Khu 59.
Đây là khu vực màu trắng bên trái khu 13.
Khu vực này đáng lý bao gồm một đoạn đường cao tốc và vùng hoang dã xung quanh, nhưng đó là hình dạng ban đầu của khu vực. Còn hiện tại, khu 59 đã bị vặn vẹo thành một con đường núi ngoằn ngoèo.
Toàn bộ khu vực này đều nằm trong phạm vi bao phủ của giới vực [Cuộc đua tử thần]. Ở trong giới vực đó, toàn bộ xe cộ đều không có phanh nhưng lại được buff mã lực vô hạn và dung tích nhiên liệu vô hạn.
Thường thì khi vượt quá tốc độ tối đa, các bộ phận của xe sẽ bị gãy, lốp xe bị nổ và xe sẽ vỡ tan thành từng mảnh, đúng không? Nhưng chuyện như vậy không tồn tại ở đây.
Chỉ cần bạn sẵn sàng đạp hết ga hết số thì bạn có thể tăng tốc, tăng tốc và tiếp tục tăng tốc!
Chỉ khi tốc độ xe đủ nhanh, bạn mới có thể tránh thoát được những chướng ngại vật mà chỉ cần chạm vào là tử vong sẽ đột ngột ập xuống, mới có thể hất văng “những hành khách vô danh” ra khỏi xe khi chúng xuất hiện, đồng thời tránh được vị trí cuối bảng trong cuộc đua này (cứ cách một khoảng thời gian nhất định, người về cuối cùng sẽ bị kích hoạt hình phạt tử vong).
Nếu xe có mã lực vô hạn, vậy hàn chân mình vào chân ga chẳng phải sẽ an toàn rồi ư?
Trên thực tế, xe nhận được buff vô hạn nhưng con người thì không. Tốc độ xe quá nhanh, có khi cơ thể con người sẽ không chịu nổi trước. Không khống chế được tay lái, chỉ lơ là một chút thôi là lao ngay ra khỏi con đường núi quanh co, chuyện như thế hết sức bình thường.
Bộ phận dọn dẹp đã lưu trữ hết các hồ sơ có liên quan đến giới vực này. Theo lý thuyết, giới vực này đã bị xử lý.
Nhân viên đã xử lý giới vực ấy cũng là một kẻ tàn nhẫn, anh ta đã dùng tốc độ đối kháng với tốc độ, dùng tốc độ xuyên thủng giới vực đó.
Theo quy tắc của giới vực thì chủ nhân giới vực đã thua, nguyên khí của nó bị tổn hại nặng nề, nó mượn tốc độ để trốn chạy rồi từ đó bặt vô âm tín. Không ngờ lần này nó cũng tham gia “trận chiến đoàn kết” của các giới vực.
Việc đầu tiên Hứa Dịch làm khi đến đây là tìm ra một chiếc xe đang lao nhanh như gió, đó là chiếc xe đặc biệt nhất, đại diện cho chủ nhân giới vực.
Trên xe không có người.
Đúng vậy, chủ nhân giới vực này không tồn tại dưới hình dạng con người. Nói đơn giản hơn thì có thể hiểu nó là Linh hồn máy móc.
Hứa Dịch đến đây không phải để đua với nó, cũng không phải để đàm phán với nó. Anh lập tức vươn tay ra tóm chặt lấy chiếc xe kia, chặn đứng tốc độ kinh hoàng và đà tiến về phía trước của nó!
Động cơ phát ra tiếng rít chói tai, bánh xe ma sát điên cuồng với mặt đất, muốn mau chóng thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ của Hứa Dịch.
Nhưng chỉ là phí công vô ích.
Hứa Dịch dùng thêm lực, bắt đầu kéo chiếc xe ngược về phía sau.
Sao anh phải đến đua tốc độ chứ? Anh chỉ cần đảm bảo nó là kẻ về chót bảng là được!
Anh cũng khá tò mò, không biết giới vực này sẽ có chế tài trừng phạt đối với chủ nhân của mình như thế nào… Ở cạnh Kiều Thời một thời gian dài, lòng hiếu kỳ của anh đã trở nên mạnh mẽ hơn.
Giữa một đoàn xe đang lao vun vút về phía trước, đột nhiên có "một chiếc xe đi lùi”, đây quả thực là một cảnh tượng kỳ dị. Mà đối với chủ nhân giới vực đang bị kéo ngược lại thì đó là một sự sỉ nhục và tra tấn vô cùng tận.
"Anh muốn làm gì?!” Các bộ phận trong xe kêu cọt kẹt, hợp thành ngôn ngữ của con người.
"Tao muốn mày chết.” Hứa Dịch đáp lại hết sức bình tĩnh, như thể anh chỉ đang kể lại một sự thật.
Linh hồn máy móc im lặng một lúc, sau đó nó điên cuồng gọi thành phố Bàn Cờ.
Với thân phận là “kẻ nắm quyền điều khiển chính”, chắc hẳn kẻ đó cũng phải sắp xếp những người khác đến đây chia sẻ áp lực với nó nhỉ?
Tuy nhiên, không có bất cứ phản hồi nào.
Bản thân Bàn cờ cũng đã có dấu hiệu không ổn, còn hơi đâu mà lo cho nó nữa chứ?
Trò chơi này chính là như vậy:
Chỉ cần toàn bộ bàn cờ vẫn nằm trong tầm kiểm soát, dù ban đầu có một số ô cờ bị con người chiếm giữ cũng không ảnh hưởng đến toàn bộ thế cục.
Bởi vì chẳng mấy chốc, số lượng ít ỏi kia sẽ chỉ là "một cây làm chẳng nên non”.
Những dị thường khác cũng có thể giúp đỡ nếu chúng rảnh. Nhưng danh tiếng tàn bạo của Hứa Dịch, chúng đều đã nghe qua! Nếu Linh hồn máy móc vẫn có thể kéo dài thêm chút thời gian thì hà cớ gì chúng phải tự ra mặt chứ?
Trò chơi này… vốn dĩ cần phải có một số bia đỡ đạn, trong lòng tất cả bọn chúng đều hiểu rất rõ chuyện này.
Cuối cùng Linh hồn máy móc cũng nhận ra, nó đã bị sử dụng làm bia đỡ đạn.
"Chúng ta nói chuyện đi! Tôi, tôi cũng bị ép buộc thôi… anh có giết tôi cũng vô dụng! Chẳng thể giải quyết được bản thân Bàn Cờ!”
Hứa Dịch kinh ngạc liếc nhìn nó: “Bộ mày thấy tao giống kiểu người dễ đàm phán lắm hay sao?”
"Mày cũng không đến nỗi vô dụng như mày nghĩ đâu.” Giống như một cố vấn cuộc đời, anh khuyên Linh hồn máy móc đừng coi thường bản thân: "Ít nhất giết mày sẽ khiến tao cảm thấy vui vẻ.”
Đồ điên! Đồ thần kinh!
Linh hồn máy móc chửi thầm trong đầu.
Nhưng nó không dám để Hứa Dịch nghe thấy tiếng lòng của mình dù chỉ là một tí tẹo, nó phải cố gắng hết sức để tranh thủ cơ hội sống sót cho bản thân: "Anh tha cho tôi, tôi sẽ tha cho họ, anh thấy điều kiện này thế nào?”
"Tao muốn chìa khóa của tất cả bọn họ.” Hứa Dịch đáp.
“Đương nhiên là được!” Linh hồn máy móc lập tức bảo đảm: “Tôi sẽ trả mọi người lại nguyên vẹn, anh muốn chìa khóa hay gì cũng được, theo ý anh hết.”
"Ý của tao là… điều kiện đàm phán của mày không có giá trị. Bởi vì tao chỉ cần chìa khóa trên người bọn họ, còn bọn họ sống hay chết tao không quan tâm. Nếu họ chết, có phải lúc tao đến lấy chìa khóa sẽ ít bị phản kháng hơn không?”
Nghe mà coi, đây là lời con người có thể nói ra hay sao?!
Linh hồn máy móc choáng váng.
Ở ẩn quá lâu, thế giới bên ngoài đã biến thành phiên bản thế này rồi ư?
Có vẻ như nó đã hiểu vì sao nó cầu cứu lâu như vậy nhưng chẳng có bất cứ đồng loại nào để ý đến nó…
Nhưng khát vọng sống sót của nó cực kỳ mãnh liệt, nó lập tức nói tiếp: "Không những tôi có thể tha cho họ, còn có thể giúp anh thu thập chìa khóa, đảm bảo nhanh gọn dứt khoát mà không có bất cứ sự phản kháng nào luôn!”
“Vậy sao?”
"Chắc chắn ạ!”
Toàn bộ chìa khóa của khu 59 đã được thu hồi xong.
Nhìn Hứa Dịch ung dung vung vẩy chùm chìa khóa, Linh hồn máy móc cẩn thận hỏi lại: "Cao… cao thủ, vừa rồi anh nói mặc kệ những người đó sống chết ra sao, đó chỉ là một thủ thuật đàm phán thôi phải không?”
Giả bộ không thèm để ý thật ra là muốn giành được thêm nhiều lợi ích mà thôi! Trên thực tế là vẫn rất để ý. Ha, may mà nó nhạy bén nắm bắt ngay được ý đồ thực sự của anh, không thực sự loại bỏ tính mệnh của những người đó ra khỏi chiêu bài đàm phán!
"Mày thấy sao?” Hứa Dịch đá ngược vấn đề lại cho nó.
Ban đầu Linh hồn máy móc vốn rất chắc chắn với suy nghĩ của mình nhưng vừa thấy vẻ mặt anh, bỗng dưng nó không còn chắc chắc nữa…
Nhưng đúng lúc này, cha nội đáng sợ kia lại nhìn về một phương hướng nào đó rồi bật cười: "Mày nói đúng.”
Tôi thực sự nói đúng ư?
Câu trả lời của Hứa Dịch chỉ khiến Linh hồn máy móc càng thêm nghi ngờ.
Nhưng không bao lâu sau, nó đã chẳng rảnh mà lo nghĩ vấn đề ấy nữa. Bởi vì khi nó nhìn theo ánh mắt Hứa Dịch, đôi đèn pha của nó bỗng mở to hết cơ!
Cái quỷ gì thế kia!
"Chẳng phải mày bảo đối phó với mày vô ích, phải đối phó với toàn bộ bàn cờ mới có tác dụng sao? Mày nhìn xem, có người đang làm điều đó rồi đấy.” Hứa Dịch vỗ vỗ mui xe, như thể đang giải thích cho nó.
Làm sao nó có thể không thấy một sự thật hiển nhiên như thế kia cơ chứ! Linh hồn máy móc điên cuồng phàn nàn trong đầu: Điều nó muốn biết là việc này đã được thực hiện như thế nào?
Những ánh đèn nhấp nháy giống như một loại tín hiệu, cho thấy chủ nhân của giới vực thành phố Bàn Cờ không còn là chủ nhân danh chính ngôn thuận nữa, nó đã có "đối thủ cạnh tranh”.
Hiện tại, có thể bà cố nội kia chính là một ứng cử viên. Bước tiếp theo, cô có thể trở thành chủ nhân thực sự của thành phố Bàn Cờ!
Chẳng phải điều này còn hoang đường hơn cả việc Hứa Dịch dùng vũ lực kéo nó xuống vị trí chót bảng hay sao!
Hứa Dịch không quan tâm Kiều Thời đã làm như thế nào, anh chỉ biết bây giờ anh đã có thêm một việc cần phải làm: Vận động phiếu bầu cho Kiều Thời.
Con đường núi ngoằn ngoèo ở khu 59 dần dần khôi phục lại dáng vẻ của một con đường cao tốc bình thường, những chiếc xe bị mất kiểm soát cũng lần lượt giảm tốc độ.
Mọi thứ như đang trở lại bình thường, nhưng có vẻ nó đang phát triển theo một hướng bất thường khác:
Đoàn xe xếp thành hàng ngay ngắn, thân xe được bọc lụa đỏ, phía trên in những khẩu hiệu rồng bay phượng múa, kiểu như [Kiều Thời cứ yên tâm bay, chúng tôi mãi mãi đi theo], [Kiều Thời, Kiều Thời, trở thành chủ nhân của thành phố Bàn Cờ]...vv…
"Tôi đảm bảo, bất cứ người nào cũng có thể trông thấy rõ ràng từng câu từng chữ này!” Linh hồn máy móc ân cần nói.
Nó không thể thay đổi "hiệu ứng ánh sáng” của ô bàn cờ, mặc dù một phần khu 59 vẫn nằm dưới sự kiểm soát của nó.
Nhưng nó có thể thay đổi diện mạo và hiệu suất của mỗi chiếc xe!
Tạo hiệu ứng ánh sáng đặc biệt trên khẩu hiệu của mỗi chiếc xe chỉ là chuyện nhỏ.
Hứa Dịch khẽ gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
Anh lại nhìn về phía những đoàn xe: “Còn mọi người thì sao? Đã sẵn sàng chưa?”
Những người sống sót ở khu 59 nghiêm túc đáp: “Sẵn sàng rồi!”
Tạm thời họ không cần lái xe, không cần điều khiển vô lăng, nhưng khi đoàn xe chạy ra ngoài, trọng trách tuyên truyền sẽ ở trên vai bọn họ.
Chỉ có hiệu ứng lóa mắt của đèn xe thôi thì sao mà đủ? Còn những người không biết chữ, những người chưa hiểu hoàn cảnh thì sao…
Đương nhiên phải hô to khẩu hiệu để thực hiện công tác vận động tới cùng!
Thật lòng mà nói, chuyện này chẳng giống với viễn cảnh khủng hoảng ngày tận thế mà hầu hết mọi người vẫn tưởng tượng.
Ai mà ngờ được, ma quỷ muốn lên nắm quyền cũng phải dựa vào bầu cử dân chủ chứ! Thậm chí chuyện này còn công khai và minh bạch hơn cả một số cuộc bầu cử thực sự nữa ấy!
Nhưng cho dù nhiệm vụ có kỳ quặc đến đâu, một khi nó thực sự liên quan đến sự an nguy của mỗi người bọn họ và sự tồn vong của thế giới này, thì đều phải cố gắng hết sức thực hiện!
Da mặt mỏng, không dám hô lên à? Ha ha, đánh nhau với yêu ma quỷ quái hai trận là quen ngay.
So với tính mạng thì chút xấu hổ đó có đáng là bao.
Hứa Dịch vung tay, đoàn xe đồng loạt xuất phát chạy về bốn hướng khác nhau. Tiếng còi xe toét toét, toét toét tự động vang lên làm nhạc nền.
Khí thế hùng hồn, xen lẫn sự khôi hài.
Linh hồn máy móc chán nản.
Nếu có thể che mặt, chắc chắn nó sẽ làm như vậy!
Nó không thể nhìn tiếp được nữa!
Tuy rằng trở thành chó săn là nó tự chọn. Nhưng dưới sự ép buộc của Hứa Dịch, nó cũng chẳng còn lựa chọn nào khác. [Cuộc đua tử thần] vốn tràn đầy tốc độ và đam mê đột nhiên bị biến thành bầu không khí của đội tiếp thị để đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm trước cổng làng… khiến tâm lý nó có phần suy sụp.
Đáng tiếc, Hứa Dịch không phải loại người sẽ quan tâm đến tâm trạng của nó. Còn chưa tan xác à? Thế thì đứng lên làm việc đi!
Hứa Dịch đi nhờ [Xe không người lái], di chuyển đến khu 4.
Thực ra anh chỉ "tiện đường” ghé qua để khoe khoang một chút thôi: Ui chà, đoàn xe vận động bầu cử của tôi đã xuất phát rồi, anh vẫn còn ở đây đấu trí với đám ma quỷ à?
Nhưng lúc này bầu không khí ở khu 4 cũng đã hoàn toàn khác biệt. Chỉ thấy bốn phía của khu vực này đều được bố trí đội múa quảng trường. Nhà nào có dàn loa thì đem dàn loa ra, ai biết khua chiêng gõ trống thì cũng mau lên thể hiện tài nghệ… tạo nên một cảnh tượng hết sức ồn ào náo nhiệt.
Người nào không biết còn tưởng đây là liên hoan khu phố hay cuộc thi nhảy quảng trường gì đó nữa!
Nhưng sau khi bị mánh lới quảng cáo này thu hút đến, mọi người có thể nhận ra, đây là một hoạt động để vận động bầu cử.
Nhìn chiếc xe không người lái hùng hổ lao vào, Trình Trì cười khẩy.
Ai nói nhất định phải di chuyển đến khu vực khác mới có thể vận động phiếu bầu chứ?
Chỉ có kẻ liều mạng mới làm vậy!
Để đối phó với những động thái do Kiều Thời gây ra, Bàn Cờ sẽ nhanh chóng tiến hành đợt luân chuyển thứ hai (chỉ có không ngừng "xáo trộn” thì thành phố Bàn Cờ mới có thể giành được nhiều quyền chủ động hơn).
Trong quá trình xáo trộn, bản thân mỗi khu vực sẽ liên tục tiếp xúc với các khu vực khác, thông qua đó có thể hoàn thành việc truyền thông tin.
Trình Trì và Hứa Dịch nhìn nhau, tia lửa xèn xẹt bắn tung tóe.
Chỉ có Linh hồn máy móc là mừng như điên!
Cuối cùng tâm trạng của nó cũng đã lấy lại được thế cân bằng: Ha ha, hóa ra còn có người quê mùa hơn cả nó!
Tất nhiên, hai người đều chưa công khai mâu thuẫn. Bên cạnh Trình Trì, tờ giấy gấp bay lơ lửng giữa không trung, anh ấy đang liên lạc với Kiều Thời.
Có thể là vì thành phố Bàn Cờ đã bị ăn một nhát dao nên lần liên lạc này không bị những tiếng tạp âm quấy nhiễu nhiều như trước, âm thanh của hai bên đều rõ ràng hơn.
"Ý tưởng tranh cử là quy tắc của [Khu đèn neon] đúng không? Chúng tôi biết rồi. Chúng tôi sẽ mau chóng làm ý tưởng này bao trùm các ô bàn cờ khác nhanh hết mức có thể.”
Hiện giờ, thành phố Bàn Cờ đồng thời chấp nhận hai bộ quy tắc khác nhau, bộ thứ nhất là của [Khu màu xám], bộ thứ hai là của [Khu đèn neon].
Đây thực sự là một tình huống tương đối kỳ quặc, rõ ràng hai bộ quy tắc này mâu thuẫn với nhau, đáng lẽ ra không thể đồng thời cùng tồn tại!
Thế nhưng tình huống này lại thực sự xuất hiện. Vì vậy, người ở mỗi ô bàn cờ đều có quyền lựa chọn: Trong mỗi ô bàn cờ, bộ quy tắc nào được nhiều người ủng hộ hơn thì sẽ tuân theo bộ quy tắc đó. Khu 20 đã biến thành khu đèn neon chính là một trường hợp điển hình.
Đối với hầu hết mọi người, nên lựa chọn như thế nào không phải đã quá rõ ràng rồi sao?
Quy tắc săn bắn chắc chắn tốt hơn quy tắc xóa sổ!
Đương nhiên, chỉ e đây không phải tình huống mà các dị thường muốn thấy. Tuy nhiên, nếu suy đoán dựa trên mật độ dân cư của thành phố thì có thể thấy, trong tình huống bình thường nếu không quá xui xẻo mà rơi trúng vào một ô bàn cờ có rất ít người, về cơ bản con người vẫn chiếm ưu thế về mặt số lượng.
"Nhưng bên cô có cần hỗ trợ gì không? Có cần chúng tôi qua đó không?” Hứa Dịch lập tức hỏi ngay.
Quy tắc của khu đèn neon, tức khu vực săn bắn cụ thể như sau: Các khu vực không thuộc khu màu đỏ đều sẽ nhận được "lời mời” từ khu đèn neon, những người đồng ý với lời mời sẽ lập tức được đưa đến khu đèn neon tương ứng và bắt đầu chế độ chiến đấu tự do.
Cả Hứa Dịch và Trình Trì đều không ở trong khu vực an toàn màu đỏ nên đương nhiên họ đều trông thấy lời mời săn bắt ở khắp nơi trên bàn cờ.
Thực ra ban đầu Kiều Thời cũng định gọi viện trợ.
Mọi người biết đấy, cách đơn giản nhất để thành công trong một chiến dịch tranh cử chính là loại bỏ đối thủ cạnh tranh (Ấy không, đừng bắt chước nhé).
Nếu cô chết, hiển nhiên thành phố Bàn Cờ sẽ khôi phục lại như bình thường.
Ngay từ đầu, đám dị thường đã biết chúng phải săn lùng cô. Sau khi khu vực này biến thành khu vực săn bắn, chúng càng phải tranh thủ thời gian tiêu diệt cô để diệt trừ hậu họa!
Kiều Thời đã sẵn sàng cho trận chiến khốc liệt sắp tới.
Những người khác ở khu 20 cũng đang cầm vũ khí trên tay… không cần biết đó có phải thứ vũ khí hữu dụng hay không, ít nhất, bầu không khí sát khí đằng đằng, thấy chết không nao núng đã được lan tỏa đúng chỗ.
Tuy nhiên, Kiều Thời nhìn xung quanh khu vực vốn đang yên tĩnh một cách kỳ lạ rồi do dự nói: “Ừm, chắc không cần đâu.”
Nhìn thấy một số người giơ bàn, một số người cầm theo bình gas đến mức tay tê rần, một số người bị gió lạnh thổi đến mức cứng đờ cả mặt, Kiều Thời cũng muốn khuyên họ nghỉ ngơi tạm một lúc.
Kỳ lạ, không phải đám dị thường kia sẽ phát động một cuộc tổng công kích dữ dội nhắm vào cô hả? Thế mà tại sao ngay cả một cái bóng ma mà cô cũng không trông thấy vậy?
Trên thực tế, vào lúc đó, đám dị thường đang phát động một cuộc tấn công ác liệt nhắm vào chủ nhân của giới vực thành phố Bàn Cờ.
"Chẳng phải ngươi nói chắc chắn quyền lực của mình sẽ không bị cướp đoạt sao? Thế đây là cái gì?”
"Ngươi nói đi! Tại sao lại thành ra thế này?”
Trên tầng mây, kẻ bị đánh bầm dập đến mức gần như mất hết tôn nghiêm kia là chủ nhân của giới vực.
Vào khoảnh khắc ánh sáng đèn neon kỳ dị bật sáng, nỗi sợ hãi bị cướp mất quyền lực đã len lỏi trong tâm cam của mỗi dị thường.
Những tin đồn liên quan đến con ác quỷ đó đều là sự thật!
Không, không thể nói là nghe đồn, mà đó là sự thật mà chúng đã tận mắt chứng thực.
Theo lý thuyết, nó phải là sự tồn tại an toàn nhất trong chế độ tương thích của thành phố Bàn Cờ. Khi nào các dị thường và giới vực khác đều bị xử lý xong xuôi thì mới đến lượt nó.
Nhưng xưa giờ Kiều Thời chưa bao giờ nói lý lẽ hay trình tự gì đó với chúng hết.
Bọn chúng sợ.
Dù chủ nhân giới vực của thành phố Bàn Cờ biện hộ rằng nó thực sự không biết chuyện gì đã xảy ra, rồi còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ rằng, nếu tất cả cùng ra tay thêm một lần nữa thì có thể b*p ch*t nguy hiểm ngay trong trứng nước, thế nhưng chẳng có dị thường nào hưởng ứng.
Tuy rằng chúng biết đây là cách đối phó đáng tin cậy nhất đối với tình hình hiện tại. Nhưng đáng tin cậy thì có ích gì? Kế hoạch ban đầu của chúng cũng đâu có sơ hở, chẳng phải vẫn thất bại thảm hại đấy thôi!
Phía bên này, Hứa Dịch và Trình Trì nghe Kiều Thời miêu tả thông qua phương tiện liên lạc từ giấy gấp, ít nhiều cũng đã đoán được tình hình, cả hai đều dở khóc dở cười.
Nhưng không sao cả: "Đổi thành chúng ta chủ động tấn công thì cũng vậy thôi.”
Quy tắc của khu đèn neon đang ngày càng lan rộng, bọn họ không còn phải lo lắng về việc các khu vực chuyển sang màu trắng nữa. Sắp tới sẽ càng lúc càng xuất hiện nhiều khu đèn neon, khi đó bọn họ qua đó săn bắt là được.
"Chắc hẳn người của chi nhánh số 1 cũng đã tập hợp được tin tức tình báo ở các khu vực khác nhau, vậy chúng ta có thể lập một danh sách ưu tiên săn lùng.” Kiều Thời sắp xếp kế hoạch.
Kiều Thời kết thúc cuộc liên lạc với tâm trạng sảng khoái.
Đối với cô, việc không còn kẻ nào tới đây vây giết cô tức là mối nguy lớn nhất đã được giải quyết.
Phần còn lại... đã có hai trợ thủ đắc lực là Hứa Dịch và Trình Trì lo rồi, cô chẳng cần làm gì cả, "phiếu bầu" cũng sẽ từ trên trời tự rơi xuống. Về điểm này, Kiều Thời rất tin tưởng vào năng lực của họ.
Lúc này, đợt luân chuyển các ô bàn cờ thứ hai đã xuất hiện.
Kiều Thời đã nắm rõ các quy tắc liên quan, đương nhiên cô không có gì phải sợ hãi nữa.
Xin lỗi nhé, từ giờ trở đi người cầm sổ Sinh Tử điểm danh chính là cô.
Nhưng giây tiếp theo, tâm tình thoải mái của Kiều Thời đột ngột kết thúc.
Trong lúc các ô bàn cờ luân chuyển, cô nghe thấy tiếng khua chiêng gõ trống vang lên chớp nhoáng, những khẩu hiệu vang dội đầy khí thế, rồi cô nhìn thấy cả những màn múa quảng trường rực rỡ sắc màu…
Cái phương án tuyên truyền vận động bầu cử này, rốt cuộc là ai… đã quyết định đây hả?
Kiều Thời cảm thấy trước mắt mình tối sầm.