Lúc hệ thống diễn giải về xui rủi và xác suất, Kiều Thời đã cân nhắc ngay đến phần thưởng này.
Nhưng một khi sử dụng thứ này thì sẽ không thể kiểm soát. Nghĩ đến đủ các loại “tác dụng phụ” của nó, Kiều Thời xấu hổ đến mức muốn véo chân mình. Cô không muốn bị hiểu lầm là quấy rối chốn công sở đâu!
Nếu có thể tự mở cánh cửa để trở về thì dựa vào bản thân vẫn là tốt nhất.
Nhưng Xúc xắc xui xẻo đã chọc giận Kiều Thời: Cô có thể bình tĩnh đối mặt với nguy cơ sinh tử, nhưng nếu có ai đó muốn giật đứt cuộn len mà cô đã đan suốt cả ngày…
Mi, tiêu, đời, rồi!
Hì hì, không nghĩ tới phải không, hôm nay chạy tới chạy lui hóng chuyện đã rèn luyện năng lực chống xấu hổ cho cô. Chỉ cần không ngại xấu hổ, Kiều Thời sẽ mạnh đến mức đáng sợ!
“Hệ thống, khởi động ảnh ngược phản ánh tình yêu đích thực. Đối tượng sử dụng… Hứa Dịch!”
“Ký chủ, xin hãy xác nhận tình cảm của cô. Cô thực sự thích Hứa Dịch phải không? Tại sao lại thích? Điều đó có thể trở thành lý do để hai người tiếp tục bên nhau không?”
“Thích!”
Kiều Thời không cần suy nghĩ mà trả lời luôn, cô thích nhìn thấy anh đến đây đập tan Xúc xắc!
Nhưng có lẽ lý do ấy không phù hợp với mong đợi của hệ thống về việc cô xây dựng một “mối quan hệ yêu đương tốt đẹp và ổn định”, cho nên cô đã thay đổi bằng một lý do chắc chắn sẽ không xảy ra sai sót: “Tui thích khuôn mặt của anh ấy!”
Hệ thống: “… Ký chủ, dung nhan dễ phai tàn, tình yêu dựa vào ngoại hình không thể lâu bền.”
“Hệ thống à, thế là bà không hiểu rồi. Ngoại hình mới là thứ không thể lừa dối nhất. Nếu anh ấy lỡ làm sai chuyện gì, chỉ cần nhìn vào khuôn mặt đó, tui hoàn toàn có thể tha thứ cho anh ấy. Một mối quan hệ có thể duy trì đến lúc bọn tui già đi đã là rất lâu dài rồi.” Kiều Thời nói bằng thứ ngôn ngữ sặc mùi thảo mai.
Hệ thống: “Nếu tốc độ hủy dung của anh ấy còn nhanh hơn cả tốc độ già đi thì sao?”
Kiều Thời: “Hệ thống, là bà nói với tui, đừng giả định về tương lai, cứ dùng tâm thái bình thường để đối mặt với mọi thứ mà.”
“Sử dụng thành công.” Hệ thống thông báo.
Kiều Thời kinh ngạc. Nhanh dữ vậy sao? Không cần hỏi ý kiến Hứa Dịch hả? Cứ thế ràng buộc với cô luôn hả?
Quả nhiên hệ thống chết tiệt này không đáng tin cậy!
May mà người nhận được phần thưởng này là một người tuân thủ kỷ cương pháp luật, không có sở thích xấu xa như cô. Nếu đổi thành một gã si tình yêu đơn phương nào đó, thật sự không biết anh ta sẽ sử dụng cái thứ này như thế nào nữa!
Kiều Thời chửi thầm nhưng cũng không chậm trễ, mà quay về tiếp tục mở cánh cửa của cửa hàng tiện lợi.
Theo lý thuyết, cô và Hứa Dịch có thể coi như là đang ở trong trạng thái “đôi bên cùng hướng về nhau” đúng không? Nhưng nếu muốn tăng xác suất thực hiện thành công thì cô phải tự mình mở cửa.
Đáng tiếc, phía sau cánh cửa này cũng không phải hiện thực mà là một mặt bằng đang đăng biển quảng cáo cho thuê, thậm chí còn chẳng thấy bóng dáng cửa hàng tiện lợi đâu.
Vừa nãy, Xúc xắc xui xẻo bị nụ cười kỳ dị của Kiều Thời làm cho hoảng sợ, nó còn tưởng rằng cô đã nghĩ ra cách để đối phó với chiêu số của nó.
Đang lúc hãi hùng khiếp vía thì nó phát hiện hóa ra nãy giờ là nó sợ bóng sợ gió, tự mình dọa mình.
Xúc xắc xui xẻo đã lấy lại sự tự tin nhưng ít nhiều vẫn thẹn quá hóa giận: Chết tiệt, suýt chút nữa đã bị cô lừa rồi!
Mấy nút số còn sót lại trên Xúc xắc tỏa ra ác ý nồng đậm, mỗi nút số đều đang gào thét: Nhất định phải cho cô một bài học!
Khi Kiều Thời đẩy cửa bước ra ngoài, Xúc xắc đột nhiên rung chuyển.
Kiều Thời bỗng tự vấp chân mình, ngã nhào về phía trước.
Trong hiện thực.
Hứa Dịch không tìm được “điểm đột phá” phù hợp ở trong cửa hàng tiện lợi.
Có lẽ chỉ có thể đợi lần tiếp theo khi Kiều Thời được “làm mới” trong ký ức của những người đó… Hứa Dịch khẽ day ấn đường, cố gắng giữ bình tĩnh rời khỏi cửa hàng tiện lợi.
Nhưng không hiểu sao, sau khi bước ra hai bước, Hứa Dịch lại quay đầu nhìn về phía cửa hàng tiện lợi trống không. Anh cứ luôn có một cảm giác không yên tâm.
Vì vậy, anh quyết định quay lại, mở cửa ra một lần nữa.
“Chào sếp, có chuyện gì thế?” Giọng nói của ông chủ cửa hàng tiện lợi bỗng trở nên xa vời, như thể cách một tầng không gian mà nói chuyện với anh
Nhưng Hứa Dịch hoàn toàn không có tâm trạng quay đầu lại kiểm tra tình hình.
Bởi vì Kiều Thời đã ngã nhào vào lòng anh.
Mặt Hứa Dịch lập tức đỏ bừng, trái tim anh đập thình thịch dữ dội.
Bác sĩ nói: Nếu cơ thể anh xuất hiện những biến đổi không thể kiểm soát thì sẽ rất nguy hiểm. Điều này có nghĩa anh lại tiến thêm một bước trên con đường “không còn là con người”.
Nhưng lúc này đây, Hứa Dịch phát hiện có một số thứ mất kiểm soát nhưng lại có thể khiến anh trở về làm con người.
Đây có thể nói là phần đạt hiệu suất kém nhất của Hứa Dịch.
Anh ôm Kiều Thời rất lâu mà vẫn chưa chịu buông ra, thậm chí còn không đi kiểm tra xem rốt cuộc bản thân đang ở hiện thực hay trong thế giới ký ức. Anh cảm thấy vấn đề này hoàn toàn không quan trọng. Bởi vì điểm neo của anh chính là ở chỗ này.
Xúc xắc xui xẻo đang xoay tròn ở giữa không trung đột nhiên cạch một tiếng rơi thẳng xuống đất, trên người nó đầy những vết nứt chi chít, tựa như một cái xúc xắc bị ném vỡ tan.
Nhưng nó còn chẳng có thực thể, sao có thể rơi vỡ được chứ?
Nguyên nhân thực sự khiến các vết nứt hình thành chính là: Vận mệnh bị nó thao túng đã mất đi hiệu lực, bản thân nó bị phản phệ.
Nó run rẩy, mỗi một vết nứt trên cơ thể nó đều lộ ra sự sợ hãi: Chuyện… chuyện này là như thế nào?!
Cơ hội tốt nhất để Hứa Dịch và Kiều Thời tương phùng đã bị nó b*p ch*t. Nó chỉ vừa mới tạo ra một chút “chướng ngại” khiến Kiều Thời thôi mà, chứ đâu có tăng khả năng để họ gặp nhau.
Làm sao… làm sao có thể như vậy?!
… Hiệu quả sử dụng của ảnh ngược phản chiếu tình yêu đích thực chính là như thế.
Tất cả những “sự trùng hợp”, “ngoài ý muốn”, cuối cùng đều có thể xoay chuyển thành tác hợp.
Xúc xắc xui xẻo hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của hệ thống, lại càng không biết đến sự tồn tại của cái gì mà ảnh ngược phản chiếu tình yêu đích thực. Nhưng có một điều nó vô cùng rõ ràng: Phải chạy mau!
Thế nhưng khi nó vừa mới nhảy lên khỏi mặt đất, Hứa Dịch đang ôm Kiều Thời bằng một tay, tay còn lại vươn ra, một luồng sức mạnh vô hình như bão táp ép nó trở lại mặt đất.
Từ một góc độ mà Kiều Thời không nhìn thấy, ánh mắt Hứa Dịch còn mất kiên nhẫn hơn cả trước đó: Cái đồ không có mắt! Không thấy hai người họ đang bồi dưỡng tình cảm sao? Vội đi tìm chết cũng đừng gấp như vậy chứ!
“Khụ khụ…” Kiều Thời ho khan hai tiếng, nhắc nhở Hứa Dịch: “Có thể đặt tôi xuống rồi đó.”
Mặt Kiều Thời hơi ửng hồng, cũng hơi ngại ngùng: Cô thấy có lỗi với lão Hứa ghê!
Quả nhiên hiệu quả sử dụng ảnh ngược phản chiếu tình yêu đích thực vô cùng hoang đường, dù là Hứa Dịch cũng bị cưỡng chế phải làm theo.
Không biết có phải ảo giác không, trong vài giây ban nãy, cô cảm giác thời gian trôi qua chậm hơn rất nhiều, dường như cô còn nghe thấy cả tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực Hứa Dịch nữa.
Ừm, chắc chắn là ảo giác rồi, chắc chắn là ảnh ngược phản chiếu tình yêu đích thực đã giở trò.
Hứa Dịch có phần tiếc nuối nhưng cuối cùng vẫn buông Kiều Thời ra theo lời cô: “Cô không sao chứ? Nếu mệt quá thì…”
“Tôi không sao, tôi không sao.”
Kiều Thời liên tục xua tay, cô ngẩng đầu lên, vừa trông thấy bộ dạng hiện tại của anh thì lập tức hít một hơi lạnh.
Cô đã hiểu vì sao hệ thống cứ liên tục xác nhận với cô câu hỏi “nếu Hứa Dịch không còn đẹp trai nữa thì sao”.
Bởi vì Hứa Dịch hiện tại chẳng khác nào đã bị hủy dung, trên mặt đầy những vết sẹo đan xen chằng chịt, xen lẫn với những vệt máu khô…
Việc năng lực bị mất khống chế cùng với thân thể bị dị hóa đều đã dừng lại, hơn nữa anh còn đang có xu hướng phục hồi lại như cũ.
Nhưng Hứa Dịch quả thực đã trải qua rất nhiều trận chiến, làm sao trạng thái đó có thể tốt hơn được nữa? Chưa kể vì vội vàng đi tìm Kiều Thời nên anh cũng chẳng buồn chăm sóc cho bản thân.
Phản ứng của Kiều Thời lập tức khiến Hứa Dịch nhận ra tình trạng hiện tại của mình.
Theo bản năng, anh muốn đưa tay lên che mặt.
Anh không bận tâm việc bị người khác coi là quái vật, nhưng nếu đó là Kiều Thời…
Ngay sau đó, anh trông thấy Kiều Thời đột nhiên nở một nụ cười rạng rỡ.
“Anh thực sự quá tuyệt vời!” Kiều Thời không tiếc lời khen ngợi.
Ha, cô biết làm thế nào để hệ thống hủy bỏ hiệu quả của ảnh ngược phản chiếu tình yêu đích thực rồi. Hứa Dịch đã bị hủy dung, đây chẳng phải chính là lý do hoàn hảo sẵn có hay sao?
Màn phối hợp này có thể nói là hoàn hảo!
Hứa Dịch: ???
Anh không hiểu vì sao Kiều Thời lại đột nhiên nói ra câu đó. Nhưng lời nói ấy… anh rất thích nghe!
Hứa Dịch không cố gắng che mặt nữa, anh nghiêm túc đáp lại một tiếng “ừm”.
Hệ thống lặng lẽ ghi chép: Kiều Thời nhìn thấy trạng thái mới của Hứa Dịch vẫn vô cùng phấn khích và hào hứng.
Ban đầu nó còn lo lắng ký chủ chỉ quan tâm đến ngoại hình, không thể xây dựng tình cảm ổn định với Hứa Dịch. Bây giờ xem ra là nó chưa hiểu hết về cảm xúc của con người: Bắt đầu từ ngoại hình rồi đến con người cũng là một cách phát triển tình cảm quan trọng.
Đây là một dấu hiệu tốt.
Kiều Thời không để ý đến bản ghi chép mới của hệ thống, hiện tại toàn bộ sự chú ý của cô đang dồn vào viên xúc xắc vừa bị đập xuống mặt đất kia.
Dưới sức ép vô hình, viên xúc xắc vốn có hình dạng vuông vức đã bị lõm ở giữa, hai bên lồi ra, hoàn toàn biến dạng, người nào không biết còn tưởng nó là một cục đất nặn.
Nó vẫn đang cố gắng chuyển động, mong tìm được cơ hội tung ra một kết quả giúp mình trốn thoát.
Nhưng, không có. Hoàn toàn không có!
Tất cả nút số tung ra đều như đá chìm đáy biển. Ngược lại, tiếng răng rắc rạn nứt còn vang lên không ngừng… các vết nứt trên người nó càng lúc càng nhiều, càng lúc càng lớn.
Bây giờ, trông nó không giống một cái xúc xắc mà chỉ giống một cục đá vỡ nát, thủng lỗ chỗ.
Kiều Thời rất hài lòng với tình trạng hiện tại của nó, nhưng như thế vẫn chưa đủ làm cô hả giận.
Kiều Thời hỏi Hứa Dịch: “Anh có thể biến nó thành một thực thể mà tôi có thể chạm vào được không?”
Nếu là người khác đưa ra yêu cầu này thì đừng hòng Hứa Dịch thực hiện, có điều đây là Kiều Thời.
“Tất nhiên rồi.”
Hứa Dịch lại dùng lực ấn xuống, ảo ảnh của Xúc xắc dần dần hóa thành một thực thể vững chắc.
Kiều Thời ghé sát lại gần, cô gõ cộc cộc hai cái vào nó: Trạng thái mà cô có thể gây sát thương như thế này, nhìn thôi đã thấy thoải mái!
“Cô… cô… rốt cuộc cô muốn làm gì?” Xúc xắc run giọng hỏi.
Mặc dù người đang bày ra thủ đoạn tàn nhẫn trước mặt nó là Hứa Dịch nhưng những cách làm của anh vẫn nằm trong phạm vi hiểu biết của Xúc xắc xui xẻo.
Còn điều mà nó không thể lý giải chính là: Xác suất mà nó đang duy trì hoàn hảo lại đột nhiên sụp đổ hoàn toàn!
Điều này quá vô lý!
Xúc xắc có cảm giác chính Kiều Thời đã khiến nó thất bại mà không thể dự báo trước.
“Haizz, mi từng nói, ta chỉ là một người bình thường. Ta thì có thể làm gì được đây? Chi bằng nói tất cả đều là do sự sắp đặt của số phận đi.” Kiều Thời giơ tay ra: “Chỉ có điều, hiện tại xem ra… chúa tể vận mệnh không phải mi, mà chính là ta.”
Nói xong, Kiều Thời giơ chân đá Xúc xắc như đá một quả bóng cao su bay lên cao, rồi để nó rơi tự do lăn lông lốc trên mặt đất.
“Ồ, vẫn còn sót lại một chút linh tính, vậy thì phát huy chút giá trị còn lại đi, làm người tốt việc tốt với ta nào.” Kiều Thời quyết định công dụng của nó.
Chẳng phải Xúc xắc xui xẻo luôn muốn phá hoại những chuyện cô làm hay sao, vậy cô sẽ làm ngược lại, để nó giúp cô hoàn thành công việc “quản lý”.
Gặp chuyện không quyết định được, ném xúc xắc một cái, nâng cao xác suất, tăng cao hiệu suất. Không tệ, không tệ.
“Không, tuyệt đối không…” Xúc xắc xui xẻo lại gào lên.
Sử dụng chút sinh mệnh còn sót lại để xử lý mấy việc vặt vãnh, đối với một kẻ dã tâm bừng bừng như nó thì rõ là một sự tra tấn còn đáng sợ hơn cả xui xẻo khi bị phản phệ.
Nhưng ý kiến của nó có quan trọng không?
Hiển nhiên là không.
“Ta là Xúc xắc xui xẻo, thực ra ta rất có giá trị, có thể làm cho cô rất nhiều chuyện!” Nó thay đổi ý nghĩ, bắt đầu cầu xin.
“Ta biết mà, mi không cần phải nhấn mạnh đâu. Mang lại may mắn cho người khác nhưng lại mang đến xui xẻo cho chính mình, phải không ha?” Kiều Thời cười tủm tỉm nói: “Tiếp sau đây, vất vả cho mi rồi.”
Cô đã nghe Hứa Dịch nói, Trình Trì đang tạm thời tiếp quản quyền lãnh đạo, tình huống trong toàn bộ thành phố Bàn Cờ đã ổn định, mọi thứ đều đã trong tầm kiểm soát.
Hơn nữa, thế giới ký ức không đồng bộ với thời gian bên ngoài, vốn dĩ thời gian ở đây rất hỗn loạn, cô hoàn toàn có thể yên tâm chơi đùa với Xúc xắc ở đây.
“Đây không gọi là chơi xúc xắc, mà là giúp đỡ người khác giải quyết vấn đề.” Kiều Thời sửa lại cách nói của Hứa Dịch cho đúng.
Chị đại Kiều Thời đầy nhiệt huyết tiếp tục xông pha.
Cũng không hiểu vì sao, mỗi khi Kiều Thời mỉm cười giúp đỡ mọi người giải quyết vấn đề, bọn họ lại mơ hồ nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết vang vọng đâu đây.
Điều này khiến lòng biết ơn của họ dành cho Kiều Thời luôn xen lẫn một chút sợ hãi mơ hồ, vô tình tạo nên những truyền thuyết đô thị đầy ma quái…
Đương nhiên những tiếng kêu thảm thiết kia là do Xúc xắc xui xẻo đang bị áp bức tới mức cùng cực phát ra.
Thật sự hết cách. Vốn dĩ giấu viên xúc xắc biết nói chính là để tránh gây ra những ấn tượng đáng sợ cho mọi người. Nhưng không ngờ, bóng ma tâm lý vẫn hình thành.
Hứa Dịch vẫn im lặng, chăm chú nhìn Kiều Thời làm việc. Lúc ở ngoài thế giới ký ức, anh không chắc chắn có thể tìm được lối vào. Nhưng khi đã vào trong đây, kỳ thực anh hoàn toàn có thể thẳng tay xé mở tấm màn che ký ức, đưa Kiều Thời rời đi.
Tuy nhiên, tại sao anh phải làm vậy chứ? Dù sao Kiều Thời cũng muốn ở lại chơi thêm một lúc nữa. Đối với tình hình hiện tại, nếu nói theo phương pháp làm tròn thì cũng tương đương với việc anh và Kiều Thời đang được ở riêng với nhau.
Nhưng rõ ràng Kiều Thời không thể để một “lực lượng lao động” lớn như vậy chỉ đứng chơi không, nên cô ngoắc ngón tay gọi Hứa Dịch.
Đại ca Hứa nhiệt tình cũng vào trận luôn.
Đương nhiên anh không giỏi mấy việc này nhưng anh giỏi dùng sức mạnh để tạo ra kỳ tích.
“Mâu thuẫn bên phía anh đã giải quyết xong chưa?” Kiều Thời hỏi.
Hứa Dịch giơ tay ra dấu OK với Kiều Thời, che đi hai người trong cuộc tranh cãi đang bị trói chặt sau lưng.
Ở một góc độ nào đó, Hứa Dịch không hề làm qua loa với Kiều Thời. Bởi vì dưới sự uy h**p của anh, hai bên mâu thuẫn đã nhanh chóng đi đến hòa giải, biến thành anh em cùng chung hoạn nạn.
Với sự can thiệp của hai người họ, thế giới ký ức vốn không nên xuất hiện sai lệch vẫn xuất hiện những rung chuyển dữ dội không thể phục hồi.
Dù Hứa Dịch chưa thẳng tay xé toạc thế giới ký ức nhưng nó cũng không thể duy trì được nữa.
Giọng nói của những người qua đường bắt đầu trở nên xa xăm, những thứ Kiều Thời chạm vào vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.
Cùng lúc đó, Xúc xắc xui xẻo bị vắt kiệt hoàn toàn trở thành một cục đá xám xịt đầy vết trầy xước, mất đi toàn bộ đặc tính dị thường. Nó rớt xuống ven đường, sau đó bị Kiều Thời sút văng ra xa bằng một chân.
“Chúng ta phải quay về thôi.” Vừa nói, Hứa Dịch vừa nắm lấy tay cô.
Kiều Thời hơi sửng sốt.
Thế giới ký ức tan rã chắc sẽ không đến mức chao đảo dữ dội đâu nhỉ? Có cần phải nắm tay thế này không?
Nhưng Kiều Thời cảm nhận được sự căng thẳng của Hứa Dịch.
Người chỉ huy là cô đột nhiên biến mất, chắc chắn áp lực đè lên vai bọn họ là rất lớn, nhìn dáng vẻ máu me nhầy nhụa của Hứa Dịch là biết. Anh không muốn lại có thêm bất cứ sự cố nào nữa, điều đó hoàn toàn bình thường.
Vì thế, Kiều Thời cũng siết chặt tay Hứa Dịch, tăng thêm sự tin tưởng cho anh: “Phải nói là… chúng ta trở về thôi.”