Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 156

Kiều Thời quay về quê nhà vui vẻ của mình.

“Kiều Kiều, sao cậu không ở lại chơi thêm hai ngày nữa? Nghỉ phép mà bị công việc chiếm mất thời gian thì đâu thể gọi là nghỉ phép! Nếu cậu lo lắng đội trưởng Lý không gia hạn thêm ngày nghỉ phép cho cậu, tớ sẽ giúp cậu trói anh ấy lại.”

Trương Vi vỗ vai Kiều Thời, nói một cách cực kỳ tự tin.

Lý Văn đang lái xe lập tức lên tiếng phản đối: “Này này này, tôi vẫn đang ở đây đấy! Nói mấy câu như thế ngay trước mặt tôi mà được à?”

“Đâu có nói trước mặt anh, chúng tôi thì thầm sau lưng anh mà.” Trương Vi thản nhiên nói.

Ừm, theo nghĩa đen thì đúng là sau lưng thật.

Trò đùa lạnh ngắt này khiến mấy người trên xe đều rùng mình.

Trông thấy vẻ mặt Trương Vi kiên quyết bảo vệ quyền lợi lao động cho mình, Kiều Thời ho khan một tiếng: “Tớ không chơi nữa đâu. Chủ yếu là có một số sự cố ngoài ý muốn…”

Cùng hôm đó, Kiều Thời đã lấy lý do “Hứa Dịch bị hủy dung, tình cảm tan vỡ” để yêu cầu hệ thống ngừng sử dụng ảnh ngược phản chiếu tình yêu đích thực, đồng thời lên án mạnh mẽ việc hệ thống thao túng hành vi tình cảm của người khác.

Hệ thống phủ nhận lời cáo buộc, đồng thời cố gắng khuyên can Kiều Thời: Tình cảm giữa hai người vẫn chưa tan vỡ.

“Có lẽ ngay cả bản thân ký chủ cũng không ý thực được, tình cảm của ký chủ dành cho anh ấy đã vượt xa khuôn mặt đó. Ký chủ, hãy nhớ lại cảm giác khi lần đầu tiên cô nhìn thấy khuôn mặt bị biến dạng của anh ấy. Cô không hề cảm thấy sợ hãi, chỉ có sự hưng phấn và vui sướng.”

Kiều Thời nghe xong thì trợn tròn mắt.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Kiều Thời không thể nói rằng hệ thống hoàn toàn đang nói linh tinh. Cô không sợ dáng vẻ máu me nhầy nhụa của Hứa Dịch, khi ấy trong tình huống đó, đúng là cô đã cảm thấy hưng phấn và vui sướng.

Nhưng! Điều đó cũng không thể chứng minh rằng tình cảm giữa họ chưa tan vỡ!

Bởi vì chính tình cảm này vốn đã không tồn tại. Kiều Thời sử dụng ảnh ngược phản chiếu tình yêu đích thực chỉ là để giải quyết những rắc rối liên tục mà Xúc xắc xui xẻo mang đến.

Lấy nguyên nhân đúng để suy ra kết quả sai, hoặc lấy kết quả đúng để suy ngược ra nguyên nhân sai, quả thực chính là đặc sản của hệ thống này.

Đương nhiên ảnh ngược phản chiếu tình yêu đích thực là phần thưởng, không phải nhiệm vụ. Dưới sự kiên quyết của Kiều Thời, tất cả những sự trùng hợp không thể hiểu nổi và bối cảnh dàn dựng đã biến mất.

Sau khi thuyết phục hệ thống, Kiều Thời lại hưng phấn đi tìm Hứa Dịch để xác nhận: “Thế nào? Có phải anh phát hiện những cảm giác kỳ lạ kia đều đã biến mất rồi đúng không?”

Hứa Dịch: ???

Rất nhanh sau đó, Kiều Thời phát hiện ra, có vấn đề lớn rồi!

Ảnh ngược phản chiếu tình yêu đích thực đã dừng hẳn nhưng những ảnh hưởng mà nó gây ra với Hứa Dịch vẫn chưa biến mất!

Kiều Thời thực sự cảm thấy hơi hối hận, nếu sớm biết phần thưởng này có tác dụng phụ như thế, lẽ ra lúc đó cô không nên kéo cả Hứa Dịch vào.

Kiều Thời cố gắng tìm hệ thống để “đòi bồi thường” nhưng hệ thống nói rằng, nó không liên quan đến chuyện đó.

Vậy Kiều Thời nên làm gì bây giờ? Tất nhiên là quay về để tránh bão thôi!

Hẳn là “ảnh hưởng” này sẽ phai nhạt sau một thời gian dài không gặp mặt, Hứa Dịch có thể trở lại như bình thường ha?

Nếu biện pháp đó vô dụng, Kiều Thành chỉ đành sử dụng máy tạo giấc mơ kéo Hứa Dịch vào trong giấc mơ lần nữa. Ảnh hường mà hệ thống gây ra thì hãy để chính hệ thống (bản sao) giải trừ.

Nhưng sự kháng cự của Hứa Dịch đối với “cơn ác mộng” đó quá rõ ràng. Là người bị hệ thống hành hạ mỗi ngày, Kiều Thời thực sự hiểu cảm giác ấy. Cho nên, để tránh gây ra thương tổn lần nữa cho anh, tạm thời cứ coi phương án này là phương án dự phòng trước đã.

Kiều Thời thở ngắn than dài, cô nhỏ giọng nói với Trương Vi: “Tớ có một người bạn…”

Cô lập tức bắt gặp ánh mắt hóng chuyện của Trượng Vi.

Kiều Thời ngoan ngoãn sửa lại ngôn từ: “Được rồi, chính là tớ.”

Lý Văn ngồi ở ghế trước cũng dỏng tai lên nghe: “Đợi đã, các cô đừng gạt tôi ra thế, cho tôi nghe với!”

Trương Vi dứt khoát kéo tấm ngăn hàng ghế trước và sau lên. Cái này đến cả dị thường và ô nhiễm cũng có thể ngăn cách được, đương nhiên cũng có thể chặn lỗ tai đang dựng lên hóng hớt của Lý Văn.

“Được rồi, giờ cậu nói đi.”

Sau đó, vẻ mặt Trương Vi dần trở nên kỳ quái: “Đợi đã, cậu nói cậu sử dụng đạo cụ vào lúc nào cơ?”

“Tối qua.”

Trương Vi suýt chút nữa thì cười như con cún ngốc nghếch luôn.

Đây chắc chắn là tập phim tệ nhất của Hứa Dịch mà cô ấy từng xem.

Trên thế giới này, điều tồi tệ nhất không phải là tỏ tình thất bại, mà là mỗi lần bạn tỏ tình đều bị đối phương cho rằng lúc đó đầu óc bạn không tỉnh táo.

Lý Văn không nghe được những lời thì thầm giữa Trương Vi và Kiều Thời, nhưng vừa thấy bộ dạng “tớ có thể cười thêm một trăm năm nữa” kia của Trương Vi, anh ta lập tức hiểu ra.

Anh ta nói với Kiều Thời bằng giọng điệu chắc nịch: “Cô lừa tình Hứa Dịch rồi!”

Kiều Thời: ?!

“Làm sao anh biết?”

Không đúng, đây chỉ có thể xem như “sự cố ngoài ý muốn” sau khi sử dụng đạo cụ đặc biệt thôi, sao có thể nói cô giống trap girl được?

“Hứa Dịch nói cho anh biết ư? Không, không đến mức đó chứ…”

Trong đầu Kiều Thời hiện lên một cảnh tượng:

Hứa Dịch thất tình nên đã kéo Lý Văn đi uống rượu tâm sư, vẻ mặt anh đầy sự chán nản: “Ôi ôi ôi, tất cả đều là lỗi của cô nhân viên dưới quyền anh…”

Không, không, không, nếu mà xảy ra chuyện như vậy thật thì hình tượng của Hứa Dịch sẽ hoàn toàn sụp đổ mất!

Kiều Thời vội vàng gạt bỏ kịch bản mà cô đang tưởng tượng trong đầu.

Trong nhận thức của cô, Hứa Dịch không phải kiểu người thích tám chuyện với người khác.

Lý Văn cười ha ha, ra dáng đội trưởng: “Tôi đâu có ngốc, tôi đã nhìn ra từ lâu rồi. Ở trong bộ phận dọn dẹp có chuyện gì giấu giếm được đôi mắt tôi chứ?”

Nhưng Kiều Thời nhận ra có điều gì đó không ổn.

“Đã nhìn ra từ lâu” là có ý gì? Kiều Thời đột nhiên quay sang nhìn Trương Vi.

Trương Vi ném cho Lý Văn một ánh mắt trách móc: Chết tiệt, cô ấy hoàn toàn không muốn giúp Hứa Dịch tí nào đâu nhé!

Nhưng Kiều Thời đã phát hiện ra điểm đáng ngờ, cô không thể giả vờ như không biết nữa.

“Là thế này, có lẽ anh ấy đã rung động với cậu từ trước đó rồi.”

Kiều Thời cần sắp xếp lại những suy nghĩ rối bời của bản thân.

Sau khi tầng giấy ấy bị chọc thủng, thật ra Kiều Thời có thể tìm thấy rất nhiều “chứng cứ” mà trước đó cô chưa bao giờ xem xét cẩn thận.

Bản thân Hứa Dịch vốn không phải một người nhiệt tình.

Trước đây anh đối xử vô cùng nhiệt tình với Kiều Thời là bởi anh cho rằng bản thân đã tìm được đồng loại, hơn nữa đồng loại ấy lại đi theo một con đường khác với anh.

Anh rất tò mò, thậm chí còn cố gắng quan sát và bắt chước Kiều Thời, hy vọng có thể sớm thoát khỏi các phương pháp trị liệu không hiệu quả.

Nhưng sau đó, Hứa Dịch đã không cần Kiều Thời làm “đối tượng tham chiếu” nữa, các lệnh cấm đối với anh đã được gỡ bỏ nhưng anh vẫn cứ quanh quẩn bên cô…

Vậy nên, hệ thống một mực phủ nhận việc phần thưởng của nó gây ra tác dụng phụ không phải là cố chấp cãi cùn ư?

Phần thưởng ảnh ngược phản chiếu tình yêu đích thực không cần sự đồng ý của bên kia để sử dụng, cũng là vì Hứa Dịch đã ngầm chấp nhận rồi phải không?

Một lượng lớn thông tin chạy tới chạy lui trong đầu Kiều Thời, sau đó, cô chậm rãi mỉm cười: “Ha ha, vậy là không phải tớ lừa anh ấy! Thế thì tớ không cần phải chịu trách nhiệm với anh ấy rồi!”

Nãy giờ Trương Vi vẫn đang chăm chú nhìn Kiều Thời, chờ đợi phản ứng của cô, khi nghe kết luận đó, suýt chút nữa cô ấy ngã ngửa ra phía sau.

“Chị Kiều thân mến của tớ ơi, cậu suy nghĩ hồi lâu, hóa ra chỉ đang nghĩ đến việc làm rõ trách nhiệm thôi à? Làm tớ hồi hộp chờ nãy giờ!”

Tất nhiên, Kiều Thời cũng không hẳn gạt chuyện “Hứa Dịch thực sự thích cô” ra khỏi đầu.

Chỉ là, cô cảm thấy vấn đề này tương đối phức tạp, trong khi việc làm rõ trách nhiệm thì đơn giản và rõ ràng hơn. Kiều Thời đã quen với việc sắp xếp các vấn đề và giải quyết các vấn đề có câu trả lời trước.

Còn về Hứa Dịch, cô cần suy nghĩ thêm…

Xe vừa dừng lại, một mặt dây chuyền hình đầu lâu liền đập cạch một tiếng rồi dán lên cửa sổ khiến mọi người trong xe giật cả mình.

May mà cơ thể Tử Thần đã co lại nhỏ bằng một mặt dây chuyền nên hiệu ứng kinh dị cũng giảm đi ít nhiều. Nếu không, có khi năng lực của cả Lý Văn và Trương Vi đều bay sạch rồi.

“Sao ông lại ra đây?” Kiều Thời thuận tay gỡ Ngài xuống.

Đầu lâu nhỏ hiếm khi rời khỏi vương quốc mục nát, cộng thêm việc “vô tình” đắc tội với người điều khiển con rối nên Ngài càng không có lý do để ra ngoài.

Ánh lửa ma trơi trong mắt đầu lâu nhỏ lập lòe, Ngài chậm rãi nói: “Ta nghe nói ngươi có người khác ở bên ngoài rồi.”

Vừa mới bàn luận một hồi về chuyện tình cảm với bọn Trương Vi nên nghe đầu lâu nhỏ nói thế, Kiều Thời bỗng nghĩ đến Hứa Dịch, cô lập tức đỏ bừng mặt: “Ông nói linh tinh gì thế! Đó đều là tin đồn thôi!”

Không thể nào, không thể nào, bây giờ tin tức đã lan nhanh như vậy luôn hả?

Đầu lâu nhỏ nghi hoặc nhìn cô: “Thật sao? Chuyện về con ma trong bức tranh cũng là lời đồn ư?”

Hóa ra là cái này à… Kiều Thời thở phào nhẹ nhõm, cô lại liếc nhìn bộ xương khô: Ông nội này, học ở đâu ra cái kiểu nói năng kỳ quái như thế vậy trời?

“Ông đang nói cái quái gì vậy? Dị thường nằm dưới sự khống chế của tôi đâu chỉ có mỗi con ma trong bức tranh. Trước đây cũng đâu có thấy ông phản ứng mạnh thế này.”

“Chuyện này khác!” Đầu lâu nhỏ nghiến răng nghiến lợi: “Nó khoe khắp nơi là ngươi đã lắp khung tranh cho nó!”

Ngài mới là đại ca mà? Ngài mới là người thực sự kề vai sát cánh, chiến đấu bên cạnh Kiều Thời! À… chính xác là người đứng trên vai cô để chiến đấu.

Mấy dị thường bên ngoài chỉ cần được ưu ái một chút là quên ngay thân phận của bản thân!

Kiều Thời cạn lời.

Tên này diễn hơi sâu rồi đấy nhé.

Nhận thấy vẻ mặt Kiều Thời, đầu lâu nhỏ giả bộ phong thái của chính thất (?), hắng giọng nói: “Vấn binh hỏi tội, đánh con ma trong bức tranh trở lại nguyên hình đều chỉ là chuyện tiện tay thực hiện, ta đến đây là vì nghiệp lớn của chúng ta!”

“Nghiệp lớn gì cơ?” Kiều Thời hơi ngẩn ra.

“Chinh phục thế giới!” Đầu lâu nhỏ xốc nhẹ chiếc áo choàng sau lưng, dõng dạc nói.

Ngài nhấn mạnh vào việc không quên ý nguyện ban đầu của bản thân.

Màn pháo hoa mà Kiều Thời đốt từ đám dị thường, chiếu sáng cả thành phố con người, dù ở đâu thì bất cứ dị thường nào khác cũng có thể thấy được. Nhiên liệu đặc biệt, dưới tác động của một hệ thống đặc biệt đã tạo ra hiệu ứng vượt qua mọi không gian và thời gian.

“Ta cảm thấy thời cơ đã chín muồi. Chấn động mà ngươi gây ra ở thành phố Bàn Cờ đã tạo ra sức uy h**p vô cùng lớn.”

Kiều Thời có thể đánh giá thấp hiệu quả của màn pháo hoa đó nhưng một dị thường như đầu lâu nhỏ thì không. Nghĩ đến việc đã bỏ lỡ một trận đại chiến xây dựng triều đại, Ngài cảm thấy khá là đáng tiếc: “Này, sao ngươi không gọi ta chứ…”

Nhưng giờ thì chẳng làm gì được nữa, Ngài chỉ còn cách cố gắng thể hiện sự hiện diện của mình trong những hành động tiếp theo: Theo dự đoán, sẽ có một số lượng lớn các giới vực không muốn chết tìm đến đây cậy nhờ, khi đó Ngài sẽ chịu trách nhiệm sàng lọc và kiểm soát tình hình chung!

VỀ những kẻ ngu ngốc không nhìn rõ tình hình còn lại, vậy cứ chủ động tấn công, chinh phục chúng!

Đồng thời, về phía con người, Kiều Thời cũng đã xây dựng được nền tảng cơ sở vững chắc. Những người như Lý Văn, nếu thức thời một chút thì nên mau chóng ủng hộ Kiều Thời lên nắm quyền đi…

So với tham vọng của đầu lâu nhỏ, Kiều Thời giống như một con cá muối.

Nhưng ý tưởng về việc hợp nhất các giới vực, thậm chí chủ động tấn công của Ngài cũng không tệ. Kiều Thời dứt khoát ném Ngài cho Lý Văn, cứ để hai người thảo luận bàn bạc công việc cụ thể đi.

Bản thân Kiều Thời chỉ muốn nghỉ ngơi thêm chút nữa. Nếu Đầu lâu nhỏ đã tích cực như thế, vậy cứ để Ngài làm thôi.

Có lẽ một ngày nào đó, nhân viên của bộ phận dọn dẹp sẽ thất nghiệp cũng nên?

Kiều Thời bỗng nhớ lại những tháng ngày đen tối khi đi tìm việc…

“Thất nghiệp là chuyện không thể xảy ra. Hoặc là nói, làm cho tất cả các giới vực đều biến mất là chuyện không tưởng. Có lẽ chúng ta phải chuẩn bị tinh thần tồn tại lâu dài cùng chúng.”

Không lâu sau sự kiện thành phố Bàn Cờ, các chi nhánh của bộ phận dọn dẹp trên khắp cả nước đã tổ chức một hội nghị liên hợp. Trong hội nghị, có nhân viên nghiên cứu đã đưa ra quan điểm nêu trên.

Theo nghiên cứu, hoạt động của từ trường đặc biệt là do tia vũ trụ gây ra. Đây là “sự biến dị” không thể tránh khỏi mà cả hành tinh phải đối mặt. Giới vực có thể bị xóa sổ. Nhưng nếu một nơi “sạch sẽ” trong thời gian quá dài, rất có thể sẽ lại xuất hiện biến dị mới.

“Có lẽ đây vốn dĩ chính là ngày tận thế mà loài người phải đối mặt. Có lẽ đó chính là điểm nút giao cải tổ lại sự sống trên hành tinh này.”

Nhận thấy không khí hội nghị có phần nặng nề, nhân viên nghiên cứu mỉm cười nói: “Nhưng chúng ta đã đạt được những thành quả hữu hiệu, đúng không? Chúng ta đã bảo vệ lãnh thổ của mình, cũng như tìm ra cách sinh tồn cho chính chúng ta.”

Dị thường không những có thể bị quét sạch hoàn toàn mà còn có thể bị hợp nhất.

Dựa theo những kinh nghiệm đã biết, trừ khi là sự dung hợp do con người tạo ra (chẳng hạn như game cuộc chiến sinh tồn được nhét vào vương quốc mục nát, hay như thành phố Bàn Cờ dung hợp nhiều giới vực khác), nếu không, ở trạng thái tự nhiên, trong một giới vực sẽ không xuất hiện thêm một giới vực nào khác.

Thậm chí do các nguyên nhân như quyền sở hữu lãnh thổ, giữa các giới vực sẽ vô thức kéo dãn khoảng cách với nhau. (Đương nhiên, việc có nhiều dị thường trong một giới vực là chuyện bình thường. Trong một giới vực, tất cả đều phải tuân theo một bộ quy tắc chung.)

“Nói cách khác, lần này vẫn chưa thích hợp để chúng ta chủ động tấn công đúng không?”

Từ trước đến nay, trong các trận giao tranh với các dị thường, con người luôn thiên về hướng phòng thủ. Công ty của Kiều Thời thực ra cũng đã có thể coi như một trường phái cấp tiến rồi.

Thông qua thành phố Bàn Cờ, họ đã giành được thắng lợi xưa nay chưa từng có, nên có không ít người có suy nghĩ giống với đầu lâu nhỏ: Thừa thắng xông lên, củng cố thành quả.

Mục đích của hội nghị này cũng là để định hướng cho các hành động tiếp theo.

“Tôi càng thiên về khả năng chúng ta có thể chủ động tấn công trong chừng mực nào đó, như vậy có thể giúp quá trình hợp nhất diễn ra suôn sẻ hơn.”

“Có lẽ một ngày nào đó, giới vực có thể trở thành một điểm du lịch tương đối đặc biệt, thậm chí còn có thể bán vé vào cửa, giao lưu với các NPC nữa…”

Hội nghị diễn ra khá sôi nổi.

Nhưng Kiều Thời lại hơi trầm mặc. Những thành quả nghiên cứu mới nhất mà họ đang nói đến, khiến cô nhớ tới đủ loại “BUG” tương đối bất thường xuất hiện trong quá trình hệ thống trị liệu cho cô.

Có lẽ đã đến lúc cô nên tâm sự với hệ thống rồi.

Bình Luận (0)
Comment