Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 142

Xung quanh vị trí của Trình Trì và Hứa Dịch khá trống trải, nên sau khi bắt đầu thảo luận chuyện chính, hai người cũng chủ động ngăn cách âm thanh.

Dù ở trong cùng một nhà hàng nhưng khoảng cách giống như đã bị kéo dãn vô hạn. Những tiếng ồn bên ngoài trở nên rất nhỏ, kể cả có người vô tình đi ngang qua họ cũng không nghe rõ họ đang nói gì.

Nhưng tiếng cạch cạch kia không hề bị ảnh hưởng, âm thanh đó lọt vào lỗ tai họ hết sức rõ ràng. Như thể nguồn phát ra âm thanh ở ngay dưới chân bọn họ và ở ngay trước mặt bọn họ.

Hai người lập tức ngẩng đầu lên.

Họ trông thấy những vị khách khác cũng đang ngẩng đầu nhìn xung quanh, vẻ mặt hết sức bối rối.

Tất cả mọi người đều nghe thấy âm thanh đó, ít nhất là đối với những người trong nhà hàng này.

Có người không tìm ra nguồn phát ra âm thanh nên lại cúi đầu xuống tiếp tục ăn tối và tán gẫu với những người khác.

Nhưng hình như cũng có một số người đã thấy gì đó, vẻ mặt những người ấy dần dần tỏ ra kinh hãi, mà phương hướng bọn họ nhìn rồi tỏ ra kinh hãi chính là chỗ của Hứa Dịch và Trình Trì!

Hai người lập tức quay đầu.

Vị trí của họ khá xa, vốn dĩ bên cạnh họ ngoại trừ hai bộ bàn ghế thì là cửa sổ sát đất, không có ai khác ngồi bên đó. Nhưng bây giờ, khi họ quay đầu lại nhìn…

Cửa sổ sát đất đã biến mất.

Không phải do mắt kém nên không trông thấy tấm kính kia, mà thực sự đã không thấy tăm hơi nó đâu nữa. Biến mất cùng với cửa sổ còn có một bộ bàn ghế.

Tất nhiên, thay vì nói là cửa sổ và bộ bàn ghế đã biến mất, chi bằng nói một góc của khách sạn đã bị cắt mất, phần bị cắt mất bao gồm cả bộ bàn ghế và cửa sổ thì chính xác hơn.

Bọn họ không có thời gian suy nghĩ tại sao khách sạn đột nhiên lại bị cắt mất một phần như vậy. Bởi vì bên ngoài cửa sổ là bóng đêm vô tận, cùng với một đàn lợn nhốn nháo loạn xạ.

Đúng vậy, nhìn thoáng qua thôi cũng phải có ít nhất vài trăm con lợn đang ùa về phía này.

Tựa hồ chúng đang hoảng loạn, nhưng cũng chỉ đơn giản là chạy về phía tự do…

Hứa Dịch ngơ ngác, anh im lặng siết chặt đôi đũa và khay đồ ăn của mình. Anh đã quen với việc giết những dị thường, có lẽ giờ phải làm quen với cả công việc của một đồ tể nữa.

Nhưng đàn lợn không lao vào được, chúng đâm vào một rào chắn vô hình.

Sau đó, âm thanh cạch cạch lại vang lên. Đàn lợn đang lao nhanh đến đột ngột biến mất, bên ngoài biến thành khung cảnh nối thẳng ra đường cái. Một chiếc xe lao nhanh đến, đèn pha chói lóa nhức cả mắt.

Cạch, cạch.

Cảnh tượng bên ngoài lại thay đổi, một bức tường xuất hiện.

“Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?”

“Ha ha, chắc là giả thôi… Khách sạn đang phát triển hình ảnh công nghệ thực tế ảo à?”

Lúc này, trong phòng ăn của khách sạn vô cùng ồn ào.

Những người lúc đầu nghe thấy tiếng cạch cạch nhưng không để tâm, bây giờ cũng phải chú ý đến “sự chuyển đổi” của khung cảnh xung quanh.

Bởi vì nguy hiểm vẫn chưa thực sự xuất hiện, nên có một số người vẫn chưa ý thức được “sự chuyển đổi” này rất có vấn đề, họ cho rằng chắc khách sạn đang làm thí nghiệm nào đó…vv…

Nhưng phía khách sạn thì biết rõ, khách sạn không hề bố trí bất cứ thứ gì tương tự, quản lý cũng đã vội vàng sắp xếp người đi kiểm tra tình hình.

Chẳng bao lâu nữa, chút ít tâm lý may mắn đó sẽ hoàn toàn bị phá vỡ. Bọn họ sẽ phát hiện ra rằng đây không phải bối cảnh của khách sạn, cũng không phải có ai đó đang trêu đùa, mà thực ra thế giới họ đang sống đã xảy ra dị biến đáng sợ.

Trước khi hỗn loạn lan rộng, họ có một khoảng thời gian ngắn để khống chế tình hình.

Trình Trì đứng dậy: “Mọi người, xin hãy nghe tôi nói.”

Anh ấy sử dụng các khái niệm trong những cuốn tiểu thuyết và phim ảnh, giải thích một cách ngắn gọn và súc tích về sự tồn tại của giới vực.

Tại hiện trường không có người nào la hét muốn tự đi tìm đường chết cả. Liên quan đến tính mạng của bản thân, con người luôn vô cùng cẩn trọng.

Không có Internet, tín hiệu di động cũng mất, thậm chí ở các phương hướng khác của khách sạn cũng xuất hiện hiện tượng chuyển cảnh (có điều vì cách nhà ăn bên này khá xa nên chưa bị phát hiện ngay)… Đủ loại dấu vết để lại đều cho thấy, điều Trình Trì nói là sự thật.

Cũng không biết là do tâm lý con người ngày nay tốt hơn, hay do sự bình yên tạm thời khiến mọi người chưa có cảm giác bị đe dọa, thậm chí có người còn hỏi: “Tôi nghe nói nếu hoàn thành nhiệm vụ của những trò chơi sinh tồn như thế này thì sẽ nhận được các phần thưởng hết sức hậu hĩnh, có đúng là như vậy không?”

Trình Trì kinh ngạc nhìn về phía người trẻ tuổi đang nói kia.

Ừm, ý tưởng hay đấy. Liệu có phải “sống sót” chính là phần thưởng hậu hĩnh nhất không?

Anh ấy quyết định nói theo lời của đối phương: “Đúng vậy. Cậu có thể thức tỉnh siêu năng lực, có thể nhận được một số vật phẩm đặc biệt có giá trị không nhỏ, còn có thể nhận được một phần thưởng hết sức hào phóng nữa.”

Anh ấy dừng lại một chút rồi nói tiếp: “À đúng rồi, nếu có sinh viên đại học thì còn được cộng thêm tín chỉ nữa.”

Trong đám đông vang lên tiếng cười khúc khích.

Bầu không khí lo lắng và căng thẳng dịu đi đôi chút.

Bọn họ cần một số lý do để chống lại nỗi sợ hãi, Trình Trì thuận theo đưa ra lý do đó.

Lúc trước anh ấy có thể tập hợp được một nhóm người chống lại Hứa Dịch và bộ phận dọn dẹp, thì chắc chắn anh ấy phải có năng lực.

Đúng lúc này, một loạt âm thanh roẹt roẹt vang lên, hệ thống loa phát thanh trong nhà ăn vang lên… Tuy nhiên mọi người đều có cảm giác, âm thanh đó không chắc phát ra từ loa.

“Chào mừng đến với thành phố Bàn Cờ. Bổn thành phố đặt mục tiêu trở thành thành phố chuẩn mực của thế giới. Nơi đây có những tiết mục xuất sắc nhất và lối sống thú vị nhất! Cảm thấy cuộc sống quá mệt mỏi và vô vị ư? Hãy nhanh chóng tham gia và tích cực phấn đấu trở thành công dân của bổn thành phố đi!”

Lời quảng cáo vui vẻ khiến mọi người nhìn nhau ngơ ngác.

Nhưng ngay sau đó, giọng điệu của âm thanh kia đã thay đổi, biến thành lời thông báo vô cảm: “Phân khu ban đầu của các bạn là khu 13. Màu sắc ban đầu của phân khu là màu đỏ.”

Lời vừa dứt, trên mặt đất liền xuất hiện một tầng ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt.

Màu sắc không lành đó khiến người ta muốn tránh xa nó theo bản năng, nhưng ngặt nỗi chẳng có chỗ nào để trốn.

Tuy nhiên khi có nhiều quy tắc được tiết lộ, mọi người phát hiện: Trong game này, tựa hồ màu đỏ là màu an toàn.

Các khu vực có ba loại màu sắc: Đỏ, trắng và xám.

Khu vực mà không có xự xâm nhập của người từ bên ngoài, chỉ có những người ban đầu ở trong khu vực thì sẽ có màu đỏ, đó chính là khu vực an toàn.

Các khu vực khác nhau sẽ ngẫu nhiên thay đổi vị trí. Nếu khu vực màu đỏ bị bao vây hoàn toàn bởi các khu vực có màu sắc khác, thì trong vòng năm phút khu vực màu đỏ sẽ biến thành màu xám: Tức là khu vực thảm họa không còn người nào sống sót.

Nếu may mắn, có thể khi việc tàn sát chưa bắt đầu, khu vực đã được di chuyển trước thì có lẽ sẽ tránh được một kiếp nạn, hoặc cũng có thể chạy sang khu vực khác trước khi việc tàn sát bắt đầu.

Mọi người có thể di chuyển đi lại trong các khu vực liền kề nhau.

Bất cứ ai cũng có thể tiến vào khu vực màu đỏ. Nhưng muốn tiến vào các khu vực khác nhau thì phải có chìa khóa: Mỗi người đều có một chiếc chìa khóa ở khu vực ban đầu của mình.

Giống như bây giờ, Trình Trì và những người khác đều có một chiếc chìa khóa của khu 13. Người ở những khu vực khác cũng có chìa khóa tương ứng của những người đó.

Nghe có vẻ… cũng không khó lắm.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Bỏ qua vụ chìa khóa, nếu tóm gọn quy tắc phức tạp thành một nguyên tắc đơn giản nhất chính là: Chỉ cần mọi người không di chuyển lung tung thì sẽ an toàn!

Suy cho cùng, về mặt lý thuyết¸ chẳng phải tất cả mọi người đều ở khu vực ban đầu hay sao? Nói cách khác mọi người đều đang ở khu vực màu đỏ.

Nói có sách mách chứng, có người bắt đầu phân tích: “Tôi đề nghị tất cả mọi người trong khu vực này đều phải đăng ký. Chúng ta không thể đảm bảo trên thế giới này không có kẻ ngốc chạy lung tung, hay kẻ điên không muốn sống và muốn kéo mọi người cùng xuống nước theo.”

Làm như vậy, nếu có người ngoài xuất hiện, họ có thể phát hiện ngay và lập tức chặn lại ở bên ngoài.

Quy tắc không cản trở người bên ngoài tiến vào các khu vực, nhưng cũng không nói người ở bên trong khu vực không thể ngăn cản người ở bên ngoài tiến vào, đúng không?

Đề xuất này nhận được sự hưởng ứng tích cực.

Có điều Trình Trì không lạc quan đến thế:

Nếu chỉ suy xét theo biến số “con người” thì lý lẽ này không sai.

Nhưng nếu có thêm một số dị thường và giới vực khác tham gia vào, liệu chúng có để nhiều khu vực màu đỏ tồn tại như vậy hay không?

Nhưng anh ấy cũng không nói thêm gì, để mặc mọi người tự bố trí sắp xếp.

Không cần tạt gáo nước lạnh vào người khác khi người ta vẫn còn hy vọng. Kể cả hiệu quả khi làm như thế cực kỳ nhỏ nhưng cũng còn hơn là không làm gì cả.

Trình Trì bước ra khỏi nhà hàng, hội hợp với Hứa Dịch.

Lúc Trình Trì đang ra mặt giải thích tình hình và trấn an mọi người, Hứa Dịch cũng không rảnh rỗi, anh tìm cách tìm hiểu tình hình của giới vực này theo cách của riêng mình.

“Anh đã nghe các quy tắc được phát thanh chưa?”

“Tôi nghe rồi.” Hứa Dịch trả lời. Hiển nhiên, âm thanh được phát thanh sẽ không bỏ sót bất cứ ngóc ngách nào của từng khu vực.

Nhân tiện, anh đưa cho Trình Trì xem sơ đồ mặt bằng mà anh vừa vẽ.

“Đúng như những gì được phát thanh, nó thực sự đã biến thành phố này thành một bàn cờ vuông vức, theo quy cách 9*9, mỗi ô đều chuẩn xác là một hình vuông, như kiểu bị mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.”

Tất nhiên mỗi ô vuông sẽ đại diện cho một khu vực.

Một góc của khách sạn bị cắt mất là bởi khách sạn vừa hay nằm ngay ở rìa của ô vuông, phần đó đã bị đưa về một khu vực khác.

Sự di chuyển của các ô bàn cờ cũng có thể được coi là chuyển động của mặt phẳng Rubik. Mỗi âm thanh cạch cạch chính là âm thanh khi sự dịch chuyển xảy ra.

Những người bên trong khu vực cảm thấy các khối khu vực xung quanh đang dịch chuyển nhưng cũng có thể là khu vực của chính họ đang dịch chuyển. Hoặc cũng có thể là cả hai đều đang đồng thời dịch chuyển.

Theo đánh dấu của Hứa Dịch, chỉ có hơn năm mươi khu vực có màu đỏ, còn lại đều là màu trắng. Tạm thời chưa xuất hiện màu xám.

Nghe thì có vẻ nhiều, màu đỏ chiếm hơn một nửa cơ mà!

Nhưng nếu nghĩ đến kỳ vọng “tất cả đều màu đỏ” của mọi người thì có thể thấy ngay, đây là một khởi đầu rất tệ.

Khu vực màu trắng cho thấy đã có [Người ngoài] xâm nhập.

Theo suy đoán của họ, hiện tại những [Người ngoài] này hơn một nửa là những dị thường khác nhau. Nhưng chẳng bao lâu nữa, những con người gặp nguy hiểm cũng sẽ tìm cách chạy ra ngoài.

Lúc này, màu trắng và màu xám sẽ lan rộng…

“Giữa các khối khu vực đều có một tầng kết giới, giống như từng giới vực độc lập lần lượt xuất hiện.”

Đây là lần đầu tiên họ chứng kiến một hiện tượng y như con búp bê matryoshka thế này. Chuyện này hẳn có liên quan đến việc giới vực này được tạo nên từ sức mạnh của nhiều dị thường.

Hứa Dịch cảm giác bản thân có thể bóp nát kết giới giữa các khối khu vực nhưng anh không hành động bừa bãi, bởi vì anh có một việc quan trọng hơn: “Kiều Thời và Thiên Lý Nhãn không có ở đây.”

Trình Trì đang nghiên cứu bản vẽ nghe vậy lập tức sửng sốt, sau đó sắc mặt anh ấy đột ngột thay đổi.

“Sao lại như vậy được?!”

Thực ra diện tích của một khối khu vực rất lớn. Trừ một góc đã bị cắt đi, phạm vi khách sạn đều nằm trong khu 13. Thậm chí cả một khu vực rộng lớn phía trước khách sạn cũng thuộc về khu 13.

Trong thời điểm mấu chốt thế này, Kiều Thời vốn nên ở trong khách sạn lại đột nhiên biến mất, rất dễ khiến người ta liên tưởng đến điều xấu…

Tình hình phát triển càng lúc càng giống với “thuyết âm mưu” mà Trình Trì nghĩ đến, theo dự đoán của anh ấy, mục tiêu của chúng chính là Kiều Thời!

Điều mà Trình Trì lo lắng hơn cả là tất cả những chuyện này có liên quan đến việc anh ấy đã nhận ra và nói ra âm mưu đó. Chúng phát hiện bản thân sắp bị bại lộ nên đã bất chấp tất cả để giữ người lại!

Hứa Dịch nhìn người đàn ông suýt chút nữa mất bình tĩnh vì quá hoảng loạn, đôi mắt anh hơi nheo lại.

Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ lung tung, anh nhắc nhở: “Ý tôi là, anh thử liên lạc với bọn họ xem.”

Bọn họ còn có phương thức liên lạc nội bộ gọi là giấy gấp.

“À đúng rồi!” Trình Trì vỗ trán.

Khi Trình Trì chuẩn bị kích hoạt giấy gấp, tờ giấy gấp trong tay anh ấy đã tự nhiên rung rung, rồi tự mình bay lên.

“Anh, em và chị Kiều Thời đang ở khu 20. Chúng em không sao, em báo cho anh biết để anh yên tâm nhé. Không biết mọi người có thấy không, giới vực này có hình dạng bàn cờ, hiện tại khu vực màu đỏ có năm mươi tư cái.”

Giọng nói tràn đầy năng lượng của Thiên Lý Nhãn vang lên. Đối với sự biến hóa của “bàn cờ” này, năng lực quan sát của anh ta thực sự rất hữu ích, vì vậy đã kịp thời báo cáo tình hình cho phía Trình Trì.

Nhưng có thể là do bị “giới vực trong giới vực” quấy nhiễu nên kênh liên lạc nội bộ này không được ổn định cho lắm, liên tục bị lẫn vào những tiếng tạp âm rè rè.

“Chúng tôi ở khu 13.” Trình Trì thở phào nhẹ nhõm: “Mọi người không sao là tốt rồi… nhưng làm thế nào hai người ra ngoài được vậy?”

“À ừm, em thấy bên ngoài khách sạn có một quầy bán khoai lang nướng, cảm thấy thời tiết thế này mà có một củ khoai nóng hổi trên tay thì quá tuyệt, nên mới rủ chị Kiều Thời ra đây.”

“Tôi thấy cậu giống củ khoai lang hơn đấy!” Nghe Thiên Lý Nhãn trình bày xong lý do, Trình Trì không nhịn được mà độp cho anh ta một câu.

Vừa rồi… thậm chí anh ấy đã nghĩ đến khả năng xấu nhất.

Giọng Kiều Thời nói xen vào: “Khụ khụ, đừng trách anh ta. Tôi tự nguyện đi theo mà.”

Đây chẳng phải vì cảm thấy Hứa Dịch vừa lạnh vừa đói có hơi đáng thương hay sao?

Vậy nên khi Thiên Lý Nhãn rủ cô cùng đi mua khoai lang nướng, cô lập tức đồng ý. Có thể mang về cho Hứa Dịch một củ, vừa được ăn ngon lại ấm tay.

Không may, việc ngoài ý muốn đã xảy ra.

Khi Kiều Thời lên tiếng, Trình Trì liền im lặng. Chỉ có Thiên Lý Nhãn ở đầu dây bên kia cứ lẩm bà lẩm bẩm mấy câu như “thật là không công bằng mà” hoặc “cuối cùng vẫn là tôi phải xách cả”…vv…

“Hai người xử lý vấn đề bên đó trước, nghĩ cách đi nhé.” Kiều Thời lại có vẻ hơi vội vàng, đáp: “Có lẽ tôi cũng có một số phát hiện ở bên này, nhưng tôi không chắc lắm. Liên lạc với mọi người sau nhé.”

Trình Trì vốn đang định nhắc nhở Kiều Thời chú ý an toàn nhưng nói mấy lời như thế trong giới vực có vẻ hơi vô nghĩa, dị thường liên hợp đã từ âm mưu biến thành công khai…

Anh ấy sắp xếp lại suy nghĩ một chút, khôi phục lại trạng thái bình thường, dứt khoát đáp: “Tôi biết rồi.”

Rắc rối đã xuất hiện trước mắt họ: Hai khối khu vực liền kề khu 13, tức một cái phía bên trái và một cái đằng trước đều là khu vực màu trắng.

Tờ giấy gấp rơi xuống lòng bàn tay Trình Trì, cuộc liên lạc kết thúc.

Điều Trình Trì không biết là, Trình Trì cho rằng bởi vì anh ấy nói toạc ra âm mưu nên mới dẫn đến việc [Thành phố Bàn Cờ] đột ngột hình thành; còn Kiều Thời thì cho rằng, có vẻ như cô đã vô tình làm kinh động đến giới vực này.

Lúc đó, Kiều Thời đang gọi Thiên Lý Nhãn: “Mau đến đây giúp tôi một tay…”

Bình Luận (0)
Comment