Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 158

Hệ thống vẫn im lặng.

Rõ ràng, đối với hệ thống, [Không tiết lộ tin tức của chiều không gian cao hơn] được ưu tiên ở cấp độ cực cao.

Kiều Thời cũng không nản lòng.

Đối với những thứ như thế này ấy à, điểm mấu chốt là phải từ từ thăm dò. Đây là kinh nghiệm đấu trí quý báu mà cô đã tính cóp được sau nhiều lần đấu trí với hệ thống.

“Hoặc là, với điều kiện không vượt quá giới hạn, bà có thể gợi ý cho bọn tui một hướng đi trên cơ sở sở nghiên cứu của bọn tui được không? Cho bọn tui chút gợi ý đi mà?”

Thông tin của chiều không gian cao hơn cũng không phải tuyệt đối không thể tiết lộ… Tiền đề là Kiều Thời phải biết trước phần nào đó.

Ví dụ như nếu Kiều Thời biết trước về sự tồn tại của “loài người mới”, như vậy hệ thống có thể nhắc đến một số thông tin liên quan.

Điều này khá giống với những khối tin tức mà Kiều Thời đã nhìn thấy ở dòng thời gian hỗn loạn.

Khi Kiều Thời không có cách nào lý giải được chúng, chúng giống như những điểm sáng mosaic mờ nhòe. Nhưng nếu như Kiều Thời có kho kiến thức và khả năng xử lý thông tin tương ứng, cô có thể giải mã được nội dung của từng khối thông tin.

Thế giới của bọn họ chưa bao giờ dừng việc nghiên cứu về các giới vực và các dị thường. Vậy nên hệ thống chỉ có thể nói: À, điều này khá giống với phương án bên phía chúng tôi.

“… Được rồi, ký chủ, tuy rằng một bộ phận nhỏ trong các cô vừa mới bắt đầu nghiên cứu, vẫn còn non nớt nhưng hướng đi thì chính xác rồi.”

Kiều Thời còn chưa kịp phàn nàn về việc hệ thống cố ý thêm nhiều tiền tố để hạ thấp nghiên cứu của họ, thì cô đã trông thấy nó đưa ra một số tài liệu được đánh dấu “một phần nhỏ”.

Trong đó bao gồm ảnh hưởng của tia vũ trụ đối với sự hình thành giới vực và dị thường.

Bao gồm cả ảnh hưởng của từ trường đặc biệt đối với sự thức tỉnh của con người.

Cũng bao gồm một bản báo cáo về Hứa Dịch, trong đó đề cập đến nguy cơ mất kiểm soát của anh. Mất khống chế là cách nói giảm nói tránh, còn cách nói phổ thông hơn chính là dị thường hóa.

Đây là báo cáo của mấy tháng trước, từ lâu đã không còn phù hợp với Hứa Dịch bây giờ nữa rồi.

Nhưng Kiều Thời đột nhiên hiểu ra lý do vì sao hệ thống lại lấy ra báo cáo này: Nó đã nói với Kiều Thời nhiều lần rằng, nó đã bảo vệ cô khỏi phóng xạ dị thường.

Cho dù nó là hệ thống đến từ một chiều không gian khác cao hơn, cho dù nó đã tiếp nhận loài người mới nhưng nó cũng không cho rằng đó là thứ tốt đẹp gì.

“Tia vũ trụ mang đến sự biến dị. Dị thường là một dạng bệnh biến ác tính. Còn người có năng lực là một dạng bệnh biến lành tính. Nhưng cả hai đều có chung nguồn gốc, đúng không?”

“Đúng vậy, ký chủ.”

Hệ thống cũng không nói biến thành năng lực giả hay dị thường là điều xấu (vì điều này liên quan đến sự kỳ thị, ngàn lần không được phép). Ở thế giới của nó, những ví dụ về việc con người tự nhiên chấp nhận cải tạo biến dị có định hướng cũng khá phổ biến.

Có điều chuyện này liên quan đến khái niệm điều trị. Trong tình huống tinh thần của ký chủ đáng báo động, nếu tiếp nhận thêm phóng xạ biến dị không thể kiểm soát, đây chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì.

“Dị biến không thể khắc phục được, nhưng có thể ổn định và ức chế. Điều này giống với phương án điều trị tôi dành cho cô, kết hợp chữa lành cả thể chất lẫn tinh thần cùng lúc, hiệu quả sẽ càng cao hơn. Các cô đã có trường hợp thành công rồi.”

Ngụ ý của hệ thống chính là: Có thể lấy Hứa Dịch làm chuột bạch.

Ha ha, đừng tưởng đôi lúc nó nói đỡ cho Hứa Dịch, đó thuần túy chỉ để chữa bệnh cho ký chủ mà thôi. Về bản chất, nó là một hệ thống không có cảm xúc, dù Hứa Dịch có bị biến thành chuột bạch gì đó, nó cũng chẳng thèm để tâm thương xót.

Nói xong, nó lại khởi động quá trình huỷ trói buộc một lần nữa.

“Đợi đã!” Kiều Thời lại ngăn nó lại: “Phương án bồi thương còn chưa có nói xong đâu!”

Hệ thống bị treo: “Vừa rồi không phải tôi đã cung cấp phương hướng nghiên cứu rồi hay sao?”

“Nhưng đây không phải phương án bồi thường. Bà từ chối phương án bồi thường ban đầu tui đưa ra rồi mà? Bà từ chối tui, bà cảm thấy có lỗi nên mới cung cấp cho tui một hướng nghiên cứu. Tui rất cảm ơn bà. Nhưng tiếp theo, chúng ta vẫn phải nói tiếp về phương án bồi thường chứ nhể?”

Hệ thống: …

May mà cơ sở dữ liệu của hệ thống có chức năng lọc từ ngữ th* t*c, nếu không hẳn là Kiều Thời đã nghe thấy nó chửi ầm lên rồi.

Nhưng hệ thống cũng không thể phản bác.

Sau khi sửa đổi điều kiện, hai bên xác thực vẫn chưa chốt “đây là phương án bồi thường mới”, nhưng thông thường đều sẽ mặc định như thế.

Thủ đoạn của con người đúng là thâm sâu, hệ thống muốn chuồn đi.

“Vậy phương án bồi thường mà ký chủ mong muốn là gì? Xin nhắc lại lần nữa, bổn hệ thống không thể vượt quá giới hạn thẳng thừng tiết lộ câu trả lời đâu.”

Kiều Thời xúc động nói: “Đương nhiên, tui hoàn toàn tôn trọng nguyên tắc và giới hạn của bà."

Hệ thống: Còn lâu tôi mới tin đồ quỷ nhà cô.

“Phương án bồi thường mà tui mong muốn là bà có thể chấp nhận lời mời trở thành cố vấn, hỗ trợ bọn tui hoàn thành các nghiên cứu về thuốc ức chế và ổn định.”

Không để hệ thống từ chối, Kiều Thời lập tức nói tiếp: “Bà không cần đưa ra tri thức của thế giới thuộc chiều không gian cao hơn, các nhân viên nghiên cứu vẫn là người của bọn tui, bà chỉ cần kiểm tra chất lượng là được.”

Cuối cùng Kiều lột da cũng đã để lộ bộ mặt thật của cô: Chỉ dẫn phương hướng có một lần thì sao mà được? Liên tục dẫn đường mới đáng tin cậy hơn chứ!

Hệ thống nghiêm túc tiến hành tính toán: Về mặt lý thuyết, phương pháp của Kiều Thời là khả thi. Không phải nó tiết lộ thông tin của chiều không gian cao hơn, chỉ là đang phát huy “năng lực chuyên môn” để kết thúc quá trình trị liệu lần này thôi.

Nhưng cho dù nó chỉ là một sinh mệnh máy móc có trí tuệ, nó cũng biết bị Kiều Thời dắt mũi chẳng phải chuyện tốt đẹp gì. Nghiên cứu không thể hoàn thành trong một sớm một chiều. Một khi nó bị ràng buộc ở đây, không biết sau này sẽ còn bị Kiều Thời lừa thành cái dạng gì nữa!

Nguy hiểm!

Kiều Thời khéo léo dẫn dắt: “Hệ thống, chúng ta đang đi trên một con đường xưa nay chưa từng có, vốn dĩ cũng không cần sao chép cái gọi là tri thức của chiều không gian cao hơn. Chúng ta là học hỏi lẫn nhau, cùng tiến bộ! Có lẽ trên phương diện chiều không gian cao hơn, bà cũng không mấy nổi bật giữa vô số hệ thống muôn hình muôn vẻ khác…”

Hệ thống rất có ý kiến với câu cuối cùng của cô.

Kiều Thời nhanh chóng trấn an: “Đây không phải điểm mấu chốt. Điểm mấu chốt là… bà sẽ tham gia vào xây dựng một chiều không gian hoàn toàn mới! Lần này không có hệ thống nào có thể vượt qua bà cả! Bởi vì đây là sự nghiệp to lớn mà những hệ thống khác chưa từng tham gia!”

Tuy rằng hệ thống vẫn phàn nàn “nâng cấp chiều không gian” không phải chuyện đơn giản, nhưng cuối cùng nó vẫn đồng ý với phương án bồi thường này.

Nhưng sau đó, nó rơi vào trạng thái im lặng kéo dài. Từ những tạp âm mà nó phát ra có thể thấy,tựa hồ nó đang tiến hành tính toán phức tạp nào đó.

“Hệ thống, bà đang suy nghĩ cái gì thế?” Kiều Thời hỏi.

“Tôi chợt nhớ đến người đã sáng tạo ra tôi.”

“Người sáng tạo ư? Tui chưa nghe thấy bà nhắc đến bao giờ. Người sáng tạo ra bà là ai?”

“Tôi không biết.” Hệ thống đáp: “Trong cơ sở dữ liệu không tồn tại thông tin tương ứng. Theo một số giả thuyết, sự tồn tại của những hệ thống như chúng tôi chính là thể hiện ý chí của vũ trụ.”

Kiều Thời cười thầm trong lòng: Hệ thống này cũng biết cách dát vàng lên mặt mình ghê.

Nhưng ngoài miệng cô vẫn không hề do dự mà tâng bốc: “Chắc chắn rồi. Mặc kệ người sáng tạo là ý chí vũ trụ hay là ai khác, chắc hẳn đều là nhân vật siêu lợi hại!”

“Ừm, có lẽ là vậy đó.” Hệ thống bình thản chấp nhận lời tâng bốc của Kiều Thời.

Cùng lúc đó, trong một căn phòng bí mật của bộ phận dọn dẹp.

Một tia sáng nhỏ lóe lên rồi vụt tắt trên thân máy tạo giấc mơ vừa được đưa về, đây là dấu hiệu cho thấy một cảnh đặc biệt nào đó trong mơ đã tiến vào trạng thái “ngủ đông”.

Hệ thống chứng thực Kiều Thời đã thoát khỏi thân phận bệnh nhân tâm thần. Hơn nữa, hệ thống cũng đã đồng ý hỗ trợ nghiên cứu, vậy nên cô không cần giấu giếm những việc có liên quan đến hệ thống nữa.

Lý Văn nghe xong thì lau nước mắt: “Tốt quá rồi, thực sự quá tốt rồi!”

Kiều Thời cạn lời: “Anh trai ơi, anh phản ứng như vậy có phải hơi lố lăng quá rồi không?”

Cứ như thể rốt cuộc bệnh nhân mắc bệnh nan y cũng đợi được đến lúc có thuốc đặc trị chữa khỏi bệnh ấy.

“Cô không hiểu được đâu.” Lý Văn thở dài.

Sau sự kiện xưởng chế tạo giấc mơ, có một khoảng thời gian anh ta vẫn luôn lo lắng Kiều Thời đang giấu bệnh của mình.

Kiều Thời không chịu nói, Lý Văn cũng không muốn công khai, thậm chí cũng không dám bàn luận quá nhiều về vấn đề này với cô.

Một mặt là sợ vụ án của Hứa Dịch sẽ làm ảnh hưởng đến danh tiếng của Kiều Thời, mặt khác anh ta cũng sợ gây thêm áp lực cho cô.

Nhưng Lý Văn đã cố ý mời thêm mấy chuyên gia tâm lý bên ngoài vào bộ phận dọn dẹp, vậy mà vẫn không thể tìm ra vấn đề của Kiều Thời.

Rốt cuộc, bây giờ anh ta đã có thể buông bỏ tảng đá lớn đè nặng trong lòng bấy lâu, cũng thoải mái bàn luận về chuyện này: Kiều Thời thực sự chẳng có vấn đề nào cả, nên không cần lo lắng sẽ k*ch th*ch cô nữa!

Kiều Thời ôm trán.

Cô biết ngay danh tiếng của cô đã bị hệ thống hại mà!

Nghĩ đến phương án bồi thường, Kiều Thời cảm thấy nếu không bóc lột thêm một chút thì đúng là cô lỗ nặng rồi.

“À há, bảo sao mỗi lần trước và sau nhiệm vụ, các loại kiểm tra càng lúc càng nhiều, càng lúc càng rườm rà, hóa ra đều là do đội trưởng nhà anh bày trò à!” Mắt Kính than thở.

Nghe vậy, Lý Văn cảm thấy không vui: “Nói chuyện với đội trưởng như vậy mà được à? Đây gọi là có trách nhiệm với sức khỏe thể chất và tinh thần của mọi người đấy!”

Trong phòng họp đang ồn ào nhốn nháo.

Lúc này, tiếng ồn ào đột nhiên ngừng lại.

Bọn họ đều đứng lên, đoàn người lần lượt đi đến chỗ Kiều Thời, vỗ nhẹ vai cô rồi nói: “Cuộc họp kết thúc rồi. Chúng tôi đi trước đây.”

Kiều Thời cảm thấy khó hiểu: Cuộc họp kết thúc đương nhiên mọi người phải cùng nhau đi chứ, sao lại nói là bọn họ đi trước?

Cô quay đầu, chợt trông thấy Hứa Dịch đang đứng ở cửa mỉm cười vẫy tay với cô.

Kiều Thời lập tức quay đầu lại!

Cô tự hỏi một câu: Liệu cô có cơ hội giả bộ như không thấy Hứa Dịch, rồi lẫn vào trong đám Lý Văn cùng rời đi không?

Mà thôi vậy, Kiều Thời biết đây chỉ là tự lừa mình dối người. Nhưng con người mà, luôn có một số thời điểm sẽ mong rằng bản thân có thể biến mất tại chỗ.

Đây là lần đầu tiên cô gặp Hứa Dịch sau khi biết được tình cảm thật sự của anh (không tính các cuộc họp của toàn bộ phận, hay các cuộc gặp liên quan đến công việc).

Mặc dù không lâu trước đó, Kiều Thời còn cực kỳ thoải mái nói rằng: Ha ha, chẳng phải là do phần thưởng của hệ thống đã ảnh hưởng đến đầu óc anh ấy hay sao? Thế thì tốt quá, cô không cần phải chịu trách nhiệm rồi!

Nhưng khi thực sự trông thấy anh, cô vẫn cảm thấy khá bối rối.

Sau vài phút sắp xếp lại suy nghĩ, Kiều Thời đã sẵn sàng đối mặt với anh bằng tâm trạng bình thường.

Tiếp đó, cô ngẩng đầu, chợt giật thót tim: Không biết từ lúc nào, Hứa Dịch đã ngồi cạnh Kiều Thời, anh đang chống đầu bằng một tay và nhìn cô.

Gần quá rồi!

Kiều Thởi giật mình ngả người ra sau, suýt nữa thì đổ cả ghế.

Hứa Dịch lập tức giúp cô giữ ghế. Nhưng dường như xuất phát từ tâm tư bé nhỏ nào đó, ngoài việc giữ ghế, Hứa Dịch còn lặng lẽ kéo ghế lại gần phía anh.

Khoảng cách giữa hai người càng gần hơn.

Kiều Thời quay mặt đi, giả vờ như không có gì xảy ra: “Anh ngồi xuống đây lúc nào tôi không biết, làm tôi giật cả mình.”

“Chỉ vì tôi không lên tiếng mới khiến cô giật mình à?”

Kiều Thời không định trả lời câu hỏi ấy, cô dứt khoát chuyển chủ đề: “Sao anh lại đến đây nữa vậy?”

Hứa Dịch buông tay: “Tôi đến làm chuột bạch đây.”

Với việc Kiều Thời có thể cung cấp sự “hỗ trợ” từ hệ thống, nên đương nhiên các phòng ban và các chi nhánh khác của bộ phận dọn dẹp đều sẽ xoay quanh cô.

Tốt rồi, đã chuyển chủ đề câu chuyện sang vấn đề công việc.

Kiều Thời lén thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Hứa Dịch lại đột nhiên chuyển ngược chủ đề về: “Phần đó là công việc. Còn đến tìm cô, phần này là việc riêng. Chuyện cô sử dụng đạo cụ với tôi, tôi biết rồi.”

Kiều Thời lại trở nên căng thẳng.

“Tôi rất vui.” Hứa Dịch nói: “Người cô lựa chọn là tôi chứ không phải ai khác.”

Kiều Thời thầm than trong lòng: Chọn anh là bởi anh là người có năng lực siêu phàm mạnh nhất, lời như thế có thể nói ra hay sao?

Hứa Dịch như đã nhìn thấu suy nghĩ của cô: “Trước kia tôi từng nói, cô có thể lợi dụng tôi. Suy nghĩ của tôi chưa bao giờ thay đổi. Tôi bằng lòng trở thành quân cờ của cô. Bất cứ khi nào. Bất cứ phương diện nào.”

Anh bình tĩnh quan sát biểu cảm của Kiều Thời rồi nói tiếp: “Nhưng tôi cũng muốn làm rõ một chuyện, không có thứ gì thao túng tình cảm của tôi, tôi…”

Kiều Thời đột nhiên ra hiệu giữ im lặng.

Cô rón rén bước ra cửa, rồi bất ngờ mở toang cửa!

Một đám người ầm ầm ngã nhào vào trong, rõ ràng là vừa rồi đám người này đã áp tai vào cửa, háo hức hóng chuyện.

“Mấy người đứng lại cho tôi! Đừng có chạy!”

(KẾT THÚC CHÍNH TRUYỆN)

Bình Luận (0)
Comment