Theo lời cô bé nói, bức tranh của Tiểu Thần mô phỏng lại một tác phẩm trong một cuộc triển lãm nào đó. Nhưng tại sao một cuộc triển lãm bình thường lại có bức chân dung tự họa đẫm máu của một cậu bé chứ?
Giáo viên và các học sinh khác hoàn toàn không hề hay biết về bức tranh chân dung tự họa khủng khiếp, lại liên hệ với những đánh giá tích cực về cuộc triển lãm mỹ thuật này trên mạng…
Gần như có thể chắc chắn rằng có dị thường đang quấy phá.
Trình Trì khịt mũi, buổi triển lãm mỹ thuật đã diễn ra được một thời gian nhưng vẫn chưa thấy bộ phận dọn dẹp có bất cứ động tĩnh gì.
Quả nhiên, bộ phận dọn dẹp đúng là… lời đã ra tới miệng, nhưng trông thấy Kiều Thời cũng là thành viên của bộ phận dọn dẹp, Trình Trì đã đổi từ tấn công toàn bộ sang tấn công có mục tiêu chuẩn xác: “Chi nhánh số 1 đúng là vô dụng.”
Ừm, hay lắm, mắng cả Hứa Dịch vào luôn.
Trình Trì tiến lại gần Kiều Thời rồi nhỏ giọng nói: “Vừa rồi tôi đã hỏi Nữ diễn viên về lai lịch của thứ này, Nữ diễn viên nói trước đây nó chưa từng nghe qua, có lẽ thứ này mới xuất hiện gần đây. Nó bảo chúng ta dẫn nó vào xem thử thứ đó một lần.”
Thứ Nữ diễn viên chi phối là [Câu chuyện], không phải hội họa, nhưng các tác phẩm văn học nghệ thuật luôn có điểm tương đồng.
Hợp tác với Kiều Thời giúp nó được hưởng lợi không ít. Mặc dù sau đó Kiều Thời bỏ gánh không làm, nhưng công ty của cô vẫn tiếp tục hợp tác với Nữ diễn viên.
Hiện tại, nó tự phong mình là trùm của “các dị thường văn hóa nghệ thuật” (mặc dù thường thì không có kiểu phân loại như thế). Thế mà bây giờ xuất hiện “lính mới” không đến tìm nó đưa tiền bảo kê, suýt chút nữa còn khiến nó mất mặt với đối tác quan trọng, đương nhiên Nữ diễn viên phải tìm cách lấy lại thể diện!
Có Trình Trì và Thiên Lý Nhãn đưa Nữ diễn viên đi rồi, vậy Kiều Thời không cần phải bận tâm nữa, cô mừng rỡ lười biếng.
Dù khá tiếc nuối khi mất một cơ hội đi tham quan nhưng nghỉ phép thì phải ra dáng nghỉ phép chứ!
Kiều Thời liền nói với hai đứa trẻ: “Vậy hai đứa ở đây đợi với chị một lát nhé? Hai chú sẽ đi vào đó bắt ma, bọn họ rất lợi hại, chắc chắn sẽ giải quyết được nguy hiểm, sau này các em lại có thể an tâm đi vào bảo tàng mỹ thuật rồi.”
Nếu đã suy đoán thực sự có dị thường, vậy cũng không cần thiết phải đưa hai đứa trẻ đã bị dọa sợ quay lại hiện trường xem làm gì.
Có điều Trình Trì hơi phản đối khi bị gọi là “chú”. Thiên Lý Nhãn bị gọi là “chú” thì không nói, nhưng sao cả anh ấy cũng bị gọi như vậy luôn chứ?
Trình Trì âm thầm liếc nhìn Kiều Thời, nhưng suy cho cùng anh ấy cũng không trẻ trâu như Thiên Lý Nhãn, hơn nữa anh ấy cũng không thể so đo với Kiều Thời về vấn đề xưng hô trước mặt hai đứa nhỏ được.
Kiều Thời không để ý đến ánh mắt của anh ấy.
Bởi vì cô còn biết có một thứ cũng xoi mói từng câu từng chữ giống như Trình Trì, đó là hệ thống.
Cô vừa mới nói xong là nó đã vội vàng nhảy ra: “Ký chủ, trên thế giới này không có ma. Lời nói và việc làm của cô sẽ làm ảnh hưởng thế giới quan của thế hệ sau. Xin hãy hướng dẫn chúng một cách chính xác.”
Kiều Thời: …
Vốn dĩ cô không định tranh cãi với hệ thống chết tiệt về vấn đề “có ma hay không”, nên đã dứt khoát nói: “Hệ thống, bà nói đúng.”
Nhưng cần giảo biện thì cô vẫn muốn giảo biện.
Chỉ thấy Kiều Thời nói năng hết sức hùng hồn, đầy lý lẽ: “”Ma” chỉ là một khái niệm mà bọn trẻ con có thể hiểu được. Nó có thể dùng để chỉ những kẻ xấu giả thần giả quỷ. Nói theo cách của bọn nhỏ thì mới được chúng tín nhiệm, như vậy chúng ta mới có thể giúp chúng giải quyết các rắc rối.”
Vì sao Kiều Thời có thể giao tiếp trôi chảy với hai đứa trẻ như vậy?
Vậy chỉ có thể nói là sau khi được hệ thống chết tiệt rèn luyện qua, bất cứ ai cũng có thể thành thạo kỹ năng “gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ”.
So với một hệ thống lúc nào cũng như nước đổ đầu vịt thì giao tiếp với bọn trẻ con chỉ là chuyện nhỏ.
Lời hùng biện của Kiều Thời vẫn không qua được mắt của hệ thống: “Ký chủ, việc cô sẵn lòng lắng nghe chúng nói là rất tuyệt vời. Nhưng khi giao tiếp với trẻ con mà cứ một mực thuận theo quan điểm của chúng cũng chưa chắc đã tốt.”
Kiều Thời bất lực: “Được rồi, được rồi, được rồi. Bây giờ tôi sẽ nói với chúng, trên đời này không có ma.”
Nhưng nhiệm vụ của hệ thống đâu có đơn giản như thế? Chỉ đổi từ ngữ diễn đạt thôi thì không thể thỏa mãn yêu cầu.
Hệ thống lại nhấn mạnh yêu cầu của nhiệm vụ lần nữa: “Xin ký chủ hãy dẫn chúng tham quan phòng triển lãm tranh, đồng thời hướng dẫn một cách chính xác cho chúng.”
Khóe miệng Kiều Thời giật giật: Chỉ vào nơi có ma xong nói với bọn trẻ rằng nơi này không có ma, có tính là kỷ nguyên mới treo đầu dê bán thịt chó không?
Cô muốn cố gắng thêm lần nữa: “Hệ thống, bà xem bọn trẻ đã có bóng ma tâm lý với nơi này rồi, sao bọn nó có thể sẵn lòng quay lại đó với tui được? Chuyện này có phải hơi tàn nhẫn với chúng không?”
Cô hết sức kiến nghị hệ thống chết tiệt bật chế độ bảo vệ trẻ vị thành niên!
Hệ thống kiên nhẫn giải thích: “Nhận thức sai lệch mới hình thành bóng ma tâm lý, càng trốn tránh thì bóng ma tâm lý càng kéo dài. Ký chủ, xin hãy tin tưởng vào bản thân mình, cô có thể giúp chúng!”
Sau khoảng thời gian trị liệu hiệu quả, ký chủ không thỉnh thoảng sợ hãi hét lên “có ma, có ma” nữa. Nhưng hệ thống biết, nỗi sợ hãi trong lòng cô vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Ký chủ sẽ vô thức mà tin theo lời bọn trẻ nói “có ma” và muốn giúp chúng “trốn tránh”.
Dựa trên mô hình trị liệu mà hệ thống suy đoán, điều này phản ánh tâm lý tự bảo vệ tiềm tàng của Kiều Thời đối với “cái tôi” yếu ớt.
Bằng cách đó, khi Kiều Thời thuyết phục hai đứa trẻ, cô cũng hoàn thành quá trình tự chữa lành cho chính mình một lần nữa.
Vẫn như cũ: Hệ thống chuyên nghiệp không bao giờ đưa ra những nhiệm vụ không liên quan đến bệnh tình của ký chủ!
Kiều Thời không cảm thấy nó chuyên nghiệp, chỉ cảm thấy nó đáng ghét: “Hệ thống à, ở đây bọn tui có một câu nói là, trẻ con dễ nhìn thấy những thứ dơ bẩn hơn. Bà nói xem, liệu có khả năng chúng đã thực sự gặp ma không?”
Hệ thống đáp lại bằng sự im lặng. Nhưng tất cả đã rõ ràng, không cần nói gì nữa: Nhìn xem, phản ứng của ký chủ chẳng phải giống y đúc với kiểu mà nó đã suy đoán hay sao?
Một người, một hệ thống đối diện nhau mà chẳng ai nói gì trong chốc lát.
Kiều Thời còn có thể làm gì được chứ? Cô chỉ có thể cầu nguyện hy vọng lát nữa hai đứa trẻ đừng khóc quá to…
Sau đó cô dứt khoát gạt bỏ gánh nặng tâm lý, biến thành một người lớn lật lọng đáng xấu hổ.
Cái gì mà “đợi ở đây với chị” chứ? Xin lỗi, lựa chọn này không tồn tại.
Kiều Thời mỉm cười nói: “Các bạn nhỏ, thật ra chị không tin trên đời này có ma, cũng chưa từng trông thấy ma bao giờ, cho nên chị muốn vào đó xem xem.”
Trình Trì và Thiên Lý Nhãn thấy Kiều Thời nói dối không chớp mắt, hai người nhìn cô với vẻ mặt hết sức ý nhị.
Kiều Thời vươn tay về phía hai đứa trẻ: “Các em muốn đi cùng hai chú hay muốn đi bài trừ mê tín cùng chị nào?”
Nhìn thì có vẻ như hai đứa trẻ có quyền lựa chọn nhưng bản chất chúng chẳng hề có lựa chọn nào khác.
Đúng là chúa tể gian xảo, quỷ quyệt mà!
Hai đứa trẻ nắm tay Kiều Thời, đi về phía phòng triển lãm tranh, vẻ mặt khá bối rối: Tại sao vòng đi vòng lại một hồi, bọn chúng lại đi về phía phòng triển lãm tranh nữa rồi?
Trình Trì và Thiên Lý Nhãn đi theo sau Kiều Thời, họ vô thức kéo giãn khoảng cách với cô, dường như muốn chứng minh rằng họ không cùng một loại với bà cô chuyên lừa gạt trẻ con này!
Thiên Lý Nhãn cũng cảm thấy kỳ lạ, sau khi Kiều Thời đưa ra lựa chọn như vậy, tại sao hai đứa trẻ vẫn đồng ý đi cùng cô? Cô bé kia rất thông minh, đáng lý ra phải phát hiện ra đặc tính nguy hiểm của Kiều Thời, sau đó nhanh chóng đưa ra lựa chọn “đúng đắn” chứ nhỉ?
Thiên Lý Nhãn không hiểu nhưng Trình Trì và Kiều Thời đều nhìn thấy rất rõ: Hai đứa trẻ sợ cuốn sách mà Trình Trì đang cầm trong tay.
Đương nhiên Nữ diễn viên sẽ không tùy tiện hiện thân bất chợt nên nó tạm thời tá túc trong cuốn truyện này.
Hai đứa trẻ không biết về sự tồn tại của Nữ diễn viên, cũng không la hét rằng trong sách có ma, nhưng có vẻ như chúng thực sự có trực giác nhạy bén, giúp chúng tránh xa những món đồ có đặc tính dị thường.
Ở một mức độ nào đó, Kiều Thời - vốn vẫn là một người bình thường - thực sự là người “sạch sẽ” nhất trong đây.
Đương nhiên, sạch sẽ có đồng nghĩa với an toàn hay không… lại là một chuyện khác.
Vừa định đi vào bảo tàng mỹ thuật, bọn họ đã gặp phải trở ngại đầu tiên: Hôm nay, vé vào cửa đã bán hết.
Trình Trì và Thiên Lý Nhãn định lẻn vào trong. Có Nữ diễn viên ở đây, việc làm thủ thuật che mắt thực sự quá đơn giản.
Nhưng trước hai đôi mắt đen lúng liếng đang nhìn chằm chằm mình của hai đứa trẻ, rốt cuộc Kiều Thời cũng không dám thực hiện cách đi vào “sai lầm” trước mặt bọn chúng (cô sợ nếu làm thế, không cẩn thận lại réo hệ thống dậy lần nữa).
Kiều Thời xuất trình một số giấy tờ tùy thân của mình, nói rằng cô cần phải điều tra an ninh. Cuối cùng bọn họ đã được phép vào cửa.
Trông thấy cảnh này, đôi mắt hai đứa trẻ chợt sáng long lanh.
Nói thật, trên đường đi vào đây, mặc dù Kiều Thời vẫn luôn nắm tay bọn chúng nhưng trong lòng chúng vẫn cảm thấy bất an. Dù đã bị dụ quay trở lại đây nhưng chắc hẳn chúng vẫn đang nghĩ cách làm sao thoát khỏi Kiều Thời. Còn hiện tại, bọn chúng phát hiện, mấy người tốt bụng này có vẻ rất chuyên nghiệp!
“Chị ơi, bọn chị là đạo sĩ ạ?”
Kiều Thời thuận miệng đáp: “Không phải đâu, bọn chị làm về ẩm thực.”
Thiên Lý Nhãn suýt nữa thì bị sặc.
Kiều Thời lại cảm thấy cách diễn đạt của mình không hề có vấn đề. Không tin thì cứ hỏi Nữ diễn viên, đây hoàn toàn là chứng thực của khách hàng quen đó!
Thấy hai đứa trẻ không còn căng thẳng như trước, Kiều Thời cũng hỏi thăm về lớp học và giáo viên phụ trách của chúng, rồi gọi điện chào hỏi giáo viên một tiếng, tránh việc giáo viên không tìm thấy học sinh mà lo lắng sốt ruột.
“Được rồi, được rồi, cảm ơn cô.” Đối phương cảm ơn xong liền vội vàng cúp điện thoại.
Thái độ này, có chỗ nào đó khiến người ta phải suy nghĩ.
Kiều Thời đã xuất trình giấy tờ tùy thân cho nhân viên bảo tàng nhưng cô không xuất trình giấy tờ cho giáo viên xem qua điện thoại di động.
Thế mà, giáo viên kia lại dễ dàng chấp nhận thân phận của cô, dường như giáo viên đó chẳng hề lo lắng cho hai đứa trẻ.
Thay vì nói giáo viên vô trách nhiệm, chi bằng nói anh ta đã chịu “ảnh hưởng” nào đó: So với việc chú ý đến học sinh trong lớp, anh ta càng nóng lòng muốn tiếp tục xem triển lãm hơn. Dường như những bức tranh trong triển lãm có một ma lực thần kỳ…
Lúc nhóm Kiều Thời đi tới đây, bọn họ trông thấy có một số du khách không đặt vé trước đang quanh quẩn bên ngoài cổng nhưng lại không thấy bất kỳ người nào đi ra từ trong bảo tàng mỹ thuật.
Thiên Lý Nhãn hơi kéo kính râm trễ xuống, cẩn thận quan sát toàn bộ phòng triển lãm tạm thời, ánh sáng vàng lưu chuyển trong mắt anh ta.
“Có dấu vết ô nhiễm nhưng giới vực vẫn chưa hình thành, trông giống như một giới vực đang ở giai đoạn sơ khai. Chẳng trách tôi chưa thấy tin tức nào nói triển lãm mỹ thuật này có chuyện.”
Một khi giới vực này thực sự hình thành, thế thì sẽ vào dễ ra khó.
Đứa bé gái nghe không hiểu Thiên Lý Nhãn đang nói cái gì, nhưng cô bé có những quan sát riêng của mình: “Oa, chú ơi, chú là Tôn Ngộ Không đấy ạ?”
Đứa bé trai vẫn không nói gì nhưng nó cũng tò mò nhìn về phía Thiên Lý Nhãn. Hai đứa trẻ không còn sợ anh ta nữa.
Ai mà lại sợ đại thánh có hỏa nhãn kim tinh chứ?
Thiên Lý Nhãn khá đắc ý, đang muốn khoe khoang thì Kiều Thời bất thình lình nói xen vào một câu: “Chú ấy có tật về mắt.”
Đứa nhỏ lập tức sửng sốt: “Có tật về mắt là sao ạ?”
“Có nghĩa là mắt bị bệnh. Mắt một số người vì sinh bệnh mà trở thành màu bạch tạng, hoặc có màu vàng. Nhưng đừng vì người ta có bệnh mà nhìn họ với ánh mắt khác lạ nhé.”
Kiều Thời nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống.
Quan trọng là phải đánh vào khía cạnh khoa học!
Siêu năng lực, nhân vật thần thoại, yêu ma quỷ quái gì đó… tất cả đều không tồn tại!
Sau khi được Kiều Thời “phổ cập khoa học”, thân hình to lớn của Thiên Lý Nhãn lảo đảo trong gió, khiến người ta cảm thấy anh ta khá đáng thương.
Anh ta nhìn về phía Trình Trì: “Anh ơi, anh mau nói giúp em một câu công bằng đi! Không thể để hình tượng của em bị hủy hoại như thế này được!”
Trình Trì không đành lòng, yên lặng nhìn đi nơi khác: Không phải tôi không giúp cậu nhưng tôi không quyết được chuyện của cô gái này!
Ai bảo anh ta cứ nhất định phải thể hiện năng lực đặc biệt của mình quá lộ liễu như vậy chứ?
Trình Trì có thể đoán được đại khái, Thiên Lý Nhãn không muốn chịu thua, anh ta muốn khoe khoang một chút trước mặt hai đứa trẻ.
Nhưng Trình Trì cũng nhạy bén nhận ra ý đồ của Kiều Thời: Có vẻ như cô cố tình dùng từ "bình thường" để giải thích về dị thường cho hai đứa trẻ. Lúc đầu cô còn nói theo bọn chúng, kêu “trừ tà ma” này nọ nhưng về sau lại đổi lại thành “chưa thấy ma bao giờ”.
Tại sao lại thế? Trình Trì không hiểu lắm. Nếu hỏi Kiều Thời, chắc hẳn sẽ nhận được những câu trả lời vô nghĩa kiểu như “để chăm sóc sức khỏe tinh thần và thể chất cho của mấy đứa trẻ”…
Nhưng… chuyện đó có quan trọng không? Chuyện đó không quan trọng! Là người làm công ăn lương, đương nhiên anh ấy phải nghe theo sếp rồi.
Đứa bé gái chấp nhận lời giải thích của Kiều Thời. Cô bé hiểu chuyện gật đầu rồi vỗ vỗ vào mu bàn tay Thiên Lý Nhãn an ủi: “Cháu hiểu mà. Người khác cũng hay nói Tiểu Thần bị bệnh, không muốn chơi với cậu ấy. Nhưng đó là do bọn họ không có mắt nhìn thôi.”
Thiên Lý Nhãn không biết nên khóc hay nên cảm thấy được an ủi nữa.
Ánh mắt Kiều Thời vẫn vô cùng kiên định.
Cô đã chuẩn bị sẵn cho mình một đống kiến thức duy vật trong đầu, chỉ chờ để bịa cho mấy đứa trẻ mà thôi!
Cô vẫy tay với bốn người: “Chúng ta cũng đi vào thôi.”
Phòng triển lãm tối om.
Ánh nắng mặt trời buổi trưa chiếu vào nhưng giống như gặp phải một tấm pin mặt trời, hầu như toàn bộ năng lượng đã bị hút sạch sẽ. Càng đi vào trong, càng chỉ có bóng tối sâu hun hút.
Phòng triển lãm không bật đèn, ngay cả đèn khẩn cấp cũng không sáng. Đừng nói là triển lãm tranh bình thường, mà ngay cả tham quan các bức bích họa trân quý sợ bị oxy hóa thì cũng không thể tham quan trong bóng tối hoàn toàn như thế này chứ?
Vấn đề đặt ra là trong hoàn cảnh như thế này, Kiều Thời phải tiếp tục bịa chuyện bằng kiến thức duy vật ít ỏi của mình như thế nào đây?