Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 151

“Cậu nói cái gì? Kiều Thời mất tích rồi hả?” Trình Trì cố gắng nuốt cơn tức nghẹn đã trào lên đến lồng ngực: “Sao cậu không tự làm bản thân mất tích luôn đi!”

Sao cứ hễ cái thằng này mà ở chung với Kiều Thời là lại xảy ra chuyện chứ!

Sớm biết như thế lúc chia nhóm… Haizz, kỳ thật “sớm biết như thế” cũng vô dụng, bởi vì xếp Thiên Lý Nhãn và Kiều Thời chung một tổ vẫn là lựa chọn tốt nhất hiện tại.

Anh ta giỏi truy dấu, mà đám dị thường kia cứ thấy Kiều Thời là bỏ chạy… chúng thà đối đầu trực diện với Hứa Dịch còn hơn. Có Thiên Lý Nhãn hỗ trợ, hiệu suất xử lý của Kiều Thời sẽ cao hơn.

“Em… em cũng không có ngờ! Chuyện đó chỉ xảy ra trong nháy mắt…” Thiên Lý Nhãn đã sắp khóc đến nơi. Đến giờ anh ta vẫn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Anh ta còn cố vớt vát chút thể diện cho bản thân: “Chuyện này… chuyện này không thể gọi là mất tích, chỉ có thể nói là không thấy cô ấy đâu nữa thôi.”

Từ "mất tích" thường có nghĩa là Kiều Thời đang gặp nguy hiểm. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Thiên Lý Nhãn cảm thấy: Trong tình huống này, ai thực sự gặp nguy hiểm còn chưa biết được đâu.

Đám quái vật kia chỉ muốn tránh xa Kiều Thời nhưng không phải vì Kiều Thời quá thiện lương, hay bởi chúng quá nhát gan.

Trình Trì nghe ra sự lạc quan trong giọng nói của Thiên Lý Nhãn, anh ấy trầm giọng nói: “Đúng vậy, cậu cũng biết hiện tại đám dị thường đều né tránh cô ấy. Vậy mà lần này, trong khi các cậu còn chưa phát hiện ra dị thường nào thì nó đã chủ động đụng vào cô ấy, chuyện này không phải càng bất thường hơn sao?”

Trong tình thế đang nghiêng về một bên như thế này mà vẫn ra tay, nếu không phải có vấn đề về não thì là nó có thứ để dựa vào.

Mà từ việc Thiên Lý Nhãn hoàn toàn không hay biết gì, còn Kiều Thời thì không kịp cảnh báo, có thể thấy tình huống thuộc trường hợp thứ hai.

Sau khi biết tin, phản ứng của Hứa Dịch còn thẳng thắn hơn: Hơi thở trên người anh dâng trào, anh kéo mạnh chủ nhân giới vực đang đánh nhau với mình từ giữa không trung xuống rồi ấn chặt trên mặt đất.

“Nói! Rốt cuộc bọn mày định làm gì?!”

Luồng hơi thở hung hãn trên người anh suýt chút nữa đã nghiền nát dị thường kia thành bột mịn. Suy cho cùng, loại hung hãn này không chỉ là một tính từ mô tả trừu tượng, mà còn tượng trưng cho việc năng lực của Hứa Dịch thực sự có thể biểu hiện ra bên ngoài cơ thể.

Dị thường kia cũng sửng sốt: Cuồng nộ gì đó, đáng lẽ ra phải là đặc trưng của dị thường bọn chúng chứ nhỉ?

Điều khiến nó càng không hiểu nổi chính là câu hỏi của Hứa Dịch.

Sao lại hỏi bọn chúng đang định làm gì? Chẳng phải kế hoạch mà bọn chúng chuẩn bị đã bị hủy hoại tan tành rồi hay sao?

“Tôi không biết anh đang nói cái gì…” Nó thều thào đáp lại.

Hứa Dịch ghì mạnh hơn nhưng không thẳng tay giết nó.

Anh nhẹ giọng nói: “Không sao, nếu mày không nói thì sẽ có kẻ khác sẵn lòng nói cho tao biết.”

Anh chuẩn bị đi tìm chủ nhân giới vực tiếp theo, nhưng không có nghĩa anh tha cho dị thường đang nằm trong tay. Anh định xử tử nó trước mặt dị thường khác.

Hứa Dịch không giỏi đàm phán nhưng anh biết cách tạo ra nỗi sợ hãi.

Trong đôi mắt phản chiếu hình ảnh Hứa Dịch của dị thường kia vốn nên là sự sợ hãi mới đúng, nhưng nó lại nở một nụ cười dữ tợn.

Nó vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng nó cảm nhận được nỗi lo lắng và sự sợ hãi ẩn sau cơn giận dữ của Hứa Dịch.

Năng lực bạo phát đang điên cuồng xé nát thân thể dị thường, cũng xé nát chính bản thân Hứa Dịch.

Anh không chỉ đổ máu không ngừng mà làn da trên khuôn mặt cũng đang nứt ra, máu me nhầy nhụa cả một mảng, trông còn đáng sợ hơn cả ác quỷ. Không chỉ trên mặt mà quần áo trên người anh cũng thấm đẫm máu. Những chiếc vảy kì dị bắt đầu mọc ra từ cổ anh, sau đó lan ra toàn bộ cơ thể.

“Sức mạnh của Hứa Dịch đột nhiên tăng vọt” có thực sự là chuyện tốt hay không? Ha ha, rõ ràng đây là dấu hiệu cho thấy anh đã mất kiểm soát!

Có chuyện gì đó đang xảy ra, hơn nữa đó còn là việc nằm ngoài tầm kiểm soát của phe con người. Có thể khiến Hứa Dịch mất bình tĩnh đến vậy, dường như chỉ có một đáp án duy nhất…

“Hi hi.” Dị thường phát ra tiếng cười hết sức ma quái.

Nó sẽ chết.

Nhưng bọn họ cũng vậy.

Trình Trì lôi Hứa Dịch ra, chỉ trong khoảnh khắc tiếp xúc ngắn ngủi, bàn tay anh ấy lập tức bị đòn tấn công vô thức của Hứa Dịch làm cho máu thịt be bét.

Trình Trì cũng khiếp vía. Tiếp xúc với một Hứa Dịch bình thường quá lâu, suýt chút nữa anh ấy quên mất anh còn một mặt bất thường khác!

Nhưng không còn cách nào khác, Kiều Thời không có ở đây, Trình Trì chỉ có thể cắn răng lao vào ngăn anh lại.

“Anh mau bình tĩnh lại đi! Chuyện này không thể để lộ ra ngoài!”

Hứa Dịch hướng ánh mắt đờ đẫn về phía Trình Trì, trên mặt là một nụ cười chế nhạo: “Không thể để lộ à? Cô ấy không còn ở đây nữa nên anh có thể lên thay, nuốt trọn hết những thành quả của cô ấy à? Làm anh thất vọng rồi, tôi sẽ tìm được cô ấy.”

“Bằng cách phát điên này hay sao? Nói cho cả thế giới biết à? Rồi sau đó khiến đám dị thường đang chật vật chạy trốn kia lại liên kết với nhau lần nữa hả?”

“Tôi không quan tâm!”

“Nhưng cô ấy quan tâm. Người muốn cướp thành quả của cô ấy không phải tôi mà chính là anh. Anh muốn hủy hoại mục tiêu mà cô ấy đã vất vả đạt được.”

Động tác của Hứa Dịch khựng lại. Anh hỏi: “Anh cho rằng bọn chúng không biết chuyện này hay sao?”

Trong mắt anh, việc Kiều Thời đột nhiên mất tích chính là do đám dị thường này giở trò. Chúng có thể tạo ra thành phố Bàn Cờ vậy thì bày thêm một ván cờ khác trong đó cũng là chuyện hết sức bình thường.

Nếu là do chúng giờ trò, vậy Hứa Dịch làm to chuyện có gì khác nhau sao? Chắc chắn bọn chúng đã biết, nên những kẻ nào muốn bắt tay chắc chắn sẽ bắt tay nhau.

Hứa Dịch trông như một kẻ liều lĩnh nhưng thực ra đầu óc anh rất tỉnh táo. Liều lĩnh là bởi chỉ có làm vậy mới đạt được hiệu quả cao nhất.

Thấy anh vẫn có thể nói chuyện, Trình Trì thở phào nhẹ nhõm: “Tôi không chắc bọn chúng có biết hay không nhưng chúng ta có thể thử.”

Việc tra khảo vẫn phải tiến hành nhưng không phải theo cách khiến ai ai cũng biết như thế này.

Thế cờ của toàn bộ thành phố Bàn Cờ vẫn phải tiếp tục được giữ ổn định.

Tìm một số chủ nhân giới vực có thực lực mạnh, có khả năng nắm quyền rồi bắt chúng lại, khống chế hoàn toàn rồi mới tiến hành thẩm vấn, phải ngăn không cho chúng truyền tin tức đến những dị thường khác.

Một mặt, phải moi được ít tin tức hữu ích từ miệng đám dị thường đó.

Mặt khác, cũng khải xem phản ứng của những dị thường khác như thế nào. Nếu chúng nhanh chóng tập hợp lại để phản công, vậy chứng tỏ chúng đều đã biết. Nhưng nếu không có động tĩnh gì thì rất có thể đây thực sự là một việc “ngoài ý muốn”. Ít nhất là ngay cả bọn chúng cũng không biết việc “ngoài ý muốn” này.

Những diễn biến tiếp theo đó dần dần chứng minh sự việc nghiêng về tình huống thứ hai: Những dị thường đó hoàn toàn không biết gì về tình hình của Kiều Thời.

“Mi chắc chắn không biết về loại giới vực có thể thể thay đổi khu vực bằng việc đóng mở cửa chứ? Nó nằm ngay trong Bàn Cờ.” Công tác thẩm vấn đã được giao vào tay Trình Trì.

Dị thường kia hoảng loạn lắc đầu, rồi lại gật đầu.

“Nếu chỉ là đóng mở cửa để đổi khu vực thì rất nhiều giới vực có thể làm được. Chỉ cần một điều chỉnh nho nhỏ thôi, nhưng tôi chưa từng nghe nói nó được coi là một đặc tính. Còn thông tin nào khác hay không?”

Trình Trì không còn thông tin nào khác để cung cấp nhưng anh ấy lại đặt một cuốn sổ trước mặt dị thường đó, rồi chậm rãi lật giở: “Mi xem lại đi, có giới vực nào tham gia bàn cờ này mà bị bỏ sót không?”

“Chắc chắn là có…” Dị thường kia vừa nhìn thấy độ dày cuốn sổ là biết ngay.

Nhưng nó cũng không dám chắc nó có thể bổ sung đầy đủ thông tin hay không. Nó không phải kẻ đứng ra tổ chức. Những nhân vật tàn nhẫn thì nó đều biết nhưng nhiều bia đỡ đạn như thế, nó không chắc đã biết hết.

“Kẻ đứng ra tổ chức của bọn mi là ai?”

“Dĩ nhiên là thành phố Bàn Cờ rồi ạ!” Dị thường đó đưa ra một đáp án không ngoài dự kiến.

Nhưng Trình Trì lại nói: “Không đúng.”

Cho dù là dưới danh nghĩa vương quốc mục nát hay là danh nghĩa của công ty trang trại chăn nuôi, Kiều Thời đều chưa từng giao thiệp với thành phố Bàn Cờ, vậy hà cớ gì nó lại muốn đứng lên tổ chức mà bày ra bàn cờ này chứ?

Các giới vực như Gương, Ma da vô hình…vv…, đều có mối liên hệ nào đó với Kiều Thời. Nhưng những việc đó thành phố Bàn Cờ đều không hề hay biết, thế làm cách nào mà nó có thể trùng hợp kéo được những giới vực này vào cùng tham gia?

“Hả? Tôi chỉ nhận được thư mời, ký tên ở dưới là thành phố Bàn Cờ. Vừa hay nó lại trở thành người kiểm soát chính…”

Dị thường kia có phần bối rối. Nó chưa từng đi sâu vào vấn đề đó, suy cho cùng thì mọi người đều không miệt mài theo đuổi vấn đề này mà ăn ý với nhau ngay từ đầu.

“Nếu không phải thành phố Bàn Cờ, không lẽ là thung lũng tĩnh lặng? Hay là công viên trò chơi?”

Nghe những lời nói lộn xộn của nó, Trình Trì trầm ngâm: E rằng thư mời mà mỗi dị thường nhận được đều dưới những danh nghĩa khác nhau. Ngươi nghĩ ta mời, ta lại tưởng tên khác mời…

Chỉ có mục đích là giống nhau, cho nên chúng vẫn tập hợp lại với nhau. “Thủ lĩnh” thực sự vẫn đang ẩn mình sau màn.

Trình Trì nhớ đến việc con ma trong bức tranh ở bảo tàng mỹ thuật cũng nhận được thư mời, thư mời đó còn chẳng có chữ ký. Chẳng nhẽ là vì con ma trong viện bảo tàng chỉ là một nhân vật nhỏ bé, cho nên kẻ đó lười bịa cả tên tuổi hay sao?

Trong khi các khu vực khác đều vẫn đang ổn định, Trình Trì và Hứa Dịch đã đi đến khu 66.

Không có manh mối nào khác, cho nên bọn họ vẫn phải quay trở lại “hiện trường vụ án”!

“Kiều Thời vẫn còn ở đây. Tôi có thể cảm nhận được.” Hứa Dịch khẳng định một cách chắc chắn.

Nhưng anh không nhìn thấy Kiều Thời. Có vẻ như cô đã bị một giới vực nào đó vây hãm trong một tầng không gian khác.

Theo lý thuyết mà nói, nếu tìm được nguồn gốc ô nhiễm, tìm được nơi ẩn náu của giới vực kia là có thể tìm được cô.

Nhưng ngay cả khi Hứa Dịch ra tay, anh cũng không tìm được nguồn gốc của ô nhiễm. Nói theo mô tả của Thiên Lý Nhãn về tình huống mà anh ta đã “nhìn thấy” thì chính là: Ô nhiễm phân bố đồng đều trong toàn bộ khu vực.

Năng lực của Thiên Lý Nhãn chưa hề bị vô hiệu hóa, chỉ là “không có tác dụng” thôi. Bây giờ đến lượt Hứa Dịch thì kết luận vẫn không có gì khác biệt.

Thực ra nếu không phải Kiều Thời xảy ra chuyện, bọn họ vẫn sẽ cảm thấy tình huống kiểu như thế này hết sức bình thường, bởi vì bản thân họ đã ở trong giới vực lớn là thành phố Bàn Cờ, chắc chắn ở đây ô nhiễm tồn tại khắp mọi nơi.

Hứa Dịch cũng đi đến quán cơm kia, anh mô phỏng lại tình huống khi Kiều Thời biến mất, sau nhiều lần thử đóng mở cửa, anh lắc đầu nói: “Nguồn gốc không ở đây.”

Nhưng anh lại nhíu mày nói tiếp: “Nơi này… có mùi quen quen.”

“Mùi gì vậy?”

Hứa Dịch đưa mắt liếc nhìn Trình Trì: “Máy tạo giấc mơ.”

Anh sớm đã biết từ lâu, máy tạo giấc mơ vốn là do Trình Trì đem đến đây để gài anh.

Nhưng anh cũng biết, thứ kia chắc chắn không phải máy tạo giấc mơ, hiện tại nó đang ngoan ngoãn nằm ở bộ phận dọn dẹp chi nhánh số 9 rồi.

Hơn nữa, nếu thực sự là máy tạo giấc mơ, Hứa Dịch chắc chắn không chỉ nói là "quen quen", anh sẽ khẳng định ngay lập tức.

Đó là một thứ gì đó tương tự.

Anh không biết đó là thứ gì.

Nhưng có lẽ thằng cha Trình Trì này biết.

Trình Trì sửng sốt: “Lõi của máy tạo giấc mơ chính là tạo ra giấc mơ. Khụ… thời điểm tôi định ra tay, tôi chắc chắn toàn bộ lõi đều đã được chuyển đi rồi.”

Sau đó, anh ấy lại chìm vào suy nghĩ: Chức năng tạo giấc mơ đã hoàn chỉnh nhưng hình như vẫn còn mảnh vụn khác sót lại…

“Nhưng tôi dám bảo đảm, cho dù còn sót lại mảnh vụn thì chúng cũng sẽ không hoạt động, tuyệt đối không thể hình thành dị thường hay giới vực thứ hai.”

Hứa Dịch vẫn tin vào phán đoán của chính mình hơn: “Nó sẽ không chủ động hình thành dị thường thứ hai, nhưng không có nghĩa nó sẽ không bị người khác lợi dụng.”

Giống như mặt gương mà Kiều Thời để lại cho con ma trong bức tranh làm khung, rõ ràng đã mất hết khả năng hoạt động nhưng liệu nó có vô dụng không? Hiển nhiên là không.

Hứa Dịch cảm thấy mình nhất định phải nắm bắt được manh mối này.

Đặc tính của máy tạo giấc mơ là, cho dù là giấc mộng đẹp hay ác mộng thì đều sinh ra từ ý thức và nhận thức của mỗi người. Nếu ai đó muốn lợi dụng một phần đặc tính của nó để vây hãm người khác… thì kẻ đó sẽ lợi dụng thứ gì đây?

Là ký ức.

Hơn nữa còn là ký ức của toàn bộ người trong khu vực này. Cho nên, toàn bộ khu vực đều có dấu vết ô nhiễm mờ nhạt.

Nhưng Hứa Dịch vẫn không hiểu: Liệu khu vực này đã từng phát sinh sự kiện khủng khiếp nào chưa? Nếu chỉ là ký ức bình thường, với năng lực của Kiều Thời thì sao cô lại bị vây khốn như thế được?

“Trong khu dân cư tốt xấu lẫn lộn này, có khả năng đã xảy ra một số chuyện mờ ám nào đó. Chúng ta tìm người điều tra đi!”

“Ký ức bình thường không vây khốn được năng lực giả, nhưng có thể vây khốn người bình thường.”

Mà Kiều Thời chính là người bình thường đang bị vây giữ ấy.

Có lẽ những người khác khó mà tưởng tượng được rằng, để xử lý Kiều Thời thì chỉ cần sử dụng cách đơn giản nhất.

Mà những người bên ngoài sẽ chỉ toàn trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, mỗi người nghĩ một kiểu và ngày càng rời xa khỏi chân tướng sự thật.

Kiều Thời tựa người vào cánh cửa. Cô từ bỏ ý định phá cửa, bởi vì dị thường kia không có ở cánh cửa này.

Quen biết cô từ lâu, đặc tính lại liên quan đến ký ức… sao Kiều Thời cứ có cảm giác quen quen ấy?

“Ta chưa từng nghe nói đến máy tạo giấc mơ có anh chị em gì cả mà nhỉ?” Kiều Thời bình tĩnh nói.

Nhưng giọng nói kia lại phát ra tiếng cười điên cuồng: “Ha ha ha, đừng diễn kịch nữa. Cái vẻ mặt như thể cô đã biết ta là ai kia chỉ càng chứng tỏ cô chỉ là một người bình thường không hơn không kém. Máy tạo giấc mơ ư? Ha ha, không sai, ta đã dùng một số linh kiện của nó. Nhưng ai bảo ta với nó có quan hệ hả?”

Ảo ảnh không lồ của một viên xúc xắc xuất hiện trước mặt Kiều Thời.

Những chấm tròn trên viên xúc xắc trông giống như những đôi mắt cực kỳ sống động, nhìn chằm chằm vào Kiều Thời.

Xúc xắc xui xẻo.

Kiều Thời cố gắng lục tìm trong ký ức, cuối cùng cũng tìm thấy hình bóng của nó ở một góc trong lễ đăng cơ của Tử Thần.

Trong số khách mời, nó thực sự không đáng chú ý, thậm chí có thể nói nó thuộc nhóm yếu nhất… nếu lúc ấy không phải tài xế của chuyến xe ma quái cũng vào được thì có khi nó chính là kẻ yếu nhất.

Kiều Thời khi ấy và cả sau này đều chưa từng chú ý đến nó.

Xúc xắc xui xẻo nghe thì có vẻ rất mạnh mẽ. Nhưng giới hạn quyền lực của nó khá mơ hồ, dễ dàng bị các dị thường khác chia cắt… Trừ khi từ lúc sinh ra nó đã rất mạnh để nắm giữ được tất cả quyền lực trong tay. Mà hiển nhiên là nó không có được may mắn đó.

Có lẽ sự xui xẻo cũng đã vận lên chính nó rồi.

Những dị thường khác cũng giống như Kiều Thời, chẳng ai thèm để ý đến nó. Khi nó tham gia vào bàn cờ này, những dị thường khác chỉ cho rằng nó là một cái bia đỡ đạn.

Ai mà ngờ được, kẻ trông có vẻ tầm thường ấy mới là kẻ có dã tâm lớn nhất!

Ở góc độ nào đó mà nói, chính là Kiều Thời đã khơi dậy dã tâm của nó.

Một con người mà còn có thể làm đến mức đó. Không lẽ nó lại không làm được hay sao? Từ đó về sau, nó luôn dõi theo cô.

Sau đó nó phát hiện ra một sự thật vô cùng hoang đường: Kiều Thời chỉ là một người bình thường.

Chưa bao giờ thấy cô vận dụng năng lực siêu phàm, cô chỉ có thể lực và trí tuệ thuần túy.

Nó liên tục kiểm tra và xác nhận, cho đến khi Kiều Thời bị kéo vào trong [Ký ức], nó vẫn tiếp tục làm điều đó.

Kết quả của những thử nghiệm lặp đi lặp lại hoàn toàn phù hợp với suy đoán của nó.

Nếu là người có năng lực thực sự thì đã xé toang bức màn ký ức và trở về hiện thực. Nhưng cô không làm được.

Nếu thực sự đoạt được quyền lực của Tử Thần thì hẳn cô đã biết nó là ai, đó là một sự thật có thể xác nhận mà không cần dùng mắt nhìn. Nó đã từng đi vào vương quốc mục nát nên chắc chắn sẽ bị Tử Thần ghi nhớ hơi thở. Nhưng cô lại không có "cảm giác" ấy.

Có vẻ như cô đã sử dụng một thủ thuật che mắt nào đó để khiến người khác tưởng rằng cô làm được, khiến những người khác cho rằng cô rất mạnh.

Thực tế thì sao… ha ha.

Đương nhiên, Xúc xắc xui xẻo cũng thừa nhận, Kiều Thời là một người bình thường có phần kỳ dị.

Những kẻ làm hại cô thường sẽ bị phản phệ. Cô cũng sẽ dùng một số "đạo cụ" khá kỳ quái không biết lấy ở đâu ra, chẳng hạn như cuốn sách có thể dùng để truy vết ma da.

Xúc xắc xui xẻo đầy tham vọng nhưng cũng đủ cẩn trọng, nếu không nó đã sớm bị phát hiện từ lâu rồi.

Cho nên, nó luôn ẩn mình trong bóng tối, chờ đợi cơ hội. Sau đó, chỉ với một lần gieo xúc xắc, nó đã khiến Kiều Thời “rời khỏi” trang bị của cô một cách hợp lý: Tất cả đồ vật đã bị ma da làm rơi, rồi Thiên Lý Nhãn giúp cô nhặt lên nhưng chưa kịp trả lại, [Ký ức] có hiệu lực.

Nó tuyệt đối sẽ không trực tiếp ra tay với Kiều Thời.

Ngay cả khi mọi người dễ bị mắc kẹt trong ký ức của chính mình thì nó cũng không lấy ký ức của Kiều Thời. Thay vào đó nó trích xuất ký ức của những người khác.

Các giới vực thường sẽ có "cách giải", đối với người bình thường cũng vậy. Đây là quy tắc tồn tại của giới vực. Thật ra, Kiều Thời đoán không sai, chỉ cần cô mở đủ cửa, cô có thể tìm được cánh cửa trở về hiện thực.

Nhưng dưới tác động của Xúc xắc xui xẻo, Kiều Thời sẽ mãi mãi không bao giờ tìm được cánh cửa ấy.

Bởi vì, xác suất mở được cánh cửa ấy đã bị giảm đến mức thấp nhất, mà nếu làm tròn thì tức là khả năng bằng không.

Đúng vậy, cho dù nhốt được Kiều Thời thì nó vẫn chưa có ý định giết cô.

Người bình thường ấy à, suy cho cùng đều là những kẻ yếu ớt, sinh lão bệnh tử rồi cũng sẽ đến. Nó cần gì phải mạo hiểm như vậy chứ?

Có lẽ chỉ cần để cô phát hiện ra rằng “bản thân sẽ mãi mãi không ra được” là đủ khiến cô phát điên rồi.

Nó sung sướng nói: “Ta còn phải cảm ơn cô. Cô đã dùng thân phận của một người bình thường dọn đường cho ta. Không cần quá đau buồn, có lẽ đây chính là số mệnh đã an bài.”

Dùng phương pháp đơn giản nhất để xử lý một người bình thường như Kiều Thời mà có thể làm rung chuyển số phận của con người lẫn dị thường, còn điều gì đáng giá hơn đây nào?

Sau trận chiến này, nó sẽ không còn là Xúc xắc xui xẻo nữa, nó sẽ là Xúc xắc vận mệnh.

Bình Luận (0)
Comment