“Không chỉ cách trưng bày cần tính đến yếu tố có trẻ em tham quan, mà nội dung tác phẩm cũng phải vậy. Nên tích cực và tươi sáng hơn, như thế mới có thể đóng vai trò hướng dẫn đúng đắn.”
Kiều Thời xoa cằm, thản nhiên đưa ra luận điểm nghệ thuật đầy tranh cãi của mình.
Đúng vậy, cô đang chuyển áp lực từ hệ thống sang con ma trong tranh.
Cô chỉ cần bịa là được nhưng nó thì phải cân nhắc rất nhiều yếu tố. Một tác phẩm nghệ thuật cũng có trách nhiệm và nghĩa vụ mang đến sự dẫn dắt tích cực, đặc biệt là đối với trẻ em!
Nếu là người khác nói câu này, Tiểu Thần chắc chắn đã kéo cô bé quay lưng bỏ đi: Người này hoàn toàn không hiểu gì về nghệ thuật!
Hội họa vốn không nên có giới hạn. Họa sĩ có thể tự do thể hiện tư tưởng và cảm xúc của mình chứ không phải lo lắng xem ai sẽ xem tranh của mình rồi tự áp đặt ràng buộc: Cái này không thể vẽ, quá nhạy cảm. Cái kia không thể vẽ, quá máu me…
Nếu cứ bị giới hạn như vậy thì cần gì phải đến triển lãm tranh? Chẳng phải ở nhà xem truyện tranh sẽ tốt hơn sao?
Nhưng người nói những lời này lại là Kiều Thời.
Tiểu Thần không những không quay đầu rời đi mà còn chả phản bác. Bởi vì cậu có thể cảm nhận được rằng, chị ấy có một góc nhìn rất đặc biệt về nghệ thuật.
Tiểu Thần bất giác suy nghĩ: Việc cậu phản bác quan điểm nghệ thuật của chị Kiều Thời… có phải là do cậu còn quá nhỏ và học chưa đủ nhiều không?
Thế là cậu quyết định tạm thời giữ lại ý kiến của mình.
Bây giờ, nỗi sợ “trong tranh có ma” đã bị gạt sang một bên. Cậu bé bắt đầu suy nghĩ về vấn đề nghệ thuật một cách nghiêm túc.
Ba người tiếp tục đi dọc theo hành lang triển lãm, chẳng mấy chốc, hai đứa nhỏ lại tròn mắt ngạc nhiên.
Nhưng lần này không phải vì không hiểu nội dung tranh, cũng không phải do các bức vẽ quá cao siêu hoặc trừu tượng. Mà là vì… chúng hiểu quá rõ! Ngay cả cô bé không học mỹ thuật cũng vậy.
Bởi vì những đường nét mềm mại, gam màu tươi sáng, hình ảnh hoạt hình sống động… rõ ràng đây là một triển lãm tranh thiếu nhi!
Lần này thì không cần Kiều Thời giúp “giám định” nữa rồi.
Cô hài lòng gật đầu: “Không tệ, không tệ. Xem ra tác giả đã cân nhắc rất kỹ, dùng cách thể hiện phù hợp với mọi lứa tuổi.”
Tất nhiên, so với những cuốn truyện tranh bán trong nhà sách, các bức "tranh gốc" này tinh tế hơn nhiều. Bố cục, đường nét, cách tô màu… tất cả đều mang tính nghệ thuật cao hơn hẳn.
Nhưng bản chất nó vẫn là tranh truyện thiếu nhi.
Cậu bé cảm thấy hơi hoang mang.
Một triển lãm tranh truyện thiếu nhi sao? Nhưng đây có phải chủ đề của triển lãm tạm thời này không? Sao cậu bé chưa từng nghe nói về nó vậy?
“Chị ơi, có phải lúc nãy bức tranh vừa lóe lên một cái không?”Cậu bé hỏi nhỏ.
Đúng vậy, bức tranh đó đã động đậy.
Bởi vì quá phấn khích khi nghe Kiều Thời khen ngợi nên con ma trong tranh vô tình mất kiểm soát, để lộ sơ hở.
Kiều Thời mỉm cười, nụ cười đầy vẻ tinh quái của một người lớn thích trêu chọc trẻ con: "Có khi nào… bên trong bức tranh có một con ma đang đóng giả hình ảnh nhưng giữ nguyên tư thế quá lâu nên bị tê chân, vô tình động đậy một chút không?”
“Hahaha!” Không ai bị dọa cả. Cô bé còn cười phá lên, cảm thấy chuyện ma bị tê chân thật là buồn cười: “Chị ơi, như vậy không lừa được bọn em đâu!”
Cô bé chủ động kéo Tiểu Thần đi kiểm tra “bí ẩn bức tranh biết cử động”: Là do Tiểu Thần nhìn nhầm, hay còn có nguyên nhân nào khác?
“Oa! Chị ơi, bức tranh thật sự cử động này!” Hai đứa nhỏ quan sát kỹ lưỡng và đi đến kết luận: “Là do hiệu ứng ánh sáng, đúng không?”
Bởi vì tranh được vẽ trên giấy chứ không phải màn hình, nên không thể nào tự "động đậy". Nhưng do ánh sáng và góc nhìn thay đổi, một số đường nét biến mất, một số hiện ra, khiến mắt người dễ bị đánh lừa tạo ra cảm giác tranh đang chuyển động.
“Đúng rồi. Hai đứa thông minh lắm.” Kiều Thời gật đầu công nhận.
"Sự thật" mà mình tự phát hiện ra chắc chắn sẽ để lại ấn tượng sâu sắc và đáng tin hơn so với việc nghe người khác giải thích.
Cô bé hớn hở nói: “Em thích cái này!”
Cô bé không phải người yêu thích nghệ thuật, lần này là do trường học tổ chức tham quan, muốn bọn trẻ được “thẩm thấu” nghệ thuật, chứ cô bé cũng không còn cách nào khác. Có khi còn phải viết bài cảm nhận sau buổi tham quan nữa!
Haizz, làm trẻ con thật là khổ! Không giống như người lớn, chỉ cần giao bài tập cho trẻ con là xong.
Nhưng triển lãm hôm nay khác hẳn. Cô bé có thể hiểu được tranh, lại còn thấy rất thú vị, giống như đang đi công viên giải trí vậy!
Tiểu Thần nhìn khuôn mặt rạng rỡ của cô bé mà cũng mím môi cười theo.
Đột nhiên, cậu bé vứt bỏ những “quan niệm nghệ thuật” mà thầy cô đã dạy, cũng vứt bỏ luôn những nghi hoặc trong lòng. Cậu cảm thấy Kiều Thời nói đúng, ai bảo nghệ thuật không cần quan tâm đến người xem?
Sự thật đã chứng minh Kiều Thời hiểu ý đồ của người sáng tác hơn cậu, kiến thức nghệ thuật của chị ấy cũng vượt xa cậu…
Khu vực triển lãm phía trước bắt đầu náo nhiệt hơn.
Những người đang đắm chìm trong thế giới nghệ thuật lần lượt “tỉnh lại”.
Chịu thôi chứ biết sao giờ, con ma trong tranh không dám giở trò “một ngàn người xem, một ngàn phiên bản khác nhau” dưới sự giám sát của Kiều Thời. Vì thế, tất cả mọi người đều thấy cùng một bộ tranh truyện thiếu nhi đầy màu sắc.
Không thể nói những bức tranh này không đẹp, có điều cảm giác rung động như lúc trước đã hoàn toàn biến mất.
Nhưng vừa rồi mình đã nhìn thấy cái gì ấy nhỉ? Tại sao mình lại xúc động đến vậy?
Những người vừa bừng tỉnh càng thêm bối rối.
Nếu nơi này chỉ trưng bày tranh truyện thiếu nhi, vậy thứ làm họ rung động lúc nãy chỉ có thể là những bức tranh này.
Có khi nào tâm hồn họ trẻ thơ hơn bản thân họ vẫn nghĩ không?
Nhưng sao tự dưng lại không thể tìm về cảm giác ban nãy ta?
Họ quay lại xem lại các bức tranh phía trước, nhưng không chỉ không tìm lại được cảm xúc ban đầu mà còn có cảm giác xa lạ, như thể vừa bước vào một phòng triển lãm hoàn toàn mới....
Sự chênh lệch kỳ lạ này nhanh chóng lan rộng, tạo thành các cuộc bàn luận râm ran.
Cậu bé vừa nghe những lời xì xào phía trước, vừa mơ hồ ngẩng đầu nhìn Kiều Thời.
"Nghệ thuật là thứ càng xem càng mới mẻ. Nếu em đã nhìn thấy nó rồi nhưng lại cảm giác như chưa từng thấy qua, thì chúc mừng, em vừa có một tầng nhận thức mới.”
Càng nói càng thấy hợp lý nên Kiều Thời bình tĩnh nói tiếp:
“Nhưng ngược lại, con người không thể bước vào cùng một dòng sông hai lần, cũng không thể thấy cùng một bức tranh hai lần. Bởi vì lần này và lần trước, trải nghiệm của người xem đã thay đổi, tâm trạng cũng thay đổi nên những gì cảm nhận được cũng sẽ khác. Đây là quan điểm của một triết gia nào đó, chị chỉ mượn để giải thích thôi.”
Tiểu Thần mơ hồ gật đầu: Thì ra là vậy… hóa ra không chỉ thiếu kiến thức vật lý, cậu bé còn thiếu cả triết học nữa!
Lúc này, một giáo viên dẫn đoàn hớt hải chạy về phía Kiều Thời. Anh ấy đến đón hai đứa trẻ.
“Xin lỗi xin lỗi, đã làm phiền cô rồi! Vừa nãy tôi hồ đồ quá…” Giọng anh ấy đầy áy náy.
Có học sinh đi lạc, lẽ ra anh ấy nên tìm kiếm ngay mới đúng. Nhưng người tốt đã chủ động liên hệ với anh ấy, vậy mà anh ấy vẫn chậm rãi thưởng thức tranh, hoàn toàn không lo lắng gì.
Dù biết kẻ xấu không thể nào chủ động gọi cho mình, dù biết Kiều Thời đã tự giới thiệu mình là nhân viên chính thức của triển lãm, anh ấy vẫn không nên lơ là như vậy.
Thầy giáo còn không dám thốt ra suy nghĩ mê muội lúc trước: Chuyện này chẳng đáng gì, không thể để lỡ buổi triển lãm.
Giờ anh ấy hoàn hồn lại, mồ hôi lạnh đã túa như mưa.
“Không sao, được tham quan triển lãm cùng các em ấy, tôi rất vui.” Xác nhận với hệ thống rằng nhiệm vụ đã hoàn thành, Kiều Thời mới yên tâm giao lại hai đứa trẻ.
“Chị ơi, bọn em cũng rất vui! Cảm ơn chị nhé, tạm biệt~” Hai đứa nhỏ vừa vẫy tay chào Kiều Thời vừa bị giáo viên kéo đi nhưng vẫn ngoái đầu lại nhìn mãi.
Khiến người ta có cảm giác chỉ cần Kiều Thời nói một câu, chúng sẽ lập tức chạy ngược trở về ngay.
Thiên Lý Nhãn nhìn cảnh tượng này mà lòng đầy phẫn uất: “Không phải, tại sao chứ? Tại sao chị ấy lừa trẻ con mà bọn chúng lại thích chị ấy đến vậy? Còn em thì bị coi là ông chú già đáng sợ?”
Rõ ràng hai đứa nhỏ còn chẳng thèm chào tạm biệt hai “chú thợ sửa điện”.
Trình Trì lườm anh ta một cái: "Có khi nào… chúng ta cũng chỉ là những "đứa trẻ" cam tâm tình nguyện bị cô ấy lừa không?”
Thiên Lý Nhãn im bặt.
Một lúc lâu sau, anh ta mới khó khăn nói ra một câu: “May mà chị ấy là người tốt.”
Chứ không, mức độ tàn phá mà cô có thể gây ra… thật không dám tưởng tượng.
Trình Trì nhìn anh ta với ánh mắt đầy ẩn ý.
“Anh nhìn em như vậy là sao? Chị ấy là người tốt mà, em nói sai chỗ nào sao?" Nhưng đến cuối, anh ta lại không còn tự tin như trước nữa.
Trình Trì không trả lời thẳng câu hỏi đó, chỉ để Thiên Lý Nhãn tự suy nghĩ.
“Đi thôi, đến lúc hội họp với cô ấy rồi.”
Thực ra, sau khi “sửa xong cầu dao”, hai người họ vẫn luôn đi theo sau Kiều Thời, giữ khoảng cách không xa không gần, lặng lẽ quan sát con ma trong tranh diễn. Phải nói rằng triển lãm này đúng là một trải nghiệm độc đáo.
Họ không lập tức đến hội họp, vì Trình Trì biết Kiều Thời đang bận phổ cập khoa học (chém gió). Anh ấy lo rằng nếu để Thiên Lý Nhãn tham gia sớm, có khi anh ta sẽ bật cười khiến màn kịch bị lộ tẩy ngay tại chỗ.
Còn việc Kiều Thời lừa mấy đứa trẻ để làm gì? Trình Trì không biết, mà thực ra cũng chẳng quan trọng.
Có thể lý do rất đơn giản: Cô đang rảnh.
Bạn nghĩ Kiều Thời không có sở thích trêu chọc người khác à?
Nếu nhất quyết muốn tìm hiểu đến cùng, có khả năng Kiều Thời sẽ cảm thấy thấy xấu hổ. Nói chung anh ấy cứ phối hợp với cô là được rồi.
“Xử lý con ma trong tranh thế nào?”
Biết rằng thời khắc quyết định số phận đã đến, những khung tranh trong triển lãm lại bắt đầu rung lên.
Lúc này, không ai còn chìm trong trạng thái "đắm chìm" nữa, nếu tranh đột nhiên phát sinh dị tượng rất dễ làm người bình thường hoảng sợ.
Có người đã định gọi nhân viên: Hình như tranh treo không chắc, sắp rơi xuống rồi hay sao ấy?
Kiều Thời liếc mắt một cái. Tất cả bức tranh lập tức đứng yên tại chỗ.
“Hai người lập một trạm quan sát ở đây, theo dõi tình trạng của nó. Nếu có thể kiểm soát được thì cứ để đó trước đã.”
“Không vấn đề gì.”
Kiều Thời lại hỏi: “Cuốn sách anh mang theo đâu?”
“À… Sau khi các trang sách bị xé rời, hình như Nữ diễn viên không thể nhập vào nữa nên nó đã đi rồi.”
Lúc trước, để đối phó với con ma trong tranh có nhiều bản thể, Trình Trì dùng cách xé sách để chia nhỏ Nữ diễn viên ra nhiều phần. Nhưng sau đó không có cuộc giao chiến nào, mà hình tượng của Nữ diễn viên cũng không tiện xuất hiện trước mặt người khác nên lẽ ra nó phải quay về sách.
Điều kỳ lạ là các trang sách đã tự động phục hồi, như thể chưa từng bị xé, nhưng Nữ diễn viên lại không thể trở lại trong sách. Nó cứ thế biến mất. Sau này muốn liên hệ lại với nó, có lẽ phải tìm một cuốn sách mới.
Về lý thuyết, điều này không nên xảy ra.
Trình Trì nghi ngờ Nữ diễn viên sợ Kiều Thời, không muốn đối mặt với cô nên tìm đại một cái cớ chuồn đi. Ngặt nỗi cái cớ này hơi dở.
“Khụ, tôi đang tìm cuốn sách, không phải tìm Nữ diễn viên.” Kiều Thời ho nhẹ một tiếng. Cô biết rất rõ đó không phải là cái cớ của Nữ diễn viên.
Lý do Nữ diễn viên không thể nhập vào sách nữa là vì cuốn sách đó không còn là truyện nữa. Nó đã bị hệ thống sửa đổi thành một cuốn sách phổ cập khoa học và được phát như phần thưởng nhiệm vụ.
“Chúc mừng ký chủ! Cô đã hình thành nhận thức đúng đắn, biết rằng sợ hãi bắt nguồn từ điều chưa biết. Tặng cô một cuốn sách báo phổ cập khoa học*1, giúp cô tiếp tục phá vỡ màn sương, tìm ra chân tướng!”
Kiều Thời chỉ muốn nói sự tồn tại của cuốn sách báo phổ cập khoa học này hoàn toàn phản khoa học!
Nhưng mà dẫu có khoa học hay không, có tác dụng hay không thì cứ giữ lại trước đã.
Cô không tin cái hệ thống chó má này đáng tin, nhưng cô tin rằng nó có thân có thế. Những phần thưởng của nó không biết lúc nào sẽ có ích. Chứ không Kiều Thời cũng chẳng hay nghĩ cách vặt lông nó làm gì.
Trình Trì hơi khó hiểu: Nữ diễn viên đã đi rồi, mà cuốn sách đó vốn chỉ là một cuốn tiểu thuyết sếp tổng rẻ tiền, Kiều Thời cần nó làm gì? Anh ấy còn định vứt nó đi.
Nhưng cũng không hỏi nhiều mà chỉ đưa sách cho cô.
Kiều Thời vội mở sách kiểm tra.
Trang đầu tiên có một dòng chữ: Không biết thì phải đọc sách nhiều vào!
Kiều Thời đóng sập quyển sách lại. Cảm giác như bị chửi thẳng mặt.
Lúc Trình Trì và Thiên Lý Nhãn xử lý xong chuyện với con ma trong tranh, quay lại nhìn Kiều Thời thì thấy cô đang ôm chặt cuốn sách trong tay.
Hả? Hóa ra cô thích thể loại này?
Trình Trì lặng lẽ ghi nhớ.
Đương nhiên, anh ấy cũng nhận ra, không biết từ khi nào, Kiều Thời đã đổi bìa sách màu hồng nhạt thành chiếc bìa nghiêm túc hơn. Nhưng rõ ràng, đó vẫn là cùng một cuốn sách.
Trình Trì lặng lẽ nhắc nhở bản thân: Không được cười. Cô đã cố tình đổi bìa sách rồi! Phải làm như không thấy gì cả.
Kiều Thời hắt xì một cái.
Quái, cảm lạnh do trở trời hay gì?
…
Trong khu dân cư.
Đến giờ cơm tối, tiếng máy hút mùi của từng căn nhà vang lên ù ù nhưng vẫn không thể ngăn mùi thơm của thức ăn lan tỏa trong không khí.
Hai gia đình quây quần ăn cơm cùng nhau.
“Mẹ ơi, mọi người không biết đâu! Hôm nay trường tổ chức hoạt động tham quan, siêu thú vị luôn!” Bé gái hào hứng nói.
Bé trai bên cạnh cũng gật đầu thật mạnh.
“Hai đứa đi tham quan ở đâu vậy?”
Các bậc phụ huynh hơi tò mò: Dù hai đứa trẻ suốt ngày chơi với nhau nhưng thực ra sở thích khá khác biệt. Một đứa chỉ thích vẽ tranh. Một đứa thì hiếu động, tò mò về mọi thứ. Vậy hoạt động nào có thể khiến cả hai hài lòng đến thế?
“Bảo tàng mỹ thuật!”
Vừa nghe đến địa điểm này, bốn vị phụ huynh cứng đờ.
Không sai, họ đều là nhân viên của bộ phận dọn dẹp. chi nhánh số 1 Dù phụ trách các công việc khác nhau, có người là nhân viên dọn dẹp, có người là nhân viên nghiên cứu, có người là nhân viên liên lạc, nhưng họ đều hiểu rõ sự tồn tại của dị thường và giới vực.
Cả hai gia đình đều từng bị cuốn vào một giới vực, rồi sau đó cùng gia nhập bộ phận dọn dẹp và trở thành những đồng nghiệp thân thiết: Lòng tin được xây dựng trong giới vực, khi đặt vào đời thực sẽ càng thêm bền chặt. Khi có nhiệm vụ phải đi công tác, họ cũng thường nhờ nhau trông nom con cái.
Tuy nhiên, họ chưa bao giờ nói với bọn trẻ về công việc của mình.
Bởi vì càng ít "liên kết" tới giới vực, trẻ con càng an toàn. Ngay cả việc biết đến sự tồn tại của nó cũng đã là một loại liên kết.
Nhưng bây giờ, bé gái lại nói bảo tàng mỹ thuật “rất thú vị”? Điều này thật sự khiến cả bốn người giật mình!
Vì đó không phải là nơi mà con bé sẽ cảm thấy hứng thú!
Nghe nói, gần đây bảo tàng mỹ thuật có vấn đề về từ trường…
Lúc này, bé trai bỗng lên tiếng: “Con không muốn đi học lớp vẽ nữa.”
Phải biết rằng, vẽ tranh là thứ mà nó thích nhất!
Mấy vị phụ huynh không để lộ cảm xúc, chỉ nhìn nhau rồi lặng lẽ lắc đầu. Hai đứa trẻ trông rất bình thường, không có dấu hiệu bị ô nhiễm hay bị ma ám.
Nhưng để chắc chắn, một phụ huynh bình tĩnh hỏi: “Ồ? Hai đứa gặp phải chuyện gì sao?”
“Dạ có! Bọn con suýt tưởng là gặp ma rồi!”
Bố của bé gái bật dậy ngay lập tức.
“Bố ơi, bố phải bình tĩnh chứ. Trên đời này không có ma đâu!” Bé gái tỏ vẻ hiểu biết, nói tiếp: “Bố nhát gan quá đấy!
Ngay sau đó, đến tiết mục "kiểm tra phụ huynh".
“Nếu trong phòng đột nhiên tối đen thì phải làm sao?”
Mấy phụ huynh biết đáp án nhưng không thể nói ra.
“Ngốc quá, đương nhiên là do cúp cầu dao rồi! Phải đi sửa cầu dao chứ!” Dù bé gái không biết sửa thế nào nhưng vẫn lặp lại nguyên văn lời của Kiều Thời.
“Làm thế nào để một bức tranh có thể chuyển động?”
Mấy phụ huynh biết đáp án nhưng vẫn không thể nói.
“Đây chính là bí ẩn của ánh sáng!” Hôm nay bé trai nói nhiều hơn hẳn.
Bốn vị phụ huynh im lặng.
Những câu hỏi này quá quen thuộc, nhưng đáp án của hai đứa nhỏ lại hoàn toàn trái ngược với nhận thức của họ. Mọi thứ bình thường đến mức khiến họ cảm thấy chính mình mới là người không bình thường.
Bé trai đưa ra lý do từ bỏ lớp vẽ: “Con còn rất nhiều thứ cần học. Nếu không giỏi vật lý và triết học thì không thể chân chính vẽ tranh được.”
Hả? Mấy môn này có liên quan gì với nhau sao?
Nhưng thằng bé có hứng thú với thứ khác ngoài vẽ tranh cũng là điều tốt, đúng không?
Bé gái cũng hào hứng giơ tay: “Con cũng muốn học thật giỏi! Chị ấy nói rằng trên đời này không có ma. Chúng ta chỉ gọi những thứ mình không hiểu là ma thôi. Chỉ cần học thêm kiến thức thì chẳng còn gì đáng sợ nữa!”
Bốn vị phụ huynh càng thêm do dự. Họ vẫn còn sợ “ma”, chẳng lẽ là vì họ quá thiếu kiến thức sao?
Xét cho cùng, nghe hai đứa nhỏ kể lại, bọn họ lập tức nhận ra bảo tàng mỹ thuật có dị thường xuất hiện. Nhưng một màn phổ cập khoa học đi vào lòng người đã bị xóa bỏ "nỗi sợ hãi" của họ, khiến họ bất giác tin rằng cách này khá hữu hiệu.