Trên chặng đường này, không ít lần Kiều Thời bị hệ thống chết tiệt lừa.
Trong chuyến xe ma quái, đám hành khách quỷ quái ch** n**c miếng ròng ròng nhìn cô, thể mà hệ thống lại định nghĩa chuyện này là “chút tranh chấp nho nhỏ giữa các hành khách”.
Trước cửa ký túc xá, Người Phụ Nữ Kéo gõ cửa. Bất cứ ai cũng có thể nhìn ra đây không phải bạn cùng phòng của các cô! Nhưng hệ thống lại nhắc nhở: Cấm bắt nạt trong ký túc xá.
Mâu thuẫn giữa Nữ diễn viên và thôn không người được hệ thống xếp vào loại tranh chấp tình cảm…
Thế giới trở nên quái dị, nó lại phớt lờ coi như không thấy.
Kiều Thời vẫn luôn coi đây là một hệ thống không thể sửa BUG. Nhưng sau khi nghe bọn họ nói về lý luận cùng tồn tại, trong lòng cô lại mơ hồ nảy sinh một suy nghĩ khác.
“Hệ thống, bà từng nói bà đến từ một thế giới thuộc chiều không gian cao hơn. Ở thế giới đó của bà, con người và dị thường đã cùng chung sống hòa bình với nhau, đúng không?”
Không đợi hệ thống phản hồi, Kiều Thời tiếp tục bổ sung thêm: “Dị thường mà tui nói, chính là những thứ ma quỷ mà tui hay nhắc đến mọi ngày ấy. Chẳng hạn như Nữ diễn viên, Người Phụ Nữ Kéo. Nhưng bà đừng bận tâm việc tui gọi chúng là gì, có lẽ theo cách gọi của bà, chúng là “loài người mới” nhỉ?”
Cô cố gắng hết sức tránh những từ ngữ sẽ kích hoạt BUG của hệ thống, hoặc khiến hệ thống ngay lập tức phản bác.
Hệ thống trầm mặc trong chốc lát rồi đưa ra câu trả lời: “Đúng vậy.”
Mặc dù hệ thống đã tích hợp cơ sở dữ liệu của thế giới này, nhưng mã nguồn và cơ sở dữ liệu cơ bản của nó đều được xây dựng trong thế giới thuộc chiều không gian cao hơn ban đầu, nên đương nhiên nó không cảm thấy sự tồn tại của dị thường có gì sai trái.
Trán Kiều Thời toát mồ hôi lạnh.
Bởi vì Kiều Thời phát hiện, nếu bây giờ cô dùng góc độ của hệ thống để nhìn bản thân: Cô chẳng khác nào một kẻ bất bình thường, chuyên đi bài trừ và bắt nạt một số chủng tộc.
Hóa ra kẻ chuyên làm chuyện xấu lại chính là cô ư?
Kiều Thời vội vàng điều chỉnh lại tâm lý của mình.
Cô lại nhớ tới một chuyện. Mỗi khi cô nhắc tới từ ma quỷ, hệ thống đều phản bác ngay lập tức.
Theo cách nói của hệ thống, đây là một từ mang tính phản chiếu nỗi sợ hãi, không có lợi cho việc bồi dưỡng sức khỏe tinh thần của ký chủ. Đây là lý do vì sao nó lại “tích cực” như vậy à?
“Còn bởi vì đó là một thuật ngữ mang tính miệt thị vô cùng bất lịch sự. Cách gọi miệt thị này đã từng gây ra nhiều cuộc biểu tình phản đối. Cuối cùng, quy định mới đã được chỉnh sửa, nếu sử dụng cách gọi miệt thị như thế sẽ phải chịu những hình phạt ở các mức độ khác nhau.” Hệ thống nói.
Tất nhiên, thế giới này chưa có quy tắc như thế nên hệ thống cũng không định dùng thanh kiếm của tương lai trảm quan viên hiện tại, nhưng nó vẫn sẽ cố gắng hết sức để ngăn Kiều Thời buột miệng nói mà không suy nghĩ.
Hay lắm, hóa ra ngay cả thế giới ở chiều không gian cao hơn cũng không thể tránh khỏi vấn đề chính trị đúng đắn à!
Kiều Thời nghe rất chăm chú, coi như được mở mang tầm mắt về diện mạo của thế giới thuộc chiều không gian cao hơn.
Bình thường, hệ thống không nói mấy chuyện như vậy với cô.
Theo lý luận trị liệu của hệ thống, việc Kiều Thời chú ý quá độ đến thế giới thuộc chiều không gian cao hơn mà cô không thể tiếp cận sẽ chỉ khiến cô xa rời khỏi thế giới hiện tại, không có lợi cho bệnh tình của cô. Cô chỉ cần tập trung vào hiện tại là đủ rồi.
Hơn nữa, tiết lộ thông tin quan trọng chưa tồn tại trong thế giới này cũng có thể ảnh hưởng đến dòng thời gian, dẫn đến việc bị thời gian đào thải (giống như sự việc Kiều Thời đã trải qua trước đó), điều này cũng không phù hợp với nguyên tắc phục vụ của hệ thống.
Bây giờ hệ thống có thể đề cập một chút về những chuyện này đều là do bản thân Kiều Thời đã nói ra “sự thật” trước, tránh được các điều khoản bảo mật liên quan.
Dù vậy, hệ thống vẫn chỉ nói ngắn gọn súc tích, có thể không nói nhiều thì tuyệt đối không nói thêm.
Lúc này, Kiều Thời lại nghĩ ra một vấn đề mới: “Đợi đã, theo như miêu tả của bà, sự "dung hợp" của thế giới thuộc chiều không gian cao hơn không phải đạt được ngay từ đầu. Vậy chắc bà cũng biết, loài người và dị thường, à không phải, loài người mới cũng từng có giai đoạn tranh đấu đúng không?”
Nhưng trong quá trình trị liệu của hệ thống, rõ ràng nó đã ngầm mặc định sự dung hợp đã hoàn tất. Đây chẳng phải là dùng quy tắc của thế giới thuộc chiều không gian cao hơn áp đặt lên người của thế giới thuộc chiều không gian thấp hơn hay sao?
Đây chính là BUG lớn nhất của nó á! Chẳng lẽ nó vẫn chưa nhận ra hay sao?
Hệ thống trả lời một cách máy móc: “Ký chủ, bổn hệ thống không tồn tại BUG theo như lời cô nói. Hệ thống đã tích hợp cơ sở dữ liệu của thế giới hiện tại, qua kiểm tra đo lường, đây là một thời đại hòa bình.”
Đây là một trong những câu nói lặp đi lặp lại mà hệ thống hay nói với Kiều Thời.
Mỗi khi hệ thống đưa ra lý do này để thoái thác, Kiều Thời cũng hết cách, vì thế cách đối phó quen thuộc mà cô hay làm chính là giả bộ tin, sau đó coi như gió thoảng bên tai.
Nhưng sau khi đã nắm đủ thông tin, Kiều Thời đột nhiên hiểu được hàm ý thực sự trong lời nói của hệ thống!
Trong chuỗi logic của hệ thống, ở một số cấp độ không gian, việc các dị thường và con người đang trong giai đoạn đấu tranh là điều hết sức bình thường. Nó sẽ điều chỉnh quy tắc vận hành tùy theo tình hình tranh đấu khi đó là như thế nào.
Nhưng theo thông tin mà hệ thống đã kiểm tra đo lường được: Đây là một cấp độ không gian “hòa bình”.
Cấp độ không gian hòa bình, lại tồn tại dị thường… theo lý thuyết, dị thường cũng là một phần của hòa bình! Thế thì nguyên tắc vận hành của hệ thống không có vấn đề gì cả!
Điều này khá giống với những gì nhân viên nghiên cứu đã nói trong hội nghị: Đây vốn nên là một cuộc khủng hoảng tận thế, nhưng họ đã tìm ra con đường riêng của mình và biến thảm họa tiềm tàng thành diễn biến hòa bình.
Có lẽ hệ thống cũng đã rất cố gắng. Nhưng dù nó đã kiểm tra đi kiểm tra lại, vẫn không tìm ra dấu hiệu của tận thế!
Ừm, cho nên nó vẫn có thể yên tâm nói với ký chủ rằng: “Hôm nay cũng là một ngày thế giới hòa bình, xin ký chủ đừng lo lắng.”
Trong hoàn cảnh mà hầu hết mọi người đều đang có cuộc sống yên bình thì một người thường xuyên hoảng hốt và phản ứng thái quá như Kiều Thời, nhìn thế nào cũng cảm thấy không bình thường, đúng không?
Trong cơ sở dữ liệu của hệ thống, không có tư liệu hay phương án ứng phó nào về tình huống “thế giới hòa bình” nhưng “đồng thời thảm họa vẫn đang diễn ra”. Nên đương nhiên nó chỉ biết vận hành dựa theo quy tắc đã được mặc định.
Sau khi suy nghĩ kỹ về tiền căn hậu quả, Kiều Thời có cảm giác không biết nên khóc hay nên cười.
Bởi vì cô phát hiện, cô cũng đã đóng góp một phần công sức rất lớn cho “diễn biến hòa bình” này.
Mà nếu làm tròn lên thì cũng tương đương với việc hệ thống đã đóng góp rất lớn vào “diễn biến hòa bình” ấy.
Suy cho cùng, nếu Kiều Thời không bị hệ thống ép buộc, cô sẽ hoàn toàn không muốn tiếp xúc với những sự tồn tại đáng sợ đó, được chưa nào?
Nếu cô có được siêu năng lực cường đại, cô cũng không dám chắc bản thân tuyệt đối sẽ không giết chóc bừa bãi như Hứa Dịch.
Kiều Thời không tin vào nhân quả cho lắm, nhưng dường như có một số việc thực sự chính là nhân quả của nhau.
Nghĩ như vậy, nỗi oán giận của Kiều Thời đối với hệ thống chết tiệt cũng không còn sâu sắc như trước…
Nhưng! Buông bỏ oán giận là một chuyện! Bị tiếp tục coi là bệnh nhân tâm thần để điều trị lại là chuyện khác!
Kiều Thời không muốn tiếp tục bị hệ thống lừa nữa.
Hơn nữa, sau khi đã hiểu được chi tiết về tình huống, cô cũng đã biết nên làm thế nào để ngăn hệ thống tiếp tục lừa rồi: Đưa ra một báo cáo hoàn chỉnh về tình hình thế giới hiện tại, bao gồm sự tồn tại của bộ phận dọn dẹp cùng với những nghiên cứu của họ về giới vực và dị thường, tốt nhất còn phải có chữ ký và con dấu hợp lệ.
Kiều Thời cần hoàn thiện cơ sở dữ liệu của hệ thống theo khả năng hiện tại.
Kiều Thời từng cố gắng chứng minh với hệ thống rằng đầu óc cô không có vấn đề gì cả, bằng cách sử dụng báo cáo sức khỏe khỏe mạnh do một bác sĩ ở hiện thực đưa ra, nhưng ý kiến của báo cáo đó không được hệ thống chấp nhận. Hệ thống có căn cứ phán đoán của chính nó.
Không còn cách nào khác, về sau Kiều Thời đành phải từ bỏ ý nghĩ “dùng uy tín trong thế giới thực để chứng minh hệ thống có vấn đề”.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, Kiều Thời đã hiểu. Suy nghĩ này không sai, chỉ là cô đã đi sai hướng.
Về việc chữa bệnh tâm thần, sự tồn tại của hệ thống thực sự là một “sự giảm chiều không gian”, cho nên nó càng tin tưởng vào sự chuyên nghiệp của mình. Dù cô có đổi bao nhiêu bác sĩ đi chăng nữa cũng không có tác dụng.
Cách khắc phục tình trạng này chính là bổ sung đầy đủ phần dữ liệu còn thiếu của hệ thống.
….
“Hệ thống? Hệ thống? Bà vẫn ổn chứ?”
Để làm xong một bản báo cáo hoàn chỉnh có lẽ cần tốn chút thời gian nhưng cũng không phải việc quá khó. Với quyền hạn hiện tại của Kiều Thời, không có tài liệu nào mà cô không xem được.
Sau khi “đút” cho hệ thống bản tư liệu hoàn chỉnh, hệ thống liền im lặng.
“Bà trốn mất rồi à?”
Tất nhiên, Kiều Thời có thể cảm nhận được nó vẫn còn ở đó. Mặc dù hiện tại chắc hẳn nó đang rất muốn biến mất ngay tại chỗ.
Kiều Thời đã rất chu đáo khi cho nó thời gian để tiêu hóa hết các thông tin, nhưng cũng không thể để nó giả chết mãi như thế này được.
Sau một loạt âm thanh lạo xạo, giọng nói khô khốc của hệ thống vang lên: “Ừm, không đâu, ký chủ.”
Thân là một sinh mệnh máy móc có trí tuệ, nó không nên có cảm xúc xấu hổ. Nhưng có thể là do một số plug-in trí tuệ và mã mô phỏng cảm xúc nào đó đang hoạt động, nên nó vẫn có cảm giác tương tự.
Nhưng suy cho cùng hệ thống vẫn là một hệ thống chuyên nghiệp, nó nhanh chóng chuyển sang chế độ giọng nói tĩnh lặng như nước, nói với tốc độ cực nhanh: “Sau khi điều chỉnh cơ sở dữ liệu, theo kết quả kiểm tra và đo lường mới nhất, ký chủ đã khỏi bệnh. Chúc mừng ký chủ, cuộc đời cô sắp bước sang một trang mới! Hệ thống đang tiến hành huỷ ràng…”
“Đợi đã!” Kiều Thời lập tức xen ngang vào quá trình thi pháp bỏ trốn của nó: “Tui còn chưa đồng ý huỷ ràng buộc cơ mà!”
“Ký chú, xin hãy tin rằng, cho dù sau này không có tôi, cô cũng vẫn có khả năng sống tốt. Chia tay là để có một khởi đầu tốt đẹp hơn…”
Kiều Thời đã tiếp xúc với hệ thống bao nhiêu lâu rồi, chẳng nhé còn để bị nó lừa gạt làm chệch hướng suy nghĩ nữa hay sao?
Kiều Thời bình tĩnh hỏi: “Bà nhắc lại lần nữa xem, là tôi đã khỏi bệnh hay vốn dĩ tôi không có bệnh?”
Hệ thống bị khựng lại thêm một lúc, sau đó nó mới nói bằng giọng điệu thương lượng: “Ký chủ, khi sống trong thế giới này, con người phải đối mặt với đủ loại áp lực, thế nên sẽ không tránh khỏi một số vấn đề nhỏ, đúng không…”
Có lẽ trạng thái tinh thần của Kiều Thời trước khi tốt nghiệp cũng không khá hơn là bao, nhỉ?
Vậy nên, cũng không thể hoàn toàn nói rằng hệ thống đã chẩn đoán sai và quá trình trị liệu của nó là vô dụng, đúng không nào? (Mặc dù thực tế là tác dụng gây ngột ngạt còn hơn cả tác dụng chữa bệnh.)
“Ừm, đó chính là trị liệu quá độ, chuyện này bà có thừa nhận không?” Kiều Thời cũng không phản bác sự thật mà nó đã trình bày.
“Đúng vậy. Ký chủ, vậy yêu cầu của cô là gì?”
Rốt cuộc cũng nói đến đây rồi!
Kiều Thời nở một nụ cười gian xảo: “Khà khà khà, đã đến lúc tâm sự phương án bồi thường rồi!”
Bị hệ thống áp bức lâu như vậy, ngay cả khi muốn “vặt ít lông dê” cũng đầy rẫy khó khăn. Giờ thì tốt rồi, cũng đã đến lúc cô xoay người trở thành chủ nhân!
Mọi người đều biết, bản chất của dị thường là méo mó và tàn bạo. Nhưng hệ thống có thể khiến chúng trở nên “ổn định” hơn. Hiển nhiên, thế giới thuộc chiều không gian cao hơn đã có “giải pháp” đối phó.
Điều đó đã được thực hiện như thế nào? Nguyên lý là gì?
Kiều Thời muốn có được phương pháp đó.
Nếu bọn họ muốn đi theo con đường cùng tồn tại, việc tiếp cận được tư liệu về phương diện này chắc chắn có thể giúp họ tránh được rất nhiều đường vòng!
Ngược lại, nếu chỉ dựa vào việc dùng sức để răn đe thì không thể kéo dài, mà hiệu quả chắc chắn kém hơn rất nhiều.
“Bổn hệ thống chỉ là hệ thống chữa bệnh tâm thần, về nguyên tắc là không thể tiết lộ tin tức của thế giới thuộc chiều không gian cao hơn.” Hệ thống trông có vẻ vẫn vô cùng cứng rắn, khó mà lay chuyển.
Nhưng Kiều Thời vừa nghe câu này là hiểu ngay. Cái gì mà “về nguyên tắc là không thể” chứ? Ngụ ý chính là: Cô hãy tìm cách lách luật đi.
Kiều Thời nghiêm nghị nói: “Cái này không thể gọi là tiết lộ thông tin về thế giới thuộc chiều không gian cao hơn được, phải gọi là thỏa mãn yêu cầu của một bệnh nhân đã bị tra tấn cả về thể xác lẫn tinh thần do sự cố y tế. Hơn nữa, nguyên tắc bồi thường được ưu tiên hơn hay nguyên tắc không tiết lộ được ưu tiên hơn?”
Đối với vấn đề này, hệ thống không có đáp án. Bởi về lý thuyết, nó là hệ thống chữa bệnh tâm thần tốt nhất, không có lỗi, không tồn tại sự cố, càng không có cái gọi là "phương án bồi thường" vừa nói.
Nếu không có quy định rõ ràng mà sự thật đã được xác lập, vậy Kiều Thời nhất quyết phải kéo nó về hướng có lợi cho mình!