Phải thừa nhận rằng, Xúc xắc xui xẻo khá tinh ranh.
Nó biết năng lực của nó không mạnh. Nếu ném xúc xắc để khống chế vận mệnh của các dòng thời gian song song thì sẽ bị phản phệ ngay lập tức, nếu khống chế sinh tử của Kiều Thời thì cũng có khả năng bị phá giải.
Nhưng “Kiều Thời vĩnh viễn không thể mở được cánh cửa dẫn đến hiện thực”, tuy là một chuyện nhỏ nhưng chính xác là có thể tối đa hóa năng lực khống chế của nó.
Kiều Thời vừa nhấm nháp tô mì ăn liền mà ông chủ cửa hàng tiện lợi cho, vừa suy nghĩ cách phá vỡ tình thế.
Đáng tiếc, đây là một dị thường không có thực thể, nếu không cô đã dùng nắm đấm để nói cho nó biết rằng điểm thể chất của cô không hề tăng vô ích rồi.
“Hệ thống, vận rủi sẽ giáng xuống đầu tui phải không?”
“Ký chủ, bổn hệ thống không ủng hộ khái niệm "may rủi". May mắn hay xui xẻo đều là xác suất, kiến nghị ký chủ hãy nhìn nhận bằng tâm thái bình thường nhé.”
Hệ thống khoa học cũng sẽ không nói với Kiều Thời là: Chỉ cần suy nghĩ lạc quan, chuyện tốt đẹp có thể sẽ đến bất cứ lúc nào. Bởi vì, khi chuyện tốt đẹp còn chưa xảy ra thì ngược lại sẽ khiến ký chủ càng chìm sâu vào sự chán nản.
Nhưng nó cũng không khuyến khích Kiều Thời hình thành tư duy bi quan, buồn lo vô cớ về những chuyện xấu có thể xảy ra trong tương lai.
“Nhưng nếu có người nói sẽ mang đến những xui xẻo, làm ảnh hưởng đến vận mệnh của tui thì sao?”
Hệ thống nghiêm túc đáp: “Bổn hệ thống cũng không ủng hộ "thuyết định mệnh". Nhưng theo cách nói dân gian, cuộc đời một người thực sự bị ảnh hưởng bởi xã hội, người khác và chính bản thân họ. Việc người khác có thể gây ảnh hưởng đến cuộc sống của ký chủ là chuyện rất bình thường.”
Kiều Thời dùng cách của bản thân để giải thích lời của hệ thống: Nó không loại bỏ ảnh hưởng của Xúc xắc xui xẻo.
Rõ ràng không phải hệ thống không làm được, mà là nó sẽ không ngăn cản sự tương tác “bình thường” giữa thế giới này với Kiều Thời.
“Nhưng ký chủ không cần lo lắng về những tai họa do người khác mang đến. Khi người khác ảnh hưởng đến ký chủ thì cô cũng sẽ ảnh hưởng đến họ. Đây là một quá trình tương tác lẫn nhau. Nếu có người nói sẽ giáng xui xẻo xuống người cô, vậy cô hoàn toàn có thể đáp lễ một câu…”
“Câu gì?”
“Nghiệp quật.”
Phụt…
Kiều Thời suýt chút nữa bị nghẹn mì ăn liền.
Hệ thống dùng gói giọng nói nghiêm túc để nói mấy lời ngây ngô trẻ con như thế này, có cảm giác hài hước khá đặc biệt.
Nhìn thấy phản ứng của Kiều Thời, mỗi dòng mã code của hệ thống đều lộ ra vài phần tự đắc.
Nó là một hệ thống không ngừng tự cải tiến và cập nhật. Gần đây nó cũng đã suy nghĩ đến vấn đề hiệu quả trị liệu từ một góc độ hoàn toàn mới: Kiều Thời không mấy tin tưởng vào sự trị liệu của nó, có phải là do cách diễn đạt của nó quá xa cách? Thử bắt kịp “xu hướng”, điều chỉnh kho từ vựng thì liệu có thể kéo gần khoảng cách với Kiều Thời, nâng cao hiệu quả trị liệu không?
Xem ra, lần cập nhật cơ sở dữ liệu này vô cùng thành công.
Kiều Thời cảm thấy lần nào cũng có thể đổi mới định kiến về hệ thống chết tiệt không đáng tin cậy này.
Nhưng bạn cũng không thể nói hệ thống vô dụng, sau khi hiệu ứng gây cười của nó đạt đến mức tối đa, Kiều Thời đã hoàn toàn thoải mái trở lại.
Vốn dĩ cô cũng không quá căng thẳng. So với sự cô độc vĩnh hằng khi ở bên ngoài dòng thời gian, ký ức không thể thoát ra này chỉ có thể coi là chuyện nhỏ mà thôi.
Ít nhất ở đây vẫn có thể tương tác với con người, còn có mì ăn liền ăn kèm xúc xích.
Hơn nữa, mặc dù lời hệ thống nói rất buồn cười nhưng cũng đang ám chỉ một chuyện: "Xui xẻo" nào đó có hiệu lực hay không còn tùy vào từng trường hợp.
Nói không chừng trước khi xui xẻo mà mi mang đến cho ta có hiệu lực, ta đã ảnh hưởng đến vận mệnh của mi trước rồi.
Mi có thể sử dụng cách nào đó để giảm thiểu xác suất xảy ra một sự việc nhưng trái lại, ta cũng có thể dùng một hình thức khác để tăng xác suất ấy lên.
Vận mệnh không bao giờ bị ràng buộc chỉ bởi một yếu tố duy nhất, trừ khi chính mi cũng sẵn sàng giao phó số mệnh của mình cho “yếu tố duy nhất” đó.
Đã không phải vấn đề không thể giải quyết, vậy mắc gì Kiều Thời phải hoảng hốt?
Nhưng rõ ràng sự thản nhiên của Kiều Thời không phải là điều mà Xúc xắc xui xẻo muốn trông thấy.
Nhìn thấy bà cô này coi như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục húp mì ăn liền, sau đó lại như nhớ ra chuyện gì buồn cười mà bật cười, nó bắt đầu đứng ngồi không yên: Phản ứng này, có gì đó không hợp lý!
Thân phận của mình bị vạch trần, đáng lý ra cô phải kinh hoàng hoảng loạn mới đúng chứ? Không phải là nên cầu cứu, xin tha, thậm chí thương lượng điều kiện hay sao?
Quá trình này vốn dĩ cũng là một phần để nó tận hưởng niềm vui chiến thắng, cho nên nó mới lộ diện, để Kiều Thời trở thành một “con quỷ hiểu chuyện”. Cũng coi như là báo đáp ân tình “món quà lớn” mà Kiều Thời đã trao cho nó.
Nhưng hiện tại, nó không cảm giác được sự vui sướng, trái lại nó còn bị phản ứng của Kiều Thời làm cho hoảng sợ!
“Đã nói ta nhìn thấu cô rồi, đừng tiếp tục ra vẻ trước mặt ta nữa, vô dụng thôi. Nghĩ theo hướng tích cực thì nếu cô ngoan ngoãn ở lại đây, cô vẫn có cơ hội an hưởng tuổi già. Đây cũng không phải kết cục quá tệ.”
Từng nút số trên xúc xắc lại bắt đầu chậm rãi chuyển động, vừa giống như nó đang đảo mắt quan sát Kiều Thời vừa đo lường tính toán xem số nút mà nó tung ra cho Kiều Thời có hiệu lực hay không.
Không có vấn đề gì.
Xúc xắc xui xẻo thầm thở phào nhẹ nhõm, dù đã biết Kiều Thời chỉ là một người bình thường nhưng đôi khi nó vẫn bị cô hù dọa.
Tuy nhiên, dường như Kiều Thời không hề bối rối khi bị vạch trần.
“À đúng đúng đúng, mi nói đúng.”
Bề ngoài như đang phụ họa theo Xúc xắc xui xẻo nhưng thật ra lại đầy qua loa, cô vẫn là kiểu muốn làm gì thì làm đó.
Chẳng những Xúc xắc xui xẻo không hề cảm thấy được an ủi, mà ngược lại thần kinh của nó càng trở nên căng thẳng hơn trước một loạt các hành động tiếp theo của Kiều Thời.
Chỉ thấy Kiều Thời húp xong tô mì ăn liền, sau đó đi tìm một nhà nghỉ rồi bước vào.
“Không phải chứ, rốt cuộc cô muốn làm gì?!”
Trong tưởng tượng ban đầu của Xúc xắc xui xẻo, đáng lẽ Kiều Thời phải đuổi theo nó cầu xin một con đường sống, chứ không phải nó đuổi theo để hỏi Kiều Thời có ý đồ gì như thế này.
Nhưng sự tình đảo ngược Thiên Cang như vậy vẫn cứ thế mà xảy ra.
Kiều Thời thoải mái nằm xuống giường: “Mi không thấy à? Ta ngủ đây.”
Với yêu cầu của hệ thống, Kiều Thời có thể ứng phó cho có lệ nhưng cũng không thể làm lơ mãi được, bằng không sẽ rất phiền toái.
Hơn nữa, cô cũng đã nắm được sơ bộ tình cảnh của bản thân. Trong tình huống hiện tại cô càng không thể sốt ruột, nếu để Xúc xắc xui xẻo dắt mũi thì chẳng khác nào giao sợi tơ vận mệnh của mình cho đối phương.
“Ngủ” chính là một lựa chọn tốt.
Kiều Thời may mắn mở đúng cửa, không mở trúng một ngôi nhà bị bỏ hoang. Tất nhiên, cô cũng không trả tiền… cô không có ký ức về loại tiền tệ thông dụng của thế giới ký ức này. Nhưng dù sao cũng chỉ là ký ức, chủ nhà trọ cũng không lỗ.
Tuy các dịch vụ và giường nệm của nhà nghỉ nhỏ gần khu dân cư cũ trong thành phố có sự khác biệt so với các khách sạn cao cấp, nhưng Kiều Thời có thể thích nghi với hoàn cảnh còn tệ hơn nữa, nên chuyện này cũng không thành vấn đề.
Về việc đảm bảo đảm chất lượng giấc ngủ, cô tin tưởng vào năng lực của hệ thống.
“Là mi nói đấy nhé, bảo ta ngoan ngoãn ở lại đây hưởng thụ cuộc sống.” Thấy Xúc xắc xui xẻo khá dễ quên, Kiều Thời mới tốt bụng nhắc nhở.
Chết tiệt! Cô có hiểu thế nào là khách sáo không hả?
Hơn nữa đó chỉ là một câu nói trịnh thượng nhằm k*ch th*ch tâm lý của Kiều Thời! Nếu là người bình thường, sao có thể “tận hưởng” cuộc sống ở một nơi quái dị như thế này được chứ?
Điều nó càng hy vọng được thấy chính là Kiều Thời không thể chấp nhận hoàn cảnh tuyệt vọng nên lựa chọn tự sát, để câu chuyện này có một cái kết viên mãn.
Nhưng thực tế lại là Kiều Thời lịch sự nói với nó: “Quý ông Xúc xắc, hay là quý cô Xúc xắc nhỉ? Có thể giúp ta tắt đèn được không?”
Nhưng rất nhanh, Kiều Thời lập tức nhận ra lời nhờ vả của mình có phần mạo muội: Xúc xắc xui xẻo không có tay. Nó chỉ là một ảo ảnh, rất khó can thiệp vào hiện thực.
Thôi, để cô tự mình tắt đèn vậy.
Xúc xắc xui xẻo: …
Trong khoảnh khắc ấy, Xúc xắc xui xẻo đã chửi rủa vô cùng dữ dội.
Nhưng Kiều Thời chẳng nghe thấy gì nữa, cô đã chìm vào mộng đẹp. Còn hệ thống thì đang bảo vệ cho chất lượng giấc ngủ của cô.
Cô còn trẻ thế này mà sao có thể ngủ ngon lành như thế chứ? Mau dậy cho ta!
Xúc xắc xui xẻo lao về phía Kiều Thời, như thể muốn đấu tay đôi với chân thân của cô. Nhưng nó chỉ là một khối ảo ảnh, thứ nó đập vào cô cũng chỉ có không khí.
Có một kẻ chủ mưu như thế này ở bên cạnh mà Kiều Thời vẫn có thể ngủ ngon lành, đương nhiên không chỉ xuất phát từ sự tin tưởng đối với hệ thống mà còn vì cô đã tìm ra được gốc gác của Xúc xắc xui xẻo.
Xúc xắc xui xẻo nói cô chỉ là một người bình thường, chẳng có gì đáng sợ. Nhưng mặt khác, Xúc xắc xui xẻo cũng yếu đến mức thảm hại, thậm chí còn không đánh trúng được cô.
Ở một mức độ nào đó, bọn họ giống như hai con gà mổ nhau. Trong khoảng thời gian ngắn, không ai có thể thực sự làm tổn thương đối phương.
Khi Kiều Thời tỉnh dậy với tinh thần sảng khoái, cô chợt bắt gặp ánh mắt u oán của Xúc xắc xui xẻo.
Kiều Thời suýt nữa giật mình: Còn chưa đi hả?
Canh cả đêm, cũng kiên trì ra phết.
Đương nhiên Kiều Thời biết khứa này sẽ luôn bám theo cô như hình với bóng. Nhưng giấu đi thân hình hẳn là sẽ thuận tiện hơn nhiều chứ, đằng này nó lại cứ muốn hiện hồn hù dọa cô, haizzz, sao phải khổ vậy hả.
Kiều Thời cảm thấy tội nghiệp thay cho nó.
Dù theo lý thuyết dị thường không cần nghỉ ngơi nhưng chịu rồi, đối xử tử tế với người khác cũng là mấu chốt của “việc chữa bệnh” đó thôi. Về phương diện này, Kiều Thời rất phối hợp điều trị.
Sau khi đã nghỉ ngơi đầy đủ, Kiều Thời lập tức chuẩn bị nghiệm chứng lý thuyết xác suất. Không phải cái “không thể” Xúc xắc xui xẻo nói, mà là luận điểm mà hệ thống đã nói.
Lúc này, phía dưới tòa nhà vang lên những âm thanh ồn ào, như thể có ai đang khóc lóc cãi vã.
Nếu là lúc bình thường, Kiều Thời sẽ căng tai lên hóng hớt, nhưng bây giờ việc tìm ra cánh cửa trở về hiện thực quan trọng hơn.
Kiều Thời tập trung hoàn lực, cô dồn toàn bộ sự chú ý vào cánh cửa trước mặt.
Cuối cùng Xúc xắc xui xẻo cũng nắm được “điểm yếu” của Kiều Thời, nó có vẻ gấp đến mức không chờ nổi, lập tức chế giễu: “Ha ha, dù có giả vờ thản nhiên đến đâu thì cô vẫn sốt ruột thôi đúng không?”
Kiều Thời: … Ta thấy mi còn sốt ruột hơn cả ta đó.
Nhưng cuối cùng Xúc xắc xui xẻo cũng bình tĩnh lại.
Hành vi của Kiều Thời đã trở lại đúng với phạm vi hiểu biết của nó. Nó ước gì Kiều Thời thử nhiều hơn nữa, như vậy cô mới có thể cảm nhận được nỗi tuyệt vọng vì tất cả mọi cố gắng đều phí công vô ích.
Nhưng Xúc xắc xui xẻo không thể ngờ, dường như lời chế giễu của nó đã tạo ra một hiệu ứng nằm ngoài tưởng tượng của nó: Kiều Thời từ bỏ việc tìm kiếm chỉ có khả năng mong manh đó.
“Không phải chứ, trước tiên cô cứ kiên trì một chút đi? Ngộ nhỡ là ta nói bậy thì sao?” Xúc xắc xui xẻo lại khuyên nhủ Kiều Thời.
Kiều Thời không nghe.
Kiều Thời đột nhiên đổi ý không phải bị lời nói của Xúc xắc xui xẻo tác động, cũng không phải cô không muốn tiến hành kiểm tra xác suất nữa, mà là do hệ thống lại nhắc nhở: “Nếu nghỉ ngơi đủ rồi, vậy với tư cách là người quản lý của thành phố, ký chủ nên bắt tay vào làm việc thôi.”
Bên ngoài rõ ràng đã xảy ra chuyện, làm sao Kiều Thời có thể đóng cửa sống cuộc đời của riêng mình được chứ?
“Ký chủ, tôi đã nhắc nhở cô, việc tranh cử, kể cả tranh cử thành công cũng chỉ là mới bắt đầu thôi!”
Đây là một trách nhiệm khá nặng nề.
Kiều Thời có rất nhiều điều muốn phàn nàn: Chuyện trong ký ức có thuộc phạm vi quản lý của tui đâu? Có quản cũng vô dụng mà?
Nhưng cô cũng đã quen với việc hệ thống cứ chồng thêm công việc cho cô rồi.
Thôi, vậy đi xem thử coi là chuyện gì. Chỉ cần Xúc xắc sốt ruột hơn cô thì Kiều Thời sẽ không vội.
Chuyện xảy ra ở dưới nhà cũng chẳng có gì mới mẻ, chỉ là bà vợ dẫn theo hai người đàn ông chặn trước cửa nhà nghỉ, đánh cho ông chồng ngoại tình và kẻ thứ ba một trận.
Lúc Kiều Thời đến, trên hành lang đã có không ít người đang đứng hóng chuyện.
Bà vợ còn cố ý nhường ra “vị trí quan sát tốt nhất”, để “dung nhan tôn quý” của hai người kia phơi bày trước tầm mắt mọi người.
Đôi nam nữ kia không phải đối thủ của hai gã đàn ông to con, bọn họ vừa che mặt chạy trốn, vừa kêu lên: “Dừng tay! Đánh nữa là tôi báo cảnh sát đấy!”
Đám người hóng chuyện tấm tắc khen: “Bà chị lợi hại quá!”
Cũng có người bĩu môi: “Nhà có bà vợ đanh đá thế này chắc là không sống nổi đâu…”
Bà vợ đưa mắt nhìn về phía phát ra giọng nói, đáp luôn: “Đúng thế, tôi không chịu nổi cuộc sống này nữa rồi. Nên tôi tặng nó cho cô đấy. Chúc cô đầu đội thảo nguyên xanh mướt, ngày nào cũng phải nhẫn nhịn chịu nhục.”
“Này, cô ăn nói cái kiểu gì đấy!”
“Hửm? Cô không vui à? Tôi còn tưởng cô thích sống như vậy chứ.”
“…”
Kiều Thời nhìn mà muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi: Cuối cùng không phải xem màn bà vợ tha thứ cho gã chồng ngoại tình rồi, vụ này bõ tức thực sự!
Nhưng Kiều Thời lại xấu hổ bỏ tay xuống, bởi vì cô cảm nhận được “ánh mắt chăm chú” của hệ thống: Không phải cô đến đây để hóng chuyện đâu nhé!
“Hệ thống à, mấy chuyện xích mích gia đình nhỏ nhặt thế kia, không đến mức phải "kinh động" đến người quản lý là tui chứ?”
Cho dù đây không phải thế giới ký ức thì Kiều Thời cũng cảm thấy việc mình khoanh tay đứng nhìn hẳn là chuyện hợp với lẽ thường tình. Cô đâu phải nhân viên cộng đồng hay người hòa giải xung đột, đúng không nào?
Hệ thống nói một lời hết sức sâu sắc: “Ký chủ, xem nhẹ việc nhỏ, trốn tránh việc lớn là điều cấm kỵ đối với người quản lý. Họ đều là cư dân trong khu vực thuộc phạm vi quyền hạn của cô, xin đừng từ bỏ lý tưởng ban đầu khi cô ấp ủ giấc mơ!”
“Vậy… nếu tôi đưa cho chị gái kia một cái gậy, có tính là tích cực can thiệp không?” Kiều Thời dò hỏi.
Hành vi ủng hộ bạo lực lập tức bị hệ thống từ chối.
Theo lời nhắc nhở của hệ thống, là một người quản lý, cô nên tuân thủ luật pháp và quy tắc, cố gắng hết sức để ổn định tình hình và hòa giải mâu thuẫn.
Ví dụ, hành tuy vi của hai người kia có trái đạo đức nhưng nếu đánh người gây thương tích, bà vợ và những người cô ta dẫn theo sẽ bị bắt vì hành hung người khác, vậy thì sẽ dẫn đến việc mâu thuẫn càng leo thang. Điều này không đáng và cũng không nên xảy ra.
Kiều Thời hiểu ý của hệ thống.
Cô quyết định đứng ra hòa giải xung đột: “Chị ơi, bình tĩnh đã!”
“Chuyện này không liên quan đến cô, cô bớt bao đồng đi.”
“Tôi chỉ cảm thấy, nếu báo cảnh sát trong tình huống này, chị sẽ phải chịu thiệt thôi.”
Bà vợ biết nhưng cô ta muốn xả giận.
Kiều Thời dịu dàng đề xuất một giải pháp hòa bình: “Trong nhà có nhiều gián cũng không phạm pháp. Tôi nghe nói, gián là loài ăn tạp, chúng cũng biết ăn thịt nhân lúc con người ta đang ngủ… Nhưng suy cho cùng gián quá nhỏ, cũng sẽ không đến mức cắn người gây thương tích nghiêm trọng được.”
“Tương tự, nếu trong nhà có chuột, con chuột chạy lên mặt, thậm chí là lên XX cũng rất bình thường, đúng không?”
“Hoặc là các loại côn trùng linh tinh khác có thể để lại bóng ma tâm lý rất sâu cho con người ta…”
“Tôi hiểu rồi.”
Bão táp đã lắng xuống.
Kiều Thời khoe khoang với hệ thống: “Mâu thuẫn nhỏ, xử lý ngay, giải quyết xong luôn.”
Hệ thống đang bị treo.
Xúc xắc thì im lặng.
Nó trơ mắt nhìn Kiều Thời bận rộn quay cuồng trong đủ thứ chuyện: [Hàng xóm láng giềng chửi nhau, xử lý thế nào], [Chủ nhà đòi bồi thường thiệt hại, phải làm sao bây giờ], [Tranh chấp giải tỏa, giải quyết ra sao]…
Thành phố Bàn Cờ. Khu 66.
“Sự việc nghiêm trọng đáng ngờ mà mấy người nói, tôi thật sự không biết, chưa từng nghe qua. Nhưng mấy người tìm Kiều Thời hả? Thế hình như tôi có biết cô ấy đấy.”
Biết cô ấy ư? Chuyện này không có khả năng. Kiều Thời từng nói đây là lần đầu tiên cô đến thành phố này.
“Ừm, tôi cũng không biết nên diễn tả cảm giác đó như thế nào, giống như kiểu tôi vốn không quen cô ấy nhưng trong ký ức ban đầu của tôi lại xuất hiện thêm một đoạn ký ức mới cực kỳ ấn tượng, khiến tôi nhất thời không thể quên được.”
Không chỉ có một người nói như thế.