Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 153

Quả nhiên Kiều Thời thực sự ở trong ký ức của những người này!

… Nói vậy có lẽ dễ bị hiểu sang nghĩa khác, nghe như thể Kiều Thời đã chết và đang được người ta tưởng niệm ấy.

Nhưng đó không phải vấn đề quan trọng. Vấn đề quan trọng là cuối cùng họ đã nhận được tin tức mới nhất về Kiều Thời, cũng đã xác nhận được tung tích thực sự của cô!

Ban đầu họ khá lo lắng, liệu “ký ức"” của những người tự nhận là có quen biết Kiều Thời có phải là giả hay không.

Suy cho cùng, kẻ chủ mưu muốn giam giữ Kiều Thời mà thần không biết quỷ không hay, chắc chắn nó sẽ không để họ dễ dàng biết được những tin tức liên quan. Để cản trở việc họ tìm được Kiều Thời, nó tung một ít hỏa mù cũng là chuyện hết sức bình thường.

Nhưng sau khi nghe xong miêu tả của bọn họ thì quá tốt rồi, có thể xác nhận đó chính là Kiều Thời.

Không còn nghi ngờ gì nữa, những chuyện kh*ng b*, ly kỳ, âm hiểm độc ác, bất cứ dị thường nào cũng có thể làm được, nhưng lại không giống với cách làm việc tưởng chừng vô lý nhưng lại cực kỳ hợp lý của Kiều Thời.

Phong cách làm việc vừa có cảm giác ngập tràn đạo đức, lại vừa linh hoạt vận dụng các điểm mấu chốt đó không phải là thứ mà dị thường bình thường nào cũng có thể bắt chước được.

Mấy người đứng trước mặt Hứa Dịch bị ánh nhìn chằm chằm của anh làm cho lông tơ trên người dựng cả lên. Bọn họ đã nói hết những gì mình biết, tại sao ánh mắt anh vẫn đáng sợ như vậy? Cứ như thể muốn bổ đầu họ ra xem bên trong có gì…

Không, không, không, không được suy nghĩ bậy bạ! Người này hẳn là “người phe ta” đến đây cứu bọn họ!

Họ không biết rằng trực giác của họ khá chuẩn xác.

Hứa Dịch đã từng suy nghĩ đến phương án đó.

Anh không nhìn ra bất cứ "lối vào" nào có thể trực tiếp dẫn đến ký ức ở trên người họ. Vậy nếu anh làm gì đó với họ, hẳn là lối vào sẽ trở nên rõ ràng hơn…

Nhưng Hứa Dịch đã nhanh chóng gạt bỏ ý tưởng đó.

Anh nghĩ đến những miêu tả của họ về Kiều Thời, cô vẫn rất ổn.

Vậy thì anh cũng nên bình tĩnh.

Năng lực hỗn loạn lan tràn ra cả bên ngoài đang từ từ trở lại cơ thể anh, những vết thương nứt nẻ trên làn da đang dần dần hồi phục, dấu vết của việc dị thường hóa cũng mờ dần, thậm chí cả ánh mắt cũng trở nên tỉnh táo hơn trước rất nhiều.

Hứa Dịch nghe thấy giọng nói bình tĩnh của chính mình: “Nếu ai xuất hiện "ký ức mới nhất" liên quan đến cô ấy, lập tức nói cho tôi biết và đưa tôi đến cảnh tượng tương ứng.”

Ký ức mới nhất có nghĩa là rất có thể đó chính là "vị trí hiện tại" của Kiều Thời.

Tìm được nơi gần cô nhất, dù không phải là ngọn nguồn ô nhiễm thì vẫn có khả năng tìm được điểm yếu của thế giới ký ức, tạo cơ hội để anh xâm nhập vào!

“Cửa hàng tiện lợi! Hiện tại cô ấy đang ở cửa hàng tiện lợi!” Có người hét lên.

Nhưng trong khi hét lên, chính bản thân người đó lại cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp: Đợi đã, sự việc trong ký ức có thể gọi là "hiện tại" ư? Sao ông ta lại cảm thấy mơ hồ thế này?

Dù biết thế giới này đã khác trước nhưng đối với một người bình thường, đây vẫn là một trải nghiệm khá kỳ quái.

Hứa Dịch không ngốc. Anh không do dự dù chỉ một giây, lập tức túm lấy người đó rồi xông thẳng đến cửa hàng tiện lợi.

Thế giới ký ức.

Xúc xắc xui xẻo sắp suy sụp rồi.

Theo kế hoạch của nó, những sự việc “mới xảy ra” trong thế giới ký ức không nên đồng bộ với thế giới hiện thực! Nếu không, làm sao nó có thể nhốt Kiều Thời ở đây mà thần không biết quỷ không hay chứ?

Một mặt, ký ức đã là một sự thật không thể thay đổi. Dù cô gây sóng gió ở trong này thì cũng chả ảnh hưởng gì đến thực tại.

Ngay cả khi Kiều Thời sắm vai một kẻ sát nhân điên loạn ở trong thế giới ký ức thì thông tin này cũng không thể truyền ra ngoài.

Bởi vì trong cảnh tượng tiếp theo, người chết sẽ lập tức sống lại, cái chết hoàn toàn không tồn tại. Mà người ở trong thế giới hiện thực cũng sẽ không nhớ rõ từng có một kẻ sát nhân điên cuồng như thế.

Mặt khác, hỗn loạn, mơ hồ, điều chỉnh lại đều là đặc tính của ký ức. Dù bạn muốn làm xuôi theo dòng chảy nhưng những gợn sóng lăn tăn mà bạn đã khuấy động lên vẫn sẽ bị nhấn chìm trong thế giới ký ức.

Ví dụ như trong thế giới ký ức, Kiều Thời mượn di động của một người đi đường nào đó, có thể người đi đường ấy sẽ nhớ rằng anh ta từng gặp một người mượn điện thoại kỳ lạ.

Nhưng thật sự là gặp rồi sao? Chính anh ta cũng không chắc chắn.

Hoặc ví dụ như ông chủ cửa hàng tiện lợi mời Kiều Thời ăn mì gói. Có lẽ ông chủ sẽ nhớ rằng mình đã tốt bụng giúp một người không có tiền ăn cơm.

Nhưng người ấy là ai? Không chắc là Kiều Thời, cũng có thể là người khác.

Thế nhưng, dù Xúc xắc xui xẻo đã tính toán kỹ lưỡng đến mấy thì những tình huống không nên xảy ra vẫn cứ xảy ra: Ký ức về Kiều Thời đã đồng bộ với hiện thực!

Đó không phải là những ký ức hoàn toàn chuẩn xác, chắc chắn một số “gợn sóng” chẳng mấy quan trọng đã bị nuốt chửng, nhưng chỉ cần có thông tin được truyền đi thành công, đó chính là khởi đầu của việc đột phá lớp phong tỏa! Nó sẽ trở thành điểm neo giữa ký ức và hiện thực!

Xúc xắc xui xẻo không biết rốt cuộc Kiều Thời làm được điều đó bằng cách nào.

Có phải vì cô vẫn không thay đổi điểm mấu chốt của sự việc nhưng lại tham dự vào sự việc ấy theo cách khiến người ta khó có thể quên được không?

Hay bởi vì cô là quản lý của thành phố Bàn Cờ, nên đã có sẵn buff “có cảm giác tham dự”?

Cả hai tình huống này đều chưa từng có tiền lệ, cho nên Xúc xắc xui xẻo không biết rốt cuộc là khả năng nào đang có hiệu lực.

Có lẽ là cả hai.

Đến lúc này, Xúc xắc xui xẻo không thể tiếp tục ôm tâm lý may mắn chỉ bởi Kiều Thời là người bình thường được nữa: Ha ha, người bình thường thì không thể thực sự kiểm soát thành phố Bàn Cờ, không cần phải lo ư? Vậy mi thử giải thích xem rốt cuộc nhỏ này đã làm thế nào để hoàn thành việc "đồng bộ ký ức" cái coi!

Đừng hỏi tâm trạng hiện giờ của Xúc xắc xui xẻo ra sao.

Nếu hỏi thì chỉ có một câu trả lời, chính là: Hối hận.

Có lẽ lúc trước, nó không nên lựa chọn phương án giam giữ Kiều Thời. Đáng lẽ ra nó nên suy xét đến khả năng g**t ch*t cô ngay lập tức!

Đó mới là cơ hội duy nhất mà nó có thể đánh cược một phen…

Lúc này, ở trong cửa hàng tiện lợi.

Ông chủ trợn tròn mắt kinh ngạc khi trông thấy Kiều Thời đưa một xấp tiền qua, coi như cảm ơn vì tô mì ăn liền.

Vốn ban đầu cô không có loại tiền của thế giới ký ức, nhưng bởi vì cô đã làm được rất nhiều việc “người tốt việc tốt”, nên cũng đã tích lũy được một ít tiền có thể sử dụng trong thế giới này.

Đương nhiên nếu hòa giải tranh chấp một cách nghiêm túc thì không thể nhận được nhiều tiền như thế. Nhưng trông cô có giống kiểu sẽ hòa giải nghiêm túc không? Hiển nhiên là không rồi.

Hệ thống không khuyến khích Kiều Thời nhận tiền, bởi vì đây là trách nhiệm công việc của Kiều Thời.

Nhưng Kiều Thời nói với nó rằng, thứ cô nhận không phải tiền, mà là tấm lòng. Dù cô có lấy bao nhiêu đi chăng nữa thì số dư trong tài khoản thật của họ cũng không thiếu đi một xu nào.

Hệ thống tính toán rất lâu, cuối cùng nó chấp nhận cách nói đó của Kiều Thời.

Tương tự, khi Kiều Thời đưa “tiền” cho ông chủ thì đó cũng chỉ là tấm lòng, hoàn toàn không có khả năng giúp số dư trong tài khoản thực của ông ta tăng lên dù chỉ một đồng.

Nếu đã là tấm lòng thì không tồn tại vấn đề đưa nhiều như vậy có hợp lý hay không nữa. Dù sao Kiều Thời cũng không thể mang theo thứ đó về hiện thực, đây chỉ là công cụ giúp cô dễ dàng hành động ở thế giới này hơn mà thôi.

Có điều, Kiều Thời không ngờ, bởi vì số tiền cô đưa quá nhiều nên ông chủ cửa hàng tiện lợi vốn dĩ chẳng có ấn tượng cụ thể nào về cô, bỗng nhiên lại có ấn tượng sâu sắc với cô.

Dù sao ông ta đã từng giúp không chỉ một người, nên sẽ chẳng giành công sức mà ghi nhớ từng khuôn mặt mơ hồ ấy.

Nhưng một người từng được ông ta giúp đỡ, quay lại đưa tiền cho ông ta, còn nói với ông ta rằng đây là tấm lòng. Thế thì ấn tượng về người đó chắc chắn là sâu sắc rồi.

Vì vậy mà Hứa Dịch đã lần theo chỉ dẫn tìm đến đây.

Cửa hàng tiện lợi đã đóng cửa, không bán hàng.

Cũng khó trách, sau khi thành phố hóa thành bàn cờ, có cửa hàng nào còn có thể buôn bán bình thường nữa hả?

Ông chủ mở khóa cửa. Bên trong cửa hàng im lặng như tờ, nhìn xuyên qua lớp cửa kính, dường như bên trong cũng không có ai.

Ông ta thận trọng liếc nhìn Hứa Dịch, có phần căng thẳng: “Hình như bên trong không có ai… Có phải chúng ta đã tìm nhầm rồi không?”

Hứa Dịch không trả lời câu hỏi của ông chủ, mà ngăn động tác đang định kéo mở cửa ra của ông ta.

Hứa Dịch đặt tay lên nắm cửa nhưng không kéo cửa. Ánh mắt anh như thể đang nhìn vào bên trong cửa hàng tiện lợi nhưng cũng giống như đang tập trung vào một nơi nào đó khác.

Cùng lúc đó, trong thế giới ký ức.

Kiều Thời nhấp một ngụm nước tăng lực, cô nhìn ra bên ngoài cửa hàng tiện lợi, đồng thời thì thầm với hệ thống: “Hệ thống à, cái nghề hòa giải tranh chấp này đúng là không phải người bình thường nào cũng có thể làm được.”

Chỉ tính riêng mấy tin sốt dẻo mà Kiều Thời nghe được hay chứng kiến trong hôm nay thôi, ngay cả là một người đã từng tiếp xúc với giới vực, từng gặp vô số chuyện quái đản như cô cũng phải thốt lên một câu quá sức chịu đựng.

Đương nhiên, không giống những sự kiện dị thường mà là một kiểu quá sức chịu đựng ở góc độ khác.

Điều này có lẽ liên quan đến việc giao thoa giữa thời gian và không gian ở trong thế giới ký ức, khiến cho mọi chuyện đều có khả năng xảy ra "trong cùng một ngày". Nhưng tiền đề để những chuyện đó xảy ra chính là: Những chuyện kỳ quặc này thực sự tồn tại.

Kiều Thời bày tỏ: Độ khó ấy thực sự không thua kém gì so với việc đối phó với dị thường! Cả IQ lẫn thể lực đều tiêu hao vô cùng lớn.

Hệ thống thì nói: “Ký chủ, cô lẽ cô nên cân nhắc lại cách giải quyết.”

Căn cứ theo những ghi chép trong cơ sở dữ liệu, việc giải quyết các tranh chấp và hòa giải xung đột nói chung không giống như cách mà Kiều Thời đang làm.

Nhưng đối với Kiều Thời, chỉ cần không bị cấm tức là “có thể làm”.

Ở thế giới hiện thực không thể tùy tiện làm bậy, không lẽ ở trong thế giới ký ức mà vẫn phải nhẫn nại dè dặt hay sao? Thế thì suy nghĩ của cô sẽ rối tung lên mất.

Sau khi nghe ý kiến của hệ thống, Kiều Thời tích cực đề nghị: Hệ thống có thể mở rộng thêm cơ sở dữ liệu.

Cô rất sẵn lòng giúp hệ thống khám phá những mô hình quản lý mới.

Hệ thống rơi vào sự im lặng, cũng không biết có phải nó đã tiếp thu đề nghị của Kiều Thời và đang tiến hành nâng cấp cơ sở dữ liệu rồi không.

“Đi thôi.”

Kiều Thời không biết phía sau cánh cửa kia có điều gì đang chờ đợi cô.

Là hiện thực? Hay chỉ là một đoạn ký ức nào đó?

Ánh mắt Kiều Thời như xuyên qua cánh cửa kính, giao nhau với ánh mắt Hứa Dịch.

Trên đỉnh đầu cô, Xúc xắc xui xẻo điên cuồng xoay chuyển, gần như biến thành tàn ảnh.

Nếu Xúc xắc có thực thể, dòng khí được tạo ra khi nó xoay chuyển với tốc độ cao thế này chắc chắn đủ để hất văng Kiều Thời.

Việc đã đến nước này, Xúc xắc xui xẻo chỉ có thể liều mạng duy trì và gia tăng xác suất của lần tung xúc xắc trước đó: Cô, hoặc là bọn họ sẽ vĩnh viễn không thể mở chính xác cánh cửa đó!

Nếu có thể nhìn thấy hình dáng của nó vào lúc này thì sẽ phát hiện ngay, một số nút trên Xúc xắc đã biến mất. Cùng một sự kiện nhưng ở những tình huống khác nhau, nếu muốn tiếp tục duy trì xác suất ở mức cực thấp thì cái giá phải trả rõ ràng không giống nhau.

Hứa Dịch đột ngột kéo mở cửa kính.

Những dãy kệ bày hàng xếp ngay ngắn, yên tĩnh. Bên trong cửa hàng không có người.

Khi Kiều Thời đẩy cửa, cô hơi loạng choạng, như thế có ai đó đã giúp cô mở cửa, khiến sức lực cô dùng không được phát huy hoàn toàn. Nhưng chắc chỉ là ảo giác bởi vì bên ngoài không có ai cả.

Xúc xắc xui xẻo từ từ giảm tốc độ: Nguy hiểm quá.

Có lẽ vì đã thuận lợi duy trì “xác suất” kia nên nó cảm thấy tự tin hơn, hoặc có lẽ là vì muốn trêu chọc Kiều Thời, hoặc có lẽ đơn giản là vì tâm trạng lên xuống thất thường khiến nó muốn trút giận một chút, nó lại cười một cách điên cuồng: “Ha ha ha, cô làm nhiều như vậy thì sao nào? Không thể quay về vẫn là không thể quay về thôi!”

Xúc xắc vừa xoay, tất cả đều uổng công vô ích!

Hơn nữa, từ giờ nó sẽ không để Kiều Thời dễ dàng thực hiện việc “đồng bộ ký ức” nữa.

Nó đã quyết định, nếu Kiều Thời tiếp tục tham dự vào những sự việc ấy, dù có phải liều mạng làm tổn hại chính mình, nó cũng phải gây trở ngại cho cô! Có lẽ Kiều Thời sẽ đưa ra những cách giải quyết giống nhau, nhưng chỉ cần sai một ly đi một dặm thì hiệu quả cũng sẽ hoàn toàn khác.

Suy cho cùng đây vẫn là vấn đề xác suất! Trong tay nó vẫn đang nắm giữ quyền chủ động ở mức độ nhất định.

“Hửm?” Kiều Thời hơi khựng lại, cô ngẩng đầu nhìn nó.

Thực ra, Kiều Thời không hề biết chuyện ký ức đồng bộ.

Cô chỉ dựa vào cách hệ thống diễn giải định mệnh, sau đó cố gắng hết sức đi theo nhịp độ của mình để nắm chắc mạch chính của vận mệnh.

Còn chuyện tham gia vào mấy sự kiện linh tinh kia là yêu cầu mà hệ thống thêm vào. Kiều Thời chỉ có thể lách luật, dựa theo cách riêng của bản thân để giải quyết vấn đề chứ không thể thẳng thừng từ chối yêu cầu của hệ thống.

Mọi người đều biết, những chuyện trông thì không lớn nhưng cũng chẳng hề nhỏ như thế này là tốn sức nhất, trong lúc Xúc xắc im lặng vì quá bối rối, Kiều Thời suýt chút nữa đã quên mất nó.

Nhưng hiện tại nó lại chủ động xuất hiện.

Nụ cười trên khuôn mặt Kiều Thời dần dần trở nên b**n th** (Kiều Thời đảm bảo, đây là di chứng của việc cả ngày đi hóng chuyện chứ không phải bản chất của cô).

Được rồi, được rồi, vốn dĩ mấy vụ tranh chấp kia đã đủ khiến người ta đau đầu, mi lại còn muốn chơi xác suất với ta nữa à?

Chơi xác suất, mi có chắc chơi lại ta không?

Có một phần thưởng của hệ thống, bởi vì món đó có quá nhiều điểm gây tranh cãi, quá mức phi lý cho nên Kiều Thời vẫn luôn để đó chưa dùng đến.

[Ảnh ngược phản chiếu tình yêu đích thực], một phần thưởng dành riêng cho hành trình bảo vệ tình yêu của Kiều Thời, có thể trợ giúp tạo ra đủ loại bầu không khí lãng mạn.

Nhìn sơ qua có vẻ không liên quan đến tình huống trước mắt, nhưng nếu nghiên cứu kỹ bối cảnh ứng dụng của nó thì sẽ phát hiện ra, bản chất của món này không chỉ đơn thuần là bố trí background mà còn có thể kéo một số xác suất nào đó lên vô hạn.

Những cánh hoa rơi đúng vào lọn tóc, mọi người vô thức né tránh, hay là khoảnh khắc tạo nên cơ hội hẹn hò… tất cả đều là vấn đề xác suất!

Nếu Kiều Thời sử dụng ảnh ngược phản chiếu tình yêu đích thực, liệu Xúc xắc xui xẻo còn có thể chia tách cô và một người nào đó được không?

Bình Luận (0)
Comment