Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 150

Thiên Lý Nhãn lại có thêm hiểu biết mới về sự thâm sâu khó dò của Kiều Thời.

Anh ta hồ hởi bước vào căn phòng mà Kiều Thời đang đứng, nhiệt tình bày tỏ rằng anh ta sẽ dọn dẹp bãi chiến trường.

Những oan hồn bị thao túng mất đi sự khống chế của ma da ấy hả? Tôi sẽ xử lý chúng!

Ma da có để lại tàn dư ô nhiễm không ư? Tôi sẽ kiểm tra!

Đồ đạc cá nhân của Kiều Thời rơi đầy trên đất thì sao? Cứ để tôi nhặt!

“Chị Kiều, chị ngồi nghỉ đi, mấy việc còn lại để tôi xử lý là được.” Thiên Lý Nhãn kiên quyết trở thành đàn em xách túi cho Kiều Thời.

“Anh định làm gì?” Kiều Thời hỏi thẳng.

“He he, tôi chỉ muốn hỏi, tôi có thể học hỏi chút kiến thức từ chị không? Chính là… cái mà chị từng giảng giải cho hai đứa nhóc kia ấy.”

Thiên Lý Nhãn bày tỏ anh ta rất mong bản thân có thể tiến bộ.

Anh ta chúa ghét cái kiểu không coi ai ra gì của Hứa Dịch. Nhưng nếu có thể giúp anh ta đạt đến trình độ ngang ngửa với con người hống hách đó, anh ta cũng rất sẵn lòng.

Đáng tiếc, tuy rằng “năng lực” có thể tăng lên thông qua việc rèn luyện nhưng vẫn bị thiên phú hạn chế. Trừ khi có cơ duyên gặp được một giới vực có độ tương thích cực cao với năng lực của mình, đạt được cơ hội tiếp tục đột phá.

Nhưng đột phá quá mức chưa chắc đã là chuyện tốt, bởi thứ năng lực không thể khống chế cũng cực kỳ nguy hiểm. Thiên Lý Nhãn không muốn trở thành một tấm gương tiêu cực trong kho lưu trữ nào đó đâu.

Dĩ nhiên, giới vực không phải chỉ là thiên hạ của những năng lực gia, IQ cũng là một chỉ số đo lường quan trọng. Nhưng chỉ số này… ừm, Thiên Lý Nhãn bày tỏ, thôi cứ tạm bỏ qua đã.

Hiện tại, Kiều Thời đã chỉ cho anh ta cách thứ ba để trở nên mạnh hơn!

Cách này ấy hả, bản thân anh ta cho rằng mình cũng có thể hiểu được! Anh ta đâu thể ngu ngốc hơn hai đứa nhóc kia được, đúng không?

Kiều Thời kinh ngạc liếc nhìn anh ta: Còn có người tự nguyện muốn bị lừa ư?

Nhưng Kiều Thời cũng đoán được nguyên nhân vì sao anh ta muốn bị lừa… Thằng cha này đã bị “nghệ thuật ngôn từ” của cô với hệ thống lừa phỉnh đến mức không lối thoát luôn rồi.

Kiều Thời vỗ trán nói: “Khụ, anh cứ xem kỹ cuốn sách mà anh vừa nhặt lên ấy, chắc là sẽ có ích.”

Thiên Lý Nhãn ngắm nghía bìa cuốn sách báo phổ cập khoa học: “Thì ra là thế! Quay về tôi sẽ lập tức đi mua một cuốn, à không, mua hẳn một bộ!”

Anh ta quyết định dốc hết lòng nhiệt huyết học tập lớn nhất đời này!

Kiều Thời: … Tên này hết cứu nổi rồi, kẻ tiếp theo.

“Đi thôi.” Kiều Thời gọi anh ta, chuẩn bị tìm một con quỷ xui xẻo khác để chỉ cho Thiên Lý Nhãn cách sử dụng cuốn sách báo phổ cập khoa học thật chính xác.

Kiều Thời đi trước mở cửa, bước ra ngoài.

Thiên Lý Nhãn còn chưa đuổi kịp đến nơi, một cơn gió từ đâu đó đột nhiên thổi tới, cánh cửa phía sau lưng Kiều Thời đóng sầm lại.

“Ây chà, sao gió mạnh thế nhỉ?” Thiên Lý Nhãn lẩm bẩm, anh ta xoay tay nắm cửa, bước ra theo. Nhưng bên ngoài hoàn toàn không thấy bóng dáng Kiều Thời đâu nữa.

“Chị ơi? Chị Kiều? Kiều Thời?” Thiên Lý Nhãn gọi mấy tiếng.

Không có ai trả lời anh ta.

Đột nhiên Thiên Lý Nhãn cảm thấy khá lo lắng: Liệu có phải Kiều Thời thấy anh ta quá phiền phức nên đã dứt khoát bỏ rơi anh ta rồi phải không?

Nhưng khi anh ta nhìn những thứ mình đang cầm trên tay… không đúng, đây đều là những vật dụng cá nhân của Kiều Thời. Với tính cách của cô, cô có thể bỏ lại anh ta nhưng chắc chắn không thể bỏ lại những thứ này mà rời đi luôn được.

Nói thật, Thiên Lý Nhãn hiếm thấy có ai trong giới giống như Kiều Thời, tuy rằng thực lực rất mạnh nhưng cô vẫn luôn có thói quen mang theo tất cả các trang bị có thể.

Cách đó không xa, đội tuần tra tự quản của khu 66 đang thò đầu ngó nghiêng về phía này.

Máy móc do họ mang tới đây nên đương nhiên bọn họ biết bên này đã xảy ra chuyện.

Tò mò thì chắc chắn là có tò mò nhưng bọn họ không dám đến quá gần, chỉ dám đứng ở phía xa quan sát.

Tuy vậy, bọn họ cũng không thấy điều gì bất thường. Hiện trường không hề phát ra các hiệu ứng đặc biệt giống như ô nhiễm ánh sáng, trông có vẻ cũng không giống có con đường lớn nào bị xóa sổ.

Bọn họ không chắc liệu “nguy hiểm” đã bị loại bỏ hay chưa, không chỉ không dám nói chuyện với nhau mà còn cẩn thận kiểm soát hơi thở của mình để tránh làm kinh động đến thứ gì đó.

Thiên Lý Nhãn hỏi họ: “Mấy người có thấy bạn đồng hành của tôi đâu không?”

“Ồ… người còn lại còn chưa ra ngoài mà, đúng không?”

“Chúng tôi chỉ thấy có mỗi anh bước ra thôi.”

Lòng Thiên Lý Nhãn trùng xuống.

Một người thì có thể nhìn nhầm hoặc nhìn sót.

Nhưng nếu cả một nhóm người đều nói như vậy thì chắc chắn có vấn đề rồi!

Nhưng rõ ràng Kiều Thời đã mở cửa bước ra ngoài trước anh ta mà.

Khoảng cách giữa hai người chỉ cách nhau có một bước chân.

Có chăng chỉ là khoảng thời gian chênh lệch giữa đóng mở cửa mà thôi!

Thiên Lý Nhãn không tin những tên này có bản lĩnh bắt cóc Kiều Thời mà không phát ra tiếng động hay để lại bất cứ dấu vết nào, nhưng anh ta vẫn vận dụng năng lực quan sát để kiểm tra xem có dấu vết bị khống chế ở họ hay không.

Đáp án là không có.

Sau đó, Thiên Lý Nhãn quyết định quay trở lại ngôi nhà kia, dù biết hy vọng mong manh nhưng anh ta vẫn kiểm tra kỹ mọi ngóc ngách thêm một lần.

Không có ai cả.

Cũng không tìm thấy bất cứ dấu vết khả nghi nào.

Anh ta lặp lại việc đóng mở cửa nhiều lần, vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc Kiều Thời đã biến mất như thế nào.

Sau khi cánh cửa đóng sầm lại, bước chân thoải mái của Kiều Thời bỗng khựng lại.

Cô lập tức quay đầu đẩy cánh cửa.

Cửa đã bị khóa, không thể đẩy vào từ phía ngoài.

“Thiên Lý Nhãn?”

Không có ai trả lời.

Kiều Thời lập tức đá văng cánh cửa, Thiên Lý Nhãn không có ở bên trong.

Không chỉ bên trong căn phòng trống không mà phía ngoài cũng yên ắng lạ thường. Dây điện kéo từ phòng bên cạnh qua, máy móc mang từ nơi khác tời đều không thấy đâu nữa. Thứ biến mất còn có những ánh đèn neon nhấp nháy liên tục và những ánh sáng có màu khác nhau phản chiếu từ các khối khu vực khác.

Vừa rồi khi mở cửa, đáng lẽ ra cô nên chú ý tới những chi tiết này. Nhưng có lẽ vì vừa mới giải quyết xong ma da vô hình nên cô đã hơi bất cẩn…

Kiều Thời vỗ nhẹ lên trán, ngừng việc tự trách bản thân lại. Giờ có nghĩ đến mấy chuyện đó cũng vô dụng. Người ta đã bố trí sẵn cạm bẫy, dẫm trúng bẫy là chuyện quá bình thường. Ai mà chẳng có lúc mắc sai lầm, vẫn nên tập trung vào giải quyết vấn đề trước mắt cái đã.

Kiều Thời lần sờ trên người, cuốn sách báo phổ cập khoa học không có ở đây. Tấm card cô thường dùng làm “ám khí” cũng không có ở đây. Còn cả giấy gấp, đạn tín hiệu để liên lạc khẩn cấp…vv…, tất cả đều rơi ra trong trận đánh vừa rồi và Thiên Lý Nhãn đã giúp cô nhặt chúng.

Chuyện này cũng quá là trùng hợp rồi.

Cứ như thể mọi thứ đều vừa vặn đụng vào nhau một cách hoàn hảo.

Giống như vận mệnh đã định, có một bàn tay vô hình nào đó đang thao túng tất cả.

Nhưng… có khả năng đó không?

Kiều Thời xác nhận bản thân vẫn chưa trở thành con rối gỗ bị giật dây, toàn bộ quá trình đánh nhau đều xuất phát từ phản ứng và ý thức tự chủ của chính cô.

Mặt khác, ma da vô hình đang ở trong trạng thái bị đuổi giết, khả năng ẩn nấp mà nó am hiểu nhất đã bị vô hiệu hóa, trong thời điểm nguy cấp như thế, nó còn tâm trí mà diễn theo “kịch bản” nào đó hay sao?

Khả năng này không lớn.

Nhưng điều khiến Kiều Thời cảm thấy kỳ lạ chính là, cô có một linh cảm mơ hồ rằng chính cô và ma da đều đã bị người ta tính kế.

Kiều Thời cố gắng lần lại từng manh mối:

Trước khi ma da vô hình trốn vào khu 66, khu vực này vốn là khu màu trắng.

Nhưng khu vực này vẫn chưa tra ra được kẻ xâm nhập, cũng không gặp phải nguy hiểm nào khác nên mọi người khá lơ là cảnh giác… Hiện tại chính những dị thường đang liều mạng gắng sức để bảo vệ khu màu đỏ.

Do sự đổi màu của các khối khu vực xung quanh nên chẳng bao lâu sau khu 66 cũng biến thành khu đèn neon. Kiều Thời và những người khác đuổi giết ma da vào khu 66.

Có dị thường khác đã lẻn vào từ trước rồi ư? Nó vẫn không hề bị lộ sau khi trải qua các đợt kiểm tra, rà soát? Kiều Thời không ngừng suy nghĩ.

Trong thông tin tình báo mà mọi người đã tập hợp trước đó, Kiều Thời không tìm thấy tin tức nào phù hợp với tình hình hiện tại của cô.

Không nhẽ đây là tiết mục bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình phía sau?

Chưa kể, dựa theo tình huống trước mắt, những giới vực kia chẳng mong ước gì hơn là gặp cô cuối cùng, để những vật tiêu hao thiêu đốt bản thân cô càng nhiều càng tốt trước đã, ấy thế mà vẫn có kẻ chủ động tới tìm cô ư?

“Hệ thống, hiện giờ tui đang ở đâu?”

“Ký chủ hiện đang ở ngõ XX, số nhà XX.” Hệ thống thoải mái thông báo địa chỉ.

Đây chính là địa chỉ quán cơm. Trước đó, Kiều Thời đã trông thấy số nhà trên biển tên của cửa hàng. Hiện tại địa chỉ không thay đổi nhưng cảnh vật và những người xung quanh đều đã thay đổi.

“Hello hello? Có ai không? Tôi đã rơi vào bẫy của mấy người rồi, chắc còn chiêu cuối chứ? Phóng ngựa đến đây coi.” Kiều Thời tìm kiếm kẻ địch trong hư không.

Đáp lại cô chỉ có lời nhắc nhở ấm áp của hệ thống: “Ký chủ, cô nên nghỉ ngơi. Bổn hệ thống rất hiểu tâm trạng muốn mau chóng quản lý thật tốt thành phố của cô. Nhưng làm việc quá sức không chỉ không có lợi đối với bệnh tình của cô mà còn dễ dàng ảnh hưởng đến hiệu quả quản lý nữa đấy.”

Thấy chưa, cô đã mệt đến mức tư duy hỗn loạn, không nhớ rõ bản thân đang ở đâu, lại còn lẩm bẩm với không khí nữa chứ.

Kiều Thời đáp qua loa “được rồi, được rồi, được rồi”, sau đó lại tiếp tục quan sát kỹ lưỡng toàn bộ ngôi nhà, nhất là cánh cửa kia, cứ đóng vào lại mở ra, đóng vào lại mở ra.

Bên ngoài vang lên một trận ồn ào.

Theo bản năng, Kiều Thời lập tức cảnh giác, xem ra chiêu cuối sắp đến rồi nhỉ?

Thế nhưng đợt tấn công mà cô tưởng tượng lại không xuất hiện.

Vừa rồi theo phản xạ Kiều Thời lập tức nghiêng người né tránh để che đi điểm yếu hại, thấy cảnh đó, anh chàng giao đồ ăn liền kinh ngạc mà liếc mắt nhìn cô, sau đó gọi với vào bên trong: “Ông chủ, đơn của Xú Đoàn số 8 đã xong chưa?”

“Xong ngay đây, xong ngay đây!” Cùng với tiếng đáp của ông chủ còn có tiếng nồi niêu xoong chảo, thìa muỗng va vào nhau lách cách.

Kiều Thời không thể tin nổi, cô quay đầu lại nhìn.

Trong căn nhà vừa rồi không có một bóng người, thế mà lúc này ông chủ lại đang rang cơm. Không sai, chính là ông chủ đã chết đuối kia.

Sắc mặt ông ta, trạng thái của ông ta đều rất giống một người bình thường! Trái lại, Kiều Thời còn cảm thấy dáng vẻ này quái đản hơn cả dáng vẻ xác chết trôi mà Kiều Thời gặp trước đó.

Ông chủ đóng gói đơn hàng rồi đưa nó cho anh chàng giao đồ ăn, trông thấy Kiều Thời đứng ở cửa, ông ta cũng không hề có ý định tấn công mà chỉ hỏi: “Người đẹp, ăn gì không?”

Kiều Thời lùi lại hai bước, ra hiệu rằng cô chỉ nhìn thôi chứ không ăn cơm.

“Hệ thống, ông chủ này đã chết rồi mà đúng không? Thứ tôi đang nhìn thấy bây giờ là ma à?”

Hệ thống: “… Ký chủ, may mà cô không nói câu đó ra miệng. Như thế rất bất lịch sự đó.”

“Vậy bà có thể giải thích cho tui rốt cuộc tình huống này là như thế nào không?”

“Hiện tại ông ta chưa chết. Vậy nên ông ta còn sống.” Hệ thống như thể đang nói một câu rất vô nghĩa, sau đó nó tiếp tục nhắc nhở Kiều Thời cần nghỉ ngơi.

Nghi thần nghi quỷ, mất cảm giác an toàn, rõ ràng là một trong những dấu hiệu phát bệnh.

Nhưng Kiều Thời đã nắm bắt được điểm mấu chốt trong câu nói vô nghĩa của hệ thống: “Hiện tại” ông ta chưa chết.

Nói cách khác, sau này ông ta sẽ chết, đúng không?

Ít nhiều gì Kiều Thời cũng từng là người bị trục xuất khỏi dòng thời gian, nên cô lập tức có suy đoán: Cô đã đi đến một dòng thời gian trong quá khứ ư?

Nhưng chẳng phải quấy nhiễu thời gian sẽ bị các khối thông tin đuổi giết hay sao? Dường như cô cũng không thấy bất cứ “người quen cũ” nào mà nhỉ?

Kiều Thời ngẩng đầu quan sát xung quanh nhưng không thấy bất cứ khe nứt thời gian nào.

“Ký chủ, tất nhiên hôm nay là ngày 16 tháng 12.”

Hệ thống đưa ra mốc thời gian trùng khớp với nhận thức của Kiều Thời, lại càng khiến Kiều Thời cảm thấy kỳ lạ hơn.

Để tránh việc bị hệ thống “cưỡng chế tắt máy”, cô vừa đáp lại hệ thống cho có lệ: Cô đói bụng quá không ngủ được, rất dễ bị tụt huyết áp nên phải kiếm gì đó để ăn trước.

Cô vừa hỏi ông chủ quán cơm: “Ông chủ, cho hỏi hôm nay là ngày mấy tháng mấy nhỉ?”

Có lẽ phát hiện Kiều Thời không phải khách hàng tiềm năng, ông chủ châm một điếu thuốc, sốt ruột xua tay với cô: “Đi đi đi, đừng đứng đó giỡn mặt với ông đây. Lại còn hỏi ngày mấy tháng mấy, bộ cô cho rằng cô là người xuyên không à?”

Biết đâu tôi thực sự như vậy thì sao?

Kiều Thời không dây dưa với ông chủ nữa mà tiếp tục bước về phía trước.

Phía trước có một nhóm người thuê trọ đang tụ tập với nhau, uống rượu và chơi trò đoán số. Tiếng ồn ào mà Kiều Thời nghe được trước đó chính là từ phía ấy truyền đến. Trên đường cũng có một số người qua đường vừa tan làm về nhà. Có lẽ là do tiếng bước chân khá lớn không biết đã làm kinh động con chó nhà ai, khiến cả khu vang lên tiếng chó sủa inh ỏi.

Đây là một khung cảnh bình thường trong những khu dân cư cũ của thành phố. Còn bình thường hơn nhiều so với lúc Kiều Thời truy tìm tung tích của ma da.

Kiều Thời chặn một người đi đường lại, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, không biết di động của tôi rơi đâu mất rồi, tôi có thể mượn di động của anh gọi một cuộc được không?”

“Hả? Được thôi…”

Có lẽ vì trông Kiều Thời khá vô hại nên người đi đường đó rất thoải mái, lập tức cho cô mượn điện thoại.

Quả nhiên, cái gọi là bình thường ở đây chỉ là ảo giác: Dù di động hiển thị full vạch tín hiệu nhưng tất cả những số điện thoại mà Kiều Thời biết đều không thể kết nối.

Dĩ nhiên, điều bất thường còn rõ ràng hơn cả là: Trên di động chỉ hiển thị giờ chứ không hiển thị ngày tháng.

“Anh có biết hôm nay là ngày mấy tháng mấy không?” Kiều Thời hỏi người đi đường kia.

Người qua đường kia sửng sốt. Sau đó, anh ta giật lại điện thoại rồi vội vàng bỏ đi như thể vừa gặp phải một kẻ thần kinh. Liệu có khi nào ông chủ nóng tính kia không trả lời cô, không chỉ bởi tính khí ông ta không tốt mà còn bởi vốn dĩ ông ta không thể cho cô đáp án? Đây không phải tình huống trở về quá khứ, cũng không phải đến tương lai gì đó.

Căn cứ theo kinh nghiệm của Kiều Thời mà phán đoán: Chuyện này không liên quan đến dòng thời gian. Hôm nay là ngày bao nhiêu, hệ thống có thể nói cho cô đáp án nhưng những người ở đây thì không thể… Dường như cô đã có một vài manh mối nhưng cần phải kiểm chứng thêm.

Kiều Thời nhìn thấy một cửa hàng tiện lợi vẫn sáng đèn.

Ồ, không tồi. Vừa có thể tìm hiểu thông tin, vừa có thể tiếp tục "ứng phó cho qua chuyện” với hệ thống: Nhìn đi, tôi đang đi kiếm đồ ăn đây.

Cô đẩy cửa kính bước vào.

Bên trong cửa hàng tiện lợi tối om.

Đây không phải là một cửa hàng tiện lợi mà chỉ là một căn phòng trống. Không có kệ để hàng, không có người, cũng không bật đèn.

Kiều Thời bước ra ngoài, nhìn lại lần nữa. Có một chữ “phá” rất to viết trên tường. Lúc đến đây, cô hoàn toàn không nhìn thấy nó.

Kiểu dáng của cửa cũng đã thay đổi, biến thành một cánh cửa sắt bình thường.

Tiếng hò hét của đám người đang uống rượu và chơi trò đoán số ở cách đó không xa cũng biến mất. Một chiếc xe điện thong dong lướt qua bên cạnh cô.

Sau mỗi lần mở cửa, có khả năng cô sẽ nhìn thấy các "khung cảnh” khác nhau. Để nghiệm chứng, Kiều Thời lại cố gắng đẩy cánh cửa của hàng tiện lợi một lần nữa.

Cửa bị khóa. Thế thì cứ theo quy tắc cũ mà làm, đạp văng cửa ra.

Người bên trong vội vàng cuộn chăn, hét ầm lên: "Có trộm…”

Bộn trộm bây giờ liều lĩnh quá!

Kiều Thời lập tức đóng cửa, rồi lại mở ra lần nữa.

Chà, lần này lại là cửa hàng tiện lợi còn sáng đèn. Ông chủ ngẩng đầu lên nhìn cô rồi lại cúi đầu xuống.

"À ừm, ông chủ, tôi từ nơi khác đến đây, tôi bị mất hết ví tiền và đồ đạc cá nhân, không thể liên lạc với người nhà. Tôi có thể trông cửa hàng giúp ông để đổi lấy một ít đồ ăn được không?” Kiều Thời chủ động bắt chuyện.

Ông chủ ngẩng đầu, lấy một gói mì và một cây xúc xích đưa cho cô: "Cho cô này. Nước nóng tự phục vụ. Xa nhà ai mà chẳng có lúc gặp khó khăn.”

“Cảm ơn ông chủ!” Kiều Thời cảm kích nói, nhân cơ hội cô hỏi tiếp: "Ông chủ, tôi thấy bên ngoài có chữ phá, nơi này sắp bị giải tỏa à?"

"Chữ phá ư? Làm gì có? Không phải tường bên ngoài vừa mới được sơn lại rồi sao? Trước đây có nhắc đến chuyện giải tỏa nhưng khu này vị trí đẹp, đòi tiền đền bù cao. Cãi vã mấy trận rồi, chi phí tháo dỡ quá lớn thế là thôi luôn. Tôi nghĩ chắc không giải tỏa nổi đâu…”

Sau vài lời nói khách sáo, suy đoán trong lòng Kiều Thời càng trở nên rõ ràng hơn: Cô không bị mắc kẹt trong dòng thời gian. Cô đang bị nhốt trong ký ức.

Hơn nữa, có lẽ đây là ký ức của nhiều người khác nhau.

Mỗi lần mở cửa, cô có thể ngẫu nhiên bước vào ký ức của một người khác. Theo đó sẽ xuất hiện các giai đoạn khác nhau của khu dân cư cũ này.

Vì nó là ký ức nên các nút thời gian rất hỗn loạn, chỉ mình hệ thống mới có thể xác định rõ ràng và nói cho cô biết.

Thứ đang giam hãm cô nên gọi là [Cánh cửa ma quái] hay là [Giới vực ký ức] đây?

Dựa theo những thông tin mà nó đã thể hiện, theo lý thuyết, chỉ cần cô mở đủ nhiều cửa, chắc chắn sẽ có một cánh cửa dẫn đến hiện thực, đúng không?

"Vừa không có nguy hiểm rõ ràng, vừa có thể tìm được lối ra... là mi chủ động nộp mình phải không?" Kiều Thời không hiểu lắm. Cô vừa đập cửa, vừa lẩm bẩm.

Lần này cô đã nhận được lời hồi đáp.

“Nộp mình ư? Đương nhiên là không rồi. Cuối cùng ta đã có thể khẳng định, cô chỉ là một người bình thường.”

Kiều Thời cố gắng kiểm soát những thay đổi trên gương mặt, nhưng bàn tay đang nắm tay nắm cửa đã vô thức siết chặt lại.

Dường như phản ứng của cô khiến giọng nói kia càng tự tin hơn.

“Tất cả mọi người đều đã bị cô gạt nhưng ta thì không. Ta đã quan sát cô từ rất lâu rồi.”

Bình Luận (0)
Comment