Thành phố Bàn Cờ đã thực sự trở thành một bàn cờ luân chuyển ngẫu nhiên.
Không còn là kẻ chủ mưu đứng sau âm thầm thao túng nữa, giờ nó giống như một chương trình tự động vận hành, không thiên vị dị thường, cũng không thiên vị con người.
Đương nhiên đối với phe con người đã tái thiết lại trật tự thì đây là một tin tốt.
Không phải hành động lén lút nữa, giờ bọn họ có thể tiến hành săn bắt các dị thường trong khu vực một cách có tổ chức hơn.
Đúng vậy, hiện tại vị thế đã đảo ngược, con người trở thành nhóm đi săn.
Hệ thống liên lạc trong giới vực đã được thiết lập (bao gồm giấy gấp truyền tin, các phương thức liên lạc khẩn cấp của bộ phận dọn dẹp…vv…), việc phân nhóm cho các nhân viên của bộ phận dọn dẹp đã hoàn thành, cũng đã nắm được thông tin cơ bản về các giới vực và dị thường tham gia chiến dịch này…
Các điều kiện tiên quyết đều đã sẵn sàng, nếu không tiến hành một cuộc càn quét triệt để, há chẳng phải là phí phạm cơ hội tốt đó rồi hay sao?
Là càn quét. Cũng là càn quét tốc độ cao.
"Mọi người hãy chuẩn bị sẵn sàng, sử dụng tiết kiệm năng lượng, chú ý thay phiên nhau nghỉ ngơi, tránh làm việc quá sức. Đêm nay lượng công việc sẽ rất lớn.”
Cảnh tượng liên tục không ngừng giải quyết các giới vực và dị thường như thế này, trước kia chỉ thấy ở những người tàn nhẫn như Hứa Dịch. Nhưng hôm nay, tất cả mọi người đều phải chơi một ván "tốc độ cao”.
Kiều Thời có phần tham lam, cô còn muốn giúp mọi người giảm bớt lượng công việc: Phong tỏa những giới vực đó ở đây là rất tốt nhưng liệu cô có thể mở cửa cho cả người ngoài vào hay không?
Càng có nhiều nhân viên của bộ phận dọn dẹp thay phiên nhau thực hiện thì mọi người sẽ càng nhẹ nhàng hơn mà.
Chắc chắn những động tĩnh trong thành phố Bàn Cờ đã gây chú ý với thế giới bên ngoài. Kiều Thời hoàn toàn tin tưởng: Quân tiếp viện đang ở ngay bên ngoài.
Chỉ là lối vào lẫn lối ra đều bị phong tỏa nên họ không vào được mà thôi.
Nếu cô thực sự đoạt được quyền quản lý thành phố Bàn Cờ, liệu cô có thể tạo ra một cái "cửa sau” không?
"Hệ thống, “ứng cử viên” còn lại đã không còn nữa, theo lý thuyết mà nói, tui được đặc cách trở thành người lãnh đạo của thành phố này rồi đúng không?”
“Chúc mừng ký chủ!” Hệ thống b*n r* thứ pháo hoa vô dụng trong đầu Kiều Thời: “Ký chủ, có phải cảm giác thực hiện được ước mơ rất tuyệt không? Có phải ngập tràn cảm giác thành tựu không?”
Loại cảm giác này rất có lợi cho quá trình trị liệu tinh thần của ký chủ! Hệ thống vừa định nói như vậy nhưng bỗng nhiên lại bị kẹt một cách kỳ lạ: Không phát hiện thấy cảm xúc hưng phấn của Kiều Thời, lượng dopamine và endorphin tiết ra cũng không tăng lên đáng kể.
Hệ thống lập tức ghi chép cẩn thận: Ký chủ đã bước vào giai đoạn trống rỗng sau khi thực hiện được ước mơ! Cần tiến hành theo dõi chặt chẽ và xử lý cẩn thận!
Kiều Thời: …
Lại thêm một ngày nữa cảm thấy cái hệ thống chết tiệt này vô phương cứu chữa. Kiều Thời đã thành thạo trong việc làm lơ trước sự quấy nhiễu của hệ thống rồi, cô dẫn dắt đề tài về phía mình: “Nói như vậy, tui có thể kiểm soát thành phố này rồi đúng không?”
Hệ thống nghiêm túc đáp: “Ký chủ, trở thành người lãnh đạo chỉ là bước đầu tiên trong hành trình vạn dặm. Mới vừa nắm quyền đã muốn "kiểm soát", đây là một ý nghĩ hết sức đáng khinh thường. Dẫn dắt và quản lý đúng đắn mới là điều mà một thành phố cần.”
Nhưng ngay sau đó, hệ thống đổi giọng, tiếp tục "liệu pháp cổ vũ" của nó: "Nhưng ký chủ không cần quá lo lắng, tôi tin rằng cô sẽ nhanh chóng nắm được bí quyết trong đó, hãy mang theo kỳ vọng của mọi người tiếp tục cố gắng nhé!”
Vẻ mặt Kiều Thời không lộ ra bất cứ cảm xúc nào: “Bà nói đúng, tui đã nhận thức sâu sắc được những thiếu sót trong khả năng quản lý của mình, cho nên đã thuê một số "chuyên gia" từ bên ngoài. Bà có thể mở cửa giúp tui không?”
“Rất xin lỗi, ký chủ, bổn hệ thống chỉ là một hệ thống điều trị tâm lý, không thể giúp cô làm bất cứ việc gì.”
"Vậy bà giao quyền kiểm soát thành phố Bàn Cờ này cho tui đi?”
Cuộc đối thoại sau đó tràn ngập những câu vô nghĩa như "thành phố cần quản lý chứ không phải kiểm soát", "vì để tránh ảnh hưởng từ phóng xạ, chế độ bảo vệ ký chủ không thể tắt", "ký chủ cố lên"…vv…
Tóm lại là: Trận đấu trí đấu dũng với hệ thống lần này, Kiều Thời thua.
Cô rõ là "người quản lý” hữu danh vô thực.
Không còn cách nào khác, Kiều Thời mượn thế của hệ thống, tổng kết ra một bộ phương pháp đoạt lấy quyền lực của giới vực, thậm chí có thể nói là mọi việc đều thuận lợi. Nhưng những quyền lực đó chưa từng thực sự thuộc về Kiều Thời.
Loại quyền lực đó còn ô nhiễm hơn cả "phóng xạ" có thể dễ dàng bóp méo con người thành dị thường, tất cả đều bị hệ thống chặn lại.
Con búp bê rối có thể tiếp nhận quyền lực của ngôi nhà những con rối là bởi vì bản thân nó thực sự là một dị thường. Vương quốc mục nát nằm trong tay Tử Thần, trang trại chăn nuôi nằm trong tay mỗi "nhân viên công tác"...
Đương nhiên, theo lý thuyết, chỉ riêng quá trình "đoạt lấy quyền lực" này thôi cũng đủ để làm Kiều Thời bị ô nhiễm nhưng cô lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Cho nên, mọi người đều cho rằng cô là kiểu "có năng lực nhưng rộng lượng bồi dưỡng cấp dưới", chứ không phải "cô là đồ vô cùng kém cỏi".
Hiện tại cũng vậy.
Dường như cô đã lên nắm quyền nhưng lại giống như chưa thực sự nắm quyền.
Đáng tiếc là chủ nhân ban đầu của giới vực thành phố Bàn Cờ không chịu quy phục cô, vừa nãy còn tự hiến tế mất rồi, khiến Kiều Thời không có cơ hội gián tiếp kiểm soát toàn bộ bàn cờ thông qua việc kiểm soát nó.
Haizz, xem ra chỉ có thể nhờ những người đang trong bàn cờ tăng ca thôi.
Kiều Thời âm thầm gạt bỏ ý định “mở cửa sau” để lách luật.
"[Công viên vui chơi] khu 51 đã được dọn sạch.”
"Khu 3 yêu cầu tiếp viện! Năng lực giả có khả năng kháng tinh thần cao đến ngay!”
"Quái vật mặt cười ở khu 11 đã trốn thoát ra ngoài! Các khu vực lân cận chú ý!”
“…”
Thông tin tình báo mới nhất liên tục cập nhật bên tai Kiều Thời.
Nhìn chung, thu hoạch rất khả quan.
Nói theo lời của nhân viên bộ phận dọn dẹp chi nhánh số 1 thì: "Hôm nay có thể hoàn thành chỉ tiêu cả năm luôn. Haizz, giá mà nó có thể nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta, lúc cần cày nhiệm vụ, chỉ cần cập nhật phát là xong thì hay biết mấy.”
Dĩ nhiên, vừa nói câu đó xong, anh chàng ấy liền bị đồng nghiệp trong group chat của nhóm mắng cho một trận: "Đẹp mặt nhỉ! Mau làm việc đi!”
Chắc chắn là chưa hoàn thành khối lượng công việc được giao rồi, bằng không sao có thời gian nhàn rỗi mà mơ mộng?
Quy tắc “luân chuyển ngẫu nhiên” vẫn đang gây nhiễu, nhưng sự nhiễu loạn này cũng đối xử bình đẳng với các dị thường y như phe con người, chỉ xem ai xui xẻo hơn thôi.
Có khi một dị thường vất vả lắm mới trốn sang được khối khu vực khác, kết quả sau vòng luân chuyển, khối khu vực đó lại bị đưa đến ngay trước mặt kẻ săn lùng.
Cái cảm giác xấu hổ và tuyệt vọng khi đôi bên giáp mặt nhau, những ai thường xuyên bị đuổi giết sẽ hiểu.
Các dị thường cũng đang thi triển đủ loại thần thông của mình.
Chúng dùng trăm phương nghìn kế để bảo đảm số lượng khu vực màu đỏ - chỉ cần số lượng khu màu đỏ đủ nhiều thì các khu săn bắt sẽ không có cách nào hình thành. Đây vốn dĩ nên là chuyện mà phe con người cần nỗ lực thực hiện, nhưng hiện tại lại trở thành mục tiêu của phe dị thường.
Cũng có dị thường bắt tay nhau chống trả.
Cũng có dị thường muốn đầu hàng, tiếc là bộ phận này khá ít.
Sợ hãi Kiều Thời là một chuyện nhưng hoàn toàn đầu hàng lại là chuyện khác. Nếu bọn chúng cũng “không có chí tiến thủ” như con ma trong bức tranh thì còn bày ra ván cờ này làm gì? Tham gia vào chuyện này, ngoại trừ mấy cái bia đỡ đạn ra thì không có giới vực nào dễ đối phó cả. Vả lại các giới vực khác nhau, đầu hàng vào những thời điểm khác nhau sẽ có đãi ngộ khác nhau.
Dao kề cổ rồi mới nói đầu hàng, bộ thực sự cho rằng Kiều Thời không biết giận à? Đã chuẩn bị sẵn tinh thần ký một hiệp ước bất bình đẳng chưa?
Hiển nhiên là chúng chưa.
Ván cờ vẫn còn hiệu lực, vậy cứ tiếp tục kéo dài, nói không chừng lại có một tia hy vọng!
Đám dị thường cũng không để ý những tồn tại khác ngoài việc bản thân nó bị coi là vật tiêu hao.
Ở một góc độ nào đó, thậm chí chúng còn thấy may mắn khi ván cờ bị khóa chết: Bản thân không thể trốn đi đương nhiên là đáng giận, nhưng những kẻ khác cũng không thể trốn thoát, vậy thì đáng để vui mừng rồi.
Cục diện như thế này không thể lặp lại lần thứ hai. Chúng phải quý trọng những "vật tiêu hao” hiện có.
Biết đâu có dị thường nào đó thành công giết được Hứa Dịch thì sao?
Biết đâu có dị thường nào đó thành công khiến Kiều Thời bị trọng thương thì sao?
Giới vực có giới hạn, dị thường không phải vô địch, năng lực giả lại càng không.
Mà đối với dị thường, ưu thế lớn nhất chính là không cần quan tâm đến thời gian trôi qua. Chúng có thể có thể cầm cự được.
Ta trốn đi không để ngươi tìm thấy, không phải được rồi sao?
… Đây chính là suy nghĩ của dị thường mà hiện tại Kiều Thời đang truy kích.
Ma da vô hình. Kiều Thời đã từng gặp nó trong lễ đăng cơ của Tử Thần.
Bộ phận dọn dẹp xếp hạng độ khó của giới vực này ở mức trung bình cao. Nhưng từ trước đó, giới vực này đã bị phong ấn rồi.
Hiện giờ, phong ấn chưa chắc đã mất hiệu lực, chỉ là điều này lại trở thành kẽ hở cho nó lợi dụng: Nó không xuất hiện trong thế giới thực mà chỉ xuất hiện trong giới vực thành phố Bàn Cờ.
Khu 66.
Khu vực này bao trọn một khu dân cư cũ của thành phố.
Nơi này có những đường ngang ngõ tắt phức tạp, nhà cửa chằng chịt, cơ cấu dân cư rối rắm, cộng thêm đặc tính của ma da vô hình khiến nó cảm thấy bản thân có thể trốn ở đây mãi mãi!
Người dân trong khu vực này đã sớm được huy động. Xác nhận danh tính từng người, tổ chức nhân lực tuần tra, báo cáo ngay khi phát hiện dị thường…vv… Những việc này, ngay cả người bình thường cũng có thể làm được.
Chỉ có điều những biện pháp phổ thông này lại không mấy hữu dụng khi đối phó với một dị thường đặc thù như ma da vô hình.
Gì cơ? Nghe thấy tiếng nước chảy lạ thường hoặc nhìn thấy vết nước khả nghi là phải báo cáo à?
Nhưng thế thì nhiều lắm!
Điều tệ hơn chính là: Ngay cả khi điều tra truy xét ở địa điểm khả nghi thì cũng không thể tìm được mục tiêu chính xác.
Thiên Lý Nhãn đứng ở một vị trí cao thoáng đãng, ánh sáng vàng trong mắt anh ta lưu chuyển, "rà quét” toàn bộ khu vực.
Nhưng sau khi lặp lại vài lần, bờ vai anh ta rũ xuống: "Tôi mất dấu rồi…”
Anh ta thận trọng nói: “Tôi có cảm giác vẫn còn vài xó xỉnh chưa "nhìn" đến, cũng không loại trừ khả năng nó đã chạy sang khu vực khác.”
“Không sao, anh nghỉ một chút trước đi, đừng dùng mắt quá độ.” Kiều Thời an ủi một câu. Bóng dáng cô len lỏi trong từng con ngõ nhỏ, trên tay cô cầm một quyển sách. Cô không tin ma da sẽ chạy sang khu vực khác.
Đây là môi trường ẩn nấp lý tưởng nhất đối với nó. Vốn dĩ Kiều Thời và Thiên Lý Nhãn đã tìm được nó, nhưng sau khi tiến vào khu 66 thì lại bị nó cắt đuôi. Đổi lại là Kiều Thời, cô cũng sẽ chọn đây là nơi ẩn nấp hàng đầu.
Hơn nữa, Kiều Thời tin rằng cô vẫn chưa thực sự mất dấu nó. Cô cần kiên nhẫn hơn, cẩn thận hơn.
Ma da có thể đánh lừa đôi mắt của cô, thậm chí cả đôi mắt của Thiên Lý Nhãn, nhưng không thể lừa được cuốn sách báo phổ cập khoa học.
Trước khi Kiều Thời mất dấu nó, cô đã dùng cuốn sách quét qua nó một lần. Trong cuốn sách báo phổ cập khoa học khẳng định ma da vô hình không phải là ma da. Nhưng trong mục những việc cần lưu ý, có dòng nhắc nhở [Ô nhiễm nước nghiêm trọng].
Lúc này, cô chỉ cần tìm ra mục tiêu có đặc điểm tương tự là được.
Nhận ra Kiều Thời tạm thời không cần đến năng lực của mình, Thiên Lý Nhãn liền nhảy từ chỗ cao xuống, đuổi theo cô: “Vậy tôi đi cùng chị.”
Đúng lúc đó, Kiều Thời đột nhiên ra hiệu im lặng.
Cốc cốc cốc.
Cuối con ngõ nhỏ, Kiều Thời gõ cửa.
Đây là một cửa hàng khá nhỏ và chật chội, biển hiệu ghi [Cơm chiên XX] treo bên ngoài, ngay cạnh đó là khu nhà ở. Kiểu bố trí này rất phổ biến trong các khu dân cư cũ. Những cửa hàng không có ảnh chụp mặt tiền trên nền tảng giao đồ ăn đều giống như thế này.
Bên trong cửa hàng im ắng, không nghe thấy bất cứ tiếng động nào. Rèm cửa kéo kín mít.
"Ai đấy? Ca tuần tra tối nay của tôi kết thúc rồi.”
Phía trong vang lên một giọng nói có phần lo lắng. Điều này cũng khá bình thường, đối với nhiều người, đêm nay là một đêm không ngủ. Những gì họ nhìn thấy, nghe thấy đã làm đảo lộn thế giới quan của họ.
Ánh đèn neon nhấp nháy vẫn đang bao phủ khu vực này. Ai cũng biết cảnh báo nguy hiểm vẫn chưa được gỡ bỏ. Đây là môi trường mà chỉ một chút gió thổi cỏ lay thôi cũng dễ khiến tinh thần người ta trở nên căng thẳng.
“Kiểm tra đường ống nước.” Kiều Thời nói.
"Đường ống nước nhà tôi không có vấn đề gì cả.”
"Mọi người đều đã kiểm tra. Giờ đến lượt nhà ông.”
Người nọ mở cửa, bên trong vẫn sáng đèn. Kiều Thời đi thẳng vào bếp, kiểm tra đường ống nước. Ông ta đóng cửa lại, lật đật chạy theo Kiều Thời, vừa chạy theo vừa hỏi: “Chắc là… không có vấn đề gì đâu nhỉ?”
Thật kỳ lạ, trong nhà khô ráo nhưng tiếng bước chân của ông ta lại nghe như thể giày của ông ta đang chứa đầy nước.
“Có vấn đề!”
Kiều Thời đột ngột quay phắt lại, trông thấy toàn thân người vừa mở cửa cho cô đã ướt sũng, khuôn mặt trắng bệch. Nhưng thời gian ngâm nước chưa đủ lâu, chưa xuất hiện hiện tượng trương phình.
Tí tách. Tí tách.
Những giọt nước trên người ông ta nhỏ xuống sàn.
Đúng lúc đó, bóng đèn trong phòng nổ bụp một phát, cả căn phòng lập tức chìm vào bóng tối!
Không cần nghĩ ngợi, Kiều Thời lập tức giơ chân tung một cú đá vào người nọ nhưng cảm giác như đá trúng một túi nước, phịch một tiếng, túi nước bay ngược ra ngoài.
Tí tách. Tí tách.
Đây là tiếng nước nhỏ giọt do vòi nước trong bếp chưa được vặn chặt.
Kiều Thời nhanh chóng thích nghi với bóng tối. Nhưng cô cảm giác có thứ gì đó lạnh như băng bám vào cổ mình, sau đó lan ra toàn bộ khuôn mặt, như thể có một làn hơi nước đang quấn chặt lấy cô.
Kiều Thời không đụng vào nước nhưng lại như đang chìm trong nước.
Cảm giác nghẹt thở không chỉ đến từ cổ họng bị thít chặt mà còn đến từ mũi miệng đang bị bịt kín!
Oan hồn của những người bị ma da dìm chết và biến thành tay sai của nó luôn sẵn sàng quấy nhiễu cô bất cứ lúc nào, trong khi bản thể của ma da thì luôn rình cơ hội để bóp cổ cô đến chết!
Kiều Thời không giãy giụa vô ích theo bản năng sinh tồn. Cô tập trung sức mạnh vào tay, sau đó móc vào mép của lớp màng nước trên mặt, xé mạnh…
Một âm thanh nhắc nhở vang lên trong đầu cô: "Không thể làm như vậy, mặt cô sẽ bị xé nát mất.”
Những Kiều Thời hoàn toàn phớt lờ. Ừm, theo cách nói của hệ thống, đây chỉ là ảo thính thôi.
Nếu thực sự có “khuynh hướng tự hủy”, hệ thống đã tìm cách ngăn cô từ lâu rồi.
Lớp màng nước bị xé rách nhưng lại lập tức biến thành một luồng xung kích mạnh mẽ đánh về phía Kiều Thời. Khả năng chống chịu va đập của Kiều Thời rất tốt. Tuy nhiên, sàn nhà dưới chân bắt đầu trở nên trơn trượt, khiến cô không thể đứng vững!
Kiều Thời bị hất văng đập vào chiếc bàn cạnh đó, đồ đạc tùy thân của cô rơi loảng xoảng đầy đất.
Nhưng không đợi ma da kịp tổ chức đợt tấn công tiếp theo, bẹp một tiếng, lớp màng nước chịu sự khống chế của nó rơi thẳng xuống đất, biến thành một vũng nước bình thường.
Bên ngoài cửa sổ, những tiếng ù ù ầm ầm vang lên không ngừng. Máy bơm nước và máy lọc nước đều đang hoạt động. Sau khi phát hiện tung tích của ma da, để ngăn nó trốn thoát lần nữa, Kiều Thời đã phân công nhiệm vụ cho Thiên Lý Nhãn: Cô ra mặt thu hút sự chú ý của ma da còn Thiên Lý Nhãn phụ trách bố trí cạm bẫy.
Chỉ có điều, cái bẫy này khác xa so với nhận thức của Thiên Lý Nhãn.
Trong tình huống tất cả mọi người trong khu vực này đều được huy động, những máy móc mà hai người cần đã được đưa đến rất nhanh, còn dây điện kéo từ nhà bên cạnh qua.
Thiên Lý Nhãn bật công suất tối đa, sau khi ma da vô hình bị cuốn vào trong đó, rõ ràng nó đã yếu đi trông thấy. Nhưng nó chưa bị tiêu diệt hoàn toàn mà vẫn đang cố sức giãy giụa.
Chiếc máy phát ra những tiếng cọt kẹt vì quá tải, mùi cháy khét cùng với khói xanh bốc lên.
Thiên Lý Nhãn lôi ma da đã không còn đường chạy trốn ra ngoài, chuyển hóa năng lực của bản thân vào trong nó, khiến nó bốc hơi hoàn toàn.
“Chị Kiều, sao chị biết dùng cách này có thể đối phó với nó?” Thiên Lý Nhãn vô cùng kinh ngạc. Đây chẳng phải là trừ ma bằng khoa học hay sao? Trước đây anh ta luôn cho rằng Kiều Thời chỉ đang lừa bọn trẻ trong bảo tàng mỹ thuật nhưng giờ nhìn lại, có khi nào đó là thật không?
"Tôi không chắc chắn, chỉ thử xem sao thôi.” Kiều Thời không biết những điều Thiên Lý Nhãn đang liên tưởng, cô chỉ đơn giản là thử nghiệm theo mục ghi chú trong cuốn sách báo phổ cập khoa học mà thôi.
Nếu đã là ô nhiễm nguồn nước, vậy lọc nước hẳn sẽ có tác dụng nhỉ? Kể cả không có tác dụng, cô cũng chẳng mất gì, hoàn toàn không thiệt.
Có lẽ một nhà máy xử lý nước thải sẽ phù hợp và hiệu quả hơn. Đáng tiếc hiện tại không có điều kiện để thử nghiệm.
“Ma da vô hình ở khu 66 đã được xử lý.” Kiều Thời vẩy nước khỏi tay, đồng thời trao đổi thông tin với các nhóm khác.