Hơn mười phút trước.
Băng qua con phố đối diện khách sạn là đến một công viên nhỏ, trước cổng công viên có bày một dãy quầy hàng. Nó chưa trở thành một khu chợ đêm quy mô lớn nhưng lượng người qua lại cũng khá đông đúc.
"Bác ơi, cho cháu bốn củ khoai lang, nướng cháy vỏ một chút giúp bọn cháu nhé!”
“Được rồi!”
Trong khi đợi khoai lang được nướng chín, Kiều Thời cầm cuốn sách báo phổ cập khoa học của mình lên, tùy tiện tìm một mục tiêu bất kỳ để "quét”.
Khi quét đến quầy hàng bán xúc xích tinh bột ở bên cạnh, những việc hiển thị trong mục cần chú ý là: Hẳn là bạn cũng không muốn sau khi cắn một miếng liền trở thành một phần của bảng tuần hoàn các nguyên tố đúng không?
Kiều Thời lập tức dịch cuốn sách đi, để nó hướng đến con đường lớn và phong cảnh ven đường chẳng mấy liên quan.
Cô đã đến mấy hàng quán vỉa hè để ăn rồi, còn quan tâm mấy cái đó làm gì? Tất nhiên, việc bị nhắc nhở ngay trước mặt vẫn làm ảnh hưởng đến tâm trạng ăn uống và cảm giác thèm ăn của cô. Cho nên Kiều Thời dứt khoát chọn cách mắt không thấy thì tâm không phiền.
Nội dung trong cuốn sách thay đổi liên tục bởi vì cô không ngừng thay đổi góc độ, cuối cùng cô dừng lại ở con đường lớn.
Về phần mô tả thành phần hóa học, cô chỉ đọc lướt rồi bỏ qua luôn nhưng một cái lưu ý mà cô tình cờ nhìn thấy khiến cô bất ngờ: Con đường đang được duy tu sửa chữa. Nhớ chú ý an toàn, cẩn thận bước hụt chân.
Kiểu Thời lại ngẩng đầu lên, xác nhận lại lần nữa vị trí mà cuốn sách đang hướng đến. Sau đó, cô lập tức trở nên hào hứng: “Hệ thống, cuốn sách báo phổ cập khoa học của bà có BUG rồi!”
Lúc nào Kiều Thời cũng thích bới lỗi của hệ thống, để chứng minh rằng nó có vấn đề.
Lần này rốt cuộc cô cũng đã túm được cơ hội!
Mặt đường bên đó bằng phẳng, không có bất cứ biển báo hay dấu hiệu nào cho thấy nó đang được sửa chữa. Dòng lưu ý mà cuốn sách báo phổ cập khoa học đưa ra rõ ràng là lỗi rồi!
Hệ thống nghiêm túc đáp lại: "Ký chủ, bổn hệ thống không có BUG. Phần thưởng do hệ thống cung cấp cũng không có BUG.”
Sao Kiều Thời có thể chỉ vì hai câu giải thích của hệ thống mà hạ cờ, im lặng lui quân chứ?
Cô tiến đến phần mặt đường mà cuốn sách báo phổ cập khoa học đã quét, ngồi xổm xuống, dùng tay ra hiệu cho hệ thống xem: "Bà xem đi, hoàn hảo không có bất kì tổn hại nào. Có cứng miệng cũng vô ích thôi!”
Nếu cuốn sách báo phổ cập khoa học chỉ nhắc nhở là "mặt đường có tổn hại”, thì Kiều Thời không thể chắc chắn đến thế. Dù sao chỉ cần một cái hố nhỏ thôi, hệ thống cũng có thể chứng thực đó là "tổn hại”.
Nhưng nhắc nhở trong sách là "sửa chữa”, nên Kiều Thời cảm thấy rất tự tin: Có phải đang tu sửa hay không, chẳng lẽ mắt cô không thấy được chắc? Hệ thống đừng hòng ngụy biện.
Lúc này, tay Kiều Thời đang chống nhẹ lên mặt đất, rồi… bất ngờ thụt thẳng xuống dưới.
Đây không phải một tính từ nên xuất hiện trên mặt đường bê tông, mà phải gọi là đầm lầy mới đúng.
Nhưng sự thật đúng là như thế, bàn tay của cô như thể đã chống vào một vũng lầy sâu không thấy đáy!
Kiều Thời không ngờ lại xảy ra tình huống như thế này nên hơi mất thăng bằng, suýt chút nữa cả người đã lao theo rơi vào trong đó!
May mà cô đã kịp thời phản ứng, chuyển trọng tâm cơ thể về lại gót chân rồi lập tức rút tay ra.
Mặt đường ấy vẫn bằng phẳng, vẫn là mặt đường xi măng bình thường như mọi khi, không còn lưu lại bất cứ dấu tay nào, cũng không có vẻ gì là có thể khiến người khác rơi xuống.
Mà trên tay Kiều Thời chỉ dính một ít tro bụi… đây cũng không phải dấu vết do rơi vào đầm lầy để lại. Trải nghiệm vừa rồi cứ như thể chỉ là ảo giác của Kiều Thời vậy:
Nếu mặt đường thực sự có thể khiến người ta lún xuống, thế thì tại sao Kiều Thời vẫn có thể yên ổn đứng ở đây? Tại sao những người khác lại chẳng hề có bất cứ cảm giác nào?
Ha ha, chắc là lúc ngồi xổm xuống, máu lên não không đủ, dễ bị hoa mắt chóng mặt, chuyện này quá bình thường… cái quỷ ấy!
Nguyên nhân khiến Kiều Thời và những người khác đứng cùng một chỗ chưa bị lún xuống, thay vì nói là do cảm giác tay cô bị sai, chi bằng nói dị thường đứng sau chuyện này vốn dĩ không định chơi trò "lừa người khác rơi vào hố rồi giết hại”!
Có vẻ như nó chưa sẵn sàng lộ diện, vẫn đang khống chế phạm vi ảnh hưởng của mình hết sức cẩn thận. Chính Kiều Thời đã "vô tình” chạm phải nút giao này.
Nếu những người khác không chạm vào chính xác như Kiều Thời, thì cho dù có "dẫm trúng hồng tâm”, cùng lắm cũng chỉ hơi lảo đảo một chút thôi.
Có rất ít người chỉ vì một cú vấp ngã trên mặt đất bằng phẳng mà nghi ngờ rằng bản thân bị ma kéo giò.
Không biết có phải là ảo giác của Kiều Thời hay không, tuy rằng mặt đường vẫn nguyên vẹn không chút sứt mẻ, không hề có sự thay đổi nào, nhưng dường như cô có thể cảm giác được sự bối rối của dị thường kia.
Nó đang ẩn nấp rất tốt, đột nhiên một người lớn thích nghịch bùn xuất hiện (Kiều Thời phản đối cách miêu tả này), quậy đục nước nơi ẩn náu hoàn hảo của nó, làm sao nó có thể không hoang mang cho nổi?
Trên thực tế, bản thân Kiều Thời cũng khá bối rối.
Xét về mặt cảm giác, cái nút giao đó giống với một giới vực hơn.
Bởi vì khi tay Kiều Thời thọc xuống, cô không xác định được độ sâu của nó nhưng cô sờ được hai đầu của nó, có cảm giác đó là một con đường bê tông thật sự. Tay cô đột nhiên đẩy vào, thậm chí còn thấy hơi chật chội. Đó chính là độ rộng của giới vực.
Nhưng tại sao phải tạo ra một giới vực như vậy nhỉ?
Kiều Thời lại nhớ đến nội dung hiển thị trong cuốn sách báo phổ cập khoa học. Được rồi, sự thật chứng minh, hệ thống không hề có BUG. Nói cách khác, thông tin “mặt đường đang tu sửa” hiển thị trên đó cũng là thật ư?
Không lẽ có dị thường như vậy, nó mai danh ẩn tích chỉ để cần cù chăm chỉ, tận tụy cống hiến cho sự nghiệp quản lý giao thông đường bộ của thế giới này thật hả?
Với một người đã từng tiếp xúc với quá nhiều dị thường như Kiều Thời, đương nhiên cô không tin có chuyện đó.
Nếu thực sự có một dị thường như thế thì trốn làm búa gì, bộ phận dọn dẹp sẵn lòng trao tặng nó một lá cờ vinh danh.
Ngay sau đó, một suy nghĩ khác lập tức nảy ra trong đầu Kiều Thời: Sự nhẫn nhịn ẩn nấp bất thường như thế này, chắc chắn là có âm mưu!
Tuy cô chưa từng nghe qua "giả thuyết” của Trình Trì, nhưng thông tin ban đầu mà con ma trong bức tranh cung cấp thì cô đã nghe, nên lúc này cô có thể dễ dàng liên hệ hai việc đó với nhau.
Vấn đề mấu chốt ở đây là, bây giờ cô nên làm gì để đối phó?
Thẳng thừngg vạch trần "âm mưu” này ư?
Hay tiếp tục giả vờ là một người lớn nhưng vẫn thích nghịch bùn, đầu óc không được bình thường, trước tiên ổn định nó đã, sau đó quay về gọi người đến?
Nhưng nó không cho Kiều Thời cơ hội lựa chọn.
Dù bất thình lình bị bại lộ nhưng nó đã kịp phản ứng, giới vực bắt đầu vặn vẹo.
Định lật bài ngửa, không giả vờ nữa hả? Kiều Thời không mảy may do dự, cô hét lên với Thiên Lý Nhãn: “Ném cái xẻng qua đây! Mau lên!”
Thứ không bao giờ thiếu trong những quán bán đồ ăn vặt chính là thứ này, Thiên Lý Nhãn lập tức ném một cái qua.
Anh ta cũng không thể đến giúp đỡ ngay được. Việc lấy xẻng mà không hỏi ý kiến chủ quán suýt chút nữa khiến anh ta bị cho ăn đòn.
Đương nhiên, Thiên Lý Nhãn vốn dĩ cũng không định lấy free, chỉ là vừa rồi chưa có thời gian từ từ thương lượng giá cả mà thôi. Khi đồ đã nằm trong tay Kiều Thời, anh ta lập tức kêu lên: “Tôi mua! Ông chủ báo giá đi!”
Cái tác phong coi tiền như rác này khiến các quầy hàng rong khác nhao nhao nói: Bên họ cũng có nhiều lắm!
Sau đó họ lại âm thầm líu lưỡi: Nghe nói mấy đại ca có tiền đều là mua hoa, túi xách, xe hơi cho các cô gái, còn người này lại vung tiền như rác mua cái xẻng cho người ta… sở thích kiểu gì thế này?
Kiều Thời không rảnh để ý đến tình cảnh của Thiên Lý Nhãn, cô cầm cái xẻng lên nhắm thẳng vào giới vực kia!
Hừm, nếu không phải bê tông thật, để tui đào ra xem rốt cuộc mi là cái thứ gì!
Cành cạch.
Bàn cờ bắt đầu luân chuyển.
Giới vực mà Kiều Thời tìm thấy chính là ranh giới giữa các ô bàn cờ, chính sự tồn tại của nó đã đảm bảo cho các ô bàn cờ có thể “xoay chuyển tự do”.
Khác với khối khu vực của Hứa Dịch chỉ nghe thấy âm thanh, gần như không có cảm giác gì khác biệt khi luân chuyển, còn khối khu vực của Kiều Thời y hệt một chiếc xe buýt xóc nảy, chỉ muốn quăng hết hành khách trên xe ra ngoài.
Bên quán bán đồ ăn vặt có người ngã nhào, biên độ rung lắc thế này làm người ta tưởng như đang động đất. Nhưng rất nhanh, bọn họ phát hiện ra cảnh tượng trước mắt còn sốc hơn cả động đất: Những kiến trúc mang tính biểu tượng đều bị sự chấn động đưa đến trước mắt họ.
Giây tiếp theo, trong âm thanh cành cạch, tầm nhìn lại thay đổi…
Kiều Thời không bị té ngã nhưng đầu óc cô cũng choáng váng, khiến động tác đang đào xới giới vực phải dừng lại. Cô không chỉ bị sự rung lắc làm cho choáng váng mà hệ thống còn liên tục lải nhải trong đầu: Nó đang ngăn cản cô phá hoại công trình quản lý giao thông.
Thoạt nhìn có vẻ như ký chủ chỉ đang làm chuyện hơi thiếu đạo đức tí xíu thôi. Nhưng hệ thống biết, từ phá hoại cơ sở hạ tầng công cộng đến gây nguy hại cho sự an toàn của cộng đồng chỉ cách nhau có một bước!
Mà một nước này, ký chủ nhất quyết không thể bước qua đâu!
Kiều Thời vừa tranh luận với hệ thống trong đầu, vừa lắng nghe thật kỹ quy tắc của [Thành phố Bàn Cờ].
Thiên Lý Nhãn không giỏi "dẫn dắt” như Trình Trì, nhưng dù chưa từng ăn thịt heo thì cũng thấy heo chạy mà, vậy nên cuối cùng anh ta vẫn ổn định được tình hình.
Sau đó, anh ta lập tức chạy qua bên này tìm Kiều Thời: "Chúng ta không cần tập hợp những người này lại à?”
Anh ta biết trên phương diện này, năng lực của Kiều Thời không hề thua kém Trình Trì.
Nhưng có vẻ Kiều Thời không có ý định ra mặt.
"Không vội.”
Không phải lúc nào Kiều Thời cũng ngốc nghếch nhảy ra trước. Khả năng lãnh đạo phải xuất phát từ ít nhất một trong hai yếu tố, hoặc là xuất phát từ sự tín nhiệm, hoặc là xuất phát từ sự uy h**p. Những người đó đều không quen biết cô, tại sao họ phải nghe theo cô?
Lúc này, đẩy cái thân hình to con của Thiên Lý Nhãn ra trước sân khấu có khi còn hợp lý hơn việc để Kiều Thời tự mình ra mặt. Kiều Thời sẽ không lãng phí thời gian của bản thân vào những việc có hiệu quả thấp như thế đâu.
Chi bằng, cứ để họ tự lo liệu cho chính họ trước đi đã.
Kiều Thời gõ gõ lên mặt đất, sau đó nói: "Tôi nghi ngờ… chúng nhận ra tôi.”
"Hử?” Mặt Thiên Lý Nhãn ngơ ngác, anh ta không theo kịp được suy nghĩ của Kiều Thời.
"Anh nhìn xung quanh đi.” Đợt luân chuyển ngẫu nhiên đầu tiên đã kết thúc.
Khu vực số 20 mà họ đang đứng là khu màu đỏ, nhưng xung quanh, bốn khối liền kề, đằng trước, đằng sau, bên trái, bên phải đều phát ra ánh sáng trắng!
Theo quy tắc: Nếu khu vực màu đỏ bị bao quanh hoàn toàn bởi các khu vực có màu khác, thì trong vòng năm phút, khu vực màu đỏ sẽ biến thành màu xám, toàn bộ sinh mệnh bên trong sẽ bị quy tắc xóa sổ hoàn toàn!
Mục tiêu nhắm đến đã khá rõ ràng.
Kiều Thời có thể đoán được rằng, các khu vực màu trắng trước mặt không phải có người chạy loạn mà hẳn đã có dị thường xâm nhập vào quấy phá.
Những dị thường được "tập hợp” lại chính là để sử dụng theo cách như vậy. Nhưng bốn khu vực xung quanh đều có dị thường đi vào, còn khu vực của cô thì không. Điểm này có phần kỳ lạ.
Giống như… chúng biết cô là ai, hơn nữa còn e ngại cô, cảm thấy một dị thường hoặc một giới vực đơn lẻ không thể đối phó được cô nên chúng dứt khoát sử dụng quy tắc khó phá giải nhất để trừng phạt cô: Cô lợi hại thì đã sao? Bọn tôi sẽ không trực tiếp ra tay với cô, chỉ cần bao vây cô và nhìn cô bị quy tắc xử lý là được!
Có bản lĩnh thì cô tự mình sửa quy tắc cái coi!
Phải biết rằng, để đi vào những khu vực màu đỏ, yêu cầu phải có “chìa khóa” tương ứng của khu vực ấy. Nhưng bọn họ lại không có chìa khóa trong tay.
"Vãi chưởng!” Thiên Lý Nhãn với học vấn thấp chỉ có thể dùng hai từ đó để miêu tả cảm tưởng phức tạp của bản thân.
Vừa mới đây thôi, anh ta cũng đã thử đẩy lớp kết giới vô hình trước mặt nhưng nó không hề nhúc nhích… bọn họ không thể đi qua.
Trong khi đó, Kiều Thời vẫn rất bình tĩnh: "Đúng rồi, anh mau gọi để thông báo chúng ta vẫn bình an cho bọn Trình Trì đi, tiện thể thông báo tình hình. Bọn họ vẫn chưa biết chúng ta ra ngoài rồi đâu.”
"Hở, báo bình an? Không phải báo nguy hiểm sao?” Thiên Lý Nhãn hỏi thẳng.
Anh ta khá e dè Hứa Dịch, tất nhiên là bởi vì đã biết quá rõ thực lực của anh.
Tuy rằng Hứa Dịch không phải người sở hữu năng lực hệ không gian, nhưng sử dụng bạo lực để phá vỡ kết giới hẳn không thành vấn đề đối với anh.
Kiều Thời liếc mắt nhìn anh ta, Thiên Lý Nhãn lập tức không nhìn nữa, ngoan ngoãn nói: “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”
So với việc nghi ngờ, anh ta giỏi chấp hành mệnh lệnh hơn.
Kiều Thời cũng không nhất định phải tự mình chống đỡ, nếu Hứa Dịch và những người khác cũng ở đây, vậy cô sẽ cân nhắc đến cách này.
Nhưng trên thực tế, bọn họ lại không có ở đây. Đặc tính luân chuyển của bàn cờ khiến việc "tiếp cận” Hứa Dịch trở thành công cốc.
Những giới vực có phạm vi ảnh hưởng rộng vốn dĩ chính là như thế, mỗi người trên bàn cờ đều có phiền phức riêng cần xử lý. Bỏ gần tìm xa không phải ý hay.
Trong lúc tranh luận với hệ thống, Kiều Thời đã nảy ra một số ý tưởng.
Thông tin đã biết: Giới vực mà cô tìm được chính là nút giao của bàn cờ. Hệ thống coi nó là một "công trình quản lý giao thông công cộng” hợp lý nên không cho cô phá hoại.
Vậy vấn đề ở đây là, hệ thống dựa vào đâu để nhận định sự tồn tại "hợp lý” của nó?
Nếu lật đổ được tính hợp lý ấy, có phải cô sẽ kéo được hệ thống về phe mình không?
Vì vậy nên nãy giờ Kiều Thời vẫn đang gắng hết sức đấu trí đấu dũng với hệ thống chết tiệt.
Cô nói với hệ thống bằng giọng điệu chắc chắn: "Không phải tui đang phá hoại công trình công cộng, tui đang hỗ trợ xử lý công trình bất hợp pháp.”
Cốt lõi là tui đang làm việc thiện thôi mà!
Kiều Thời nói tiếp: "Hệ thống, bà có tra được thông báo công khai nào liên quan đến việc cần phải xây dựng công trình này không? Đây là quy trình bắt buộc trong thế giới con người bọn tui, bà biết mà đúng không? Không có à, thế thì có vấn đề rồi!”
Hệ thống im lặng.
Vốn luôn giao đấu với nó nên Kiều Thời biết, điều này có nghĩa nó thừa nhận lời của Kiều Thời là có lý.
Nhưng rất nhanh sau đó, nó đáp: “Đã xác nhận, công trình này do người lãnh đạo của thành phố Bàn Cờ thực hiện, không phải công trình trái phép. Quy tắc của mỗi thành phố không giống nhau, điều này cũng hết sức bình thường. Lần sau ký chủ cần phải nghiêm túc kiểm tra trước đi nhé.”
Ký chủ là người có tinh thần thiện nguyện chứ không phải người có khuynh hướng thiên về bạo lực và phá hoại, điều này rất đáng ghi nhận.
Nhưng nếu quá hấp tấp sẽ rất dễ dẫn đến việc có lòng tốt nhưng lại làm hỏng chuyện. Đây cũng là việc mà hệ thống luôn cố gắng tránh hết mức có thể, bởi vì việc đó sẽ chỉ mang lại những phản hồi tiêu cực cho ký chủ mà thôi.
Hệ thống không phủ nhận quy tắc của [Thành phố Bàn Cờ]: Ở đây, những thứ được lãnh đạo đề ra và thực hiện đều được nó nhận định là sự tồn tại hợp lý. Điều này rất phù hợp với phong cách của hệ thống. Từ trước đến nay nó luôn khuyên bảo Kiều Thời thích nghi với thế giới và chấp nhận thực tại.
Luận điểm đầu vào của Kiều Thời lại bị nó phủ nhận, có vẻ như đây là một tin không được hay cho lắm nhỉ?
Không. Chính xác là Kiều Thời đang đợi phản ứng đó của nó.
Điều cô thực sự muốn hỏi là:
"Vậy thì tính hợp lý và hợp pháp của người lãnh đạo thành phố Bàn Cờ được xác định như thế nào? Hình như nó chưa hề trải qua cuộc tuyển cử dân chủ, cũng như chưa từng nhận được sự công nhận của người dân thì phải. Nói như vậy, chẳng phải nếu tui cho rằng tui là người lãnh đạo của thành phố Bàn Cờ thì tui chính là người lãnh đạo luôn à?”
Rẹt rẹt…
Hệ thống bị treo.