Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 148

Rầm… Loảng xoảng…

Kính cửa sổ vỡ tan.

Hứa Dịch thản nhiên lắc ống đựng đũa. Đây là thứ anh tiện tay mang từ khách sạn tới, dùng làm vũ khí dùng một lần cũng rất thuận tay, chủ yếu là vì số lượng nhiều và dùng thoải mái.

“Đã bảo mi đừng có chạy. Nếu quà mà chạy mất thì ta khó ăn nói lắm đó.”

Kiều Thời đã quyết định công dụng của vật liệu gương, nhưng hiển nhiên quỷ gương không cam lòng, nó muốn trốn chạy.

Chỉ cần chuyển sang mặt gương bên ngoài thì dù bọn Kiều Thời có mạnh cỡ nào cũng chưa chắc đã bắt được nó!

Nó có thể chạy thoát mà không gây ra bất cứ tiếng động hay để lại bất cứ dấu vết nào. Chỉ cần để nó đến gần mặt gương bên ngoài thêm một chút, một chút nữa thôi!

Thực ra lúc nó đến cũng có thể đến âm thầm. Những hiệu ứng âm thanh mà nó tạo ra chủ yếu là để đe dọa những người ở trong bảo tàng mỹ thuật thôi.

Lúc cần kín đáo thì lại không kín đáo, giờ muốn kín đáo… thì đã muộn mất rồi!

Lúc này, bản thể của nó vừa mới chuyển sang kính cửa sổ, tấm kính cửa sổ đó liền bị một chiếc đũa đập vỡ tan thành từng mảnh.

Thông thường, hành động “đập vỡ mặt gương” không thể làm tổn thương nó. Từ một mặt gương biến thành nhiều mặt gương thì có gì mà tổn thương? Không, đây phải gọi là tăng cường mới đúng.

Nhưng Hứa Dịch chỉ đơn thuần là đập vỡ mặt gương thôi sao? Sức mạnh của anh được truyền dọc theo chiếc đũa, gần như đã nghiền nát kính cửa sổ thành tro bụi. Làm gì còn mặt gương nào nữa chứ?

Không cùng nghiền nát cả con quỷ Gương là anh đã nương tay lắm rồi. Hy vọng nó đừng có mà không biết tốt xấu.

Đương nhiên, cách dọn dẹp đơn giản và thô bào này chỉ áp dụng khi người có năng lực mạnh mẽ đối đầu với giới vực yếu thì mới có hiệu quả.

Trình Trì và những người khác đã điều tra về Gương, nắm được thông tin tương đối đáng tin cậy: Sao chép chính là năng lực của [Gương]. Nó không chỉ sao chép được các bức tranh mà còn có thể sao chép cả con người.

Khi bản sao thay thế vị trí của người thật tương ứng trong hiện thực, người thật ban đầu sẽ trở thành dưỡng chất cho giới vực Gương.

Người bình thường khó có thể thực sự “phá vỡ” mặt gương nhưng cũng có một số cách để chạy thoát thân:

Giết đủ nhiều bản sao (chúng là thực thể gắn liền với sức mạnh của giới vực, mỗi bản sao bị tiêu diệt, giới vực sẽ suy yếu một phần);

Bản sao bị lỗi (không thể hoàn thành quá trình sao chép thông tin, vạch trần bản chất của việc sao chép…vv…)

Kiều Thời hiểu rõ đặc tính của giới vực này nên cô cảm thấy nắm chắc phần thắng trong lòng.

Cho dù Hứa Dịch và Trình Trì không đến, cô vẫn tự tin đối phó: Sao chép thông tin ư? Ha ha, được thôi, mau chóng sao chép cả hệ thống chết tiệt này luôn đi!

Trước đó có giới vực từng có ý đồ làm như vậy, suýt chút nữa nó đã bị hút cạn. Hiện tại nó đã ngoan ngoãn nằm trong bộ phận dọn dẹp, trở thành một cỗ máy hỗ trợ xoa dịu những cơn ác mộng và trị liệu tinh thần rồi đấy.

Máy chế tạo giấc mơ ấy hả? Giờ gọi nó là máy cá khô đã mất hết ước mơ thì hợp hơn.

Đây chính là nguyên nhân tại sao Kiều Thời dám công khai xuất hiện trong gương.

Cô dùng chính bản thân mình như một vũ khí chống lại mặt Gương. Hoặc là nói, hệ thống chết tiệt đã bị cô sử dụng làm vũ khí. Mặc dù bản thân hệ thống không hề hay biết điều này.

Nhưng Kiều Thời mới lắc lư trước mặt Gương hai lần, còn chưa kịp dùng đến “tuyệt chiêu” hệ thống thì từng mảnh gạch men sứ và kính bị Gương ký sinh đã bắt đầu vỡ vụn.

Hử? Chuyện gì thế này?

Kiều Thời theo phản xạ ngẩng đầu nhìn bọn Hứa Dịch và Trình Trì, cô còn tưởng rằng là hai người họ ra tay.

Hứa Dịch nhún vai, ngoài việc không cho Gương trốn ra ngoài thì anh không làm gì khác.

Trình Trì thì trầm ngâm suy tư: “Xem ra, việc sao chép cảm xúc thất bại cũng là một trong những biểu hiện của lỗi sao chép.”

Kiều Thời không hề sợ quỷ Gương. Nhưng trái lại, nỗi sợ hãi của chủ nhân giới vực đã ảnh hưởng tới bản sao. Bản sao “Kiều Thời” nhút nhát chỉ muốn chạy trốn đó ngày càng khác xa bản thể, vì thế đã khiến giới vực này tự sụp đổ.

Chính quỷ Gương cũng nhận ra điều ấy, nhưng nỗi sợ hãi đâu phải thứ nó muốn khắc chế là có thể khắc chế được ngay.

Nó chỉ có thể cố hết sức tránh xa Kiều Thời, không phản chiếu hình ảnh của cô, không tạo ra bản sao của cô!

Nhưng nhờ lời nhắc nhở của Trình Trì, con ma trong bức tranh cũng hiểu ra điểm mấu chốt.

Nó thực sự thù rất dai: “Bảo tàng nghệ thuật” của nó suýt chút nữa đã bị làm ô nhiễm, bây giờ có cơ hội bỏ đá xuống giếng, do dự một giây thôi cũng là thiếu sự tôn trọng với chính mình!

Các bức tranh lần lượt hiện lên chân dung của Kiều Thời, vô số Kiều Thời đuổi theo quỷ Gương.

Các mặt gương lại một lần nữa xuất hiện đợt sụp đổ mới, những vết nứt lan rộng như tơ nhện dày đặc.

Hầy, hóa ra chỉ cần làm như vậy là có thể khắc chế được ngươi à! Sao không nói sớm!

Con ma trong bức tranh rất đắc ý. Tất nhiên nó cũng biết, nếu bản thể Kiều Thời không có ở đây, kể cả nó có vẽ ra bao nhiêu Kiều Thời đi chăng nữa cũng vô dụng. Thứ khiến con này sợ hãi chính là bản thể đã đến đây đuổi giết nó. Nhưng thế thì đã sao? Cáo mượn oai hùm vẫn thấy sướng lắm.

Trong những tiếng răng rắc giòn tan, giới vực Gương muốn tránh cũng không được, muốn tránh cũng không có đường nào để tránh, liên tục vỡ vụn và không ngừng thu nhỏ… Cuối cùng, một chiếc gương trang điểm nho nhỏ rơi xuống mặt đất kêu loảng xoảng.

Kiều Thời nhặt nó lên. Những “người” mà nó phản chiếu bên trong không còn khả năng “tự do hoạt động” nữa. Trông nó chẳng khác gì một tấm gương bình thường.

Thông tin về giới vực Gương đã được hoàn thiện. Nhưng có vẻ như về sau sẽ chẳng có mấy ai dùng đến nó.

Chủ nhân ban đầu của giới vực đã chết, đây là phần lõi còn sót lại của giới vực này. Hoặc cũng có thể gọi là: Thi thể của giới vực [Gương].

Nhưng hệ thống cũng không khuyến khích Kiều Thời sử dụng cách xưng hô đó. Nếu không, một con người như Kiều Thời sẽ trở thành kiểu ngày nào cũng giao tiếp với đủ loại thi thể (xác động thực vật, xác vật vô cơ v.v), nghe thôi đã thấy đáng sợ và có hại đối với sức khỏe tinh thần cũng như thể xác của cô.

Kiều Thời đã quá quen với thái độ “đối với những thứ thực sự kh*ng b* thì làm như không thấy, đối với những thứ chẳng đáng gì lại coi như đại địch” của hệ thống.

Cô giơ tay búng nhẹ hai cái lên mặt gương rồi để trí tưởng tượng bay xa: “Biết đâu đây chính là vật liệu làm gương thần trong truyện cổ tích ấy nhỉ. Gương thần ơi gương thần, thế gian này ai là người phụ nữ đẹp nhất? Mé nó, ha ha ha…”

“Tất nhiên là ngài rồi! Chủ nhân của tôi.” Giọng nói nịnh nọt này là của con ma trong bức tranh.

Hứa Dịch và Trình Trì cố gắng nín cười.

Kiều Thời hài lòng liếc nhìn con ma trong bức tranh.

Thực tế chứng minh, truyện cổ tích rất có vấn đề. Khi gương thần đưa ra một câu trả lời khác, đó cũng là lúc nó sinh ra ý nghĩ phản bội. Một kẻ phản bội không thể mang lại giá trị tinh thần, đáng lý ra hoàng hậu nên xử quyết nó ngay lập tức. Nhưng thôi, đó là một câu chuyện khác.

Kiều Thời cũng chỉ đùa chút thôi, cô không có ý định cất giữ tấm gương ma quái. Ký túc xá của cô vốn đã có bầu không khí như ngôi nhà ma rồi, cô vẫn nên tiếp tục hướng gần về phía con người thì hơn.

Nói là làm, cô gắn tấm gương đó lên một bức tranh.

Dù nó chỉ là hài cốt của giới vực nhưng vẫn còn giữ lại một số thuộc tính đặc thù.

Chiếc gương trang điểm lớn bằng lòng bàn tay bắt đầu mở rộng rồi biến thành một cái khung kính ôm khít lấy mặt tranh một cách hoàn mỹ, viền khung còn khắc những hoa văn độc đáo và xinh đẹp nhưng không gây cảm giác khó chịu, mà rất hài hòa với toàn bộ bức tranh.

Lần sau, nếu có giới vực tương tự đến tìm con ma trong bức tranh gây rắc rối, chỉ riêng cái khung tranh này thôi cũng có thể giúp nó cản được không ít đòn tấn công.

"Đi thôi, người tiếp theo. Để tôi xem, còn kẻ nào nóng lòng muốn tặng quà cho tôi nữa…”

Câu trả lời là: Không có ai cả.

Chiêu giết gà dọa khỉ lập tức phát huy tác dụng.

Thậm chí bọn chúng còn không muốn liên thủ để bao vây và trấn áp, nếu không ngay từ lúc khu 20 biến thành khu đèn neon, chúng đã ra tay rồi. Hiện tại muốn đơn độc đối mặt với sự đuổi giết của Kiều Thời ư? Về cơ bản là chẳng có kẻ nào muốn làm cánh chim đầu đàn kiểu như thế này đâu!

Quả hồng mềm đã đưa đến miệng, đột nhiên biến thành cục đá cứng cắn gãy răng, phải làm sao đây?

Một số dị thường bắt đầu cân nhắc đến tính khả thi của việc phản kháng.

Một số dị thường khác thì làm bộ làm tịch "cắn” hai miếng, thực hiện triệt để nguyên tắc làm việc nhưng không dốc sức, chỉ làm cho có. Kẻ nào kẻ đó đều thể hiện phẩm chất khiêm nhường: Ngươi mạnh hơn, ngươi lên trước đi.

Hiệu quả tốt hơn cả sự mong đợi của Kiều Thời.

"Không phải chứ, chúng hèn nhát như thế mà vẫn dám bày ra trò này à?” Cô không hiểu nổi.

Trình Trì thì hiểu khá rõ: “Bởi vì không ai ngờ được tình hình lại thành ra thế này đó.”

Trước khi bắt đầu, tất cả bọn chúng đều nghĩ "tao có lợi thế”, không thể nào thua được. Kết quả ván cờ đã bị nhìn thấu từ sớm, buộc chúng phải vội vàng hành động; sau đó thì toàn bộ bàn cờ đều bị Kiều Thời kéo xuống nước…

Mọi bước đi đều nằm ngoài sự tính toán của chúng, bảo sao chúng không sợ cho được?

Đừng hỏi tại sao Trình Trì lại hiểu rõ như thế. Bởi vì, trước khi đến "làm công” cho Kiều Thời, anh ấy cũng từng tự tin vào khả năng bày mưu lập kế của mình như vậy. Sau đó thì sao? Sau đó bị dạy cho một bài học nhớ đời chứ sao.

Những người trong hội Bái Nguyệt cũng từng có loại tự tin như thế. Sau đó thì… không còn sau đó nữa.

Kiều Thời chờ đợi rất lâu nhưng thông tin mới gửi về lại khiến cô khó khăn trong việc lựa chọn mục tiêu tiếp theo.

Kiều Thời cảm thấy chiến thuật của chúng quả là thâm hiểm: Không lẽ chúng muốn cô phát tác chứng sợ lựa chọn rồi chết trong đau khổ hay sao?

Nếu đã vậy thì cứ gọi tên ngẫu nhiên! Ưu tiên người quen trước!

Kiều Thời vui vẻ đưa ra quyết định.

"Ngoài ra, hãy tập hợp những nhân viên của bộ phận dọn dẹp đang rảnh tay lại. Chia nhóm hành động, như vậy sẽ nhanh hơn.”

Hành động "nhận quà” có lẽ sẽ có kẻ trước kẻ sau nhưng Kiều Thời đảm bảo, cô là người đối xử công bằng, tuyệt đối sẽ không bỏ sót bất kỳ vị khách nào.

Đoàn xe vận động bầu cử bối rối rời khỏi khu 48, bọn họ vẫn luôn ở trong bức tranh nên không rõ tình huống cụ thể ở bảo tàng mỹ thuật.

Họ chỉ cảm nhận được, có một khoảnh khắc thế giới trong tranh đột nhiên bị nguy hiểm bao vây tứ phía. Chiếc xe tự lái dừng lại, con đường nông thôn nhỏ bỗng dưng biến thành con đường âm u, bọn họ cứ đứng yên tại chỗ loay hoay không dám tiến lên, trong khi đó ác ý lại như một khối u bám chặt vào xương mà len lỏi…

Cảm giác không thể nhìn thấy đối thủ của mình ở đâu là thứ cảm giác dễ khiến con người ta sụp đổ nhất!

Ngay lúc bọn họ cho rằng mình sắp bỏ mạng ở đây thì sự ác ý đó lại đột nhiên biến mất, như thể chỉ là một trò chơi thử thách lòng can đảm. Sau đó, chiếc xe tự động khởi động lần nữa, đưa bọn họ chạy ra khỏi thế giới trong tranh, rồi ra khỏi khu 48.

Khác với lúc trước, phía đầu xe của họ có thêm một bức tranh, trông giống như một lá cờ.

Tấm vải vẽ tranh không ngừng tung bay trong gió.

Nhìn kỹ nội dung trong bức tranh, hầu hết mọi người đều bối rối: Trong tranh không có tấm gương vỡ nát mà chỉ có một bức tranh. Mà trong bức tranh đó lại có một cái khung tranh bằng kính rất tinh xảo.

Nhưng điều đó không thành vấn đề, vốn dĩ bức tranh này cũng không phải để người bình thường xem.

Những dị thường đã tham dự vào ván cờ của thành phố Bàn Cờ chắc chắn sẽ nhận ra cái khung tranh bằng kính ấy.

Con ma trong bức tranh cũng từng cân nhắc đến việc có nên đóng băng nỗi sợ hãi của quỷ Gương trước khi tan biến hay không. Làm một tác phẩm nghệ thuật đầy cảm xúc, nó có thể làm được việc ấy.

Nhưng rất nhanh, nó đã có một ý tưởng còn hay hơn thế: Đến cuối cùng thì nỗi sợ của con quỷ Gương cũng không còn quan trọng nữa, hiện tại chỉ còn lại một ít vật liệu giới vực để tận dụng trước khi phần năng lượng còn sót lại cạn kiệt. Đó mới là tư liệu sống đáng để ghi lại.

Các ngươi cứ nhảy múa đi, làm náo loạn đi, rồi sẽ có một ma vương đến giúp các ngươi bình tĩnh lại.

Trong bức tranh tràn ngập bầu không khí yên bình.

Con ma trong bức tranh cảm thấy thành tựu nghệ thuật của mình đã đạt đến một tầm cao mới.

Mọi người trong đoàn xe không rảnh để thưởng thức sự thăng hoa trong nghệ thuật của con ma trong bức tranh, thậm chí họ cũng không kịp suy nghĩ xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra ở bên ngoài bức tranh.

Đoàn xe tiến vào khu vực mới, họ cần tập trung tinh thần: Một đợt vận động bầu cử mới sắp bắt đầu, điều đó cũng đồng nghĩa với việc có thể bọn họ sẽ phải đối mặt với những mối nguy hiểm mới. Trên đường đến đây, coi như bọn họ cũng đã tích lũy được chút ít kinh nghiệm.

Nhưng trong hành trình tiếp theo, kinh nghiệm của họ lại trở nên vô dụng.

Đám quái vật hung ác như thể đã mất tăm mất tích. Thỉnh thoảng gặp một vài kẻ chặn đường nhưng không quá hai giây chúng đã bỏ chạy tán loạn.

Mọi người trong đoàn xe: ?

Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?

Tôi chỉ hơi lớn giọng một chút thôi mà?

Có đáng sợ đến mức ấy không?

Người không biết còn tưởng đoàn xe của họ đang đi khắp nơi cướp bóc ấy chứ.

Thành phố Bàn Cờ cũng phải trợn tròn mắt: Không phải chứ, các ngươi không đi đối phó với Kiều Thời còn chưa tính, đến cả việc ngăn chặn quy tắc lan rộng cũng không làm được, thế còn cần đến các ngươi làm gì?!

Nó có thể cảm nhận được, quy tắc của khu màu xám gần như đã mất hết hiệu lực, cán cân đã hoàn toàn nghiêng về bên khu đèn neon!

Còn chủ nhân của giới vực thành phố Bàn Cờ như nó chẳng khác nào bị giáng cho một đòn chí mạng, chỉ còn cái danh hão!

Không đúng, cái danh hiệu ấy vốn dĩ đã không còn từ lúc Kiều Thời tham gia "tranh cử” rồi!

Nó biết có kẻ đang định lẻn đi… nhưng bắt nó phải gánh tội một mình ư? Đừng có hòng! Chết chìm hết đi!

Bóng dáng trên tầng mây lộ ra vẻ dữ tợn, ảo ảnh nổ tung hóa thành vô số cột khói, hòa vào mọi ngóc ngách của thành phố Bàn Cờ.

Nó đã hiến tế bản thân để phong tỏa hoàn toàn bàn cờ này.

Bất kỳ ai cũng đừng hòng rời khỏi đây, muốn sống sót chỉ có một cách duy nhất: Chiến thắng. Chiến thắng tuyệt đối.

Bình Luận (0)
Comment