“Anh à, anh làm được không đấy? Cứ thế này thì mấy đứa lớp một cũng tưởng anh là thợ điện nghiệp dư mất thôi.”
Trình Trì khẽ liếc Thiên Lý Nhãn đang cười trên nỗi đau của người khác. Có vẻ như từ khi đổi “sếp trực tiếp”, tên này ngày càng to gan dám chọc ghẹo anh ấy.
Nhưng Trình Trì không thèm chấp nhặt, vì làm vậy chẳng khác nào hạ thấp trình độ của mình xuống ngang với Thiên Lý Nhãn, quá thiệt thòi.
Hơn nữa, Thiên Lý Nhãn đến đây cũng đồng nghĩa với việc Kiều Thời muốn thúc đẩy tiến độ.
Họ đã từng đánh giá về độ nguy hiểm của “con ma trong tranh”: Nó đang trong giai đoạn phát triển nhưng vẫn còn yếu.
Không phải đánh giá của họ sai, mà vì nó có đặc tính tương tự như Nữ diễn viên.
Với Nữ diễn viên, chỉ cần có câu chuyện là có sự hiện diện của nó. Mỗi một câu chuyện đều là một phần của nó.
Con ma trong tranh chưa đạt đến cấp độ của Nữ diễn viên, nó không thể liên kết với mọi bức tranh trên thế giới nhưng trong triển lãm này, mỗi bức tranh đều là một phần thân thể của nó.
Càng nhiều bản thể, xử lý càng mất thời gian.
Vậy nên, Trình Trì không có ý định phá từng bức tranh, như vậy quá lãng phí thời gian. Anh ấy chỉ để Nữ diễn viên bắt lấy một phân thân của nó, dùng cách đó đe dọa toàn bộ những bức tranh trong triển lãm.
Đáng tiếc, những thực thể dị thường rất khó có tâm lý sợ hãi, nhất là khi nó vẫn đang ở trong lãnh địa của mình. Nó nghĩ rằng có thể phản công Nữ diễn viên và đồng bọn, từ đó củng cố sức mạnh của mình, khiến khu vực này nằm trọn trong tay nó.
Cuộc đàm phán vòng 1 thất bại.
Trình Trì bình tĩnh ra lệnh: “Vậy chuyển sang phương án tiêu hủy nhanh. Thiên Lý Nhãn, cậu giúp Nữ diễn viên trông chừng, đừng để con nào chạy thoát.”
Đáng tiếc thật, sau này khách tham quan chẳng thể chiêm ngưỡng những tác phẩm đầy rung động nữa… Chỉ còn lại “tàn tích”. Ừm, nghĩ theo hướng tích cực thì đây cũng là một dạng nghệ thuật.
“Được thôi!” Thiên Lý Nhãn hào hứng đáp.
Hiếm khi có cơ hội bắt nạt kẻ yếu, sao mà không nhiệt tình cho được?
Ngay từ đầu, "trả thù Hứa Dịch" đã là chuyện gần như bất khả thi. Sau này đi theo Kiều Thời, vị thế đã được nâng cao nhưng đối mặt với những đối thủ mạnh, mấy con dị thường bình thường không có cửa lọt vào mắt họ.
Gặp được con ma trong tranh đáng yêu thế này, Thiên Lý Nhãn thực sự rất cảm động: Cảm ơn mi đã giúp anh khôi phục lại lòng tin!
Trình Trì xé những trang trong cuốn truyện, tiện tay ném ra. Những trang sách bay tán loạn, bóng dáng của Nữ diễn viên lấp loáng trong đó, như phân thân thành vô số Nữ diễn viên.
Nó nhe răng cười, mọi phân thân của nó đều đang cười.
Đến giờ săn mồi rồi.
Trong không gian tối đen của viện bảo tàng lúc này, có lẽ không chỉ là một nỗi kinh hoàng mà còn là một sự bảo vệ. Nếu bắt mọi người chứng kiến toàn bộ sự thật, e rằng sẽ quá tàn nhẫn.
Lúc này, Thiên Lý Nhãn bất ngờ giơ tay ra hiệu dừng lại: “Khoan đã! Để em làm đúng quy trình một chút! Chị Kiều bảo chúng ta phải tự giới thiệu danh tính, để nó biết mình chết như thế nào.”
Anh ta trịnh trọng xướng tên công ty] còn tiện thể quảng cáo thêm một câu: Nhà cung cấp dị thường, trang trại chăn nuôi.
Tất nhiên, phần này không quan trọng. Điểm nhấn chính là ở bản thân anh ta.
Thiên Lý Nhãn nhếch miệng cười khẩy, không biết đã xem bao nhiêu clip Long Vương nhếch miệng rồi. Anh ta đưa tay v**t v* một thanh đao không hề tồn tại, ngạo nghễ, ma mị nói: “Được chết dưới đại đao của bản tôn, coi như đời quỷ của mi cũng viên mãn rồi.”
Trình Trì đỡ trán thở dài.
Anh ấy thấy cần phải giảm tần suất hợp tác với Nữ diễn viên. Không biết là do bị ảnh hưởng hay bị lộ bản chất mà Thiên Lý Nhãn ngày càng thích diễn trò.
Nhưng không ai ngờ rằng, ngay sau khi anh ta dứt lời, toàn bộ không gian triển lãm chợt ngừng lại. Cứ như thể… màn khoe mẽ lố lăng này thực sự có tác dụng.
Phân thân của con ma trong tranh bị Nữ diễn viên túm lấy bỗng ngừng giãy giụa. Trạng thái cứng đờ đó, hoàn toàn toát ra sự sợ hãi rõ rệt.
Nữ diễn viên và Trình Trì đều đờ người: Khoan… chẳng lẽ Thiên Lý Nhãn thật sự có lực uy h**p đến vậy?
Ngay cả Thiên Lý Nhãn cũng ngạc nhiên: Trước giờ mình có đánh giá thấp bản thân không ta?
Nhưng rất nhanh, bọn họ đã hiểu ra: Đối tượng khiến ma trong tranh kinh hãi không phải Thiên Lý Nhãn.
Nó lắp bắp lên tiếng: “Anh… anh nói… chị Kiều là ai?”
“Hả? Trong cái lĩnh vực này, còn có “Chị Kiều” nào khác à?” Thiên Lý Nhãn thấy nó hỏi thừa gớm.
Chỉ có một người: Kiều Thời.
Những bức tranh bắt đầu run rẩy trở lại. Nhưng lần này không còn là sự phẫn nộ và điên cuồng như trước, mà là sự sợ hãi tột độ.
Rõ ràng, nó biết cái tên này.
Thông thường, những thực thể dị thường không để tâm đến tên của con người, vì điều đó hoàn toàn vô nghĩa. Cũng giống như loài người chẳng bao giờ quan tâm con gà mình ăn hôm nay tên là Đại Hoàng hay Nhị Mao, chỉ cần biết đó là gà KFC là đủ.
Nhưng nếu có một cái “tên” được lan truyền điên cuồng thì liệu con người đó… thật sự chỉ là con người thôi sao?
Suỵt! Đừng để cô ấy nhìn thấy mày!
Nó có thể không e ngại những người sở hữu năng lực khác, thậm chí dám phản công một đàn chị kỳ cựu như Nữ diễn viên, nhưng người đó… thì không!
Cô là Tử Thần.
Nhưng Tử Thần mà nó nhắc đến không chỉ là chúa tể của vương quốc mục nát, mà còn là người quyết định xem vùng dị thường này sẽ tiếp tục tồn tại hay bị xóa sổ ngay lập tức!
Trong những chiều không gian mà người thường không thể nghe thấy, nó đã nghe quá nhiều lời bàn tán về cô. Không biết đã sinh ra bao nhiêu dị bản nói về sự kh*ng b* của Kiều Thời.
Quá trình nó hình thành đã luôn bị cái bóng của Kiều Thời bao trùm!
Có thể chính Kiều Thời cũng không nhận ra, hoặc không quan tâm: Xung quanh cô, có rất nhiều giới vực hoặc thực thể đã cố gắng trốn tránh hoặc chạy thoát. Con ma trong tranh chính là một trong số đó!
Cho nên! Nó mới chạy đến đây!
Cho nên! Thành phố này mới có một cuộc triển lãm thần bí!
Nghe nói, nơi này từng có một kẻ đáng sợ tên là Hứa Dịch, nhưng anh đã không xuất hiện một thời gian. Hơn nữa, nó cũng không hiểu rõ về sự đáng sợ của Hứa Dịch. Chắc cũng chỉ đến thế thôi. Chỉ cần nằm ngoài phạm vi ảnh hưởng của Kiều Thời thì nó sẽ an toàn!
Nhưng… giống như những câu chuyện ma hay kể: Cuối cùng cái bóng vẫn sẽ tìm đến, dù mày có trốn ở đâu.
“Sao mấy người không nói sớm!” Giọng nói của nó còn hơi run run như sắp khóc.
“Ủa, nhưng lúc nãy mi còn thao túng sương mù đối đầu với cô ấy cơ mà? Đâu có thấy mi dừng tay?” Thiên Lý Nhãn thẳng thắn hỏi.
Con ma trong tranh lập tức đơ người, cảm giác tuyệt vọng tỏa ra từ nó. Xong đời rồi… người mà nó không thể dây vào, giờ nó nhỡ dính tùm lum luôn rồi!
Đúng vậy, có một vấn đề nghiêm trọng ở đây: Nó từng nghe danh Kiều Thời. Nhưng chưa từng gặp cô.
Trong các dị bản khác nhau về cô, hình tượng của cô luôn không giống nhau. Ba đầu sáu tay, mặt xanh nanh nhọn… đó đều là những miêu tả phổ biến.
Con ma trong tranh biết rõ những miêu tả đó không đáng tin.
Nhưng có một điều nó chắc chắn, Kiều Thời là một tồn tại mang theo hơi thở kinh hoàng, đủ khiến trăm con quỷ phải tránh xa.
Thế nhưng… thực tế lại hoàn toàn khác.
Trong cảm nhận của nó, Kiều Thời chỉ là một con người bình thường.
Vậy nên nó mới không chút kiêng dè mà lao vào.
Rồi sau đó… nó nghe thấy cái tên khiến nó muốn chết ngay lập tức.
Nhận ra Kiều Thời là một “người bình thường” không hề khiến nó an tâm.
Vì ai cũng biết, cô không phải người bình thường.
Càng trông có vẻ bình thường, cô càng đáng sợ. Mọi thứ đều khớp với truyền thuyết.
Nữ diễn viên nhe răng cười: "Đã không muốn sống nữa, vậy để ta ăn mi nhé.”
Nó cũng là một thực thể dị thường biết giúp đỡ người khác đấy.
Con ma trong tranh kịch liệt phản kháng.
Nếu nó không sợ bị tiêu vong thì đã không sợ Kiều Thời đến mức này.
Nó thể hiện ý muốn quy phục vô cùng mãnh liệt.
Nhưng điều đó lại khiến Nữ diễn viên đang hăng hái thèm mở tiệc và Thiên Lý Nhãn đang muốn hành hạ nó mất hết hứng thú.
“Đầu hàng thật à? Hay là giãy giụa thêm chút nữa đi? Biết đâu cô ấy chỉ là kẻ hữu danh vô thực thôi thì sao?”
Bọn họ vẫn thích bộ dạng ngang tàng không khuất phục trước đó của nó hơn.
Nhưng con ma trong tranh đâu để bị dụ.
Nó đã quyết tâm làm lại cuộc đời, trở thành một thực thể dị thường tốt.
“Tách.” Đèn sáng lên. Ánh sáng dịu dàng lan tỏa khắp không gian triển lãm.
[Đây là một phòng trưng bày nghệ thuật bình thường.]
[Đây là một phòng trưng bày nghệ thuật hiền lành.]
Con ma trong tranh đang cố truyền đạt điều đó.
Lúc này, Kiều Thời đang giải thích với hai đứa trẻ: “Phòng trưng bày nghệ thuật cũng có âm thanh nhắc nhở riêng. Đây là cách nó mời hai đứa quay lại tham quan.”
Hai đứa trẻ nhìn cô với ánh mắt vừa hiểu vừa không hiểu.
Cảm giác như lời cô nói rất hợp lý, vì nghe là có thể hiểu ngay, nhưng hợp lý đến mức phi lý. CPU trong đầu chúng xử lý không kịp.
Nhưng có một điều chắc chắn là khi con người bắt đầu cân nhắc xem giọng nói vừa rồi đến từ loa phát thanh của cửa hàng tiện lợi hay từ một con ma, thì bầu không khí kinh dị đã bị phá vỡ hoàn toàn.
Kiều Thời rất hài lòng với hiệu quả phổ cập khoa học của mình.
Cô bé lẩm bẩm: “Nhưng em đâu có nghe thấy âm thanh đó? Chẳng lẽ nó chỉ chào đón những người vẽ đẹp sao?”
“Có lúc chúng ta không nghe thấy có thể do cảm ứng chưa đủ nhạy.”
Thật vậy sao?
Cô bé cực kỳ tò mò, bước qua bước lại trên sàn đá cẩm thạch. Bất chợt, khi cô bé dẫm lên một viên gạch cụ thể, một giọng nói vang lên: “Chào mừng quay lại.”
Cùng một giọng nói mà cậu bé ban nãy đã nghe thấy.
Tuy nhiên, so với sự âm u rợn người lúc trước, lần này giọng điệu hơi nịnh nọt.
Nhưng trẻ con không nhận ra sự khác biệt này, dù có nhận ra cũng chẳng sao, vì điều này chỉ càng chứng minh lời Kiều Thời nói là đúng: Trong bóng tối, chúng ta dễ dàng tưởng tượng ra những điều đáng sợ. Sự thật là giọng nói này nghe rất thân thiện!
Mắt cô bé sáng rực, như thể vừa phát hiện ra một vùng đất mới.
Cô bé lại giẫm lên viên gạch lần nữa, rồi lại lần nữa. Thậm chí còn kéo cậu bé cùng nhảy lên vài lần. Giọng nói “chào mừng quay lại” cứ lặp đi lặp lại như một chiếc loa cảm ứng giọng nói.
“Oa! Chị ơi, chị nói đúng thật này! Giẫm lên viên gạch này là dễ kích hoạt cảm ứng nhất!”
Cô bé rất vui. Nhưng đây là một phòng trưng bày nghệ thuật, không thể nói chuyện quá to. Cô bé cố gắng kiềm chế giọng nói của mình nhưng nét mặt thì không giấu được niềm vui.
Cậu bé đứng cạnh không nói gì nhưng vẻ mặt cũng y hệt.
Thật ra công nghệ cảm ứng giọng nói hay loa phát thanh tự động chẳng có gì lạ. Nhưng hôm nay lại khác, vì đây là một cuộc phiêu lưu quan trọng của bọn trẻ!
Kiều Thời mỉm cười nhìn chúng: “Tất nhiên rồi. Chị chưa bao giờ lừa trẻ con cả.”
Dạy trẻ con về thế giới quan duy vật sao có thể gọi là lừa dối chứ?
Cô vẫy tay gọi bọn trẻ: “Được rồi, chúng ta đi thưởng thức tranh thôi.”
Nói đến đây, cô hơi chột dạ.
Cô không hiểu gì về hội họa. Không biết các trường phái, kỹ thuật hay ý nghĩa của tranh.
Tự xem tranh có đẹp hay không thì không vấn đề gì. Nhưng giảng giải cho hai đứa nhỏ… có khi nào nhỡ dạy sai chúng không?
Nhất là trong hai đứa này, có một đứa vẫn còn nhỏ nhưng có vẻ đã được đào tạo chuyên nghiệp từ sớm.
Ừm… chút nữa chỉ cần tập trung phá bỏ nỗi sợ hãi của chúng với những bức tranh là được. Kiều Thời đã có kế hoạch.
“Chúng ta thường quy kết những hiện tượng không hiểu được thành chuyện ma quỷ. Nhưng khi hiểu được lý do nó xuất hiện, chúng ta sẽ nhận ra nó hoàn toàn bình thường và cũng dễ dàng lý giải.”
Gương mặt cô bình thản và vững vàng, như một người trưởng thành đáng tin cậy.
Kiều Thời đã đối diện với các thực thể dị thường mà không hề lùi bước nên lúc này càng không thể để lộ sự chột dạ trước hai đứa trẻ.
“Ừm hứm!” Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn gật đầu.
Sau những gì vừa trải qua, chúng hoàn toàn tin tưởng cô.
Suy nghĩ về việc “trong tranh có ma” đã bắt đầu lung lay, không chỉ chủ động đi theo Kiều Thời, bọn trẻ còn sẵn sàng tiếp thu những lời giải thích khác: "Chị ơi, nếu trong tranh không có ma, vậy Tiểu Thần đã nhìn thấy gì?”
“Chị không biết. Vậy nên chúng ta phải tự kiểm chứng.”
Hai đứa nhỏ ngước lên nhìn cô, ánh mắt đầy tin tưởng và ngưỡng mộ: Chị Kiều Thời không giống những người lớn khác!
Những người lớn khác có thể không xem trọng lời bọn trẻ nói, có thể chỉ nói qua loa cho xong chuyện. Nhưng chị ấy sẽ tận mắt kiểm chứng sự thật rồi mới nói cho chúng biết!
Dĩ nhiên, Kiều Thời không hề lộ ra suy nghĩ thực sự: Cô phải tận mắt nhìn thấy rồi mới biết bịa chuyện thế nào cho hợp lý. Cũng phải xem thử thực thể dị thường này định diễn theo hướng nào
Áp lực lúc này dồn lên con ma trong tranh.
Nó bối rối như kiến bò trên chảo nóng.
Thực thể này có đặc điểm tương đồng với Nữ diễn viên, không chỉ ở chỗ “bản thể có thể ký sinh trên nhiều tác phẩm khác nhau” mà còn ở khả năng “cộng hưởng” cảm xúc con người.
Triển lãm tranh vô danh, không có tên nhưng đó lại chính là cái tên phù hợp nhất.
Bởi vì mỗi người sẽ thấy chính bản thân mình trong tranh: Những điều họ khao khát nhất, những suy nghĩ sâu thẳm nhất, những bí mật của họ…
Có người sẽ muốn khóc, có người sẽ bật cười… Bất kể phản ứng nào cũng là một trải nghiệm mãnh liệt.
Mặc dù không ai có thể chụp ảnh tranh và khi rời đi họ cũng dần quên mất: Mình đã thấy gì nhỉ? Nhưng cảm giác ấy vẫn sẽ in sâu trong tâm trí.
Mà những cảm xúc đó chính là nguồn năng lượng tốt nhất cho con ma trong tranh.
Thế có nghĩa là nó vô hại sao?
Dĩ nhiên là không.
Nó chưa mở rộng giới vực chẳng qua vì nó còn quá yếu. Cách tốt nhất là tích lũy sức mạnh dần dần, từng chút một. Một khi nó trở nên mạnh hơn thì những người đã cộng hưởng quá sâu với nó sẽ gặp nguy hiểm.
Ví dụ như bị cuốn vào ảo giác mà không thể quay lại thực tế.
Hoặc giống như Tiểu Thần, vô tình nhìn thấy những hình ảnh kinh hoàng.
Tiểu Thần có thể vẽ lại bức tranh đó chính là vì được nó “cho phép”. Nếu không, dù có tài năng đến đâu, một đứa trẻ cũng không thể hoàn thành một tác phẩm chỉ trong vài nét vẽ đơn giản. Kể cả khi đó chỉ là một bản sao chép.
Khoảnh khắc đó, cậu bé đã suýt trở thành một phần của nó.
Và sự cho phép này chẳng phải điều tốt đẹp gì. Bằng cách sao chép bức tranh, Tiểu Thần đã vô thức hòa lẫn nỗi sợ hãi của chính mình vào đó, càng khiến mối liên kết giữa cậu bé và nó trở nên sâu sắc hơn.
Dù sau này cậu có bỏ chạy, nó cũng có thể dễ dàng tìm thấy cậu.
Nhưng bây giờ chuyện này không còn quan trọng nữa, vì cậu bé đã vô tình dùng chính bức tranh này để triệu hồi một con quỷ thật sự đến đây.
Tiểu Thần hơi căng thẳng khi chỉ tay về bức tranh phía trước bên phải, ám chỉ đó chính là bức “chân dung kinh dị” mà cậu đã thấy.
Dù có chuẩn bị tâm lý thế nào, khi tiến lại gần nguồn cơn nỗi sợ, tất cả đều trở nên vô nghĩa.
Kiều Thời tiến lên quan sát rồi bật cười.
Cô không vội kéo cậu bé lại mà ra hiệu cho cô bé trước.
Cô bé nheo mắt, dường như không dám mở quá to, sợ rằng sẽ chạm mặt với con ma trong tranh.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, cô bé bất giác nắm chặt lấy vạt áo Kiều Thời!
Bởi vì dù chỉ qua một khe hở nhỏ, cô bé vẫn thấy một màu đỏ rực như máu!
Kiều Thời bế cô bé lên: “Đừng sợ, chị sẽ bảo vệ em. Giờ em thử mở mắt ra xem nào?”
Niềm tin vững chắc giúp cô bé dũng cảm mở to mắt.
Và ngay lập tức, đôi mắt cô bé mở tròn xoe, sự sợ hãi trên gương mặt dần tan biến.
Cô bé chủ động nhảy xuống, cẩn thận xác nhận lại bức tranh một lần nữa từ góc nhìn của mình. Sau đó, cô bé quay sang nhìn Tiểu Thần và nghiêm túc nói: “Tiểu Thần, thật sự không có ma đâu!”
Nhưng cậu bé vẫn lắc đầu: Chẳng qua do hai người không nhìn thấy thôi.
Thế nhưng, lần này cô bé lại nói: “Không phải đâu. Tớ thấy rồi nhưng… đó không phải là ma.”
Cậu bé chậm rãi tiến lại gần, cuối cùng cũng nhìn thấy phiên bản mới nhất của bức chân dung-
Bất kể ai đứng trước bức tranh, hình ảnh phản chiếu bên trong đều sẽ thay đổi theo người đó, bối cảnh là cánh đồng hoa hồng rực rỡ.
Nhưng do chiều cao của trẻ con, góc nhìn và sự khúc xạ ánh sáng, nếu đứng ở góc không phù hợp, bức tranh sẽ trở nên mờ ảo, thoạt nhìn giống như một mảng đỏ lòm như nhuốm máu.
“Quang học là một nhánh quan trọng của vật lý đấy. Đèn trong triển lãm này có thiết kế rất nghệ thuật, kính thủy tinh cũng làm khúc xạ và tán xạ ánh sáng… Vì thế, sự kết hợp giữa kính trưng bày và hệ thống đèn tạo ra những hiệu ứng kỳ diệu, khiến tranh nhìn từ các góc khác nhau lại cho ra hình ảnh khác nhau.”
Kiều Thời kéo hai đứa nhỏ đổi sang một góc nhìn khác. Lần này, trong tranh chỉ còn một mảng trắng xóa, chẳng thấy gì cả.
“Họa sĩ này rất giỏi, biết cách tận dụng ánh sáng để vẽ tranh. Nhưng cách trưng bày tác phẩm cũng rất quan trọng, có thể họ không nghĩ đến việc trẻ con cũng sẽ tham quan nên đã bỏ qua trải nghiệm của các em. Chúng ta có thể gửi ý kiến góp ý vào hộp thư của triển lãm.”
“Ừm ừm, phải góp ý!” Cô bé gật đầu đầy nghiêm túc, hy vọng những người đến tham quan sau sẽ không bị dọa sợ.
Nhưng cậu bé vẫn đang gãi đầu. Cậu so sánh bức tranh mình vẽ lại với “bản gốc”, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, cuối cùng cậu bé cũng hiểu ra: Có lẽ vấn đề nằm ở chỗ… cậu chưa từng học “vật lý”!