Không thể nói “bảng đèn cổ vũ” của hệ thống rất có tính thẩm mỹ, chỉ là nó luôn trung thành với phong cách trừu tượng, mà với Kiều Thời chỉ cần thực dụng là đủ, không kén cá chọn canh.
Nhưng hai anh zai ơi! Trong tay hai người có nhiều tài nguyên như vậy mà làm ra phương án tuyên truyền còn quê mùa hơn cả hệ thống, các anh có thấy ổn không hả?
Đoàn xe vốn có thể dùng để tạo hiệu ứng lộng lẫy lại cố tình treo thêm mấy dải lụa đỏ chết chóc, kết hợp với cái loa kêu toe toe, toe toe; sao đội múa quảng trường không tổ chức lại thành đội múa lân đi, như thế tốt xấu gì trông cũng ấn tượng hơn đấy?
Cô đúng là không nên kỳ vọng gì vào gu thẩm mỹ của mấy ông trai thẳng!
“Chị Kiều, hôm nay chị nổi bật thật đấy!” Thiên Lý Nhãn giơ ngón tay cái, trầm trồ kinh ngạc.
Kiều Thời kín đáo liếc mắt nhìn anh ta: Cho anh nổi bật như thế anh chịu không?
Thôi bỏ đi, bình tĩnh lại trước đã! Nhìn các ô bàn cờ đang luân chuyển, Kiều Thời nhắc nhở chính mình.
Bọn họ vẫn đang ở trong giới vực, nguy cơ vẫn chưa hoàn toàn giải trừ, không thể buông lỏng cảnh giác.
Còn về tình huống mất mặt hiện tại… Khi nào về cô sẽ đổi tên, dùng mật danh để làm việc! Kiều Thời là ai? Ha ha, không quen, cứ gọi cô là Kiều Kiều đi.
Kiều Thời cảm thấy cực kỳ may mắn, vì hẳn là hai người kia không có bức ảnh nào của cô, nếu không có khi bức ảnh chân dung của cô đã bị treo lên, xung quanh còn có những bóng đèn nhỏ màu hồng chết chóc nhấp nháy, rồi trong sự chào đón của đám đông đang đàn ca sáo nhị tưng bừng, cô sẽ đạt đến một đỉnh cao mới của sự mất mặt.
Người nào nắm được tình hình thì sẽ biết đây là “vận động bỏ phiếu”. Còn người nào không biết chỉ sợ sẽ cho rằng đây là một lễ đưa tang trong thế giới kỳ dị nào đó…
Đợi đã, chắc là bọn họ không có ảnh của cô đâu, nhỉ?
Kiều Thời đột nhiên không dám chắc chắn nữa.
Tất nhiên, cách tuyên truyền có trừu tượng đến đâu đi chăng nữa thì vẫn có hiệu quả.
Thành phố Bàn Cờ đang cố gắng hết sức để thực hiện việc xáo trộn, nhằm khóa chết một số thông tin trong phạm vị của một vài khối khu vực, không để nó lan rộng ra ngoài.
Ít nhất nó cũng phải khống chế tình hình dù chỉ trong một thời gian ngắn.
Nhưng rồi chỉ là công cốc.
Tham gia vào hoạt động tuyên truyền không chỉ có vài người. Xu thế hiện tại chính là số người được huy động “càng lúc càng nhiều”! Cái lỗ hổng kia hoàn toàn không thể lấp lại được! Càng luân chuyển, số lượng người hoàn thành việc tương tác thông tin với nhau càng nhiều.
Ôi, hay dứt khoát dừng luôn, không luân chuyển nữa nhỉ? Nếu thế thì đoàn xe tuyên truyền lại được tùy ý chạy khắp nơi hô hào khẩu hiệu, kết quả vẫn thế chẳng khác gì.
Những chiếc xe bị Linh hồn máy móc khống chế có thể nhanh đến mức thế nào, chắc hẳn những người đã bỏ mạng trong giới vực [Cuộc đua tử thần] đều có quyền lên tiếng.
Hay thừa dịp các khối khu vực đang được luân chuyển, nó thẳng tay xử lý đám gây rối này?
Kỳ thực đây cũng là một trong những kế hoạch của thành phố Bàn Cờ.
Tôi không giải quyết được Kiều Thời, chẳng nhẽ còn không giải quyết được các người hay sao?
Mấy người bình thường các người chắc chắn muốn tiếp tục tham gia vào chuyện này thật chứ?
Về điểm này, các giới vực khác vẫn có thể đạt được sự nhất trí với thành phố Bàn Cờ.
Thậm chí chúng còn cho rằng, chúng có thể sử dụng một nhóm người để đối phó với nhóm người khác, qua đó giành quyền kiểm soát toàn bộ bàn cờ.
Nhưng kế hoạch này hoàn toàn không đạt được hiệu quả như mong đợi.
Thứ nhất, trong thành phố Bàn Cờ, ngoài nhóm của Kiều Thời, chi nhánh số 1 cũng ở đây. Mỗi nhân viên của bộ phận dọn dẹp thuộc chi nhánh số 1 đều đang triển khai phương thức của từng người.
Có lẽ bọn họ không thể tự mình tiêu diệt một giới vực, nhưng tạo ra chướng ngại đối với các dị thường, hoặc yểm trợ người khác chạy trốn…vv… đều trong phạm vi nghiệp vụ của họ.
Thứ hai, có vài mối đe dọa… có thể sẽ khiến mọi người càng đoàn kết hơn.
Đối với những người bình thường, chẳng qua là trước đây họ chưa từng tiếp xúc với giới vực chứ không phải họ có vấn đề về đầu óc.
Bọn họ đã chứng kiến đủ thứ chuyện khủng khiếp xảy ra trước mắt mình. Lúc này mà uy h**p bọn họ kiểu: Tham gia vào là tự tìm đường chết, thần phục bọn ta mới có con đường sống!
Thế chẳng phải là rất nực cười hay sao?
Không tham dự thì bọn họ sẽ có đường sống ấy hả? Trước đó họ đâu có tham dự, chẳng phải vẫn bị cuốn vào thành phố Bàn Cờ đấy thôi?
Đám yêu ma quỷ quái đó chẳng có tí thiện ý nào với con người. Những lời đe dọa kiểu như thế chỉ có thể chứng tỏ rằng chúng cũng biết sợ, chúng cũng có điểm yếu.
Sẽ luôn có người lùi bước, thậm chí khuất phục. Nhưng cũng sẽ luôn có người đứng lên, nắm lấy điểm yếu đó của chúng rồi thẳng tay dẫm nát!
Thứ ba… Diêm Vương Kiều đã cầm sổ Sinh Tử của cô lên rồi!
Các thông tin liên quan đến từng ô bàn cờ đang được tập hợp về phía cô dưới các hình thức khác nhau.
“Khu 48.” Kiều Thời đọc tọa độ này lên.
Khu 48, khu màu trắng.
Ô bàn cờ này có một tòa nhà mà Kiều Thời quen thuộc: Bảo tàng mỹ thuật.
Khi thành phố Bàn Cờ hình thành, bảo tàng mỹ thuật đã đóng cửa từ lâu, cùng lắm chỉ còn mấy nhân viên bảo vệ ở lại trực. Xung quanh bảo tàng mỹ thuật chủ yếu là các bãi đất trống, mật độ xây dựng không cao.
Nhưng điểm tương đối phiền phúc là gần đây có một quảng trường có đài phun nước theo nhạc, buổi tối thường có rất nhiều người ở đó. Quảng trường kia cũng ở trong phạm vi của khu 48.
Tuy nhiên, lúc này, toàn bộ khu vực lại trống không, đầu đường cuối ngõ không có lấy một bóng người.
Chỉ có đèn đường nhấp nháy hai phát do dòng điện không ổn định, kèm theo bóng cây lay động dù không có gió.
So với khung cảnh tươi đẹp vào ban ngày, hiện tại nơi này chỉ có thể gọi là bóng ma lay động.
Một cảm giác lạnh thấu xương lan tỏa trong không khí, như thể trong bóng tối có một thân hình vặn vẹo khiến con người ta không dám nhìn thẳng nào đó đang ẩn nấp, bất cứ lúc nào cũng có thể bò lên ống quần của bạn…
Cũng may nơi này không có ai.
Nhưng mọi người đã đi đâu hết rồi nhỉ?
Màn đêm buông xuống, trong bảo tàng mỹ thuật tối đen như mực.
Nhưng không giống lần trước khi Kiều Thời và mọi người đi vào đây, lần đó hoàn cảnh tối tăm hoàn toàn là được cố ý tạo ra một cách có chủ đích, còn lần này bóng tối chỉ đơn giản là do “trời tối” cộng với việc “không bật đèn” mà thôi.
Ánh sáng đèn đường bên ngoài có thể chiếu qua cửa sổ vào bên trong bảo tàng bình thường, tạo thành một mảng sáng nhợt nhạt. Nếu thích nghi một chút với môi trường bên trong bảo tàng thì vẫn có thể thấy được sơ bộ cấu trúc bên trong.
Đây giống như một tình huống hết sức bình thường của một bảo tàng mỹ thuật khi đêm xuống.
Nhưng cảm giác mờ mờ ảo ảo, có thể nhìn thấy lại không thấy rõ ràng này, chỉ e còn khó chịu hơn cả bóng tối thuần túy kia.
Điều này sẽ khiến người ta không khỏi suy nghĩ linh tinh: Đêm nay yên tĩnh một cách kỳ lạ, không nhẽ tất cả nhân viên bảo vệ trực ca đêm đều đã ngủ rồi sao…
Đúng lúc này, trong hành lang của phòng triển lãm tranh đột nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân nghe hết sức rõ ràng, nhưng chỉ có tiếng bước chân, không thấy người. Hoặc là nói đó cũng không phải tiếng bước chân, mà chỉ là tiếng động tạo ra khi tiện tay gõ vào thứ gì đó.
Cộc cộc cộc.
Cộc cộc cộc.
“Có phải mọi người đang trốn ở đây không?”
Vẫn không có ai xuất hiện nhưng âm thanh lại vang vọng khắp phòng triển lãm. Thêm một trận tiếng rạn nứt giòn tan vang lên. Gạch men sứ trên mặt đất và trên tường theo đó nứt ra, những vết nứt mảnh và thon dài nhanh chóng lan rộng!
Một bức tranh đột nhiên khẽ rung động.
Sau đó tiếng gầm gừ của con ma trong bức tranh vang lên: “Ta không muốn gây sự với các ngươi, các ngươi cũng đừng có mà tới địa bàn của ta diễu võ giương oai!”
“Hí hí, không muốn gây sự với bọn ta à? Vậy thì ngươi… mau giao tất cả mọi người ra đây coi!”
Đúng vậy, tất cả những người sống sót trong khu 48 đều đã đi vào trong bức tranh, cho nên mới không thấy ai bên ngoài.
Chỉ thấy ở mép khung tranh lờ mờ hiện ra một số bóng người đang sợ hãi.
Họ cố gắng hết sức để che giấu bản thân nhưng cho dù được con ma trong bức tranh che chở, thì việc muốn giấu hoàn toàn bản thân ở mép khung tranh cũng không phải chuyện dễ dàng.
Dường như có một ánh mắt lạnh như băng đang quét qua những bóng người đó.
Giọng nói kia bỗng dịu đi đôi chút, nó nói: “Nếu ngươi muốn che chở mấy con người kia, vậy thì cứ che chở đi. Nhưng hãy giao nộp đoàn xe vừa mới đi vào đây.”
Chủ nhân của giọng nói có nhiệm vụ đến đây để chặn giết những người đi tuyên truyền. Vừa rồi, họ đã trốn vào bảo tàng.
Con ma trong bức tranh đáp lại bằng sự im lặng.
Ý của nó chính là từ chối hợp tác.
Đùa à, nó bảo vệ những người này không phải vì nó thích con người mà để lấy lòng một con quỷ nào đó.
Thành phố Bàn Cờ mới hình thành, kỳ thực nó chẳng đứng về phe nào hết. Mặc dù không lâu trước đây, nó còn ra sức thể hiện lòng trung thành với Kiều Thời. Nhưng nói mấy chuyện trung thành với dị thường vốn dĩ là vô nghĩa.
Có điều, vừa thấy tấm bảng đèn cổ vũ phía sau sáng lên, nó lập tức biết bản thân nên đứng về phe nào, vì vậy nó vội vàng bảo vệ những người sống sót trong khu vực này.
Bảo nó giao nộp đoàn xe tuyên truyền ư? Thế thì thà bảo nó không làm gì ngay từ đầu còn hơn!
Đối phương hiểu con ma trong bức tranh đã từ chối hợp tác. Đồng thời, trên mặt đất và trên tường có thể thấy thấp thoáng một số bức tranh đang dần hiện ra từ trong hư không!
Đây không phải là năng lực của con ma trong bức tranh.
Đây là năng lực của giới vực [Gương].
Mỗi viên gạch men tráng sứ sáng bóng hay lớp kính của tủ trưng bày… đều là nơi trú ngụ của [Gương]!
Hiện tại, trên mỗi bề mặt gương, các bản sao đang dần dần hình thành. Trong khi đó, màu sắc nguyên bản của một số bức tranh trong phòng triển lãm đang dần trở nên nhạt nhòa, cảm giác những nét vẽ sống động đang dần mất đi!
“Hóa ra nghệ thuật sợ nhất là đồ dỏm à.” Chủ nhân giọng nói kia vừa cười hi hi vừa nói.
Một bức tranh trong số đó nổi trận lôi đình, như thể có thứ gì đó muốn nhảy ra khỏi bức tranh. Nhưng cùng lúc đó, trên một số tấm gương và những bức tranh trong gương xuất hiện cùng một hình ảnh, hình ảnh này đang dần trở nên chân thực hơn…
Thế giới trong tranh.
Đoàn xe đang chạy bon bon trên một con đường nhỏ ở nông thôn.
Con đường này không liền mạch, thỉnh thoảng sẽ có đoạn chìm vào bóng đêm vô tận.
Rõ ràng đây là một chuyện không bình thường nhưng lại khiến mọi người trong đoàn xe thở phào nhẹ nhõm.
Nhiệm vụ tuyên truyền không hề nhẹ nhàng đơn giản như họ tưởng tượng. Chiếc xe “không người lái” mà bọn họ đang ngồi cũng tương đối an toàn, nhưng chỉ riêng mấy chữ “tương đối an toàn” này thôi đã nói lên vấn đề rồi.
Có một số kẻ truy sát, dù họ có cố gắng thế nào cũng không cắt đuôi được chúng. May mà có vẻ như những bức tranh này đang đứng về phía họ.
Nghe nói, những chỗ có thể nhìn thấy ánh sáng và cảnh tượng rõ ràng chính là nội dung bên trong bức tranh. Còn khi ra đến mép tranh thì chỉ toàn một màu đen kịt.
Thỉnh thoảng, bọn họ phải trốn vào rìa bức tranh để tránh bị những kẻ truy sát phát hiện. Nhưng cũng không thể trốn quá lâu, bởi vì bóng tối hắc ám này sẽ ăn mòn lý trí con người.
“Những khu vực có người của mình… hoặc ma phe mình đúng là thuận tiện thật. Chỉ cần xe đi được một vòng, quy tắc mới sẽ nhanh chóng được lan truyền ra ngoài, coi như kéo thêm được phiếu bầu rồi.”
“Chúng ta trốn ở đằng trước thêm một lúc… cắt đuôi được những kẻ truy đuổi, khi đi vào các khu vực khác sẽ an toàn hơn.”
Bọn họ tán gẫu với nhau. Dù sao, âm thanh trong tranh cũng không bị truyền ra ngoài.
Nhưng bỗng nhiên, tất cả những chiếc xe do Linh hồn máy móc điều khiển đều đột ngột dừng lại.
“Khoan đã nào! Đừng dừng ở đây chứ!”
Đây chính là trung tâm bức tranh, nếu đứng ở đây sẽ rất dễ bị phát hiện!
Có người vỗ vào vô lăng, có người gõ lên mui xe nhưng xe hoàn toàn không phản ứng.
“Không thì chúng ta tự mình đẩy xe ra mép tranh đi?” Cũng có người đề nghị.
Nhưng đúng lúc này, có người hô lên: “Đừng nhúc nhích! Đừng tiến lên phía trước!”
Những người khác bối rối nhìn về phía anh ta.
Người đó kinh hãi nhìn về phía trước, rõ ràng là các bức tranh được nối tiếp với nhau, thế thì phía trước cũng phải là “tranh” mới đúng, nhưng anh ta lại có linh cảm rất xấu!
Vậy lùi lại phía sau ư? Hay đứng im tại chỗ?
Không. Hình như đều không đúng.
Có vẻ như bọn họ hoàn toàn không có đường nào để đi!
Có lẽ những người khác không có trực giác nhạy bén như anh ta, nhưng khi “phong cách” vẽ tranh của con đường nhỏ ở nông thôn đột nhiên thay đổi, bầu không khí u ám vặn vẹo đột ngột lan tràn, tất cả mọi người đều đã nhận ra có điều gì đó không ổn.
Bọn họ thật sự còn ở trong bức tranh ban đầu không?
Bóng dáng đoàn xe dần dần hiện lên trong một số mặt gương.
Những mảng máu lớn bất thình lình bắn tung tóe trên một số bức tranh triển lãm, đồng thời trên những mặt gương tương ứng cũng rỉ ra máu đỏ.
Tuy nhiên: “Hi hi hi… Vẫn còn muốn giãy giụa nữa sao? Vô ích thôi. Tranh bị thương nhưng không có nghĩa mặt gương của ta bị thương.”
Muốn dùng chiến thuật tổn hại bản thân 1000 để gây thương tích cho kẻ thù 800 à? Ngoài việc kéo dài thời gian thì còn tác dụng gì chứ?
Nhưng con ma trong bức tranh vẫn im lặng nãy giờ cũng mỉm cười: “Đúng vậy, chẳng có tác dụng gì khác… ngoài việc câu giờ!”
Khu 48 đang phát ra ánh sáng trắng bỗng nhấp nháy ánh đèn neon đủ màu!
Khi đợt luân chuyển ô bàn cờ thứ hai kết thúc, xung quanh khu 48 có thêm hai khu vực màu đỏ.
Năm phút trước, sau khi Kiều Thời gọi tên khu 48, hai khu vực màu đỏ liền kề đã chuyển thành khu màu trắng với tốc độ cực nhanh: Theo quy tắc của thành phố Bàn Cờ, giữ được màu đỏ không dễ, nhưng biến thành màu trắng không phải quá đơn giản hay sao?
Mà giờ phút này, khu 48 đã trở thành khu săn bắt mới nhất.
Cả bảo tàng mỹ thuật lại chìm vào sự im lặng chết chóc lần nữa, sau đó bầu không khí im lặng bị phá vỡ bởi một loạt những tiếng bước chân.
Đương nhiên, lần này là tiếng bước chân thật sự. Bóng dáng Kiều Thời hiện ra từ trong bóng tối ngoài cửa hành lang.
Tiếp theo đó là Hứa Dịch, anh đang ngồi trên chiếc xe không người lái hùng hùng hổ hổ lao vào, cùng với Trình Trì trông có vẻ điềm tĩnh hơn nhiều.
Có thể nói là đã dành cho [Gương] sự đãi ngộ hết cỡ. Mặc dù bản thân nó hoàn toàn không muốn nhận sự “tôn trọng” kiểu thế này tí nào!
Làm ơn đi, nó thực sự không xứng đâu!
“Hello, lâu rồi không gặp.” Kiều Thời cất tiếng chào hỏi chiếc gương gần nhất bằng giọng điệu nhẹ nhàng.
Lúc ở [Trang trại chăn nuôi], nó và Kiều Thời đã từng chạm mặt nhau. Giới vực Gương cũng là một trong những khách mời khi đó.
Sau đó, nó cũng từng tiếp xúc với công ty của Kiều Thời nhưng lại không muốn làm việc cho Kiều Thời.
Kiều Thời đâu phải kiểu người dễ dàng để kẻ khác lợi dụng chứ?
Hợp tác thất bại. Nhưng thật ra Trình Trì và những người khác đã nhân cơ hội điều tra đặc tính của nó thông qua vài lần tiếp xúc, suýt chút nữa còn biến nó thành con mồi, bao vây xử lý nó.
Có lẽ vì xen lẫn tâm lý báo thù nên hôm nay nó truy sát những người tuyên truyền vô cùng khốc liệt.
Trong gương phản chiếu hình ảnh của Kiều Thời.
“Nếu đã là người quen vậy chắc hẳn mi vẫn còn nhớ ta từng nhắc nhở, nếu đã tham gia vào bàn cờ của ta mà đến đây tay không thì không hay chút nào đâu, đúng không?”
Giọng của Kiều Thời nặng nề, còn hình ảnh trong mặt gương thì đang không ngừng rụt về phía sau.
Gì cơ? Bạn hỏi từ khi nào cái này đã trở thành bàn cờ của Kiều Thời ấy hả?
Đây sẽ là một sự kiện trọng đại khi cô tranh cử và thắng cử trở thành người lãnh đạo thành phố Bàn Cờ đó! Thế thì sao lại không phải là bàn cờ của cô chứ?
Đến rồi thì là khách. Từ trước đến nay Kiều Thời vẫn luôn nhiệt tình hiếu khách. Nhưng khách cũng nên ra dáng khách chứ, đúng không?
Trong bầu không khí căng thẳng, giọng điệu của Kiều Thời bỗng trở lên ôn hòa: “Nhưng mi khác với những tên khách khó ưa kia. Mi khách sáo quá, mang theo món quà lớn như vậy đến đây… nếu mi đã nhiệt tình như thế, bọn ta đành phải nhận thôi.”
Món quà lớn đó là cái gì?
Đương nhiên chính là bản thân giới vực rồi!
“Ta nghĩ khung tranh của mi cần phải được nâng cấp đó.” Lời này là Kiều Thời nói với con ma trong bức tranh, coi như đã quyết định công dụng của giới vực Gương.
Con ma trong bức tranh vui mừng đến mức muốn té xỉu: “Cảm ơn ngài! Yêu ngài quá!”
Giọng điệu của nó càng rõ nét nịnh bợ: “À đúng rối, có cần tôi thả những người đó ra ngoài không? Hay cứ để họ ở đây cho đến khi ngài thành công đắc cử?”
“Thả họ ra đi. Nhưng mi hãy phát huy khả năng của mi một chút, tặng cho họ bức tranh tuyên truyền. Ái chà… gọi là gì cho hay nhỉ? “Tấm gương vỡ”, “hướng dẫn sử dụng gương đúng cách”, hay là “vị khách nhiệt tình cùng chủ nhà thân thiện”?”
Kiều Thời nghe nói những người đi tuyên truyền đều nhận được lời dọa tử vong.
Vậy kế tiếp, cứ kèm theo lời đe dọa của cô là được: Kẻ nào truy sát càng hăng, cô sẽ tìm đến kẻ đó trước.
“Rõ rồi ạ! Ngài đúng thực là thiên tài đặt tên! Cái tên nào cũng chuẩn hết trơn á!” Con ma trong bức tranh điên cuồng nịnh bợ.