Tại lối vào khách sạn.
Hứa Dịch đang đứng ngay dưới bậc thềm.
Dáng người anh cao ráo dễ khiến người ta phải ngoái nhìn, nhưng cũng chỉ nhìn thêm một hai lần là cùng. Anh vừa mới kết thúc công việc, trên người toát ra thứ khí chất lạnh lùng hung dữ khiến người khác không dám đến gần, vô tình tạo thành một khoảng không ở xung quanh.
Kiều Thời đi đến cửa, đột nhiên cô nảy ra một ý nghĩ, liền hướng cuốn [Sách báo phổ cập khoa học] về phía Hứa Dịch rồi lật xem một chút.
Hiện tại cô đã hiểu rõ cách sử dụng cuốn sách báo phổ cập khoa học này: Hướng nó về phía một thứ gì đó, trong sách sẽ hiện lên thông tin tương ứng của thứ đó.
Nghe có vẻ rất vạn năng phải không?
Nhưng sự vạn năng lại có phần vô dụng: Thứ bạn muốn biết là một cái cây nhưng có khi nó chỉ tập trung vào một chiếc lá nhất định, thao thao bất tuyệt về lịch sử sinh trưởng của chiếc lá đó, cách mỗi tế bào của chiếc lá hoạt động, đồng thời nhắc nhở bạn nhớ tưới nước cho nó.
Điều này cực kỳ phù hợp với giọng điệu không đáng tin cậy của hệ thống.
Nhưng, nếu bạn không coi việc sử dụng cuốn sách phổ cập khoa học phổ thông này như một thứ vũ khí lợi hại, thì việc nó đáng tin hay không đáng tin cũng chẳng quan trọng nữa.
Là “một món đồ chơi”, nó thực sự thú vị, khiến Kiều Thời nhìn thấy thứ gì đó đều theo bản năng muốn “quét” một chút.
Tên: Hứa Dịch.
(Kiều Thời tự động bỏ qua hàng loạt mô tả về khuôn mặt Hứa Dịch, bao gồm cả kiến thức về phẫu thuật thẩm mỹ, nhân tướng học cổ điển…vv…)
Trạng thái: Mệt mỏi do công việc, tích tụ khó chịu về mặt thể chất và tinh thần, có dấu hiệu lo lắng và áp lực nhẹ.
Lưu ý: Mỉm cười để thể hiện sự thân thiện, hãy thử cười với anh ấy.
Những kiến thức chuyên ngành liên quan đến nhân tướng học, Kiều Thời tạm thời không bàn đến, suy cho cùng cô cũng chả hiểu. Cho dù hệ thống có cho cô một đống điều vô nghĩa, cô cũng không thể phân biệt được.
Nhưng cái lưu ý kia, chắc chắn là nói bừa đúng không? Chắc chắn là vậy rồi!
Trong tình huống thông thường, mỉm cười là để thể hiện sự thân thiện. Nhưng Hứa Dịch là loại người có thể bị rung động bởi một nụ cười được chắc? Hệ thống vẫn giữ nguyên phong cách nhất quán của nó, đưa một số câu chính xác nhưng vô nghĩa vào trong cuốn sách báo phổ cập khoa học.
Kiều Thời lại một lần nữa nâng mức độ không đáng tin cậy của cuốn sách báo phổ cập khoa học này lên thêm một bậc.
Kiều Thời dứt khoát gấp sách lại, tỏ vẻ như không có việc gì rồi đi về phía trước.
Có thể là do ảnh hưởng của cuốn sách báo phổ cập khoa học, cũng có thể là do thói quen, Kiều Thời vẫn nở một nụ cười thật tươi: “Hi! Sao anh lại đến đây?”
Hứa Dịch quay đầu nhìn Kiều Thời, cơ thể căng cứng và vẻ mặt lập tức giãn ra, cứ như khí chất lạnh lùng xa cách quanh anh chưa từng tồn tại.
Kiều Thời trố mắt nhìn.
Không lẽ… những gì cuốn sách báo phổ cập khoa học nói là thật ư?!
Lưu ý trông có vẻ nhảm nhí nhưng đúng là có tác dụng à?!
Hứa Dịch vẫy tay với cô, anh cảm thấy hơi kỳ lạ: “Thấy tôi mà ngạc nhiên đến mức đó hả?”
“Khụ khụ, không phải, đây không phải ngạc nhiên mà là bất ngờ, đúng rồi, là bất ngờ.” Kiều Thời tỉnh táo lại, lắp bắp bổ sung.
Cô cũng không thể nói với Hứa Dịch rằng “tôi vừa mới thấy tư liệu tuyệt mật về tướng mạo của anh, còn phát hiện anh là người rất dễ dụ” đúng không?
Kiều Thời còn đang bận tiêu hóa nỗi kinh ngạc, cô không phát hiện ra, vừa nghe cô nói vậy, vẻ mặt Hứa Dịch liền trở nên tươi sáng hơn một chút.
“À, tôi đã nghe nói về chuyện ở bảo tàng mỹ thuật…” Hứa Dịch chuyển đề tài sang công việc chính để che đậy sự ngượng ngùng khó hiểu của bản thân.
“Ui, anh biết nhanh như vậy sao? Đừng nói anh đến đây để giục tôi nộp báo cáo đấy nhé?” Kiều Thời lập tức cảnh giác.
Phần công việc còn lại ở bảo tàng mỹ thuật, cô đã giao lại cho Trình Trì xử lý. Nhưng cô vẫn sẽ nộp một bản báo cáo lên bộ phận dọn dẹp để lưu hồ sơ về sau.
Việc cô được đề xuất đến bảo tàng mỹ thuật và đụng phải dị thường hoàn toàn là trùng hợp. Nhưng nếu Hứa Dịch đến đây để giục cô nộp báo cáo thì Kiều Thời phải nghi ngờ: Không lẽ thằng cha này đã lừa cô đến đây để bóc lột sức lao động?
Theo kế hoạch của Kiều Thời, cô định chơi hai ngày rồi mới viết báo cáo.
Hứa Dịch trầm mặc một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn được, anh hỏi: “Tại sao trong lòng cô, tôi lại có hình tượng như vậy chứ?”
Kiều Thời chớp chớp mắt tỏ vẻ ngây thơ.
“Được rồi, tôi đến đây không phải để giục cô.” Hứa Dịch chủ động thỏa hiệp: “Tôi vừa nghe người trong bộ phận báo cáo chuyện này. Hai đứa bé mà cô gặp, tình cờ là gia đình của chúng cũng làm việc trong bộ phận dọn dẹp.”
Người khác không biết đó là Kiều Thời, chẳng nhẽ Hứa Dịch cũng không biết hay sao?
“Tôi đến đây là muốn nói với cô, nếu cô cần thêm gợi ý về địa điểm khác…”
Anh đã làm lại một kế hoạch khác rồi!
Chắc chắn sẽ không lặp lại sai lầm ngu ngốc đó nữa!
Trong kế hoạch lần này, anh đã tự mình đi khảo sát địa điểm vào ban đêm, b*p ch*t ô nhiễm ngay từ khi nó còn trong trứng nước.
Kiều Thời xua tay: “Không cần đâu, tôi biết nên đi chơi ở đâu rồi.”
Vốn dĩ cô cũng không định chỉ đi mỗi bảo tàng mỹ thuật. Đó chỉ là một trong những điểm đến mà thôi.
Sự từ chối dứt khoát đó khiến Hứa Dịch cảm thấy có hơi thất vọng.
Anh thực sự không ngờ, địa điểm vui chơi mà anh gợi ý cho Kiều Thời lại vô tình trở thành “địa điểm làm việc".
Anh đã cố gắng hết sức để Kiều Thời không coi anh là "một người nhàm chán", nhưng hiệu quả thực tế lại vô cùng rõ ràng: Anh sắp bị Kiều Thời coi là [Đồng nghiệp độc ác chuyên lừa người khác làm thêm việc trong kỳ nghỉ phép] mất rồi!
Lần này, không cần phải lên mạng tìm kiếm, Hứa Dịch cũng biết thông thường đây sẽ là câu chuyện bad ending.
Trông thấy dáng vẻ như vừa chịu một cú sốc của Hứa Dịch, Kiều Thời có phần khó hiểu: Cô không đến chỗ anh gợi ý thì có gì mà anh phải thất vọng đến vậy chứ? Không lẽ những chỗ khác cũng có "công việc" đang chờ cô hay sao?
Không không không, Hứa Dịch không phải người như vậy. Kiều Thời vội vàng dừng ý nghĩ đó lại.
“Vậy tôi mời cô đi ăn đêm nhé? Hiếm khi cô đến đây, tôi cũng nên tỏ lòng hiếu khách với tư cách là chủ nhà chứ.” Hứa Dịch nhanh chóng vực lại tinh thần.
Hôm nay, anh đã dứt khoát xử lý gọn ghẽ một số dị thường và giới vực, mức độ còn quyết liệt hơn trước rất nhiều, sở dĩ là vì: Thời gian, phải tự mình tranh thủ. Cơ hội, phải tự mình tạo ra.
Nhưng dù Hứa Dịch có tự lĩnh hội đến mấy thì cũng phải có sự hợp tác của người khác mới được.
Kiều Thời lại tiếc nuối xua tay: “Ăn không vào, thật sự ăn không vào đâu. Tôi vừa mới ăn một đống xiên nướng xong. Ôi… tôi còn thấy hơi thở của mình toàn mùi thì là này.”
Hứa Dịch: …
Cũng may EQ của Kiều Thời cũng không quá thấp, nhớ đến trạng thái của Hứa Dịch mà cô vừa đọc được trong sách, cô liền nói: “Ủa anh vẫn chưa ăn tối à? Vậy anh có muốn vào uống với tôi một tách trà không? Ở đây cũng có đồ ăn. Chỉ là không biết anh có thích ăn hay không thôi. Ngoài này lạnh lắm.”
“Ok!” Hứa Dịch lập tức đồng ý, như thể anh đã đợi câu này của Kiều Thời từ lâu.
Ăn gì không quan trọng, ăn với ai mới quan trọng. Cứ cho là Kiều Thời đã ăn rồi nhưng cô vẫn ngồi lại với anh, như thế chẳng phải cũng coi như là đã đạt được tâm nguyện rồi hay sao?
Thấy anh chủ động sải bước đi vào trong, Kiều Thời lập tức vỗ trán rồi đi theo anh.
Ôi, sao cô có thể sơ suất như vậy được nhỉ? Lẽ ra nên gọi anh vào ăn chút gì từ lâu rồi mới phải. Khi con người ta đói bụng dễ khiến tâm tình không tốt mà trạng thái cũng không khỏe.
Hẳn là anh rất đói bụng nhưng lại ngại không dám nói ra, cứ đứng ngoài cửa tán gẫu với cô mà hứng gió lạnh.
Thời gian khách sạn phục vụ bữa tối tự chọn vẫn còn, Kiều Thời gọi một phần cho anh, đồng thời còn mang đến cho anh một ly đồ uống nóng hổi nữa.
“Thoạt nhìn, con ma trong bức tranh ở bảo tàng mỹ thuật không có vấn đề gì. Nhưng nó đã cung cấp một số manh mối, nhân tiện anh đang ở đây, lát nữa xác nhận với anh một chút được không?”
“Được chứ.” Hứa Dịch đáp lại một cách thoải mái, nụ cười như đã khắc sâu lên gương mặt anh.
Có thể đi chơi cùng nhau thật tuyệt. Có thể ăn cơm cùng nhau cũng thật tuyệt. Có thể cùng nhau thảo luận vụ án cũng rất tuyệt.
Tiêu chuẩn của Hứa Dịch là vậy, không cần gì cao sang.
Chẳng được bao lâu, có một người kéo rồi ngồi xuống bên cạnh anh.
Đó là Trình Trì.
Tất nhiên Hứa Dịch nhận ra anh ấy, có điều anh không biết anh ấy đột ngột xuất hiện để làm gì.
Trực giác nói cho Hứa Dịch biết, đây chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp.
Anh liếc nhìn Kiều Thời, rồi vẫn giữ vẻ mặt bình thản, quay lại lịch sự chào hỏi Trình Trì: “Chào anh.”
Nụ cười trên khuôn mặt Hứa Dịch trông thì có vẻ như không hề thay đổi, vẫn vô cùng lễ độ nhưng trên thực tế, nụ cười ấy đã hoàn toàn biến mất, chỉ thiếu nước viết hẳn dòng chữ “anh đến đây có việc gì” lên mặt nữa thôi là thành tuyệt kỹ dịch dung.
Kiều Thời chủ động tiếp lời: “Trình Trì nắm tình hình rõ hơn nên tôi gọi anh ấy tới đây cùng anh kiểm tra manh mối. Nhưng anh không cần phải vội, cứ ăn từ từ. Tôi đi trước đây.”
Tối nay, Hứa Dịch đã phải chịu đựng quá nhiều thăng trầm mà lẽ ra anh không nên gánh chịu ở tuổi này.
Đôi đũa trong tay Hứa Dịch cũng đã phải gánh chịu quá nhiều áp lực mà đáng lẽ ra một đôi đũa không nên gánh.
Thậm chí Hứa Dịch còn không khỏi nghĩ: Chỉ cần Kiều Thời ở lại, cho dù có thêm mấy cái bóng đèn như Trình Trì, anh cũng không ngại!
Nhưng…
Kiều Thời lại rất tự giác coi mình như một cái bóng đèn thừa thãi, quay người rời đi luôn.
Không đúng, đáng lý ra cốt truyện không nên phát triển theo hướng như vậy chứ!
Hứa Dịch ăn một miếng cơm mà cảm thấy nhạt nhẽo vô vị, anh lại uống một ngụm lớn đồ uống nóng ngọt mà Kiều Thời mang đến, hy vọng có thể giúp bản thân hồi phục lại tinh thần.
“À, món này là tôi vừa mới gọi cho anh đấy. Nếu anh thích, lần sau tôi lại mời anh.” Giọng Trình Trì vang lên đầy ẩn ý.
Hứa Dịch suýt chút nữa bị sặc.
Hồi phục tinh thần thất bại, ngược lại còn khiến trạng thái tinh thần sụp đổ nghiêm trọng hơn.
Trình Trì lại cười tủm tỉm, anh ấy đưa mắt nhìn khay đồ ăn của Hứa Dịch: “Chỗ này đủ không? Tôi đi lấy thêm cho anh nhé?”
Trình Trì khó tưởng tượng được rằng lại có một ngày bản thân có thể ngồi cười trước mặt Hứa Dịch mà không bị biến thành xác chết, thậm chí còn quan tâm anh ăn có đủ no hay không.
Trình Trì cam đoan, anh ấy thực sự vui vẻ, cũng thực sự quan tâm… anh ấy cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ hạ độc vào đồ ăn của Hứa Dịch.
Trong mắt người ngoài, hai người đàn ông đang ngồi với nhau hết sức nho nhã lễ độ, nói chuyện cũng rất lịch sự nhẹ nhàng, khung cảnh trông thật hài hòa. Nhưng ẩn sâu bên trong sự hài hòa đó lại tỏa ra bầu không khí khiến người khác không dám đến gần, cứ như thể có vô số lưỡi dao vô hình đang âm thầm chém giết lẫn nhau.
Những chỗ ngồi xung quanh vắng vẻ.
Hứa Dịch nhắm mắt lại, dứt khoát đặt khay đồ ăn qua một bên: “Chúng ta vẫn nên đi thẳng vào công việc chính trước đi.”
Trình Trì cũng nghiêm mặt lại.
Khi Kiều Thời bảo Trình Trì đến đây trao đổi, chắc chắn không phải cô lấy chuyện công việc ra để đùa giỡn.
Mặc dù người đã khiến con ma trong bức tranh phải kinh sợ là cô, nhưng về cơ bản cô đã giao lại những vấn đề khác cho Trình Trì và những người khác xử lý, vậy nên anh ấy hiểu rõ những chi tiết đó hơn cô.
Kiều Thời không định tham gia vào công việc của bộ phận dọn dẹp chi nhánh số 1, hiện tại cô chỉ muốn tận hưởng thật thoải mái kỳ nghỉ phép của mình mà thôi.
Dĩ nhiên, nếu Trình Trì vẫn ngại đối mặt với Hứa Dịch thì Kiều Thời cũng không ép anh ấy. Nhưng Trình Trì đã nói, cứ giao cho anh ấy, không thành vấn đề.
Còn về Hứa Dịch, Kiều Thời biết từ trước đến nay anh chẳng bao giờ để ý mấy loại chuyện như thế này (cô không biết anh còn có những mối bận tâm khác), vì vậy mới có tình huống như bây giờ.
“Con ma trong bức tranh nói, mấy ngày trước nó đã nhận được lời mời của một dị thường cường đại, bảo nó gia nhập dưới trướng của dị thường đó để cùng thống trị thành phố này. Nếu không chấp nhận, nó sẽ bị xóa sổ hoàn toàn.”
“Nó có nói đó là dị thường nào không?”
“Không biết. Khứa kia không hiện thân, chỉ gửi thư mời. Bức thư kia chính là một loại vật dẫn ô nhiễm, đánh hai cái là tan biến luôn. Giọng điệu trong thư thì khá kiêu ngạo. Con ma trong bức tranh đọc xong liền cảm thấy vô cùng tức giận nên đã nghiền nát nó thành từng mảnh từ lâu rồi.”
Với một dị thường như con ma trong bức tranh, bản thân có cơ hội trở thành chủ nhân một giới vực, hà cớ gì phải đi làm đàn em cho một kẻ còn chưa thèm lộ mặt chứ?
Lúc Nữ diễn viên hiện thân, con ma trong bức tranh còn cho rằng Nữ diễn viên chính là cái kẻ giấu đầu lòi đuôi kia đến đây để hoàn thành “lời cảnh báo” trước đó, cho nên nó mới phản ứng dữ dội như vậy.
Mãi đến khi tên Kiều Thời được nêu ra, con ma trong bức tranh mới phát hiện không phải cùng một nhóm.
“Xét thấy dị thường kia chưa từng lộ diện, tôi cho rằng không loại trừ khả năng đây chỉ là một dị thường đang cố tình phô trương thanh thế.” Trình Trì nói.
Nói không chừng dị thường đó chỉ đang khoe khoang khoác lác. Chẳng phải Tử Thần cũng suốt ngày kêu gào đòi làm chúa tể thế giới đấy sao?
Nói không chừng đối phương chỉ đại diện cho một giới vực không yếu cũng không quá mạnh. Nếu con ma trong bức tranh tin là thật, hiển nhiên dị thường kia sẽ có thêm một đàn em rất tiềm năng mà chả mất tí công sức nào, hoặc thậm chí có thể nghĩ cách nuốt chửng con ma trong bức tranh cũng chưa biết chừng.
Sau đó Trình Trì liếc mắt nhìn Hứa Dịch đang trầm tư: “Nhưng nếu thật sự có một chủ nhân giới vực đáng sợ nào đó đang chi phối tình hình, liên kết với các giới vực khác, thì đó sẽ là một rắc rối lớn.”
Nếu âm mưu này thực sự tồn tại, một khi nó xảy ra, rất có thể sẽ trở thành một thảm họa cấp thành phố… lời mời đã thể hiện rất rõ ràng rằng, chúng sẽ trở thành chúa tể của thành phố.
Một thảm họa cấp thành phố do giới vực gây ra, có thể tham khảo sự kiện trăng máu do hội Bái Nguyệt gây ra trước đây. Nhưng lần đó, thật ra sự kiện trăng máu không hề thành công, sự dung hợp giữa giới vực và hiện thực vẫn chưa hoàn thiện.
Mục đích ban đầu của hội Bái Nguyệt là dùng sự hỗn loạn cấp thành phố để làm vật hiến tế, thông qua đó thúc đẩy quá trình dung hợp hoàn tất, nhưng chúng thất bại.
Mà nếu lần này thực sự hợp nhất thành công…
“Tôi muốn biết bên anh có tin tức gì không?” Trình Trì hỏi.
“Tôi… không chắc lắm.” Hứa Dịch trầm ngâm nói: “Sau khi trở về, tôi đã xử lý một số con quỷ nhỏ nhưng chưa gặp phải giới vực nào có thể gọi là cấp cao.”
Có hai khả năng:
Một là, trước đó Hứa Dịch đã dọn dẹp khu vực xung quanh đây quá sạch sẽ, nên bây giờ chỉ có mấy dị thường yếu kém xuất hiện;
Hai là, kẻ cầm đầu đã ẩn thân, sau đó phái mấy con quỷ nhỏ đi dò đường, đánh lạc hướng mọi người.
Đáng tiếc là trước giờ phong cách dọn dẹp của Hứa Dịch luôn khác Kiều Thời. Lúc xử lý những dị thường kia, anh không thèm hỏi một câu: Bọn mi có tin tức gì muốn khai báo không? Cho bọn mi cơ hội lấy công chuộc tội.
Lúc nào anh cũng là kiểu nhổ cỏ tận gốc, anh thì có thể biết được cái gì cơ chứ?
Trình Trì cứ có cảm giác không đồng điệu một cách nghiêm trọng: Không lẽ cái tên này tới đây chỉ để lấy thông tin miễn phí thôi sao?
Tất nhiên, tuy Hứa Dịch liều lĩnh và cục súc nhưng trực giác của anh rất nhạy bén: “Anh cảm thấy, liệu chuyện này có liên quan đến Kiều Thời không?”
Nếu Trình Trì chỉ đơn thuần đến để cung cấp manh mối, thế thì cung cấp xong là anh ấy có thể rời đi rồi, nhưng hiển nhiên anh ấy còn muốn lấy thêm một ít thông tin từ chỗ của Hứa Dịch, chứng tỏ Trình Trì thực sự quan tâm đến chuyện này.
“Đúng vậy.”
“Khu vực này không nằm trong phạm vi phụ trách của cô ấy.”
Nếu thực sự có chuyện gì xảy ra, đứng mũi chịu sào chính là chi nhánh số 1.
“Tôi biết. Nhưng tôi đang nghĩ đến một chuyện, những giới vực kia dựa vào cái gì để liên kết với nhau?”
Từ trước đến này chưa từng xảy ra sự việc nào tương tự. Quy tắc, quyền lực, lợi ích…vv… những thứ đó khiến các giới vực luôn tồn tại độc lập với nhau, rất khó liên kết.
Bạn thấy đấy, Nữ diễn viên suốt ngày rêu rao rằng nó có “quan hệ tốt” với thôn không người nhưng thực chất là nó muốn làm gỏi thôn không người luôn.
Con ma trong bức tranh khá yếu nhưng nó cũng không muốn làm đàn em của giới vực khác. Đây mới là lẽ thường tình của con người, à, chính xác hơn là lẽ thường tình của dị thường.
Nhưng nếu âm mưu này tồn tại và được thiết lập, vậy rốt cuộc nó đã được thực hiện như thế nào?
Trình Trì hơi hoài nghi chuyện này có liên quan đến Kiều Thời.
Các giới vực vốn tồn tại độc lập với nhau, ăn mòn hiện thực. Và ngược lại, người trong giới cũng tìm cách xử lý các giới vực. Đây là một dạng cân bằng.
Có thể sẽ có một số người trong giới mạnh hơn một chút, ví dụ như Hứa Dịch. Nhưng đương nhiên cũng sẽ có giới vực tương đối đáng sợ. Đây vẫn là một dạng cân bằng.
Con người không nên trở thành chủ nhân giới vực, càng không nên chủ động liên kết các giới vực lại với nhau. Nhưng Kiều Thời lại làm như vậy. Cô đã phá vỡ sự cân bằng này.
Sự phản phệ lập tức xuất hiện.
“Lý luận thú vị đấy.” Hứa Dịch kinh ngạc liếc nhìn Trình Trì. Rốt cuộc anh cũng phải thừa nhận rằng, trước đây anh đã đánh giá thấp tên này.
Năng lực của anh ấy có vẻ bình thường nhưng đầu óc thì không tệ.
Tuy nhiên Hứa Dịch lại nói: “Tôi không tin mấy thứ như phản phệ, nhân quả báo ứng hay số mệnh gì đó đâu.”
Mặc dù phát hiện bản thân thích Kiều Thời nhưng chuyện đó lại chẳng hề có tiến triển gì, thỉnh thoảng anh sẽ có cảm giác như bị chiếc boomerang đập ngược vào người. Nhưng về cơ bản anh vẫn không tin mấy thứ đó.
Hơn nữa, anh biết là Kiều Thời cũng không tin.
Trình Trì bình tĩnh đáp: “Tôi không nói đến phản phệ theo góc độ huyền học, mà là sự trả thù có tính xác suất. Kiều Thời đã trở thành một mối uy h**p quá lớn, có khi sẽ khiến một số dị thường liều mạng phản công, hình thành liên minh mà đáng lý ra không nên có.”
Vậy tại sao chúng không gây sự trên địa bàn của Kiều Thời? Bởi vì ở đó thật sự không thể gây sự nổi đâu! Chúng chỉ có thể tìm một căn cứ địa khác mà thôi.
Trình Trì không nói giả thiết này cho Kiều Thời nghe. Đây chỉ như phỏng đoán của một người bi quan thôi, trrước nay cũng từng có tiền lệ, anh ấy cần chứng cứ.
“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ đi tìm một số dị thường để nói chuyện xem sao, hỏi xem bọn chúng có tin tức gì không. Tôi cũng sẽ bảo những người khác trong bộ phận để ý giúp đến những tin tức liên quan.”
Nhưng đúng lúc này, bên tai họ bỗng vang lên những tiếng cạch cạch như thể có một loại máy móc nào đó đang chuyển động.