Khu 13.
Bầu không khí nặng nề đang lan rộng.
Không chỉ bởi mọi người trông thấy hai khối khu vực liền kề, bên trái và phía trước đều đang phát ra ánh sáng màu trắng. Mà còn bởi vừa mới đây thôi, bọn họ tận mắt trông thấy có kẻ điên cuồng chạy trốn về phía khu 13, cũng chính là khu vực của họ.
"Cứu tôi với! Cầu xin các người, cứu tôi với!” Người đó cũng đã trông thấy bọn họ.
Sau lưng anh ta không có một bóng người, nhưng vẻ mặt anh ta vặn vẹo đầy kinh hoàng như thể đang bị một thứ gì đó rất khủng khiếp đuổi theo.
Đối với người ở khu 13, vấn đề ở đây là: Có nên cho anh ta vào hay không?
Mặc dù trước đó bọn họ đã thảo luận và đưa ra biện pháp đối phó: Không thể để người ở các khối khu vực khác chạy loạn vào đây.
Nhưng lúc đấy bọn họ cho rằng: Khả năng sẽ có người cố ý không tuân thủ quy tắc mà chạy tán loạn, phá hủy cục diện "vùng màu đỏ” lý tưởng.
Có điều, rõ ràng người đang chạy trốn kia không phải kiểu cố tình phá rối mà anh ta đang thực sự gặp nguy hiểm. Những người sống trong thời bình, khi nhìn thấy đồng bào mình đau khổ cầu xin sự giúp đỡ như thế thì khó mà thờ ơ được, đúng không?
"Thực ra chúng ta có thể để anh ta vào! Điều này cũng tốt với chúng ta. Nếu khu vực của chúng ta biến thành màu trắng thì những người khác cũng không thể tùy tiện đi vào. Như vậy có khi lại an toàn hơn.”
"Ha ha, vậy chẳng phải khu vực bên cạnh chúng ta sẽ xui xẻo hay sao? Ngộ nhỡ các khu vực khác cũng nghĩ như vậy thì sao?” Tất cả cùng nhau biến thành khu vực màu trắng, sau đó tất cả cũng xong đời.
Các khối khu vực màu sắc không phải màu đỏ càng nhiều thì càng bất lợi với con người, bởi vì trong quá trình bàn cờ luân chuyển, nó sẽ kích hoạt cơ chế xóa sổ ngày càng nhiều.
"Dẫu sao tôi cũng không tán thành việc để anh ta vào! Quỷ biết… ai mà biết kẻ chúng ta cho vào là người hay là thứ gì khác!” Cũng có người nói như trên.
Bởi vì tình huống quá mức kỳ lạ nên anh ta đã vô thức tránh sử dụng từ "quỷ”.
Tuy nhiên không đợi đến lúc người trong khu 13 thảo luận tìm ra được nguyên cớ xong, thì cơ thể người đang chạy trốn trước mặt đột nhiên cứng đờ, giống như đã chịu một đòn tấn công vô hình, thất khiếu đổ máu ngã nhào xuống đất.
Nhưng không đến hai giây sau, anh ta lại bò dậy từ dưới đất, dùng tay lau máu trên mặt.
Không thể lau sạch hẳn, trái lại còn khiến máu me nhoe nhoét loang lổ trên khuôn mặt anh ta được dàn đều ra hơn, trông không khác gì một loại kí hiệu kỳ dị.
Sau đó, anh ta đón ánh mắt của người trong khu 13, chậm rãi nhếch miệng nở một nụ cười.
Rõ ràng giữa mọi người và anh ta còn một khoảng cách nữa nhưng tất cả đều không tự chủ được mà lùi lại phía sau hai bước, trong lòng cảm thấy kinh hãi.
Nhìn bề ngoài thì vẫn là con người đó, nhưng rốt cuộc bên dưới lớp da ấy là thứ gì? Bọn họ không biết được. Anh ta không tiến đến gần nữa mà quay đầu chạy ngược lại.
Tuy vậy, mọi người có thể mơ hồ cảm nhận được thâm ý ẩn sau nụ cười kia: Rồi sẽ đến lượt các người…
Những thảo luận của họ, những sắp xếp của họ khi đối diện với nguy hiểm cận kề gần ngay trước mặt lại có vẻ thật nực cười!
Đúng lúc này, bên ngoài cửa sổ đột nhiên có một bóng đen xẹt qua. Bóng đen đó rơi từ trên tầng xuống, đập mạnh xuống khu vực phía trước, không ngờ lại tạo thành một lỗ thủng hình người trên kết giới! Sau đó, Hứa Dịch khẽ vặn cổ, anh duỗi tay vươn vai rồi thoải mái đứng dậy.
Muốn vào khu vực không phải màu đỏ cần có chìa khóa ấy hả? Xấu hổ quá, bản thân anh chính là [□□].
"Người chạy trốn” không biết đã biến thành thứ gì kia quay đầu lại nhìn, vừa trông thấy anh, vẻ mặt anh ta thế mà còn trở nên kinh hãi hơn cả lúc trước.
Anh ta vốn vẫn đang chậm rãi thích ứng với cơ thể mới, thấy vậy lập tức điên cuồng chạy trốn nhưng đã bị Hứa Dịch túm gọn chỉ bằng một bàn tay.
Vẻ mặt Hứa Dịch có phần mất kiên nhẫn, anh hét lớn về đằng sau: “Chạy nhanh, tôi chỉ giúp anh mở cửa thôi.”
Vừa nãy Trình Trì đã nói sơ qua kế hoạch với anh.
Khu vực phía trước do Trình Trì phụ trách, còn bên trái là của Hứa Dịch. Đây là sự phân công đã được thống nhất.
Nhưng Hứa Dịch cho rằng nếu Trình Trì còn lề mề nữa, có thể chính anh cũng sẽ xử lý cả hai khu vực luôn.
"Tôi đâu có nhờ anh giúp tôi bắt người, bên này tôi có thể tự xử lý được. Anh cứ lo việc của mình đi, đừng để xảy ra việc gì là được.” Giọng Trình Trì truyền đến.
Vừa rồi anh ấy đã nghiên cứu một chút về cái lỗ hổng trên kết giới do Hứa Dịch đâm vào tạo thành.
Đáng tiếc, lỗ hổng này có đặc tính tự chữa lành, không duy trì được quá lâu. Nếu không chỉ cần để Hứa Dịch ra tay đập phá lỗ hổng trước là có thể lập tức vô hiệu hóa quy tắc có liên quan đến “chìa khóa” của giới vực này.
Nghĩ lại thì một cú đập của Hứa Dịch vẫn chưa đủ để chạm tới nền tảng của giới vực. Boss vẫn chưa bị tiêu diệt, làm sao nó có thể mặc kệ cho lỗ hổng tồn tại chứ?
Đối với lời nhắc nhở "đừng để xảy ra sự cố” của Trình Trì, Hứa Dịch chỉ cười nhạt một tiếng, sau đó anh lắc mình biến mất.
Người chạy trốn kia vốn bị anh ghì chặt, sau khi Hứa Dịch rời đi, anh ta ngơ ngác hồi lâu mà vẫn chưa thể bò dậy nổi.
Người chạy trốn nằm im trên mặt đất như con cá khô một lúc, sau đó anh ta cẩn thận từ từ mở mắt, liền trông thấy Trình Trì đang chăm chú nhìn anh ta với vẻ rất hứng thú, nhưng anh ấy không ra tay tàn nhẫn như Hứa Dịch, cũng không sợ hãi như những người bình thường khác.
Anh ta có an toàn không?
Dù sao trông anh chàng này có vẻ không mạnh lắm…
Không đợi anh ta lộ ra bản tính hung ác, một chiếc khăn lông đã bất thình lình đập vào mặt anh ta. Trình Trì kéo mạnh chiếc khăn lông về phía sau: “Chỉ là một con quỷ đội lốt người mà thôi, tao để mày chạy, chứ không phải để mày quay lại cắn tao.”
Thấy kẻ chạy trốn đã bình tĩnh lại, Trình Trì "thân thiện” lau sạch sẽ vết máu trên mặt cho nó: "Đi nào. Đi chơi game thôi nào.”
Thấy kẻ chạy trốn đó cứ nhìn mình ngơ ngác, Trình Trì mỉm cười nói: “Ngạc nhiên lắm à? Trước đây tao… từng đóng vai phản diện đấy.” Ánh sáng trắng của khu vực này chiếu lên mặt anh ấy, khiến gương mặt ấy thoạt nhìn còn đáng sợ hơn cả kẻ chạy trốn.
Anh ấy cũng chả phải người tốt lành gì.
Giới vực thích giở trò quỷ quyệt ư? Ngại quá, anh ấy cũng rất am hiểu món này.
Hơn nữa Trình Trì đã đi theo Kiều Thời một thời gian, nói anh ấy không bị ảnh hưởng thì chắc chắn là nói điêu.
Sự phân công giữa anh ấy và Hứa Dịch không phải chỉ là tùy tiện, mà là quyết định được đưa ra sau khi đã quan sát sơ bộ tình hình của hai khu vực màu trắng.
Đây là khu số 4.
Khu vực này chủ yếu là các tòa chung cư.
Mật độ dân cư ở đây khá cao, điều này có nghĩa dù không có "uy h**p quá lớn từ bên ngoài” thì khu vực này cũng dễ xảy ra hỗn loạn. Nhưng may mắn thay, ở đây cũng có mấy nhân viên công tác của bộ phận dọn dẹp thuộc chi nhánh số 1. Họ lập tức lấy hồ sơ từ công ty quản lý bất động sản, đồng thời tập hợp mọi người lại, ổn định tình hình, sắp xếp trật tự. Họ còn bố trí nhân lực bảo vệ bốn hướng, để khi có "kẻ xâm nhập" họ vẫn có thể phát hiện nhanh chóng.
Sự sắp xếp của họ có thể nói là khá vững chắc nhưng sau khi vòng luân chuyển ô bàn cờ đầu tiên kết thúc, ánh sáng trắng đã mau chóng lóe lên dưới chân bọn họ.
Khu vực của họ đã có "kẻ xâm nhập".
Nhưng tất cả đều khẳng định chắc chắn rằng: Họ chưa thấy bất cứ kẻ xâm nhập nào.
“Lời mấy người nói đều là thật sao?” Có ai đó bỗng nhiên thấp giọng hỏi một cách kín đáo.
"Ý anh là gì?”
"Không có ý gì cả. Chỉ là hơi nghi ngờ, danh tính của mỗi người thực sự đều đã được xác nhận rồi chứ? Chúng ta, tất cả chúng ta đều là… con người phải không?”
Vừa dứt lời, đám đông vốn dĩ đang tụ tập với nhau lập tức có một số tản ra, nhìn nhau đầy đề phòng.
"Đúng vậy! Tôi nghĩ chúng ta nên kiểm tra lại danh tính một lần nữa!”
"Tôi thấy anh ta có vấn đề! Anh ta nói anh ta là cư dân phòng 304! Nhưng căn hộ đó quanh năm không có người ở! Sao mà trùng hợp thế, chủ nhà bỗng dưng quay về…”
"Cút đi! Tôi thấy anh mới là người có vấn đề ấy…”
Trật tự vừa mới ổn định đã bắt đầu có xu hướng sụp đổ nhanh chóng.
Mà vấn đề này, cuối cùng thường chĩa vào người tổ chức: Người tổ chức có vấn đề thì ma quỷ mới có thể trà trộn vào trong bọn họ mà thần không biết, quỷ không hay.
Chúng tôi đều làm theo lời anh nói nhưng kết quả thì sao, khu vực này lại biến thành khu màu trắng, cũng tra không ra là ai có vấn đề, thế thì phải nghi ngờ người tổ chức đầu tiên, điều này rất hợp lý đúng không?
Giữa những tiếng ồn ào, rất khó phân biệt đâu là những giọng nói có mục đích riêng, đâu là những người bị cuốn vào theo.
Cô bé nhìn bố mẹ, cùng các chú bác, cô dì bị làm khó, không kìm nén được nữa định lên tiếng thì lại bị cậu bé bên cạnh lập tức bịt miệng.
Bố mẹ đã dặn chúng: Trừ khi gặp phải nguy hiểm cần nhờ giúp đỡ, nếu không phải cố gắng hết sức đừng lên tiếng, đừng để người khác chú ý tới chúng!
Thực ra, vừa rồi khi có người nhắc đến ma quỷ, cô bé lập tức muốn lên tiếng phản bác rằng trên thế giới này không có ma.
"Không có kiến thức lại còn muốn hù dọa người khác, tôi thấy ông mới giống kẻ xấu thì có!”
Nhưng nhớ tới lời dặn dò của bố mẹ, cô bé mới cố nén lại.
Bốn người lớn lặng lẽ nhìn về phía hai đứa bé, thấy chúng vẫn luôn ngoan ngoãn, họ lén thở phào một hơi. Bọn họ đã âm thầm ghi nhớ mấy gương mặt đã châm ngòi thổi gió ban đầu kia, sau đó họ thản nhiên thừa nhận sai lầm: “Có thể việc bố trí của chúng tôi có sai sót, vậy cứ làm theo lời mọi người, kiểm tra lại một lần nữa nhé.”
Họ đã biết "kẻ xâm nhập" đang quấy phá ở khu vực này là ai rồi.
Giới vực: [Trò chơi bắt ma]
Trong giới vực này, những hồn ma lang thang sẽ cố gắng khoác lên lớp da người, lẫn vào trong đám đông. Đoán xem ai là ma. Nếu ai đó bị xác định là ma thì người đó sẽ trở thành một hồn ma lang thang trong giới vực này. Nếu đến cuối cùng, con ma vẫn không bị ai nhận diện thì nó có thể khoác lên lớp da người này và thay thế người đó sống trong thế giới hiện thực.
Khả năng tấn công của giới vực này khá hạn chế nhưng nó rất giỏi trong việc đánh lừa tâm trí con người. Mỗi lần giới vực cuốn người vào, số lượng không hề ít. Vì nếu ít người thì trò chơi này sẽ không thú vị.
Mà đặc tính của nó thực sự rất phù hợp với khu vực hiện tại.
Mấy nhân viên của bộ phận dọn dẹp đều biết, nếu lúc này cứ cố giữ "quyền phát ngôn” sẽ chỉ càng l*m t*nh hình bất lợi hơn đối với họ. chi bằng trước tiên lùi một bước, tìm cơ hội “bắt ma”.
Lúc này, một giọng nói bất ngờ vang lên: "Không cần kiểm tra, người xâm nhập ấy chính là tôi.”
Hai đứa bé chẳng nhớ đến lời dặn dò của bố mẹ nữa, đôi mắt chúng lập tức sáng lấp lánh: "Là chú sửa cầu dao điện!”
Cách gọi đó khiến khóe miệng Trình Trì giật giật.
Bọn chúng tiếp tục nhìn xung quanh phía sau anh ấy: Chú đã ở đây, vậy có phải chị gái kia cũng đang ở đây không?
Ấn tượng mà Kiều Thời để lại cho chúng quá sâu sắc. Điều này khiến chúng cho rằng nếu tri thức chính là sức mạnh, vậy chắc chắn kiến thức của chị gái đó vô cùng uyên bác, ít nhất cũng phải là "tiến sĩ”! Ôi, có đôi khi chúng thực sự hy vọng bố mẹ có thể đọc sách nhiều hơn.
Nếu chị gái có mặt ở đây, chắc chắn có thể giải quyết phiền phức kỳ quái trước mắt này nhỉ?
Chú sửa cầu dao điện thì khó nói lắm, suy cho cùng chú ấy còn phải lật sách tìm đáp án mà.
"Đừng nhìn nữa, cô ấy không ở đây đâu.” Trình Trì bất đắc dĩ xoa đầu hai đứa bé.
Sau đó anh ấy nghiêm túc nhìn về phía mọi người: "Đừng lo lắng, tôi đến đây để sắp xếp cho mọi người một trò chơi bắt ma. Hy vọng mọi người sẽ chơi vui vẻ.”
Phụ huynh của hai đứa trẻ có phần kinh ngạc: Nghe khẩu khí này, rất dễ lầm tưởng anh ấy chính là chủ nhân giới vực [Trò chơi bắt ma].
Nhưng căn cứ theo tư liệu, không phải nói chủ nhân giới vực ấy chưa bao giờ tự mình ra mặt ư? Sao lúc này lại đột nhiên xuất hiện để chủ trì trò chơi luôn vậy?
Khoan đã, anh ấy không phải chủ nhân giới vực! Con mình đã từng gặp anh ấy, chính là mấy cao thủ mà chúng đã gặp ở bảo tàng mỹ thuật!
Người này… cũng có thể giả mạo ư?
Đúng lúc họ còn đang bối rối suy nghĩ, đã có người lập tức lên tiếng phản bác: "Anh nói bậy!”
“Thật sao?” Trình Trì mỉm cười. Anh ấy khẽ buông tay, "kẻ chạy trốn” bị anh ấy mang đến đây lập tức lao vào người đó, xoẹt một phát, xé toạc lớp da mặt của đối phương!
Kẻ chạy trốn cất tiếng cười ha hả: "Ta bắt được ngươi rồi! Ta bắt được ngươi rồi!”
Trong bầu không khí quỷ dị, có một người nhảy ra tự xưng là “kẻ chủ mưu”thì có người sợ hãi, có người muốn phản kháng đều là chuyện hết sức bình thường.
Nhưng nếu nghi ngờ anh ấy không phải kẻ chủ mưu thực sự thì sao? Vậy chỉ có thể nói: Xin lỗi nhé, lớp da người của mi rơi mất rồi kìa.
Biến cố này khiến mọi người sợ đến mức liên tục lùi lại phía sau.
Kẻ có lớp da mặt dễ dàng bị xé như một tờ giấy kia trông không giống người bình thường, kẻ đang nằm đè lên cũng không giống.
À đúng rồi, còn cả cái người tên Trình Trì kia nữa, đây là kẻ trông không giống người nhất đó!
Trong lúc đó, Trình Trì đã che mắt hai đứa bé lại, nghiêm túc giải thích: “Có một số người mắc bệnh nhưng không chịu nói ra, bọn họ sẽ trở nên rất nguy hiểm. Chúng tôi đang tìm những người này.”
Kiều Thời đã gạt hai đứa bé, vậy thì anh ấy cũng nên củng cố thêm thành quả lừa gạt này đúng không?
“Ồ ồ, hóa ra là vậy à!”
Bốn vị phụ huynh: …
“Gần được rồi đó.” Trình Trì ra hiệu cho kẻ chạy trốn dừng tay. Anh ấy quét mắt nhìn một lượt những người đang có mặt ở hiện trường, sau đó dừng lại trên người của kẻ bị xé một nửa da mặt kia: “Hiểu luật chơi chưa?”
Trình Trì đang chơi với họ một phiên bản biến tấu của trò chơi bắt ma: Con ma bị bắt, nếu muốn sống thì phải bắt được con ma tiếp theo.
Cũng giống như trò "đánh trống truyền hoa”, ai rơi xuống cuối cùng thì coi như xong đời. Thủ đoạn trừng phạt ấy hả? Cái đó có nhiều lắm.
Những con ma biết thân phận của những con ma khác, cách hay nhất để giữ mạng là nên tự thú càng sớm càng tốt, sau đó bắt con ma tiếp theo…
Ừm, bạn nói chủ nhân thực sự của giới vực trò chơi bắt ma chắc chắn sẽ không vui khi nhìn thấy cảnh này phải không?
Trình Trì nhiệt tình đề nghị: Thế thì nhắm mắt lại, không nhìn nữa là được.
Sau khi sử dụng [Trò chơi bắt ma] để kiểm soát hoàn toàn tình hình, Trình Trì đã bày tỏ một mục đích khác của bản thân: Anh ấy muốn thu hết chìa khóa của mọi người.
Đây là yêu cầu mà mấy vị phụ huynh không dám đề xuất. Chỉ mới là người tổ chức thôi mà tất cả bọn họ đều đã bị nghi ngờ rồi, nếu còn muốn thu giữ một đồ vật quan trọng như chìa khóa thì e rằng họ sẽ bị coi là người “có vấn đề” đầu tiên.
Nhưng Trình Trì không cần lo lắng mấy vấn đề ấy, vì vốn dĩ ngay từ đầu anh ấy đã lấy thân phận kẻ chủ mưu để xuất hiện rồi.
Đã có ví dụ là những "con ma” bị túm được sờ sờ ngay trước mặt, nên những người khác chẳng ai muốn trở thành con ma tiếp theo.
Chìa khóa lần lượt được giao nộp, Trình Trì xâu chúng lại thành một chuỗi, phát ra tiếng leng keng giòn tan. Nhìn kỹ sẽ thấy trên thắt lưng anh ấy đã có sẵn một chuỗi rồi:
Trước đó không lâu, lợi dụng việc Hứa Dịch đập ra một lỗ hổng giữa khu 13 và khu 4, từ đó gây ra sự hoảng loạn và cảm giác an toàn, Trình Trì đã thu thập chìa khóa của toàn bộ người trong khu 13.
Giờ anh ấy trông rất giống ông chủ nhà trọ.
Đây chính là kế hoạch mà Hứa Dịch và Trình Trì đã quyết định: Muốn giữ tất cả các ô trên bàn cờ đều màu đỏ thì hơi khó, rất có thể sẽ bị đối thủ dắt mũi. Thay vì lo lắng về màu sắc các khối, chi bằng mặc kệ nó luôn.
Thấy giới vực thì dọn dẹp, thấy chìa khóa thì mang đi.
Chỉ cần trong tay họ có đủ số lượng chìa khóa để điều phối, nơi nào mà quy tắc xóa sổ chuẩn bị có hiệu lực, họ chỉ cần bố trí người ở khu vực đó đi sang các khu vực bên cạnh, chẳng phải là xong rồi sao?
Trước mắt có thể xác định, kế hoạch này có tính khả thi tương đối cao.
Trình Trì chuẩn bị liên lạc với bên Kiều Thời… Mặc dù anh ấy nghĩ, rất có thể Kiều Thời cũng đã nghĩ đến chiêu này rồi.
Nhưng đúng lúc này, dường như tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về một hướng: Giữa một loạt các khối chỉ có một màu, ở hướng đó đột nhiên nhấp nháy các loại ánh sáng có màu sắc khác nhau, cực kỳ nổi bật!
[Ủng hộ cô Kiều Thời tranh cử!] Nhìn tấm bảng hiệu cổ vũ đó, Trình Trì lặng lẽ thu hồi suy nghĩ thầm kín hết sức tinh tế "lỡ đâu tâm linh tương thông thì sao”. Anh ấy có một cảm giác, Kiều Thời luôn đi trước thời đại, anh ấy khó mà đuổi kịp cô.