hơn thì không để tâm đến những chuyện này, mà chỉ thản nhiên nói: “Cháu không có nói dối. Cháu biết người lớn mấy chú sẽ không tin những chuyện này, nên lúc nãy mới phải nói dối.”

Rồi cô bé buông tay ra, như thể muốn nói: Thấy chưa, cháu nói thật thì chẳng ai tin mà!

Thiên Lý Nhãn thấy đau dạ dày.

Anh ta cãi không lại, cứng họng rồi!

Kiều Thời lại để ý rằng khi cô bé nhắc đến ma, cậu bé kia khẽ run lên, sau đó cúi đầu xuống như thể thực sự đang sợ hãi điều gì đó nhưng vẫn không nói gì.

Trong lòng cô dấy lên suy nghĩ, nói với cô bé: “Bọn chị cũng có thể tin hai đứa. Nhưng hai đứa phải thuyết phục bọn chị đã.”

“Thuyết phục?”

“Đúng. Ví dụ như, hai đứa phải nói cho chị biết con ma đó trông như thế nào? Các em nhìn thấy nó lúc nào? Nếu hai đứa thuyết phục được bọn chị, thì ba người lớn bọn chị có thể giúp hai đứa đấy.”

Nghe đến đây, cô bé có vẻ hơi dao động. Nhưng nghe đến nửa câu sau, cô bé lại lắc đầu như trống bỏi: “Vô ích thôi! Bên trong cũng có rất nhiều người lớn nhưng chẳng ai biết cả!”

Đây có phải lý do hai đứa không tìm giáo viên mà tự chạy ra ngoài không?

Kiều Thời kiên nhẫn nói: “Vừa nãy em rất sợ chú này đúng không? Vậy biết đâu con ma cũng sợ chú ấy đấy. Trên đời cũng có kẻ xấu giả làm ma, mà chú này có thể giúp các em dạy cho kẻ xấu một bài học.”

Thiên Lý Nhãn tranh thủ khoe cơ bắp vội.

Ngon, cuối cùng dáng vẻ dọa trẻ con khóc của anh ta cũng có đất dụng võ rồi.

Lần này, ngay cả cậu bé cũng chịu ngẩng đầu lên nhìn họ.

“Ma… trốn trong tranh. Tiểu Thần phát hiện ra khi đang xem triển lãm.”

Trong tranh?

Thiên Lý Nhãn và Kiều Thời nhìn nhau.

Thông tin này quá mơ hồ, họ chẳng thể xác định được điều gì, Trình Trì cũng bước xuống xe.

“Ý em là Tiểu Thần đã thấy nó, còn em thì chưa?” Kiều Thời truy hỏi.

“Không, em cũng thấy rồi. Tiểu Thần vẽ lại cho em xem.” Cô bé lấy một bảng vẽ từ trong cặp của cậu bé.

Trên đó là một bức tranh phủ đầy những vệt đỏ sẫm. Thay vì nói đó là một bức tranh, chẳng thà nói giống như có ai đó dùng đôi tay dính đầy máu bôi bừa lên.

Tất nhiên, đó là màu vẽ, không phải máu. Nhưng chỉ bằng hình ảnh, nó đã khiến họ có cảm giác đó là máu. Mà bọn họ cũng đã chứng kiến đủ loại cảnh máu me thật sự.

“Tiểu Thần vẽ rất giỏi, cậu ấy cũng rất thích viện bảo tàng. Nhưng hôm nay cậu ấy không dám ở trong đó nữa, cậu ấy rất sợ.”

Những mảng màu hỗn loạn, nội dung trừu tượng… nhìn kỹ hơn, đây là bức chân dung tự họa của cậu bé.

Bình Luận (0)
Comment