Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 138

Cộp cộp cộp.

Dường như khung cảnh tối tăm sẽ làm âm thanh khuếch đại lên, khiến tiếng bước chân của nhóm người càng rõ ràng.

Tuy nhiên, việc thính giác trở nên nhạy hơn thế này không đem lại bất cứ cảm giác an toàn nào, ngược lại càng dễ khiến con người ta suy nghĩ lung tung, cảm thấy hình như không chỉ có tiếng bước chân của năm người.

Không lẽ là tiếng bước chân của ai khác lẫn vào đây?

Nói thật, chuyện này đối với ba “chuyên gia” như bọn Kiều Thời mà nói chỉ là chuyện nhỏ, nhưng đối với hai đứa trẻ thì như thế đã đủ đáng sợ rồi!

“Chị ơi, lần trước bọn em vào đây không phải như thế này…”

Bọn chúng bám chặt lấy Kiều Thời, lòng bàn tay đổ mồ hôi, chúng không muốn tiến thêm một bước nào nữa.

Bầu không khí thoải mái được tạo ra trước phòng triển lãm đã tiêu tan hoàn toàn.

“Haizz, hệ thống chết tiệt đúng là tạo nghiệt mà!” Kiều Thời lại thở dài than thở.

Thôi được rồi. Suy cho cùng cô và hệ thống chết tiệt không phải người kia không giống nhau. Kiều Thời âm thầm nâng chuyện [Giúp hai đứa trẻ xua tan nỗi sợ hãi] từ cấp độ "nhiệm vụ hệ thống bắt buộc thực hiện" thành "trách nhiệm" của chính mình.

Ai bảo cô là người dẫn bọn trẻ quay lại chứ?

Nghĩ vậy, Kiều Thời không lập tức dẫn bọn trẻ tiến vào trong, cô dừng lại, nắm chặt tay hai đứa trẻ giống như đang tiếp thêm sức mạnh cho chúng.

Đồng thời, Kiều Thời ngồi xổm xuống: “Được rồi, tiết học phổ cập kiến thức khoa học bắt đầu, các em có biết vì sao chỗ này lại tối tăm và yên tĩnh như vậy không?”

Còn có thể nói vì sao chứ, đương nhiên là vì bị ma ám rồi!

Nếu không phải vì bị môi trường xung quanh ảnh hưởng thì cô bé thông minh kia hẳn đã trợn tròn mắt nhìn Kiều Thời rồi. Nhưng chính vì điều này mà dù có dũng cảm đến đâu, cô bé cũng không dám thốt ra chữ “ma”.

Kiều Thời giống như một hướng dẫn viên du lịch, không ai trả lời, cô cũng không cảm thấy xấu hổ mà tự mình trả lời câu hỏi: “Bởi vì bên trong phòng triển lãm đã bị ngắt cầu dao! Khi cầu dao bị ngắt, nguồn điện ở đây sẽ bị cắt đột ngột, khiến cho các bóng đèn không thể phát sáng. Hơn nữa kiến trúc thiết kế của tòa nhà đã chặn hết ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào. Chúng ta lại vừa đi từ nơi có ánh sáng vào, chưa kịp thích nghi với bóng tối trong này nên sẽ có cảm giác vô cùng tối.”

Hai đứa trẻ cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm nhưng trông cô nói rất nghiêm túc, nghe cũng khá có lý!

Với kiến thức và kinh nghiệm của chúng, chúng không biết phải phản bác Kiều Thời như thế nào.

Đứa bé gái hỏi: “Chị còn chưa nói tại sao ở đây lại yên tĩnh như vậy nữa?”

Cứ như thể ngoài bọn họ, tất cả những người khác đều đã biến mất. Cho dù những khách tham quan khác ở hơi xa lối vào thì cũng không đến mức không nghe thấy bất cứ âm thanh nào truyền đến đây chứ nhỉ?

“Bởi vì trong những tình huống đột ngột phát sinh như thế này, việc giữ yên lặng và trật tự là lựa chọn tốt nhất.”

Kiều Thời kiên nhẫn dẫn dắt:

“Cac em nghĩ mà xem, nếu mọi người đều hoảng loạn, chen lấn xô đẩy nhau, có phải rất dễ xảy ra sự cố không? Nếu mọi người đều la hét mà ở đây có người xảy ra chuyện cần được cấp cứu, thì có phải dù kêu thế nào cũng sẽ chẳng có ai nghe thấy đúng không?”

Hai đứa trẻ trầm ngâm một chút rồi gật đầu: Đúng vậy.

Trình Trì và Thiên Lý Nhãn suýt chút nữa không nhịn được mà bật cười.

Chủ yếu là vì trong bóng tối, có vẻ như họ cũng không cần phải kiểm soát nét mặt nhiều lắm.

Bạn nói Kiều Thời nói sai ư? Cũng không hẳn.

Chỉ là không đúng với thực tế mà thôi: Cứ cho là bên trong có người đứng ra duy trì trật tự, thì… làm sao có thể khiến tất cả khách tham quan đều giữ bình tĩnh như vậy được?

Yên tĩnh như thế này chỉ có thể chứng tỏ một điều, bên trong chắc chắn có vấn đề.

Dáng vẻ lừa gạt trẻ con hết sức thuần thục của Kiều Thời khiến hai người đàn ông không nhịn được mà phải suy ngẫm: Liệu có phải bình thường cô cũng lừa dối họ như vậy không?

Kiều Thời cũng mặc kệ hoạt động tâm lý của hai ông này, suy cho cùng đối tượng trong nhiệm vụ của cô không hề bao gồm hai người họ.

Trông thấy hai đứa trẻ đã bị “khái niệm khoa học” của cô thu hút, Kiều Thời tiếp tục cố gắng: “Bây giờ chú Trình phải đi tìm nhân viên công tác để kiểm tra cầu dao rồi, lát nữa đèn sẽ lại sáng lên thôi.”

Vừa nói, Kiều Thời vừa đặt tay lên quyển sách đang động đậy kia, ấn Nữ diễn viên quay trở lại.

Nó cảm ứng thấy có sự tồn tại của đồng loại nên nóng lòng muốn hiện thân.

Kiều Thời không ngại để nó hỗ trợ trấn áp những dị thường quấy phá trong phòng triển lãm tranh, nhưng cô không thể để nó xuất hiện theo cách đó được. Điều đó sẽ cực kỳ ảnh hưởng đến sức khỏe tinh thần và thể chất của hai đứa trẻ.

Lo mà đi sửa cái cầu dao điện đi!

Kiều Thời ấn cuốn sách không mạnh lắm, suy cho cùng cô cũng chẳng có tí năng lực siêu phàm nào cả. Nhưng Nữ diễn viên từng giao đấu với cô rồi mà! Cô là người đáng sợ thế nào, nó còn không biết hay sao?

Cuốn sách vừa rồi còn muốn lật trang ào ào lập tức trở nên im ắng như gà, y như một cuốn truyện bình thường đến mức không thể bình thường hơn.

Trình Trì mang theo Nữ diễn viên đi “sửa cầu dao”.

Còn Kiều Thời thì sờ đầu đứa bé: “Bây giờ còn sợ nữa không?”

Có vẻ… đúng là không cảm thấy sợ hãi nữa. Bầu không khí ma quái rợn người đã được xua tan đi ít nhiều.

Nhưng đứa bé gái rất tinh ý, cô bé vẫn còn thắc mắc: “Sao chú ấy lại cầm quyển sách trên tay ạ?”

Cô bé đã muốn hỏi điều này từ lâu nhưng mãi chưa tìm được cơ hội để hỏi nên cũng cảm thấy khá sợ. Hiện tại, cô bé đã nhân cơ hội để nói ra nghi ngờ trong lòng mình.

“Bởi vì sách chính là người bạn đồng hành tốt nhất của con người.” Kiều Thời nghiêm túc giải thích: “Nếu đơn giản là đứt cầu dao thì không sao, nhưng nếu là vấn đề về mạch điện phức tạp hơn thì có lẽ chú Trình chưa chắc giải quyết được ngay, nên chú ấy phải mang theo sách hướng dẫn để đọc.”

Kiều Thời đang nói nhảm hả?

Không hề, mỗi một câu của cô đều có thể đối chiếu với hiện thực khách quan:

Nếu dị thường đang ẩn náu trong bảo tàng yếu thì không cần Nữ diễn viên ra tay, Trình Trì cũng có thể tự tay b*p ch*t nó rồi;

Nhưng nếu dị thường đó khá khó nhằn, có khi sẽ cần Nữ diễn viên ra mặt “đàm phán”, thế chẳng phải là cần mở sách ra xem hay sao?

Cô bé bừng tỉnh: “Em biết rồi, có phải thành tích của chú ấy không được tốt đúng không ạ? Mẹ em bảo đấy là "nước đến chân mới nhảy", em không muốn trở thành người như thế.”

“Ồ! Thông minh ghê!” Thiên Lý Nhãn nín cười, tỏ vẻ tán thành.

Hừm, ai bảo Trình Trì không thèm đếm xỉa gì đến hình tượng của anh ta lúc ở trước phòng triển lãm tranh chứ.

Được thôi, giờ đến lượt anh đó! Em có bệnh về mắt, còn anh là học sinh dốt, chúng ta đều có tương lai xán lạn!

Đúng lúc này, từ hướng Trình Trì rời đi bỗng vang lên những tiếng leng keng loạt xoạt.

Các trang sách lật ào ào. Nữ diễn viên bước ra từ giữa cuốn sách, vươn vai cho thoải mái.

So với việc ở lại làm việc với Kiều Thời, kỳ thực nó thích đi “sửa cầu dao” hơn.

Thoát khỏi tầm mắt của Kiều Thời, cảm giác không khí trở nên trong lành tươi mát hơn hẳn… Đợi đã, nó thực sự thoát khỏi tầm mắt của Kiều Thời rồi đúng không?

Nét mặt thoải mái của Nữ diễn viên lập tức biến mất, nó lo lắng nhìn xung quanh một chút, chỉ sợ giây tiếp theo sẽ nghe thấy âm thanh quen thuộc vang lên bên tai: “Chị đang tìm em hả?”

May quá may quá, cái chuyện quái quỷ đó đã không xảy ra.

Một đôi mắt không mấy thiện cảm hướng về phía nó.

Nhưng đối với Nữ diễn viên, điều đó chẳng hề uy h**p được nó.

Ánh mắt Nữ diễn viên đảo quanh bốn phía, bóng tối không ảnh hưởng đến nó, nó chậm rãi nở nụ cười. Có một bức tranh đang nhìn vào nó. Nó vốn là hiện thân của những câu chuyện nên đã quá quen thuộc với những loại tồn tại như thế này.

“Một phút thôi, "cầu dao" của chúng ta sẽ được sửa xong.” Nữ diễn viên thản nhiên nói với Trình Trì.

Trình Trì bắt đầu đếm giây.

Nữ diễn viên: …

Không phải, tôi chỉ đang giả vờ ngầu thôi mà, anh thực sự bấm thời gian luôn đó hả, làm thế sẽ khiến tôi mất hết khí chất đó?

Nhưng người ta đã bắt đầu bấm giờ rồi, Nữ diễn viên không dám chần chừ nữa, nếu không đến lúc hết thời gian rồi mà chưa xong thì còn mất mặt hơn.

Nó vung tay lên đập vào khung tranh phát ra một tiếng rầm. Khung tranh rung chuyển dữ dội, Nữ diễn viên lại hướng vào trong khung tranh, kéo mạnh. Thứ nó lôi kéo không phải lớp giấy vẽ tranh mà là thứ ẩn sâu hơn bên trong đó. Màu sắc trên tranh nhạt đi, như thể có thứ gì đã bị lôi ra khỏi đó!

“Người anh em, có bậc đàn chị này tới đây làm khách, không nghênh đón thì thôi còn tắt hết đèn. Thế này có phải quá keo kiệt rồi không? Nhanh lên!” Nữ diễn viên vừa n*n b*p cái bóng mờ kia, vừa búng tay: “Bật đèn lên!”

Vừa ra tay là nó đã thể hiện ngay thực lực, muốn nhân cơ hội này để nắn gân “ma mới”.

Thân là diễn viên, đương nhiên nó rất giỏi trong việc tạo thêm kịch tính cho mình. Nếu như khi nó búng ngón tay và hô “bật đèn lên” mà đèn bật sáng, khung cảnh đó chắc chắn sẽ rất hoành tráng, phải không nào?

Vấn đề là ma mới này lại không chịu hợp tác chút nào.

Thay vì bị Nữ diễn viên dọa sợ thì có vẻ như kẻ đó đã bị chọc giận.

Trong tất cả các khung tranh lồng kính đều hiện lên hình ảnh của Nữ diễn viên. Trong tranh, Nữ diễn viên đang trải nghiệm rất nhiều cách chết khác nhau. So với những cảnh tưởng đẫm máu và tàn khốc này, bức tranh chân dung tự họa của cậu bé xem như “ôn hòa” hơn nhiều.

Kiểu uy h**p này khiến Nữ diễn viên cảm thấy khá vui vẻ. Phải chăng đối với các tác phẩm văn học nghệ thuật, "Cái chết" cũng là một loại năng lượng quan trọng?

Vốn dĩ nó chẳng thèm để ý đến mấy kiểu "chết" này, được chưa hả?

Nhưng Nữ diễn viên hơi không vui: Đã hết một phút rồi.

Nó hơi xấu hổ, nói với Trình Trì: “Chờ một lát, loại quỷ nhỏ không hiểu chuyện như thế này, tôi sẽ dạy dỗ lại nó.”

Ngay khi Nữ diễn viên đang giảng cho dị thường trong bức tranh về “quy tắc giang hồ”, bên phía Kiều Thời đột nhiên vang lên tiếng trẻ con khóc nức nở.

Là đứa bé trai đang khóc.

Lần đầu tiên cậu bé mở lời nói chuyện: “Có… có một bàn tay sờ vào mặt em, còn… còn nói với em là… chào mừng quay lại.”

Giọng cậu bé lí nhí, cổ họng nghèn nghẹn đầy sợ hãi.

Vốn dĩ cậu bé không phải người câm, chỉ là không thích nói chuyện với người khác, sau khi bị dọa sợ rồi thì càng không hé răng. Nhưng hiện tại, xuất phát từ nỗi sợ hãi còn lớn hơn thế, cậu bé đã lên tiếng.

Sợ hãi và khóc lóc đều có tính lan truyền.

Dù đứa bé gái có thông minh lanh lợi thế nào thì vẫn chỉ là một đứa trẻ. Nghe bạn mình miêu tả, cô bé cũng sẽ cảm thấy sợ hãi, cũng muốn khóc theo.

Kiều thời một tay ôm cô bé, tay kia chạm vào mặt cậu bé. Đương nhiên trên mặt cậu bé không có bàn tay nào khác nhưng khuôn mặt cậu bé vẫn lạnh như băng, giống như bị bao phủ bởi một tầng sương giá. Tuy nhiên, nếu để mô tả chính xác hơn thì mặt cậu bé giống như đang bị một tấm màng mỏng bao bọc.

Xoẹt một phát, Kiều Thời xé tấm màng mỏng đó xuống.

Nhưng đến cuối cùng, trên tay cô chẳng còn lại bất cứ thứ gì…

Đó là theo góc nhìn của một người bình thường.

Còn nếu nhìn bằng con mắt của Thiên Lý Nhãn thì sẽ “thấy” trên mặt cậu bé thực sự có một lớp màng mỏng. Mà lớp màng đó chính là không khí tràn ngập khắp phòng triển lãm! Sau khi bị Kiều Thời vò nát rồi đánh tan, thứ đó lại trở thành thứ không khí bình thường nhất.

Thiên Lý Nhãn biết hẳn là Nữ diễn viên đã làm kinh động đến dị thường kia và nó đang cố gắng triển khai hành động trả thù.

Bản thể của dị thường ấy không có ở đây, nếu không Thiên Lý Nhãn đã ra tay từ lâu rồi. Kẻ đó chỉ đang điều động các loại vật chất trong môi trường của phòng triển lãm để đáp trả những người từ bên ngoài đến như bọn họ mà thôi. Đứa bé trai có "mối liên hệ" tương đối sâu với bức tranh, cho nên cậu bé là người đầu tiên bị ảnh hưởng.

Thiên Lý Nhãn không thể cứ đứng nhìn mà không giúp, vậy nên anh ta nhiệt tình đề xuất: “Chị gái à, có cần tôi châm lửa đốt không?”

Loại u hồn lang thang này là dễ xử lý nhất.Về khoản này, anh ta cũng có kinh nghiệm phong phú.

Tiếng khóc nức nở của hai đứa trẻ bỗng im bặt.

Nếu ánh sáng ở đây bình thường thì có khi còn nhìn thấy cả cảnh chúng kinh hoàng nhìn về phía Thiên Lý Nhãn.

Châm lửa đốt bảo tàng nghệ thuật hay gì đó tương tự, cho dù là trẻ con lớp một cũng biết chuyện này không bình thường!

Khóe miệng Kiều Thời giật giật.

Thằng cha này… lẽ ra vừa nãy phải bảo anh ta đi sửa cầu dao mới phải!

Hẳn Trình Trì đã nhìn ra cô đang tìm cách “hợp lý hóa” tất cả các vấn đề. Nhưng Thiên Lý Nhãn thì không được như vậy. Anh ta chỉ nghĩ là Kiều Thời đang chém gió.

Nếu không được thông não trước thì anh ta có thể phá đám bất cứ lúc nào, làm cho bài giảng phổ cập kiến thức khoa học của Kiều Thời trở nên kém thuyết phục hơn.

Kiều Thời dứt khoát quyết định, bây giờ đuổi anh ta đi cũng không muộn!

“Anh cũng đi hỗ trợ Trình Trì đi, như thế sẽ nhanh hơn. À đúng rồi, lát nữa nếu thấy "người" thì giúp tôi chào hỏi người ta một câu nhé. Hỏi xem người ta thích món gì, tôi sẽ đáp ứng cho.”

Kiều Thời nhấn trọng âm vào chữ "người", ám chỉ dị thường mới xuất hiện mà không nể mặt mũi kia.

Nói đến “đặc sản của công ty”, Thiên Lý Nhãn chỉ cần nghe cái là hiểu ngay!

Thậm chí anh ta còn hiểu được rằng, không phải Kiều Thời đình mời nó ăn “món ngon” mà là chuẩn bị biến nó thành “món ngon” có khẩu vị tương ứng.

Thiên Lý Nhãn cười hi hi, làm bộ nghiêm chỉnh cúi chào: “Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”

Sau khi đuổi được “kẻ khả nghi” Thiên Lý Nhãn này đi, Kiều Thời ho khan một tiếng, lại chuyển sang chế độ nhiệm vụ (lừa dối).

Thật ra cũng không thể nói Thiên Lý Nhãn vô dụng. Anh ta vừa mới dọa sợ hai đứa trẻ nhưng cũng thành công khiến chúng ngừng khóc, giúp Kiều Thời miễn được công đoạn dỗ dành, có thể đi thẳng vào vấn đề chính luôn.

Kiều Thời dịu dàng nói: “Các em biết không? Con người chúng ta sợ bóng tối là vì chúng ta có trí tưởng tượng. Chúng ta sẽ tưởng tượng ra rất nhiều thứ đáng sợ trong bóng tối. Tổ tiên của chúng ta cũng vậy. Nhưng ngày xưa không có những thứ tiện lợi như đèn điện, thế tổ tiên chúng ta phải làm sao?”

“Lửa ạ?”

“Ha ha, đúng vậy, chính là ngọn lửa mà vừa nãy chú kia cố ý nhắc tới. Tổ tiên của chúng ta đã dùng lửa để vượt qua nỗi sợ bóng tối. Cho nên rất lâu trước đây, người xưa đã từng rất sùng bái ngọn lửa. Còn chúng ta thì sao, chúng ta có ánh sáng đèn điện…”

Kiều Thời vừa dứt lời thì tách một tiếng, toàn bộ đèn trong phòng triển lãm tranh đồng loạt sáng lên, như thể lời vừa nói ra là thành sự thật ngay.

Hai đứa trẻ muốn reo lên, nhưng cũng hơi không quen với việc khung cảnh xung quanh đột nhiên bừng sáng.

Bọn chúng nhìn xung quanh, thấy cả phòng triển lãm sáng trưng như ban ngày. À không phải, bây giờ đang là ban ngày rồi mà.

Trên thực tế, cách đó hơn chục mét cũng có những khách tham quan khác. Chỉ là vừa rồi những người đó đều nằm ngoài nhận thức của bọn trẻ.

Về phần những khách tham quan kia, họ hoàn toàn không nhận ra việc phòng triển lãm tối rồi lại sáng, như thể khung cảnh trong phòng triển lãm chưa từng thay đổi, vẫn đang mải mê ngắm nhìn những bức tranh trước mặt mình.

Đương nhiên, hai đứa trẻ không nghĩ nhiều như thế, bọn chúng chỉ cảm thấy chị Kiều Thời đã nói đúng, trong bóng tối ai ai cũng giữ trật tự, nên lúc nãy mới không có sự cố gì xảy ra. Ánh đèn bật sáng, mọi người lại có thể tiếp tục tham quan rồi.

“Khi em cảm thấy có thứ gì đó thật đáng sợ trong bóng tối thì đó không phải chuyện gì đáng sợ đâu. Em có thể khen ngợi mình một câu, bởi vì trí tưởng tượng của em phong phú hơn những người khác.”

Vậy nên, ngoài tay của Kiều Thời thì không có “bàn tay” nào khác chạm vào mặt cậu bé cả, đó chỉ là nỗi sợ hãi và trí tưởng tượng sinh ra trong bóng tối mà thôi!

Đứa bé gái đã dần dần bình tĩnh hơn: “Đúng vậy ạ, Tiểu Thần có trí tưởng tượng rất phong phú, cho nên cậu ấy vẽ tranh rất giỏi.”

Nhưng đứa bé trai vẫn chưa bị thuyết phục, giọng cậu bé vẫn cứ lí nhí: “Nhưng… nhưng… em còn nghe thấy một giọng nói…”

Giọng nói kia nói với cậu bé “chào mừng quay lại”.

Cảm giác trên mặt có thể là ảo giác nhưng không lẽ âm thanh cũng như vậy?

Kiều Thời bình tĩnh đáp: “Ồ, chuyện này cũng bình thường thôi. Khi em đến một số cửa hàng tiện lợi, có phải em cũng sẽ nghe thấy âm thanh "Chào mừng quý khách" không? Bảo tàng nghệ thuật cũng có âm thanh chào đón riêng của mình, đây là bảo tàng đang chào đón em lại đến tham quan đó.”

Là… là như vậy sao?

Bình Luận (0)
Comment