Màn che ký ức lặng lẽ rơi xuống. Kiều Thời và Hứa Dịch trở về không gây ra quá nhiều sự chú ý, bởi vì công việc xử lý các dị thường trong bàn cờ đang dần kết thúc.
Có lẽ theo kịch bản của Xúc xắc xui xẻo, đợi khi nó giam hãm được Kiều Thời, đương nhiên nó sẽ có vô số cơ hội để phơi bày chân tướng, chủ trì cục diện, cũng như lên ngôi trở thành chúa tể thực sự.
Mặc dù những dị thường đó đều bị nó chơi đùa nhưng đến lúc ấy, chúng cũng không dám có ý kiến nữa.
Đáng tiếc, sau này Xúc xắc không còn cơ hội bước ra sân khấu nữa. Kẻ tự cho rằng bản thân đã tính toán hết thảy, đến cuối cùng vẫn phải lặng lẽ mục nát bên vệ đường, ngày qua ngày dãi nắng dầm mưa rồi hóa thành tro bụi của thế gian.
Khi những dị thường khác nhắc đến nó, có lẽ cũng chỉ sửng sốt: Đây là ai? Chưa nghe nói đến bao giờ.
Có thể sẽ có một chút ấn tượng mơ hồ, nhưng cũng chỉ có vậy.
Còn những dị thường đang cố gắng dựa vào những nơi hiểm yếu để chống cự lại, mặc kệ chúng có kiên trì khổ sở như thế nào, chung quy vẫn bại trận trong cục diện hoàn toàn nghiêng về một bên mà thôi.
“Hoàn thành dọn dẹp!”
Nhân viên của bộ phận dọn dẹp kia lau vết máu và mồ hôi trên mặt, giơ tay hô lớn.
Có vẻ như anh ta vừa mới xử lý xong dị thường không chịu đầu hàng cuối cùng ở đây. Bởi vì, ngay khi anh ta vừa dứt lời, ở rìa thành phố Bàn Cờ, các âm thanh vo ve vo ve vang lên từ mọi hướng.
Phong ấn do chủ nhân ban đầu của giới vực tự hiến tế bản thân để thiết lập đang dần dần bị gỡ bỏ, các lực lượng chi viện trên mặt đất và trên không đã đợi sẵn ở bên ngoài từ lâu, họ nhanh chóng tiến vào tiếp nhận những công việc còn lại.
Đêm dài sắp qua, ánh sáng bình minh xuyên thủng bóng tối hắc ám.
Kiều Thời cũng gọi hệ thống: “Hệ thống, tui cảm thấy thành phố Bàn Cờ đã hoàn thành sứ mệnh của nó rồi. Tui có thể vô hiệu hóa các quy tắc ở đây được chưa?”
Các ràng buộc của [Phong tỏa hoàn toàn] đã được giải trừ nhưng bàn cờ vẫn đang tự động vận hành một cách máy móc, các quy tắc khác vẫn còn hiệu lực.
Sức ảnh hưởng của việc thành phố bị biến thành bàn cờ vượt xa so với một hoặc hai giới vực có độ khó cao, vì vậy các chi nhánh khác của bộ phận dọn dẹp cũng đã cử số lượng lớn nhân sự đến đây, chắc chắn sẽ có cách để loại bỏ ảnh hưởng của bàn cờ.
Nhưng nếu Kiều Thời - chủ nhân (giả) của giới vực có thể chấm dứt sự vận hành của giới vực thì càng tốt hơn nữa, vì như vậy có thể giảm bớt đáng kể khối lượng công việc cho mọi người.
“Khi người quản lý thoái vị, khi mọi người không cần thành phố Bàn Cờ này nữa, các quy tắc sẽ tự động bị vô hiệu hóa.”
Kiều Thời không chút do dự, nói luôn: “Vậy tui tuyên bố thoái vị!”
“Ký chủ, xin hãy nghiêm túc xác nhận lựa chọn của cô một lần nữa. Đây là giấc mơ mà khó khăn lắm cô mới thực hiện được, không nên từ bỏ một cách dễ dàng như thế.” Hệ thống nghiêm túc khuyên nhủ.
Khóe miệng Kiều Thời giật giật.
Ngày nào hệ thống này cũng chỉ dẫn cô trở thành một người bình thường có được phẩm chất chân, thiện, mỹ. Nhưng hiện tại, bản thân hệ thống lại có cảm giác điên cuồng, không màng đến sự sống chết của người khác.
Tất nhiên đây chính là phong cách của hệ thống, Kiều Thời đã quen với điều ấy từ lâu.
Chỉ thấy cô nói một cách nghiêm nghị: “Đúng vậy, đó là giấc mơ của tui. Nhưng triết lý quản lý của tui chính là khi được cần đến thì lên nắm quyền, còn lúc nên thoái vị thì không thể luyến tiếc mãi không chịu rời đi. Hiện tại, tui vẫn đang thực hiện ước mơ của mình!”
Cũng không biết có phải do sự hào sảng của Kiều Thời đã làm nó kinh ngạc hay không mà hệ thống sững sờ mất một lúc rồi mới có thể nói tiếp: “Ký chủ, tôi hiểu rồi. Nếu đây là mong muốn sau khi đã suy nghĩ kỹ càng của cô, cô có thể bước vào quá trình thoái vị.”
Theo lời hệ thống, Kiều Thời đã từng công khai tuyên bố tranh cử trước mặt mọi người, vậy nên bây giờ thoái vị cũng phải công khai thông báo với công chúng.
Việc này có vẻ không quá khó. Hơn nữa, hệ thống hiếm khi chu đáo mà chủ động đề nghị rằng: Nó sẽ giúp Kiều Thời hoàn thành thông cáo thoái vị, đồng thời tặng cô một màn kết thúc rực rỡ nữa.
Nói thật, Kiều Thời cảm thấy “sự chu đáo” này có phần đáng sợ.
“Hệ thống, thật sự không phải bà đang ấp ủ âm mưu gì đấy chứ? Khoan đã, khoan đã, đừng có ghi lại câu này, không phải tui mắc bệnh đa nghi đâu! Được rồi… tui tin bà một lần, vậy đã được chưa?”
Có cơ hội vặt lông dê hệ thống không? Ha ha, nếu có thì Kiều Thời tuyệt đối không khách sáo.
Cùng lúc đó, trên mỗi ô bàn cờ, pháo hoa nở rộ, thay ánh sáng bình minh thắp sáng bầu trời đêm.
Loại pháo hoa này không có mùi thuốc súng, cũng không có bất cứ âm thanh nào của tiếng pháo nổ. Bởi vì nhiên liệu của nó được hệ thống lấy từ những vật liệu tại chỗ, cung cấp bởi kết giới của thành phố Bàn Cờ và thi thể của tất cả dị thường.
Dường như nó không có bất cứ cảm giác tồn tại nào nhưng lại thu hút ánh mắt của tất cả mọi người vào khoảnh khắc pháo hoa nở rộ.
Các luồng ánh sáng màu đỏ, màu trắng và những màu sắc khác trên mặt đất do thành phố Bàn Cờ mang đến dần dần tắt đi, hóa thành những gam màu rực rỡ trên bầu trời đêm.
Khi những chấm sáng nhỏ từ pháo hoa rơi xuống, tựa như những ngôi sao băng xẹt qua. Mà khi có người giơ tay ra nhặt lên thì lại chẳng sờ thấy gì. Với đặc tính “bảo vệ môi trường” của hệ thống, đương nhiên sẽ không thể có bụi bặm hay mảnh vụn rơi xuống.
Không cần bất cứ lời tuyên ngôn nào, đội ngũ chi viện tiến vào cùng màn pháo hoa đó đã chứng minh một việc: Họ đã chiến thắng! Họ đã chiến thắng tất cả những thứ đáng sợ!
Tiếng hoan hô, tiếng huýt sáo vang lên không ngớt.
Có người xúc động ôm chầm lấy nhau, chúc mừng nhau vì đã sống sót sau đại nạn.
Cũng có những người có cống hiến lớn được đám đông tung lên giữa không trung…
Tên tuổi của Kiều Thời vang vọng khắp thành phố Bàn Cờ, suýt chút nữa cô cũng nhận được đãi ngộ đó. Nhưng bởi vì cô đang ở cùng một chỗ với Hứa Dịch, bầu không khí kỳ lạ giữa họ khiến người ta cảm thấy tốt nhất là không nên quấy rầy.
Màn kết thúc long trọng và huyền ảo này vừa như đang chúc mừng vì cuối cùng đêm dài cũng đã qua đi, lại vừa giống như một lời tri ân gửi đến người quản lý Kiều Thời, dù cô có nhiệm kỳ hết sức ngắn ngủi nhưng vẫn rất tận tâm.
Kiều Thời rất hài lòng với sự sắp xếp ấy.
Ai nói hệ thống không có thẩm mỹ, chỉ biết bật đèn neon để cổ vũ cô nào?
Thực ra, cái gì hệ thống cũng có thể làm được, chỉ là nó có muốn làm hay không thôi… Khoan đã, lần này nó hào phóng như vậy rốt cuộc là vì lý do gì?
Kiều Thời giật thót tim, ánh mắt cô lập tức rời khỏi bầu trời, dừng lại ở bàn tay đang bị Hứa Dịch nắm lấy.
Kiều Thời: !
Cô lập tức buông tay Hứa Dịch ra.
Cô đã quên không tắt ảnh ngược phản chiếu tình yêu đích thực!
Hệ thống chết tiệt đã biến “nghi thức thoái vị” của cô thành background bồi dưỡng tình cảm!
Không biết có phải là cô tưởng tượng hay không, Kiều Thời có cảm giác ánh mắt Hứa Dịch nhìn cô cứ kỳ kỳ.
Không! Hứa Dịch rất bình thường! Chính hệ thống chết tiệt đang gây rắc rối! Kiều Thời thầm nhắc nhở chính mình.
Dưới bộ lọc của hệ thống, một đôi mắt vô cùng chính trực cũng sẽ mang theo hiệu ứng đong đầy yêu thương.
“Kiều Thời, tôi có chuyện muốn nói với cô.” Hứa Dịch nói.
Kiều Thời cũng nghiêm túc nhìn Hứa Dịch: “Ừm, anh nói đi.”
Có lẽ nếu tâm sự với Hứa Dịch về mấy chuyện đánh đánh giết giết, kh*ng b*, rùng rợn thì sẽ không bị hệ thống quấy nhiễu.
“Tôi thích cô.” Dù Hứa Dịch không có kinh nghiệm tỏ tình nhưng anh cũng không ngốc. Bầu không khí tốt như thế này mà không nắm bắt, không lẽ còn muốn giữ “bí mật” cả đời?
Đừng có nói gì mà vừa trải qua một trận chiến lớn, tâm trạng mọi người không được tốt lắm, nói cái đó không thích hợp. Đối với Hứa Dich, không có thời điểm nào phù hợp hơn là bày tỏ tình cảm trên đống tàn tích của giới vực.
Vẻ mặt Kiều Thời trở nên trống rỗng.
Nhưng không sao. Trên đỉnh đầu cô, một chùm ánh sáng rực rỡ nổ bùm, ánh sáng và bóng tối phản chiếu trong mắt Kiều Thời. Những tia sáng rơi xuống, tuy cũng biến thành hư vô nhưng khác với những chùm pháo hoa khác, những tia sáng này mang theo một cảm giác ấm áp, giống như những tia lửa tỏa ra từ tình yêu.
Ý đồ sâu xa ẩn chứa trong ấy, quả thực là rõ ràng đến mức không thể rõ ràng hơn!
Phản ứng đầu tiên của Kiều Thời là: Cô có lỗi với lão Hứa quá!
Những phần thưởng của hệ thống có tác dụng khống chế, thậm chí là tẩy não vst các dị thường, điều này Kiều Thời đã biết từ lâu.
Nhưng cô không ngờ, phần thưởng ảnh ngược phản ánh tình yêu đích thực này không chỉ tạo ra bối cảnh lãng mạn mà còn có thể tẩy não cả Hứa Dịch luôn.
“Dừng lại…” Kiệu Thời giơ tay ngăn không cho anh tiếp tục nói: “Hứa Dịch, trước tiên anh bình tĩnh một chút đã, kỳ thực đây chỉ là ảo giác thôi.”
Đợi khi Hứa Dịch bình tĩnh, nhớ lại khoảnh khắc đen tối này thì liệu có cảm thấy bất an đến mức tiện tay tiễn cô lên đường luôn không?
Mới nghĩ thôi Kiều Thời đã thấy nguy hiểm rồi!
Hứa Dịch: ???
Phản ứng của Kiều Thời hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh.
Đương nhiên anh biết có thể bản thân sẽ bị từ chối. Nhưng cho dù bị từ chối, ít nhất anh vẫn có cơ hội bày tỏ lòng mình và tranh thủ cơ hội.
Nếu nghĩ lạc quan hơn thì có lẽ, có lẽ…
Nhưng phản ứng của Kiều Thời lập tức kéo anh về thực tại.
Hứa Dịch có phần bối rối, “đây chỉ là ảo giác” nghĩa là sao? Nghĩa là Kiều Thời cho rằng anh không nghiêm túc ư?
Anh chưa kịp hỏi kỹ thì Trương Vi và những người khác đã nhảy khỏi trực thăng lao về phía Kiều Thời, một nhóm người reo hò đẩy Hứa Dịch sang một bên.
“Kiều Kiều, cậu có khỏe không? Huhu, cuối cùng cũng ã vào được rồi. Đội trưởng Lý ở bên ngoài loay hoay với kết giới mãi mà vẫn chưa tìm được cơ hội!”
“Lúc trước đứng ở ngoài nhìn vào, thấy thành phố chìm trong sương mù, chúng tớ đều nhận được lệnh điều động khẩn cấp…”
Thậm chí Lý Văn còn mang cả máy tạo giấc mơ đến đây.
Đúng vậy, giống như việc chữa lành những ảnh hưởng của sự kiện trăng máu, thành phố này cũng cần sự chữa lành của máy tạo giấc mơ.
Chắc máy tạo giấc mơ cũng không thể ngờ rằng, sau khi nó nằm yên, nó lại có thể đạt đến đỉnh cao của cuộc đời. “Các khách hàng lớn” liên tiếp kéo đến cửa, bây giờ phạm vi ảnh hưởng phải tính theo đơn vị thành phố.
Haizz, đáng tiếc, “tư liệu sống” ở đây nhiều như vậy mà lại chỉ có thể kéo họ vào một giấc mơ cố định.
Trên thân máy tạo giấc mơ, một tia sáng nhẹ nhàng loé lên, cứ như thể đang ch** n**c miếng với những “tư liệu sống” kia vậy.
Đúng lúc đó, nó trông thấy một bóng dáng quen thuộc đang nhàn nhã đi đến, trong nháy mắt những ký ức ác mộng của nó lập tức bị đánh thức.
Tất cả các đèn báo trên thân máy tạo giấc mơ đột nhiên tắt ngúm, ngay cả tiếng ù ù của động cơ hoạt động cũng biến mất, trông chẳng khác nào một cỗ máy hỏng.
Lý Văn xua xua tay với Kiều Thời: “Đi xem pháo hoa của cô đi, đừng đến đây. Nó bị cô dọa sợ thì không thể hoạt động bình thường được nữa.”
Kiều Thời có thể quay lại được không? Dĩ nhiên là không. Bởi vì không cẩn thận là sẽ chạm mặt Hứa Dịch ngay.
Cô cười hì hì: “Hỏng rồi à? Vậy vừa hay, làm nhiên liệu pháo hoa đi.”
Vừa nghe lời này, máy tạo giấc mơ vốn đang hoàn toàn chú tâm vào những con người ngon lành trong thành phố mà ch** n**c miếng thèm thuồng, cuối cùng cũng chú ý đến màn bắn pháo hoa trên bầu trời, đồng thời cũng cảm nhận được chút xíu hơi thở quen thuộc.
Nhưng thực sự chỉ có chút xíu thôi, suy cho cùng đó chỉ là tàn tích, lại còn bị chuyển hóa thành pháo hoa, làm gì còn sót lại bao nhiêu đâu?
Đêm đông này vẫn lạnh lẽo quá mức đối với máy tạo giấc mơ không có cảm giác nóng lạnh.
Người bình thường sẽ cảm thấy cảnh tượng này lãng mạn, những người trong giới sẽ cảm thấy cảnh tượng này cực ngầu, nhưng đối với các dị thường, cảnh tượng này thực sự kinh dị!
Người bình thường nào lại lấy thi thể của dị thường làm thành nhiên liệu pháo hoa chứ?
Đây chẳng khác nào hiện thực hóa câu “rải tro cốt của mi xuống”, thật sự không để lại cho người khác một chút cặn bã nào!
Âm hiểm, tàn nhẫn, hung ác… tốt lắm, vô cùng phù hợp với ấn tượng của nó về Kiều Thời.
Không thể giả chết, mà giở trò cũng không thể, máy tạo giấc mơ lập tức khởi động lại, thân máy gầm lên dữ dội, trở thành một cỗ máy trị liệu vô cảm.
Sau một giấc mơ đẹp (mà cũng có thể là không đẹp lắm), một ngày mới sẽ đến.